Chương : 25
Lẽ ra nàng nên thấy sợ hãi hơn mới đúng. Nhưng nàng cũng đã cận kề cái chết khi suýt chút nữa thì bị ngã xuống sông Terne rồi đó thôi. Dòng nước chảy xiết của con sông chỉ như một cái giếng so với vẻ oai vệ của đại dương mênh mông. Hoặc có lẽ những lời nàng đã nói với Sebastian có phần thành thật hơn là chỉ làm ra vẻ can đảm. Nàng thật sự đã quá mệt mỏi với việc cứ phải sợ hãi rồi.
Nàng đã được hộ tống tới một cái ghế dài nhỏ đóng ở phía đuôi tàu. Con tàu của họ khá nhỏ, trang bị hai cột buồm căng những tấm vải bạt nặng nề. Những cánh buồm bay phần phật dữ dội trong gió như một con gà mái già đang trong cơn kinh hoàng.
Chuyến vượt biển của họ lập thành một đoàn tàu, những con ngựa được vận chuyển trong một con tàu nhỏ đi đầu, một nửa số kị binh đồng hành với chúng. Con tàu thứ ba sẽ chở vật dụng và số người còn lại. Sebastian, Jerard và nàng thì ở trên con tàu thứ hai. Cỗ xe ngựa, vì quá nặng, nên đã bị bỏ lại trên bờ biển, để người đánh xe mang nó quay về Langlinais. Ngay khi họ khởi hành khỏi bến tàu nhỏ, Juliana liền nhắm mắt lại, quyết tâm không nhìn lên bầu trời rợp bóng bồ câu và những con sóng trào lên trắng xoá. Không phải sự sợ hãi khiến nàng làm vậy, mà bởi một mong ước tha thiết rằng nàng giá mà nàng đã không ăn bữa giữa ngày với bánh mì và pho mát.
Những bước chân thình thịch nặng nề báo động cho nàng. Nàng mở mắt ra và thấy Sebastian đang ngồi cạnh nàng.
"Nàng trông hơi nhợt nhạt đấy, Juliana. Đây là lần đầu tiên nàng đi trên biển đúng không?"
Nàng gật đầu, ngay khi con tàu đu đưa theo những đợt sóng, dường như lại càng có đà nghiêng dần sang một bên hơn là tiến thẳng. Mắt nàng mở to với cảm giác đó.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Juliana," chàng nói với một nụ cười. "Biển Măng sơ hơi bẳn tính, nhưng chuyến đi sẽ không kéo dài lâu. Nàng sẽ nhận thấy rằng thời gian trôi qua rất nhanh."
"Chàng đã du lịch nhiều bằng đường biển rồi phải không, Sebastian?"
"Hầu hết các cuộc thi đấu của ta đều tổ chức ở Pháp, vì thế ta đã có khá nhiều kinh nghiệm về biển Măngsơ. Và dĩ nhiên, chuyến du hành của ta tới vùng Đất thánh cũng phải vượt biển. Biển Địa Trung Hải còn đẹp hơn nhiều, nàng sẽ được ngắm vố số sắc màu ở đó."
Juliana im lặng trong một lúc. "Căn bệnh là lý do tại sao chàng chưa bao giờ nhắc đến quãng thời gian chàng tham gia cuộc Thập tự chinh phải không, Sebastian?"
"Cuộc hành trình đó không ngập tràn vinh quang, Juliana, mà còn hơn là một thảm hoạ nữa. Đã có rất nhiều cuộc thảo luận uyên thâm, nhưng lại có khá ít người lãnh đạo. Cuối cùng, chúng ta có lực lượng đông đảo hơn và đã chiến thắng. Có lẽ lí do ta không nhắc đến nó có liên quan nhiều hơn đến sự tức giận của ta vì bị bắt giam. Ta thấy xấu hổ vì lòng kiêu hãnh của ta với vị trí là một hiệp sĩ đã bị tổn thương." Chàng liếc qua nàng. "Sao nàng lại cười?"
