Chương 51: Vua #8
Edit: Bàn
Lúc trở lại Madeleine, Vera chạy tới hỏi tình hình của hắn, đại tiểu thư vốn chẳng biết chứng Dolan là gì, nghe thấy cô nói thầm tên nghe cũng hay đấy, Thanh Trường Dạ không nhịn được cười cười. Vera là cô gái quý tộc đầu tiên hắn coi là bạn, trước đây hắn từng gặp vài cô gái xuất thân quý tộc, Vera kiêu căng, nhưng thẳng thắn hơn những cô gái bình thường. Sau khi biết hắn và Edwin đã xác định quan hệ, lúc ở cùng Thanh Trường Dạ, Vera hoàn toàn đối xử với người sau như bạn bè. Bạn học ngồi xung quanh lần lượt hỏi thăm tình hình của hắn, nếu thực sự phải nói quan hệ giữa hắn và những học sinh này bắt đầu tốt lên từ bao giờ, thì có lẽ đúng là sau khi biết Vera.
Mùa tốt nghiệp của học viện Madeleine là vào thời điểm chuyển giao giữa mùa đông giá rét và mùa xuân lạnh lẽo. Vị hiệu trưởng đầu tiên lựa chọn thời gian khác thường này làm ngày tốt nghiệp nhằm ám chỉ với các học sinh rằng sau khi mùa đông rét lạnh kết thúc thì hi vọng sẽ tới. Thanh Trường Dạ hôn mê trong lớp không chỉ một lần trong hơn một tháng, kể cả Vera không quá cẩn thận cũng nhận ra bất thường, nhưng Edwin chưa bao giờ nói muốn hắn nghỉ học. Ngày tốt nghiệp, Thanh Trường Dạ đã có bài phát biểu tốt nghiệp với tư cách là đại diện khối. Điểm mỗi môn của hắn luôn rất tốt, ngoài môn kỹ thuật cơ khí hơi kém, thì những môn khác gần như đều đạt điểm tối đa. Người thanh niên tóc đen mắt đen trên bục mặc quần áo cử nhân màu xanh lam, vạch đỏ trên cổ áo trắng tôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, hắn nói không nhanh không chậm, âm thanh nhàn nhạt, tuy nhiên mỗi người ở đây đều có thể nghe. Thanh Trường Dạ không đọc bản thảo. Học sinh tốt nghiệp dưới sân khấu theo dõi hắn không chớp mắt, đàn em lớp dưới thì đứng từ đằng xa quan sát đàn anh có quan hệ đặc biệt với vua trong tin đồn này. Hắn đẹp như một bức hoạ.
Lúc bài phát biểu của Thanh Trường Dạ kết thúc, Vera hét lên, các cô gái trong đội múa đứng sau lưng cô đẩy đẩy đội trưởng về hướng bục giảng. Lúc Thanh Trường Dạ sắp xuống đài, Vera bỗng xông lên ôm hắn, mùi thơm cơ thể ấm áp của con gái lướt qua chóp mũi hắn, Vera hôn một cái lên mặt hắn, người sau ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng nõn có thêm một dấu son môi ướt át. Vô số người dưới đài hét lên, tiếng hoan hô không kiêng kỵ này gần như sắp bao phủ bọn họ, Thanh Trường Dạ thấy tất cả các cô gái trong đội múa đều điên cuồng nhấn nút chụp ảnh. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.
"Nếu có kiếp sau," Vera làu bàu bên tai hắn: "Tôi muốn làm người có dị năng lợi hại nhất, đánh bay vua ngu ngốc để ở bên cậu."
"... Được." Thanh Trường Dạ cười ôm lấy cô: "Tốt nghiệp vui vẻ."
