Chương 7
Kể từ khi Ngô Niệm Hi biết Trang Lộ thích Ôn Trác, trong vô thức cô đã bắt đầu để ý đến Trang Lộ.
Lúc Đào Như không tình nguyện dọn về kí túc xá, cô hào hứng kéo Tôn Nhụy đi xem tình hình.
Trong ký túc xá, Trang Lộ coi Đào Như như người tàng hình, Đào Như nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Trang Lộ. Ngô Niệm Hi đến gần Trang Lộ, hỏi: "Cậu đang làm gì đó?"
Trên mặt Trang Lộ vốn dĩ đông lạnh một lớp sương, vừa thấy Ngô Niệm Hi tuyết liền tan, nở một nụ cười hòa ái đúng với kiểu người mũm mĩm: "Mình định mua một món quà sinh nhật".
"Sắp đến sinh nhật Ôn Trác à?" - Bởi vì trong kí túc xá còn hai người khác, Ngô Niệm Hi ghé lại gần tai Trang Lộ nói nhỏ.
"Không phải, là sắp đến sinh nhật mẹ mình".
Ngô Niệm Hi nhướng mày, còn muốn nói gì đó lại thấy Tôn Nhụy nháy mắt ra hiệu với mình, lúc này mới nhớ ra chuyện mà Tôn Nhụy nhờ cô giúp. Cô kéo kéo áo Trang Lộ: "Ra ngoài chút đi".
Hai người bước ra khỏi phòng, Tôn Nhụy đã ở bên ngoài, cô ấy nhìn Trang Lộ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, có điều cô vẫn cúi người với Trang Lộ: "Tôi sai thật rồi, về chuyện của Đào Như là tôi làm không đúng, tôi đến để nhận lỗi với cậu, thật xin lỗi".
Đây là lần đầu tiên Trang Lộ nhận được lời xin lỗi thành tâm như vậy, bình thường đều là dưới áp lực nắm đấm của nàng mới nghe ra một câu xin lỗi ác ý, nàng có hơi luống cuống tay chân, chỉ đành sờ sờ đầu của mình, lạ lẫm nói: "Không sao, không sao đâu".
Tôn Nhụy cũng là một người chính trực, gật gật đầu nói: "Từ nay về sau, chỉ có cậu mới có thể gọi tôi là ếch bốn mắt. Là tôi nợ cậu".
Trang Lộ nghe xong liền vui vẻ, từ đó đến giờ mấy cô gái mà nàng gặp được đa số đều là hoa sen trắng léo nha léo nhéo, không ngờ lại gặp được Ngô Niệm Hi và Tôn Nhụy hai đoá hoa khác biệt này. Trang Lộ vỗ vỗ vai Tôn Nhụy: "Thôi được rồi, cậu xinh đẹp như vậy, tôi nỡ lòng nào mà nói".
Lần đầu Tôn Nhụy có chút thẹn thùng, cô ấy cũng nhón chân duỗi dài cánh tay vỗ vỗ vai Trang Lộ: "Tôi với cậu là bạn cùng lớp hai năm, bây giờ mới quen biết nhau, kiêu hãnh và định kiến quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì".
Ngô Niệm Hi nhìn hai người cười không còn khúc mắc nào nữa, mím môi cũng hơi mỉm cười, đặc biệt xinh đẹp làm động lòng người.
Mãi đến tiết tiếng Anh thứ ba, Ngô Niệm Hi thấy Trang Lộ cúi đầu lướt điện thoại, tay đang xoay viết chợt ngừng lại, cô ghi một tờ giấy rồi đưa qua.
Lần đầu tiên trong đời Trang Lộ được nhận tờ giấy nhỏ, trong lòng có hơi kích động một chút. Từ nhỏ đến lớn chưa có bạn học nào muốn truyền giấy nhỏ cho nàng cả, nhưng thư khiêu chiến thì lại có cả mớ. Nàng mở tờ giấy ra, nhìn thấy nét chữ rất tinh xảo của Ngô Niệm Hi, nội dung làm nàng hơi dở khóc dở cười, nàng suy nghĩ một lúc rồi cầm bút rồng bay phượng múa viết ra mấy chữ, truyền trở lại.
