Chương : 32
“Cảm động làm sao, ông anh.”
Sebastian nhìn lên phía giọng nói phát ra. Một cuộc tìm kiếm nhanh giúp chàng phát hiện ra ngay. Gregory đứng đó, không phải ở cổng chính dẫn vào Montvichet, mà là ở chỗ bức tường đổ vỡ ở phía bắc. Rõ ràng cậu ta đã trèo qua bức tường giống như những kẻ xâm lược cuối cùng đã làm khi kết thúc cuộc vây hãm.
Chỉ một loáng sau, cây cầu đã đông nghẹt những tên lính Templar trong những chiếc áo choàng màu nâu và đen. Chúng tràn vào sân trong, dồn người của chàng vào sát chân tường với những thanh gươm của chúng. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoại hạ vũ khí xuống.
Đó không phải sự cảnh báo mà Sebastian cảm nhận được, mà là một cảm giác về vận mệnh nghiệt ngã. Việc chính em trai chàng đối địch lại với chàng quả là một sự mỉa mai không ngờ tới. Chàng đã đúng, khi nghĩ Gregory là người đứng sau thủ đoạn này. Một cái gật đầu nhẹ là sự thừa nhận duy nhất của hắn.
Em trai chàng trông rất ổn. Họ có dáng vóc và chiều cao tương tự nhau. Chỉ sinh cách nhau có mười tám tháng. Họ đồng trang lứa. Thời gian hai năm qua rõ ràng đã nhân nhượng với Gregory, một nhận xét khiến Sebastian phải bật cười.
“Tôi rất ngạc nhiên đấy, Sebastian, khi phát hiện ra anh định quay trở lại vùng đất bị nguyền rủa này. Tôi đã mong đợi rằng kho báu được cất giữ an toàn tại Langlinais cơ. Nhưng anh đã rời Montvichet để đến vùng Đất thánh mà, đúng không nhỉ? Anh hẳn là không có đủ thời gian để bố trí nó theo cách khác.”
“Ta không phải đã có ý nghĩ như vậy đâu, Gregory. Thực ra, nếu không có lời đe doạ của ngươi, thì nó đã ở lại đây vĩnh viễn rồi. Ta không có quyền mang nó đi.”
“Anh quả là người ngay thẳng đấy, Sebastian.”
“Cứ việc gán cho ta bất cứ cái gì ngươi thích, Gregory. Ta không đánh giá một người đàn ông qua lời nói, mà bởi hành vi của anh ta.” Chàng tiến lại gần người em trai. “Và đó là hành vi phản bội của ngươi khi đứng sau vụ tấn công phải không?” giọng chàng thấp xuống đủ để không ai nghe thấy được. Sự khích lệ cho lời thú nhận của Gregory chăng? Nếu vậy, hắn quả đáng thất vọng.
“Anh đang dựng chuyện đấy à, Sebastian? Mà anh cũng thừa biết rằng những con đường mòn thì có lúc nào an toàn đâu.”
“Và càng nguy hiểm hơn nhờ có ngươi chứ gì? Ta không nghi ngờ gì điều đó. Ngươi đã đạt được sự hợp tác của chúng bằng cách nào thế? Tra tấn hay là vàng?”
Gregory chỉ mỉm cười.
“Anh đã lấy kho báu ra chưa?” có một vẻ thoả mãn tột bậc trên mặt người em trai của chàng khiến Sebastian chỉ muốn đấm cho hắn một trận. Nhưng hành động đó sẽ thật ngu xuẩn, nhất là khi họ đang bị bao vây bởi quân Templar với những thanh gươm chực sẵn.
“Ta sẽ chỉ giao nó ra với những điều kiện nhất định.”
“Anh không ở vị trí có thể đưa ra điều kiện đâu, Sebastian.” Gregory nói, giọng hắn ta đầy hớn hở.
“Thả cô gái và những người của ta ra, và kho báu sẽ là của các ngươi.”
Gregory mỉm cười, nhìn ra đằng sau chàng. “Quá muộn để trao đổi rồi, Sebastian. Kho báu đã được tìm thấy.”
Sebastian quay người lại. Chiếc rương được buộc chặt vào yên ngựa của chàng đã được tháo ra. Một tên lính quỳ trước nó, những ngón tay hắn run rẩy khi mở cái nắp ra.
