Chương 7: Tích công đức
Nhưng cuộc sống ở trang trại thật sự quá nhàm chán.
Lúc Lâm Gia Thanh đến vừa vặn là nghỉ hè: thu hoạch lúa, trồng lúa, thu hoạch lúa mạch, thu hoạch đậu phộng….Người trong trang trại ngày nào cũng bận rộn với công việc đồng áng.
Ngoại trừ bà Trương, cô muốn tìm một người nói chuyện cũng khó, khi thật sự không nhịn được nữa, cô cũng tìm Tưởng Thừa Vũ nói chuyện vài lần.
Lần đầu tiên, là Tưởng Thừa Vũ phơi nắng trong sân.
Cô nhớ tới “nghỉ dưỡng” theo lời bà Trương, do dự tiến lại gần: “Này, rốt cuộc cậu bị bệnh gì vậy?”
Tưởng Thừa Vũ quay đầu trừng cô.
Trong cái cau mày của anh lại toát ra sự tức giận đang kiềm chế, như thể nếu không phải ngại giáo dưỡng, anh sẽ dùng cách y hệt hỏi thăm cô.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới ý thức được câu hỏi của mình có nghĩa khác.
Nhưng ánh mắt đối phương thật sự không lễ phép, cô cũng lười giải thích, thế là bắt chuyện kết thúc trong thất bại.
Lần thứ hai, là hai người cùng nhau xem TV.
Chương trình Lâm Gia Thanh muốn xem không giống với Tưởng Thừa Vũ, bà Trương lại đưa điều khiển từ xa cho Tưởng Thừa Vũ.
Lâm Gia Thanh không vui, muốn giành lại điều khiển, bà Trương lại giữ chặt cô: “Nó nhỏ hơn cháu, cháu nhường một chút đi.”
Vì thế cô quay đầu cẩn thận quan sát Tưởng Thừa Vũ một lần: “Cậu nhỏ hơn tôi á? Vậy là em trai rồi. Nào, gọi một tiếng tiếng chị đi, tôi sẽ không giành với cậu nữa.”
Ai ngờ Tưởng Thừa Vũ thẳng thừng trả lại điều khiển cho cô.
“Chị?”Anh nhìn sách giáo khoa ngữ văn cô đặt trên bàn trà, “Cậu năm nay học lớp 4, tôi đã học lớp 5. Tôi gọi cậu là chị, cậu không biết xấu hổ sao?”
Câu nói này khiến Lâm Gia Thanh tức đến mức muốn giậm chân.
Lần thứ ba, là vì con mèo nhặt được.
Trang trại nhàm chán, Lâm Gia Thanh không có việc gì làm bèn ra ngoài sân đi lang thang, có một ngày phát hiện một con mèo nhỏ què chân ngoài đồng ruộng.
Cô nhặt con mèo về, tắm rửa rồi băng bó vết thương cho nó, mỗi ngày cho nó ăn ngon uống ngon để dưỡng bệnh.
Hai tuần sau, chân mèo con cuối cùng cũng khỏi hẳn, thân thể mập mạp, lông cũng bóng loáng, bà Trương lại đề nghị thả mèo ra.
Chỉ là bởi vì —— sau khi vết thương lành, mèo con lại chạy nhảy quanh sân làm đạp đổ hết hoa Tưởng Thừa Vũ trồng.
Tưởng Thừa Vũ từ sau khi đến thôn trang cũng không có quá nhiều sở thích, hàng ngày ngoại trừ đọc sách thì cũng chỉ chăm sóc mấy gốc hoa dại anh đào ở sân sau.
Lúc mèo con lao vào mấy con sâu bướm, nó đã làm đổ hai chậu hoa của Tưởng Thừa Vũ.
Bà Trương thấy con mèo đã có thể nhảy nhót khỏe mạnh, bèn đề nghị Lâm Gia Thanh thả về đồng ruộng, để nó tiếp tục bắt chuột đồng.
Lâm Gia Thanh nhàm chán khó khăn lắm mới tìm được “bạn chơi”, làm sao chịu đồng ý.