Ngô Niệm Hi hỏi nàng —— Cậu đang chat với Ôn Trác đấy à?
Trang Lộ trả lời —— Sách điện tử《 Tam thể 》, cậu muốn đọc không? Để mình Bluetooth cho cậu.
Ngô Niệm Hi: "..."
Sau giờ học tiếng anh, Ngô Niệm Hi đuổi theo Trang Lộ, tóc dài nhẹ lướt qua cánh tay Trang Lộ khiến nàng cảm thấy hơi ngứa: "Cậu đi đâu đó?"
Trang Lộ một tay đút túi, tay kia cẩn thận lùa tóc người đẹp Ngô ra khỏi trang phục của mình: "Đến thư viện trả sách trước đã, sau đó đi ăn cơm".
"Cậu không mời Ôn Trác ăn cơm hả?"
Trang Lộ suy nghĩ một lúc: "Hết tiền rồi. Mình mới mua quà cho mẹ xong".
Có lẽ vì muốn bù đắp cho bản thân trong quá khứ, Ngô Niệm Hi rất hào phóng: "Mình có tiền, có thể cho cậu mượn tạm".
Trang Lộ nghiêm túc nói: "Không được, ba mình từ nhỏ đã dạy, trừ phi bất đắc dĩ mới có thể mượn tiền".
Ngô Niệm Hi cười khúc khích, tức khắc giống như ánh mặt trời xoá tan mây đen, làm Trang Lộ lại một lần nữa cảm nhận được "cái gọi là đẹp" mà giảng viên môn thẩm mỹ học đã mô tả một cách lộn xộn.
"Cậu vui tính thật" - Người đẹp nói.
Trang Lộ cười nheo lại hai mắt: "Cậu có muốn ăn cơm với mình không? Nhưng trước hết cậu phải đi cùng mình đến thư viện trước đã".
Thứ tư, Ngô Niệm Hi dậy sớm đi theo Trang Lộ tập thể dục buổi sáng, cô đột nhiên nghĩ: "Ôn Trác cũng thích vận động đấy, có thể gọi anh ta đi chung".
Trang Lộ nghiêm túc chỉ dẫn Ngô Niệm Hi khởi động, không thèm để ý nói: "Không cần đâu, cũng chẳng phải quen thân gì, hơn nữa mình sẽ chạy thở dốc như đầu heo vậy, hồng hộc hổn hển giống vậy nè".
Trang Lộ biểu diễn cho Ngô Niệm Hi cái gọi là thở hồng hộc như heo, lại nhận được nụ cười lơ đãng người đẹp.
Bị chọc cười đến vui vẻ sảng khoái, khoé miệng cô cong lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, hàng răng đều đặn đáng yêu.
Trang Lộ cảm thấy tâm trạng cả ngày của mình đều được thay đổi.
Lát sau, Ngô Niệm Hi đề xuất Trang Lộ có thể cuối tuần mời Ôn Trác ra ngoài chơi. Trang Lộ một tay cầm sách một tay múa bút thành văn, đầu cũng không ngước lên nói rằng nàng vẫn còn luận văn của mấy môn chung, làm gì còn thời gian khác nữa.
Mãi cho đến khi thứ Hai cô Vương bắt đầu giảng về Cố Thái Thanh, Ngô Niệm Hi mới nhận ra từ lúc cô biết Trang Lộ thích Ôn Trác đến giờ, cả tuần qua cô cứ như vua chưa vội thái giám đã vội, nhưng Trang Lộ và Ôn Trác không có tiến triển, ngược lại quan hệ giữa cô và Trang Lộ ấy vậy mà ngày càng tốt hơn. Cái này... có thể coi như bạn bè rồi đúng không?!
Đến khi hoàn thành xong hết luận văn của các môn chung, Trang Lộ cầm cuốn 《 Đinh trang mộng 》 của Diêm Liên Khoa đọc say sưa. Đây là cuốn tiểu thuyết trường thiên đầu tiên của Trung Quốc nói về bệnh AIDS, Trang Lộ cũng không thích văn phong của ông ấy, trong đấy viết rằng ——
"Hiểu ra có mây thì có mưa.
