Chương : 35
Sebastian tránh mặt nàng cho đến hết ngày và cả hai ngày sau đó. Trong ba ngày, chàng cố thoát khỏi việc ở trong cùng một căn phòng với nàng. Chàng làm việc trong đường hầm, rời khỏi đó khi đêm xuống và lại bắt đầu lúc bình minh. Nàng tự hỏi liệu chàng có ăn uống đầy đủ không, rồi tìm thấy chứng cớ của nó trong căn phòng được thiết kế để chuẩn bị các bữa ăn cho những người đạo Cathar. Nếu chàng có ngủ, thì hẳn trong một căn phòng ngủ nào đó; chàng không bao giờ lại ngồi với nàng trong khu sân trong nữa.
Nếu chàng cố ý muốn làm tổn thương nàng, chàng đã thành công. Vậy mà, với tất cả những lời phản đối, tất cả những lí lẽ, tất cả sự hi sinh của chàng, Sebastian chưa từng nói câu nói mà lẽ ra đã có thể can ngăn nàng không làm người đồng hành với chàng trong chuyến tha hương của chàng. Ta không muốn nàng. Nàng đã luôn có thể trông thấy dấu hiệu của sự cô đơn trong mắt chàng. Hoặc có lẽ đó chỉ là sự phản chiếu của chính nàng,
Nàng giết thời gian bằng các công việc lặt vặt. Nàng tắm trong cái bồn tắm bằng đá lớn. Cảm giác thật kì lạ, với làn nước mượt mà và đá kì. Nàng dọn dẹp những căn phòng ngủ trống không, như thể thầm gửi lời xin lỗi đến tất cả những người đã từng luôn sống ngăn nắp trong những căn phòng này. Một buổi sáng, nàng tìm thấy một con búp bê khắc bằng gỗ xinh xắn bên dưới một cái giường bị lật úp. Con búp bê khoe ra phần thân duyên dáng và khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào. Trên má nó là một vết trầy sáng bóng, có lẽ do thường xuyên được vuốt ve. Juliana đặt nó nhẹ nhàng lên một cái gối như thể chủ nhân của nó sẽ sớm quay về và cần đến nó mới ngủ được.
Một hay hai lần nàng nghĩ rằng nàng đã nghe thấy những tiếng thì thầm. Nàng hầu như có thể tin chắc rằng, nếu nàng hoàn toàn trong trạng thái bất động, nàng sẽ có thể nghe trộm được những lời trao đổi đó, hay mỉm cười trước âm thanh của tiếng cười đùa.
Tuy nhiên, hầu hết thời gian của nàng là dành cho phòng viết. Nàng đã đem những thánh tích ra khỏi giỏ với đôi bàn tay run rẩy. Sự kính sợ và sửng sốt là những điều khiến nàng khó mà dám chạm vào chúng. Hơn hai trăm năm đã trôi qua kể từ khi những đồ vật này được sử dụng, vậy mà vẫn có một sắc thái linh thiêng toả ra từ chúng. Nàng cố làm mình bận rộn bằng cách chép lại một vài cuộn giấy da trước khi trả lại những thánh tích quý giá đó về chỗ của chúng.
Sebastian đã đúng khi nói rằng kho báu hàng đầu của Cathar chính là tri thức. Có một bộ sưu tập những truyện ngụ ngôn về các loài vật, mỗi câu chuỵên mô tả những loại động vật kì lạ mà nàng chưa từng nhìn thấy. Những câu chuyện được gắn với một loạt các hình minh hoạ. Có cái thể hiện một loài động vật khổng lồ với một phần phụ cong xuống phía trước nó như cái chân thứ năm. Cái khác, là về một con thú có đốm với một cái cổ thon dài và cái đầu hình tam giác. Có một loạt những cuộn giấy đề là Speculum Divinorum, và một chương trình nghiên cứu viết thành một văn bản về lĩnh vực thuốc chữa bệnh. Một số cuộn giấy thì đầy những kiến thức về thực vật, gần như một cuốn bách khoa toàn thư bằng hình ảnh với những lời chú thích bên dưới hình minh hoạ. Một vài cuốn khác thì viết bằng tiếng Hi Lạp mà nàng không thể đọc được, nhưng phần lớn là bằng tiếng Latinh.