Bà Trương hết cách, đành phải tìm một cái lồng tới, bảo Lâm Gia Thanh sau này thả con mèo vào trong lồng nuôi.
Nhưng mèo con đã quen chạy nhảy, vừa bỏ vào lồng đã kêu không ngừng.
Lâm Gia Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể ra mặt thương lượng với Tưởng Thừa Vũ.
“Mèo là động vật thích tự do, hoạt bát hiếu động, nhốt chúng vào trong lồng chúng sẽ khó chịu, vẫn là nuôi thả thì tốt hơn.” Lâm Gia Thanh, “Cậu xem, hoa của cậu đâu có giống, nó vừa không thể di chuyển vừa không có ý thức. Vậy nên chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, bỏ hoa vào lồng, như vậy sẽ không sợ mèo giẫm lên nữa.”
Mùa hè ánh nắng chói chang, lan can thưa thớt của lồng sắt không ảnh hưởng chút nào đến việc lấy ánh sáng; Vừa hay hoa của Tưởng Thừa Vũ cũng nhỏ, hoàn toàn có thể bỏ gọn vào lồng sắt.
Lâm Gia Thanh cảm thấy mình đúng là một thiên tài.
Cô vừa nói vừa muốn giúp Tưởng Thừa Vũ chuyển hoa vào trong lồng.
Tưởng Thừa Vũ lại dùng ánh mắt như đang nhìn người bệnh thần kinh nhìn cô, gọi bà Trương tới, kêu bà cho một xâu tỏi.
Đêm đó, Tưởng Thừa Vũ đập nát toàn bộ tỏi, dùng tỏi băm trải một vòng quanh chậu hoa.
Mèo con ghét mùi tỏi cay, từ đó về sau thấy mấy chậu hoa kia liền đi đường vòng.
Tưởng Thừa Vũ dùng trí tuệ dễ dàng giúp Lâm Gia Thanh giải quyết vấn đề khó khăn.
Lẽ ra Lâm Gia Thanh nên cảm ơn anh, nhưng từ ngày đó trở đi, Lâm Gia Thanh nhìn Tưởng Thừa Vũ lại càng khó chịu.
Có lẽ là vì thái độ của Tưởng Thừa Vũ.
Rõ ràng anh không làm gì cả, nhưng lại hiệu quả hơn so với việc cô vắt hết óc suy nghĩ.
Rõ ràng anh nhỏ hơn cô, nhưng thoạt nhìn anh lại dễ dàng đánh bại cô.
Ánh mắt của anh cứ như luôn mang theo một loại đắc ý và kiêu căng nào đó, đồng tử màu nâu sẫm kia có xinh đẹp hơn nữa cũng không che giấu được điểm này.
Tính hơn thua lại nổi lên, Lâm Gia Thanh không nhịn được ngấm ngầm so chiêu với anh.
Anh chơi đàn dương cầm, cô cố ý ở bên cạnh cao giọng hú hét;
Anh giúp bà Trương làm việc đồng áng, cô còn ra sức hơn anh;
Gia đình anh đưa tới cho anh một con ngựa con để giải buồn, cô cũng nháo nhào đòi trong nhà đưa Pony bé nhỏ của mình tới, nhất định phải cưỡi ngựa cùng anh để so xem ai chạy nhanh hơn ai.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ căn bản lười so đo với cô, cũng không cần so đo với cô.
Những thứ cô phải vắt hết óc mới nhớ ra, anh lại đưa ra câu trả lời một cách dễ dàng;
Cô cố ý nghe chuyện kinh dị vào buổi tối, mặt anh vẫn không đổi sắc, bản thân cô lại bị dọa trốn vào ổ chăn;
Ngay cả lúc ăn cơm, anh cũng có thể ăn nhiều hơn cô nửa bát;
Cô thắng nổi anh không? Cơ bản là không.
Ngoại trừ một lần, cô dùng phép khích tướng, ép anh và cô thi đấu xoay vòng.