Gregory đẩy hắn ra và chộp lấy cái chén. Hắn vươn tay, nâng nó lên một cách hoan hỉ, trông hãnh diện như một ông vua đang cầm vương trượng. Đám quân Templar nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chiếc chén. Hắn nâng nó lên để ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp kính. Nó tắm những khối đá của Montvichet trong một luồng sáng màu đỏ thẫm.
Với Sebastian, nó trông giống màu máu hơn.
Gregory bọc chiếc chén lại một cách tôn kính, ghì chiếc rương dưới cánh tay.
“Chiếc chén thánh của Chúa cứu thế, Sebastian. Quả đúng là một kho báu. Nếu anh không phải là người ái mộ những kẻ dị giáo, anh hẳn sẽ có thể được phong thưởng cho chiến lợi phẩm này rồi.”
“Ta sẽ để ngươi vui với chiến thắng, Gregory,” chàng nói, sự chú ý của chàng tập trung về phía Juliana. Một trong những tên lính Templar đang chĩa gươm vào nàng, dồn nàng vào sát tường. Vậy mà, nàng vẫn không hề có vẻ sợ hãi như nàng nên làm. Thay vào đó, vợ của chàng trông rất tức giận.
“Trò bịp gì thế này, Sebastian?” Gregory đeo theo một nụ cười trong khi bình phẩm Sebastian, như thể giờ hắn mới chú ý đến chiếc áo kì quặc chàng mặc trên người. “Tôi phải khen ngợi anh về mánh khoé độc đáo này đây. Anh nghĩ chúng tôi sẽ để vuột anh chắc?’
“Không có trò bịp nào cả, Gregory,” chàng đáp, miễn cưỡng rời sự chú ý khỏi Juliana. “Sự thật đấy, có lẽ sống sượng và chẳng hay ho gì đâu.”
“Một tên hủi ư?” có một sự nhạo báng trong câu hỏi. Có lẽ thậm chí cả sự hoài nghi.
Sebastian bước về phía đứa em trai, nụ cười của chàng đầy kiên quyết. Những tên lính Templar lùi lại và tránh xa chàng. Rõ ràng chúng không nghĩ đó là trò dối trá. Chàng cởi găng tay một cách chậm rãi, quan sát nét mặt của Gregory biến đổi khi chàng tiến lại gần hơn. Vẻ thích thú nhanh chóng chuyển thành sự khiếp sợ. Gregory giơ một tay lên, rồi bước lùi lại.
Sebastian bắt đầu kéo những sơi dây buộc chặt cổ chiếc áo choàng của người hủi chàng đang mặc. Nó hở ra, để lộ phần ngực của chàng, và những chỗ lở loét sẫm màu ở đó.
“Đủ rồi, Sebastian, tôi không cần thêm chứng cứ nữa đâu.” Khuôn mặt Gregory tái mét.
“Ngươi nên lo lắng ngay bây giờ đi là vừa, Gregory, rằng liệu ngươi đã chạm vào ta chưa. Hơi thở của chúng ta có bị chia sẻ, hay liệu ngươi có bị nhiễm bệnh chỉ vì ngươi là em trai ta hay không. Chúng ta nên làm một cuộc kiểm tra chứ nhỉ?” Sebastian tiến thêm một bước nữa, nhưng chàng đã bị chặn lại bởi mũi gươm sắc nhọn của Gregory.
Chàng bật cười, âm thanh của nó, đầy cay đắng và chua chát, vang vọng khắp khoảng sân. “Gì thế này, không có lời cầu nguyện nào cho ta sao, em trai? Không có những điều ước cho ta lành bệnh à? Ngươi có biết rằng đó thường là một dấu hiệu của may mắn khi tình cờ đi ngang qua lối của người hủi hay không? Ngươi có nghĩ mình sẽ được ban phúc không, Gregory? Hay là bị nguyền rủa?”
“Anh mới là người bị nguyền rủa, Sebastian.”
“Ta ư? Ngươi có mơ thấy những đứa trẻ đạo Cathar không, Gregory?”
“Chúng là bọn dị giáo.”
“Chắc ngươi đã tự nhủ như thế khi ngươi đứng nhìn chúng bị thiêu cháy cho đến chết?”
Gregory nhăn mày. “Anh nghĩ mình vẫn còn được sống sót khi thốt ra những lời kết tội đó vì là anh trai tôi chắc?”
“Ta không thấy ngươi có ý định đâm xuyên qua ta trước quá nhiều nhân chứng như vậy.”