Nàng nhận thấy mình bị mê hoặc, vui sướng. Những từ ngữ làm nàng say sưa quên đi những khổ sở mà không thứ nào khác có thể làm được. Hàng giờ liền trôi qua trong khi nàng vùi đầu vào đọc, mắt nàng tròn xoe khi đọc đến vài đoạn này, nụ cười của nàng tươi tắn với vài đoạn khác. Rõ ràng, những học giả từ rất lâu về trước đã để lại những lời ghi chú cá nhân ở bên lề, giống như nàng vẫn làm. Một vài câu làm nàng thích thú. “Hôm nay trời lạnh thật. Cũng tự nhiên thôi, đã sang đông rồi còn gì.” “Hôm nay mình thấy uể oải quá, không hiểu mình bị làm sao nữa.” Nhưng câu nàng thích nhất là lời tự khiển trách của một học giả có những cảm nghĩ đã nhiều lần tương đồng với nàng. “Anh chàng ấy, cái người không biết viết, cho là việc đó không thể coi là lao động, nhưng mặc dù chỉ có ba ngón tay dùng vào việc viết, nhưng toàn thân đều làm việc.” Đã bao nhiêu lần nàng thấy đau nhức từ đầu đến chân vì phải cúi xuống trên bàn viết cả ngày nhỉ?
Hôm đó khi nàng ra khỏi phòng viết khá muộn vào buổi trưa, Sebastian đang ở trong sân. Chàng đứng ở chỗ bức tường đổ nát, nhìn xuống thung lũng. Vì tầm nhìn dốc đứng, nên không thể thấy được con đường mòn từ đó. Cũng như họ không thể nhìn xuyên qua những rặng cây rậm rạp.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay lại. Trong một thoáng, chàng tỏ ra bồn chồn, và nàng nghĩ chàng có thể sẽ viện lý do nào đó để bỏ đi. Nàng sẽ không cầu xin chàng ở lại. Lòng tự trọng khiến nàng lưỡng lự, nhưng việc yêu cầu chàng nhượng bộ sẽ chỉ củng cố thêm quyết tâm xa lánh của chàng mà thôi. Chàng đã quyết chí giải thoát nàng khỏi Montvichet và khỏi chính chàng nữa.
Nàng nhìn chữ cái L màu đỏ trên lưng và ngực chàng. Đáng mến (Loved), có lẽ vậy. Lãnh chúa (Lord) của nàng. Nàng vuốt nhẹ những ngón tay lên chữ cái viết hoa đó, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể chàng qua lớp vải mềm. Nó được dệt thô hơn chiếc áo tu sĩ của chàng, nhưng lại mềm hơn rất nhiều. Bàn tay nàng ép lên lưng chàng, và chàng né người đi.
Một lúc lâu sau, nàng bước tới đứng bên chàng, thấy an ủi khi chàng không di chuyển hay rút lui xa hơn khỏi nàng.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Jerard và những người khác?”
“Ta không biết.”
“Vậy mà chàng định để em đi cùng anh ta.”
“Không. Ta chỉ chọn điều đỡ tệ hại hơn thôi.” Chàng nhìn thẳng lên trên.
“Ôi, Sebastian, sao chàng có thể nghĩ như thế được?”
“Ta đã nhìn thấy bằng chứng của điều đó trên chính da thịt ta, Juliana.”
“Chàng chưa từng nghĩ đó có thể không phải là một quyết định khôn ngoan hay sao, Sebastian?”
“Không đâu,” chàng nói, quay về phía nàng. “Nàng có tưởng tượng được ta đã suy nghĩ về chuyện đó trong bao nhiêu giờ không? Hàng tuần, Juliana ạ. Lâu như thế đó.”
“Em chẳng còn có thể nói gì nữa, đúng không?”
“Không.” Chàng quay đi.
“Chàng tìm thấy đường ra khỏi đây rồi, phải không? Cái hầm đó ấy.”
Chàng ngó qua nàng. “Nó dẫn đến một loạt các đường hầm, một trong số đó kết thúc tại chân núi. Những người Cathar gọi nó là Cổng trời.”
“Tại sao họ không dùng nó để trốn thoát?”