"Chàng đã cứu sống em và cả Jerard nữa. Em nghĩ chàng đã tự đánh giá mình quá khắc nghiệt đấy."
"Ta đã được dạy cách chiến đấu và chiến thắng, Juliana. Việc đầu hàng là một lời nguyền rủa đối với ta."
Thậm chí ngay lúc này đây chàng vẫn đang chiến đấu. Lần này là một kẻ thù khác, nhưng đó là một địch thủ thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nàng ngước lên nhìn bầu trời giờ đang tối sầm lại vì bão hay vì đêm xuống, nàng cũng không biết nữa. Một cái liếc sang bên cho thấy chàng đang quan sát nàng, khuôn mặt chàng ảm đạm, không hề có dấu hiệu của nụ cười trên môi chàng.
"Nàng có đang yêu ai không?" Chàng hỏi.
Câu hỏi làm nàng quá sức kinh ngạc đến mức nàng quay hẳn đầu lại và nhìn chàng chăm chăm.
"Sebastian, em đã sống trong tu viện gần như hết thời gian trước đấy."
"Chẳng lẽ không có người làm vườn, hay vị khách nào nàng thấy cuốn hút?"
Nàng mỉm cười. "Sơ Helena có lẽ sẽ tấn công bất cứ ai định liều lĩnh xông vào trong vườn mà không có sự cho phép của sơ ấy, và vị khách duy nhất mà em còn nhớ là vị cha sứ. Ông ấy đã già và chỉ còn sót lại độc hai cái răng, và mang trong mình bản tính ưa cãi cọ nhất trên đời. Ông ấy và bà tu viện trưởng sử dụng phần lớn thời gian của họ khi gặp nhau để tranh cãi về những phẩm chất đáng quý trong đầu óc của một người phụ nữ. Cha sứ không tin rằng một người phụ nữ nên làm công việc của người quản lý phòng viết trong tu viện. Bà tu viện trưởng lẽ ra sẽ chỉ cho ông ấy bằng chứng những khoản thu nhập mà công việc của chúng tôi mang lại, nhưng mặt khác lại lờ ông ấy đi."
"Không cô gái nào có anh em trai hay sao?"
Nàng nhún vai. "Một số. Nhưng họ không giới thiệu với em. Em đã kết hôn rồi mà."
"Và bởi vậy không được đoái hoài đến phải không? vậy ra nàng cũng trở thành người bị xã hội ruồng bỏ giống ta."
"Có lẽ đó là lí do chúng ta được ghép lại với nhau, Sebastian. Như một sự kết hợp tương xứng vậy."
"Sự dàn xếp của thánh thần? Ta nghi ngờ điều đó đấy, Juliana. Nàng đã từng hỏi ta liệu ta có phải là Thần chết không, Juliana. Ta đúng là như vậy, với nàng."
"Đó chỉ là một câu hỏi ngớ ngẩn của một cô gái ngốc nghếch thôi."
"Nhưng là người sáng suốt hơn con người hiện nay, người đang ngồi bên ta và nói về những điều mà tốt nhất là không nên nói ra."
"Về chuyện xứng đôi sao?" nàng quay mặt đi, đối diện với đại dương rộng lớn. Cõ lẽ tốt hơn nếu không bao giờ được biết đến chàng, nhưng nàng giờ không tài nào hình dung được một việc như vậy. Chàng đã trở thành một phần quá lớn trong cuộc đời nàng, trong suy nghĩ của nàng, đến mức như thể chàng đã luôn ngự trị ở đó vậy.
Gió thổi mạnh, sóng dường như dâng cao hơn. Nàng nhìn về phía đường chân trời, chú mục vào khoảng cách như thể những lời nói được viết ra ở đó, nơi mặt biển tối đen và là khởi nguồn của bầu trời. Tóc nàng bị thổi tung quanh mặt, một vài lọn tóc xoăn tuột ra khỏi chiếc nơ cài.
