Chương 46: Vua #3
Edit: Bàn
Thanh Trường Dạ day day ấn đường, hắn chống tay vào hai bên bồn rửa mặt, vòi nước trước mặt phát ra tiếng nước rào rào. Phía sau có người kéo cửa phòng vệ sinh đi vào trong, Miller không mặc quần áo, cơ bụng đẹp đẽ rõ ràng lộ ra đường nét thật sâu theo bước đi của cậu bé, Miller đang vuốt ve lưng hắn, Thanh Trường Dạ nhìn chính mình trong gương, ánh mắt dần ngẩn ngơ.
Hắn không nhớ rõ lúc đó mình nói thế nào, nhưng hắn không muốn viên đá quý kia, Edwin cũng không để ý, sau khi nghe thấy Thanh Trường Dạ từ chối, vua thuận tay vứt vòng vàng qua một bên. Bọn họ nói những chuyện khác, trước khi Thanh Trường Da đi ra phòng làm việc, Edwin bỗng nói: "Nghe nói gần đây bá tước Belley gặp chút phiền phức nhỏ."
"?"
Hắn trọ ở trường, mỗi tháng về nhà một lần, sau chuyện lần trước, Thanh Trường Dạ gần như không về nữa. Nghe Edwin nói đến Belley, ban đầu Thanh Trường Dạ còn không kịp nhớ là ai. Nghĩ một chút, là cha mình trên danh nghĩa, hắn hờ hững đáp lại một tiếng.
"Nếu em mở lời thì tôi có thể giúp."
"Không sao." Thanh Trường Dạ lắc đầu: "Cứ vậy đi."
Hạ chí là ngày Quốc khánh của Liên bang, xe limousine từ đế đô đi đến các tinh cầu xung quanh, rất trùng hợp là sinh nhật Edwin cũng vào ngày này. Thanh Trường Dạ vẫn nhớ rõ trong quyển tiểu thuyết tình cảm của Vera làm ầm ĩ lên về ngày này, thổi Edwin lên tận trời, nói đây là biểu tượng cho vị minh quân từ trên trời hạ xuống. Theo quy định, toàn Liên bang sẽ nghỉ 3 ngày, học viện Madeleine cũng không ngoại lệ. Thanh Trường Dạ không thể không trở về nhà bá tước, vừa vào cửa, hắn liền lờ mờ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, vẻ mặt từ ái của bá tước trước kia dùng ánh mắt đen tối nhìn hắn, hắn không ngồi bàn dài ăn cơm trưa, Belley còn phái hầu gái đẹp nhất trong trang viên hỏi hắn có khoẻ không. Thanh Trường Dạ tuỳ tiện nói vài câu đuổi người hầu gái đi. Trong thời sự đang phát sóng sự kiện lớn ở hoàng cung đế đô, hắn thấy đại diện học sinh Vera trình diễn nhảy, Thanh Trường Dạ bây giờ mới nhớ ra liên hoan nghệ thuật trong lời Vera lúc trước, có lẽ liên hoan kia chính là để chọn ra nữ sinh biểu diễn trong lễ Quốc khánh. Đương nhiên, gia thế của Vera cũng là một trong những lí do mà cô có thể đứng ở chỗ ấy. Vera và quân nhân, bác sĩ, chính khách xếp thành một hàng, là những nhân vật xuất sắc ở các ngành các nghề của năm, vua sẽ đích thân trao huy chương cho bọn họ.
Cùng lúc đó, hoàng cung Liên bang.
Vị vua trẻ tuổi bắt tay từng người đạt giải thưởng, máy quay phim sau lưng theo sát y không ngừng. Cô gái mặc váy đỏ đứng ở cuối cùng, tóc cô được búi một cách tinh xảo, lộ ra chiếc cổ duyên dáng như thiên nga, giày cao gót, bắp chân thon thả và vòng eo tinh tế, vẻ đẹp đặc biệt của một cô gái độ tuổi này được thể hiện một cách sâu sắc rõ ràng trên cô. Cho dù là các phóng viên quen gặp mỹ nhân cũng không thể không đuổi theo bóng hình của Vera, quả thực là một cô gái toả sáng. Cô là người đạt giải thưởng cuối cùng, theo thường lệ, vua hẳn phải nói vài lời cổ vũ với cô. Nếu vua dừng lại lâu một chút, tiêu đề scandal ngày mai chắc sắp có rồi.
"Bệ hạ, ngài biết chuyện nhà bá tước Belley không?" Khi Edwin lại gần, Vera thấp giọng nói: "Bá tước đã trốn một khoản thuế rất lớn, chỉ bằng thời gian và công việc kinh doanh ông ta có trong tay là không trả nổi. Ngày mai là kỳ nộp thuế cuối cùng, bá tước rất có khả năng đi vay nặng lãi, nếu vậy mọi người trong nhà bá tước sẽ phải gánh khoản nợ, những người đó nhất định sẽ gây phiền phức với Thanh Trường Dạ."
