Chương 61: Vua #8
Edit: Bàn
Lydia rời mắt khỏi tấm lụa. Những đường thêu lộng lẫy tinh xảo vẽ nên những hoa văn đậm nét quyến rũ phương Đông, từng sợi đều đẹp đến mức như thể được tạo nên từ bàn tay của thiên thần. Bản thân tấm lụa đã là món đồ cổ vô cùng giá trị, nhưng bây giờ nó chỉ có thể trở thành trang sức làm nền, thứ còn có giá trị hơn lụa là người nằm ngủ say bên trong nó.
"Tình hình hắn thế nào?" Không cần nói rõ, ở trên chiếc tinh hạm này chỉ có một người được xưng là "hắn," trừ thị nữ trưởng ra, không ai biết tên thanh niên kia.
"Vẫn đang ngủ, thưa cô."
Thị nữ trưởng cao gầy làm một động tác tay với sĩ quan đang vận chuyển, ý là nhắc nhở bọn họ thật cẩn thận. Sĩ quan gật đầu. Gã không nói với Lydia rằng mấy giờ trước có người không nhịn được, mở một góc tơ lụa ra, từ trong đó lộ ra đôi chân tinh xảo như dùng ngọc nặn thành. Màu móng chân mềm mại, làn da trắng ngần, và dáng bàn chân xinh đẹp. Mặc dù biết người có thể khiến vua nhớ mong nhất định là cực phẩm khó tìm, nhưng hấp dẫn đến mức độ này... Có người không kìm nổi lòng, liều lĩnh xốc đầu bên kia của tơ lụa lên. Thanh niên ngủ say bên trong nhắm chặt hai mắt, lông mi dài tưởng như có thể nhấn chìm ai đó, khuôn mặt hắn thanh thoát đẹp đẽ như núi non, đôi môi đỏ tươi cực kỳ thích hợp để hôn lên. Thứ khiến người khác không thể rời mắt nổi phải kể đến cái cổ trần trắng nõn của thanh niên, từ phần da nhỏ đó có thể nhìn ra người được bọc trong lụa đang không mảnh vải che thân. Người vén lụa lên lập tức sững sờ, giây lát sau, người nọ quan sát phản ứng của người xung quanh, rồi nhanh chóng phủ lại góc tấm lụa trong sự im lặng.
Nếu Lydia biết lúc đó không chỉ một người có phản ứng... Sĩ quan không dám nghĩ tiếp. Nhưng trong đầu lại không kìm được tái hiện lại cảnh tượng tươi đẹp đã thấy lúc trước. Gã dám chắc cả đời này cũng không thể quên được khung cảnh đó, hơn nữa nhất định không chỉ một mình gã.
Chỉ mất chưa đến nửa giờ để tiến vào đế đô từ các thành phố nhỏ xung quanh. Tiểu đội do Lydia dẫn đầu nhận được nhiệm vụ là giám sát Cục chấp hành của cơ quan chủ quản, mặc dù Số 0 đã bị người của bên bọn họ bắt về, nhưng động thái của những nhân viên chấp hành vẫn quan trọng nhất. Chờ đến lúc lấy được thông tin cần thiết cho nhiệm vụ, đã qua một ngày rưỡi từ khi bọn họ bắt được Thanh Trường Dạ. Cuối cùng, trong lúc báo cáo, một quân sĩ không nhịn được lên tiếng.
"Thưa cô, hắn vẫn chưa hề ăn gì..."
"Không sao," Thị nữ trưởng không ngẩng đầu: "Không ăn không uống lúc ngủ say sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bệ hạ hẳn sẽ rất vui lòng đích thân cho hắn ăn."
Thanh Trường Dạ ngủ rất sâu, đầu hắn hơi nhức, không biết là do một phát báng súng kia hay tác dụng phụ của ma dược. Có lẽ sau đó Lydia lại giội thêm thuốc khác cho hắn, Thanh Trường Dạ chỉ thấy toàn thân cực kỳ mệt mỏi. Hắn muốn hoạt động cánh tay, nhưng lực bó buộc truyền tới từ giữa cổ tay lại chứng tỏ hắn đã bị trói cứng. Cứ thế nửa mê nửa tỉnh không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy có người nói chuyện. Giọng nói người đàn ông mang theo chút ý cười như cái móc, cái móc này quấy nhiễu trong lòng hắn, Thanh Trường Dạ giật nảy mình.
"Cô đưa cho tôi đồ lưu niệm trên đường làm nhiệm vụ?"