Hiểu ra cuối thu thì sẽ lạnh.
Hiểu ra người bán máu mười năm trước, hôm nay tất sẽ mắc bệnh nhiệt. Mắc bệnh nhiệt rồi thì sẽ chết như lá rụng.
Bệnh nhiệt ẩn trong máu. Ông nội ẩn trong mộng.
Bệnh nhiệt yêu máu huyết, ông nội yêu giấc mộng " (*)
(*) Bản dịch của Minh Thương.
Quá nghệ.
Nhưng Trang Lộ đọc hết trang này đến trang khác, đôi mắt hơi nheo lại, một cảm xúc buồn bã sắp trào ra khỏi lồng ngực. Nàng nhớ tới một tác phẩm đã đọc cách đây rất lâu nói về phóng viên điều tra bí mật, trong đấy viết rõ hiện trạng nô lệ đổ máu của Trung Quốc, bọn họ tê liệt và thống khổ, cũng giống như dân làng ở Đinh Trang, không né tránh được, ngu muội ngu xuẩn. Nhưng với tư cách là một độc giả, một người đứng ngoài cuộc ở vị trí cao hơn tất cả các nhân vật trong sách, người bi quan lại càng bi quan, còn người lạc quan thì lại im lặng.
Trang Lộ đặt cuốn sách xuống, xoa xoa hai mắt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ra sân ba điền kinh phía tây thư viện. Nàng thấy có rất nhiều người vây quanh sân bóng, nhìn thấy quả bóng bay lên bầu trời tạo nên một độ cong hoàn mỹ, nhìn thấy nụ cười tươi rói của các cô gái, nhìn thấy sự nhiệt huyết cháy bỏng của những chàng trai. Nàng nhớ lại, cuốn sách nói về phóng viên điều tra bí mật kia hình như là《 Mười năm mật thám: Vô số lần trở về từ cõi chết 》.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ngô Niệm Hi, cô bảo Trang Lộ đến sân ba điền kinh, gặp nhau ở cửa.
Trang Lộ cảm thấy mình không thể đọc tiếp nữa, bằng không cảm xúc thê lương kia sẽ nhấn chìm nàng mất, vì thế nàng cẩn thận đứng dậy, đăng kí mượn《 Đinh trang mộng 》, rồi đi đến sân ba điền kinh.
Ngô Niệm Hi mặc bộ áo váy gile len học sinh, giữa tiết trời giá rét để lộ hai chân dài trắng ngần thẳng tắp.
Trang Lộ vừa đi đến bên cạnh cô, Ngô Niệm Hi tức thì biến thành chim nhỏ quàng lấy cánh tay nàng, lợi dụng diện tích tiết diện siêu to của Trang Lộ để chắn gió, sau đó lần đầu tiên nở một nụ cười gian xảo, giọng nói vẫn êm dịu thoải mái như cũ: "Biết vì sao mình mời cậu tới đây không?"
Trang Lộ nhìn bờ vai run rẩy và đôi môi tái nhợt của cô, nàng vừa lắc đầu vừa cởi chiếc áo phao dài màu đen trên người mình khoác lên người Ngô Niệm Hi.
Ngô Niệm Hi dù sao cũng thấp hơn, Trang Lộ nhìn chiếc áo phao của mình trực tiếp che hai chân Ngô Niệm Hi lại, trong lòng thầm cảm thán một câu.
Ngô Niệm Hi hiển nhiên sửng sốt một chút, cô giữ chặt chiếc áo phao để nó không tuột khỏi vai, sau khi phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Trang Lộ chỉ mặc một chiếc áo len, ánh mắt dịu dàng như nước: "Như vậy cậu có lạnh không?"
Bàn tay to của Trang Lộ xoa đầu Ngô Niệm Hi: "Mỡ nhiều không thấy lạnh. Cậu tìm mình làm gì thế? Đây là đang thi đấu sao?"
