Chương 17: Hồi 17: Cống phẩm
Cầm trên tay bức thư xin được cống dâng lễ vật cho trấn nam vương Thoát Hoan với thiện ý cầu hoà, nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng phải bấy lâu quân dân Đại Việt đều đồng tâm cùng chiến cùng chết đến cùng đó hay sao? Vậy mà trong thời gian ngắn đã cho sứ giả sang tận doanh trại hoà hoãn, giờ lại còn tỏ ý cống dâng lễ vật, nàng không khờ dại đến mức thật sự tin bọn chúng cam chịu quy hàng.
Đây hẳn là một kế hoãn binh, một âm mưu chực chờ nàng mắc bẫy. Mà cái âm mưu này chắc chắn thuộc về cống phẩm bọn chúng sắp sửa hiến dâng.
Trong thư không đề cập rõ, chỉ nói đây là cống phẩm quý giá trân bảo nhất của Đại Việt riêng tặng trấn nam vương, là một món lễ bất ngờ sẽ được chính sứ giả Trần Khắc Chung đại diện mang đến dâng lên với mong muốn làm hài lòng vương tử.
Sự việc xảy ra vừa hay đúng lúc Toa Đô mới từ thủy trận Chiêm Thành trở về. Lúc này hai bên tả hữu phó tướng của nàng đều đã hội tụ, bất kể quân Trần có mưu đồ gì, chỉ cần cả gan khua động binh đao thì nàng sẽ không ngần ngại san bằng đất nước này thành bình địa.
Có điều Toa Đô tỏ ý không nên thu nhận cống phẩm kia để tránh bắt đầu một sự việc mà chính mình còn chưa nắm rõ trong tay, hắn lo rằng có âm mưu hành thích. Nhưng đáp lại, nàng chỉ nhếch môi cười lạnh.
- Bọn người Giao Chỉ dám đem cống phẩm sang đây, vậy bổn vương sợ gì mà không dám nhận tâm ý này của chúng, để rồi xem, muốn nhanh vong quốc thì cứ động thủ.
Vậy là nàng lệnh cho thảo ra một bức truyền thư hồi âm. Cả ba người quân thần, nàng, Toa Đô và Ô Mã Nhi đều tò mò chờ đợi thứ trân bảo nhất Đại Việt sắp được cống dâng.
...
Chiều hôm định mệnh đó, An Tư vận trên thân bộ hồng y điểm xuyến, ngồi thinh lặng để Hoa Dung công chúa vấn tóc cài trâm, còn Thụy Bảo sớm đã khóc đến lả người khi nghe được hung tin này.
Hoa Dung thút thít khóc thương cho thân phận An Tư, một đoá hoa đương thì xuân sắc sắp bị vùi dập trong nhuốc nhơ bùn lầy. Đoá hoa này là hoàng muội của Hoa Dung, tuy không cùng một mẹ, nhưng huyết nhục thâm tình làm sao có thể vô cảm thản nhiên?
An Tư ngược lại không khóc, nàng lặng lẽ kẻ mày tô son, đôi môi anh đào thoa lên lớp son đỏ lại càng tôn lên nét đẹp thiên kiều bá mị. Nhìn dung nhan chính mình trong gương, nàng lại nhớ đến ngày ấy người đó đã khen nàng đẹp, nói thích nàng như thế này. Đáng tiếc...An Tư đã sắp không còn như thế này nữa rồi...
Sở dĩ nàng không khóc là bởi đêm qua đã dành cả đêm rơi lệ đủ rồi, khóc cũng đã khóc xong, hôm nay bắt buộc công chúa An Tư phải thật xinh đẹp, tốt nhất là đẹp đến động lòng người để kế hoạch của Đại Việt được tiến hành thuận lợi.
Trên thuyền ngự trước lúc tiễn đưa, Trần Nhân Tông quỳ xuống kính lễ với nàng, hoàng thượng đã quỳ, đồng loạt bá quan đều quỳ theo cung kính. Bọn họ đều là trang nam tử trượng phu, có lắm người tự kiêu bản thân tài cao xuất chúng, ấy vậy mà hiện thời lại nhờ vào một nữ nhi đứng ra cân quốc, ai nấy đều không khỏi tự thẹn với lòng.
Đỡ lấy cánh tay Trần Nhân Tông đứng dậy, An Tư ôn nhu nói.
- Hoàng thượng là thiên tử, đừng quỳ dưới chân An Tư, lễ này ta gánh không nổi.