Trong nháy mắt đó, nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đôi giày cao gót và đôi chân dài dưới bộ đồ cử nhân của Vera, Thanh Trường Dạ bỗng hiểu ra vì sao Edwin kiên trì muốn hắn tốt nghiệp. Trong mắt vua, hắn chỉ là một học sinh 18 tuổi bình thường, y mong hắn có được trải nghiệm cuộc đời quý giá này. Người đầu tiên tháo mũ cử nhân ném lên đài, tiếp theo đó là vô số chiếc mũ màu xanh, xen lẫn giữa sự vui vẻ hết mình là tiếng cười của các nam sinh.
"Tiểu thư Vera đẹp nhất!"
"Tiểu thư Vera thiếu bạn trai sao! Để tôi an ủi trái tim bị tổn thương của cậu!"
"Đúng là các thanh niên đầy sức sống," Hiệu trưởng Madeleine cười híp mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn đằng xa, ông đứng bên cạnh nhân vật quan trọng nhất toàn Liên bang. Edwin và hiệu trưởng có thể coi là quen biết đã lâu, trước kia y đã từng học ở Madeleine, nhưng không như Thanh Trường Dạ và phần lớn học sinh, khi đó vua phải vừa học vừa làm ở trường mới có thể miễn cưỡng gom đủ học phí. Mẹ y đã bóp cổ chết người cai trị trước đây của Liên bang, hồng y sẽ coi mẹ con y là dị giáo. Vừa hay trái ngược với Thanh Trường Dạ, các môn khác của Edwin đều không tốt lắm, nhưng môn kỹ thuật cơ khí lại tốt muốn chết, tốt đến mức hiệu trưởng Madeleine đồng ý phá lệ thu nhận thiên tài này: "Đó không phải là bạn trai nhỏ của cậu sao, cậu không để ý?"
"Sao phải để ý? Cho dù hắn có ưu tú thế nào, hấp dẫn người khác thế nào thì vẫn là của tôi, phải vui mới đúng."
"Cậu không đáng yêu như trước nữa, tôi còn nhớ rõ khi cậu tới Madeleine hơn 10 năm trước," Hiệu trưởng cười như một con cáo già, ông vươn tay so so trên đùi mình: "Chỉ lùn thế này, khi đó cậu vẫn ngày ngày gọi tôi là thầy."
Ông nhớ một cách rõ ràng. Đứa trẻ vừa gầy vừa nhỏ yếu, nhưng trong mắt lại có dã thú. Bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thực ra không ai lọt được vào lòng đứa trẻ. Sau khi bóp cổ chết vua Liên bang, mẹ y bị kết án treo, hiệu trưởng già thoạt nhìn đã thấy hai mẹ con này khác hẳn với lời đồn thổi bên ngoài. Tất cả mọi người tưởng mẹ ruột Edwin là một người phụ nữ điên liều mạng, nhưng trong hai người họ, người mẹ là cừu, con trai bị gọi là kẻ hèn nhát mới là sư tử thầm lặng.
"Bây giờ tôi cũng có thể gọi ngài là thầy."
"Nói đến đây, bệ hạ có nên cảm tạ tôi mời cậu đến Madeleine dạy học không? Nếu không như vậy thì cậu cũng không gặp được hắn," Hiệu trưởng già nhìn Thanh Trường Dạ đi xuống bục, không hề nghi ngờ, đó là một học sinh rất tốt, sự xuất sắc này là từ trong ra ngoài, ông không hề bất ngờ khi Edwin thích người như vậy: "Nhưng tôi nghe nói hắn mắc chứng Dolan, kỹ thuật y khoa hiện giờ nếu muốn chữa Dolan thực sự có hơi trắc trở."
"Trong lịch sử có bao nhiêu người mắc phải Dolan?"
"Rất ít, đây là bệnh di truyền trong gia đình."
"Một việc có xác suất nhỏ như vậy xảy ra với hắn..."