"Phân tích không tồi." Edwin không tỏ rõ ý kiến: "Nếu em bình thường cố gắng thế này, cuối kỳ vẫn có thể cho em A."
"... Ngài không định quản sao?"
Edwin cười như không cười nhìn cô, nhưng không lên tiếng. Tốt quá! Vera phấn khởi hoan hô trong lòng, nếu những người đó tìm Thanh Trường Dạ đòi nợ, cô hoàn toàn có thể giúp hắn trả hết, đến lúc đó cô sẽ có thể như này như này như kia như kia. Đầu ngón tay Vera đang run rẩy vì hạnh phúc, các loại tình tiết cứ lởn vởn trong đầu.
"Dùng cái này lau máu mũi," Edwin đưa huy chương cho cô: "Cẩn thận chảy nước bọt."
"..."
Phía sau có người nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài nên nói lời khích lệ với đại diện học sinh, lời vừa nãy không thích hợp, đã cắt bỏ toàn bộ rồi."
"Học tập cho giỏi, ngày ngày hướng về phía trước." Edwin suy tư chốc lát: "Đừng yêu sớm, yêu sớm thì giáo sư chỉ có thể để em trượt tín chỉ thôi."
"..."
Tức chết rồi! Vera chỉ muốn đạp người trước mặt lên thẳng mặt trăng.
Thanh Trường Dạ tắt máy chiếu, hắn nhớ rõ lễ Quốc khánh của Liên bang sẽ phát sóng trọn một ngày, chỉ có ngày này, toàn bộ hành trình của vua mới được công bố, mỗi năm vào ngày Quốc khánh, lưu lượng truyền thông kỹ thuật số đều sẽ đạt mức cao mới, hai phần ba công dân Liên bang sẽ thủ trước màn hình liếm nam thần. Thanh Trường Dạ đi tắm, hắn muốn ngủ, nhưng cửa phòng lại bị gõ vào lúc này. Người nọ thấy hắn không phản ứng, gõ càng lúc càng mạnh, muốn giả vờ ngủ cũng không được, Thanh Trường Dạ kéo cửa ra.
Bá tước Belley đang cười đứng ngoài cửa. Nói một cách công bằng, Belley cũng là một người đàn ông trung niên rất có sức hấp dẫn, vóc người cao, vì cuộc sống sung túc lâu năm và tập thể dục hợp lý nên năm tháng gần như không để lại dấu vết trên khuôn mặt anh tuấn kia. Mặc dù người bên ngoài cố gắng muốn làm ra bộ dạng phụ từ tử hiếu, Thanh Trường Dạ không định để ông ta vào phòng: "Có chuyện gì sao? Ba."
"Cuộc sống ở trường gần đây thế nào?" Bá tước cầm ba toong cười với hắn: "Nghe nói thành tích của Tiểu Dạ vẫn giữ vững hạng nhất khối, thật là xuất sắc."
"Vẫn ổn."
"Có thích nữ sinh nào không? Ở tuổi con ta đã theo đuổi rất nhiều cô gái rồi, các cô ấy đều là những cô gái tốt, đương nhiên, mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất ta từng gặp trong đời..."
"Không có."
"..." Bá tước thấy hắn thái độ lạnh nhạt, dứt khoát không vòng vo với Thanh Trường Dạ nữa: "Ta nghe nói con và bệ hạ có quan hệ rất tốt? Gần đây trong nhà gặp chút khó khăn, sau khi bệ hạ ban hành lệnh cải cách vào cuối mùa xuân, cục thuế điều tra càng ngày càng nghiêm, vài công ty trong nhà đã trốn thuế mấy chục năm. Trong chốc lát không vá lại được."
Thời gian trên người Belley chỉ còn lại 82 năm, quả thực đã sát bên bờ vực khủng hoảng: "Con cầu xin bệ hạ, bảo hắn sai người chậm một chút... Thanh Trường Dạ!"
"Sao vậy?" Đôi mắt đen nhánh hơi cong lên, Thanh Trường Dạ lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi về nhà đến giờ. Trong mắt Belley xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng nhanh chóng thay thế bằng sự tức giận bị kìm nén: "Đừng ngại. Chuyện khó như lên trời đối với chúng ta chỉ cần một câu của những nhân vật lớn kia, nếu không qua được thời điểm quan trọng này, gia đình sẽ phá sản, con không có mẹ, con hiểu chuyện này có ý nghĩa thế nào với con, đúng không?"