Trần Nhân Tông lắc đầu rồi đáp.
- Hoàng cô hy sinh trinh bạch danh tiết vì Đại Việt, lễ này hoàng cô nhất định phải nhận thay cho lời cảm tạ của trẫm và muôn dân.
- Năm xưa có bà thái hậu giữa lúc non nước nguy nan đã đứng lên cài trâm xốc áo nói một câu "Người giữ nước không thẹn cùng người dựng nước" đã làm khích lệ lòng dân. An Tư hôm nay chỉ là tiếp bước tiền nhân không hổ thẹn cùng người dựng nước. Ta đợi tin toàn thắng của mọi người.
Lời vừa dứt, nàng khoan thai bước xuống thuyền nhỏ, lần cuối cùng quay đầu nhìn lại thân tộc hoàng gia tất cả đều đông đủ đưa tiễn. Hoa Dung dìu đỡ Thụy Bảo vẫy tay tạm biệt, Trần Nhân Tông cùng Trần Quốc Toản gượng cười dõi theo, duy nhất chỉ có thái thượng hoàng Trần Thánh Tông là lúc này cúi gầm mặt che giấu khổ sở.
Thuyền nhỏ dần trôi đi xa, lúc này trong một góc ngự thuyền Yết Kiêu đang kịch liệt nốc rượu, gương mặt hắn đỏ lên gay gắt không biết vì tửu hay vì ghen.
Tiểu Thi ngồi cạnh An Tư nhìn nàng không chớp mắt, quan sát từng chút biểu cảm trên gương mặt chủ nhân. Trần Khắc Chung cũng ngồi ngay phía trước nhưng hắn chỉ im lặng nhìn ra xa phía bến bờ Nhĩ Hà, nơi cách đây không lâu quân Mông Nguyên đã cột bè dựng cầu đánh bại hai đồn gác Đại Việt.
Và hôm nay, bến Nhĩ Hà cũng sẽ là nơi hắn dâng lên cống phẩm cho trấn nam vương Thoát Hoan, kẻ chỉ huy bí ẩn đang ngự tại đâu đó trong thành trì vừa chiếm cứ.
Sóng nước Nhĩ Hà là nơi An Tư dìm táng mối tình đầu khờ dại, tự vấn một khi đã bước xuống khỏi thuyền này thì nàng phải toàn tâm trợ giúp quân ta đạt thành kế mỹ nhân, dù có phải ái ân cùng phường xâm lược.
Gần đến bến bờ, Trần Khắc Chung khẽ khàng hỏi nhỏ.
- Công chúa vẫn nhớ những gì hạ thần dặn dò chứ? Chịu khó một thời gian, quân ta nhất định sẽ phản công.
Vì thời gian gấp rút, trước đó Trần Khắc Chung chỉ có để chỉ dẫn nàng phải giả vờ ngoan ngoãn, tỏ vẻ nhu tình hòng chiếm được tình cảm, sự tin tưởng của Thoát Hoan để dễ dàng mật báo.
- Ta nhớ rồi, ngươi đừng lo.
...
Trời đã nhá nhem tối, bên bến Nhĩ Hà quân Nguyên đốt đuốc sáng rực, thấy thuyền nhỏ sứ giả gần đến thì binh lính thích thú hò reo, ai nấy đều muốn một lần nhìn thử qua trân bảo Đại Việt.
Như kế hoạch, trước lúc cập bến Tiểu Thi đem mảnh khăn hồng đeo lên cho An Tư, vừa tăng thêm phần bí ẩn, vừa để tránh phàm phu tục tử dò xét.
Đón đợi ba người là Ô Mã Nhi, vì trước đó hắn từng đối thoại cùng sứ giả, để hắn tiếp người xem ra là hợp lý. Ô Mã Nhi không mấy bận tâm về Trần Khắc Chung, chỉ là tầm mắt của hắn chăm chú dán lên giai nhân hồng y đi sau, nghi hoặc hỏi.
- Đó là...?
Trần Khắc Chung giả vờ nham nhở, nhướn nhướn mày kề tai nói khẽ với Ô Mã Nhi.
- Đó là cống phẩm đấy tướng quân.
Ô Mã Nhi cả kinh, hoá ra cống phẩm mà Đại Việt nói đến lại là một mỹ nhân. Hắn bối rối xen lẫn tức giận nhưng đành phải kiềm chế, dẫn ba người kia nhập thành diện kiến vương tử.
