Chương 22: Hồi 22: Thánh chỉ
Rốt cuộc trận mưa đó đã khiến nàng cảm nhiễm phong hàn, vốn từ nhỏ quen việc rèn luyện nên thân thể mạnh khỏe hơn nữ nhân trang lứa rất nhiều, không thường bệnh vặt, tuy nhiên mỗi lần trở bệnh đều sẽ dai dẵng khó chữa, và lần này cũng không ngoại lệ. Gắng gượng ngồi ăn cùng mọi người mà chốc chốc lại ho mãi không thôi, khiến Hạnh cô cô lo lắng, và cũng khiến Ô Mã Nhi xót xa, nhưng có lẽ người đau lòng nhất vẫn là An Tư, nàng ấy nghĩ rằng người thương bị bệnh nặng đến mức này chẳng phải là do mình gây ra đó sao? Mỗi lần nàng ho đều khiến tim An Tư nhói lên một chút, ân cần bên cạnh rót nước vuốt lưng, mỗi cử chỉ đều được Hạnh cô cô dõi theo đầy nghi hoặc.
Nhìn qua một lượt trên bàn, không biết không hay kể từ ngày nào bữa ăn rượu thịt ê hề lại có thêm vài món canh thanh cơm đạm, đây nào phải khẩu vị của người Mông Cổ, rõ ràng được đặc biệt chuẩn bị dành cho vị công chúa nước Việt kia. Ai cũng thấu tỏ, chỉ là không muốn nói ra thành lời, duy có mỗi Ô Mã Nhi cũng kể từ ngày ấy đến nay lại ăn uống xấu tính hơn hẳn, đã ăn như lang thôn hổ yết mà còn không ngừng lườm liếc An Tư, dường như Hạnh cô cô cũng dần nhận ra được hắn đối với nàng mang tư tưởng thâm sâu gì.
Thiện điểm vừa xong xuôi thì thấy ngoài cửa có tên lính thập thò như đang chờ đợi được truyền, nàng liền cho gọi hắn vào hỏi chuyện. Được biết đại hãn vương Hốt Tất Liệt hay tin trên chiến địa Đại Việt đã xảy ra nhiều chuyển biến mới, mà nàng lại lập được vô số chiến công nhờ tài mưu lược điều binh, làm địch quân khiếp sợ phải cống nạp luôn cả hoàng quốc muội cao quý làm tặng lễ dâng lên con mình nên càng khiến hãn vương đắc ý bất tận. Bèn sai người truyền ban thánh chỉ, triệu kiến nàng cùng tả hữu phó tướng trở về Mông Cổ để được đại hãn vương đích thân khen thưởng, còn ba quân tướng sĩ trấn giữ Đại Việt cũng sẽ được hậu ái thưởng ban.
Chuyện này diễn ra hiển nhiên làm nàng vui vẻ vô cùng, hãn phụ đã vì nàng mà tự hào, cũng không phụ rẫy thân phận cửu hoàng huynh, còn gì đáng mừng hơn được nữa? Tâm hoạt đắc, nét mặt cũng trở nên hoan hỷ vô cùng, biểu lộ rõ ràng ai cũng nhận ra. Có điều ở cuối dòng là mấy nét chữ cấu thành câu khiến nàng không khỏi bất ngờ khi vừa đọc qua, còn có phần không tin vào mắt phải đọc đi đọc lại mấy lần, đó là...
"Đại hãn ngày đêm trông ngóng, truyền cung nữ A La Mạc Hạnh trở về."
"Ngày đêm trông ngóng sao? Đây rốt cuộc là ý gì?" Nàng tự hỏi.
Hạnh cô cô mắt thấy nàng thoáng vẻ bất thường liền mở lời hỏi thăm.
- Thánh chỉ đã viết điều gì mà khiến vương tử vừa vui đấy lại liền thay đổi nét mặt khó tả như vậy?
- À...Hạnh cô cô...người cầm lấy đọc thử đi.
Đưa cuộn thánh chỉ màu hoàng kim cho Hạnh cô cô, quả nhiên vừa xem qua cô ấy đã lập tức nhíu mày trầm ngâm.
- Hai người có phải giấu con gì đó không?