"..." Hắn không nói gì. Sự nhẫn nại của Belley đã đạt tới cực hạn, ông ta là bá tước, sau khi thừa kế sản nghiệp và tước vị từ bậc cha chú lúc trước, ít khi ăn nói khép nép với ai, huống gì người trước mặt là một đứa con riêng, con ông ta! Belley không thèm dây dưa với hắn nữa: "Sau ngày mai, không trả nổi thuế ta sẽ tìm người vay tiền bù vào, con có rất nhiều anh em, sản nghiệp trong nhà không cần con xử lý. Những người đó dễ đối phó hơn chính phủ nhiều, chỉ cần cho các ông lớn thứ đủ giá trị, bọn họ còn lâu mới quan tâm đó có phải tiền không! Nhìn con da mỏng thịt mềm, nhất định đáng giá rất nhiều thời gian."
Thanh Trường Dạ chớp chớp mắt. Belley tưởng là hắn bị doạ, đưa tay hung hăng nắm cằm hắn: "Đi tìm bệ hạ. Dùng ưu thế của con làm nũng với hắn, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết. Ba cũng không muốn bán con cho những người đó làm đồ chơi, bị một đám người làm với một người làm, thông minh chút đều sẽ chọn cái sau nhỉ? Bé ngoan, khi gia tộc gặp nguy nan, con không thể không quan tâm, dù sao con cũng đang chảy dòng máu của ta..."
Thanh Trường Dạ rất có kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, sau khi hắn tỏ vẻ sẽ cân nhắc xem xét, Belley thoả mãn rời khỏi phòng. Màn đêm hạ xuống, quảng trường thành phố ở xa xa bắn pháo hoa, tiếng ầm ầm đánh thức nam sinh trên giường. Thanh Trường Dạ theo thói quen lần mò máy liên lạc, hắn nhận được tin nhắn của nhiều người. Có Vera, A, và Natasha, thậm chí còn có vài tin nhắn giảm giá của vài công ty mua sắm, chỉ Edwin là không có tin nhắn. Hắn nghĩ một chút, bấm số điện thoại, âm thanh chờ nhạt nhẽo trôi qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia, hình như vì hơi mệt mỏi, trong giọng người nọ mang chút ý lười biếng: "Chịu gọi điện cho tôi rồi?"
"Sinh nhật vui vẻ." Thanh Trường Dạ bật máy chiếu trong phòng lên, ở trên cho thấy vua Liên bang đang họp: "Truyền hình trực tiếp quốc gia là giả?"
"Ban ngày là thật, buổi tối bọn họ tìm một AI." Edwin hình như đang bước đi: "Chẳng có gì ngoài tỉ lệ nhấp chuột, làm MC hơi thiệt."
Thanh Trường Dạ cười: "Em tặng quà thầy nhé?"
"Được, muốn một trăm nụ hôn." Âm thanh của người bên kia thay đổi, Thanh Trường Dạ theo bản năng thuận theo nguồn âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi xổm bên bệ cửa sổ phòng hắn, Edwin kẹp máy liên lạc, đầu hơi lệch: "Một cái chụt chụt, 99 cái kia để chăm sóc em trai nhỏ."
Edwin không có anh chị em, y có ý gì nghe cái hiểu ngay. Thanh Trường Dạ hiếm khi có phần kinh ngạc: "Thầy..."
Hắn không ngờ Edwin sẽ đến đây, trang viên của Bá tước mặc dù cách đế đô không xa, nhưng phi hành khí nhanh nhất đến đây cũng mất nửa giờ, huống hồ bất động sản dưới tên bá tước Belley rất nhiều, muốn biết chuẩn xác vị trí của hắn không hề dễ dàng.
"Tôi đến lấy quà sinh nhật." Đối phương giang tay với hắn: "Bạn Thanh Trường Dạ?"
"... Không có."
"Em như vậy làm tôi rất đau lòng đó," Edwin cười. Khi y cười, sự sắc bén thuộc về đế vương trên mặt sẽ rút đi rất nhiều, lông mày và đôi mắt cong cong như bao chàng trai bình thường khác: "Vất vả lắm mới thoát được những lão già hồng y kia, thế mà bạn trai lại chẳng cho tôi cái gì cả."
Thanh Trường Dạ há miệng, hắn muốn nói thầy muốn cái gì? Lại đột nhiên ý thức được lúc ở cùng Edwin, hắn đã vô tình quen bị đối phương dắt đi. Trước kia đều là hắn khiến người khác loanh quanh trong cạm bẫy của mình, Thanh Trường Dạ giật mình, người đối diện quan sát bộ dạng của hắn một cách đầy hứng thú. Đèn phòng Thanh Trường Dạ rất tối, vì mới tỉnh ngủ, trên mặt hắn mang theo sự mỏi mệt như có như không, da trắng tóc đen, những ngón tay và chiếc cổ mảnh mai, màu sắc đôi vai cũng như mỡ dê. Bá tước có một câu nói không sai, thứ đáng giá nhất của lão có lẽ chính là đứa trẻ do người phụ nữ phương đông kia sinh ra.