“Montvichet là nơi trú ẩn của họ. Họ sẽ đi đâu được nữa? Cổng trời là dành cho những ai chọn gia nhập với họ. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ đi. Tuy nhiên, đường hầm đã bị chặn và cần phải khai thông.”
“Chàng sẽ lại xuống đó nữa chứ?”
Chàng gật đầu. “Ta sẵn sáng đi xuống địa ngục nếu nó có nghĩa là giải thoát nàng khởi nơi này.”
“Em có làm gì giúp chàng được không?”
Chàng liếc nhìn nàng. “Ta kì vọng là nàng sẽ không lấp đá vào chỗ đó ngay khi ta quay lưng đi.” một cái nhếch môi của chàng làm nàng ngạc nhiên, khiến nàng phải bật cười.
“Em đang đọc những cuộn giấy da của họ.”
Chàng trao cho nàng một cái nhìn sắc sảo.
“Em rất kinh ngạc trước những bản viết sưu tầm của họ.”
“Một số đã cũ lắm rồi.”
“Em chưa đọc đến những cuốn đó.” Nàng nói, và những lời của nàng dường như làm chàng dịu đi.
Mặt trời buổi trưa dường như xuống thấp hơn trên bầu trời. Từ lúc họ rời khỏi Langlinais, đã có sự chuyển mùa. Trời đã sang thu. Tại Langlinais, giờ vụ thu hoạch hẳn đã hoàn thành. Grazide sẽ làm gì trong những ngày này nhỉ? Lâu đài sẽ trông như thế nào khi mà thiên nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông?
Những câu hỏi đó có thể sẽ vô ích. Họ có thể bị kẹt ở đây cho đến hết đời. Không, thậm chí đến đá cũng phải vỡ trước ý chí của Sebastian.
Nàng hỏi một câu hỏi khác đã ở trong đầu nàng nhiều ngày nay. “Quân Templar sẽ làm gì với chiếc chén?”
Chàng nhún vai. “Cho lan những tin đồn rằng chúng đang giữ chiếc Chén thánh, không nghi ngờ gì nữa. Thậm chí có thể sẽ có một cuộc chiến tranh nổ ra giữa nhà thờ và Giáo hội. Bất cứ bên nào giành được phần thắng thì cũng sẽ đạt được nhiều quyền lực hơn.”
“Không ai biết được đó chỉ là một biểu tượng giả hay sao?”
Chàng mỉm cười. “Quá khứ nhan nhản những điều không có thật, Juliana ạ. Các thi sĩ hẳn đã khiến nàng tin rằng Chúa giữ mặt trời đứng lại trên trời để Charlemagne có thể trả thù những kẻ đã giết cháu trai ông ta trong trận chiến. Việc kiểm tra là để dứt bỏ sự thật từ sự sai lầm.”
“Đó là sự trả thù của chàng với quân Templar phải không, Sebastian?”
Nụ cười của chàng biến mất. “Ta không có lí do nào để báo thù cho bản thân, Juliana. thực tế, chúng đã giúp ta có được lệnh phóng thích khỏi nhà ngục, thậm chí dù cho có những mục đích khác đằng sau. Nếu ta có báo thù cho người nào, thì đó là Magdalene.”
Đôi tay chàng chống lên tường, những ngón tay cào lên khối đá vỡ nát.
Hẳn phải tốn nhiều quyết tâm và sự kiên trì để chống chọi lại cuộc vây hãm đã phá huỷ đựợc bức tường này. Nàng không thể ngăn mình tự hỏi nó đã từng diễn ra như thế nào. Nàng nhìn xuống thung lũng, bị thu hút bởi một ước muốn lạ lùng là biết được những khoảnh khắc đó. Những máy bắn đá được dựng ở đâu? những người phụ nữ đã động viên con cái họ như thế nào? họ có nghe thấy âm thanh của những tảng đá ngay trước khi chúng va vào những khối đá hay không?
Nàng lơ đãng ngó xuống, những ý nghĩ của nàng tập trung vào những người phụ nữ và những ngày cuối cùng của họ. Nó đã diễn ra như thế nào với họ nhỉ?
Ánh mắt nàng bị thu hút về hai bàn tay của Sebastian. Có điều gì đó không bình thường.