Ngô Niệm Hi nhìn Trang Lộ rời khỏi đầu mình, tim cô đập liên hồi, cô bước lên lấy bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy đôi bàn tay to lớn kia. Trong phút chốc, cô cảm thấy như có một dòng điện nhẹ xuyên qua trong đầu, làm cô xuất hiện một giây trống rỗng.
Ngoại trừ ba mẹ đây là lần đầu tiên Trang Lộ được người khác nắm tay, nàng cảm thấy ngón tay Ngô Niệm Hi vừa dài vừa thon, có chỗ bị cộm lên, vì thế nàng dùng dùng bàn tay to lớn và mềm mại của mình nắm lấy tay Ngô Niệm Hi.
Ngô Niệm Hi ngẩng đầu lên nhìn Trang Lộ, miệng hé nhưng không phát ra âm thanh nào, Trang Lộ nghi hoặc quay lại nhìn Ngô Niệm Hi.
Tưởng chừng như rất lâu nhưng thực chất chỉ là một cái chớp mắt, ánh sáng lờ mờ phía chân trời vẫn chưa tắt đi, ánh nắng đầu đông chiếu rọi rực rỡ, phác hoạ quả bóng giữa trời.
"A!!! Vào!!!!"
Tiếng reo hò cuồng nhiệt quét qua toàn bộ sân bóng, phá vỡ sự thấp thỏm trong lòng Ngô Niệm Hi, cũng thu hút sự chú ý của Trang Lộ.
Giữa dòng người chen chúc xô đẩy, Trang Lộ thấy Ôn Trác cười lộ ra má lúm đồng tiền, thấy hắn mặc bộ đồ đá bóng màu xanh dương và đôi tất màu trắng, khi ánh dương chiếu rọi, tạo nên một bức tranh về tuổi trẻ căng tràn sức sống thuở thiếu niên.
Hoá ra nhờ công của Ôn Trác đã giúp đội của họ của được ghi bàn đầu tiên.
"Đàn anh cũng ở đây, chúng ta qua xem chút đi" - Trang Lộ kéo Ngô Niệm Hi đến rìa sân bóng.
Bóng đá ở Hoa Quốc kỳ thật không được chào đón như bóng rổ, trong trường học có tận sáu sân bóng rổ, mỗi sân đều có mười hai bảng bóng rổ, nhưng lại chỉ có một sân bóng đá, hơn nữa còn là dùng chung với sân tập ném đĩa và điền kinh. Vậy mà không hiểu sao trận đấu bóng đá hôm nay giữa khoa luật và khoa công nghệ vật liệu lại thu hút rất nhiều người đến xem, tiếng hét của các cô gái vang tận trời xanh.
Trang Lộ nghe thấy nhiều cô gái điên cuồng hét tên các cầu thủ trên sân, trong đó hai chữ Ôn Trác là vang dội nhất. Nàng muộn màng nhận ra: Hoá ra đàn anh được chào đón đến như vậy.
Trang Lộ che chở Ngô Niệm Hi hai bước ba bước tiến lên phía trước, điều này cũng là do đa số mọi người khi nhìn thấy dáng người của Trang Lộ đều vô thức lùi ra sau một bước.
Ngô Niệm Hi bị một cánh tay của Trang Lộ ôm nửa người, tim cô không biết vì sao đập thình thịch, mãi khi đi đến làn không khí trong lành phía trước, cô mới cảm thấy mặt mình có hơi nóng. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại cảm thấy đầu óc còn nóng hơn.
Tiền đạo bên đội của khoa Luật chỉ hai ba chân đã vượt qua cầu thủ đội của khoa Công nghệ vật liệu, giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào phía sau đội đối thủ, thân người hơi khựng lại, chân phải sút mạnh, quả bóng bay nhanh phía khung thành, thủ môn không kịp cứu bóng, bóng lao thẳng vào lưới, lúc rơi xuống mặt đất còn bật nảy lên!
"Gooooooooo!"
Quần chúng kích động, đủ loại tiếng hét vang vọng vào tai Ngô Niệm Hi, khuấy động được cả những người nho nhã cũng nhịn không được mở miệng hô nhẹ một tiếng.
Trang Lộ vốn đã thích những cuộc thi đấu sôi động lại càng hưng phấn, nàng hét lớn lên.