"Nếu như không có quà," Edwin xoa nhẹ gò má hắn, làn da chạm vào tay trơn ấm như ngọc: "Ba em nợ tiền Liên bang, dùng con của hắn đền là được."
"Chủ đề mô phỏng phải tiến hành đến bước này sao?"
"Tính chân thực rất quan trọng."
Thanh Trường Dạ nhìn cặp mắt xanh lục kia, dần cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô, hắn túm lấy mái tóc vàng của đối phương, rất lạnh, chạm vào như đụng phải nước lạnh, hắn kề bên tai Edwin: "Em muốn ở trên."
"Có nhớ lần đầu tiên gặp tôi đã nói gì không?"
"...?"
"Em rõ ràng là 1," Edwin cười bóp bóp phần da sau tai hắn: "Vẻ mặt quyến rũ như vậy chắc chỉ tôi từng thấy?"
Không đợi Thanh Trường Dạ nói, vị trí của bọn họ thay đổi trong chốc lát, thấy món đồ nhỏ màu vàng trong tay đối phương, Thanh Trường Dạ mở to hai mắt: "Chờ đã!"
Lúc ngủ hắn chỉ mặc áo sơ mi, tiếng khoá vang lên rất rõ ràng, Edwin nhìn tình cảnh bi thảm của hắn, lưu manh huýt sáo một cái: "Đẹp thật."
"Đm thầy --"
"Đm tôi là lợn." Edwin chậm rãi cởi khuy áo hắn: "Lợn sắp ủn cải trắng rồi, trước khi ủn phải ngâm ngâm rửa rửa cải trắng đã, cải trắng nằm ngoan."
Trên màn hình chiếu trong phòng, vị vua Liên bang trẻ tuổi đang ôn hoà lắng nghe đề xuất của hồng y, người bình luận tin tức khen ngợi từ đầu đến cuối, cái gì mà bệ hạ hiểu rõ lễ nghi bệ hạ giỏi nhất. Thanh Trường Dạ nhìn khuôn mặt đó, chỉ thấy mình sắp chết rồi. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy giọng cười của đối phương: "Tiểu Dạ."
Thanh Trường Dạ muốn bảo y cút, đối phương hôn bên môi hắn: "Cải trắng ăn nhiều nước quá. Rất ngọt."
"..." Mẹ kiếp, lẳng lơ gãy cả chân.
Tin tức phát sóng vẫn đang tiếp tục, lúc 12 giờ, hoàng cung đế đô đúng giờ bắn pháo hoa tượng trưng cho lễ Quốc khánh. Màu sắc tươi sáng chậm rãi lan tràn trên bầu trời đêm. Năm nay, bộ phận kỹ thuật đã nghiên cứu ra tổ hợp màu sắc và hoa văn mới, cách sắp xếp cũng là hạng nhất, bắn lên trông rất rực rỡ. Khi nhìn thấy hiệu ứng này, Edwin rất thích, y muốn bảo Thanh Trường Dạ ngẩng đầu xem pháo hoa, nhưng lại phát hiện ra đối phương hoàn toàn không có động tĩnh.
"Thế mà lại ngất đi rồi..."
Edwin chạm chạm lông mi dày đen nhánh, nước mắt đầy tay. Y có phần áy náy cởi khoá ra, Thanh Trường Dạ đang ngủ khẽ rên một tiếng, vua không nhịn được phủ lên đôi môi đầy đặn của đối phương. Môi Thanh Trường Dạ rất mềm, đầu lưỡi không còn sức lực gì núp trong miệng. Cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, mắt Edwin dần có cảm giác nóng như thiêu đốt, con ngươi thẳng đứng màu vàng từ từ thay thế màu xanh lục, huyết thống thuộc về loài thú ẩn náu trong người y vô tình thức tỉnh sau khi bị Thanh Trường Dạ dụ dỗ. Y chậc một tiếng, cắn chặt đôi môi ướt át.
Không được. Y vẫn không thể dùng dạng thú.
Chỉ dạng người đã giày vò thảm như vậy, nếu y thực sự mặc cho huyết thống của mình hoành hành, không biết Thanh Trường Dạ sẽ thành bộ dạng gì nữa. Nhưng vừa nghĩ đến mỹ nhân ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ...
"Chờ Tiểu Dạ trưởng thành rồi," Vua gạt mái tóc ướt mồ hôi, đồng tử dựng thẳng đã hoàn toàn biến thành màu vàng như vàng sôi: "Cho em xem đồ hay."
Người đàn ông dừng một chút, chợt thấp giọng cười: "Sau này đừng sợ vãi tè nhé..."
