Chương 42: Bà xã
Trong điện thoại của Lâm Gia Thanh, gần như những người thân thiết đều có ghi chú.
Mẹ của cô là “Tây thái hậu”, Khương Tuệ là “Bà chủ bất động sản”, anh cô Lâm Gia Nhiên thì ghi chú là “Đệ tử của Đường Tăng”…
“Em ghi chú anh là gì?” Đầu bên kia, Tưởng Thừa Vũ đột nhiên hỏi Lâm Gia Thanh.
“Hả?” Lâm Gia Thanh vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bất mãn, lập tức cúi đầu liếc nhìn dòng chữ màu đen dưới ảnh đại diện của Tưởng Thừa Vũ, “Ghi chú… Ghi chú là tên của anh chứ còn ghi gì được nữa?”
Ngữ điệu chột dạ khiến Tưởng Thừa Vũ không khỏi chất vấn: “Vậy sao?”
“…Không tin thì thôi.” Lâm Gia Thanh ho khan, “Không còn sớm nữa, em muốn tắm rửa đi ngủ.”
Nửa giờ sau, Lâm Gia Thanh từ phòng tắm đi ra, vừa ngồi phịch xuống giường thì màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên.
[Tắm xong chưa?]
Là Tưởng Thừa Vũ gửi tin nhắn.
Cô cầm lấy di động mở khóa màn hình, nhanh chóng đánh chữ gửi qua: [Chưa xong!]
Tật xấu gì vậy chứ, tự nhiên lại tích cực với chuyện này quá thể ——
Cô sẽ không nói cho anh biết cô ghi chú anh là gì đâu.
Muốn tò mò thì cứ từ từ tò mò đi, tốt nhất là tò mò đến khuya cũng không ngủ được.
Lâm Gia Thanh tức giận nghĩ, tắt di động ném sang một bên, không để ý nữa. Nhưng chốc lát sau điện thoại lại rung lên, là nhắc nhở của hệ thống, Tưởng Thừa Vũ “vỗ vỗ” cô.
[Anh có phiền không chứ?] Lâm Gia Thanh trả lời.
Bên kia không trả lời tin nhắn, cách một lúc lâu điện thoại lại rung lên, hệ thống nhắc nhở anh lại “vỗ vỗ” cô.
Liên tiếp bốn năm cái.
Lâm Gia Thanh nhịn không được gọi điện thoại qua: “Tưởng Thừa Vũ, anh làm gì vậy?”
Bên kia lại có chút vô tội: “Run tay.”
“Run tay? Anh mắc chứng Parkinson à? Run gì run dữ vậy?”
“Vỗ nhiều lắm à?” Tưởng Thừa Vũ, “Anh chỉ sơ ý ấn nhầm một lần thôi mà.”
Một lần, sao có thể một lần được? Rõ ràng là cả trang có biết không?
Hay là lỗi hệ thống?
Lâm Gia Thanh rời khỏi giao diện trò chuyện, lập tức gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện qua.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy chữ nhỏ màu đen trên đỉnh ảnh chụp màn hình, bỗng nhiên phản ứng lại, muốn thu hồi.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tưởng Thừa Vũ đã nhìn thấy: Ghi chú của anh —— đối tác hợp tác chiến lược.
“Đối tác hợp tác chiến lược?” Anh hỏi, âm cuối mang đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng không hài lòng lắm với ghi chú này.
“Anh lừa em.” Lâm Gia Thanh phồng má lên án.
“Ừ.” Tưởng Thừa Vũ hào phóng thừa nhận, “Nhưng anh thắc mắc vì sao lại là ghi chú này?”
“…” Lâm Gia Thanh, “Đó là ghi chú lúc em mới add anh.”
“Ghi chú trước kia?” Tưởng Thừa Vũ, “Vậy bây giờ đổi lại được không?”
“Đổi thế nào?”
“Xưng hô buổi chiều nghe cũng khá hay.”
Ông xã? Nghĩ cũng đẹp nhỉ.
Lâm Gia Thanh bĩu môi: “Vì sao phải đổi, lỡ như bị hack tài khoản thật, anh sợ hacker không tìm được người để lợi dụng à?”
“…” Tưởng Thừa Vũ, “Anh sợ lỡ như em gặp chuyện gì đó, người có lòng tốt muốn giúp đỡ lại không biết liên lạc với anh thế nào.”
“Anh trù ẻo em hả?”
“Anh không có ý đó.”
“Hứ.”
“…”
Hai người cứ thế âm thầm giằng co, nhưng không hề cúp điện thoại…
Không khí cũng yên tĩnh theo.
Tưởng Thừa Vũ lắng nghe tiếng thở mơ hồ của Lâm Gia Thanh ở đầu dây bên kia, rõ ràng cảm giác được tâm tình của cô hôm nay không đúng, nhưng nhất thời không thể tìm ra nguyên nhân.
