Chương 44: Thăm bệnh
Màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu hồng, màu xanh nhạt, màu cam… Lâm Gia Thanh nghiêm túc đếm thử, hoa hồng tổng cộng có mười ba bó, gần như là tất cả các màu sắc có thể mua được trên thị trường.
Hoa tươi mới cắt, mang theo bọt nước kiều diễm ướt át, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng khắp căn phòng.
Lâm Gia Thanh trước tiên gom toàn bộ hoa vào một chỗ, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Sau đó lại cùng dì giúp việc sắp xếp hoa đến các góc phòng.
Bận rộn xong, nhìn bó hoa tươi mềm mại kia, cô quyết định đưa một ít qua phòng bệnh Dư Mẫn.
Mấy ngày nay đến bệnh viện, Lâm Gia Thanh luôn cảm thấy Dư Mẫn ỉu xìu.
Y tá chăm sóc phòng bệnh nói cô ấy luôn thích kéo rèm cửa sổ phòng bệnh xuống, ban ngày ngủ, ban đêm cũng ngủ.
Lâm Gia Thanh nghĩ bụng, thực vật ít nhiều gì cũng mang đến sức sống cho căn phòng, vì thế cô chọn mấy đóa hoa tươi nhất từ trong đống hoa hồng rực rỡ sắc màu, nhờ dì giúp việc buộc thành một bó lớn.
Hy vọng có thể mượn hoa tươi giúp Dư Mẫn phấn chấn tinh thần một chút.
Lái xe đến bệnh viện, cô vẫn đi qua thang máy tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt để lên lầu.
Phòng bệnh đơn của Dư Mẫn ở cuối hành lang.
Lâm Gia Thanh ôm hoa tươi, còn chưa tới phòng bệnh đã nhìn thấy cửa phòng bệnh hiếm thấy mở ra.
Tưởng Thừa Trạch đang đứng trước cửa sổ, dùng sức kéo rèm cửa sổ lên.
Dư Mẫn mặc đồ ngủ nằm trên chăn, cứ thế nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Mái tóc đen suôn mềm của cô ấy tản ra trên gối trắng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như tờ giấy trắng, nhưng biểu cảm vẫn không có tinh thần.
Tưởng Thừa Trạch kéo rèm cửa sổ rồi trở lại giường bệnh, đổ canh trong bình giữ nhiệt ở đầu giường ra chén, cẩn thận bưng lên, một tay đỡ Dư Mẫn ngồi dậy.
Dư Mẫn lại tự chống đầu giường ngồi lên trước, tránh cánh tay anh ấy.
Cô ấy thậm chí không mở miệng nói một câu, chỉ bưng canh trong tay anh ấy rồi cầm muỗng múc từng ngụm từng ngụm bỏ vào miệng.
Cánh tay Tưởng Thừa Trạch đang giơ ra cứng đờ giữa không trung, hồi lâu sau mới thu lại, cứ đứng sững sờ như thế.
Không khí trong phòng bệnh thật sự quá mức vi diệu.
Lâm Gia Thanh chà xát tờ giấy bọc hoa tươi, sau khi cố ý làm ra chút tiếng vang, lúc này mới đi vào bên trong.
“Ơ, anh cả cũng ở đây ạ.” Cô gõ cửa, làm bộ bất ngờ.
“Ừ, anh qua đây đưa canh.” Tưởng Thừa Trạch gật đầu, nháy mắt bị bó hoa tươi trong lòng cô hấp dẫn.
Hoa hồng đủ mọi màu sắc, tuy ghép chung với nhau có chút buồn cười, nhưng rất tươi đẹp, rất có sức sống.
“Hoa này em mua ở đâu?” Anh ấy hỏi, còn muốn nói gì nữa.
Dư Mẫn bên cạnh đã mở miệng trước: “Hoa này thật đẹp, Gia Thanh, em cắm giúp chị đi.”
Lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc bình cắm đầy hoa tươi bên cạnh: “Vừa vặn thay cành khô trong bình.”
Sau đó, lời nói của Tưởng Thừa Trạch cứ thế nuốt xuống.
Lâm Gia Thanh đặt túi xách sang bên cạnh, đi đến bàn trà nhỏ trước cửa sổ bắt đầu thay hoa tươi.
Trong bình hoa vốn là một bó bách hợp lớn, nhìn cũng rất tươi đẹp.
“Hoa này nhìn không giống hoa ngày hôm qua, hay là lúc nãy y tá đã đổi rồi?” Lâm Gia Thanh nghi hoặc đặt câu hỏi.
Dư Mẫn trầm mặc không nói gì.
Sắc mặt Tưởng Thừa Trạch có chút khó coi.
Rõ ràng phòng bệnh cũng được coi là rộng rãi, bởi vì sự tồn tại của anh ấy lại có vẻ chật chội.
Lâm Gia Thanh cắm hoa xong trở lại giường bệnh, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, cho đến khi Tưởng Thừa Trạch chủ động mở miệng: “Em nói chuyện với A Mẫn đi, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Lúc này Lâm Gia Thanh mới thả lỏng.