Cô ỷ vào ưu thế học múa ba lê từ tiểu học, nhẹ nhàng thoải mái xoay hai mươi vòng. Anh cũng rất miễn cưỡng, nhưng tới vòng thứ mười thì sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Theo lời bà Trương thì Tưởng Thừa Vũ đang trong thời kỳ hồi phục sau cơn bệnh.
Khoảnh khắc anh ngã xuống, Lâm Gia Thanh sợ đến choáng váng, vừa la hét vừa vội vàng đi ra ngoài tìm người.
May mà một lát sau Tưởng Thừa Vũ đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại, cũng không hề tố cáo cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy, lại mơ hồ cảm thấy đã bị anh bắt được nhược điểm…
Suốt kỳ nghỉ cô cứ cẩn thận từng li từng tí, Tưởng Thừa Vũ nói đông cô không dám nói tây.
Vất vả lắm mới thắng anh được một lần, vậy mà vẫn ấm ức như trước.
Khi đó, nếu hỏi Lâm Gia Thanh ghét ai nhất. Cô nhất định không chút do dự trả lời là Tưởng Thừa Vũ.
Ai từng nghĩ, hơn mười năm sau cô và anh lại trở thành vợ chồng. Còn ngồi trên cùng một chiếc sô pha nói nói cười cười, mười ngón tay thân mật đan vào nhau.
Còn được chụp thành ảnh, đăng trên trang tạp chí.
“Bức ảnh này chụp đẹp đấy.” Trong biệt thự nhà họ Lâm, mẹ Lâm nhìn ảnh mẹ Tưởng chia sẻ trong nhóm gia đình, “Còn đẹp hơn ảnh cưới lúc trước của hai con.”
Ảnh cưới trông như thế nào nhỉ?
Lâm Gia Thanh còn đang vắt óc suy nghĩ, mẹ Lâm lại đổi đề tài: “Chỉ là cảm giác thiếu gì đó.”
“Thiếu gì ạ?” Lâm Gia Thanh hỏi.
“Thiếu…” Mẹ Lâm, “Ngôi nhà lớn vậy mà chỉ có hai người ở, quá trống trải, con không cảm thấy thế sao?”
“Sao thế ạ? Mấy hôm trước mẹ tham gia tiệc đấu giá, thu hoạch được nhiều quá nên định tài trợ cho bọn con à?” Lâm Gia Thanh cố ý giả bộ nghe không hiểu.
“Cút đi, mẹ không nói chuyện này.” Mẹ Lâm, “Ý mẹ là bây giờ con đã về nước rồi, hai đứa cũng nên lên kế hoạch sinh con đi. Hai đứa con kết hôn cũng đã hai năm rồi đấy.”
“…” Lâm Gia Thanh.
Mặc dù kết hôn đã hai năm, nhưng nếu luận số lần cô và Tưởng Thừa Vũ lên giường, cộng lại cũng chỉ được mấy lần chứ nhiêu? Chuyện này sao có thể thúc giục được?
Về phần đứa bé? Cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, tha cho cô đi.
Lâm Gia Thanh cúi đầu uống trà, không tiếp lời nữa.
Mẹ Lâm vẫn đang trù tính, hồi lâu sau nói: “Cuối tuần mẹ đi chùa, con đi với mẹ đi.”
“Để làm gì ạ?”
“Ăn chay, thuận tiện cầu xin Phật phù hộ hai con sớm sinh cháu ngoại cho mẹ.”
Đúng là trứng không thể chọi đá.
Tuy rằng Lâm Gia Thanh không tình nguyện nhưng cũng không tìm ra lý do phản bác, đến cuối tuần, cô đành phải cùng mẹ đến chùa.
Chùa Pháp Hỉ được xây dựng trong thành phố này có diện tích không lớn, chỉ là một khu danh lam thắng cảnh.
Hiện tại không phải mùa du lịch thịnh vượng nên đương nhiên không có nhiều du khách, người lui tới ngoại trừ tăng nhân trong chùa thì phần lớn đều là thiện nam tín nữ thật lòng lễ Phật.