Anh dời điện thoại di dộng khỏi tai, lật xem ghi chép trò chuyện lúc trước, một lúc lâu sau lại chuyển khoản qua cho cô, ghi chú là “Phí đổi tên.”
Lâm Gia Thanh đếm số 0, nhỏ giọng nói thầm: Hiếm lạ quá nhỉ, mấy thứ tầm thường này cô cũng không thiếu.
Buổi chiều nếu không phải Khương Tuệ nhanh tay thu cho cô, cô thèm nhận đấy.
Khóe miệng hơi cong lên lại thoáng mím lại.
Tưởng Thừa Vũ nghe thấy tiếng rầm rì mơ hồ ở đầu dây bên kia, bèn mở avatar của Lâm Gia Thanh ra, đổi chú thích thành “Bà xã”, sau đó chụp màn hình gửi qua.
“Anh đổi trước đây.”
Anh nói, lại hắng giọng thử thăm dò một câu.
“Bà xã…”
Đây là lần đầu tiên anh dùng danh xưng buồn nôn như vậy.
Có chút gượng gạo, ngữ điệu cố ý dịu dàng lại mang theo ý tứ triền miên.
Sự dịu dàng khó có thể nhận ra giấu trong giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính, rõ ràng xuyên qua loa gây chấn động đến thần kinh Lâm Gia Thanh.
Nghe mà Lâm Gia Thanh nổi cả da gà, nhưng trong lòng lại dâng lên sự xao động không biết từ nơi nào.
Cô vùi mặt vào gối, thấp giọng mắng anh một câu “bề ngoài lạnh lùng bên trong dịu dàng”, nhưng vẫn kiên trì: “Không đổi!”
“Bà…”
“Có gọi Daddy cũng vô dụng! Đã nói không đổi là không đổi!”
“…” Daddy? Cũng dám nghĩ thật đấy.
Tưởng Thừa Vũ: “Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng đổi?”
“Thế nào cũng không đổi!” Lâm Gia Thanh, “Em không thích theo chủ nghĩa hình thức.”
“Chủ nghĩa hình thức?”
“Chẳng lẽ không phải? Đổi xưng hô nhưng vẫn nhàm chán thì có tác dụng gì? Cuộc sống chẳng phải cứ trôi qua như đôi vợ chồng già, dù là chút tình ý mặn nồng cũng không có.” Lâm Gia Thanh nhíu mày, “Không có bất ngờ, không có lãng mạn, cũng không bám dính nhau, giống như anh đi công tác đã hai ngày mà chẳng thèm gọi cho em một cuộc gọi video vậy ——” <!-- AI CONTENT END 1 -->
Mẹ của cô là “Tây thái hậu”, Khương Tuệ là “Bà chủ bất động sản”, anh cô Lâm Gia Nhiên thì ghi chú là “Đệ tử của Đường Tăng”…
“Em ghi chú anh là gì?” Đầu bên kia, Tưởng Thừa Vũ đột nhiên hỏi Lâm Gia Thanh.
“Hả?” Lâm Gia Thanh vốn đang đắm chìm trong cảm xúc bất mãn, lập tức cúi đầu liếc nhìn dòng chữ màu đen dưới ảnh đại diện của Tưởng Thừa Vũ, “Ghi chú… Ghi chú là tên của anh chứ còn ghi gì được nữa?”
Ngữ điệu chột dạ khiến Tưởng Thừa Vũ không khỏi chất vấn: “Vậy sao?”
“…Không tin thì thôi.” Lâm Gia Thanh ho khan, “Không còn sớm nữa, em muốn tắm rửa đi ngủ.”
Nửa giờ sau, Lâm Gia Thanh từ phòng tắm đi ra, vừa ngồi phịch xuống giường thì màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên.
[Tắm xong chưa?]
Là Tưởng Thừa Vũ gửi tin nhắn.
Cô cầm lấy di động mở khóa màn hình, nhanh chóng đánh chữ gửi qua: [Chưa xong!]
Tật xấu gì vậy chứ, tự nhiên lại tích cực với chuyện này quá thể ——
Cô sẽ không nói cho anh biết cô ghi chú anh là gì đâu.
Muốn tò mò thì cứ từ từ tò mò đi, tốt nhất là tò mò đến khuya cũng không ngủ được.
Lâm Gia Thanh tức giận nghĩ, tắt di động ném sang một bên, không để ý nữa. Nhưng chốc lát sau điện thoại lại rung lên, là nhắc nhở của hệ thống, Tưởng Thừa Vũ “vỗ vỗ” cô.
[Anh có phiền không chứ?] Lâm Gia Thanh trả lời.
Bên kia không trả lời tin nhắn, cách một lúc lâu điện thoại lại rung lên, hệ thống nhắc nhở anh lại “vỗ vỗ” cô.
Liên tiếp bốn năm cái.
Lâm Gia Thanh nhịn không được gọi điện thoại qua: “Tưởng Thừa Vũ, anh làm gì vậy?”
Bên kia lại có chút vô tội: “Run tay.”