Đôi mắt xanh lục trong veo của người đàn ông loé lên tia ẩn ý sâu xa, hắn hình như còn nói gì đó, hiệu trưởng già không nghe rõ. Thanh Trường Dạ đang đi vòng qua bục giảng, thấy nam sinh trước khi qua đây đã lau sạch vết son môi Vera để lại, hiệu trưởng không nhịn được vừa cười vừa lắc lắc đầu.
Sau khi tốt nghiệp, Thanh Trường Dạ và Edwin tới đế đô, lúc này thời gian hắn lấy được từ chỗ đối phương đã là 100000 năm, để phòng ngừa bất trắc, hắn chuyển phần lớn thời gian cho A và Natasha thông qua tài khoản ảo của ngân hàng thời gian. Bá tước Belley đã mặc kệ sống chết của hắn, nếu chỉ dùng bằng tốt nghiệp của Madeleine đi tìm việc làm, không có quan hệ gia tộc, Thanh Trường Dạ chỉ có thể bắt đầu với những công việc cơ bản nhất.
"Tiểu Dạ muốn ở lại đế đô làm thư ký của anh không?" Sau khi hắn tốt nghiệp một tuần, ma dược lại đạt đỉnh một lần nữa, đến lúc hắn tỉnh lại ở phòng cấp cứu, Edwin đang chống cằm ở bên giường, mỉm cười nói một cách lười biếng.
Thanh Trường Dạ gật đầu: "Có tiền không?"
"Không, đã yêu đương công sở rồi còn lấy tiền gì nữa." Edwin nói: "Anh sẽ là tiền lương của em."
"..."
"Quyết định vậy nha?"
Còn một tháng nữa là ma dược mất hiệu lực, tác dụng của thuốc biểu hiện trên người Thanh Trường Dạ càng lúc càng nhiều, hắn thường xuyên cảm thấy thân thể mất sức khi đang làm việc, mấy lần máy liên lạc rơi xuống đất trực tiếp kéo Edwin ở bên cạnh đi qua. Cỏ lan chi nở rộ trên bệ cửa sổ vào cuối đông, hương thơm thoang thoảng theo gió nhẹ mơn trớn chóp mũi. Trong thông tin A cung cấp cho hắn, đầu tháng 1 là sinh nhật thân phận giả của hắn, mẹ của đứa con riêng đã chết ngay sau khi sinh hắn do sự giá lạnh của mùa xuân. Thanh Trường Dạ gần như sắp quên mất ngày này. Ngày hôm đó hắn vẫn đi làm như bình thường, không biết vì sao, Thanh Trường Dạ mơ hồ cảm thấy công việc hôm ấy ít hơn ngày thường rất nhiều, người trong hoàng cung cũng rời đi từ sớm. Mãi đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng từ trên trời buông xuống, Edwin cười hỏi hắn có nhớ hôm nay là ngày gì không. Thanh Trường Dạ hơi hơi suy nghĩ rồi nhíu mày. Trí nhớ của hắn rất tốt, tuy lúc trước đã hoàn toàn bỏ chuyện này ra đằng sau đầu, nhưng chỉ cần cho hắn manh mối, hắn có thể nhớ lại ngay.
"Quà?" Thanh Trường Dạ ngửa tay ra.
"Anh nè." Vua chỉ chỉ chính mình.
"Anh là tiền lương," Thanh Trường Dạ thản nhiên nói: "Quà sinh nhật phải tính riêng."
"Thế Tiểu Dạ muốn gì?"
"Cho em làm một lần."
"..." Vua ôm vai hắn: "Ăn bánh ga tô trước."
Thanh Trường Dạ không khăng khăng đòi, hắn biết điều kiện này là gần như không thể với Edwin. Vua đưa hắn đến một căn phòng khác, khác với phòng làm việc đơn sơ lạnh lẽo, trong phòng tràn ngập những quả bóng bay màu hồng và trắng đan xen với nhau, gần như tạo thành biển, người ở trong khó nhích nổi chân. Thanh Trường Dạ không muốn nhổ nước bọt trò ranh ma của Edwin, đối phương bảo hắn bánh ga tô được giấu ở một trong số những quả bóng bay, chiếc hộp giống bóng bay kia được làm bằng vật liệu đặc biệt, không tìm được thì không ăn.