"Em chưa từng biết đến tình yêu. Không giống như cách chàng diễn đạt. Em thường tự thắc mắc về nó. Liệu nó có thực mãnh liệt như những bài thơ mô tả hay không. Liệu đàn ông có thực sự hết mình vì tình yêu, và đàn bà thì sẵn sàng chết vì nó? Cho đến khi em hiểu rõ về chàng, em đã không nghĩ nó có thể xảy ra."
Chàng quá im lặng đến mức nàng tự hỏi chàng có nghe thấy lời nàng không. Phải chăng chàng sẽ khiển trách nàng vì dám nói ra những lời đó? Hay chàng sẽ bỏ đi khỏi nàng?
Trong một lúc lâu, chàng không trả lời. Khi chàng lên tiếng, những lời của chàng thốt ra rất dịu dàng.
"Nàng không nên yêu ta, Juliana."
Nàng gật đầu. "Em biết chàng sẽ nói như vậy, Sebastian. Một người khôn ngoan sẽ làm như vậy. Có lẽ em thậm chí nên cảm thấy như vậy. Nhưng làm cách nào ta có thể ngăn được những con sóng? Nó có thể còn dễ dàng hơn."
Nàng quay mặt lại nhìn chàng. Hai má nàng đỏ bừng bởi hơi ấm mà nàng cảm thấy đang tràn qua cơ thể nàng. Như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt nàng, lan rộng từ một nơi nào đó bên trong nàng.
"Tại sao chàng lại hỏi rằng liệu em có yêu ai không?"
Chàng không quay đi, nhưng dường như cố tìm kiếm sự thật qua đôi mắt nàng. "Bởi vì ta muốn biết liệu nàng có thể sẽ có được hạnh phúc hay không. Liệu có ai đó có thể mang lại cho nàng niềm vui khi ta không còn trên đời nữa."
Nàng không thể thốt lên lời. Những từ ngữ trở nên vô nghĩa với nỗi đau đớn đột ngột này. Nàng vươn một bàn tay ra muốn chạm vào chàng, nhưng chàng đã dịch người ra xa nàng.
Chàng né tránh nàng. Bầu trời tối dần phía sau chàng, tạo nên một cái nền cho cơn tức giận bất ngờ đáng ngạc nhiên của chàng. "Nàng nghĩ sẽ sự nguy hiểm sẽ giảm đi bởi vì nàng đã từng chạm vào ta một lần hay sao hả, Juliana? Nàng nghĩ bản thân nàng đã miễn nhiễm được rồi chắc? Ta cũng đã từng một lần nghĩ tương tự. Nhưng đừng có xem nhẹ những nỗi lo sợ của ta bằng cách từ chối chấp nhận chúng. Nàng đâu phải kẻ ngốc."
"Có lẽ rốt cục em là một kẻ ngốc thật. Em không hề ghê sợ chàng, Sebastian. Làm sao em lại có thể sợ một người đã từng cứư mạng mình cơ chứ? Người từ chối chạm vào em để không làm hại em? Em biết em nên lo sợ, nhưng tất cả những gì em cảm nhận được là thật tuyệt vời khi chàng có thể sẽ trở thành chồng em, Sebastian, vị hiệp sĩ vĩ đại và cao quý của em."
Chàng ngờ rằng Jerard đang theo dõi họ. Mặt khác, Sebastian nghĩ chàng có thể sẽ than khóc với trời xanh như một con chó phát cuồng.
Chàng cúi đầu xuống và hít một hơi thở sâu để cuốn trôi đi những tàn dư trong cơn giận dữ của chàng, để tự bình tâm lại. Chàng giơ tay lên một cách vô thức trước khi chàng kịp nhớ ra. Chàng không mang bao tay, chàng tự cho phép mình được giải thoát khỏi sự ngột ngạt và khó chịu của chúng. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay chàng, sững sờ. Làn da chàng vằn vện, những mảng đốm lớn dày và đóng vảy. Màu da sẫm lại qua nhiều tháng trời cho đến khi nó chuyển thành màu nâu đậm.