Hạnh cô cô lắc đầu, nàng biết cái lắc đầu này không phải câu trả lời có hay không, mà chính là "Hoan nhi đừng hỏi nữa." được, nàng sẽ không hỏi thêm, nàng không hề muốn Hạnh cô cô phải vì mình khó xử. Trả lại thánh chỉ cho nàng, cô ấy dường như mất hết tinh thần, đứng dậy rời đi trong sự khó hiểu của tất cả mọi người.
Nàng thở dài, được một lúc mới truyền đạt lại.
- Chúng ta sẽ trở về Mông Cổ, đây là thánh lệnh của hãn phụ, ngài rất hài lòng về những gì chúng ta đã đạt được, truyền ta cùng các ngươi trở về cố hương để khen thưởng, những tướng sĩ ở lại trấn thủ cũng sẽ được hậu thưởng.
Nghe xong, đồng loạt Ô Mã Nhi và Toa Đô đều mừng rỡ ra mặt, bọn họ cười vang, rót rượu cạn chén liên tục. Xem ra dù có là những kẻ dày dặn kinh nghiệm Âu chinh Á chiến, sinh sống quanh năm trên chiến trường đẫm máu thì niềm mong mỏi hân hoan duy nhất cũng chỉ là được hồi hương...quay về cố thổ...quay về nhà.
...
Trong phòng.
- Ngươi thu dọn hành lý đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về Mông Cổ.
An Tư dẫu biết rõ hiện thời với thân phận cống phẩm của nàng, đã thuộc về trấn nam vương thì cư nhiên người đó đi đâu nàng cũng phải theo cùng, nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi lời dư thừa.
- Ta cũng phải đi sao?
Nàng đang lật giở binh pháp cũng phải đình chỉ trước câu hỏi này của An Tư, đặt quyển sách xuống, ho khan mấy tiếng, gương mặt vô cảm nhìn đối phương.
- Đợi khi Mông Nguyên sát nhập Đại Việt đạt thành thì ngươi muốn ở đâu đi đâu ta cũng chẳng quan tâm, nhưng giờ ta ở đâu thì ngươi theo đó, đừng hỏi mấy câu nhảm nhí nữa!
Lời này lạnh nhạt quá đỗi, An Tư cảm thấy trái tim run lên đau thắt, tự trách mình phải chăng vì hôm đó không biết phép tắc thân mật cùng người ta nên mới khiến đối phương cho rằng rẻ mạt, nữ tử lại không biết giữ thân mà xem thường ghét bỏ?
An Tư buồn bã gật đầu đáp lại.
Nàng ấy thầm nghĩ "Ta chỉ là hỏi để ngươi nói muốn có ta đi cùng thôi mà..."
Nhớ lại mấy hôm trước, khi to gan nài nỉ người đó thả Yết Kiêu và Trần Khắc Chung thì đã bị người đó phẫn nộ hất đổ cả chén thuốc mình bỏ công sắc nấu. Lúc ấy vì sao lại giận dữ đến vậy? Vì sao không muốn thả Yết Kiêu? Vì sao rốt cuộc cũng đồng ý cho hai người kia đi nhưng lại trở nên vô tình với nàng thế này? Cả ngay phòng cũng không ngủ chung nữa, vì sao chứ...?
Nàng đã cư xử ngô nghê, mà An Tư cũng lại ngô nghê không kém, vì sao nàng không muốn thả Yết Kiêu? Vì sao nàng phải tức giận khi An Tư xin cho kẻ đó? Không lẽ...nàng ấy không biết hay sao?
...
Cứ vậy, cả hai rơi vào lãnh đạm cũng đã nhiều ngày rồi.
Cho tới khi chính thức khởi hành lên đường, trước lúc đi, An Tư vẫn như thường lệ bưng vào phòng nàng chén thuốc ấm.
- Uống thuốc đi rồi hãy lên đường.
Khi nhận lấy chén thuốc, vô tình mấy ngón tay khẽ chạm vào nhau khiến cả hai đều bất giác ngỡ ngàng nhìn đối phương. Đã qua mấy ngày lẩn tránh, giờ nàng mới có dịp để mắt đến tiểu nữ nhân này, từ lúc nào đôi mắt sáng ngời trong vắt kia lại trở nên ảm đạm ưu sầu đến vậy? Dưới mắt có chút thâm quầng hẳn là vì ban đêm không dám ngủ do một mình sợ ma, không lẽ nàng ấy không kêu Tiểu Thi sang cùng hay sao? Bàn tay trái cũng có một vết bỏng nhỏ, lẽ nào là vì nấu thuốc cho nàng?