Thanh Trường Dạ: "..."
Được thôi.
Hắn bước vào biển bóng bay, quả bóng nào thoạt nhìn cũng giống hệt nhau, Thanh Trường Dạ đi vài bước rồi trở về: "Có quạt không?"
Edwin hơi ngơ ngác, sau đó cười: "Có."
Y không tìm người lấy quạt, mà đi vòng qua rồi chọn một quả bóng bay trong đó, dị năng khiến phân tử của quả bóng từ từ phân tán. Edwin tiếp lấy bánh ga tô bên trong, rất kỳ diệu, món đồ kia lại có thể không hề hấn gì, ngọn nến đằng trên thậm chí vẫn đang cháy. Bánh ga tô rất đơn giản, nhân hoa quả bên trong và kem ở trên tạo nên màu sắc đẹp mắt, yến mạch rắc đều trên cùng, trên bánh ga tô chỉ cắm 9 cây nến, cách xếp rất lẳng lơ tạo thành hình trái tim. Nhìn một cái là biết ai làm.
"Wow," Thanh Trường Dạ cười: "Cảm ơn."
Edwin không nói gì, hắn dùng dị năng tắt đèn, Thanh Trường Dạ không biết làm sao người này có thể điều khiển cấu trúc của các loại vật chất khác nhau một cách thành thạo như vậy, ngay cả thứ như công tắc mạch cũng có thể phân giải và rồi xây dựng lại. Sau khi đèn tắt, Edwin hát bài hát sinh nhật cho hắn, âm thanh trầm thấp khiêu gợi của người đàn ông hát nhạc thiếu nhi lại hay bất ngờ, Thanh Trường Dạ vừa nghe vừa cười: "Anh hát không bị lạc nhịp nhỉ."
"Chỉ một mình anh hát rất cô đơn đó, chủ tiệc không hát cùng à?" Edwin cách ánh nến bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Nghe nói người phương đông các em lúc sinh nhật phải ăn loại mì sợi rất dài? Cái đó anh không biết, hỏi rất nhiều người cũng không biết. Lấy gà theo gà, ăn bánh ga tô của phương tây bọn anh nhé."
Thanh Trường Dạ xua xua tay: "Không sao, em rất vui, đã lâu lắm không vui như vậy."
Đối phương nhìn hắn một hồi rồi thu lại ánh mắt, lông mi dài rũ xuống, lông mi của vua cùng màu với tóc, giống như một tầng tuyết vàng mỏng rơi xuống bên trên. Edwin nói khẽ: "Ước một điều?"
Thanh Trường Dạ nhắm mắt lại, hắn có thể cảm giác được người đối diện đang ngóng nhìn mình, hắn nhanh chóng ước một điều. Edwin không hỏi hắn ước gì, mà xoa xoa cằm.
"Vì hôm nay là sinh nhật em, nếu có chuyện gì khiến em không vui, thì đều có thể nói ra, cho dù là liên quan đến anh hay là những người khác, anh đều sẽ giúp em giải quyết, anh bảo đảm," Edwin nhìn thẳng hắn: "Đây coi như là quà sinh nhật của anh cho em."
Thanh Trường Dạ sững sờ.
Đây là ám chỉ sao? Edwin đã biết gì rồi? Nhiều loại suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn trong một thời gian ngắn, lời của vua giống như cho hắn cơ hội làm lại, nếu nói cho đối phương biết chứng Dolan là giả, hắn xuất hiện ở Madeleine là có mục đích riêng ngay từ đầu... Cuối cùng Thanh Trường Dạ lắc đầu.
"Được," Trên mặt Edwin mang theo ý cười, ánh lửa thiêu đốt trong đôi mắt xanh lục của y: "Thổi nến đi."
