Chương 3
3
Lúc tán gẫu trên đường đưa Kỳ Nguyên đến thư phòng.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn ăn bánh bao xá xíu."*(蟹黄酥)
"Được được, buổi tối trở về sẽ cho ngươi ăn."
Lời này bị Dục vương nghe thấy.
Trên đường trở về, hắn ta ngăn cản đường đi của ta, ánh mắt tán tỉnh, không có ý tốt cười với ta:
"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn ăn bánh bao xá xíu do người làm."
Dục vương hắn ta lớn hơn ta một tháng, tiếng "mẫu hậu" này ta nghe mà lạnh cả sống lưng.
Ta lúng túng cười gượng hai tiếng rồi đồng ý.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến lỗ tai Kỳ Nguyên.
Hôm sau hắn một chân đá Dục Vương vào hồ sen.
Đá hay lắm.
Sau đó, mẫu phi Thục phi của Dục vương chạy đến trước mặt ta, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc lóc kể lần này Dục vương phải sợ hãi biết bao nhiêu, mấy ngày nay bệnh triền miên trên giường bị giày vò ra sao...
Ta bị tiếng khóc của nàng làm cho đầu giật băng băng, nhiều lần cam đoan sẽ giáo dục Thái tử thật tốt, mới tiễn được pho tượng Đại Phật này đi.
Ta gọi Kỳ Nguyên đến trước mặt,
"Ngươi đạp Dục vương vào hồ sen làm gì?"
"Bởi vì hắn dám muốn có đồ ăn của mẫu hậu."
Hắn chống lại ánh mắt của ta nhìn ta, ánh mắt kiêu ngạo:"Mẫu hậu chỉ có thể là mẫu hậu một mình nhi thần, cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho một mình nhi thần."
Thiếu niên phản nghịch này thật đúng là khó dạy dỗ.
Ta cố gắng để hiểu lý do:
"Mẫu hậu là người đứng đầu hậu cung, là mẫu thân của tất cả hoàng tử công chúa."
Sau đó, uyển chuyển khuyên bảo:
"Hơn nữa, Dục Vương là đại ca của ngươi, lớn nhỏ có thứ tự, đạo lý huynh hữu đệ cung này, Thái phó chưa từng dạy ngươi sao?"
Hắn nhẹ nhàng trả lời một cách hời hợt:
"Nhi thần là Thái tử."
“...”
Ta á khẩu không trả lời được.
Hắn thật sự sử dụng rất thành thạo nguyên tắc "quan đại một bậc đè chết người" này. (*2)
Lúc này trong đầu ta lại hiện lên tiếng than thở khóc lóc của Thục phi.
Đau đầu quá đi mất.
Ta xoa xoa mi tâm, thái độ cường ngạnh mà mệnh lệnh:
"Dù ngươi có ngụy biện thế nào cũng vô dụng, Thục phi chạy tới đây đòi ta cho công đạo, đêm nay, ngươi hãy đến phật đường quỳ chép sách cho ta, cẩn thận ở đó mà suy nghĩ."
"Vầng."
Hắn không mặn không nhạt mà đồng ý.
Ta cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn nhận phạt, kết quả, sau khi từ Phật đường trở về, hắn bắt đầu giận dỗi.
Hắn lấy lùi làm tiến, chống lại ta bằng cách tuyệt thực.
Cười chết ta, nghĩ ta sợ lắm hả?
...... Ta sợ thật.
Để phòng ngừa hắn chết đói, ta bưng hộp thức ăn đến thư phòng.
"Vẫn còn giận mẫu hậu à?"
Hắn bỏ bút xuống, ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi:
"Không có, nhi thần chỉ đang tịnh tâm."
Chậc, xung quanh toàn là gai nhọn.
Ta đặt hộp thức ăn xuống trước mặt hắn.
"Đừng nháo nữa, đứng lên ăn cơm đi."
Hắn vẫn không lay chuyển:
“Xin mẫu hậu hãy trở về, nhi thần phải tịnh tâm."
Dù cho ta có nói cái gì, hắn cũng chỉ dùng một câu "cần tịnh tâm" để chặn họng ta.
Thái độ lạnh lùng này làm cho ta cảm thấy thất vọng.
Giằng co một hồi, ta thở dài, cầm hộp thức ăn muốn đi.
Nhưng sau khi xoay người, tất cả uất ức đều dâng lên, tâm tình lập tức sụp đổ.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, ta chán chường ngồi trên mặt đất, khóc đến kinh thiên động địa:
“Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì! Dục vương ức hiếp ta, Thục phi ức hiếp ta, giờ thì ngay cả ngươi cũng lạnh lùng với ta như vậy, các ngươi đều làm khó ta, để ta bị kẹp ở giữa, trái phải đều không phải người!"
