Chương 11
Hôm nay ta nghe
nói thời gian cấm túc của Linh Tần đã hết.
Mới vừa hết cấm túc, nàng ta đã xin được xuất cung muốn tìm một vị cao tăng đưa về cung để học Phật pháp. Thật buồn cười, cô ta nghĩ nếu tìm mười phương chư Phật về thì có thể làm khó được ta sao? Nhưng mà hôm nay quẻ gieo được thật sự làm ta hơi không vui.
Không nên ra
ngoài.
Không ra ngoài,
ta không thể đến Dao Nguyệt trì nghe tiểu hoàng đế than phiền với mình, cũng không thể đến Vân Lộ Cung kể chuyện cho Huệ phi được.
Ta nằm lên chiếc bàn đá ngoài sân, nhìn lá sen đong đưa qua lại, lại nhìn lướt qua Mai Chu đang canh giữ ở bên cạnh.
Mai rùa ngứa quá, ta muốn xuống nước đểlá sen gãi cho mình.
Ta căm giận dậm chân, nhưng dù thế nào cũng thể đuổi Mai Chu đi được.
“Quy Tiệp dư, Thái hậu cho mời ngài.”
Vị công công nửa đường muốn đi vệ sinh lúc trước lại tới nữa.
Ta nhớ lại quẻ bói, thế là do dự một lúc.
“Thái hậu cho mời, chẳng lẽ Tiệp dư muốn để lão nhân gia phải chờngài sao?”
Giọng nói the thé của công công nghe
thật chói tai.
Hơn nữa bây giờ Thái hậu mới được bao tuổi đâu chứ, Đỗ Quy Lương ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, Thái hậu có như thế nào cũng không gánh nổi ba chữ “lão nhân gia”
này đâu.
Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến. Không nên ra ngoài mà thôi, Đỗ Quy Lương ta đã tu hành cả ngàn năm, không cần phải sợ.
“Thái hậu chỉ cho mời một mình Tiệp dư, những người khác không cần đi theo.”
Mai Chu đi theo phía sau ta, còn chưa được hai bước đã bị ngăn lại.
“Tiệp dư…” Mai Chu lo lắng xoa tay, ta mím môi nói: “Không sao, ngươi ở lại đây đi.”
Sau khi đi được một lát ta mới nhận ra có gì không đúng: “Hình như đây không phải đường đi tới tẩm cung của Thái hậu.”
“Thái hậu không ở tẩm cung.” Vị công công lạnh lùng nói: “Cứ đi theo là được.”
Lại đi thêm một đoạn, dần dần trên đường đi không còn bóng dáng của cung nhân nào,
hình như ta chưa bao giờ đi tới nơi này: “Hừ, chỉ một mình ngươi mà cũng dám mê hoặc Hoàng thượng à!”
Lời còn chưa dứt, một cú đánh nặng nề giáng xuống lưng ta.
“Nhanh, nhanh. truyện tiên hiệp hay
lên, ném vào ao đi.”
Tuy ta đã có đề phòng nhưng không ngờ lại có người dám ra tay hãm
hại người khác một cách ngang
nhiên trắng trợn ngay trong hoàng cung thế này. Trong lúc hấp tấp, ta thậm chí còn không kịp mở Kim cương hộ thể, thế là ăn ngay một đòn. Mà cũng may, cú đánh đó đập giáng xuống lưng ta nên chỉ đập vào mai rùa.
Hơn nữa nhóm người kia cũng thật là ngu ngốc, đã muốn giết người thì ít nhất cũng phải tận mắt nhìn người ta tắt thở đã chứ. Ném ta vào nước à? Nếu Đỗ Quy Lương ta bị chết đuối, chắc chắn sẽ bị đời sau cười đến rụng răng. Ta đang định biến về hình dạng thật, trốn ở trong ao tĩnh dưỡng mấy ngày rồi tính tiếp, không ngờ lại nghe thấy có người đang gọi tên mình.
“Quy Lương!”
“Đỗ Quy Lương!”