Thanh Trường Dạ day day ấn đường, hắn chống tay vào hai bên bồn rửa mặt, vòi nước trước mặt phát ra tiếng nước rào rào. Phía sau có người kéo cửa phòng vệ sinh đi vào trong, Miller không mặc quần áo, cơ bụng đẹp đẽ rõ ràng lộ ra đường nét thật sâu theo bước đi của cậu bé, Miller đang vuốt ve lưng hắn, Thanh Trường Dạ nhìn chính mình trong gương, ánh mắt dần ngẩn ngơ.
Hắn không nhớ rõ lúc đó mình nói thế nào, nhưng hắn không muốn viên đá quý kia, Edwin cũng không để ý, sau khi nghe thấy Thanh Trường Dạ từ chối, vua thuận tay vứt vòng vàng qua một bên. Bọn họ nói những chuyện khác, trước khi Thanh Trường Da đi ra phòng làm việc, Edwin bỗng nói: "Nghe nói gần đây bá tước Belley gặp chút phiền phức nhỏ."
"?"
Hắn trọ ở trường, mỗi tháng về nhà một lần, sau chuyện lần trước, Thanh Trường Dạ gần như không về nữa. Nghe Edwin nói đến Belley, ban đầu Thanh Trường Dạ còn không kịp nhớ là ai. Nghĩ một chút, là cha mình trên danh nghĩa, hắn hờ hững đáp lại một tiếng.
"Nếu em mở lời thì tôi có thể giúp."
"Không sao." Thanh Trường Dạ lắc đầu: "Cứ vậy đi."
Hạ chí là ngày Quốc khánh của Liên bang, xe limousine từ đế đô đi đến các tinh cầu xung quanh, rất trùng hợp là sinh nhật Edwin cũng vào ngày này. Thanh Trường Dạ vẫn nhớ rõ trong quyển tiểu thuyết tình cảm của Vera làm ầm ĩ lên về ngày này, thổi Edwin lên tận trời, nói đây là biểu tượng cho vị minh quân từ trên trời hạ xuống. Theo quy định, toàn Liên bang sẽ nghỉ 3 ngày, học viện Madeleine cũng không ngoại lệ. Thanh Trường Dạ không thể không trở về nhà bá tước, vừa vào cửa, hắn liền lờ mờ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, vẻ mặt từ ái của bá tước trước kia dùng ánh mắt đen tối nhìn hắn, hắn không ngồi bàn dài ăn cơm trưa, Belley còn phái hầu gái đẹp nhất trong trang viên hỏi hắn có khoẻ không. Thanh Trường Dạ tuỳ tiện nói vài câu đuổi người hầu gái đi. Trong thời sự đang phát sóng sự kiện lớn ở hoàng cung đế đô, hắn thấy đại diện học sinh Vera trình diễn nhảy, Thanh Trường Dạ bây giờ mới nhớ ra liên hoan nghệ thuật trong lời Vera lúc trước, có lẽ liên hoan kia chính là để chọn ra nữ sinh biểu diễn trong lễ Quốc khánh. Đương nhiên, gia thế của Vera cũng là một trong những lí do mà cô có thể đứng ở chỗ ấy. Vera và quân nhân, bác sĩ, chính khách xếp thành một hàng, là những nhân vật xuất sắc ở các ngành các nghề của năm, vua sẽ đích thân trao huy chương cho bọn họ.
Cùng lúc đó, hoàng cung Liên bang.
Vị vua trẻ tuổi bắt tay từng người đạt giải thưởng, máy quay phim sau lưng theo sát y không ngừng. Cô gái mặc váy đỏ đứng ở cuối cùng, tóc cô được búi một cách tinh xảo, lộ ra chiếc cổ duyên dáng như thiên nga, giày cao gót, bắp chân thon thả và vòng eo tinh tế, vẻ đẹp đặc biệt của một cô gái độ tuổi này được thể hiện một cách sâu sắc rõ ràng trên cô. Cho dù là các phóng viên quen gặp mỹ nhân cũng không thể không đuổi theo bóng hình của Vera, quả thực là một cô gái toả sáng. Cô là người đạt giải thưởng cuối cùng, theo thường lệ, vua hẳn phải nói vài lời cổ vũ với cô. Nếu vua dừng lại lâu một chút, tiêu đề scandal ngày mai chắc sắp có rồi.
"Bệ hạ, ngài biết chuyện nhà bá tước Belley không?" Khi Edwin lại gần, Vera thấp giọng nói: "Bá tước đã trốn một khoản thuế rất lớn, chỉ bằng thời gian và công việc kinh doanh ông ta có trong tay là không trả nổi. Ngày mai là kỳ nộp thuế cuối cùng, bá tước rất có khả năng đi vay nặng lãi, nếu vậy mọi người trong nhà bá tước sẽ phải gánh khoản nợ, những người đó nhất định sẽ gây phiền phức với Thanh Trường Dạ."