Lâm Gia Thanh quay đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ bên cạnh: “Không phải anh ghét ăn chay nhất sao, tại sao phải đồng ý với mẹ tôi đến đây trì trai?”
Anh không biết nói là anh bận trăm công ngàn việc à? Như vậy cô mới có thể lấy lý do ở bên cạnh anh mà từ chối hành trình quái quỷ này chứ.
Sáng sớm đã rời giường, leo núi liên tục nửa giờ, mỗi lỗ chân lông của Lâm Gia Thanh đều tản ra oán khí, thở hồng hộc chất vấn người bên cạnh.
Tưởng Thừa Vũ ngược lại khá thoải mái: “Trì trai với ăn chay đâu có giống nhau.”
(*Ăn chay tức là không ăn các loại thịt động vật. Trì trai thì ngoài ăn chay còn phải giữ các giới hạnh, đúng phép tu hành, đặc biệt qua giờ cơm trưa (giờ Ngọ) sẽ không dùng thêm bữa nào nữa.)
“Có gì không giống?” Lâm Gia Thanh.
Tưởng Thừa Vũ im lặng một lúc: “Trì trai có thể tích công đức.”
“…”
Nghe đi, đây là lời mà một luật sư có học thức cao nên nói sao?
Lâm Gia Thanh: “Đưa di động cho tôi đi.”
Nói xong cũng không đợi Tưởng Thừa Vũ phản ứng đã giật lấy di động của anh, nghịch ngợm một lúc.
Lúc Tưởng Thừa Vũ nhận lại di động, màn hình điện thoại của anh đã biến thành màu đen, ở giữa là một con cá gỗ thật to.
Lâm Gia Thanh: “Tôi cài cho anh cái APP, sau này anh không cần phải phiền phức thế này nữa, cứ gõ cái này là có thể tích công đức.”
_
APP gõ mõ online đang thịnh hành bên Trung, tên là Mộc Ngư (cá gỗ)
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Lúc Lâm Gia Thanh đến vừa vặn là nghỉ hè: thu hoạch lúa, trồng lúa, thu hoạch lúa mạch, thu hoạch đậu phộng….Người trong trang trại ngày nào cũng bận rộn với công việc đồng áng.
Ngoại trừ bà Trương, cô muốn tìm một người nói chuyện cũng khó, khi thật sự không nhịn được nữa, cô cũng tìm Tưởng Thừa Vũ nói chuyện vài lần.
Lần đầu tiên, là Tưởng Thừa Vũ phơi nắng trong sân.
Cô nhớ tới “nghỉ dưỡng” theo lời bà Trương, do dự tiến lại gần: “Này, rốt cuộc cậu bị bệnh gì vậy?”
Tưởng Thừa Vũ quay đầu trừng cô.
Trong cái cau mày của anh lại toát ra sự tức giận đang kiềm chế, như thể nếu không phải ngại giáo dưỡng, anh sẽ dùng cách y hệt hỏi thăm cô.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới ý thức được câu hỏi của mình có nghĩa khác.
Nhưng ánh mắt đối phương thật sự không lễ phép, cô cũng lười giải thích, thế là bắt chuyện kết thúc trong thất bại.
Lần thứ hai, là hai người cùng nhau xem TV.
Chương trình Lâm Gia Thanh muốn xem không giống với Tưởng Thừa Vũ, bà Trương lại đưa điều khiển từ xa cho Tưởng Thừa Vũ.
Lâm Gia Thanh không vui, muốn giành lại điều khiển, bà Trương lại giữ chặt cô: “Nó nhỏ hơn cháu, cháu nhường một chút đi.”
Vì thế cô quay đầu cẩn thận quan sát Tưởng Thừa Vũ một lần: “Cậu nhỏ hơn tôi á? Vậy là em trai rồi. Nào, gọi một tiếng tiếng chị đi, tôi sẽ không giành với cậu nữa.”