Giọng nói rất thảm thiết, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói hoảng sợ bàng hoàng của hắn. Ta đành phải từ bỏ ý định chìm xuống đáy ao, để mình nổi lên mặt nước.
“Quy, Quy Lương?”
Cảm nhận được tử khí chỉ thuộc về hắn, ta không thể không mở bừng mắt.
Mắt hắn đỏ bừng, mồ hôi chảy từ trán xuống tới ngọn tóc, hai tay nắm chặt cánh tay của ta, vớt ta từ dưới ao lên.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Nếu Thái hậu lại gọi nàng tới hỏi chuyện, nhất định phải báo lại với ta! Tại sao không nghe lời mà lại tự đi hả?”
Hắn vừa nói vừa cởi chiếc áo ngoài từ trên người xuống rồi khoác lên người ta.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đã tự xưng là “ta".
Ta không ngờ hắn lại kích động như vậy, ta vốn chỉ cảm thấy hơi tức giận, bây giờ thì lại rất ấm ức, ta nhào vào
lòng hắn rồi khóc nấc lên.
“Ta cũng không ngờ lại thế này, chỉ nghĩ cùng lắm chỉ bị quởtrách vài câu mà
thôi.”
“Bà ấy không cho phép ta nhớ nhung bất cứ thứ gì, bà ấy nói những thứ đó sẽ trở thành uy hiếp cho ngôi vị hoàng đế của ta. Từ nhỏ đã vậy rồi. Nhũ mẫu mà ta dựa dẫm, bạn thân, thậm chí là con thỏ ta nuôi khi còn
bé… Đều đã chết dưới tay bà ấy.”
“Ngay cả con rùa đen kia, ta cũng không dám đi thăm mỗi ngày, thậm chí chỉ dám nhìn một chút thôi, chỉ sợ bị bà ấy phát hiện.”
Hắn nói, tuy nước mắt không rơi nhưng ánh mắt chứa đầy sự chua xót và đau đớn, điều này làm trái
tim ta cũng buồn bã khó chịu theo.
Là Hoàng đế thì không được có tình thương sao?
“Bây giờ, nàng cũng vậy.”
Hắn vùi đầu vào khuỷu tay ta, thật lâu, thật lâu sau: “Trầm đúng là một hoàng đế vô dụng.”
“Không đâu!”
Có thể hắn thật sự không thể bảo vệ được người mà hắn yêu tha thiết, nhưng chắc chắn hắn không phải là một hoàng đế vô dụng. Ta ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Ngài là một minh quân!”
“Nàng thì biết minh quân là gì chứ!” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dở khóc dở cười nói: “Để trẫm ôm nàng về cung trước.”
Bây giờ hắn lại trở thành tiểu hoàng đế, không phải là đứa trẻ thất thố vừa rồi.
Ta càng thấy đau lòng cho người trước mặt mình.
Nhưng điều này không cản trở ta túm tay áo hắn làm nũng sau khi hắn bế ta trở về.
“Trên người còn chỗ nào khác bị thương không?”
“Không có.” Ta lắc đầu.
“Vậy trẫm đi trước, tới chỗ Thái hậu xin đường sống cho nàng.” Ta buông bàn tay đang túm ống tay áo của hắn ra, nửa nằm trên giường gật đầu. Sau khi hắn ra ngoài, ta mới nhanh chóng trở mình bò xuống dưới.
Nếu nằm thì phần lưng sẽ đau như bị bỏng vậy.
Mai Chu buồn bã ngồi xổm trước mép giường ta: “Tiệp dư, người bị đau ở đâu vậy?”
“Bị đánh một gậy.” Ta thởdài.
“Nô tỳ, nô tỳ đi lấy thuốc!”
“Không cần đâu.” Ta nắm chặt cổ tay của tiểu nha đầu: “Bị thương không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.” “Việc hôm nay, ngươi không biết gì cả, có hiểu không?” Mai Chu
rớt mấy giọt nước mắt, phải dùng tay áo để lau: “Nô tỳ biết rồi.”
nói thời gian cấm túc của Linh Tần đã hết.