"Vâng, bệ hạ." Trong giọng nói đều đều của người phụ nữ mang theo sự cung kính mờ nhạt: "Ngài hẳn rất thích thứ này."
"Lụa phương đông?" Giọng nói rất dễ nhận biết của Edwin khiến trong lòng Thanh Trường Dạ tràn đầy tuyệt vọng. Mãi mãi là âm thanh này, âm thanh mà hắn đã từng chống cự, đã từng yêu mến, nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt với tất cả những tình huống trước đó. Hắn không có đường lui.
"Mọi người cất đầy vàng bên trong nên cần phải hai người khiêng vào à?"
"Khong phải vàng, bệ hạ." Lydia nói: "Là thứ ngài thích hơn cả vàng."
Thanh Trường Dạ có thể cảm nhận được người khiêng tấm lụa đặt mình lên bàn, hắn muốn mở mắt ta, nhưng tầm mắt lại hoàn toàn mơ hồ. Vải lụa mỏng manh dính sát vào da hắn, Thanh Trường Dạ chỉ thấy không thở nổi. Tay người đàn ông mò vào từ một đầu, cảm giác nhẵn bóng láng mịn chứng minh đó là một làn da không tì vết, Edwin nhanh chóng hiểu ra thứ bọc bên trong là gì. Sau khi nhìn thấy vài sợi tóc đen, trên môi vị vua mắt xanh ngọc bích hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Mọi người đưa đến cho tôi một mỹ nhân."
Thị nữ trưởng gật đầu phục tùng, quân sĩ khiêng lụa bên cạnh đều rũ mắt. Tấm lụa này rất dài, muốn thả người bên trong ra thì phải kéo dải lụa ra từng chút một. Đây đáng lẽ là một quá trình một vừa ướt át vừa đầy thú vị, bất kỳ ai cũng có thể đoán được mỹ nhân bên trong phải sạch sẽ như gái trinh, lột xuống từng lớp lụa không khác gì cởi xuống lớp che chắn cuối cùng của hắn. Nhưng vua lại trực tiếp dùng dị năng tích luỹ trong đầu ngón tay cắt mở tơ lụa ra.
Chiếc cổ xinh đẹp, xương vai đầy quyến rũ, da thịt lóng lánh hoà lẫn với sợi tóc như gỗ mun. Phần eo dẻo dai của mỹ nhân đã hoàn toàn lộ ra, xuống thêm chút nữa --
"... Đừng." Thanh Trường Dạ cắn răng.
Xung quanh bọn họ vẫn còn nhiều người như vậy, nếu Edwin thực sự thả hắn ra khỏi tấm lụa, Thanh Trường Dạ thực sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhưng hắn không hề nghi ngờ đối phương có thể làm ra điều đó. Quả nhiên, chủ nhân đôi mắt ngọc bích cười híp mắt nhìn hắn: "Đừng cái gì?"
Vua vừa nói, vừa di chuyển đầu ngón tay đi xuống.
"Edwin!" Thanh Trường Dạ nói nhanh hơn: "Anh đừng như vậy!"
Lydia liếc nhìn chỗ khác, mặc dù chưa lộ ra bao nhiêu, nhưng hình ảnh kia đã có thể khiến người phụ nữ như cô nảy sinh dục vọng chưa từng có trong lòng. Thanh niên kia quả đúng là có năng lực quyến rũ người khác. Vua dừng động tác lại, hắn dùng mắt ra hiệu bảo người xung quanh lui ra. Chờ khi cửa được kéo vào từ bên ngoài, y trực tiếp dùng dị năng phân giải tơ lụa.
"Bảo sao em hiền lành thế này," Vị vua trẻ tuổi chạm vào khoá da trói lại hai tay Thanh Trường Dạ: "Bình thường ít nhất cũng phải thử phản kháng. Hoá ra là móng vuốt bị cắt mất rồi, Tiểu Dạ đáng thương ghê."
"..."
Hắn không nói, Edwin nhìn trông cũng không có ý định trò chuyện cùng hắn, ánh mắt người đàn ông dò qua dò lại trên thân thể hắn. Ánh mắt đối phương như kim châm, Thanh Trường Dạ có hơi không tự nhiên, nhưng hắn cố gắng không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Ngay khi hắn gần như cho rằng Edwin sẽ cứ nhìn tiếp, đối phương bỗng mở lời.
"Chỗ khác của Tiểu Dạ đều rất ổn," Edwin có phần bất mãn vỗ một cái lên mông hắn: "Nhưng mông không đủ to, không mắn đẻ lắm."