Lúc đầu, nàng nghĩ đó là do Sebastian để trần hai bàn tay. Chàng không dễ dàng làm vậy, thậm chí ngay cả bây giờ. Chàng có thể đã tháo những chiếc găng sắt ra sau khi rời khỏi đường hầm. Nhiệt độ và hơi ẩm tổng hợp hẳn đã khiến chàng thấy khó chịu với đôi găng. Nhưng không phải vì việc chàng để trần đôi tay, hay thậm chí là mặt trời buổi trưa đã làm cho căn bệnh của chàng biểu hiện rõ một cách tàn nhẫn.
Đó là bởi vì không có thương tổn nào trên hai bàn tay của Sebastian. Chúng đã không chỉ đơn thuần mờ đi hay thay đổi tính chất. Những ngón tay đậu trên khối đá đổ nát rám nắng và không hề có dấu hiệu của bệnh. Những vết lở loét không phải chỉ biến đổi, mà chúng đã biến mất. Sự hoài nghi loé sáng trong ngực nàng, ngay lập tức theo sau là một điệp khúc hi vọng nhỏ bé. Nó dường như lớn dần lên, cho đến khi nó cất vang tiếng ca từ trong mỗi đoạn xương cốt của nàng. Lạy chúa, xin hãy để nó là sự thật.
Một nhu cầu bảo vệ khoảnh khắc này, giữ nó an toàn và không bị xâm phạm, nhắc nhở nàng thì thầm. “Sebastian, nhìn tay chàng kìa.”
Chàng liếc xuống, rồi giữ tư thế bất động như thể da thịt chàng đã trở thành đá. Nhiều phút trôi qua tưởng như vĩnh cửu, chàng đặt bàn tay trái cạnh bàn tay phải, xoè rộng cả hai bàn tay trước mặt. Chúng run lên bần bật.
Chàng hạ chúng xuống, ánh mắt chàng giờ hướng về phía đường chân trời xa xa.
Chàng không để lộ biểu cảm gì, nhưng có một sự ló rạng của điều gì đó mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây trong mắt chàng.
Cuối cùng chàng cũng quay lại, bước với những bước chân chậm rãi và cẩn thận, như thể chàng bị mù và đang dò đường đi, tới giữa sân. Chàng ngắm nghía hai bàn tay với mỗi góc độ của bóng râm và ánh sáng, giữ chúng vươn rộng lên cao. Cả hai lòng bàn tay đều được dò dẫm với những ngón tay của bàn tay kia. Sau đó, chàng đưa chúng đến sát mặt như thể không chắc chắn về những gì chàng trông thấy.
Cuối cùng, chàng hạ chúng xuống hai bên sườn và đứng đó trong một lúc lâu, đầu cúi xuống. Chuyển động đầu tiên của chàng là túm lấy cổ chiếc áo của người hủi, kéo nó ra từng inch một, xé lớp vải bằng một lực thận trọng. Chiếc áo tách ra, tụt xuống đến vai. Chàng lắc vai và nó rơi xuống sàn.
Chàng lướt hai bàn tay lên da thịt như để kiểm tra lại nó. Ngực chàng phủ những sợi lông giống như một trong những loài vật nào đó trong bộ sách ngụ ngôn, nhưng không có nhược điểm nào trên đó. Những ngón tay chàng cong lại và chạy dọc từ bụng xuống tới đùi. Chàng cúi xuống chạm vào bàn chân, mỗi ngón chân một, rồi lại nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Chàng nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thở dài, run rẩy, rồi lại mở mắt ra và trình diễn cuộc thăm dò của chàng lại lần nữa. Chàng chà hai lòng bàn tay thật mạnh lên hai đùi và đầu gối và ngực, như thể để lột bỏ lớp da giấu căn bệnh khỏi tầm nhìn của chàng. Nhưng không có vết rạn, không có dấu hiệu nào khác ngoài những vết thương do chiến đấu mà ra.
Nàng cảm thấy nước mắt trào qua mi, rơi xuống mặt sân đá một cách lặng lẽ. Khi nàng quan sát, chàng khuỵu gối xuống trong luồng ánh sáng trắng rực rỡ của mặt trời ban trưa. Hai bàn tay chàng siết chặt, ép lên đùi. Đầu chàng không cúi xuống mà ngửa ra sau, như thể chàng đang tìm kiếm khuôn mặt của Chúa trong một ngày quang đãng, sáng sủa. Chỉ lúc đó nàng mới nhận ra những sự run rẩy mãnh liệt đang làm người chàng rung lên.