“Hai ngày nay thấy đỡ hơn chưa? Hết hôm nay chắc là xuất viện được rồi nhỉ?”
Cô ngồi xuống đầu giường của Dư Mẫn, nhìn kỹ nước da của cô ấy.
“Ừ, ngày mai là có thể xuất viện rồi.” Dư Mẫn không có tinh thần trả lời, lại nhìn hoa tươi bên cửa sổ, “Chị thấy ảnh em đăng lên mạng xã hội, sao lại bày nhiều hoa tươi trong nhà vậy?”
“Khụ khụ…” Lâm Gia Thanh, “Dì giúp việc trong nhà hiểu lầm ấy mà.”
Không phải cô muốn nói dối.
Chỉ là vừa rồi tương tác giữa Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn thật sự quá mức vi diệu, nếu cô show ân ái, ít nhiều gì cũng có ý tứ xát muối lên vết thương của người ta.
“Vốn là đặt hoa cả một tháng, kết quả lại đưa hết vào một ngày.” Cô lại bổ sung.
“À.” Dư Mẫn nghe xong, thản nhiên đáp một câu, không hỏi nữa.
Thấy bát canh của cô ấy đã thấy đáy, Lâm Gia Thanh mở bình giữ nhiệt ra: “Em múc thêm cho chị nhé.”
“Không cần đâu.” Dư Mẫn lắc đầu, đặt bát lại tủ đầu giường.
Lâm Gia Thanh đưa tay giúp, lúc này mới phát hiện bên cạnh bình giữ nhiệt còn có một hộp khóa trong suốt, bên trong chia làm hai ngăn, lần lượt đựng quả lựu và quả cam đã bóc sẵn.
“Ơ? Còn có cả hoa quả bóc sẵn, y tá ở đây cũng chu đáo nhỉ?” Lâm Gia Thanh nhịn không được mở miệng.
Dư Mẫn quay đầu, nhìn thấy cái hộp thì thoáng sửng sốt, nhanh chóng nói: “Chị không thích ăn lắm, Gia Thanh, em ăn giúp chị đi.”
“Lúc bị bệnh nên ăn nhiều trái cây một chút, bổ sung vitamin…”
Lâm Gia Thanh khuyên cô ấy, bỗng nhiên nhớ tới câu “Đưa canh” trước đó của Tưởng Thừa Trạch.
Cô liếc nhìn túi đựng bình giữ nhiệt, cứ cảm thấy vị trí bên cạnh vừa vặn có thể đặt một cái hộp như vậy…
Nhất thời im lặng. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Hoa tươi mới cắt, mang theo bọt nước kiều diễm ướt át, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng khắp căn phòng.
Lâm Gia Thanh trước tiên gom toàn bộ hoa vào một chỗ, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Sau đó lại cùng dì giúp việc sắp xếp hoa đến các góc phòng.
Bận rộn xong, nhìn bó hoa tươi mềm mại kia, cô quyết định đưa một ít qua phòng bệnh Dư Mẫn.
Mấy ngày nay đến bệnh viện, Lâm Gia Thanh luôn cảm thấy Dư Mẫn ỉu xìu.
Y tá chăm sóc phòng bệnh nói cô ấy luôn thích kéo rèm cửa sổ phòng bệnh xuống, ban ngày ngủ, ban đêm cũng ngủ.
Lâm Gia Thanh nghĩ bụng, thực vật ít nhiều gì cũng mang đến sức sống cho căn phòng, vì thế cô chọn mấy đóa hoa tươi nhất từ trong đống hoa hồng rực rỡ sắc màu, nhờ dì giúp việc buộc thành một bó lớn.
Hy vọng có thể mượn hoa tươi giúp Dư Mẫn phấn chấn tinh thần một chút.
Lái xe đến bệnh viện, cô vẫn đi qua thang máy tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt để lên lầu.
Phòng bệnh đơn của Dư Mẫn ở cuối hành lang.
Lâm Gia Thanh ôm hoa tươi, còn chưa tới phòng bệnh đã nhìn thấy cửa phòng bệnh hiếm thấy mở ra.
Tưởng Thừa Trạch đang đứng trước cửa sổ, dùng sức kéo rèm cửa sổ lên.
Dư Mẫn mặc đồ ngủ nằm trên chăn, cứ thế nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Mái tóc đen suôn mềm của cô ấy tản ra trên gối trắng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như tờ giấy trắng, nhưng biểu cảm vẫn không có tinh thần.
Tưởng Thừa Trạch kéo rèm cửa sổ rồi trở lại giường bệnh, đổ canh trong bình giữ nhiệt ở đầu giường ra chén, cẩn thận bưng lên, một tay đỡ Dư Mẫn ngồi dậy.
Dư Mẫn lại tự chống đầu giường ngồi lên trước, tránh cánh tay anh ấy.