Hồng y phiêu dật khẽ chuyển lay theo từng nhịp bước, ánh mắt trong vắt mà kiên định nhìn thẳng về phía trước mà đi mặc kệ xung quanh đều là tiếng xì xầm bàn tán của binh lính Mông Nguyên, nàng dĩ nhiên không hiểu bọn chúng nói gì, nhưng nghe qua mấy tiếng cười đùa cợt nhã ấy thì cũng tự hiểu đó chẳng phải là ý tốt lành.
Bước qua thành môn, một đường tiến vào đại điện. Bên trong đuốc lửa sáng bừng, vừa bước qua ngạch cửa thì mùi rượu thịt liền xông thẳng vào mũi khiến nữ nhân thanh đạm như nàng có chút khó chịu.
Phía trên toạ vị trống không, chỉ thấy một mình Toa Đô ngồi bên mộc đôn phía tả nhàn nhã nhấp rượu. Trần Khắc Chung lại lần nữa nhận lầm mà bái kiến nên khiến cả hai người Ô Mã Nhi, Toa Đô được dịp chế nhạo một phen.
Đang bỡn cợt cười chê tên sứ giả mắt mù thì cả hai vội vàng im lặng, chỉnh đốn tư thế quỳ xuống bái lễ khi thấy vương tử của họ bước vào.
Dù chưa kịp nhìn qua, nhưng Trần Khắc Chung cùng An Tư và Tiểu Thi cũng phải gấp gáp quỳ bái cúi đầu.
Đại điện phút chốc thanh tĩnh...
Từng tiếng bước chân đều đều đi ngang qua họ rồi dừng lại ngay trên toạ vị. Nàng thong thả ngả người ngồi xuống, có chút lười biếng tựa lưng vào tấm da hổ phía sau cất lời.
- Tả hữu phó tướng miễn lễ đi, còn sứ giả kia, ngươi hôm nay mang đến điều gì cho bổn vương?
Khoan đã, trong một khắc tim An Tư như khựng lại, chất giọng này...
Trần Khắc Chung vẫn cúi đầu cung kính.
- Bẩm đại vương, trước hết hạ quan xin ra mắt ngài, kính chúc Thoát Hoan vương tử miên trường phước thọ...
Những lời giả tạo này nàng nghe sao quá nhàm chán, hắn lại tiếp.
- ...Sau, hạ quan theo lệnh cống dâng trân bảo quý giá nhất Đại Việt lên Thoát Hoan vương tử, tỏ rõ thành ý cầu hoà cùng Nguyên quốc thiên triều.
Dứt lời, hắn tránh sang một bên nhường chỗ cho hồng y nữ tử, tuy đã mang khăn che mặt nhưng lại không giấu được nét đẹp đoan trang. Nữ tử cất lời oanh ngọc thưa.
- Hạnh kiến trấn nam vương, thiếp thân là Trần An Tư, hoàng quốc muội Đại Việt, theo lệnh hoàng thượng đến đây hầu hạ ngài.
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhíu mày nhìn nhau, tình huống này quả thật có chút không ngờ đến, cống phẩm là công chúa nước Nam. Ô Mã Nhi lần nữa siết chặt lòng bàn tay nén giận, bởi lẽ nàng cho rằng Đại Việt lần này có âm mưu trù tính gì đó nên bèn căn dặn hắn hết thảy đều phải nhịn để xem bọn chúng bày ra quỷ kế gì.
Nhưng lúc nhìn lên phía nàng, rõ ràng Ô Mã Nhi trông thấy nàng mới là người mất bình tĩnh.
Ở trên toạ vị cao nghiêm, nàng dường như không tin vào mắt mình, An Tư...đó là An Tư tiểu nữ tặc ngày trước gặp gỡ nơi hoàng thành Thăng Long, giờ đây...ngay trước mặt nàng, nàng ấy đang ở đó, vận mệnh đẩy đưa gặp lại trong tình cảnh thế này.
Thấy người phía trên lâu quá không có động tĩnh, An Tư bạo gan ngẩng mặt nhìn lên, vừa đó cũng là bóng hình người mà nàng ngày đêm lưu luyến in thẳng vào mắt.
Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng kinh diễm.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng lính hầu thất thanh, tiếng binh khí va chạm huyên náo.