"Phân tích không tồi." Edwin không tỏ rõ ý kiến: "Nếu em bình thường cố gắng thế này, cuối kỳ vẫn có thể cho em A."
"... Ngài không định quản sao?"
Edwin cười như không cười nhìn cô, nhưng không lên tiếng. Tốt quá! Vera phấn khởi hoan hô trong lòng, nếu những người đó tìm Thanh Trường Dạ đòi nợ, cô hoàn toàn có thể giúp hắn trả hết, đến lúc đó cô sẽ có thể như này như này như kia như kia. Đầu ngón tay Vera đang run rẩy vì hạnh phúc, các loại tình tiết cứ lởn vởn trong đầu.
"Dùng cái này lau máu mũi," Edwin đưa huy chương cho cô: "Cẩn thận chảy nước bọt."
"..."
Phía sau có người nhắc nhở: "Bệ hạ, ngài nên nói lời khích lệ với đại diện học sinh, lời vừa nãy không thích hợp, đã cắt bỏ toàn bộ rồi."
"Học tập cho giỏi, ngày ngày hướng về phía trước." Edwin suy tư chốc lát: "Đừng yêu sớm, yêu sớm thì giáo sư chỉ có thể để em trượt tín chỉ thôi."
"..."
Tức chết rồi! Vera chỉ muốn đạp người trước mặt lên thẳng mặt trăng.
Thanh Trường Dạ tắt máy chiếu, hắn nhớ rõ lễ Quốc khánh của Liên bang sẽ phát sóng trọn một ngày, chỉ có ngày này, toàn bộ hành trình của vua mới được công bố, mỗi năm vào ngày Quốc khánh, lưu lượng truyền thông kỹ thuật số đều sẽ đạt mức cao mới, hai phần ba công dân Liên bang sẽ thủ trước màn hình liếm nam thần. Thanh Trường Dạ đi tắm, hắn muốn ngủ, nhưng cửa phòng lại bị gõ vào lúc này. Người nọ thấy hắn không phản ứng, gõ càng lúc càng mạnh, muốn giả vờ ngủ cũng không được, Thanh Trường Dạ kéo cửa ra.
Bá tước Belley đang cười đứng ngoài cửa. Nói một cách công bằng, Belley cũng là một người đàn ông trung niên rất có sức hấp dẫn, vóc người cao, vì cuộc sống sung túc lâu năm và tập thể dục hợp lý nên năm tháng gần như không để lại dấu vết trên khuôn mặt anh tuấn kia. Mặc dù người bên ngoài cố gắng muốn làm ra bộ dạng phụ từ tử hiếu, Thanh Trường Dạ không định để ông ta vào phòng: "Có chuyện gì sao? Ba."
"Cuộc sống ở trường gần đây thế nào?" Bá tước cầm ba toong cười với hắn: "Nghe nói thành tích của Tiểu Dạ vẫn giữ vững hạng nhất khối, thật là xuất sắc."
"Vẫn ổn."
"Có thích nữ sinh nào không? Ở tuổi con ta đã theo đuổi rất nhiều cô gái rồi, các cô ấy đều là những cô gái tốt, đương nhiên, mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất ta từng gặp trong đời..."
"Không có."
"..." Bá tước thấy hắn thái độ lạnh nhạt, dứt khoát không vòng vo với Thanh Trường Dạ nữa: "Ta nghe nói con và bệ hạ có quan hệ rất tốt? Gần đây trong nhà gặp chút khó khăn, sau khi bệ hạ ban hành lệnh cải cách vào cuối mùa xuân, cục thuế điều tra càng ngày càng nghiêm, vài công ty trong nhà đã trốn thuế mấy chục năm. Trong chốc lát không vá lại được."
Thời gian trên người Belley chỉ còn lại 82 năm, quả thực đã sát bên bờ vực khủng hoảng: "Con cầu xin bệ hạ, bảo hắn sai người chậm một chút... Thanh Trường Dạ!"
"Sao vậy?" Đôi mắt đen nhánh hơi cong lên, Thanh Trường Dạ lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi về nhà đến giờ. Trong mắt Belley xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng nhanh chóng thay thế bằng sự tức giận bị kìm nén: "Đừng ngại. Chuyện khó như lên trời đối với chúng ta chỉ cần một câu của những nhân vật lớn kia, nếu không qua được thời điểm quan trọng này, gia đình sẽ phá sản, con không có mẹ, con hiểu chuyện này có ý nghĩa thế nào với con, đúng không?"