Cô ấy thậm chí không mở miệng nói một câu, chỉ bưng canh trong tay anh ấy rồi cầm muỗng múc từng ngụm từng ngụm bỏ vào miệng.
Cánh tay Tưởng Thừa Trạch đang giơ ra cứng đờ giữa không trung, hồi lâu sau mới thu lại, cứ đứng sững sờ như thế.
Không khí trong phòng bệnh thật sự quá mức vi diệu.
Lâm Gia Thanh chà xát tờ giấy bọc hoa tươi, sau khi cố ý làm ra chút tiếng vang, lúc này mới đi vào bên trong.
“Ơ, anh cả cũng ở đây ạ.” Cô gõ cửa, làm bộ bất ngờ.
“Ừ, anh qua đây đưa canh.” Tưởng Thừa Trạch gật đầu, nháy mắt bị bó hoa tươi trong lòng cô hấp dẫn.
Hoa hồng đủ mọi màu sắc, tuy ghép chung với nhau có chút buồn cười, nhưng rất tươi đẹp, rất có sức sống.
“Hoa này em mua ở đâu?” Anh ấy hỏi, còn muốn nói gì nữa.
Dư Mẫn bên cạnh đã mở miệng trước: “Hoa này thật đẹp, Gia Thanh, em cắm giúp chị đi.”
Lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc bình cắm đầy hoa tươi bên cạnh: “Vừa vặn thay cành khô trong bình.”
Sau đó, lời nói của Tưởng Thừa Trạch cứ thế nuốt xuống.
Lâm Gia Thanh đặt túi xách sang bên cạnh, đi đến bàn trà nhỏ trước cửa sổ bắt đầu thay hoa tươi.
Trong bình hoa vốn là một bó bách hợp lớn, nhìn cũng rất tươi đẹp.
“Hoa này nhìn không giống hoa ngày hôm qua, hay là lúc nãy y tá đã đổi rồi?” Lâm Gia Thanh nghi hoặc đặt câu hỏi.
Dư Mẫn trầm mặc không nói gì.
Sắc mặt Tưởng Thừa Trạch có chút khó coi.
Rõ ràng phòng bệnh cũng được coi là rộng rãi, bởi vì sự tồn tại của anh ấy lại có vẻ chật chội.
Lâm Gia Thanh cắm hoa xong trở lại giường bệnh, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, cho đến khi Tưởng Thừa Trạch chủ động mở miệng: “Em nói chuyện với A Mẫn đi, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Lúc này Lâm Gia Thanh mới thả lỏng.
“Hai ngày nay thấy đỡ hơn chưa? Hết hôm nay chắc là xuất viện được rồi nhỉ?”
Cô ngồi xuống đầu giường của Dư Mẫn, nhìn kỹ nước da của cô ấy.
“Ừ, ngày mai là có thể xuất viện rồi.” Dư Mẫn không có tinh thần trả lời, lại nhìn hoa tươi bên cửa sổ, “Chị thấy ảnh em đăng lên mạng xã hội, sao lại bày nhiều hoa tươi trong nhà vậy?”
“Khụ khụ…” Lâm Gia Thanh, “Dì giúp việc trong nhà hiểu lầm ấy mà.”
Không phải cô muốn nói dối.
Chỉ là vừa rồi tương tác giữa Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn thật sự quá mức vi diệu, nếu cô show ân ái, ít nhiều gì cũng có ý tứ xát muối lên vết thương của người ta.
“Vốn là đặt hoa cả một tháng, kết quả lại đưa hết vào một ngày.” Cô lại bổ sung.
“À.” Dư Mẫn nghe xong, thản nhiên đáp một câu, không hỏi nữa.
Thấy bát canh của cô ấy đã thấy đáy, Lâm Gia Thanh mở bình giữ nhiệt ra: “Em múc thêm cho chị nhé.”
“Không cần đâu.” Dư Mẫn lắc đầu, đặt bát lại tủ đầu giường.
Lâm Gia Thanh đưa tay giúp, lúc này mới phát hiện bên cạnh bình giữ nhiệt còn có một hộp khóa trong suốt, bên trong chia làm hai ngăn, lần lượt đựng quả lựu và quả cam đã bóc sẵn.
“Ơ? Còn có cả hoa quả bóc sẵn, y tá ở đây cũng chu đáo nhỉ?” Lâm Gia Thanh nhịn không được mở miệng.
Dư Mẫn quay đầu, nhìn thấy cái hộp thì thoáng sửng sốt, nhanh chóng nói: “Chị không thích ăn lắm, Gia Thanh, em ăn giúp chị đi.”
“Lúc bị bệnh nên ăn nhiều trái cây một chút, bổ sung vitamin…”
Lâm Gia Thanh khuyên cô ấy, bỗng nhiên nhớ tới câu “Đưa canh” trước đó của Tưởng Thừa Trạch.
Cô liếc nhìn túi đựng bình giữ nhiệt, cứ cảm thấy vị trí bên cạnh vừa vặn có thể đặt một cái hộp như vậy…
Nhất thời im lặng. <!-- AI CONTENT END 1 -->