Chương 5
Một năm trước Hoàng Ngữ Điềm hẹn hò với gã Nghiêm, lúc đó cô ta xinh đẹp nhưng rất quê mùa, kết giao với vài người bạn không ra gì, bị xúi giục đi dụ dỗ gã Nghiêm. Gã Nghiêm cũng đã thấy qua nhiều gái đẹp, hiển nhiên không để Hoàng Ngữ Điềm vào mắt. Nhưng dựa vào cái mác sinh viên giỏi đại học Kinh Bình + trinh nữ ngon ngọt, y bèn giao Hoàng Ngữ Điềm cho chị Hồng. Chị Hồng vốn lăn lộn nơi phong nguyệt mỹ nhân vừa ra tay, Hoàng Ngữ Điềm lập tức như được lò nấu lại, ăn mặc hàng hiệu giàu có, trang điểm tinh xảo, khí chất đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa tính cách Hoàng Ngữ Điềm vốn nhu nhu nhược nhược thích làm bộ, rất hợp với tình thú của gã Nghiêm.
Thịt chạy tới không ăn thì phí, gã Nghiêm đã ăn Hoàng Ngữ Điềm sạch sành sanh. Mấy cô gái bình thường y chơi mấy lần là vứt rồi, nhưng Hoàng Ngữ Điềm thì khác, cô ta thế lại dám ngoại tình trước gã Nghiêm một bước. Y xách tên đàn ông trên người Hoàng Ngữ Điềm xuống đất, một quyền dứt khoát đánh ra khỏi cửa. Tống Sơn không chần chừ kéo người đi, mà gã Nghiêm nhìn Hoàng Ngữ Điềm đang ngẩng đầu hệt như con thiên nga không biết ngượng kia, lần đầu tiên có xúc động muốn tàn bạo dạy dỗ một người đến vậy.
Sự xúc động kéo dài mãi đến hôm nay, Hoàng Ngữ Điềm vốn dĩ có chút ngạo kiều bị dạy dỗ thành một con chuột vừa thấy gã Nghiêm đã sợ hãi đi không nổi. Nhìn Hoàng Ngữ Điềm chậm rãi từng bước đi về phía mình, trong lòng y cảm thấy vô cùng bực bội.
"Anh... anh Nghiêm" - Hoàng Ngữ Điềm sợ hãi kêu một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu, chiếc cằm nhọn rụt về phía xương quai xanh, chỉ tiếc không thể thu người lại thành một hạt đất.
Ôn Trác nhìn Hoàng Ngữ Điềm hoàn toàn khác xưa, trong lòng thở dài. Hoàng Ngữ Điềm cũng là người có tên tuổi trong câu lạc bộ nhiếp ảnh. Trước ống kính cũng rất đáng yêu dễ nhìn, tính cách tuy rằng yếu đuối nhưng cũng không mất sự hồn nhiên. Tình cảm Hoàng Ngữ Điềm đối với hắn cũng làm hắn hơi động lòng, hắn còn đang băn khoăn liệu có thể mượn điều này để phát triển thêm mối quan hệ này hay không.
Nhưng sao mọi chuyện lại phát triển như ngựa hoang vượt rào làm hắn trở tay không kịp thế kia?
Ôn Trác lấy lại bình tĩnh, chuyển sự chú ý sang gã Nghiêm: "Chúng tôi có thể đi chưa?"
Gã Nghiêm nhả khói: "Đi đi, để A Sơn tiễn cậu".
"Không cần, chuyện của anh tôi sẽ nói lại với anh tôi".
Gã Nghiêm nhướng mày: "Đi thong thả".
"Tạm biệt" - Cho dù dưới hoàn cảnh như thế này, Ôn Trác vẫn rất lịch sự chào tạm biệt mọi người ở đây, sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Trang Lộ:
"Mình về chung nhé?"
Trang Lộ lại không gật đầu, nàng nhìn Hoàng Ngữ Điềm đang run bần bật: "Đều là bạn học, đều tiện đường, Tiểu Hoàng đi cùng đi".
Hoàng Ngữ Điềm cũng không biết có phải ngốc hay không, vội vàng lắc lắc đầu.