Mới vừa hết cấm túc, nàng ta đã xin được xuất cung muốn tìm một vị cao tăng đưa về cung để học Phật pháp. Thật buồn cười, cô ta nghĩ nếu tìm mười phương chư Phật về thì có thể làm khó được ta sao? Nhưng mà hôm nay quẻ gieo được thật sự làm ta hơi không vui.
Không nên ra
ngoài.
Không ra ngoài,
ta không thể đến Dao Nguyệt trì nghe tiểu hoàng đế than phiền với mình, cũng không thể đến Vân Lộ Cung kể chuyện cho Huệ phi được.
Ta nằm lên chiếc bàn đá ngoài sân, nhìn lá sen đong đưa qua lại, lại nhìn lướt qua Mai Chu đang canh giữ ở bên cạnh.
Mai rùa ngứa quá, ta muốn xuống nước đểlá sen gãi cho mình.
Ta căm giận dậm chân, nhưng dù thế nào cũng thể đuổi Mai Chu đi được.
“Quy Tiệp dư, Thái hậu cho mời ngài.”
Vị công công nửa đường muốn đi vệ sinh lúc trước lại tới nữa.
Ta nhớ lại quẻ bói, thế là do dự một lúc.
“Thái hậu cho mời, chẳng lẽ Tiệp dư muốn để lão nhân gia phải chờngài sao?”
Giọng nói the thé của công công nghe
thật chói tai.
Hơn nữa bây giờ Thái hậu mới được bao tuổi đâu chứ, Đỗ Quy Lương ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, Thái hậu có như thế nào cũng không gánh nổi ba chữ “lão nhân gia”
này đâu.
Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến. Không nên ra ngoài mà thôi, Đỗ Quy Lương ta đã tu hành cả ngàn năm, không cần phải sợ.
“Thái hậu chỉ cho mời một mình Tiệp dư, những người khác không cần đi theo.”
Mai Chu đi theo phía sau ta, còn chưa được hai bước đã bị ngăn lại.
“Tiệp dư…” Mai Chu lo lắng xoa tay, ta mím môi nói: “Không sao, ngươi ở lại đây đi.”
Sau khi đi được một lát ta mới nhận ra có gì không đúng: “Hình như đây không phải đường đi tới tẩm cung của Thái hậu.”
“Thái hậu không ở tẩm cung.” Vị công công lạnh lùng nói: “Cứ đi theo là được.”
Lại đi thêm một đoạn, dần dần trên đường đi không còn bóng dáng của cung nhân nào,
hình như ta chưa bao giờ đi tới nơi này: “Hừ, chỉ một mình ngươi mà cũng dám mê hoặc Hoàng thượng à!”
Lời còn chưa dứt, một cú đánh nặng nề giáng xuống lưng ta.
“Nhanh, nhanh. truyện tiên hiệp hay
lên, ném vào ao đi.”
Tuy ta đã có đề phòng nhưng không ngờ lại có người dám ra tay hãm
hại người khác một cách ngang
nhiên trắng trợn ngay trong hoàng cung thế này. Trong lúc hấp tấp, ta thậm chí còn không kịp mở Kim cương hộ thể, thế là ăn ngay một đòn. Mà cũng may, cú đánh đó đập giáng xuống lưng ta nên chỉ đập vào mai rùa.
Hơn nữa nhóm người kia cũng thật là ngu ngốc, đã muốn giết người thì ít nhất cũng phải tận mắt nhìn người ta tắt thở đã chứ. Ném ta vào nước à? Nếu Đỗ Quy Lương ta bị chết đuối, chắc chắn sẽ bị đời sau cười đến rụng răng. Ta đang định biến về hình dạng thật, trốn ở trong ao tĩnh dưỡng mấy ngày rồi tính tiếp, không ngờ lại nghe thấy có người đang gọi tên mình.
“Quy Lương!”
“Đỗ Quy Lương!”