"..." Giết y giết y giết y.
"Liên bang đã nghiên cứu ra cách khiến nam giới mang thai." Đôi mắt xanh ngọc bích liếc qua cái bụng của hắn.
"...!" Công nghệ đen?
"Vậy nên chúng ta thử xem sao," Vua cúi đầu xuống, y dùng một tay nắm tóc Thanh Trường Dạ, kéo mặt người kia về phía mình. Y cắn lên yết hầu thanh niên, khi người sau đau đến nheo mắt thì nhỏ giọng nỉ non: "Khi bụng em to lên rồi, em còn dám bỏ anh chạy không."
...
...
"Ôi, sợ quá khóc rồi." Hình như Edwin đang cười, nhưng giọng điệu lại không có tình cảm gì. Ngón tay y phủ lên mắt thanh niên, vẻ mặt Thanh Trường Dạ đã ngơ ngẩn, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹp. Hơi thở của hắn trở nên rất ngắn, cũng rất dồn dập, giống như động vật nhỏ sắp chết. Edwin biết đây là biểu hiện cho thấy cơ thể hắn đã đến giới hạn, nhưng chưa đủ, còn lâu mới đủ. Đối phương không chỉ bỏ y đi, thậm chí không có tin tức gì trong 150 năm: "Mang thai làm em sợ vậy à? Thế em đã từng nghĩ đến dáng vẻ bản thân lúc cho con bú chưa? Có người nói khi nam giới mang thai, thai nhi sẽ vừa hay đụng vào điểm đó... Khóc thảm thiết quá đi, Tiểu Dạ, anh lừa em cho vui thôi. Tiếc quá đúng không?"
Thanh Trường Dạ khóc còn thảm thiết hơn nữa, đây thực ra không phải điều hắn có thể khống chế. Cảm giác kích thích quá mức khiến tuyến lệ của hắn không kìm được tiết ra nước mắt. Đến giờ Edwin vẫn không tháo khoá da ra cho hắn, cổ tay đã bị cọ sát đến chảy máu. Hắn muốn nói hắn đau quá, nhưng hắn biết đối phương sẽ không dừng lại. Trò đùa bỡn của vua khiến hắn khiếp sợ. Sau khi miễn cưỡng tìm lại lý trí, Thanh Trường Dạ đá một phát.
"... Hự!"
Đau quá, đau chết mất.
Trong đôi mắt đen nhánh của thanh niên loé lên chút sát ý, trong nháy mắt đó, hắn rất muốn kéo Edwin cùng chết. Nhưng giọng nói hơi lạnh lùng của đối phương lại khiến hắn run lên.
"Muốn giết anh à?" Vua nhẹ nhàng xoa gáy hắn, lời nói nhẹ nhàng như trêu ghẹo. Thấy Thanh Trường Dạ run rẩy toàn thân, tay y đặt lên đầu răng thanh niên: "Em còn làm được gì nữa?"
Hắn còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói kia của Edwin, cảnh tượng trước mắt liền quay cuồng, tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngắt quãng từ trong cửa phòng đóng chặt. Thị nữ trường gác bên ngoài vẻ mặt vô cảm.
"Anh đã từng tin tưởng em, cho dù biết lời em nói là giả dối, anh vẫn sẽ chọn tin lời nói dối của em," Y và hắn bốn mắt nhìn nhau: "Nhưng bây giờ không như trước nữa, thẳng thắn mà nói thì anh vẫn yêu em, hình như cho dù trôi qua bao nhiêu năm, anh vẫn yêu em nhất." Thanh Trường Dạ chỉ thấy mình sắp nghẹt thở, hai tay bị trói cứng của hắn không ngừng giãy giụa sau lưng, nhưng Edwin lại kéo thẳng hai cổ tay hắn lên đỉnh đầu. Bàn làm việc lạnh như băng kề sát làn da nóng rực, toàn bộ tài liệu bí mật của Liên bang rơi lả tả trên đất.
"Nhưng bây giờ anh không muốn chiều chuộng em chút nào cả." Vua thấy hắn rụt người lại, bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt một đường trên da thịt nhẵn bóng: "Đối với kiểu người như Tiểu Dạ, thù hận dễ nhớ hơn ân huệ nhỉ?"