“Một mũi tên có thể đến từ bất cứ đâu, Sebastian.”
“Ta sắp chết rồi, Gregory. Giết ta hay không, cũng chẳng thành vấn đề. Ta chỉ yêu cầu ngươi một điều, hãy tha cho cô gái và người của ta.”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy ta sẽ van xin,” Sebastian chỉ nói đơn giản.
“Tập trung chúng lại.” Gregory nói với đám quân trước mặt hắn, sự chú ý của hắn không rời khỏi Sebastian.
Hai tên đàn ông kìm chặt hay cánh tay Juliana, nhưng nàng vùng ra, rồi lại bị bắt lại một cách dễ dàng. Chúng kéo nàng ra cổng. “Không!” nàng thét lên. Chân nàng quờ quạng trên mặt sân đá khi nàng bị kéo về phía trước. Rồi, mất kiên nhẫn với sự không hợp tác của nàng, hai tên lính Templar nâng nàng lên và vác nàng về phía chiếc cầu.
Đầu tiên Sebastian không thể tin nổi điều nàng thốt ra. Rồi, những lời đó đâm mạnh vào tim chàng với lực của một tảng đá lớn.
“Tôi là người hủi!” lời tuyên bố của nàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng đột ngột của khu sân trong.
Nàng được thả rơi xuống mặt sàn đá.
“Không, Juliana!” chàng tiến về phía trước nhưng thanh gươm của Gregory đã chĩa vào họng chàng.
“Tôi là người hủi!” nàng khuỵu xuống, giơ bàn tay băng kín của nàng ra làm bằng chứng. Những kẻ đứng bên cạnh nàng lập tức lui lại sát bức tường để tránh sự tiếp xúc với nàng.
“Tôi là người hủi!” nàng hét to, lần thứ ba. Không hề có sự ngập ngừng trong giọng nói của nàng, nhưng môi nàng run run, khuôn mặt nàng tái xanh. Nhưng sự quyết tâm vẫn hiện rõ trong đôi mắt nàng. Giờ, chàng đang được chứng kiến sức mạnh, vẻ kiên quyết luôn ẩn dấu trong đó.
Nàng sụp xuống, hai bàn tay nàng giơ cao như thể những lớp băng của nàng đang phủ trên những vết lở loét quá ghê rợn nếu nhìn thấy.
“Chứng minh đi,” Gregory nói, thanh gươm của hắn chuyển từ Sebastian chỉ về hướng nàng.
“Ngươi muốn ta tháo băng ở hai tay?” nàng trông sửng sốt.
“Ngươi cần giúp đỡ à?” hắn nhìn quanh khoảng sân. “Ai sẽ giúp người đàn bà này tháo băng ở tay cô ta?’
Không ai bước lên. Sự tiếp xúc với một người hủi có thể gây hại đến tính mạng.
“Jerard,” Sebastian gọi, “giúp phu nhân của ta đi.”
Jerard bước tới, cúi người trước nàng. Juliana nhìn có vẻ bị tác động mạnh, như thể không thể tin chàng lại phản bội nàng.
“Không, Jerard,” nàng nói nhỏ. Anh ta không nói, cũng không nhìn vào mặt nàng khi anh ta chạm vào hai bàn tay nàng.
Nàng liếc về phía Sebastian. “Xin chàng, Sebastian.” Chàng biết nàng muốn gì. Được ở bên chàng, để chia sẻ nỗi đau của chàng. Để cùng nhau trải qua những đêm ngày trong địa ngục được ban phúc, kết hợp giữa niềm hạnh phúc và nỗi kinh hoàng. Chàng sẽ không đứng nhìn nàng chết trước mặt chàng, và sẽ không để lại cho nàng gánh nặng sau cái chết của chàng. Jerard sẽ tháo băng tay nàng và chứng minh nàng không nhiễm bệnh và việc đó sẽ cứu nàng khỏi vận mệnh mà nàng đã bốc đồng quyết định cho bản thân.
Chàng lắc đầu và với cử chỉ của chàng, nàng mỉm cười. Đó là một nụ cười không phù hợp với không gian hay thời gian, hoàn toàn không phù hợp với thời khắc nguy kịch như thế này. Nó dịu dàng và tươi tắn hơn như thể nàng bắt đầu cảm nhận được một niềm vui sướng lớn lao.
Chàng lẽ ra nên biết nàng định làm gì. Nhưng chàng không biết.