Nàng không nói bất cứ lời nào, nhưng nàng cũng không chùn lại vì kinh sợ. Mọi việc có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu nàng làm thế. Thay vì thế chàng lại nhìn thấy vẻ trắc ẩn trong đôi mắt nàng.
"Chàng có sử dụng món thuốc mà sơ Agnes đã chuẩn bị không?" Giọng nàng nghe rất bình tĩnh.
Chàng khâm phục khả năng kìm chế của nàng. Chàng không nghi ngờ gì việc hầu hết phụ nữ sẽ vừa la hét vừa bỏ chạy khỏi chàng. Hầu hết phụ nữ sẽ không bao giờ bầu bạn với chàng, chứ đừng nói gì đến chuyện nói với chàng họ muốn chạm vào chàng nhiều như thế nào.
Lạy chúa, xin hãy để cho hình ảnh căn bệnh của chàng hoàn thành những gì mà lời nói của chàng không thực hiện được, thuyết phục nàng hoàn toàn nhận ra định mệnh của họ và chấp nhận nó. Mặt khác, quả là một nỗi thống khổ chín muồi khi thấy nàng đầy hứa hẹn trong niềm say mê và vẻ thánh thiện.
"Khi ta nhớ," chàng trả lời.
"Vậy em sẽ nhắc nhở chàng, Sebastian." Chàng gần như mỉm cười với nàng, cằm nàng hếch lên với chàng, sự bướng bỉnh mà nàng từng đề cập đến ngày càng lộ rõ.
Nàng lưu giữ quá nhiều điều trong tim, quá sức nhạy cảm. Nàng sẽ yêu mãnh liệt, với sự ngoan cố và ý trí kiên định. Một người con gái với nhiều khía cạnh, mà tất cả đều rực rỡ và sáng chói. Nếu vào hoàn cảnh khác, có lẽ, chúng sẽ trở nên vô giá. Nhưng giờ đây, chúng hứa hẹn chỉ mang lại cho cả hai người họ nỗi đau khổ mà thôi.
Chàng đã nghi ngờ rằng ngay khi nàng biết về căn bệnh của chàng, nàng sẽ không hoàn toàn nhận thức được sự kinh khủng của nó. Nàng có khuynh hướng giam mình trong căn phòng nhỏ ngày qua ngày tập trung vào những từ ngữ, chú tâm vào việc hoàn thành công việc của nàng. Một người như vậy hay sáng tạo ra những thế giới trong trí tưởng tượng của cô ta. Ai đó có khả năng sống một cách hư ảo trong những suy nghĩ của họ.
Những suy nghĩ có thể sẽ hình thành và được sắp xếp lại, nhưng chúng không thể thay thế thực tế. Nàng có thể sẽ không nhận thức được nó, nhưng chàng không nghi ngờ gì việc nàng vẫn giữ hi vọng với chàng, và dù niềm hi vọng là một điều tốt đẹp và đáng quý, nó là một gánh nặng nếu nó giúp ngưòi ta né tránh những yếu tố thật sự của vấn đề. Khi nó phai nhạt đi, khi nàng bắt đầu tin vào nó, mọi việc sẽ trở nên không dễ dàng với nàng. Chàng biết rõ điều đó qua kinh nghiệm của bản thân.
Tuy nhiên, chàng vẫn ước rằng chàng có thể nói với nàng, mà không khiến nàng đau khổ, rằng chàng trân trọng những khoảnh khắc bên nàng nhiều như thế nào. Chàng đã hỏi rằng liệu nàng có yêu ai khác không và đã nín thở với câu trả lời của nàng. Nàng đã tiết lộ một phần con người nàng, vô tư công nhận quá khứ của chính nàng. Một cô bé cô đơn, một cô gái chờ đợi cuộc sống của cô ấy. Không lạ gì khi nàng quá dễ dàng đồng ý với thoả thuận của họ. Những tình huống như vậy không làm thay đổi cuộc đời nàng. Nàng vẫn đang mong đợi những gì cuộc sống mang lại.