Hắn sững sờ, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của thanh niên hơi mở ra. Trong mắt Edwin lướt qua chút ý nghĩ sâu xa, lại nữa rồi. Lại là vẻ mặt này. Ban đầu khi ở Madeleine, Thanh Trường Dạ thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt này. Có lẽ trước giờ chính hắn cũng chưa từng nhận ra khi người như hắn hơi bối rối sẽ khiến ngươi khác sinh ra mong muốn bảo vệ sâu sắc đến mức nào, cũng chính vì lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Thanh Trường Dạ trong lúc vô tình, Edwin mới cảm thấy bản thân đã thích đối phương ngay lúc đó. Nếu Thanh Trường Dạ biết điều này, người trước nhất định sẽ lợi dụng điểm này làm vũ khí.
Ban đầu y để ý đến Thanh Trường Dạ là vì tình cờ biết được lớp của mình có một học sinh chuyển trường tới. Các giáo viên thỉnh thoảng sẽ than phiền học sinh chuyển trường học không nghiêm túc, có lúc ngay cả bài tập cũng quên nộp, nhưng thành tích lại vững vàng đứng hạng nhất. Vào lần đầu tiên y và Thanh Trường Dạ thực sự gặp mặt, người sau vốn không hề để ý tới y, khi đó toàn bộ sự chú ý của Thanh Trường Dạ đều đặt lên cô gái trước mặt mình. Giờ nghĩ lại, lúc ấy Thanh Trường Dạ hẳn là đang được tỏ tình. Trước khi y vô ý hay cố ý khiến đám học sinh quý tộc kia cô lập Thanh Trường Dạ, nam sinh vừa thông minh vừa đẹp đẽ như đối phương quả thực rất dễ được con gái thích. Sau khi bị Thanh Trường Dạ từ chối, cô gái nhỏ che mặt nói gì đó, cũng chính lúc đó, trên khuôn mặt tinh xảo trắng ngần của nam sinh lộ ra vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Phải hình dung cảm giác trong nháy mắt đó như thế nào? Sau đó Edwin nghĩ đến cảnh tượng này không chỉ một lần. Khi đó chắc Thanh Trường Dạ cảm thấy có lỗi, nhưng cuối cùng hắn không hề an ủi cô bé kia, hắn chỉ rất lặng lẽ đứng đó, chờ cô bé khóc xong rồi, Thanh Trường Dạ vỗ vỗ đầu cô. Người sau vì hành động này của hắn mà bỗng kêu to một tiếng.
"Tớ thực sự thích cậu! Nếu sau này cậu không có người thích thì có thể cân nhắc tớ không?"
Lúc đó Edwin chỉ thấy buồn cười, nhưng sau đó lại tiện thể tra xét thân phận Thanh Trường Dạ như ma xui quỷ khiến. Y chưa từng nói cho đối phương biết câu hỏi trong lớp tâm lý hành vi là một mưu tính hoàn hảo. Y biết Thanh Trường Dạ có thể trả lời câu hỏi kia, cũng biết thân phận hắn có vấn đề. Bá tước Belley đúng là có một nhân tình phương đông, nhân tình cũng sinh cho ông ta một người con lai, nhưng đứa trẻ này đã chết vì bệnh cúm mười mấy năm trước. Cơ sở dữ liệu của Liên bang thuận tiện hơn Thanh Trường Dạ nghĩ nhiều.
"Biết đây là gì không?" Edwin dùng mắt ra hiệu Thanh Trường Dạ nhìn chất dịch đục trên bàn làm việc. Khuôn mặt anh tuấn của vua như cười như không, Thanh Trường Dạ im lặng nuốt xuống hai chữ đã đến bên miệng, ngón tay thon dài chạm nhẹ một cái bên trên. Thanh Trường Dạ cũng không biết làm sao y có thể phân rõ địch ta: "Bên này là em, bên này là anh."
"..."
"Tiểu Dạ ít quá," Đôi mắt xanh hẹp dài của vua khẽ híp một cái, thản nhiên nói ra lời bóng gió ám chỉ: "Nên em bị anh dìm chết."
"..."
Anh cũng dâm quá rồi đấy.
Tay vua đè chặt xương cánh bướm của hắn: "Cho em xem đồ hay."
Mới đầu hắn không nhận ra Edwin có ý gì, người đàn ông không có bất cứ hành động nào. Ngay lúc Thanh Trường Dạ muốn đặt câu hỏi, có thứ gì đó mềm nhũn quấn lên mắt cá chân hắn, sau khi Thanh Trường Dạ nhìn sang, con ngươi hơi co lại.
Đuôi... sư tử?