Trang Lộ nhíu nhíu mày, cũng chuẩn bị rời khỏi, nồi lẩu hầm vẫn đang đau khổ chờ nàng về kia kìa.
Gã Nghiêm lại đưa tay chặn nàng lại, đưa danh thiếp của mình cho nàng: "Cú đấm đẹp đấy, nếu như thiếu tiền cứ đến tìm tôi".
Bộ khùng hả? Trang Lộ nhíu nhíu mày. Tuân theo nguyên tắc không cãi nhau với kẻ tâm thần, nàng cầm lấy tấm danh thiếp cất vào rồi theo Ôn Trác rời đi.
Nhìn hai người đi khỏi, Tống Sơn đẩy Hoàng Ngữ Điềm một cái: "Lão đại, cái con đi...." - Chị Hồng đứng bên cạnh vội vàng nhéo Tống Sơn một cái, Tống Sơn đành nuốt từ "điếm" ngược lại vào bụng: "Con nhỏ này tính sao đây?"
Gã Nghiêm nhìn Hoàng Ngữ Điềm run run rẩy rẩy, không nói lời nào.
Hoàng Ngữ Điềm nào dám đối diện với y, chỉ có thể rụt đầu lại càng lúc càng thấp. Gã Nghiêm tiến lên một bước nâng mặt Hoàng Ngữ Điềm lên, nhìn gương mặt nhỏ bé đã lã chã nước mắt vì hoảng sợ. Trong lúc nhất thời vốn định nói gì đó lại không nói được nữa, hai người một thì lệ rơi đầy mặt một thì cau mày, không khí bị mắc kẹt ở nơi đó, cuối cùng vẫn là gã Nghiêm bỏ cuộc, y đẩy Hoàng Ngữ Điềm ra rồi đi mất.
Tống Sơn vứt cho chị Hồng một cái nhìn rồi vội vàng theo sau.
Chị Hồng nhìn Hoàng Ngữ Điềm gục trên mặt đất im lặng khóc nấc, vẻ khinh thường trong mắt chị ta càng rõ ràng hơn: "Lại ném đống phiền phức lại cho mình, ai da, Tiểu Hoàng đừng khóc, để chị dẫn em đi ngắm mỹ lệ nhân gian nha".
Ôn Trác và Trang Lộ chậm rãi bước dọc theo vỉa hè về hướng đông, đi một đoạn mới bắt xe taxi.
Vừa lên xe Trang Lộ liền đọc địa chỉ, tiện miệng còn giải thích: "Ở quán lẩu hầm Hoàng Ký tôi còn gói đồ ăn mang về chưa lấy. Mãi lo đuổi theo các anh, tôi còn chưa ăn xong bữa cơm".
Trang Lộ vốn định mời Ôn Trác ăn món lẩu kia, nhưng Ôn Trác không mấy hứng thú nên hai người im bặt, một đường về thẳng trường học.
"Vậy tôi đi trước" - Ôn Trác vẫn là lịch sự nói tạm biệt, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Trang Lộ ngẩn người không nói gì, chỉ là vỗ vỗ vai Ôn Trác tỏ ý an ủi.
Thất tình là điều bình thường trong cuộc sống, không có gì quá to lớn.
Nhưng dù sao hai người cũng không thân, nên nàng chu đáo giữ lại chút thể diện cho đàn anh.
Sau khi ăn xong món lẩu hầm gói về, nàng liền vứt chuyện này ra sau đầu, ngả lưng lên giường say sưa đọc sách.
Tiết sáng thứ hai là bài Diễn giải từ của cô Vương, bà nhã nhặn đứng trên bục giảng nói về Cố Thái Thanh* bằng giọng nói truyền cảm.
*một nữ nhà thơ triều đại nhà Thanh, TQ.
Tay Trang Lộ chống cằm, mê mẩn nhìn cô Vương, nàng nhớ đến bài《 Hồng Lâu Mộng 》do thầy Trương giảng trong môn Văn học đại cương, thầy chèn tranh vẽ Lâm Đại Ngọc trên ppt, suốt tiết cũng chỉ đúng một hình chiếu đó mà thôi.