Lúc trở lại Madeleine, Vera chạy tới hỏi tình hình của hắn, đại tiểu thư vốn chẳng biết chứng Dolan là gì, nghe thấy cô nói thầm tên nghe cũng hay đấy, Thanh Trường Dạ không nhịn được cười cười. Vera là cô gái quý tộc đầu tiên hắn coi là bạn, trước đây hắn từng gặp vài cô gái xuất thân quý tộc, Vera kiêu căng, nhưng thẳng thắn hơn những cô gái bình thường. Sau khi biết hắn và Edwin đã xác định quan hệ, lúc ở cùng Thanh Trường Dạ, Vera hoàn toàn đối xử với người sau như bạn bè. Bạn học ngồi xung quanh lần lượt hỏi thăm tình hình của hắn, nếu thực sự phải nói quan hệ giữa hắn và những học sinh này bắt đầu tốt lên từ bao giờ, thì có lẽ đúng là sau khi biết Vera.
Mùa tốt nghiệp của học viện Madeleine là vào thời điểm chuyển giao giữa mùa đông giá rét và mùa xuân lạnh lẽo. Vị hiệu trưởng đầu tiên lựa chọn thời gian khác thường này làm ngày tốt nghiệp nhằm ám chỉ với các học sinh rằng sau khi mùa đông rét lạnh kết thúc thì hi vọng sẽ tới. Thanh Trường Dạ hôn mê trong lớp không chỉ một lần trong hơn một tháng, kể cả Vera không quá cẩn thận cũng nhận ra bất thường, nhưng Edwin chưa bao giờ nói muốn hắn nghỉ học. Ngày tốt nghiệp, Thanh Trường Dạ đã có bài phát biểu tốt nghiệp với tư cách là đại diện khối. Điểm mỗi môn của hắn luôn rất tốt, ngoài môn kỹ thuật cơ khí hơi kém, thì những môn khác gần như đều đạt điểm tối đa. Người thanh niên tóc đen mắt đen trên bục mặc quần áo cử nhân màu xanh lam, vạch đỏ trên cổ áo trắng tôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, hắn nói không nhanh không chậm, âm thanh nhàn nhạt, tuy nhiên mỗi người ở đây đều có thể nghe. Thanh Trường Dạ không đọc bản thảo. Học sinh tốt nghiệp dưới sân khấu theo dõi hắn không chớp mắt, đàn em lớp dưới thì đứng từ đằng xa quan sát đàn anh có quan hệ đặc biệt với vua trong tin đồn này. Hắn đẹp như một bức hoạ.
Lúc bài phát biểu của Thanh Trường Dạ kết thúc, Vera hét lên, các cô gái trong đội múa đứng sau lưng cô đẩy đẩy đội trưởng về hướng bục giảng. Lúc Thanh Trường Dạ sắp xuống đài, Vera bỗng xông lên ôm hắn, mùi thơm cơ thể ấm áp của con gái lướt qua chóp mũi hắn, Vera hôn một cái lên mặt hắn, người sau ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng nõn có thêm một dấu son môi ướt át. Vô số người dưới đài hét lên, tiếng hoan hô không kiêng kỵ này gần như sắp bao phủ bọn họ, Thanh Trường Dạ thấy tất cả các cô gái trong đội múa đều điên cuồng nhấn nút chụp ảnh. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.
"Nếu có kiếp sau," Vera làu bàu bên tai hắn: "Tôi muốn làm người có dị năng lợi hại nhất, đánh bay vua ngu ngốc để ở bên cậu."
"... Được." Thanh Trường Dạ cười ôm lấy cô: "Tốt nghiệp vui vẻ."