Giọng nói rất thảm thiết, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói hoảng sợ bàng hoàng của hắn. Ta đành phải từ bỏ ý định chìm xuống đáy ao, để mình nổi lên mặt nước.
“Quy, Quy Lương?”
Cảm nhận được tử khí chỉ thuộc về hắn, ta không thể không mở bừng mắt.
Mắt hắn đỏ bừng, mồ hôi chảy từ trán xuống tới ngọn tóc, hai tay nắm chặt cánh tay của ta, vớt ta từ dưới ao lên.
“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Nếu Thái hậu lại gọi nàng tới hỏi chuyện, nhất định phải báo lại với ta! Tại sao không nghe lời mà lại tự đi hả?”
Hắn vừa nói vừa cởi chiếc áo ngoài từ trên người xuống rồi khoác lên người ta.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đã tự xưng là “ta".
Ta không ngờ hắn lại kích động như vậy, ta vốn chỉ cảm thấy hơi tức giận, bây giờ thì lại rất ấm ức, ta nhào vào
lòng hắn rồi khóc nấc lên.
“Ta cũng không ngờ lại thế này, chỉ nghĩ cùng lắm chỉ bị quởtrách vài câu mà
thôi.”
“Bà ấy không cho phép ta nhớ nhung bất cứ thứ gì, bà ấy nói những thứ đó sẽ trở thành uy hiếp cho ngôi vị hoàng đế của ta. Từ nhỏ đã vậy rồi. Nhũ mẫu mà ta dựa dẫm, bạn thân, thậm chí là con thỏ ta nuôi khi còn
bé… Đều đã chết dưới tay bà ấy.”
“Ngay cả con rùa đen kia, ta cũng không dám đi thăm mỗi ngày, thậm chí chỉ dám nhìn một chút thôi, chỉ sợ bị bà ấy phát hiện.”
Hắn nói, tuy nước mắt không rơi nhưng ánh mắt chứa đầy sự chua xót và đau đớn, điều này làm trái
tim ta cũng buồn bã khó chịu theo.
Là Hoàng đế thì không được có tình thương sao?
“Bây giờ, nàng cũng vậy.”
Hắn vùi đầu vào khuỷu tay ta, thật lâu, thật lâu sau: “Trầm đúng là một hoàng đế vô dụng.”
“Không đâu!”
Có thể hắn thật sự không thể bảo vệ được người mà hắn yêu tha thiết, nhưng chắc chắn hắn không phải là một hoàng đế vô dụng. Ta ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Ngài là một minh quân!”
“Nàng thì biết minh quân là gì chứ!” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dở khóc dở cười nói: “Để trẫm ôm nàng về cung trước.”
Bây giờ hắn lại trở thành tiểu hoàng đế, không phải là đứa trẻ thất thố vừa rồi.
Ta càng thấy đau lòng cho người trước mặt mình.
Nhưng điều này không cản trở ta túm tay áo hắn làm nũng sau khi hắn bế ta trở về.
“Trên người còn chỗ nào khác bị thương không?”
“Không có.” Ta lắc đầu.
“Vậy trẫm đi trước, tới chỗ Thái hậu xin đường sống cho nàng.” Ta buông bàn tay đang túm ống tay áo của hắn ra, nửa nằm trên giường gật đầu. Sau khi hắn ra ngoài, ta mới nhanh chóng trở mình bò xuống dưới.
Nếu nằm thì phần lưng sẽ đau như bị bỏng vậy.
Mai Chu buồn bã ngồi xổm trước mép giường ta: “Tiệp dư, người bị đau ở đâu vậy?”
“Bị đánh một gậy.” Ta thởdài.
“Nô tỳ, nô tỳ đi lấy thuốc!”
“Không cần đâu.” Ta nắm chặt cổ tay của tiểu nha đầu: “Bị thương không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.” “Việc hôm nay, ngươi không biết gì cả, có hiểu không?” Mai Chu
rớt mấy giọt nước mắt, phải dùng tay áo để lau: “Nô tỳ biết rồi.”