Tự dưng lại đau lòng như vậy...
Uống xong chén thuốc, nàng nhỏ giọng.
- Đa tạ tiểu nữ tặc, khổ cho ngươi rồi.
An Tư sững sờ nhìn nàng, liền đó là cảm giác hạnh phúc ngập tràn xâm chiếm con tim, rốt cuộc lại được người đó thân mật gọi là tiểu nữ tặc một lần nữa.
- Không sao đâu, Hoan nhi mau khỏe mạnh là ta mừng rồi.
Hai người đứng đối diện nhau, gần trong gang tấc, dường như nụ cười càng lúc càng sâu.
...
Bàn giao lại hết chiến sự cho Hữu Thừa, Khoan Triệt, nàng yên tâm cùng mọi người lên đường trở về Mông Cổ, lòng không khỏi nôn nao thương nhớ thảo nguyên bạt ngạt trải rộng, thương nhớ hãn phụ đang chờ đợi ngóng trông...dù nàng biết, người hãn phụ chờ đợi không thật sự là mình.
Đáng lẽ lần này trở về chỉ cần đi bốn cổ xe ngựa là được, một dành cho Ô Mã Nhi và Toa Đô, một dành cho nàng và Hạnh cô cô, còn lại hai cổ xe, một chở hành lý, một chở lễ vật đặc trưng Đại Việt đem về dâng lên hãn phụ làm quà, còn binh sĩ theo hầu dĩ nhiên không dưới ba trăm.
Có điều lần này còn thêm cả An Tư, vậy nên lại thành Ô Mã Nhi và Toa Đô ở cùng một cổ, Hạnh cô cô và Tiểu Thi ở cùng một cổ, còn nàng và An Tư công chúa lại ở cùng một cổ xe...không thể chia phòng nữa, mà hình như điều này cũng khiến cả hai vừa ý hơn thì phải.
...
Đây là lần đầu tiên An Tư rời khỏi Đại Việt đến nơi non nước xa lạ khác, mà lại còn là đất nước của những kẻ đang xâm lược Đại Việt, thật không khỏi khiến cõi lòng bất an.
Bên trong cổ xe ngựa rộng rãi được trang hoàn có phần xa xỉ, nàng dựa lưng nằm trên chiếc gối dài êm ái đọc sách, bên bàn nhỏ là các thứ trái cây cùng rượu ngọt, ngồi gần kề là mỹ nhân hồng y nhan sắc khuynh thành, bối cảnh này thật khiến nhiều kẻ ngưỡng vọng ước ao, mà chính nàng cũng đang thoải mái tận hưởng. Nhưng ngó qua trông thấy biểu cảm An Tư đượm nét âu lo, nàng cũng dường như hiểu ra cớ sự, tuy ánh mắt cơ hồ vẫn không rời sách, lời nói ra có phần vô thưởng vô phạt, nhưng ngụ ý là đang trấn an mỹ nhân.
- Mông Cổ rất rộng lớn, thảo nguyên xanh ngát bạt ngàn đến tận chân trời, không khí thoáng đãng. Người dân hiền hòa phóng khoáng, trà sữa, sữa ngựa cũng lại rất ngon, nhiều món bánh lạ miệng, ăn sẽ ngon, chơi sẽ vui lắm, yên tâm.
An Tư biết người đó là đang quan tâm mình, chống cằm nhìn người ta đọc sách mà không vơi được ý cười hiển lộ trên đôi môi đào.
- Ta hiểu rồi, hm...có Hoan nhi bên cạnh dĩ nhiên sẽ vô cùng yên tâm!
- Khụ...
Nàng lại ho mấy tiếng, lườm An Tư đang nhướn mày tỏ ý vô tư lự.
...
Xem nào, hành trình này đối với nàng nói xa thì không xa, nói gần cũng lại chẳng gần, tuy nhiên ngày ấy rời khỏi cố thổ đến đất nước Đại Việt này không hề nghĩ lúc quay về lại còn mang theo một mỹ nhân bên cạnh, mà mỹ nhân này lại là An Tư hoàng quốc muội, thân phận tôn quý, tính cách thiện lương. Hình như thâm tâm đã không còn cô độc nữa, gặp được An Tư là điều may mắn...có được An Tư ở đây lại là điều đáng cảm kích duy nhất mà nàng thật lòng đa tạ Đại Việt, dù rằng mục đích bọn họ dâng An Tư không hề thiện ý.
