Chương 46: Đón máy bay
Ngày thứ năm đi công tác, sau khi cùng nhóm hợp tác dùng cơm xong, Tưởng Thừa Vũ lên đường trở về.
Anh đặt chuyến bay tối, lúc hạ cánh là đã gần mười giờ đêm.
Khoảnh khắc vừa ra khỏi máy bay, bên ngoài lối đi gió lạnh gào thét, cách mái che cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đầu đông.
Tưởng Thừa Vũ cúi đầu siết chặt áo khoác bó sát người, lấy di động ra muốn gọi cho Lâm Gia Thanh. Nhưng chỉ vừa vô tình ngẩng đầu lên, bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia đã đập vào tầm mắt.
Trong phòng chờ máy bay, Lâm Gia Thanh chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu ngắn ngủi, bên trong là áo sơ mi mỏng manh phối với váy ngắn, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài thẳng tắp của cô.
Cô cứ thế xoa xoa tay, đứng trong khu vực khách đến chờ đợi, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa ra vào, vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến phiếm hồng, biểu cảm cũng vui vẻ, khóe miệng không ngừng cong lên.
“Tưởng Thừa Vũ…”
Vừa quay đầu đã bắt gặp tầm mắt của anh, khóe miệng Lâm Gia Thanh càng nhếch lên cao.
Giống như bươm bướm gặp phải mật hoa, trong lòng cô tràn đầy vui mừng chạy về phía anh.
Vừa chạy vừa mở tay ra.
Cánh tay thon dài của Tưởng Thừa Vũ cũng mở ra, lập tức ôm cô vào lòng.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lâm Gia Thanh ôm lấy thân hình rắn chắc cường tráng của người trước mặt. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể thẩm thấu từ trong lớp quần áo kề sát nhau, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp mà thoải mái của đối phương.
Mãi một lúc lâu sau cũng không nỡ buông ra.
“Sao em mặc ít vậy.” Tưởng Thừa Vũ ôm lấy cô, cảm nhận độ dày của quần áo trên người cô, “Không lạnh à?”
Mặc quá nhiều sẽ không đẹp.
Lâm Gia Thanh thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại không nói, chỉ lui ra sau một bước, hơi ngẩng đầu: “Anh sưởi ấm cho em sẽ không lạnh nữa.”
Nói xong lại lần lượt nhét hai tay vào hai túi áo khoác ngoài của anh.
Cô ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hàm dưới rõ ràng và khóe môi gợi cảm của anh.
Thế là cô nhẹ nhàng kiễng chân, đặt nụ hôn lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
“Khụ khụ…sếp Tưởng, chúng tôi về trước đây.” Trợ lý theo sau ngượng ngùng mở miệng.
“Chúng tôi cũng vậy.”
“Chúng tôi cũng vậy.” Mấy quản lý bộ phận vội vàng phụ họa.
Mọi người xô đẩy nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Trước khi rời đi còn không quên thân thiết đặt hành lý của Tưởng Thừa Vũ ở bên tay anh, nhân tiện gật đầu chào hỏi Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh sững sờ nhìn một đám người đi qua, mặt đỏ như cà chua. Chỉ có thể vùi đầu trước ngực Tưởng Thừa Vũ, túm lấy áo anh để giảm bớt xấu hổ.
Sau một lúc lâu, chờ nghe mọi người đi hết, cô mới nhỏ giọng oán giận nói: “Sao anh không nhắc nhở em còn có nhiều người phía sau, thật mất mặt quá đi…”
Nhắc nhở thế nào đây? Cô nhào tới như vậy anh có thể ngăn cản được sao?
Tưởng Thừa Vũ thầm nghĩ, nhưng cũng không dám phản bác.
Chỉ nắm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay, kéo hành lý bên cạnh rồi nói: “Đi thôi.”
Tài xế đã chờ ở bên ngoài, thấy hai người vừa ra thì vội vàng xuống xe tiếp nhận hành lý trong tay Tưởng Thừa Vũ.
Tưởng Thừa Vũ kéo cửa xe ra, để Lâm Gia Thanh đi vào trước. Sau khi anh ngồi xuống, chuyện đầu tiên chính là nâng rèm cửa thùng xe lên.
“Anh…làm gì vậy?”
“Tiện cho em làm chuyện vừa rồi chưa làm xong ở sân bay.”
Hệ thống sưởi ấm trên xe làm cho mùi hương cơ thể thoang thoảng trong không khí.