Trong nháy mắt đó, nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đôi giày cao gót và đôi chân dài dưới bộ đồ cử nhân của Vera, Thanh Trường Dạ bỗng hiểu ra vì sao Edwin kiên trì muốn hắn tốt nghiệp. Trong mắt vua, hắn chỉ là một học sinh 18 tuổi bình thường, y mong hắn có được trải nghiệm cuộc đời quý giá này. Người đầu tiên tháo mũ cử nhân ném lên đài, tiếp theo đó là vô số chiếc mũ màu xanh, xen lẫn giữa sự vui vẻ hết mình là tiếng cười của các nam sinh.
"Tiểu thư Vera đẹp nhất!"
"Tiểu thư Vera thiếu bạn trai sao! Để tôi an ủi trái tim bị tổn thương của cậu!"
"Đúng là các thanh niên đầy sức sống," Hiệu trưởng Madeleine cười híp mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn đằng xa, ông đứng bên cạnh nhân vật quan trọng nhất toàn Liên bang. Edwin và hiệu trưởng có thể coi là quen biết đã lâu, trước kia y đã từng học ở Madeleine, nhưng không như Thanh Trường Dạ và phần lớn học sinh, khi đó vua phải vừa học vừa làm ở trường mới có thể miễn cưỡng gom đủ học phí. Mẹ y đã bóp cổ chết người cai trị trước đây của Liên bang, hồng y sẽ coi mẹ con y là dị giáo. Vừa hay trái ngược với Thanh Trường Dạ, các môn khác của Edwin đều không tốt lắm, nhưng môn kỹ thuật cơ khí lại tốt muốn chết, tốt đến mức hiệu trưởng Madeleine đồng ý phá lệ thu nhận thiên tài này: "Đó không phải là bạn trai nhỏ của cậu sao, cậu không để ý?"
"Sao phải để ý? Cho dù hắn có ưu tú thế nào, hấp dẫn người khác thế nào thì vẫn là của tôi, phải vui mới đúng."
"Cậu không đáng yêu như trước nữa, tôi còn nhớ rõ khi cậu tới Madeleine hơn 10 năm trước," Hiệu trưởng cười như một con cáo già, ông vươn tay so so trên đùi mình: "Chỉ lùn thế này, khi đó cậu vẫn ngày ngày gọi tôi là thầy."
Ông nhớ một cách rõ ràng. Đứa trẻ vừa gầy vừa nhỏ yếu, nhưng trong mắt lại có dã thú. Bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thực ra không ai lọt được vào lòng đứa trẻ. Sau khi bóp cổ chết vua Liên bang, mẹ y bị kết án treo, hiệu trưởng già thoạt nhìn đã thấy hai mẹ con này khác hẳn với lời đồn thổi bên ngoài. Tất cả mọi người tưởng mẹ ruột Edwin là một người phụ nữ điên liều mạng, nhưng trong hai người họ, người mẹ là cừu, con trai bị gọi là kẻ hèn nhát mới là sư tử thầm lặng.
"Bây giờ tôi cũng có thể gọi ngài là thầy."
"Nói đến đây, bệ hạ có nên cảm tạ tôi mời cậu đến Madeleine dạy học không? Nếu không như vậy thì cậu cũng không gặp được hắn," Hiệu trưởng già nhìn Thanh Trường Dạ đi xuống bục, không hề nghi ngờ, đó là một học sinh rất tốt, sự xuất sắc này là từ trong ra ngoài, ông không hề bất ngờ khi Edwin thích người như vậy: "Nhưng tôi nghe nói hắn mắc chứng Dolan, kỹ thuật y khoa hiện giờ nếu muốn chữa Dolan thực sự có hơi trắc trở."
"Trong lịch sử có bao nhiêu người mắc phải Dolan?"
"Rất ít, đây là bệnh di truyền trong gia đình."
"Một việc có xác suất nhỏ như vậy xảy ra với hắn..."
Đôi mắt xanh lục trong veo của người đàn ông loé lên tia ẩn ý sâu xa, hắn hình như còn nói gì đó, hiệu trưởng già không nghe rõ. Thanh Trường Dạ đang đi vòng qua bục giảng, thấy nam sinh trước khi qua đây đã lau sạch vết son môi Vera để lại, hiệu trưởng không nhịn được vừa cười vừa lắc lắc đầu.