===
Editor lảm nhảm: truyện flop quá huhu
(╥﹏╥)
Lúc Đào Như không tình nguyện dọn về kí túc xá, cô hào hứng kéo Tôn Nhụy đi xem tình hình.
Trong ký túc xá, Trang Lộ coi Đào Như như người tàng hình, Đào Như nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Trang Lộ. Ngô Niệm Hi đến gần Trang Lộ, hỏi: "Cậu đang làm gì đó?"
Trên mặt Trang Lộ vốn dĩ đông lạnh một lớp sương, vừa thấy Ngô Niệm Hi tuyết liền tan, nở một nụ cười hòa ái đúng với kiểu người mũm mĩm: "Mình định mua một món quà sinh nhật".
"Sắp đến sinh nhật Ôn Trác à?" - Bởi vì trong kí túc xá còn hai người khác, Ngô Niệm Hi ghé lại gần tai Trang Lộ nói nhỏ.
"Không phải, là sắp đến sinh nhật mẹ mình".
Ngô Niệm Hi nhướng mày, còn muốn nói gì đó lại thấy Tôn Nhụy nháy mắt ra hiệu với mình, lúc này mới nhớ ra chuyện mà Tôn Nhụy nhờ cô giúp. Cô kéo kéo áo Trang Lộ: "Ra ngoài chút đi".
Hai người bước ra khỏi phòng, Tôn Nhụy đã ở bên ngoài, cô ấy nhìn Trang Lộ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, có điều cô vẫn cúi người với Trang Lộ: "Tôi sai thật rồi, về chuyện của Đào Như là tôi làm không đúng, tôi đến để nhận lỗi với cậu, thật xin lỗi".
Đây là lần đầu tiên Trang Lộ nhận được lời xin lỗi thành tâm như vậy, bình thường đều là dưới áp lực nắm đấm của nàng mới nghe ra một câu xin lỗi ác ý, nàng có hơi luống cuống tay chân, chỉ đành sờ sờ đầu của mình, lạ lẫm nói: "Không sao, không sao đâu".
Tôn Nhụy cũng là một người chính trực, gật gật đầu nói: "Từ nay về sau, chỉ có cậu mới có thể gọi tôi là ếch bốn mắt. Là tôi nợ cậu".
Trang Lộ nghe xong liền vui vẻ, từ đó đến giờ mấy cô gái mà nàng gặp được đa số đều là hoa sen trắng léo nha léo nhéo, không ngờ lại gặp được Ngô Niệm Hi và Tôn Nhụy hai đoá hoa khác biệt này. Trang Lộ vỗ vỗ vai Tôn Nhụy: "Thôi được rồi, cậu xinh đẹp như vậy, tôi nỡ lòng nào mà nói".
Lần đầu Tôn Nhụy có chút thẹn thùng, cô ấy cũng nhón chân duỗi dài cánh tay vỗ vỗ vai Trang Lộ: "Tôi với cậu là bạn cùng lớp hai năm, bây giờ mới quen biết nhau, kiêu hãnh và định kiến quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì".
Ngô Niệm Hi nhìn hai người cười không còn khúc mắc nào nữa, mím môi cũng hơi mỉm cười, đặc biệt xinh đẹp làm động lòng người.
Mãi đến tiết tiếng Anh thứ ba, Ngô Niệm Hi thấy Trang Lộ cúi đầu lướt điện thoại, tay đang xoay viết chợt ngừng lại, cô ghi một tờ giấy rồi đưa qua.
Lần đầu tiên trong đời Trang Lộ được nhận tờ giấy nhỏ, trong lòng có hơi kích động một chút. Từ nhỏ đến lớn chưa có bạn học nào muốn truyền giấy nhỏ cho nàng cả, nhưng thư khiêu chiến thì lại có cả mớ. Nàng mở tờ giấy ra, nhìn thấy nét chữ rất tinh xảo của Ngô Niệm Hi, nội dung làm nàng hơi dở khóc dở cười, nàng suy nghĩ một lúc rồi cầm bút rồng bay phượng múa viết ra mấy chữ, truyền trở lại.