Tưởng Thừa Vũ ghé sát vào Lâm Gia Thanh, dùng hơi thở của mình bao bọc lấy cô, đưa tay sửa sang lại mái tóc lộn xộn bên tai cô.
Đầu ngón tay xẹt qua vành tai của cô, mang theo từng hồi xúc cảm mềm mại.
Thoáng cái, giống như chạm vào trái tim cô.
Lâm Gia Thanh bị anh nhìn đến hai má đỏ bừng, nhịn không được ngửa đầu, lại đưa đôi môi ra.
Răng môi va vào nhau, phần nướu chấn động mang đến cảm giác đặc biệt tê dại.
Tưởng Thừa Vũ há miệng, phối hợp với nụ hôn của Lâm Gia Thanh, siết chặt vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tiếp tục nụ hôn vừa rồi ở sân bay.
Lâm Gia Thanh níu lấy áo khoác của anh, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo trượt vào trong áo, thuận thế dán lên lưng anh.
——Vuốt ve, muốn mượn nhiệt độ cơ thể anh làm ấm tay.
Bàn tay cô cứ thế chọc ghẹo phần eo nhạy cảm của anh, làm cho cơ thể anh căng ra.
Tưởng Thừa Vũ nhướng mày, lôi tay cô ra.
“Quỷ keo kiệt ——” Lâm Gia Thanh mất hứng bĩu môi, “Em vì chờ anh mà sắp đông cứng rồi…”
Còn chưa oán giận xong, tay lại bị anh cầm lên dán vào lồng ngực.
Anh đặt tay cô lên ngực anh, bàn tay nóng bỏng phủ lên ôm lấy mu bàn tay cô: “Ở đây ấm hơn.”
Nói xong, lại nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giống như hành khách lạc trong sa mạc rốt cuộc cũng tìm được ốc đảo.
Anh quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, tham lam mút qua mút lại, dùng môi anh ma sát môi cô, không ngừng cắn nhẹ rồi nghiền nát.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh thông qua lòng bàn tay truyền đến màng nhĩ, lồng ngực và đại não của cô….
Nỗi nhớ nhung tồn đọng lâu ngày không ngừng phập phồng theo nhịp tim của anh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Gia Thanh đã bị nụ hôn làm cho da đầu tê dại, xụi lơ dán vào lồng ngực Tưởng Thừa Vũ, không kìm được tràn ra tiếng rên rỉ hờn dỗi. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Anh đặt chuyến bay tối, lúc hạ cánh là đã gần mười giờ đêm.
Khoảnh khắc vừa ra khỏi máy bay, bên ngoài lối đi gió lạnh gào thét, cách mái che cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đầu đông.
Tưởng Thừa Vũ cúi đầu siết chặt áo khoác bó sát người, lấy di động ra muốn gọi cho Lâm Gia Thanh. Nhưng chỉ vừa vô tình ngẩng đầu lên, bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia đã đập vào tầm mắt.
Trong phòng chờ máy bay, Lâm Gia Thanh chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu ngắn ngủi, bên trong là áo sơ mi mỏng manh phối với váy ngắn, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài thẳng tắp của cô.
Cô cứ thế xoa xoa tay, đứng trong khu vực khách đến chờ đợi, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa ra vào, vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến phiếm hồng, biểu cảm cũng vui vẻ, khóe miệng không ngừng cong lên.
“Tưởng Thừa Vũ…”
Vừa quay đầu đã bắt gặp tầm mắt của anh, khóe miệng Lâm Gia Thanh càng nhếch lên cao.
Giống như bươm bướm gặp phải mật hoa, trong lòng cô tràn đầy vui mừng chạy về phía anh.
Vừa chạy vừa mở tay ra.
Cánh tay thon dài của Tưởng Thừa Vũ cũng mở ra, lập tức ôm cô vào lòng.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lâm Gia Thanh ôm lấy thân hình rắn chắc cường tráng của người trước mặt. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể thẩm thấu từ trong lớp quần áo kề sát nhau, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp mà thoải mái của đối phương.
Mãi một lúc lâu sau cũng không nỡ buông ra.
“Sao em mặc ít vậy.” Tưởng Thừa Vũ ôm lấy cô, cảm nhận độ dày của quần áo trên người cô, “Không lạnh à?”
Mặc quá nhiều sẽ không đẹp.
Lâm Gia Thanh thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng lại không nói, chỉ lui ra sau một bước, hơi ngẩng đầu: “Anh sưởi ấm cho em sẽ không lạnh nữa.”
Nói xong lại lần lượt nhét hai tay vào hai túi áo khoác ngoài của anh.