Rất nhanh, như một cơn gió xông vào đại điện là tên nam nhân toàn thân ướt sũng, khuôn nhan tản ra thứ sát khí ghê người, hắn giương gươm một đường lao thẳng đến phía trấn nam vương Thoát Hoan.
Trần Khắc Chung bàng hoàng thét.
- YẾT KIÊU, MAU DỪNG TAY!!!
Đây hẳn là một kế hoãn binh, một âm mưu chực chờ nàng mắc bẫy. Mà cái âm mưu này chắc chắn thuộc về cống phẩm bọn chúng sắp sửa hiến dâng.
Trong thư không đề cập rõ, chỉ nói đây là cống phẩm quý giá trân bảo nhất của Đại Việt riêng tặng trấn nam vương, là một món lễ bất ngờ sẽ được chính sứ giả Trần Khắc Chung đại diện mang đến dâng lên với mong muốn làm hài lòng vương tử.
Sự việc xảy ra vừa hay đúng lúc Toa Đô mới từ thủy trận Chiêm Thành trở về. Lúc này hai bên tả hữu phó tướng của nàng đều đã hội tụ, bất kể quân Trần có mưu đồ gì, chỉ cần cả gan khua động binh đao thì nàng sẽ không ngần ngại san bằng đất nước này thành bình địa.
Có điều Toa Đô tỏ ý không nên thu nhận cống phẩm kia để tránh bắt đầu một sự việc mà chính mình còn chưa nắm rõ trong tay, hắn lo rằng có âm mưu hành thích. Nhưng đáp lại, nàng chỉ nhếch môi cười lạnh.
- Bọn người Giao Chỉ dám đem cống phẩm sang đây, vậy bổn vương sợ gì mà không dám nhận tâm ý này của chúng, để rồi xem, muốn nhanh vong quốc thì cứ động thủ.
Vậy là nàng lệnh cho thảo ra một bức truyền thư hồi âm. Cả ba người quân thần, nàng, Toa Đô và Ô Mã Nhi đều tò mò chờ đợi thứ trân bảo nhất Đại Việt sắp được cống dâng.
...
Chiều hôm định mệnh đó, An Tư vận trên thân bộ hồng y điểm xuyến, ngồi thinh lặng để Hoa Dung công chúa vấn tóc cài trâm, còn Thụy Bảo sớm đã khóc đến lả người khi nghe được hung tin này.
Hoa Dung thút thít khóc thương cho thân phận An Tư, một đoá hoa đương thì xuân sắc sắp bị vùi dập trong nhuốc nhơ bùn lầy. Đoá hoa này là hoàng muội của Hoa Dung, tuy không cùng một mẹ, nhưng huyết nhục thâm tình làm sao có thể vô cảm thản nhiên?
An Tư ngược lại không khóc, nàng lặng lẽ kẻ mày tô son, đôi môi anh đào thoa lên lớp son đỏ lại càng tôn lên nét đẹp thiên kiều bá mị. Nhìn dung nhan chính mình trong gương, nàng lại nhớ đến ngày ấy người đó đã khen nàng đẹp, nói thích nàng như thế này. Đáng tiếc...An Tư đã sắp không còn như thế này nữa rồi...
Sở dĩ nàng không khóc là bởi đêm qua đã dành cả đêm rơi lệ đủ rồi, khóc cũng đã khóc xong, hôm nay bắt buộc công chúa An Tư phải thật xinh đẹp, tốt nhất là đẹp đến động lòng người để kế hoạch của Đại Việt được tiến hành thuận lợi.
Trên thuyền ngự trước lúc tiễn đưa, Trần Nhân Tông quỳ xuống kính lễ với nàng, hoàng thượng đã quỳ, đồng loạt bá quan đều quỳ theo cung kính. Bọn họ đều là trang nam tử trượng phu, có lắm người tự kiêu bản thân tài cao xuất chúng, ấy vậy mà hiện thời lại nhờ vào một nữ nhi đứng ra cân quốc, ai nấy đều không khỏi tự thẹn với lòng.
Đỡ lấy cánh tay Trần Nhân Tông đứng dậy, An Tư ôn nhu nói.
- Hoàng thượng là thiên tử, đừng quỳ dưới chân An Tư, lễ này ta gánh không nổi.
Trần Nhân Tông lắc đầu rồi đáp.
- Hoàng cô hy sinh trinh bạch danh tiết vì Đại Việt, lễ này hoàng cô nhất định phải nhận thay cho lời cảm tạ của trẫm và muôn dân.