Nàng bước về phía trước, đẩy Jerard ra khi anh ta định ngăn nàng lại. Nàng lờ đi thanh gươm sượt qua áo choàng của nàng như thể nó không quan trọng hơn một cái mạng nhện.
Nàng không thèm để tâm đến những tiếng rì rầm, mệnh lệnh của Gregory, thậm chí cả tiếng hét của Sebastian với Jerard. Nàng di chuyển giữa những người đàn ông được huấn luyện cho chiến trận và chúng dạt ra cho nàng, im lặng không phải vì dấu hiệu nhiễm bệnh của nàng mà vì cái nhìn trong đôi mắt và nụ cười trên môi nàng.
Chàng đã nghĩ rằng nàng không giống với Magdalene, bà tu viện trưởng của nàng, hay Hildegard vùng Bingen, những người phụ nữ thông tuệ và kiên định. Nàng sở hữu tất cả những phẩm chất đó và còn hơn thế nữa, hoặc có lẽ đó chỉ đơn giản là sự can đảm trên mặt nàng đã làm câm lặng những người đàn ông trong sân và khiến chúng chỉ biết đứng đó quan sát nàng.
Nàng cuối cùng cũng tới bên chàng, nụ cười của nàng mềm mại và run rẩy, đôi mắt nàng tràn ngập vẻ dịu dàng, như thể nàng đã lại khóc nhưng nước mắt không trào ra.
“Hairetikos. Chàng đã từng nói với em một lần rằng nó có nghĩa là để lựa chọn. Em chọn chàng, Sebastian,” nàng thì thầm. Nàng làm chàng thảng thốt khi áp bàn tay nàng lên má chàng. Chàng cảm nhận được sự cọ xát của những lớp vải lanh băng trên tay nàng, hít vào mùi thơm của nàng. Không còn mùi hoa hồng, mà là thứ gì đó khác. Có lẽ, là hương thơm của mùa xuân.
Rồi nàng kiễng chân lên, quàng hai bàn tay băng kín của nàng quanh cổ chàng. Sự sửng sốt khiến chàng bất động trong một thoáng, rồi khi chàng định đẩy nàng ra, nàng đã kéo đầu chàng xuống và đặt môi nàng lên môi chàng.
Sebastian nhìn lên phía giọng nói phát ra. Một cuộc tìm kiếm nhanh giúp chàng phát hiện ra ngay. Gregory đứng đó, không phải ở cổng chính dẫn vào Montvichet, mà là ở chỗ bức tường đổ vỡ ở phía bắc. Rõ ràng cậu ta đã trèo qua bức tường giống như những kẻ xâm lược cuối cùng đã làm khi kết thúc cuộc vây hãm.
Chỉ một loáng sau, cây cầu đã đông nghẹt những tên lính Templar trong những chiếc áo choàng màu nâu và đen. Chúng tràn vào sân trong, dồn người của chàng vào sát chân tường với những thanh gươm của chúng. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoại hạ vũ khí xuống.
Đó không phải sự cảnh báo mà Sebastian cảm nhận được, mà là một cảm giác về vận mệnh nghiệt ngã. Việc chính em trai chàng đối địch lại với chàng quả là một sự mỉa mai không ngờ tới. Chàng đã đúng, khi nghĩ Gregory là người đứng sau thủ đoạn này. Một cái gật đầu nhẹ là sự thừa nhận duy nhất của hắn.
Em trai chàng trông rất ổn. Họ có dáng vóc và chiều cao tương tự nhau. Chỉ sinh cách nhau có mười tám tháng. Họ đồng trang lứa. Thời gian hai năm qua rõ ràng đã nhân nhượng với Gregory, một nhận xét khiến Sebastian phải bật cười.
“Tôi rất ngạc nhiên đấy, Sebastian, khi phát hiện ra anh định quay trở lại vùng đất bị nguyền rủa này. Tôi đã mong đợi rằng kho báu được cất giữ an toàn tại Langlinais cơ. Nhưng anh đã rời Montvichet để đến vùng Đất thánh mà, đúng không nhỉ? Anh hẳn là không có đủ thời gian để bố trí nó theo cách khác.”
“Ta không phải đã có ý nghĩ như vậy đâu, Gregory. Thực ra, nếu không có lời đe doạ của ngươi, thì nó đã ở lại đây vĩnh viễn rồi. Ta không có quyền mang nó đi.”