Chàng đứng dậy và cuối cùng cũng phải rời khỏi nàng, mà vẫn chưa tìm được những lời để khi nói ra sẽ khiến nàng lo sợ trước những điều nàng nên lo sợ.
Nàng đã được hộ tống tới một cái ghế dài nhỏ đóng ở phía đuôi tàu. Con tàu của họ khá nhỏ, trang bị hai cột buồm căng những tấm vải bạt nặng nề. Những cánh buồm bay phần phật dữ dội trong gió như một con gà mái già đang trong cơn kinh hoàng.
Chuyến vượt biển của họ lập thành một đoàn tàu, những con ngựa được vận chuyển trong một con tàu nhỏ đi đầu, một nửa số kị binh đồng hành với chúng. Con tàu thứ ba sẽ chở vật dụng và số người còn lại. Sebastian, Jerard và nàng thì ở trên con tàu thứ hai. Cỗ xe ngựa, vì quá nặng, nên đã bị bỏ lại trên bờ biển, để người đánh xe mang nó quay về Langlinais. Ngay khi họ khởi hành khỏi bến tàu nhỏ, Juliana liền nhắm mắt lại, quyết tâm không nhìn lên bầu trời rợp bóng bồ câu và những con sóng trào lên trắng xoá. Không phải sự sợ hãi khiến nàng làm vậy, mà bởi một mong ước tha thiết rằng nàng giá mà nàng đã không ăn bữa giữa ngày với bánh mì và pho mát.
Những bước chân thình thịch nặng nề báo động cho nàng. Nàng mở mắt ra và thấy Sebastian đang ngồi cạnh nàng.
"Nàng trông hơi nhợt nhạt đấy, Juliana. Đây là lần đầu tiên nàng đi trên biển đúng không?"
Nàng gật đầu, ngay khi con tàu đu đưa theo những đợt sóng, dường như lại càng có đà nghiêng dần sang một bên hơn là tiến thẳng. Mắt nàng mở to với cảm giác đó.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Juliana," chàng nói với một nụ cười. "Biển Măng sơ hơi bẳn tính, nhưng chuyến đi sẽ không kéo dài lâu. Nàng sẽ nhận thấy rằng thời gian trôi qua rất nhanh."
"Chàng đã du lịch nhiều bằng đường biển rồi phải không, Sebastian?"
"Hầu hết các cuộc thi đấu của ta đều tổ chức ở Pháp, vì thế ta đã có khá nhiều kinh nghiệm về biển Măngsơ. Và dĩ nhiên, chuyến du hành của ta tới vùng Đất thánh cũng phải vượt biển. Biển Địa Trung Hải còn đẹp hơn nhiều, nàng sẽ được ngắm vố số sắc màu ở đó."
Juliana im lặng trong một lúc. "Căn bệnh là lý do tại sao chàng chưa bao giờ nhắc đến quãng thời gian chàng tham gia cuộc Thập tự chinh phải không, Sebastian?"
"Cuộc hành trình đó không ngập tràn vinh quang, Juliana, mà còn hơn là một thảm hoạ nữa. Đã có rất nhiều cuộc thảo luận uyên thâm, nhưng lại có khá ít người lãnh đạo. Cuối cùng, chúng ta có lực lượng đông đảo hơn và đã chiến thắng. Có lẽ lí do ta không nhắc đến nó có liên quan nhiều hơn đến sự tức giận của ta vì bị bắt giam. Ta thấy xấu hổ vì lòng kiêu hãnh của ta với vị trí là một hiệp sĩ đã bị tổn thương." Chàng liếc qua nàng. "Sao nàng lại cười?"
"Chàng đã cứu sống em và cả Jerard nữa. Em nghĩ chàng đã tự đánh giá mình quá khắc nghiệt đấy."
"Ta đã được dạy cách chiến đấu và chiến thắng, Juliana. Việc đầu hàng là một lời nguyền rủa đối với ta."