- Năm xưa có bà thái hậu giữa lúc non nước nguy nan đã đứng lên cài trâm xốc áo nói một câu "Người giữ nước không thẹn cùng người dựng nước" đã làm khích lệ lòng dân. An Tư hôm nay chỉ là tiếp bước tiền nhân không hổ thẹn cùng người dựng nước. Ta đợi tin toàn thắng của mọi người.
Lời vừa dứt, nàng khoan thai bước xuống thuyền nhỏ, lần cuối cùng quay đầu nhìn lại thân tộc hoàng gia tất cả đều đông đủ đưa tiễn. Hoa Dung dìu đỡ Thụy Bảo vẫy tay tạm biệt, Trần Nhân Tông cùng Trần Quốc Toản gượng cười dõi theo, duy nhất chỉ có thái thượng hoàng Trần Thánh Tông là lúc này cúi gầm mặt che giấu khổ sở.
Thuyền nhỏ dần trôi đi xa, lúc này trong một góc ngự thuyền Yết Kiêu đang kịch liệt nốc rượu, gương mặt hắn đỏ lên gay gắt không biết vì tửu hay vì ghen.
Tiểu Thi ngồi cạnh An Tư nhìn nàng không chớp mắt, quan sát từng chút biểu cảm trên gương mặt chủ nhân. Trần Khắc Chung cũng ngồi ngay phía trước nhưng hắn chỉ im lặng nhìn ra xa phía bến bờ Nhĩ Hà, nơi cách đây không lâu quân Mông Nguyên đã cột bè dựng cầu đánh bại hai đồn gác Đại Việt.
Và hôm nay, bến Nhĩ Hà cũng sẽ là nơi hắn dâng lên cống phẩm cho trấn nam vương Thoát Hoan, kẻ chỉ huy bí ẩn đang ngự tại đâu đó trong thành trì vừa chiếm cứ.
Sóng nước Nhĩ Hà là nơi An Tư dìm táng mối tình đầu khờ dại, tự vấn một khi đã bước xuống khỏi thuyền này thì nàng phải toàn tâm trợ giúp quân ta đạt thành kế mỹ nhân, dù có phải ái ân cùng phường xâm lược.
Gần đến bến bờ, Trần Khắc Chung khẽ khàng hỏi nhỏ.
- Công chúa vẫn nhớ những gì hạ thần dặn dò chứ? Chịu khó một thời gian, quân ta nhất định sẽ phản công.
Vì thời gian gấp rút, trước đó Trần Khắc Chung chỉ có để chỉ dẫn nàng phải giả vờ ngoan ngoãn, tỏ vẻ nhu tình hòng chiếm được tình cảm, sự tin tưởng của Thoát Hoan để dễ dàng mật báo.
- Ta nhớ rồi, ngươi đừng lo.
...
Trời đã nhá nhem tối, bên bến Nhĩ Hà quân Nguyên đốt đuốc sáng rực, thấy thuyền nhỏ sứ giả gần đến thì binh lính thích thú hò reo, ai nấy đều muốn một lần nhìn thử qua trân bảo Đại Việt.
Như kế hoạch, trước lúc cập bến Tiểu Thi đem mảnh khăn hồng đeo lên cho An Tư, vừa tăng thêm phần bí ẩn, vừa để tránh phàm phu tục tử dò xét.
Đón đợi ba người là Ô Mã Nhi, vì trước đó hắn từng đối thoại cùng sứ giả, để hắn tiếp người xem ra là hợp lý. Ô Mã Nhi không mấy bận tâm về Trần Khắc Chung, chỉ là tầm mắt của hắn chăm chú dán lên giai nhân hồng y đi sau, nghi hoặc hỏi.
- Đó là...?
Trần Khắc Chung giả vờ nham nhở, nhướn nhướn mày kề tai nói khẽ với Ô Mã Nhi.
- Đó là cống phẩm đấy tướng quân.
Ô Mã Nhi cả kinh, hoá ra cống phẩm mà Đại Việt nói đến lại là một mỹ nhân. Hắn bối rối xen lẫn tức giận nhưng đành phải kiềm chế, dẫn ba người kia nhập thành diện kiến vương tử.