Ai ngờ Tưởng Thừa Vũ thẳng thừng trả lại điều khiển cho cô.
“Chị?”Anh nhìn sách giáo khoa ngữ văn cô đặt trên bàn trà, “Cậu năm nay học lớp 4, tôi đã học lớp 5. Tôi gọi cậu là chị, cậu không biết xấu hổ sao?”
Câu nói này khiến Lâm Gia Thanh tức đến mức muốn giậm chân.
Lần thứ ba, là vì con mèo nhặt được.
Trang trại nhàm chán, Lâm Gia Thanh không có việc gì làm bèn ra ngoài sân đi lang thang, có một ngày phát hiện một con mèo nhỏ què chân ngoài đồng ruộng.
Cô nhặt con mèo về, tắm rửa rồi băng bó vết thương cho nó, mỗi ngày cho nó ăn ngon uống ngon để dưỡng bệnh.
Hai tuần sau, chân mèo con cuối cùng cũng khỏi hẳn, thân thể mập mạp, lông cũng bóng loáng, bà Trương lại đề nghị thả mèo ra.
Chỉ là bởi vì —— sau khi vết thương lành, mèo con lại chạy nhảy quanh sân làm đạp đổ hết hoa Tưởng Thừa Vũ trồng.
Tưởng Thừa Vũ từ sau khi đến thôn trang cũng không có quá nhiều sở thích, hàng ngày ngoại trừ đọc sách thì cũng chỉ chăm sóc mấy gốc hoa dại anh đào ở sân sau.
Lúc mèo con lao vào mấy con sâu bướm, nó đã làm đổ hai chậu hoa của Tưởng Thừa Vũ.
Bà Trương thấy con mèo đã có thể nhảy nhót khỏe mạnh, bèn đề nghị Lâm Gia Thanh thả về đồng ruộng, để nó tiếp tục bắt chuột đồng.
Lâm Gia Thanh nhàm chán khó khăn lắm mới tìm được “bạn chơi”, làm sao chịu đồng ý.
Bà Trương hết cách, đành phải tìm một cái lồng tới, bảo Lâm Gia Thanh sau này thả con mèo vào trong lồng nuôi.
Nhưng mèo con đã quen chạy nhảy, vừa bỏ vào lồng đã kêu không ngừng.
Lâm Gia Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể ra mặt thương lượng với Tưởng Thừa Vũ.
“Mèo là động vật thích tự do, hoạt bát hiếu động, nhốt chúng vào trong lồng chúng sẽ khó chịu, vẫn là nuôi thả thì tốt hơn.” Lâm Gia Thanh, “Cậu xem, hoa của cậu đâu có giống, nó vừa không thể di chuyển vừa không có ý thức. Vậy nên chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, bỏ hoa vào lồng, như vậy sẽ không sợ mèo giẫm lên nữa.”
Mùa hè ánh nắng chói chang, lan can thưa thớt của lồng sắt không ảnh hưởng chút nào đến việc lấy ánh sáng; Vừa hay hoa của Tưởng Thừa Vũ cũng nhỏ, hoàn toàn có thể bỏ gọn vào lồng sắt.
Lâm Gia Thanh cảm thấy mình đúng là một thiên tài.
Cô vừa nói vừa muốn giúp Tưởng Thừa Vũ chuyển hoa vào trong lồng.
Tưởng Thừa Vũ lại dùng ánh mắt như đang nhìn người bệnh thần kinh nhìn cô, gọi bà Trương tới, kêu bà cho một xâu tỏi.
Đêm đó, Tưởng Thừa Vũ đập nát toàn bộ tỏi, dùng tỏi băm trải một vòng quanh chậu hoa.
Mèo con ghét mùi tỏi cay, từ đó về sau thấy mấy chậu hoa kia liền đi đường vòng.
Tưởng Thừa Vũ dùng trí tuệ dễ dàng giúp Lâm Gia Thanh giải quyết vấn đề khó khăn.