Kỳ Nguyên bị dọa, vội vàng chạy tới đỡ ta.
Ta ăn vạ không chịu dậy, tiếp tục gào thét:
"Người nhà không thích ta, vì mở đường cho muội muội mà đẩy ta vào trong hố lửa, ngươi có biết hay không, phụ hoàng ngươi còn lớn tuổi hơn phụ thân ta nữa."
"Thân ta còn chưa từng được mẫu thân nuôi, ta đã bị đưa vào cung làm mẫu thân cho người ta."
Mẫu thân ta là nhi nữ của thương nhân, khi gả cho phụ thân ta, ông chỉ là một quan viên nhỏ bé.
Sau đó ông càng leo lên càng cao, cần một vị phu nhân xuất thân cao quý hơn làm chính thê.
Vì vậy, ngay sau khi ta được sinh ra, ông đã hưu thê, kết hôn với thiên kim thượng thư.
Ở trong phủ, ta bị kế mẫu và muội muội ức hiếp mười mấy năm.
Tiến cung còn phải tiếp tục chịu đủ loại uất ức.
Ta càng khóc càng thương tâm, trút hết tất cả nước đắng tồn đọng trong nhiều năm.
Mặc cho Kỳ Nguyên dỗ dành, khuyên nhủ như thế nào, ta đều ngồi trên mặt đất không chịu đứng lên.
Hắn cởi áo khoác ra khoác lên người ta.
Mặt đất lạnh, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể làm cho ta hơi ấm áp, cuối cùng ta thực sự khóc đến mệt mỏi, sau đó dừng lại, nghèn nghẹn khụt khịt từng tiếng.
Hắn đỡ ta ngồi xuống, bưng bát nước đường cho ta uống.
Ta giận dỗi dùng khuỷu tay đẩy ra.
"Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần, mẫu hậu từ từ uống một chút đi."
Hiếm khi đứa nhỏ này dỗ dành người khác, hơn nữa ta cũng phát tiết xong hết rồi, cảm thấy tiếp tục làm loạn nữa cũng không hay ho, vì thế nhận nước đường rồi uống.
Lúc tán gẫu trên đường đưa Kỳ Nguyên đến thư phòng.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn ăn bánh bao xá xíu."*(蟹黄酥)
"Được được, buổi tối trở về sẽ cho ngươi ăn."
Lời này bị Dục vương nghe thấy.
Trên đường trở về, hắn ta ngăn cản đường đi của ta, ánh mắt tán tỉnh, không có ý tốt cười với ta:
"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn ăn bánh bao xá xíu do người làm."
Dục vương hắn ta lớn hơn ta một tháng, tiếng "mẫu hậu" này ta nghe mà lạnh cả sống lưng.
Ta lúng túng cười gượng hai tiếng rồi đồng ý.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến lỗ tai Kỳ Nguyên.
Hôm sau hắn một chân đá Dục Vương vào hồ sen.
Đá hay lắm.
Sau đó, mẫu phi Thục phi của Dục vương chạy đến trước mặt ta, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc lóc kể lần này Dục vương phải sợ hãi biết bao nhiêu, mấy ngày nay bệnh triền miên trên giường bị giày vò ra sao...
Ta bị tiếng khóc của nàng làm cho đầu giật băng băng, nhiều lần cam đoan sẽ giáo dục Thái tử thật tốt, mới tiễn được pho tượng Đại Phật này đi.
Ta gọi Kỳ Nguyên đến trước mặt,
"Ngươi đạp Dục vương vào hồ sen làm gì?"
"Bởi vì hắn dám muốn có đồ ăn của mẫu hậu."
Hắn chống lại ánh mắt của ta nhìn ta, ánh mắt kiêu ngạo:"Mẫu hậu chỉ có thể là mẫu hậu một mình nhi thần, cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho một mình nhi thần."
Thiếu niên phản nghịch này thật đúng là khó dạy dỗ.
Ta cố gắng để hiểu lý do:
"Mẫu hậu là người đứng đầu hậu cung, là mẫu thân của tất cả hoàng tử công chúa."
Sau đó, uyển chuyển khuyên bảo:
"Hơn nữa, Dục Vương là đại ca của ngươi, lớn nhỏ có thứ tự, đạo lý huynh hữu đệ cung này, Thái phó chưa từng dạy ngươi sao?"
Hắn nhẹ nhàng trả lời một cách hời hợt:
"Nhi thần là Thái tử."