Hồng y phiêu dật khẽ chuyển lay theo từng nhịp bước, ánh mắt trong vắt mà kiên định nhìn thẳng về phía trước mà đi mặc kệ xung quanh đều là tiếng xì xầm bàn tán của binh lính Mông Nguyên, nàng dĩ nhiên không hiểu bọn chúng nói gì, nhưng nghe qua mấy tiếng cười đùa cợt nhã ấy thì cũng tự hiểu đó chẳng phải là ý tốt lành.
Bước qua thành môn, một đường tiến vào đại điện. Bên trong đuốc lửa sáng bừng, vừa bước qua ngạch cửa thì mùi rượu thịt liền xông thẳng vào mũi khiến nữ nhân thanh đạm như nàng có chút khó chịu.
Phía trên toạ vị trống không, chỉ thấy một mình Toa Đô ngồi bên mộc đôn phía tả nhàn nhã nhấp rượu. Trần Khắc Chung lại lần nữa nhận lầm mà bái kiến nên khiến cả hai người Ô Mã Nhi, Toa Đô được dịp chế nhạo một phen.
Đang bỡn cợt cười chê tên sứ giả mắt mù thì cả hai vội vàng im lặng, chỉnh đốn tư thế quỳ xuống bái lễ khi thấy vương tử của họ bước vào.
Dù chưa kịp nhìn qua, nhưng Trần Khắc Chung cùng An Tư và Tiểu Thi cũng phải gấp gáp quỳ bái cúi đầu.
Đại điện phút chốc thanh tĩnh...
Từng tiếng bước chân đều đều đi ngang qua họ rồi dừng lại ngay trên toạ vị. Nàng thong thả ngả người ngồi xuống, có chút lười biếng tựa lưng vào tấm da hổ phía sau cất lời.
- Tả hữu phó tướng miễn lễ đi, còn sứ giả kia, ngươi hôm nay mang đến điều gì cho bổn vương?
Khoan đã, trong một khắc tim An Tư như khựng lại, chất giọng này...
Trần Khắc Chung vẫn cúi đầu cung kính.
- Bẩm đại vương, trước hết hạ quan xin ra mắt ngài, kính chúc Thoát Hoan vương tử miên trường phước thọ...
Những lời giả tạo này nàng nghe sao quá nhàm chán, hắn lại tiếp.
- ...Sau, hạ quan theo lệnh cống dâng trân bảo quý giá nhất Đại Việt lên Thoát Hoan vương tử, tỏ rõ thành ý cầu hoà cùng Nguyên quốc thiên triều.
Dứt lời, hắn tránh sang một bên nhường chỗ cho hồng y nữ tử, tuy đã mang khăn che mặt nhưng lại không giấu được nét đẹp đoan trang. Nữ tử cất lời oanh ngọc thưa.
- Hạnh kiến trấn nam vương, thiếp thân là Trần An Tư, hoàng quốc muội Đại Việt, theo lệnh hoàng thượng đến đây hầu hạ ngài.
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhíu mày nhìn nhau, tình huống này quả thật có chút không ngờ đến, cống phẩm là công chúa nước Nam. Ô Mã Nhi lần nữa siết chặt lòng bàn tay nén giận, bởi lẽ nàng cho rằng Đại Việt lần này có âm mưu trù tính gì đó nên bèn căn dặn hắn hết thảy đều phải nhịn để xem bọn chúng bày ra quỷ kế gì.
Nhưng lúc nhìn lên phía nàng, rõ ràng Ô Mã Nhi trông thấy nàng mới là người mất bình tĩnh.
Ở trên toạ vị cao nghiêm, nàng dường như không tin vào mắt mình, An Tư...đó là An Tư tiểu nữ tặc ngày trước gặp gỡ nơi hoàng thành Thăng Long, giờ đây...ngay trước mặt nàng, nàng ấy đang ở đó, vận mệnh đẩy đưa gặp lại trong tình cảnh thế này.
Thấy người phía trên lâu quá không có động tĩnh, An Tư bạo gan ngẩng mặt nhìn lên, vừa đó cũng là bóng hình người mà nàng ngày đêm lưu luyến in thẳng vào mắt.
Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng kinh diễm.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng lính hầu thất thanh, tiếng binh khí va chạm huyên náo.
Rất nhanh, như một cơn gió xông vào đại điện là tên nam nhân toàn thân ướt sũng, khuôn nhan tản ra thứ sát khí ghê người, hắn giương gươm một đường lao thẳng đến phía trấn nam vương Thoát Hoan.
Trần Khắc Chung bàng hoàng thét.
- YẾT KIÊU, MAU DỪNG TAY!!!