"..." Hắn không nói gì. Sự nhẫn nại của Belley đã đạt tới cực hạn, ông ta là bá tước, sau khi thừa kế sản nghiệp và tước vị từ bậc cha chú lúc trước, ít khi ăn nói khép nép với ai, huống gì người trước mặt là một đứa con riêng, con ông ta! Belley không thèm dây dưa với hắn nữa: "Sau ngày mai, không trả nổi thuế ta sẽ tìm người vay tiền bù vào, con có rất nhiều anh em, sản nghiệp trong nhà không cần con xử lý. Những người đó dễ đối phó hơn chính phủ nhiều, chỉ cần cho các ông lớn thứ đủ giá trị, bọn họ còn lâu mới quan tâm đó có phải tiền không! Nhìn con da mỏng thịt mềm, nhất định đáng giá rất nhiều thời gian."
Thanh Trường Dạ chớp chớp mắt. Belley tưởng là hắn bị doạ, đưa tay hung hăng nắm cằm hắn: "Đi tìm bệ hạ. Dùng ưu thế của con làm nũng với hắn, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết. Ba cũng không muốn bán con cho những người đó làm đồ chơi, bị một đám người làm với một người làm, thông minh chút đều sẽ chọn cái sau nhỉ? Bé ngoan, khi gia tộc gặp nguy nan, con không thể không quan tâm, dù sao con cũng đang chảy dòng máu của ta..."
Thanh Trường Dạ rất có kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, sau khi hắn tỏ vẻ sẽ cân nhắc xem xét, Belley thoả mãn rời khỏi phòng. Màn đêm hạ xuống, quảng trường thành phố ở xa xa bắn pháo hoa, tiếng ầm ầm đánh thức nam sinh trên giường. Thanh Trường Dạ theo thói quen lần mò máy liên lạc, hắn nhận được tin nhắn của nhiều người. Có Vera, A, và Natasha, thậm chí còn có vài tin nhắn giảm giá của vài công ty mua sắm, chỉ Edwin là không có tin nhắn. Hắn nghĩ một chút, bấm số điện thoại, âm thanh chờ nhạt nhẽo trôi qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia, hình như vì hơi mệt mỏi, trong giọng người nọ mang chút ý lười biếng: "Chịu gọi điện cho tôi rồi?"
"Sinh nhật vui vẻ." Thanh Trường Dạ bật máy chiếu trong phòng lên, ở trên cho thấy vua Liên bang đang họp: "Truyền hình trực tiếp quốc gia là giả?"
"Ban ngày là thật, buổi tối bọn họ tìm một AI." Edwin hình như đang bước đi: "Chẳng có gì ngoài tỉ lệ nhấp chuột, làm MC hơi thiệt."
Thanh Trường Dạ cười: "Em tặng quà thầy nhé?"
"Được, muốn một trăm nụ hôn." Âm thanh của người bên kia thay đổi, Thanh Trường Dạ theo bản năng thuận theo nguồn âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi xổm bên bệ cửa sổ phòng hắn, Edwin kẹp máy liên lạc, đầu hơi lệch: "Một cái chụt chụt, 99 cái kia để chăm sóc em trai nhỏ."
Edwin không có anh chị em, y có ý gì nghe cái hiểu ngay. Thanh Trường Dạ hiếm khi có phần kinh ngạc: "Thầy..."
Hắn không ngờ Edwin sẽ đến đây, trang viên của Bá tước mặc dù cách đế đô không xa, nhưng phi hành khí nhanh nhất đến đây cũng mất nửa giờ, huống hồ bất động sản dưới tên bá tước Belley rất nhiều, muốn biết chuẩn xác vị trí của hắn không hề dễ dàng.
"Tôi đến lấy quà sinh nhật." Đối phương giang tay với hắn: "Bạn Thanh Trường Dạ?"
"... Không có."
"Em như vậy làm tôi rất đau lòng đó," Edwin cười. Khi y cười, sự sắc bén thuộc về đế vương trên mặt sẽ rút đi rất nhiều, lông mày và đôi mắt cong cong như bao chàng trai bình thường khác: "Vất vả lắm mới thoát được những lão già hồng y kia, thế mà bạn trai lại chẳng cho tôi cái gì cả."
Thanh Trường Dạ há miệng, hắn muốn nói thầy muốn cái gì? Lại đột nhiên ý thức được lúc ở cùng Edwin, hắn đã vô tình quen bị đối phương dắt đi. Trước kia đều là hắn khiến người khác loanh quanh trong cạm bẫy của mình, Thanh Trường Dạ giật mình, người đối diện quan sát bộ dạng của hắn một cách đầy hứng thú. Đèn phòng Thanh Trường Dạ rất tối, vì mới tỉnh ngủ, trên mặt hắn mang theo sự mỏi mệt như có như không, da trắng tóc đen, những ngón tay và chiếc cổ mảnh mai, màu sắc đôi vai cũng như mỡ dê. Bá tước có một câu nói không sai, thứ đáng giá nhất của lão có lẽ chính là đứa trẻ do người phụ nữ phương đông kia sinh ra.