Ngô Niệm Hi hỏi nàng —— Cậu đang chat với Ôn Trác đấy à?
Trang Lộ trả lời —— Sách điện tử《 Tam thể 》, cậu muốn đọc không? Để mình Bluetooth cho cậu.
Ngô Niệm Hi: "..."
Sau giờ học tiếng anh, Ngô Niệm Hi đuổi theo Trang Lộ, tóc dài nhẹ lướt qua cánh tay Trang Lộ khiến nàng cảm thấy hơi ngứa: "Cậu đi đâu đó?"
Trang Lộ một tay đút túi, tay kia cẩn thận lùa tóc người đẹp Ngô ra khỏi trang phục của mình: "Đến thư viện trả sách trước đã, sau đó đi ăn cơm".
"Cậu không mời Ôn Trác ăn cơm hả?"
Trang Lộ suy nghĩ một lúc: "Hết tiền rồi. Mình mới mua quà cho mẹ xong".
Có lẽ vì muốn bù đắp cho bản thân trong quá khứ, Ngô Niệm Hi rất hào phóng: "Mình có tiền, có thể cho cậu mượn tạm".
Trang Lộ nghiêm túc nói: "Không được, ba mình từ nhỏ đã dạy, trừ phi bất đắc dĩ mới có thể mượn tiền".
Ngô Niệm Hi cười khúc khích, tức khắc giống như ánh mặt trời xoá tan mây đen, làm Trang Lộ lại một lần nữa cảm nhận được "cái gọi là đẹp" mà giảng viên môn thẩm mỹ học đã mô tả một cách lộn xộn.
"Cậu vui tính thật" - Người đẹp nói.
Trang Lộ cười nheo lại hai mắt: "Cậu có muốn ăn cơm với mình không? Nhưng trước hết cậu phải đi cùng mình đến thư viện trước đã".
Thứ tư, Ngô Niệm Hi dậy sớm đi theo Trang Lộ tập thể dục buổi sáng, cô đột nhiên nghĩ: "Ôn Trác cũng thích vận động đấy, có thể gọi anh ta đi chung".
Trang Lộ nghiêm túc chỉ dẫn Ngô Niệm Hi khởi động, không thèm để ý nói: "Không cần đâu, cũng chẳng phải quen thân gì, hơn nữa mình sẽ chạy thở dốc như đầu heo vậy, hồng hộc hổn hển giống vậy nè".
Trang Lộ biểu diễn cho Ngô Niệm Hi cái gọi là thở hồng hộc như heo, lại nhận được nụ cười lơ đãng người đẹp.
Bị chọc cười đến vui vẻ sảng khoái, khoé miệng cô cong lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, hàng răng đều đặn đáng yêu.
Trang Lộ cảm thấy tâm trạng cả ngày của mình đều được thay đổi.
Lát sau, Ngô Niệm Hi đề xuất Trang Lộ có thể cuối tuần mời Ôn Trác ra ngoài chơi. Trang Lộ một tay cầm sách một tay múa bút thành văn, đầu cũng không ngước lên nói rằng nàng vẫn còn luận văn của mấy môn chung, làm gì còn thời gian khác nữa.
Mãi cho đến khi thứ Hai cô Vương bắt đầu giảng về Cố Thái Thanh, Ngô Niệm Hi mới nhận ra từ lúc cô biết Trang Lộ thích Ôn Trác đến giờ, cả tuần qua cô cứ như vua chưa vội thái giám đã vội, nhưng Trang Lộ và Ôn Trác không có tiến triển, ngược lại quan hệ giữa cô và Trang Lộ ấy vậy mà ngày càng tốt hơn. Cái này... có thể coi như bạn bè rồi đúng không?!
Đến khi hoàn thành xong hết luận văn của các môn chung, Trang Lộ cầm cuốn 《 Đinh trang mộng 》 của Diêm Liên Khoa đọc say sưa. Đây là cuốn tiểu thuyết trường thiên đầu tiên của Trung Quốc nói về bệnh AIDS, Trang Lộ cũng không thích văn phong của ông ấy, trong đấy viết rằng ——
"Hiểu ra có mây thì có mưa.