Cô ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hàm dưới rõ ràng và khóe môi gợi cảm của anh.
Thế là cô nhẹ nhàng kiễng chân, đặt nụ hôn lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
“Khụ khụ…sếp Tưởng, chúng tôi về trước đây.” Trợ lý theo sau ngượng ngùng mở miệng.
“Chúng tôi cũng vậy.”
“Chúng tôi cũng vậy.” Mấy quản lý bộ phận vội vàng phụ họa.
Mọi người xô đẩy nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Trước khi rời đi còn không quên thân thiết đặt hành lý của Tưởng Thừa Vũ ở bên tay anh, nhân tiện gật đầu chào hỏi Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh sững sờ nhìn một đám người đi qua, mặt đỏ như cà chua. Chỉ có thể vùi đầu trước ngực Tưởng Thừa Vũ, túm lấy áo anh để giảm bớt xấu hổ.
Sau một lúc lâu, chờ nghe mọi người đi hết, cô mới nhỏ giọng oán giận nói: “Sao anh không nhắc nhở em còn có nhiều người phía sau, thật mất mặt quá đi…”
Nhắc nhở thế nào đây? Cô nhào tới như vậy anh có thể ngăn cản được sao?
Tưởng Thừa Vũ thầm nghĩ, nhưng cũng không dám phản bác.
Chỉ nắm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay, kéo hành lý bên cạnh rồi nói: “Đi thôi.”
Tài xế đã chờ ở bên ngoài, thấy hai người vừa ra thì vội vàng xuống xe tiếp nhận hành lý trong tay Tưởng Thừa Vũ.
Tưởng Thừa Vũ kéo cửa xe ra, để Lâm Gia Thanh đi vào trước. Sau khi anh ngồi xuống, chuyện đầu tiên chính là nâng rèm cửa thùng xe lên.
“Anh…làm gì vậy?”
“Tiện cho em làm chuyện vừa rồi chưa làm xong ở sân bay.”
Hệ thống sưởi ấm trên xe làm cho mùi hương cơ thể thoang thoảng trong không khí.
Tưởng Thừa Vũ ghé sát vào Lâm Gia Thanh, dùng hơi thở của mình bao bọc lấy cô, đưa tay sửa sang lại mái tóc lộn xộn bên tai cô.
Đầu ngón tay xẹt qua vành tai của cô, mang theo từng hồi xúc cảm mềm mại.
Thoáng cái, giống như chạm vào trái tim cô.
Lâm Gia Thanh bị anh nhìn đến hai má đỏ bừng, nhịn không được ngửa đầu, lại đưa đôi môi ra.
Răng môi va vào nhau, phần nướu chấn động mang đến cảm giác đặc biệt tê dại.
Tưởng Thừa Vũ há miệng, phối hợp với nụ hôn của Lâm Gia Thanh, siết chặt vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tiếp tục nụ hôn vừa rồi ở sân bay.
Lâm Gia Thanh níu lấy áo khoác của anh, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo trượt vào trong áo, thuận thế dán lên lưng anh.
——Vuốt ve, muốn mượn nhiệt độ cơ thể anh làm ấm tay.
Bàn tay cô cứ thế chọc ghẹo phần eo nhạy cảm của anh, làm cho cơ thể anh căng ra.
Tưởng Thừa Vũ nhướng mày, lôi tay cô ra.
“Quỷ keo kiệt ——” Lâm Gia Thanh mất hứng bĩu môi, “Em vì chờ anh mà sắp đông cứng rồi…”
Còn chưa oán giận xong, tay lại bị anh cầm lên dán vào lồng ngực.
Anh đặt tay cô lên ngực anh, bàn tay nóng bỏng phủ lên ôm lấy mu bàn tay cô: “Ở đây ấm hơn.”
Nói xong, lại nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Giống như hành khách lạc trong sa mạc rốt cuộc cũng tìm được ốc đảo.
Anh quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, tham lam mút qua mút lại, dùng môi anh ma sát môi cô, không ngừng cắn nhẹ rồi nghiền nát.
Nhịp tim mạnh mẽ của anh thông qua lòng bàn tay truyền đến màng nhĩ, lồng ngực và đại não của cô….
Nỗi nhớ nhung tồn đọng lâu ngày không ngừng phập phồng theo nhịp tim của anh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Gia Thanh đã bị nụ hôn làm cho da đầu tê dại, xụi lơ dán vào lồng ngực Tưởng Thừa Vũ, không kìm được tràn ra tiếng rên rỉ hờn dỗi. <!-- AI CONTENT END 1 -->