Sebastian của Langlinais đang bật khóc.
Nếu chàng cố ý muốn làm tổn thương nàng, chàng đã thành công. Vậy mà, với tất cả những lời phản đối, tất cả những lí lẽ, tất cả sự hi sinh của chàng, Sebastian chưa từng nói câu nói mà lẽ ra đã có thể can ngăn nàng không làm người đồng hành với chàng trong chuyến tha hương của chàng. Ta không muốn nàng. Nàng đã luôn có thể trông thấy dấu hiệu của sự cô đơn trong mắt chàng. Hoặc có lẽ đó chỉ là sự phản chiếu của chính nàng,
Nàng giết thời gian bằng các công việc lặt vặt. Nàng tắm trong cái bồn tắm bằng đá lớn. Cảm giác thật kì lạ, với làn nước mượt mà và đá kì. Nàng dọn dẹp những căn phòng ngủ trống không, như thể thầm gửi lời xin lỗi đến tất cả những người đã từng luôn sống ngăn nắp trong những căn phòng này. Một buổi sáng, nàng tìm thấy một con búp bê khắc bằng gỗ xinh xắn bên dưới một cái giường bị lật úp. Con búp bê khoe ra phần thân duyên dáng và khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào. Trên má nó là một vết trầy sáng bóng, có lẽ do thường xuyên được vuốt ve. Juliana đặt nó nhẹ nhàng lên một cái gối như thể chủ nhân của nó sẽ sớm quay về và cần đến nó mới ngủ được.
Một hay hai lần nàng nghĩ rằng nàng đã nghe thấy những tiếng thì thầm. Nàng hầu như có thể tin chắc rằng, nếu nàng hoàn toàn trong trạng thái bất động, nàng sẽ có thể nghe trộm được những lời trao đổi đó, hay mỉm cười trước âm thanh của tiếng cười đùa.
Tuy nhiên, hầu hết thời gian của nàng là dành cho phòng viết. Nàng đã đem những thánh tích ra khỏi giỏ với đôi bàn tay run rẩy. Sự kính sợ và sửng sốt là những điều khiến nàng khó mà dám chạm vào chúng. Hơn hai trăm năm đã trôi qua kể từ khi những đồ vật này được sử dụng, vậy mà vẫn có một sắc thái linh thiêng toả ra từ chúng. Nàng cố làm mình bận rộn bằng cách chép lại một vài cuộn giấy da trước khi trả lại những thánh tích quý giá đó về chỗ của chúng.
Sebastian đã đúng khi nói rằng kho báu hàng đầu của Cathar chính là tri thức. Có một bộ sưu tập những truyện ngụ ngôn về các loài vật, mỗi câu chuỵên mô tả những loại động vật kì lạ mà nàng chưa từng nhìn thấy. Những câu chuyện được gắn với một loạt các hình minh hoạ. Có cái thể hiện một loài động vật khổng lồ với một phần phụ cong xuống phía trước nó như cái chân thứ năm. Cái khác, là về một con thú có đốm với một cái cổ thon dài và cái đầu hình tam giác. Có một loạt những cuộn giấy đề là Speculum Divinorum, và một chương trình nghiên cứu viết thành một văn bản về lĩnh vực thuốc chữa bệnh. Một số cuộn giấy thì đầy những kiến thức về thực vật, gần như một cuốn bách khoa toàn thư bằng hình ảnh với những lời chú thích bên dưới hình minh hoạ. Một vài cuốn khác thì viết bằng tiếng Hi Lạp mà nàng không thể đọc được, nhưng phần lớn là bằng tiếng Latinh.