Nhưng ngay tại lúc này, cả nàng và An Tư đều không hề hay biết chính cuộc hành trình này đây sẽ đưa họ lật sang một trang mới của cuộc đời, là hạnh phúc hay khổ đau nào có ai đoán định được. Và cũng kể từ đây, họ sẽ càng tiến gần hơn đến với ngưỡng cửa sự thật, một sự thật sẽ khiến cả hai mang tội cùng thời gian, để rồi mai này hai cái tên Thoát Hoan-An Tư sẽ phải gắn liền cùng dòng lịch sử trong một hồi loạn thế tình si.
Nhìn qua một lượt trên bàn, không biết không hay kể từ ngày nào bữa ăn rượu thịt ê hề lại có thêm vài món canh thanh cơm đạm, đây nào phải khẩu vị của người Mông Cổ, rõ ràng được đặc biệt chuẩn bị dành cho vị công chúa nước Việt kia. Ai cũng thấu tỏ, chỉ là không muốn nói ra thành lời, duy có mỗi Ô Mã Nhi cũng kể từ ngày ấy đến nay lại ăn uống xấu tính hơn hẳn, đã ăn như lang thôn hổ yết mà còn không ngừng lườm liếc An Tư, dường như Hạnh cô cô cũng dần nhận ra được hắn đối với nàng mang tư tưởng thâm sâu gì.
Thiện điểm vừa xong xuôi thì thấy ngoài cửa có tên lính thập thò như đang chờ đợi được truyền, nàng liền cho gọi hắn vào hỏi chuyện. Được biết đại hãn vương Hốt Tất Liệt hay tin trên chiến địa Đại Việt đã xảy ra nhiều chuyển biến mới, mà nàng lại lập được vô số chiến công nhờ tài mưu lược điều binh, làm địch quân khiếp sợ phải cống nạp luôn cả hoàng quốc muội cao quý làm tặng lễ dâng lên con mình nên càng khiến hãn vương đắc ý bất tận. Bèn sai người truyền ban thánh chỉ, triệu kiến nàng cùng tả hữu phó tướng trở về Mông Cổ để được đại hãn vương đích thân khen thưởng, còn ba quân tướng sĩ trấn giữ Đại Việt cũng sẽ được hậu ái thưởng ban.
Chuyện này diễn ra hiển nhiên làm nàng vui vẻ vô cùng, hãn phụ đã vì nàng mà tự hào, cũng không phụ rẫy thân phận cửu hoàng huynh, còn gì đáng mừng hơn được nữa? Tâm hoạt đắc, nét mặt cũng trở nên hoan hỷ vô cùng, biểu lộ rõ ràng ai cũng nhận ra. Có điều ở cuối dòng là mấy nét chữ cấu thành câu khiến nàng không khỏi bất ngờ khi vừa đọc qua, còn có phần không tin vào mắt phải đọc đi đọc lại mấy lần, đó là...
"Đại hãn ngày đêm trông ngóng, truyền cung nữ A La Mạc Hạnh trở về."
"Ngày đêm trông ngóng sao? Đây rốt cuộc là ý gì?" Nàng tự hỏi.
Hạnh cô cô mắt thấy nàng thoáng vẻ bất thường liền mở lời hỏi thăm.
- Thánh chỉ đã viết điều gì mà khiến vương tử vừa vui đấy lại liền thay đổi nét mặt khó tả như vậy?
- À...Hạnh cô cô...người cầm lấy đọc thử đi.
Đưa cuộn thánh chỉ màu hoàng kim cho Hạnh cô cô, quả nhiên vừa xem qua cô ấy đã lập tức nhíu mày trầm ngâm.
- Hai người có phải giấu con gì đó không?
Hạnh cô cô lắc đầu, nàng biết cái lắc đầu này không phải câu trả lời có hay không, mà chính là "Hoan nhi đừng hỏi nữa." được, nàng sẽ không hỏi thêm, nàng không hề muốn Hạnh cô cô phải vì mình khó xử. Trả lại thánh chỉ cho nàng, cô ấy dường như mất hết tinh thần, đứng dậy rời đi trong sự khó hiểu của tất cả mọi người.
Nàng thở dài, được một lúc mới truyền đạt lại.