“Anh quả là người ngay thẳng đấy, Sebastian.”
“Cứ việc gán cho ta bất cứ cái gì ngươi thích, Gregory. Ta không đánh giá một người đàn ông qua lời nói, mà bởi hành vi của anh ta.” Chàng tiến lại gần người em trai. “Và đó là hành vi phản bội của ngươi khi đứng sau vụ tấn công phải không?” giọng chàng thấp xuống đủ để không ai nghe thấy được. Sự khích lệ cho lời thú nhận của Gregory chăng? Nếu vậy, hắn quả đáng thất vọng.
“Anh đang dựng chuyện đấy à, Sebastian? Mà anh cũng thừa biết rằng những con đường mòn thì có lúc nào an toàn đâu.”
“Và càng nguy hiểm hơn nhờ có ngươi chứ gì? Ta không nghi ngờ gì điều đó. Ngươi đã đạt được sự hợp tác của chúng bằng cách nào thế? Tra tấn hay là vàng?”
Gregory chỉ mỉm cười.
“Anh đã lấy kho báu ra chưa?” có một vẻ thoả mãn tột bậc trên mặt người em trai của chàng khiến Sebastian chỉ muốn đấm cho hắn một trận. Nhưng hành động đó sẽ thật ngu xuẩn, nhất là khi họ đang bị bao vây bởi quân Templar với những thanh gươm chực sẵn.
“Ta sẽ chỉ giao nó ra với những điều kiện nhất định.”
“Anh không ở vị trí có thể đưa ra điều kiện đâu, Sebastian.” Gregory nói, giọng hắn ta đầy hớn hở.
“Thả cô gái và những người của ta ra, và kho báu sẽ là của các ngươi.”
Gregory mỉm cười, nhìn ra đằng sau chàng. “Quá muộn để trao đổi rồi, Sebastian. Kho báu đã được tìm thấy.”
Sebastian quay người lại. Chiếc rương được buộc chặt vào yên ngựa của chàng đã được tháo ra. Một tên lính quỳ trước nó, những ngón tay hắn run rẩy khi mở cái nắp ra.
Gregory đẩy hắn ra và chộp lấy cái chén. Hắn vươn tay, nâng nó lên một cách hoan hỉ, trông hãnh diện như một ông vua đang cầm vương trượng. Đám quân Templar nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chiếc chén. Hắn nâng nó lên để ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp kính. Nó tắm những khối đá của Montvichet trong một luồng sáng màu đỏ thẫm.
Với Sebastian, nó trông giống màu máu hơn.
Gregory bọc chiếc chén lại một cách tôn kính, ghì chiếc rương dưới cánh tay.
“Chiếc chén thánh của Chúa cứu thế, Sebastian. Quả đúng là một kho báu. Nếu anh không phải là người ái mộ những kẻ dị giáo, anh hẳn sẽ có thể được phong thưởng cho chiến lợi phẩm này rồi.”
“Ta sẽ để ngươi vui với chiến thắng, Gregory,” chàng nói, sự chú ý của chàng tập trung về phía Juliana. Một trong những tên lính Templar đang chĩa gươm vào nàng, dồn nàng vào sát tường. Vậy mà, nàng vẫn không hề có vẻ sợ hãi như nàng nên làm. Thay vào đó, vợ của chàng trông rất tức giận.
“Trò bịp gì thế này, Sebastian?” Gregory đeo theo một nụ cười trong khi bình phẩm Sebastian, như thể giờ hắn mới chú ý đến chiếc áo kì quặc chàng mặc trên người. “Tôi phải khen ngợi anh về mánh khoé độc đáo này đây. Anh nghĩ chúng tôi sẽ để vuột anh chắc?’
“Không có trò bịp nào cả, Gregory,” chàng đáp, miễn cưỡng rời sự chú ý khỏi Juliana. “Sự thật đấy, có lẽ sống sượng và chẳng hay ho gì đâu.”
“Một tên hủi ư?” có một sự nhạo báng trong câu hỏi. Có lẽ thậm chí cả sự hoài nghi.
Sebastian bước về phía đứa em trai, nụ cười của chàng đầy kiên quyết. Những tên lính Templar lùi lại và tránh xa chàng. Rõ ràng chúng không nghĩ đó là trò dối trá. Chàng cởi găng tay một cách chậm rãi, quan sát nét mặt của Gregory biến đổi khi chàng tiến lại gần hơn. Vẻ thích thú nhanh chóng chuyển thành sự khiếp sợ. Gregory giơ một tay lên, rồi bước lùi lại.