Nàng từng nghe đàn chị kể rằng thầy Trương thích 《 Hồng Lâu Mộng 》, thích Lâm Đại Ngọc, cũng thích cô Vương dạy thanh từ, mà khí chất cô Vương cũng giống như Lâm Đại Ngọc vậy. Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu; người hơi mệt trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió. (*)
*Trích bản dịch "Khen Lâm Đại Ngọc" – Hồi 3 "Hồng Lâu Mộng" của nhóm Vũ Bội Hoàng.
Nhưng hai người biết nhau quá trễ, cô Vương đã có gia đình, giờ đây gia đình càng thêm hạnh phúc hơn, năm trước vừa mới sinh một bé trai hoạt bát, trọn một chữ "vẹn". Còn thầy Trương hồi trung niên vừa mới ly dị, bây giờ một mình tự do tự tại, có lẽ cũng hơi cô đơn.
Năm nhất Trang Lộ học môn Văn học đại cương của thầy Trương, năm hai bắt đầu học Thanh từ, mới gặp được cô Vương trong lời đồn.
Đây là thích Lâm Đại Ngọc cho nên thích cô Vương, hay là thích cô Vương nên mới thêm thích Lâm Đại Ngọc? Trang Lộ nhìn cô Vương khẽ mỉm cười trên bục giảng, trong lòng nghĩ mãi cũng không biết đáp án.
Sau tiết học Thanh tự, buổi sáng cũng không có tiết nữa, Trang Lộ sắp xếp lại vở ghi, khoác ba lô lên vai rồi sải bước ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa đã bị Đào Như kéo lại, bên cạnh cô nàng còn có thêm một nam sinh gầy gò, Trang Lộ nghĩ chắc là bạn trai nàng ta.
"Có việc gì sao?" - Trang Lộ hơi lắc tay đã thoát khỏi Đào Như.
"Là cậu" - Đào Như nhìn dãy phòng học và hành lang trống không, mới khẽ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
Trang Lộ thờ ơ nhún nhún vai: "Là tôi. Có gì không?"
"Cái đồ đê tiện này!" - Đào Như trợn to mắt, nàng ta giơ tay định đánh.
Trang Lộ nắm lấy tay nàng ta: "Tôi không vô duyên vô cớ đánh người khác đâu Đào Như, tự cậu làm thì không sao, đừng có đụng đến tôi, nếu đụng đến tôi" - Nàng hơi mỉm cười, mắt nhỏ nheo lại: "Cậu không gánh nổi hậu quả đâu. Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, hẹn gặp lại".
Trang Lộ hất tay Đào Như ra, vừa định đi thì tên nam sinh đứng cạnh Đào Như nãy giờ bước ra chắn đường nàng.
"Nhỏ mập đáng chết, mẹ mày đúng là người xấu còn làm nhiều chuyện ác! Có biết mắc cỡ không vậy! Làm mấy chuyện hèn hạ đến thế, mày tổn thương Như Như rồi đó biết không!" - Nam sinh thô lỗ nói.
Trang Lộ vô cảm nhìn cậu ta: "Thì?"
"Mau xin lỗi Như Như ngay lập tức".
"Cậu là ai?" - Trang Lộ hừ một câu.
"Tao là bạn của Như Như" - Chàng trai tiến lên trước một bước, nhưng Trang Lộ cũng không có lui ra sau một bước như hắn nghĩ, cho nên hai người gần như mặt đối mặt, Trang Lộ mới nhận ra cậu ta chỉ cao ngang mình.
Trong lòng cười nhạo một tiếng, thế mà lại không phải bạn trai, Đào Như đâu ra nhiều bạn học nam như vậy. Trang Lộ nở một nụ cười khinh bỉ, đối với những người không biết tôn trọng nàng thì lựa chọn của nàng chính là trực tiếp đáp trả. Trang Lộ túm lấy cổ áo cậu ta rồi đẩy mạnh lên tường:
"Anh bạn mắt chột à, chuyện của Đào Như tôi không làm gì sai hết. Không ai phải có nghĩa vụ chiều chuộng người khác cả. Với lại, cậu ấy có bạn trai rồi, làm gì đến lượt cậu ra mặt?"