Nàng nhận thấy mình bị mê hoặc, vui sướng. Những từ ngữ làm nàng say sưa quên đi những khổ sở mà không thứ nào khác có thể làm được. Hàng giờ liền trôi qua trong khi nàng vùi đầu vào đọc, mắt nàng tròn xoe khi đọc đến vài đoạn này, nụ cười của nàng tươi tắn với vài đoạn khác. Rõ ràng, những học giả từ rất lâu về trước đã để lại những lời ghi chú cá nhân ở bên lề, giống như nàng vẫn làm. Một vài câu làm nàng thích thú. “Hôm nay trời lạnh thật. Cũng tự nhiên thôi, đã sang đông rồi còn gì.” “Hôm nay mình thấy uể oải quá, không hiểu mình bị làm sao nữa.” Nhưng câu nàng thích nhất là lời tự khiển trách của một học giả có những cảm nghĩ đã nhiều lần tương đồng với nàng. “Anh chàng ấy, cái người không biết viết, cho là việc đó không thể coi là lao động, nhưng mặc dù chỉ có ba ngón tay dùng vào việc viết, nhưng toàn thân đều làm việc.” Đã bao nhiêu lần nàng thấy đau nhức từ đầu đến chân vì phải cúi xuống trên bàn viết cả ngày nhỉ?
Hôm đó khi nàng ra khỏi phòng viết khá muộn vào buổi trưa, Sebastian đang ở trong sân. Chàng đứng ở chỗ bức tường đổ nát, nhìn xuống thung lũng. Vì tầm nhìn dốc đứng, nên không thể thấy được con đường mòn từ đó. Cũng như họ không thể nhìn xuyên qua những rặng cây rậm rạp.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay lại. Trong một thoáng, chàng tỏ ra bồn chồn, và nàng nghĩ chàng có thể sẽ viện lý do nào đó để bỏ đi. Nàng sẽ không cầu xin chàng ở lại. Lòng tự trọng khiến nàng lưỡng lự, nhưng việc yêu cầu chàng nhượng bộ sẽ chỉ củng cố thêm quyết tâm xa lánh của chàng mà thôi. Chàng đã quyết chí giải thoát nàng khỏi Montvichet và khỏi chính chàng nữa.
Nàng nhìn chữ cái L màu đỏ trên lưng và ngực chàng. Đáng mến (Loved), có lẽ vậy. Lãnh chúa (Lord) của nàng. Nàng vuốt nhẹ những ngón tay lên chữ cái viết hoa đó, cảm nhận hơi nóng từ cơ thể chàng qua lớp vải mềm. Nó được dệt thô hơn chiếc áo tu sĩ của chàng, nhưng lại mềm hơn rất nhiều. Bàn tay nàng ép lên lưng chàng, và chàng né người đi.
Một lúc lâu sau, nàng bước tới đứng bên chàng, thấy an ủi khi chàng không di chuyển hay rút lui xa hơn khỏi nàng.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Jerard và những người khác?”
“Ta không biết.”
“Vậy mà chàng định để em đi cùng anh ta.”
“Không. Ta chỉ chọn điều đỡ tệ hại hơn thôi.” Chàng nhìn thẳng lên trên.
“Ôi, Sebastian, sao chàng có thể nghĩ như thế được?”
“Ta đã nhìn thấy bằng chứng của điều đó trên chính da thịt ta, Juliana.”
“Chàng chưa từng nghĩ đó có thể không phải là một quyết định khôn ngoan hay sao, Sebastian?”
“Không đâu,” chàng nói, quay về phía nàng. “Nàng có tưởng tượng được ta đã suy nghĩ về chuyện đó trong bao nhiêu giờ không? Hàng tuần, Juliana ạ. Lâu như thế đó.”
“Em chẳng còn có thể nói gì nữa, đúng không?”
“Không.” Chàng quay đi.
“Chàng tìm thấy đường ra khỏi đây rồi, phải không? Cái hầm đó ấy.”
Chàng ngó qua nàng. “Nó dẫn đến một loạt các đường hầm, một trong số đó kết thúc tại chân núi. Những người Cathar gọi nó là Cổng trời.”
“Tại sao họ không dùng nó để trốn thoát?”
“Montvichet là nơi trú ẩn của họ. Họ sẽ đi đâu được nữa? Cổng trời là dành cho những ai chọn gia nhập với họ. Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ đi. Tuy nhiên, đường hầm đã bị chặn và cần phải khai thông.”
“Chàng sẽ lại xuống đó nữa chứ?”