Lydia rời mắt khỏi tấm lụa. Những đường thêu lộng lẫy tinh xảo vẽ nên những hoa văn đậm nét quyến rũ phương Đông, từng sợi đều đẹp đến mức như thể được tạo nên từ bàn tay của thiên thần. Bản thân tấm lụa đã là món đồ cổ vô cùng giá trị, nhưng bây giờ nó chỉ có thể trở thành trang sức làm nền, thứ còn có giá trị hơn lụa là người nằm ngủ say bên trong nó.
"Tình hình hắn thế nào?" Không cần nói rõ, ở trên chiếc tinh hạm này chỉ có một người được xưng là "hắn," trừ thị nữ trưởng ra, không ai biết tên thanh niên kia.
"Vẫn đang ngủ, thưa cô."
Thị nữ trưởng cao gầy làm một động tác tay với sĩ quan đang vận chuyển, ý là nhắc nhở bọn họ thật cẩn thận. Sĩ quan gật đầu. Gã không nói với Lydia rằng mấy giờ trước có người không nhịn được, mở một góc tơ lụa ra, từ trong đó lộ ra đôi chân tinh xảo như dùng ngọc nặn thành. Màu móng chân mềm mại, làn da trắng ngần, và dáng bàn chân xinh đẹp. Mặc dù biết người có thể khiến vua nhớ mong nhất định là cực phẩm khó tìm, nhưng hấp dẫn đến mức độ này... Có người không kìm nổi lòng, liều lĩnh xốc đầu bên kia của tơ lụa lên. Thanh niên ngủ say bên trong nhắm chặt hai mắt, lông mi dài tưởng như có thể nhấn chìm ai đó, khuôn mặt hắn thanh thoát đẹp đẽ như núi non, đôi môi đỏ tươi cực kỳ thích hợp để hôn lên. Thứ khiến người khác không thể rời mắt nổi phải kể đến cái cổ trần trắng nõn của thanh niên, từ phần da nhỏ đó có thể nhìn ra người được bọc trong lụa đang không mảnh vải che thân. Người vén lụa lên lập tức sững sờ, giây lát sau, người nọ quan sát phản ứng của người xung quanh, rồi nhanh chóng phủ lại góc tấm lụa trong sự im lặng.
Nếu Lydia biết lúc đó không chỉ một người có phản ứng... Sĩ quan không dám nghĩ tiếp. Nhưng trong đầu lại không kìm được tái hiện lại cảnh tượng tươi đẹp đã thấy lúc trước. Gã dám chắc cả đời này cũng không thể quên được khung cảnh đó, hơn nữa nhất định không chỉ một mình gã.
Chỉ mất chưa đến nửa giờ để tiến vào đế đô từ các thành phố nhỏ xung quanh. Tiểu đội do Lydia dẫn đầu nhận được nhiệm vụ là giám sát Cục chấp hành của cơ quan chủ quản, mặc dù Số 0 đã bị người của bên bọn họ bắt về, nhưng động thái của những nhân viên chấp hành vẫn quan trọng nhất. Chờ đến lúc lấy được thông tin cần thiết cho nhiệm vụ, đã qua một ngày rưỡi từ khi bọn họ bắt được Thanh Trường Dạ. Cuối cùng, trong lúc báo cáo, một quân sĩ không nhịn được lên tiếng.
"Thưa cô, hắn vẫn chưa hề ăn gì..."
"Không sao," Thị nữ trưởng không ngẩng đầu: "Không ăn không uống lúc ngủ say sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bệ hạ hẳn sẽ rất vui lòng đích thân cho hắn ăn."
Thanh Trường Dạ ngủ rất sâu, đầu hắn hơi nhức, không biết là do một phát báng súng kia hay tác dụng phụ của ma dược. Có lẽ sau đó Lydia lại giội thêm thuốc khác cho hắn, Thanh Trường Dạ chỉ thấy toàn thân cực kỳ mệt mỏi. Hắn muốn hoạt động cánh tay, nhưng lực bó buộc truyền tới từ giữa cổ tay lại chứng tỏ hắn đã bị trói cứng. Cứ thế nửa mê nửa tỉnh không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy có người nói chuyện. Giọng nói người đàn ông mang theo chút ý cười như cái móc, cái móc này quấy nhiễu trong lòng hắn, Thanh Trường Dạ giật nảy mình.
"Cô đưa cho tôi đồ lưu niệm trên đường làm nhiệm vụ?"