Trang Lộ không thèm để ý đến hai người họ nữa, hất ba lô rời đi.
Đi đến cuối hành lang mới phát hiện người đẹp Ngô duyên dáng yêu kiều đang đứng ở nơi đó, cánh tay mảnh khảnh ôm một chồng bài tập lớn đang lôi lôi kéo kéo cùng một nam sinh. Cậu bạn kia muốn cầm giúp cô, Ngô Niệm Hi trên mặt tuy cười, nhưng động tác từ chối lại rất rõ ràng.
Thịt chạy tới không ăn thì phí, gã Nghiêm đã ăn Hoàng Ngữ Điềm sạch sành sanh. Mấy cô gái bình thường y chơi mấy lần là vứt rồi, nhưng Hoàng Ngữ Điềm thì khác, cô ta thế lại dám ngoại tình trước gã Nghiêm một bước. Y xách tên đàn ông trên người Hoàng Ngữ Điềm xuống đất, một quyền dứt khoát đánh ra khỏi cửa. Tống Sơn không chần chừ kéo người đi, mà gã Nghiêm nhìn Hoàng Ngữ Điềm đang ngẩng đầu hệt như con thiên nga không biết ngượng kia, lần đầu tiên có xúc động muốn tàn bạo dạy dỗ một người đến vậy.
Sự xúc động kéo dài mãi đến hôm nay, Hoàng Ngữ Điềm vốn dĩ có chút ngạo kiều bị dạy dỗ thành một con chuột vừa thấy gã Nghiêm đã sợ hãi đi không nổi. Nhìn Hoàng Ngữ Điềm chậm rãi từng bước đi về phía mình, trong lòng y cảm thấy vô cùng bực bội.
"Anh... anh Nghiêm" - Hoàng Ngữ Điềm sợ hãi kêu một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu, chiếc cằm nhọn rụt về phía xương quai xanh, chỉ tiếc không thể thu người lại thành một hạt đất.
Ôn Trác nhìn Hoàng Ngữ Điềm hoàn toàn khác xưa, trong lòng thở dài. Hoàng Ngữ Điềm cũng là người có tên tuổi trong câu lạc bộ nhiếp ảnh. Trước ống kính cũng rất đáng yêu dễ nhìn, tính cách tuy rằng yếu đuối nhưng cũng không mất sự hồn nhiên. Tình cảm Hoàng Ngữ Điềm đối với hắn cũng làm hắn hơi động lòng, hắn còn đang băn khoăn liệu có thể mượn điều này để phát triển thêm mối quan hệ này hay không.
Nhưng sao mọi chuyện lại phát triển như ngựa hoang vượt rào làm hắn trở tay không kịp thế kia?
Ôn Trác lấy lại bình tĩnh, chuyển sự chú ý sang gã Nghiêm: "Chúng tôi có thể đi chưa?"
Gã Nghiêm nhả khói: "Đi đi, để A Sơn tiễn cậu".
"Không cần, chuyện của anh tôi sẽ nói lại với anh tôi".
Gã Nghiêm nhướng mày: "Đi thong thả".
"Tạm biệt" - Cho dù dưới hoàn cảnh như thế này, Ôn Trác vẫn rất lịch sự chào tạm biệt mọi người ở đây, sau đó hắn cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Trang Lộ:
"Mình về chung nhé?"
Trang Lộ lại không gật đầu, nàng nhìn Hoàng Ngữ Điềm đang run bần bật: "Đều là bạn học, đều tiện đường, Tiểu Hoàng đi cùng đi".
Hoàng Ngữ Điềm cũng không biết có phải ngốc hay không, vội vàng lắc lắc đầu.
Trang Lộ nhíu nhíu mày, cũng chuẩn bị rời khỏi, nồi lẩu hầm vẫn đang đau khổ chờ nàng về kia kìa.
Gã Nghiêm lại đưa tay chặn nàng lại, đưa danh thiếp của mình cho nàng: "Cú đấm đẹp đấy, nếu như thiếu tiền cứ đến tìm tôi".
Bộ khùng hả? Trang Lộ nhíu nhíu mày. Tuân theo nguyên tắc không cãi nhau với kẻ tâm thần, nàng cầm lấy tấm danh thiếp cất vào rồi theo Ôn Trác rời đi.