Lẽ ra Lâm Gia Thanh nên cảm ơn anh, nhưng từ ngày đó trở đi, Lâm Gia Thanh nhìn Tưởng Thừa Vũ lại càng khó chịu.
Có lẽ là vì thái độ của Tưởng Thừa Vũ.
Rõ ràng anh không làm gì cả, nhưng lại hiệu quả hơn so với việc cô vắt hết óc suy nghĩ.
Rõ ràng anh nhỏ hơn cô, nhưng thoạt nhìn anh lại dễ dàng đánh bại cô.
Ánh mắt của anh cứ như luôn mang theo một loại đắc ý và kiêu căng nào đó, đồng tử màu nâu sẫm kia có xinh đẹp hơn nữa cũng không che giấu được điểm này.
Tính hơn thua lại nổi lên, Lâm Gia Thanh không nhịn được ngấm ngầm so chiêu với anh.
Anh chơi đàn dương cầm, cô cố ý ở bên cạnh cao giọng hú hét;
Anh giúp bà Trương làm việc đồng áng, cô còn ra sức hơn anh;
Gia đình anh đưa tới cho anh một con ngựa con để giải buồn, cô cũng nháo nhào đòi trong nhà đưa Pony bé nhỏ của mình tới, nhất định phải cưỡi ngựa cùng anh để so xem ai chạy nhanh hơn ai.
Nhưng Tưởng Thừa Vũ căn bản lười so đo với cô, cũng không cần so đo với cô.
Những thứ cô phải vắt hết óc mới nhớ ra, anh lại đưa ra câu trả lời một cách dễ dàng;
Cô cố ý nghe chuyện kinh dị vào buổi tối, mặt anh vẫn không đổi sắc, bản thân cô lại bị dọa trốn vào ổ chăn;
Ngay cả lúc ăn cơm, anh cũng có thể ăn nhiều hơn cô nửa bát;
Cô thắng nổi anh không? Cơ bản là không.
Ngoại trừ một lần, cô dùng phép khích tướng, ép anh và cô thi đấu xoay vòng.
Cô ỷ vào ưu thế học múa ba lê từ tiểu học, nhẹ nhàng thoải mái xoay hai mươi vòng. Anh cũng rất miễn cưỡng, nhưng tới vòng thứ mười thì sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Theo lời bà Trương thì Tưởng Thừa Vũ đang trong thời kỳ hồi phục sau cơn bệnh.
Khoảnh khắc anh ngã xuống, Lâm Gia Thanh sợ đến choáng váng, vừa la hét vừa vội vàng đi ra ngoài tìm người.
May mà một lát sau Tưởng Thừa Vũ đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại, cũng không hề tố cáo cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy, lại mơ hồ cảm thấy đã bị anh bắt được nhược điểm…
Suốt kỳ nghỉ cô cứ cẩn thận từng li từng tí, Tưởng Thừa Vũ nói đông cô không dám nói tây.
Vất vả lắm mới thắng anh được một lần, vậy mà vẫn ấm ức như trước.
Khi đó, nếu hỏi Lâm Gia Thanh ghét ai nhất. Cô nhất định không chút do dự trả lời là Tưởng Thừa Vũ.
Ai từng nghĩ, hơn mười năm sau cô và anh lại trở thành vợ chồng. Còn ngồi trên cùng một chiếc sô pha nói nói cười cười, mười ngón tay thân mật đan vào nhau.
Còn được chụp thành ảnh, đăng trên trang tạp chí.
“Bức ảnh này chụp đẹp đấy.” Trong biệt thự nhà họ Lâm, mẹ Lâm nhìn ảnh mẹ Tưởng chia sẻ trong nhóm gia đình, “Còn đẹp hơn ảnh cưới lúc trước của hai con.”
Ảnh cưới trông như thế nào nhỉ?
Lâm Gia Thanh còn đang vắt óc suy nghĩ, mẹ Lâm lại đổi đề tài: “Chỉ là cảm giác thiếu gì đó.”
“Thiếu gì ạ?” Lâm Gia Thanh hỏi.