Thậm chí ngay lúc này đây chàng vẫn đang chiến đấu. Lần này là một kẻ thù khác, nhưng đó là một địch thủ thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nàng ngước lên nhìn bầu trời giờ đang tối sầm lại vì bão hay vì đêm xuống, nàng cũng không biết nữa. Một cái liếc sang bên cho thấy chàng đang quan sát nàng, khuôn mặt chàng ảm đạm, không hề có dấu hiệu của nụ cười trên môi chàng.
"Nàng có đang yêu ai không?" Chàng hỏi.
Câu hỏi làm nàng quá sức kinh ngạc đến mức nàng quay hẳn đầu lại và nhìn chàng chăm chăm.
"Sebastian, em đã sống trong tu viện gần như hết thời gian trước đấy."
"Chẳng lẽ không có người làm vườn, hay vị khách nào nàng thấy cuốn hút?"
Nàng mỉm cười. "Sơ Helena có lẽ sẽ tấn công bất cứ ai định liều lĩnh xông vào trong vườn mà không có sự cho phép của sơ ấy, và vị khách duy nhất mà em còn nhớ là vị cha sứ. Ông ấy đã già và chỉ còn sót lại độc hai cái răng, và mang trong mình bản tính ưa cãi cọ nhất trên đời. Ông ấy và bà tu viện trưởng sử dụng phần lớn thời gian của họ khi gặp nhau để tranh cãi về những phẩm chất đáng quý trong đầu óc của một người phụ nữ. Cha sứ không tin rằng một người phụ nữ nên làm công việc của người quản lý phòng viết trong tu viện. Bà tu viện trưởng lẽ ra sẽ chỉ cho ông ấy bằng chứng những khoản thu nhập mà công việc của chúng tôi mang lại, nhưng mặt khác lại lờ ông ấy đi."
"Không cô gái nào có anh em trai hay sao?"
Nàng nhún vai. "Một số. Nhưng họ không giới thiệu với em. Em đã kết hôn rồi mà."
"Và bởi vậy không được đoái hoài đến phải không? vậy ra nàng cũng trở thành người bị xã hội ruồng bỏ giống ta."
"Có lẽ đó là lí do chúng ta được ghép lại với nhau, Sebastian. Như một sự kết hợp tương xứng vậy."
"Sự dàn xếp của thánh thần? Ta nghi ngờ điều đó đấy, Juliana. Nàng đã từng hỏi ta liệu ta có phải là Thần chết không, Juliana. Ta đúng là như vậy, với nàng."
"Đó chỉ là một câu hỏi ngớ ngẩn của một cô gái ngốc nghếch thôi."
"Nhưng là người sáng suốt hơn con người hiện nay, người đang ngồi bên ta và nói về những điều mà tốt nhất là không nên nói ra."
"Về chuyện xứng đôi sao?" nàng quay mặt đi, đối diện với đại dương rộng lớn. Cõ lẽ tốt hơn nếu không bao giờ được biết đến chàng, nhưng nàng giờ không tài nào hình dung được một việc như vậy. Chàng đã trở thành một phần quá lớn trong cuộc đời nàng, trong suy nghĩ của nàng, đến mức như thể chàng đã luôn ngự trị ở đó vậy.
Gió thổi mạnh, sóng dường như dâng cao hơn. Nàng nhìn về phía đường chân trời, chú mục vào khoảng cách như thể những lời nói được viết ra ở đó, nơi mặt biển tối đen và là khởi nguồn của bầu trời. Tóc nàng bị thổi tung quanh mặt, một vài lọn tóc xoăn tuột ra khỏi chiếc nơ cài.
"Em chưa từng biết đến tình yêu. Không giống như cách chàng diễn đạt. Em thường tự thắc mắc về nó. Liệu nó có thực mãnh liệt như những bài thơ mô tả hay không. Liệu đàn ông có thực sự hết mình vì tình yêu, và đàn bà thì sẵn sàng chết vì nó? Cho đến khi em hiểu rõ về chàng, em đã không nghĩ nó có thể xảy ra."