Nhìn hai người đi khỏi, Tống Sơn đẩy Hoàng Ngữ Điềm một cái: "Lão đại, cái con đi...." - Chị Hồng đứng bên cạnh vội vàng nhéo Tống Sơn một cái, Tống Sơn đành nuốt từ "điếm" ngược lại vào bụng: "Con nhỏ này tính sao đây?"
Gã Nghiêm nhìn Hoàng Ngữ Điềm run run rẩy rẩy, không nói lời nào.
Hoàng Ngữ Điềm nào dám đối diện với y, chỉ có thể rụt đầu lại càng lúc càng thấp. Gã Nghiêm tiến lên một bước nâng mặt Hoàng Ngữ Điềm lên, nhìn gương mặt nhỏ bé đã lã chã nước mắt vì hoảng sợ. Trong lúc nhất thời vốn định nói gì đó lại không nói được nữa, hai người một thì lệ rơi đầy mặt một thì cau mày, không khí bị mắc kẹt ở nơi đó, cuối cùng vẫn là gã Nghiêm bỏ cuộc, y đẩy Hoàng Ngữ Điềm ra rồi đi mất.
Tống Sơn vứt cho chị Hồng một cái nhìn rồi vội vàng theo sau.
Chị Hồng nhìn Hoàng Ngữ Điềm gục trên mặt đất im lặng khóc nấc, vẻ khinh thường trong mắt chị ta càng rõ ràng hơn: "Lại ném đống phiền phức lại cho mình, ai da, Tiểu Hoàng đừng khóc, để chị dẫn em đi ngắm mỹ lệ nhân gian nha".
Ôn Trác và Trang Lộ chậm rãi bước dọc theo vỉa hè về hướng đông, đi một đoạn mới bắt xe taxi.
Vừa lên xe Trang Lộ liền đọc địa chỉ, tiện miệng còn giải thích: "Ở quán lẩu hầm Hoàng Ký tôi còn gói đồ ăn mang về chưa lấy. Mãi lo đuổi theo các anh, tôi còn chưa ăn xong bữa cơm".
Trang Lộ vốn định mời Ôn Trác ăn món lẩu kia, nhưng Ôn Trác không mấy hứng thú nên hai người im bặt, một đường về thẳng trường học.
"Vậy tôi đi trước" - Ôn Trác vẫn là lịch sự nói tạm biệt, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Trang Lộ ngẩn người không nói gì, chỉ là vỗ vỗ vai Ôn Trác tỏ ý an ủi.
Thất tình là điều bình thường trong cuộc sống, không có gì quá to lớn.
Nhưng dù sao hai người cũng không thân, nên nàng chu đáo giữ lại chút thể diện cho đàn anh.
Sau khi ăn xong món lẩu hầm gói về, nàng liền vứt chuyện này ra sau đầu, ngả lưng lên giường say sưa đọc sách.
Tiết sáng thứ hai là bài Diễn giải từ của cô Vương, bà nhã nhặn đứng trên bục giảng nói về Cố Thái Thanh* bằng giọng nói truyền cảm.
*một nữ nhà thơ triều đại nhà Thanh, TQ.
Tay Trang Lộ chống cằm, mê mẩn nhìn cô Vương, nàng nhớ đến bài《 Hồng Lâu Mộng 》do thầy Trương giảng trong môn Văn học đại cương, thầy chèn tranh vẽ Lâm Đại Ngọc trên ppt, suốt tiết cũng chỉ đúng một hình chiếu đó mà thôi.
Nàng từng nghe đàn chị kể rằng thầy Trương thích 《 Hồng Lâu Mộng 》, thích Lâm Đại Ngọc, cũng thích cô Vương dạy thanh từ, mà khí chất cô Vương cũng giống như Lâm Đại Ngọc vậy. Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu; người hơi mệt trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió. (*)
*Trích bản dịch "Khen Lâm Đại Ngọc" – Hồi 3 "Hồng Lâu Mộng" của nhóm Vũ Bội Hoàng.