Sau khi tốt nghiệp, Thanh Trường Dạ và Edwin tới đế đô, lúc này thời gian hắn lấy được từ chỗ đối phương đã là 100000 năm, để phòng ngừa bất trắc, hắn chuyển phần lớn thời gian cho A và Natasha thông qua tài khoản ảo của ngân hàng thời gian. Bá tước Belley đã mặc kệ sống chết của hắn, nếu chỉ dùng bằng tốt nghiệp của Madeleine đi tìm việc làm, không có quan hệ gia tộc, Thanh Trường Dạ chỉ có thể bắt đầu với những công việc cơ bản nhất.
"Tiểu Dạ muốn ở lại đế đô làm thư ký của anh không?" Sau khi hắn tốt nghiệp một tuần, ma dược lại đạt đỉnh một lần nữa, đến lúc hắn tỉnh lại ở phòng cấp cứu, Edwin đang chống cằm ở bên giường, mỉm cười nói một cách lười biếng.
Thanh Trường Dạ gật đầu: "Có tiền không?"
"Không, đã yêu đương công sở rồi còn lấy tiền gì nữa." Edwin nói: "Anh sẽ là tiền lương của em."
"..."
"Quyết định vậy nha?"
Còn một tháng nữa là ma dược mất hiệu lực, tác dụng của thuốc biểu hiện trên người Thanh Trường Dạ càng lúc càng nhiều, hắn thường xuyên cảm thấy thân thể mất sức khi đang làm việc, mấy lần máy liên lạc rơi xuống đất trực tiếp kéo Edwin ở bên cạnh đi qua. Cỏ lan chi nở rộ trên bệ cửa sổ vào cuối đông, hương thơm thoang thoảng theo gió nhẹ mơn trớn chóp mũi. Trong thông tin A cung cấp cho hắn, đầu tháng 1 là sinh nhật thân phận giả của hắn, mẹ của đứa con riêng đã chết ngay sau khi sinh hắn do sự giá lạnh của mùa xuân. Thanh Trường Dạ gần như sắp quên mất ngày này. Ngày hôm đó hắn vẫn đi làm như bình thường, không biết vì sao, Thanh Trường Dạ mơ hồ cảm thấy công việc hôm ấy ít hơn ngày thường rất nhiều, người trong hoàng cung cũng rời đi từ sớm. Mãi đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng từ trên trời buông xuống, Edwin cười hỏi hắn có nhớ hôm nay là ngày gì không. Thanh Trường Dạ hơi hơi suy nghĩ rồi nhíu mày. Trí nhớ của hắn rất tốt, tuy lúc trước đã hoàn toàn bỏ chuyện này ra đằng sau đầu, nhưng chỉ cần cho hắn manh mối, hắn có thể nhớ lại ngay.
"Quà?" Thanh Trường Dạ ngửa tay ra.
"Anh nè." Vua chỉ chỉ chính mình.
"Anh là tiền lương," Thanh Trường Dạ thản nhiên nói: "Quà sinh nhật phải tính riêng."
"Thế Tiểu Dạ muốn gì?"
"Cho em làm một lần."
"..." Vua ôm vai hắn: "Ăn bánh ga tô trước."
Thanh Trường Dạ không khăng khăng đòi, hắn biết điều kiện này là gần như không thể với Edwin. Vua đưa hắn đến một căn phòng khác, khác với phòng làm việc đơn sơ lạnh lẽo, trong phòng tràn ngập những quả bóng bay màu hồng và trắng đan xen với nhau, gần như tạo thành biển, người ở trong khó nhích nổi chân. Thanh Trường Dạ không muốn nhổ nước bọt trò ranh ma của Edwin, đối phương bảo hắn bánh ga tô được giấu ở một trong số những quả bóng bay, chiếc hộp giống bóng bay kia được làm bằng vật liệu đặc biệt, không tìm được thì không ăn.