"Vâng, bệ hạ." Trong giọng nói đều đều của người phụ nữ mang theo sự cung kính mờ nhạt: "Ngài hẳn rất thích thứ này."
"Lụa phương đông?" Giọng nói rất dễ nhận biết của Edwin khiến trong lòng Thanh Trường Dạ tràn đầy tuyệt vọng. Mãi mãi là âm thanh này, âm thanh mà hắn đã từng chống cự, đã từng yêu mến, nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt với tất cả những tình huống trước đó. Hắn không có đường lui.
"Mọi người cất đầy vàng bên trong nên cần phải hai người khiêng vào à?"
"Khong phải vàng, bệ hạ." Lydia nói: "Là thứ ngài thích hơn cả vàng."
Thanh Trường Dạ có thể cảm nhận được người khiêng tấm lụa đặt mình lên bàn, hắn muốn mở mắt ta, nhưng tầm mắt lại hoàn toàn mơ hồ. Vải lụa mỏng manh dính sát vào da hắn, Thanh Trường Dạ chỉ thấy không thở nổi. Tay người đàn ông mò vào từ một đầu, cảm giác nhẵn bóng láng mịn chứng minh đó là một làn da không tì vết, Edwin nhanh chóng hiểu ra thứ bọc bên trong là gì. Sau khi nhìn thấy vài sợi tóc đen, trên môi vị vua mắt xanh ngọc bích hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Mọi người đưa đến cho tôi một mỹ nhân."
Thị nữ trưởng gật đầu phục tùng, quân sĩ khiêng lụa bên cạnh đều rũ mắt. Tấm lụa này rất dài, muốn thả người bên trong ra thì phải kéo dải lụa ra từng chút một. Đây đáng lẽ là một quá trình một vừa ướt át vừa đầy thú vị, bất kỳ ai cũng có thể đoán được mỹ nhân bên trong phải sạch sẽ như gái trinh, lột xuống từng lớp lụa không khác gì cởi xuống lớp che chắn cuối cùng của hắn. Nhưng vua lại trực tiếp dùng dị năng tích luỹ trong đầu ngón tay cắt mở tơ lụa ra.
Chiếc cổ xinh đẹp, xương vai đầy quyến rũ, da thịt lóng lánh hoà lẫn với sợi tóc như gỗ mun. Phần eo dẻo dai của mỹ nhân đã hoàn toàn lộ ra, xuống thêm chút nữa --
"... Đừng." Thanh Trường Dạ cắn răng.
Xung quanh bọn họ vẫn còn nhiều người như vậy, nếu Edwin thực sự thả hắn ra khỏi tấm lụa, Thanh Trường Dạ thực sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhưng hắn không hề nghi ngờ đối phương có thể làm ra điều đó. Quả nhiên, chủ nhân đôi mắt ngọc bích cười híp mắt nhìn hắn: "Đừng cái gì?"
Vua vừa nói, vừa di chuyển đầu ngón tay đi xuống.
"Edwin!" Thanh Trường Dạ nói nhanh hơn: "Anh đừng như vậy!"
Lydia liếc nhìn chỗ khác, mặc dù chưa lộ ra bao nhiêu, nhưng hình ảnh kia đã có thể khiến người phụ nữ như cô nảy sinh dục vọng chưa từng có trong lòng. Thanh niên kia quả đúng là có năng lực quyến rũ người khác. Vua dừng động tác lại, hắn dùng mắt ra hiệu bảo người xung quanh lui ra. Chờ khi cửa được kéo vào từ bên ngoài, y trực tiếp dùng dị năng phân giải tơ lụa.
"Bảo sao em hiền lành thế này," Vị vua trẻ tuổi chạm vào khoá da trói lại hai tay Thanh Trường Dạ: "Bình thường ít nhất cũng phải thử phản kháng. Hoá ra là móng vuốt bị cắt mất rồi, Tiểu Dạ đáng thương ghê."
"..."
Hắn không nói, Edwin nhìn trông cũng không có ý định trò chuyện cùng hắn, ánh mắt người đàn ông dò qua dò lại trên thân thể hắn. Ánh mắt đối phương như kim châm, Thanh Trường Dạ có hơi không tự nhiên, nhưng hắn cố gắng không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Ngay khi hắn gần như cho rằng Edwin sẽ cứ nhìn tiếp, đối phương bỗng mở lời.
"Chỗ khác của Tiểu Dạ đều rất ổn," Edwin có phần bất mãn vỗ một cái lên mông hắn: "Nhưng mông không đủ to, không mắn đẻ lắm."