Nhưng hai người biết nhau quá trễ, cô Vương đã có gia đình, giờ đây gia đình càng thêm hạnh phúc hơn, năm trước vừa mới sinh một bé trai hoạt bát, trọn một chữ "vẹn". Còn thầy Trương hồi trung niên vừa mới ly dị, bây giờ một mình tự do tự tại, có lẽ cũng hơi cô đơn.
Năm nhất Trang Lộ học môn Văn học đại cương của thầy Trương, năm hai bắt đầu học Thanh từ, mới gặp được cô Vương trong lời đồn.
Đây là thích Lâm Đại Ngọc cho nên thích cô Vương, hay là thích cô Vương nên mới thêm thích Lâm Đại Ngọc? Trang Lộ nhìn cô Vương khẽ mỉm cười trên bục giảng, trong lòng nghĩ mãi cũng không biết đáp án.
Sau tiết học Thanh tự, buổi sáng cũng không có tiết nữa, Trang Lộ sắp xếp lại vở ghi, khoác ba lô lên vai rồi sải bước ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa đã bị Đào Như kéo lại, bên cạnh cô nàng còn có thêm một nam sinh gầy gò, Trang Lộ nghĩ chắc là bạn trai nàng ta.
"Có việc gì sao?" - Trang Lộ hơi lắc tay đã thoát khỏi Đào Như.
"Là cậu" - Đào Như nhìn dãy phòng học và hành lang trống không, mới khẽ giọng nghiến răng nghiến lợi nói.
Trang Lộ thờ ơ nhún nhún vai: "Là tôi. Có gì không?"
"Cái đồ đê tiện này!" - Đào Như trợn to mắt, nàng ta giơ tay định đánh.
Trang Lộ nắm lấy tay nàng ta: "Tôi không vô duyên vô cớ đánh người khác đâu Đào Như, tự cậu làm thì không sao, đừng có đụng đến tôi, nếu đụng đến tôi" - Nàng hơi mỉm cười, mắt nhỏ nheo lại: "Cậu không gánh nổi hậu quả đâu. Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, hẹn gặp lại".
Trang Lộ hất tay Đào Như ra, vừa định đi thì tên nam sinh đứng cạnh Đào Như nãy giờ bước ra chắn đường nàng.
"Nhỏ mập đáng chết, mẹ mày đúng là người xấu còn làm nhiều chuyện ác! Có biết mắc cỡ không vậy! Làm mấy chuyện hèn hạ đến thế, mày tổn thương Như Như rồi đó biết không!" - Nam sinh thô lỗ nói.
Trang Lộ vô cảm nhìn cậu ta: "Thì?"
"Mau xin lỗi Như Như ngay lập tức".
"Cậu là ai?" - Trang Lộ hừ một câu.
"Tao là bạn của Như Như" - Chàng trai tiến lên trước một bước, nhưng Trang Lộ cũng không có lui ra sau một bước như hắn nghĩ, cho nên hai người gần như mặt đối mặt, Trang Lộ mới nhận ra cậu ta chỉ cao ngang mình.
Trong lòng cười nhạo một tiếng, thế mà lại không phải bạn trai, Đào Như đâu ra nhiều bạn học nam như vậy. Trang Lộ nở một nụ cười khinh bỉ, đối với những người không biết tôn trọng nàng thì lựa chọn của nàng chính là trực tiếp đáp trả. Trang Lộ túm lấy cổ áo cậu ta rồi đẩy mạnh lên tường:
"Anh bạn mắt chột à, chuyện của Đào Như tôi không làm gì sai hết. Không ai phải có nghĩa vụ chiều chuộng người khác cả. Với lại, cậu ấy có bạn trai rồi, làm gì đến lượt cậu ra mặt?"
Trang Lộ không thèm để ý đến hai người họ nữa, hất ba lô rời đi.
Đi đến cuối hành lang mới phát hiện người đẹp Ngô duyên dáng yêu kiều đang đứng ở nơi đó, cánh tay mảnh khảnh ôm một chồng bài tập lớn đang lôi lôi kéo kéo cùng một nam sinh. Cậu bạn kia muốn cầm giúp cô, Ngô Niệm Hi trên mặt tuy cười, nhưng động tác từ chối lại rất rõ ràng.