"Nếu như không có quà," Edwin xoa nhẹ gò má hắn, làn da chạm vào tay trơn ấm như ngọc: "Ba em nợ tiền Liên bang, dùng con của hắn đền là được."
"Chủ đề mô phỏng phải tiến hành đến bước này sao?"
"Tính chân thực rất quan trọng."
Thanh Trường Dạ nhìn cặp mắt xanh lục kia, dần cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô, hắn túm lấy mái tóc vàng của đối phương, rất lạnh, chạm vào như đụng phải nước lạnh, hắn kề bên tai Edwin: "Em muốn ở trên."
"Có nhớ lần đầu tiên gặp tôi đã nói gì không?"
"...?"
"Em rõ ràng là 1," Edwin cười bóp bóp phần da sau tai hắn: "Vẻ mặt quyến rũ như vậy chắc chỉ tôi từng thấy?"
Không đợi Thanh Trường Dạ nói, vị trí của bọn họ thay đổi trong chốc lát, thấy món đồ nhỏ màu vàng trong tay đối phương, Thanh Trường Dạ mở to hai mắt: "Chờ đã!"
Lúc ngủ hắn chỉ mặc áo sơ mi, tiếng khoá vang lên rất rõ ràng, Edwin nhìn tình cảnh bi thảm của hắn, lưu manh huýt sáo một cái: "Đẹp thật."
"Đm thầy --"
"Đm tôi là lợn." Edwin chậm rãi cởi khuy áo hắn: "Lợn sắp ủn cải trắng rồi, trước khi ủn phải ngâm ngâm rửa rửa cải trắng đã, cải trắng nằm ngoan."
Trên màn hình chiếu trong phòng, vị vua Liên bang trẻ tuổi đang ôn hoà lắng nghe đề xuất của hồng y, người bình luận tin tức khen ngợi từ đầu đến cuối, cái gì mà bệ hạ hiểu rõ lễ nghi bệ hạ giỏi nhất. Thanh Trường Dạ nhìn khuôn mặt đó, chỉ thấy mình sắp chết rồi. Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy giọng cười của đối phương: "Tiểu Dạ."
Thanh Trường Dạ muốn bảo y cút, đối phương hôn bên môi hắn: "Cải trắng ăn nhiều nước quá. Rất ngọt."
"..." Mẹ kiếp, lẳng lơ gãy cả chân.
Tin tức phát sóng vẫn đang tiếp tục, lúc 12 giờ, hoàng cung đế đô đúng giờ bắn pháo hoa tượng trưng cho lễ Quốc khánh. Màu sắc tươi sáng chậm rãi lan tràn trên bầu trời đêm. Năm nay, bộ phận kỹ thuật đã nghiên cứu ra tổ hợp màu sắc và hoa văn mới, cách sắp xếp cũng là hạng nhất, bắn lên trông rất rực rỡ. Khi nhìn thấy hiệu ứng này, Edwin rất thích, y muốn bảo Thanh Trường Dạ ngẩng đầu xem pháo hoa, nhưng lại phát hiện ra đối phương hoàn toàn không có động tĩnh.
"Thế mà lại ngất đi rồi..."
Edwin chạm chạm lông mi dày đen nhánh, nước mắt đầy tay. Y có phần áy náy cởi khoá ra, Thanh Trường Dạ đang ngủ khẽ rên một tiếng, vua không nhịn được phủ lên đôi môi đầy đặn của đối phương. Môi Thanh Trường Dạ rất mềm, đầu lưỡi không còn sức lực gì núp trong miệng. Cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, mắt Edwin dần có cảm giác nóng như thiêu đốt, con ngươi thẳng đứng màu vàng từ từ thay thế màu xanh lục, huyết thống thuộc về loài thú ẩn náu trong người y vô tình thức tỉnh sau khi bị Thanh Trường Dạ dụ dỗ. Y chậc một tiếng, cắn chặt đôi môi ướt át.
Không được. Y vẫn không thể dùng dạng thú.
Chỉ dạng người đã giày vò thảm như vậy, nếu y thực sự mặc cho huyết thống của mình hoành hành, không biết Thanh Trường Dạ sẽ thành bộ dạng gì nữa. Nhưng vừa nghĩ đến mỹ nhân ngất rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ...
"Chờ Tiểu Dạ trưởng thành rồi," Vua gạt mái tóc ướt mồ hôi, đồng tử dựng thẳng đã hoàn toàn biến thành màu vàng như vàng sôi: "Cho em xem đồ hay."
Người đàn ông dừng một chút, chợt thấp giọng cười: "Sau này đừng sợ vãi tè nhé..."