Hiểu ra cuối thu thì sẽ lạnh.
Hiểu ra người bán máu mười năm trước, hôm nay tất sẽ mắc bệnh nhiệt. Mắc bệnh nhiệt rồi thì sẽ chết như lá rụng.
Bệnh nhiệt ẩn trong máu. Ông nội ẩn trong mộng.
Bệnh nhiệt yêu máu huyết, ông nội yêu giấc mộng " (*)
(*) Bản dịch của Minh Thương.
Quá nghệ.
Nhưng Trang Lộ đọc hết trang này đến trang khác, đôi mắt hơi nheo lại, một cảm xúc buồn bã sắp trào ra khỏi lồng ngực. Nàng nhớ tới một tác phẩm đã đọc cách đây rất lâu nói về phóng viên điều tra bí mật, trong đấy viết rõ hiện trạng nô lệ đổ máu của Trung Quốc, bọn họ tê liệt và thống khổ, cũng giống như dân làng ở Đinh Trang, không né tránh được, ngu muội ngu xuẩn. Nhưng với tư cách là một độc giả, một người đứng ngoài cuộc ở vị trí cao hơn tất cả các nhân vật trong sách, người bi quan lại càng bi quan, còn người lạc quan thì lại im lặng.
Trang Lộ đặt cuốn sách xuống, xoa xoa hai mắt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ra sân ba điền kinh phía tây thư viện. Nàng thấy có rất nhiều người vây quanh sân bóng, nhìn thấy quả bóng bay lên bầu trời tạo nên một độ cong hoàn mỹ, nhìn thấy nụ cười tươi rói của các cô gái, nhìn thấy sự nhiệt huyết cháy bỏng của những chàng trai. Nàng nhớ lại, cuốn sách nói về phóng viên điều tra bí mật kia hình như là《 Mười năm mật thám: Vô số lần trở về từ cõi chết 》.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ngô Niệm Hi, cô bảo Trang Lộ đến sân ba điền kinh, gặp nhau ở cửa.
Trang Lộ cảm thấy mình không thể đọc tiếp nữa, bằng không cảm xúc thê lương kia sẽ nhấn chìm nàng mất, vì thế nàng cẩn thận đứng dậy, đăng kí mượn《 Đinh trang mộng 》, rồi đi đến sân ba điền kinh.
Ngô Niệm Hi mặc bộ áo váy gile len học sinh, giữa tiết trời giá rét để lộ hai chân dài trắng ngần thẳng tắp.
Trang Lộ vừa đi đến bên cạnh cô, Ngô Niệm Hi tức thì biến thành chim nhỏ quàng lấy cánh tay nàng, lợi dụng diện tích tiết diện siêu to của Trang Lộ để chắn gió, sau đó lần đầu tiên nở một nụ cười gian xảo, giọng nói vẫn êm dịu thoải mái như cũ: "Biết vì sao mình mời cậu tới đây không?"
Trang Lộ nhìn bờ vai run rẩy và đôi môi tái nhợt của cô, nàng vừa lắc đầu vừa cởi chiếc áo phao dài màu đen trên người mình khoác lên người Ngô Niệm Hi.
Ngô Niệm Hi dù sao cũng thấp hơn, Trang Lộ nhìn chiếc áo phao của mình trực tiếp che hai chân Ngô Niệm Hi lại, trong lòng thầm cảm thán một câu.
Ngô Niệm Hi hiển nhiên sửng sốt một chút, cô giữ chặt chiếc áo phao để nó không tuột khỏi vai, sau khi phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Trang Lộ chỉ mặc một chiếc áo len, ánh mắt dịu dàng như nước: "Như vậy cậu có lạnh không?"
Bàn tay to của Trang Lộ xoa đầu Ngô Niệm Hi: "Mỡ nhiều không thấy lạnh. Cậu tìm mình làm gì thế? Đây là đang thi đấu sao?"
Ngô Niệm Hi nhìn Trang Lộ rời khỏi đầu mình, tim cô đập liên hồi, cô bước lên lấy bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy đôi bàn tay to lớn kia. Trong phút chốc, cô cảm thấy như có một dòng điện nhẹ xuyên qua trong đầu, làm cô xuất hiện một giây trống rỗng.