Chàng gật đầu. “Ta sẵn sáng đi xuống địa ngục nếu nó có nghĩa là giải thoát nàng khởi nơi này.”
“Em có làm gì giúp chàng được không?”
Chàng liếc nhìn nàng. “Ta kì vọng là nàng sẽ không lấp đá vào chỗ đó ngay khi ta quay lưng đi.” một cái nhếch môi của chàng làm nàng ngạc nhiên, khiến nàng phải bật cười.
“Em đang đọc những cuộn giấy da của họ.”
Chàng trao cho nàng một cái nhìn sắc sảo.
“Em rất kinh ngạc trước những bản viết sưu tầm của họ.”
“Một số đã cũ lắm rồi.”
“Em chưa đọc đến những cuốn đó.” Nàng nói, và những lời của nàng dường như làm chàng dịu đi.
Mặt trời buổi trưa dường như xuống thấp hơn trên bầu trời. Từ lúc họ rời khỏi Langlinais, đã có sự chuyển mùa. Trời đã sang thu. Tại Langlinais, giờ vụ thu hoạch hẳn đã hoàn thành. Grazide sẽ làm gì trong những ngày này nhỉ? Lâu đài sẽ trông như thế nào khi mà thiên nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông?
Những câu hỏi đó có thể sẽ vô ích. Họ có thể bị kẹt ở đây cho đến hết đời. Không, thậm chí đến đá cũng phải vỡ trước ý chí của Sebastian.
Nàng hỏi một câu hỏi khác đã ở trong đầu nàng nhiều ngày nay. “Quân Templar sẽ làm gì với chiếc chén?”
Chàng nhún vai. “Cho lan những tin đồn rằng chúng đang giữ chiếc Chén thánh, không nghi ngờ gì nữa. Thậm chí có thể sẽ có một cuộc chiến tranh nổ ra giữa nhà thờ và Giáo hội. Bất cứ bên nào giành được phần thắng thì cũng sẽ đạt được nhiều quyền lực hơn.”
“Không ai biết được đó chỉ là một biểu tượng giả hay sao?”
Chàng mỉm cười. “Quá khứ nhan nhản những điều không có thật, Juliana ạ. Các thi sĩ hẳn đã khiến nàng tin rằng Chúa giữ mặt trời đứng lại trên trời để Charlemagne có thể trả thù những kẻ đã giết cháu trai ông ta trong trận chiến. Việc kiểm tra là để dứt bỏ sự thật từ sự sai lầm.”
“Đó là sự trả thù của chàng với quân Templar phải không, Sebastian?”
Nụ cười của chàng biến mất. “Ta không có lí do nào để báo thù cho bản thân, Juliana. thực tế, chúng đã giúp ta có được lệnh phóng thích khỏi nhà ngục, thậm chí dù cho có những mục đích khác đằng sau. Nếu ta có báo thù cho người nào, thì đó là Magdalene.”
Đôi tay chàng chống lên tường, những ngón tay cào lên khối đá vỡ nát.
Hẳn phải tốn nhiều quyết tâm và sự kiên trì để chống chọi lại cuộc vây hãm đã phá huỷ đựợc bức tường này. Nàng không thể ngăn mình tự hỏi nó đã từng diễn ra như thế nào. Nàng nhìn xuống thung lũng, bị thu hút bởi một ước muốn lạ lùng là biết được những khoảnh khắc đó. Những máy bắn đá được dựng ở đâu? những người phụ nữ đã động viên con cái họ như thế nào? họ có nghe thấy âm thanh của những tảng đá ngay trước khi chúng va vào những khối đá hay không?
Nàng lơ đãng ngó xuống, những ý nghĩ của nàng tập trung vào những người phụ nữ và những ngày cuối cùng của họ. Nó đã diễn ra như thế nào với họ nhỉ?
Ánh mắt nàng bị thu hút về hai bàn tay của Sebastian. Có điều gì đó không bình thường.
Lúc đầu, nàng nghĩ đó là do Sebastian để trần hai bàn tay. Chàng không dễ dàng làm vậy, thậm chí ngay cả bây giờ. Chàng có thể đã tháo những chiếc găng sắt ra sau khi rời khỏi đường hầm. Nhiệt độ và hơi ẩm tổng hợp hẳn đã khiến chàng thấy khó chịu với đôi găng. Nhưng không phải vì việc chàng để trần đôi tay, hay thậm chí là mặt trời buổi trưa đã làm cho căn bệnh của chàng biểu hiện rõ một cách tàn nhẫn.