Thanh Trường Dạ: "..."
Được thôi.
Hắn bước vào biển bóng bay, quả bóng nào thoạt nhìn cũng giống hệt nhau, Thanh Trường Dạ đi vài bước rồi trở về: "Có quạt không?"
Edwin hơi ngơ ngác, sau đó cười: "Có."
Y không tìm người lấy quạt, mà đi vòng qua rồi chọn một quả bóng bay trong đó, dị năng khiến phân tử của quả bóng từ từ phân tán. Edwin tiếp lấy bánh ga tô bên trong, rất kỳ diệu, món đồ kia lại có thể không hề hấn gì, ngọn nến đằng trên thậm chí vẫn đang cháy. Bánh ga tô rất đơn giản, nhân hoa quả bên trong và kem ở trên tạo nên màu sắc đẹp mắt, yến mạch rắc đều trên cùng, trên bánh ga tô chỉ cắm 9 cây nến, cách xếp rất lẳng lơ tạo thành hình trái tim. Nhìn một cái là biết ai làm.
"Wow," Thanh Trường Dạ cười: "Cảm ơn."
Edwin không nói gì, hắn dùng dị năng tắt đèn, Thanh Trường Dạ không biết làm sao người này có thể điều khiển cấu trúc của các loại vật chất khác nhau một cách thành thạo như vậy, ngay cả thứ như công tắc mạch cũng có thể phân giải và rồi xây dựng lại. Sau khi đèn tắt, Edwin hát bài hát sinh nhật cho hắn, âm thanh trầm thấp khiêu gợi của người đàn ông hát nhạc thiếu nhi lại hay bất ngờ, Thanh Trường Dạ vừa nghe vừa cười: "Anh hát không bị lạc nhịp nhỉ."
"Chỉ một mình anh hát rất cô đơn đó, chủ tiệc không hát cùng à?" Edwin cách ánh nến bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Nghe nói người phương đông các em lúc sinh nhật phải ăn loại mì sợi rất dài? Cái đó anh không biết, hỏi rất nhiều người cũng không biết. Lấy gà theo gà, ăn bánh ga tô của phương tây bọn anh nhé."
Thanh Trường Dạ xua xua tay: "Không sao, em rất vui, đã lâu lắm không vui như vậy."
Đối phương nhìn hắn một hồi rồi thu lại ánh mắt, lông mi dài rũ xuống, lông mi của vua cùng màu với tóc, giống như một tầng tuyết vàng mỏng rơi xuống bên trên. Edwin nói khẽ: "Ước một điều?"
Thanh Trường Dạ nhắm mắt lại, hắn có thể cảm giác được người đối diện đang ngóng nhìn mình, hắn nhanh chóng ước một điều. Edwin không hỏi hắn ước gì, mà xoa xoa cằm.
"Vì hôm nay là sinh nhật em, nếu có chuyện gì khiến em không vui, thì đều có thể nói ra, cho dù là liên quan đến anh hay là những người khác, anh đều sẽ giúp em giải quyết, anh bảo đảm," Edwin nhìn thẳng hắn: "Đây coi như là quà sinh nhật của anh cho em."
Thanh Trường Dạ sững sờ.
Đây là ám chỉ sao? Edwin đã biết gì rồi? Nhiều loại suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn trong một thời gian ngắn, lời của vua giống như cho hắn cơ hội làm lại, nếu nói cho đối phương biết chứng Dolan là giả, hắn xuất hiện ở Madeleine là có mục đích riêng ngay từ đầu... Cuối cùng Thanh Trường Dạ lắc đầu.
"Được," Trên mặt Edwin mang theo ý cười, ánh lửa thiêu đốt trong đôi mắt xanh lục của y: "Thổi nến đi."