"..." Giết y giết y giết y.
"Liên bang đã nghiên cứu ra cách khiến nam giới mang thai." Đôi mắt xanh ngọc bích liếc qua cái bụng của hắn.
"...!" Công nghệ đen?
"Vậy nên chúng ta thử xem sao," Vua cúi đầu xuống, y dùng một tay nắm tóc Thanh Trường Dạ, kéo mặt người kia về phía mình. Y cắn lên yết hầu thanh niên, khi người sau đau đến nheo mắt thì nhỏ giọng nỉ non: "Khi bụng em to lên rồi, em còn dám bỏ anh chạy không."
...
...
"Ôi, sợ quá khóc rồi." Hình như Edwin đang cười, nhưng giọng điệu lại không có tình cảm gì. Ngón tay y phủ lên mắt thanh niên, vẻ mặt Thanh Trường Dạ đã ngơ ngẩn, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹp. Hơi thở của hắn trở nên rất ngắn, cũng rất dồn dập, giống như động vật nhỏ sắp chết. Edwin biết đây là biểu hiện cho thấy cơ thể hắn đã đến giới hạn, nhưng chưa đủ, còn lâu mới đủ. Đối phương không chỉ bỏ y đi, thậm chí không có tin tức gì trong 150 năm: "Mang thai làm em sợ vậy à? Thế em đã từng nghĩ đến dáng vẻ bản thân lúc cho con bú chưa? Có người nói khi nam giới mang thai, thai nhi sẽ vừa hay đụng vào điểm đó... Khóc thảm thiết quá đi, Tiểu Dạ, anh lừa em cho vui thôi. Tiếc quá đúng không?"
Thanh Trường Dạ khóc còn thảm thiết hơn nữa, đây thực ra không phải điều hắn có thể khống chế. Cảm giác kích thích quá mức khiến tuyến lệ của hắn không kìm được tiết ra nước mắt. Đến giờ Edwin vẫn không tháo khoá da ra cho hắn, cổ tay đã bị cọ sát đến chảy máu. Hắn muốn nói hắn đau quá, nhưng hắn biết đối phương sẽ không dừng lại. Trò đùa bỡn của vua khiến hắn khiếp sợ. Sau khi miễn cưỡng tìm lại lý trí, Thanh Trường Dạ đá một phát.
"... Hự!"
Đau quá, đau chết mất.
Trong đôi mắt đen nhánh của thanh niên loé lên chút sát ý, trong nháy mắt đó, hắn rất muốn kéo Edwin cùng chết. Nhưng giọng nói hơi lạnh lùng của đối phương lại khiến hắn run lên.
"Muốn giết anh à?" Vua nhẹ nhàng xoa gáy hắn, lời nói nhẹ nhàng như trêu ghẹo. Thấy Thanh Trường Dạ run rẩy toàn thân, tay y đặt lên đầu răng thanh niên: "Em còn làm được gì nữa?"
Hắn còn chưa hiểu ý nghĩa câu nói kia của Edwin, cảnh tượng trước mắt liền quay cuồng, tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngắt quãng từ trong cửa phòng đóng chặt. Thị nữ trường gác bên ngoài vẻ mặt vô cảm.
"Anh đã từng tin tưởng em, cho dù biết lời em nói là giả dối, anh vẫn sẽ chọn tin lời nói dối của em," Y và hắn bốn mắt nhìn nhau: "Nhưng bây giờ không như trước nữa, thẳng thắn mà nói thì anh vẫn yêu em, hình như cho dù trôi qua bao nhiêu năm, anh vẫn yêu em nhất." Thanh Trường Dạ chỉ thấy mình sắp nghẹt thở, hai tay bị trói cứng của hắn không ngừng giãy giụa sau lưng, nhưng Edwin lại kéo thẳng hai cổ tay hắn lên đỉnh đầu. Bàn làm việc lạnh như băng kề sát làn da nóng rực, toàn bộ tài liệu bí mật của Liên bang rơi lả tả trên đất.
"Nhưng bây giờ anh không muốn chiều chuộng em chút nào cả." Vua thấy hắn rụt người lại, bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt một đường trên da thịt nhẵn bóng: "Đối với kiểu người như Tiểu Dạ, thù hận dễ nhớ hơn ân huệ nhỉ?"