Đó là bởi vì không có thương tổn nào trên hai bàn tay của Sebastian. Chúng đã không chỉ đơn thuần mờ đi hay thay đổi tính chất. Những ngón tay đậu trên khối đá đổ nát rám nắng và không hề có dấu hiệu của bệnh. Những vết lở loét không phải chỉ biến đổi, mà chúng đã biến mất. Sự hoài nghi loé sáng trong ngực nàng, ngay lập tức theo sau là một điệp khúc hi vọng nhỏ bé. Nó dường như lớn dần lên, cho đến khi nó cất vang tiếng ca từ trong mỗi đoạn xương cốt của nàng. Lạy chúa, xin hãy để nó là sự thật.
Một nhu cầu bảo vệ khoảnh khắc này, giữ nó an toàn và không bị xâm phạm, nhắc nhở nàng thì thầm. “Sebastian, nhìn tay chàng kìa.”
Chàng liếc xuống, rồi giữ tư thế bất động như thể da thịt chàng đã trở thành đá. Nhiều phút trôi qua tưởng như vĩnh cửu, chàng đặt bàn tay trái cạnh bàn tay phải, xoè rộng cả hai bàn tay trước mặt. Chúng run lên bần bật.
Chàng hạ chúng xuống, ánh mắt chàng giờ hướng về phía đường chân trời xa xa.
Chàng không để lộ biểu cảm gì, nhưng có một sự ló rạng của điều gì đó mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây trong mắt chàng.
Cuối cùng chàng cũng quay lại, bước với những bước chân chậm rãi và cẩn thận, như thể chàng bị mù và đang dò đường đi, tới giữa sân. Chàng ngắm nghía hai bàn tay với mỗi góc độ của bóng râm và ánh sáng, giữ chúng vươn rộng lên cao. Cả hai lòng bàn tay đều được dò dẫm với những ngón tay của bàn tay kia. Sau đó, chàng đưa chúng đến sát mặt như thể không chắc chắn về những gì chàng trông thấy.
Cuối cùng, chàng hạ chúng xuống hai bên sườn và đứng đó trong một lúc lâu, đầu cúi xuống. Chuyển động đầu tiên của chàng là túm lấy cổ chiếc áo của người hủi, kéo nó ra từng inch một, xé lớp vải bằng một lực thận trọng. Chiếc áo tách ra, tụt xuống đến vai. Chàng lắc vai và nó rơi xuống sàn.
Chàng lướt hai bàn tay lên da thịt như để kiểm tra lại nó. Ngực chàng phủ những sợi lông giống như một trong những loài vật nào đó trong bộ sách ngụ ngôn, nhưng không có nhược điểm nào trên đó. Những ngón tay chàng cong lại và chạy dọc từ bụng xuống tới đùi. Chàng cúi xuống chạm vào bàn chân, mỗi ngón chân một, rồi lại nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Chàng nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thở dài, run rẩy, rồi lại mở mắt ra và trình diễn cuộc thăm dò của chàng lại lần nữa. Chàng chà hai lòng bàn tay thật mạnh lên hai đùi và đầu gối và ngực, như thể để lột bỏ lớp da giấu căn bệnh khỏi tầm nhìn của chàng. Nhưng không có vết rạn, không có dấu hiệu nào khác ngoài những vết thương do chiến đấu mà ra.
Nàng cảm thấy nước mắt trào qua mi, rơi xuống mặt sân đá một cách lặng lẽ. Khi nàng quan sát, chàng khuỵu gối xuống trong luồng ánh sáng trắng rực rỡ của mặt trời ban trưa. Hai bàn tay chàng siết chặt, ép lên đùi. Đầu chàng không cúi xuống mà ngửa ra sau, như thể chàng đang tìm kiếm khuôn mặt của Chúa trong một ngày quang đãng, sáng sủa. Chỉ lúc đó nàng mới nhận ra những sự run rẩy mãnh liệt đang làm người chàng rung lên.
Sebastian của Langlinais đang bật khóc.