Chàng quá im lặng đến mức nàng tự hỏi chàng có nghe thấy lời nàng không. Phải chăng chàng sẽ khiển trách nàng vì dám nói ra những lời đó? Hay chàng sẽ bỏ đi khỏi nàng?
Trong một lúc lâu, chàng không trả lời. Khi chàng lên tiếng, những lời của chàng thốt ra rất dịu dàng.
"Nàng không nên yêu ta, Juliana."
Nàng gật đầu. "Em biết chàng sẽ nói như vậy, Sebastian. Một người khôn ngoan sẽ làm như vậy. Có lẽ em thậm chí nên cảm thấy như vậy. Nhưng làm cách nào ta có thể ngăn được những con sóng? Nó có thể còn dễ dàng hơn."
Nàng quay mặt lại nhìn chàng. Hai má nàng đỏ bừng bởi hơi ấm mà nàng cảm thấy đang tràn qua cơ thể nàng. Như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt nàng, lan rộng từ một nơi nào đó bên trong nàng.
"Tại sao chàng lại hỏi rằng liệu em có yêu ai không?"
Chàng không quay đi, nhưng dường như cố tìm kiếm sự thật qua đôi mắt nàng. "Bởi vì ta muốn biết liệu nàng có thể sẽ có được hạnh phúc hay không. Liệu có ai đó có thể mang lại cho nàng niềm vui khi ta không còn trên đời nữa."
Nàng không thể thốt lên lời. Những từ ngữ trở nên vô nghĩa với nỗi đau đớn đột ngột này. Nàng vươn một bàn tay ra muốn chạm vào chàng, nhưng chàng đã dịch người ra xa nàng.
Chàng né tránh nàng. Bầu trời tối dần phía sau chàng, tạo nên một cái nền cho cơn tức giận bất ngờ đáng ngạc nhiên của chàng. "Nàng nghĩ sẽ sự nguy hiểm sẽ giảm đi bởi vì nàng đã từng chạm vào ta một lần hay sao hả, Juliana? Nàng nghĩ bản thân nàng đã miễn nhiễm được rồi chắc? Ta cũng đã từng một lần nghĩ tương tự. Nhưng đừng có xem nhẹ những nỗi lo sợ của ta bằng cách từ chối chấp nhận chúng. Nàng đâu phải kẻ ngốc."
"Có lẽ rốt cục em là một kẻ ngốc thật. Em không hề ghê sợ chàng, Sebastian. Làm sao em lại có thể sợ một người đã từng cứư mạng mình cơ chứ? Người từ chối chạm vào em để không làm hại em? Em biết em nên lo sợ, nhưng tất cả những gì em cảm nhận được là thật tuyệt vời khi chàng có thể sẽ trở thành chồng em, Sebastian, vị hiệp sĩ vĩ đại và cao quý của em."
Chàng ngờ rằng Jerard đang theo dõi họ. Mặt khác, Sebastian nghĩ chàng có thể sẽ than khóc với trời xanh như một con chó phát cuồng.
Chàng cúi đầu xuống và hít một hơi thở sâu để cuốn trôi đi những tàn dư trong cơn giận dữ của chàng, để tự bình tâm lại. Chàng giơ tay lên một cách vô thức trước khi chàng kịp nhớ ra. Chàng không mang bao tay, chàng tự cho phép mình được giải thoát khỏi sự ngột ngạt và khó chịu của chúng. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay chàng, sững sờ. Làn da chàng vằn vện, những mảng đốm lớn dày và đóng vảy. Màu da sẫm lại qua nhiều tháng trời cho đến khi nó chuyển thành màu nâu đậm.
Nàng không nói bất cứ lời nào, nhưng nàng cũng không chùn lại vì kinh sợ. Mọi việc có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu nàng làm thế. Thay vì thế chàng lại nhìn thấy vẻ trắc ẩn trong đôi mắt nàng.