Hắn sững sờ, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của thanh niên hơi mở ra. Trong mắt Edwin lướt qua chút ý nghĩ sâu xa, lại nữa rồi. Lại là vẻ mặt này. Ban đầu khi ở Madeleine, Thanh Trường Dạ thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt này. Có lẽ trước giờ chính hắn cũng chưa từng nhận ra khi người như hắn hơi bối rối sẽ khiến ngươi khác sinh ra mong muốn bảo vệ sâu sắc đến mức nào, cũng chính vì lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Thanh Trường Dạ trong lúc vô tình, Edwin mới cảm thấy bản thân đã thích đối phương ngay lúc đó. Nếu Thanh Trường Dạ biết điều này, người trước nhất định sẽ lợi dụng điểm này làm vũ khí.
Ban đầu y để ý đến Thanh Trường Dạ là vì tình cờ biết được lớp của mình có một học sinh chuyển trường tới. Các giáo viên thỉnh thoảng sẽ than phiền học sinh chuyển trường học không nghiêm túc, có lúc ngay cả bài tập cũng quên nộp, nhưng thành tích lại vững vàng đứng hạng nhất. Vào lần đầu tiên y và Thanh Trường Dạ thực sự gặp mặt, người sau vốn không hề để ý tới y, khi đó toàn bộ sự chú ý của Thanh Trường Dạ đều đặt lên cô gái trước mặt mình. Giờ nghĩ lại, lúc ấy Thanh Trường Dạ hẳn là đang được tỏ tình. Trước khi y vô ý hay cố ý khiến đám học sinh quý tộc kia cô lập Thanh Trường Dạ, nam sinh vừa thông minh vừa đẹp đẽ như đối phương quả thực rất dễ được con gái thích. Sau khi bị Thanh Trường Dạ từ chối, cô gái nhỏ che mặt nói gì đó, cũng chính lúc đó, trên khuôn mặt tinh xảo trắng ngần của nam sinh lộ ra vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Phải hình dung cảm giác trong nháy mắt đó như thế nào? Sau đó Edwin nghĩ đến cảnh tượng này không chỉ một lần. Khi đó chắc Thanh Trường Dạ cảm thấy có lỗi, nhưng cuối cùng hắn không hề an ủi cô bé kia, hắn chỉ rất lặng lẽ đứng đó, chờ cô bé khóc xong rồi, Thanh Trường Dạ vỗ vỗ đầu cô. Người sau vì hành động này của hắn mà bỗng kêu to một tiếng.
"Tớ thực sự thích cậu! Nếu sau này cậu không có người thích thì có thể cân nhắc tớ không?"
Lúc đó Edwin chỉ thấy buồn cười, nhưng sau đó lại tiện thể tra xét thân phận Thanh Trường Dạ như ma xui quỷ khiến. Y chưa từng nói cho đối phương biết câu hỏi trong lớp tâm lý hành vi là một mưu tính hoàn hảo. Y biết Thanh Trường Dạ có thể trả lời câu hỏi kia, cũng biết thân phận hắn có vấn đề. Bá tước Belley đúng là có một nhân tình phương đông, nhân tình cũng sinh cho ông ta một người con lai, nhưng đứa trẻ này đã chết vì bệnh cúm mười mấy năm trước. Cơ sở dữ liệu của Liên bang thuận tiện hơn Thanh Trường Dạ nghĩ nhiều.
"Biết đây là gì không?" Edwin dùng mắt ra hiệu Thanh Trường Dạ nhìn chất dịch đục trên bàn làm việc. Khuôn mặt anh tuấn của vua như cười như không, Thanh Trường Dạ im lặng nuốt xuống hai chữ đã đến bên miệng, ngón tay thon dài chạm nhẹ một cái bên trên. Thanh Trường Dạ cũng không biết làm sao y có thể phân rõ địch ta: "Bên này là em, bên này là anh."
"..."
"Tiểu Dạ ít quá," Đôi mắt xanh hẹp dài của vua khẽ híp một cái, thản nhiên nói ra lời bóng gió ám chỉ: "Nên em bị anh dìm chết."
"..."
Anh cũng dâm quá rồi đấy.
Tay vua đè chặt xương cánh bướm của hắn: "Cho em xem đồ hay."
Mới đầu hắn không nhận ra Edwin có ý gì, người đàn ông không có bất cứ hành động nào. Ngay lúc Thanh Trường Dạ muốn đặt câu hỏi, có thứ gì đó mềm nhũn quấn lên mắt cá chân hắn, sau khi Thanh Trường Dạ nhìn sang, con ngươi hơi co lại.
Đuôi... sư tử?