Sebastian bắt đầu kéo những sơi dây buộc chặt cổ chiếc áo choàng của người hủi chàng đang mặc. Nó hở ra, để lộ phần ngực của chàng, và những chỗ lở loét sẫm màu ở đó.
“Đủ rồi, Sebastian, tôi không cần thêm chứng cứ nữa đâu.” Khuôn mặt Gregory tái mét.
“Ngươi nên lo lắng ngay bây giờ đi là vừa, Gregory, rằng liệu ngươi đã chạm vào ta chưa. Hơi thở của chúng ta có bị chia sẻ, hay liệu ngươi có bị nhiễm bệnh chỉ vì ngươi là em trai ta hay không. Chúng ta nên làm một cuộc kiểm tra chứ nhỉ?” Sebastian tiến thêm một bước nữa, nhưng chàng đã bị chặn lại bởi mũi gươm sắc nhọn của Gregory.
Chàng bật cười, âm thanh của nó, đầy cay đắng và chua chát, vang vọng khắp khoảng sân. “Gì thế này, không có lời cầu nguyện nào cho ta sao, em trai? Không có những điều ước cho ta lành bệnh à? Ngươi có biết rằng đó thường là một dấu hiệu của may mắn khi tình cờ đi ngang qua lối của người hủi hay không? Ngươi có nghĩ mình sẽ được ban phúc không, Gregory? Hay là bị nguyền rủa?”
“Anh mới là người bị nguyền rủa, Sebastian.”
“Ta ư? Ngươi có mơ thấy những đứa trẻ đạo Cathar không, Gregory?”
“Chúng là bọn dị giáo.”
“Chắc ngươi đã tự nhủ như thế khi ngươi đứng nhìn chúng bị thiêu cháy cho đến chết?”
Gregory nhăn mày. “Anh nghĩ mình vẫn còn được sống sót khi thốt ra những lời kết tội đó vì là anh trai tôi chắc?”
“Ta không thấy ngươi có ý định đâm xuyên qua ta trước quá nhiều nhân chứng như vậy.”
“Một mũi tên có thể đến từ bất cứ đâu, Sebastian.”
“Ta sắp chết rồi, Gregory. Giết ta hay không, cũng chẳng thành vấn đề. Ta chỉ yêu cầu ngươi một điều, hãy tha cho cô gái và người của ta.”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy ta sẽ van xin,” Sebastian chỉ nói đơn giản.
“Tập trung chúng lại.” Gregory nói với đám quân trước mặt hắn, sự chú ý của hắn không rời khỏi Sebastian.
Hai tên đàn ông kìm chặt hay cánh tay Juliana, nhưng nàng vùng ra, rồi lại bị bắt lại một cách dễ dàng. Chúng kéo nàng ra cổng. “Không!” nàng thét lên. Chân nàng quờ quạng trên mặt sân đá khi nàng bị kéo về phía trước. Rồi, mất kiên nhẫn với sự không hợp tác của nàng, hai tên lính Templar nâng nàng lên và vác nàng về phía chiếc cầu.
Đầu tiên Sebastian không thể tin nổi điều nàng thốt ra. Rồi, những lời đó đâm mạnh vào tim chàng với lực của một tảng đá lớn.
“Tôi là người hủi!” lời tuyên bố của nàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng đột ngột của khu sân trong.
Nàng được thả rơi xuống mặt sàn đá.
“Không, Juliana!” chàng tiến về phía trước nhưng thanh gươm của Gregory đã chĩa vào họng chàng.
“Tôi là người hủi!” nàng khuỵu xuống, giơ bàn tay băng kín của nàng ra làm bằng chứng. Những kẻ đứng bên cạnh nàng lập tức lui lại sát bức tường để tránh sự tiếp xúc với nàng.
“Tôi là người hủi!” nàng hét to, lần thứ ba. Không hề có sự ngập ngừng trong giọng nói của nàng, nhưng môi nàng run run, khuôn mặt nàng tái xanh. Nhưng sự quyết tâm vẫn hiện rõ trong đôi mắt nàng. Giờ, chàng đang được chứng kiến sức mạnh, vẻ kiên quyết luôn ẩn dấu trong đó.
Nàng sụp xuống, hai bàn tay nàng giơ cao như thể những lớp băng của nàng đang phủ trên những vết lở loét quá ghê rợn nếu nhìn thấy.
