Chương 5
6.
Đêm giao thừa.
Sức khỏe Hoàng đế không tốt, ta phải chủ trì trật tự cung yến, khách khứa đông đúc, ta bận đến chân không chạm đất.
Kỳ Nguyên phụ trách thay phụ hoàng hắn kính rượu mọi người, sau đó lại bị một đám người lôi kéo uống không ít rượu, vì tửu lượng có hạn, hắn cúi người rời khỏi bữa tiệc.
Hắn say đến ánh mắt mơ màng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực:
"Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài cho tỉnh rượu đây."
Ta gật đầu.
Thẩm Thanh Ngọc sau lưng cũng thong thả ung dung hành lễ với ta:
"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu."
Ta đang bận tiếp chuyện với nữ quyến, nên cũng thuận miệng đồng ý.
Chờ đã, chờ đã.
Ta đột nhiên ngây người tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng ta còn chưa uống ngụm rượu nào, tỉnh rượu gì chứ?
Còn có dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt ngượng ngùng kia.
Ta vội vàng gọi đại cung nữ Lựu Hoa:
"Thẩm Thanh Ngọc có uống rượu à? Nàng ta uống với ai thế?"
"Uống với Thái tử điện hạ ạ."
"Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Nhị tiểu thư đích thân rót rượu, còn nói là thay Hoàng hậu nương nương kính, điện hạ không tiện để nàng ta mất mặt ở trước mặt mọi người, nên đã uống."
Ta đột nhiên cảnh giác:
"Ngươi hãy lặng lẽ đi theo, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì."
Lựu Hoa nhận lệnh đi theo, không bao lâu sau đã quay trở về.
"Điện hạ ở điện Trọng Hoa." Nàng gian nan mở miệng:
"Nhưng nô tỳ... Nô tỳ nghe thấy bên trong có tiếng nói của Thẩm nhị tiểu thư, nương nương mau đi qua xem một chút đi!"
Ta cực kỳ ngạc nhiên,
Ta biết tâm tư Thẩm Thanh Ngọc, nhưng không nghĩ tới, lá gan của nàng ta lại lớn như vậy, dám công khai xuống tay?
Ta bảo Lựu Hoa ổn định chỗ này giúp ta, rồi dốc sức vội vàng chạy một mạch tới đó.
Trong điện, mơ hồ truyền đến tiếng khóc bi ai của Thẩm Thanh Ngọc:
"Điện hạ."
Cả người ta đều căng thẳng.
Bây giờ nhất định không thể đi vào nhưng lát nữa nên làm sao bây giờ?
Một người là dưỡng tử của ta, một người là muội muội của ta.
Nên giả vờ không biết? Hay là che đậy cho bọn họ? Hoặc là…
Vào lúc ta đang không biết phải làm sao, gấp đến độ chạy vòng vòng tại chỗ.
Đầu tóc Thẩm Thanh Ngọc tán loạn, khóc lóc mở cửa chạy ra.
Ngay cả đường nàng ta cũng không nhìn, còn đụng vào bả vai ta lại không thèm hành lễ.
Ta lười phải so đo với nàng ta, bởi vì ta đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Đây là…
Kết thúc rồi sao?
Từ lúc ta phát hiện ra có gì đó không đúng rồi chạy tới đây, lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc chạy ra, trước sau, cộng lại còn chưa quá nửa khắc đồng hồ.
Có phải… hơi nhanh quá rồi không?
Đêm giao thừa.
Sức khỏe Hoàng đế không tốt, ta phải chủ trì trật tự cung yến, khách khứa đông đúc, ta bận đến chân không chạm đất.
Kỳ Nguyên phụ trách thay phụ hoàng hắn kính rượu mọi người, sau đó lại bị một đám người lôi kéo uống không ít rượu, vì tửu lượng có hạn, hắn cúi người rời khỏi bữa tiệc.
Hắn say đến ánh mắt mơ màng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực:
"Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài cho tỉnh rượu đây."
Ta gật đầu.
Thẩm Thanh Ngọc sau lưng cũng thong thả ung dung hành lễ với ta:
"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu."
Ta đang bận tiếp chuyện với nữ quyến, nên cũng thuận miệng đồng ý.
Chờ đã, chờ đã.
Ta đột nhiên ngây người tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng ta còn chưa uống ngụm rượu nào, tỉnh rượu gì chứ?
Còn có dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt ngượng ngùng kia.
Ta vội vàng gọi đại cung nữ Lựu Hoa:
"Thẩm Thanh Ngọc có uống rượu à? Nàng ta uống với ai thế?"
"Uống với Thái tử điện hạ ạ."
"Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Nhị tiểu thư đích thân rót rượu, còn nói là thay Hoàng hậu nương nương kính, điện hạ không tiện để nàng ta mất mặt ở trước mặt mọi người, nên đã uống."
Ta đột nhiên cảnh giác:
"Ngươi hãy lặng lẽ đi theo, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì."
Lựu Hoa nhận lệnh đi theo, không bao lâu sau đã quay trở về.
"Điện hạ ở điện Trọng Hoa." Nàng gian nan mở miệng:
"Nhưng nô tỳ... Nô tỳ nghe thấy bên trong có tiếng nói của Thẩm nhị tiểu thư, nương nương mau đi qua xem một chút đi!"
Ta cực kỳ ngạc nhiên,
Ta biết tâm tư Thẩm Thanh Ngọc, nhưng không nghĩ tới, lá gan của nàng ta lại lớn như vậy, dám công khai xuống tay?
Ta bảo Lựu Hoa ổn định chỗ này giúp ta, rồi dốc sức vội vàng chạy một mạch tới đó.
Trong điện, mơ hồ truyền đến tiếng khóc bi ai của Thẩm Thanh Ngọc:
"Điện hạ."
Cả người ta đều căng thẳng.
Bây giờ nhất định không thể đi vào nhưng lát nữa nên làm sao bây giờ?
Một người là dưỡng tử của ta, một người là muội muội của ta.
Nên giả vờ không biết? Hay là che đậy cho bọn họ? Hoặc là…
Vào lúc ta đang không biết phải làm sao, gấp đến độ chạy vòng vòng tại chỗ.
Đầu tóc Thẩm Thanh Ngọc tán loạn, khóc lóc mở cửa chạy ra.
Ngay cả đường nàng ta cũng không nhìn, còn đụng vào bả vai ta lại không thèm hành lễ.
Ta lười phải so đo với nàng ta, bởi vì ta đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Đây là…
Kết thúc rồi sao?
Từ lúc ta phát hiện ra có gì đó không đúng rồi chạy tới đây, lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc chạy ra, trước sau, cộng lại còn chưa quá nửa khắc đồng hồ.
Có phải… hơi nhanh quá rồi không?