“Thiếu…” Mẹ Lâm, “Ngôi nhà lớn vậy mà chỉ có hai người ở, quá trống trải, con không cảm thấy thế sao?”
“Sao thế ạ? Mấy hôm trước mẹ tham gia tiệc đấu giá, thu hoạch được nhiều quá nên định tài trợ cho bọn con à?” Lâm Gia Thanh cố ý giả bộ nghe không hiểu.
“Cút đi, mẹ không nói chuyện này.” Mẹ Lâm, “Ý mẹ là bây giờ con đã về nước rồi, hai đứa cũng nên lên kế hoạch sinh con đi. Hai đứa con kết hôn cũng đã hai năm rồi đấy.”
“…” Lâm Gia Thanh.
Mặc dù kết hôn đã hai năm, nhưng nếu luận số lần cô và Tưởng Thừa Vũ lên giường, cộng lại cũng chỉ được mấy lần chứ nhiêu? Chuyện này sao có thể thúc giục được?
Về phần đứa bé? Cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, tha cho cô đi.
Lâm Gia Thanh cúi đầu uống trà, không tiếp lời nữa.
Mẹ Lâm vẫn đang trù tính, hồi lâu sau nói: “Cuối tuần mẹ đi chùa, con đi với mẹ đi.”
“Để làm gì ạ?”
“Ăn chay, thuận tiện cầu xin Phật phù hộ hai con sớm sinh cháu ngoại cho mẹ.”
Đúng là trứng không thể chọi đá.
Tuy rằng Lâm Gia Thanh không tình nguyện nhưng cũng không tìm ra lý do phản bác, đến cuối tuần, cô đành phải cùng mẹ đến chùa.
Chùa Pháp Hỉ được xây dựng trong thành phố này có diện tích không lớn, chỉ là một khu danh lam thắng cảnh.
Hiện tại không phải mùa du lịch thịnh vượng nên đương nhiên không có nhiều du khách, người lui tới ngoại trừ tăng nhân trong chùa thì phần lớn đều là thiện nam tín nữ thật lòng lễ Phật.
Lâm Gia Thanh quay đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ bên cạnh: “Không phải anh ghét ăn chay nhất sao, tại sao phải đồng ý với mẹ tôi đến đây trì trai?”
Anh không biết nói là anh bận trăm công ngàn việc à? Như vậy cô mới có thể lấy lý do ở bên cạnh anh mà từ chối hành trình quái quỷ này chứ.
Sáng sớm đã rời giường, leo núi liên tục nửa giờ, mỗi lỗ chân lông của Lâm Gia Thanh đều tản ra oán khí, thở hồng hộc chất vấn người bên cạnh.
Tưởng Thừa Vũ ngược lại khá thoải mái: “Trì trai với ăn chay đâu có giống nhau.”
(*Ăn chay tức là không ăn các loại thịt động vật. Trì trai thì ngoài ăn chay còn phải giữ các giới hạnh, đúng phép tu hành, đặc biệt qua giờ cơm trưa (giờ Ngọ) sẽ không dùng thêm bữa nào nữa.)
“Có gì không giống?” Lâm Gia Thanh.
Tưởng Thừa Vũ im lặng một lúc: “Trì trai có thể tích công đức.”
“…”
Nghe đi, đây là lời mà một luật sư có học thức cao nên nói sao?
Lâm Gia Thanh: “Đưa di động cho tôi đi.”
Nói xong cũng không đợi Tưởng Thừa Vũ phản ứng đã giật lấy di động của anh, nghịch ngợm một lúc.
Lúc Tưởng Thừa Vũ nhận lại di động, màn hình điện thoại của anh đã biến thành màu đen, ở giữa là một con cá gỗ thật to.
Lâm Gia Thanh: “Tôi cài cho anh cái APP, sau này anh không cần phải phiền phức thế này nữa, cứ gõ cái này là có thể tích công đức.”
_
APP gõ mõ online đang thịnh hành bên Trung, tên là Mộc Ngư (cá gỗ)
<!-- AI CONTENT END 1 -->