“Run tay? Anh mắc chứng Parkinson à? Run gì run dữ vậy?”
“Vỗ nhiều lắm à?” Tưởng Thừa Vũ, “Anh chỉ sơ ý ấn nhầm một lần thôi mà.”
Một lần, sao có thể một lần được? Rõ ràng là cả trang có biết không?
Hay là lỗi hệ thống?
Lâm Gia Thanh rời khỏi giao diện trò chuyện, lập tức gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện qua.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy chữ nhỏ màu đen trên đỉnh ảnh chụp màn hình, bỗng nhiên phản ứng lại, muốn thu hồi.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tưởng Thừa Vũ đã nhìn thấy: Ghi chú của anh —— đối tác hợp tác chiến lược.
“Đối tác hợp tác chiến lược?” Anh hỏi, âm cuối mang đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng không hài lòng lắm với ghi chú này.
“Anh lừa em.” Lâm Gia Thanh phồng má lên án.
“Ừ.” Tưởng Thừa Vũ hào phóng thừa nhận, “Nhưng anh thắc mắc vì sao lại là ghi chú này?”
“…” Lâm Gia Thanh, “Đó là ghi chú lúc em mới add anh.”
“Ghi chú trước kia?” Tưởng Thừa Vũ, “Vậy bây giờ đổi lại được không?”
“Đổi thế nào?”
“Xưng hô buổi chiều nghe cũng khá hay.”
Ông xã? Nghĩ cũng đẹp nhỉ.
Lâm Gia Thanh bĩu môi: “Vì sao phải đổi, lỡ như bị hack tài khoản thật, anh sợ hacker không tìm được người để lợi dụng à?”
“…” Tưởng Thừa Vũ, “Anh sợ lỡ như em gặp chuyện gì đó, người có lòng tốt muốn giúp đỡ lại không biết liên lạc với anh thế nào.”
“Anh trù ẻo em hả?”
“Anh không có ý đó.”
“Hứ.”
“…”
Hai người cứ thế âm thầm giằng co, nhưng không hề cúp điện thoại…
Không khí cũng yên tĩnh theo.
Tưởng Thừa Vũ lắng nghe tiếng thở mơ hồ của Lâm Gia Thanh ở đầu dây bên kia, rõ ràng cảm giác được tâm tình của cô hôm nay không đúng, nhưng nhất thời không thể tìm ra nguyên nhân.
Anh dời điện thoại di dộng khỏi tai, lật xem ghi chép trò chuyện lúc trước, một lúc lâu sau lại chuyển khoản qua cho cô, ghi chú là “Phí đổi tên.”
Lâm Gia Thanh đếm số 0, nhỏ giọng nói thầm: Hiếm lạ quá nhỉ, mấy thứ tầm thường này cô cũng không thiếu.
Buổi chiều nếu không phải Khương Tuệ nhanh tay thu cho cô, cô thèm nhận đấy.
Khóe miệng hơi cong lên lại thoáng mím lại.
Tưởng Thừa Vũ nghe thấy tiếng rầm rì mơ hồ ở đầu dây bên kia, bèn mở avatar của Lâm Gia Thanh ra, đổi chú thích thành “Bà xã”, sau đó chụp màn hình gửi qua.
“Anh đổi trước đây.”
Anh nói, lại hắng giọng thử thăm dò một câu.
“Bà xã…”
Đây là lần đầu tiên anh dùng danh xưng buồn nôn như vậy.
Có chút gượng gạo, ngữ điệu cố ý dịu dàng lại mang theo ý tứ triền miên.
Sự dịu dàng khó có thể nhận ra giấu trong giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính, rõ ràng xuyên qua loa gây chấn động đến thần kinh Lâm Gia Thanh.
Nghe mà Lâm Gia Thanh nổi cả da gà, nhưng trong lòng lại dâng lên sự xao động không biết từ nơi nào.
Cô vùi mặt vào gối, thấp giọng mắng anh một câu “bề ngoài lạnh lùng bên trong dịu dàng”, nhưng vẫn kiên trì: “Không đổi!”
“Bà…”
“Có gọi Daddy cũng vô dụng! Đã nói không đổi là không đổi!”
“…” Daddy? Cũng dám nghĩ thật đấy.
Tưởng Thừa Vũ: “Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng đổi?”
“Thế nào cũng không đổi!” Lâm Gia Thanh, “Em không thích theo chủ nghĩa hình thức.”
“Chủ nghĩa hình thức?”
“Chẳng lẽ không phải? Đổi xưng hô nhưng vẫn nhàm chán thì có tác dụng gì? Cuộc sống chẳng phải cứ trôi qua như đôi vợ chồng già, dù là chút tình ý mặn nồng cũng không có.” Lâm Gia Thanh nhíu mày, “Không có bất ngờ, không có lãng mạn, cũng không bám dính nhau, giống như anh đi công tác đã hai ngày mà chẳng thèm gọi cho em một cuộc gọi video vậy ——” <!-- AI CONTENT END 1 -->