“Chứng minh đi,” Gregory nói, thanh gươm của hắn chuyển từ Sebastian chỉ về hướng nàng.
“Ngươi muốn ta tháo băng ở hai tay?” nàng trông sửng sốt.
“Ngươi cần giúp đỡ à?” hắn nhìn quanh khoảng sân. “Ai sẽ giúp người đàn bà này tháo băng ở tay cô ta?’
Không ai bước lên. Sự tiếp xúc với một người hủi có thể gây hại đến tính mạng.
“Jerard,” Sebastian gọi, “giúp phu nhân của ta đi.”
Jerard bước tới, cúi người trước nàng. Juliana nhìn có vẻ bị tác động mạnh, như thể không thể tin chàng lại phản bội nàng.
“Không, Jerard,” nàng nói nhỏ. Anh ta không nói, cũng không nhìn vào mặt nàng khi anh ta chạm vào hai bàn tay nàng.
Nàng liếc về phía Sebastian. “Xin chàng, Sebastian.” Chàng biết nàng muốn gì. Được ở bên chàng, để chia sẻ nỗi đau của chàng. Để cùng nhau trải qua những đêm ngày trong địa ngục được ban phúc, kết hợp giữa niềm hạnh phúc và nỗi kinh hoàng. Chàng sẽ không đứng nhìn nàng chết trước mặt chàng, và sẽ không để lại cho nàng gánh nặng sau cái chết của chàng. Jerard sẽ tháo băng tay nàng và chứng minh nàng không nhiễm bệnh và việc đó sẽ cứu nàng khỏi vận mệnh mà nàng đã bốc đồng quyết định cho bản thân.
Chàng lắc đầu và với cử chỉ của chàng, nàng mỉm cười. Đó là một nụ cười không phù hợp với không gian hay thời gian, hoàn toàn không phù hợp với thời khắc nguy kịch như thế này. Nó dịu dàng và tươi tắn hơn như thể nàng bắt đầu cảm nhận được một niềm vui sướng lớn lao.
Chàng lẽ ra nên biết nàng định làm gì. Nhưng chàng không biết.
Nàng bước về phía trước, đẩy Jerard ra khi anh ta định ngăn nàng lại. Nàng lờ đi thanh gươm sượt qua áo choàng của nàng như thể nó không quan trọng hơn một cái mạng nhện.
Nàng không thèm để tâm đến những tiếng rì rầm, mệnh lệnh của Gregory, thậm chí cả tiếng hét của Sebastian với Jerard. Nàng di chuyển giữa những người đàn ông được huấn luyện cho chiến trận và chúng dạt ra cho nàng, im lặng không phải vì dấu hiệu nhiễm bệnh của nàng mà vì cái nhìn trong đôi mắt và nụ cười trên môi nàng.
Chàng đã nghĩ rằng nàng không giống với Magdalene, bà tu viện trưởng của nàng, hay Hildegard vùng Bingen, những người phụ nữ thông tuệ và kiên định. Nàng sở hữu tất cả những phẩm chất đó và còn hơn thế nữa, hoặc có lẽ đó chỉ đơn giản là sự can đảm trên mặt nàng đã làm câm lặng những người đàn ông trong sân và khiến chúng chỉ biết đứng đó quan sát nàng.
Nàng cuối cùng cũng tới bên chàng, nụ cười của nàng mềm mại và run rẩy, đôi mắt nàng tràn ngập vẻ dịu dàng, như thể nàng đã lại khóc nhưng nước mắt không trào ra.
“Hairetikos. Chàng đã từng nói với em một lần rằng nó có nghĩa là để lựa chọn. Em chọn chàng, Sebastian,” nàng thì thầm. Nàng làm chàng thảng thốt khi áp bàn tay nàng lên má chàng. Chàng cảm nhận được sự cọ xát của những lớp vải lanh băng trên tay nàng, hít vào mùi thơm của nàng. Không còn mùi hoa hồng, mà là thứ gì đó khác. Có lẽ, là hương thơm của mùa xuân.
Rồi nàng kiễng chân lên, quàng hai bàn tay băng kín của nàng quanh cổ chàng. Sự sửng sốt khiến chàng bất động trong một thoáng, rồi khi chàng định đẩy nàng ra, nàng đã kéo đầu chàng xuống và đặt môi nàng lên môi chàng.