"Chàng có sử dụng món thuốc mà sơ Agnes đã chuẩn bị không?" Giọng nàng nghe rất bình tĩnh.
Chàng khâm phục khả năng kìm chế của nàng. Chàng không nghi ngờ gì việc hầu hết phụ nữ sẽ vừa la hét vừa bỏ chạy khỏi chàng. Hầu hết phụ nữ sẽ không bao giờ bầu bạn với chàng, chứ đừng nói gì đến chuyện nói với chàng họ muốn chạm vào chàng nhiều như thế nào.
Lạy chúa, xin hãy để cho hình ảnh căn bệnh của chàng hoàn thành những gì mà lời nói của chàng không thực hiện được, thuyết phục nàng hoàn toàn nhận ra định mệnh của họ và chấp nhận nó. Mặt khác, quả là một nỗi thống khổ chín muồi khi thấy nàng đầy hứa hẹn trong niềm say mê và vẻ thánh thiện.
"Khi ta nhớ," chàng trả lời.
"Vậy em sẽ nhắc nhở chàng, Sebastian." Chàng gần như mỉm cười với nàng, cằm nàng hếch lên với chàng, sự bướng bỉnh mà nàng từng đề cập đến ngày càng lộ rõ.
Nàng lưu giữ quá nhiều điều trong tim, quá sức nhạy cảm. Nàng sẽ yêu mãnh liệt, với sự ngoan cố và ý trí kiên định. Một người con gái với nhiều khía cạnh, mà tất cả đều rực rỡ và sáng chói. Nếu vào hoàn cảnh khác, có lẽ, chúng sẽ trở nên vô giá. Nhưng giờ đây, chúng hứa hẹn chỉ mang lại cho cả hai người họ nỗi đau khổ mà thôi.
Chàng đã nghi ngờ rằng ngay khi nàng biết về căn bệnh của chàng, nàng sẽ không hoàn toàn nhận thức được sự kinh khủng của nó. Nàng có khuynh hướng giam mình trong căn phòng nhỏ ngày qua ngày tập trung vào những từ ngữ, chú tâm vào việc hoàn thành công việc của nàng. Một người như vậy hay sáng tạo ra những thế giới trong trí tưởng tượng của cô ta. Ai đó có khả năng sống một cách hư ảo trong những suy nghĩ của họ.
Những suy nghĩ có thể sẽ hình thành và được sắp xếp lại, nhưng chúng không thể thay thế thực tế. Nàng có thể sẽ không nhận thức được nó, nhưng chàng không nghi ngờ gì việc nàng vẫn giữ hi vọng với chàng, và dù niềm hi vọng là một điều tốt đẹp và đáng quý, nó là một gánh nặng nếu nó giúp ngưòi ta né tránh những yếu tố thật sự của vấn đề. Khi nó phai nhạt đi, khi nàng bắt đầu tin vào nó, mọi việc sẽ trở nên không dễ dàng với nàng. Chàng biết rõ điều đó qua kinh nghiệm của bản thân.
Tuy nhiên, chàng vẫn ước rằng chàng có thể nói với nàng, mà không khiến nàng đau khổ, rằng chàng trân trọng những khoảnh khắc bên nàng nhiều như thế nào. Chàng đã hỏi rằng liệu nàng có yêu ai khác không và đã nín thở với câu trả lời của nàng. Nàng đã tiết lộ một phần con người nàng, vô tư công nhận quá khứ của chính nàng. Một cô bé cô đơn, một cô gái chờ đợi cuộc sống của cô ấy. Không lạ gì khi nàng quá dễ dàng đồng ý với thoả thuận của họ. Những tình huống như vậy không làm thay đổi cuộc đời nàng. Nàng vẫn đang mong đợi những gì cuộc sống mang lại.
Chàng đứng dậy và cuối cùng cũng phải rời khỏi nàng, mà vẫn chưa tìm được những lời để khi nói ra sẽ khiến nàng lo sợ trước những điều nàng nên lo sợ.