“...”
Ta á khẩu không trả lời được.
Hắn thật sự sử dụng rất thành thạo nguyên tắc "quan đại một bậc đè chết người" này. (*2)
Lúc này trong đầu ta lại hiện lên tiếng than thở khóc lóc của Thục phi.
Đau đầu quá đi mất.
Ta xoa xoa mi tâm, thái độ cường ngạnh mà mệnh lệnh:
"Dù ngươi có ngụy biện thế nào cũng vô dụng, Thục phi chạy tới đây đòi ta cho công đạo, đêm nay, ngươi hãy đến phật đường quỳ chép sách cho ta, cẩn thận ở đó mà suy nghĩ."
"Vầng."
Hắn không mặn không nhạt mà đồng ý.
Ta cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn nhận phạt, kết quả, sau khi từ Phật đường trở về, hắn bắt đầu giận dỗi.
Hắn lấy lùi làm tiến, chống lại ta bằng cách tuyệt thực.
Cười chết ta, nghĩ ta sợ lắm hả?
...... Ta sợ thật.
Để phòng ngừa hắn chết đói, ta bưng hộp thức ăn đến thư phòng.
"Vẫn còn giận mẫu hậu à?"
Hắn bỏ bút xuống, ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi:
"Không có, nhi thần chỉ đang tịnh tâm."
Chậc, xung quanh toàn là gai nhọn.
Ta đặt hộp thức ăn xuống trước mặt hắn.
"Đừng nháo nữa, đứng lên ăn cơm đi."
Hắn vẫn không lay chuyển:
“Xin mẫu hậu hãy trở về, nhi thần phải tịnh tâm."
Dù cho ta có nói cái gì, hắn cũng chỉ dùng một câu "cần tịnh tâm" để chặn họng ta.
Thái độ lạnh lùng này làm cho ta cảm thấy thất vọng.
Giằng co một hồi, ta thở dài, cầm hộp thức ăn muốn đi.
Nhưng sau khi xoay người, tất cả uất ức đều dâng lên, tâm tình lập tức sụp đổ.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, ta chán chường ngồi trên mặt đất, khóc đến kinh thiên động địa:
“Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì! Dục vương ức hiếp ta, Thục phi ức hiếp ta, giờ thì ngay cả ngươi cũng lạnh lùng với ta như vậy, các ngươi đều làm khó ta, để ta bị kẹp ở giữa, trái phải đều không phải người!"
Kỳ Nguyên bị dọa, vội vàng chạy tới đỡ ta.
Ta ăn vạ không chịu dậy, tiếp tục gào thét:
"Người nhà không thích ta, vì mở đường cho muội muội mà đẩy ta vào trong hố lửa, ngươi có biết hay không, phụ hoàng ngươi còn lớn tuổi hơn phụ thân ta nữa."
"Thân ta còn chưa từng được mẫu thân nuôi, ta đã bị đưa vào cung làm mẫu thân cho người ta."
Mẫu thân ta là nhi nữ của thương nhân, khi gả cho phụ thân ta, ông chỉ là một quan viên nhỏ bé.
Sau đó ông càng leo lên càng cao, cần một vị phu nhân xuất thân cao quý hơn làm chính thê.
Vì vậy, ngay sau khi ta được sinh ra, ông đã hưu thê, kết hôn với thiên kim thượng thư.
Ở trong phủ, ta bị kế mẫu và muội muội ức hiếp mười mấy năm.
Tiến cung còn phải tiếp tục chịu đủ loại uất ức.
Ta càng khóc càng thương tâm, trút hết tất cả nước đắng tồn đọng trong nhiều năm.
Mặc cho Kỳ Nguyên dỗ dành, khuyên nhủ như thế nào, ta đều ngồi trên mặt đất không chịu đứng lên.
Hắn cởi áo khoác ra khoác lên người ta.
Mặt đất lạnh, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể làm cho ta hơi ấm áp, cuối cùng ta thực sự khóc đến mệt mỏi, sau đó dừng lại, nghèn nghẹn khụt khịt từng tiếng.
Hắn đỡ ta ngồi xuống, bưng bát nước đường cho ta uống.
Ta giận dỗi dùng khuỷu tay đẩy ra.
"Mẫu hậu, là lỗi của nhi thần, mẫu hậu từ từ uống một chút đi."
Hiếm khi đứa nhỏ này dỗ dành người khác, hơn nữa ta cũng phát tiết xong hết rồi, cảm thấy tiếp tục làm loạn nữa cũng không hay ho, vì thế nhận nước đường rồi uống.