Ngoại trừ ba mẹ đây là lần đầu tiên Trang Lộ được người khác nắm tay, nàng cảm thấy ngón tay Ngô Niệm Hi vừa dài vừa thon, có chỗ bị cộm lên, vì thế nàng dùng dùng bàn tay to lớn và mềm mại của mình nắm lấy tay Ngô Niệm Hi.
Ngô Niệm Hi ngẩng đầu lên nhìn Trang Lộ, miệng hé nhưng không phát ra âm thanh nào, Trang Lộ nghi hoặc quay lại nhìn Ngô Niệm Hi.
Tưởng chừng như rất lâu nhưng thực chất chỉ là một cái chớp mắt, ánh sáng lờ mờ phía chân trời vẫn chưa tắt đi, ánh nắng đầu đông chiếu rọi rực rỡ, phác hoạ quả bóng giữa trời.
"A!!! Vào!!!!"
Tiếng reo hò cuồng nhiệt quét qua toàn bộ sân bóng, phá vỡ sự thấp thỏm trong lòng Ngô Niệm Hi, cũng thu hút sự chú ý của Trang Lộ.
Giữa dòng người chen chúc xô đẩy, Trang Lộ thấy Ôn Trác cười lộ ra má lúm đồng tiền, thấy hắn mặc bộ đồ đá bóng màu xanh dương và đôi tất màu trắng, khi ánh dương chiếu rọi, tạo nên một bức tranh về tuổi trẻ căng tràn sức sống thuở thiếu niên.
Hoá ra nhờ công của Ôn Trác đã giúp đội của họ của được ghi bàn đầu tiên.
"Đàn anh cũng ở đây, chúng ta qua xem chút đi" - Trang Lộ kéo Ngô Niệm Hi đến rìa sân bóng.
Bóng đá ở Hoa Quốc kỳ thật không được chào đón như bóng rổ, trong trường học có tận sáu sân bóng rổ, mỗi sân đều có mười hai bảng bóng rổ, nhưng lại chỉ có một sân bóng đá, hơn nữa còn là dùng chung với sân tập ném đĩa và điền kinh. Vậy mà không hiểu sao trận đấu bóng đá hôm nay giữa khoa luật và khoa công nghệ vật liệu lại thu hút rất nhiều người đến xem, tiếng hét của các cô gái vang tận trời xanh.
Trang Lộ nghe thấy nhiều cô gái điên cuồng hét tên các cầu thủ trên sân, trong đó hai chữ Ôn Trác là vang dội nhất. Nàng muộn màng nhận ra: Hoá ra đàn anh được chào đón đến như vậy.
Trang Lộ che chở Ngô Niệm Hi hai bước ba bước tiến lên phía trước, điều này cũng là do đa số mọi người khi nhìn thấy dáng người của Trang Lộ đều vô thức lùi ra sau một bước.
Ngô Niệm Hi bị một cánh tay của Trang Lộ ôm nửa người, tim cô không biết vì sao đập thình thịch, mãi khi đi đến làn không khí trong lành phía trước, cô mới cảm thấy mặt mình có hơi nóng. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại cảm thấy đầu óc còn nóng hơn.
Tiền đạo bên đội của khoa Luật chỉ hai ba chân đã vượt qua cầu thủ đội của khoa Công nghệ vật liệu, giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào phía sau đội đối thủ, thân người hơi khựng lại, chân phải sút mạnh, quả bóng bay nhanh phía khung thành, thủ môn không kịp cứu bóng, bóng lao thẳng vào lưới, lúc rơi xuống mặt đất còn bật nảy lên!
"Gooooooooo!"
Quần chúng kích động, đủ loại tiếng hét vang vọng vào tai Ngô Niệm Hi, khuấy động được cả những người nho nhã cũng nhịn không được mở miệng hô nhẹ một tiếng.
Trang Lộ vốn đã thích những cuộc thi đấu sôi động lại càng hưng phấn, nàng hét lớn lên.
===
Editor lảm nhảm: truyện flop quá huhu
(╥﹏╥)