- Chúng ta sẽ trở về Mông Cổ, đây là thánh lệnh của hãn phụ, ngài rất hài lòng về những gì chúng ta đã đạt được, truyền ta cùng các ngươi trở về cố hương để khen thưởng, những tướng sĩ ở lại trấn thủ cũng sẽ được hậu thưởng.
Nghe xong, đồng loạt Ô Mã Nhi và Toa Đô đều mừng rỡ ra mặt, bọn họ cười vang, rót rượu cạn chén liên tục. Xem ra dù có là những kẻ dày dặn kinh nghiệm Âu chinh Á chiến, sinh sống quanh năm trên chiến trường đẫm máu thì niềm mong mỏi hân hoan duy nhất cũng chỉ là được hồi hương...quay về cố thổ...quay về nhà.
...
Trong phòng.
- Ngươi thu dọn hành lý đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về Mông Cổ.
An Tư dẫu biết rõ hiện thời với thân phận cống phẩm của nàng, đã thuộc về trấn nam vương thì cư nhiên người đó đi đâu nàng cũng phải theo cùng, nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi lời dư thừa.
- Ta cũng phải đi sao?
Nàng đang lật giở binh pháp cũng phải đình chỉ trước câu hỏi này của An Tư, đặt quyển sách xuống, ho khan mấy tiếng, gương mặt vô cảm nhìn đối phương.
- Đợi khi Mông Nguyên sát nhập Đại Việt đạt thành thì ngươi muốn ở đâu đi đâu ta cũng chẳng quan tâm, nhưng giờ ta ở đâu thì ngươi theo đó, đừng hỏi mấy câu nhảm nhí nữa!
Lời này lạnh nhạt quá đỗi, An Tư cảm thấy trái tim run lên đau thắt, tự trách mình phải chăng vì hôm đó không biết phép tắc thân mật cùng người ta nên mới khiến đối phương cho rằng rẻ mạt, nữ tử lại không biết giữ thân mà xem thường ghét bỏ?
An Tư buồn bã gật đầu đáp lại.
Nàng ấy thầm nghĩ "Ta chỉ là hỏi để ngươi nói muốn có ta đi cùng thôi mà..."
Nhớ lại mấy hôm trước, khi to gan nài nỉ người đó thả Yết Kiêu và Trần Khắc Chung thì đã bị người đó phẫn nộ hất đổ cả chén thuốc mình bỏ công sắc nấu. Lúc ấy vì sao lại giận dữ đến vậy? Vì sao không muốn thả Yết Kiêu? Vì sao rốt cuộc cũng đồng ý cho hai người kia đi nhưng lại trở nên vô tình với nàng thế này? Cả ngay phòng cũng không ngủ chung nữa, vì sao chứ...?
Nàng đã cư xử ngô nghê, mà An Tư cũng lại ngô nghê không kém, vì sao nàng không muốn thả Yết Kiêu? Vì sao nàng phải tức giận khi An Tư xin cho kẻ đó? Không lẽ...nàng ấy không biết hay sao?
...
Cứ vậy, cả hai rơi vào lãnh đạm cũng đã nhiều ngày rồi.
Cho tới khi chính thức khởi hành lên đường, trước lúc đi, An Tư vẫn như thường lệ bưng vào phòng nàng chén thuốc ấm.
- Uống thuốc đi rồi hãy lên đường.
Khi nhận lấy chén thuốc, vô tình mấy ngón tay khẽ chạm vào nhau khiến cả hai đều bất giác ngỡ ngàng nhìn đối phương. Đã qua mấy ngày lẩn tránh, giờ nàng mới có dịp để mắt đến tiểu nữ nhân này, từ lúc nào đôi mắt sáng ngời trong vắt kia lại trở nên ảm đạm ưu sầu đến vậy? Dưới mắt có chút thâm quầng hẳn là vì ban đêm không dám ngủ do một mình sợ ma, không lẽ nàng ấy không kêu Tiểu Thi sang cùng hay sao? Bàn tay trái cũng có một vết bỏng nhỏ, lẽ nào là vì nấu thuốc cho nàng?
Tự dưng lại đau lòng như vậy...
Uống xong chén thuốc, nàng nhỏ giọng.
- Đa tạ tiểu nữ tặc, khổ cho ngươi rồi.
An Tư sững sờ nhìn nàng, liền đó là cảm giác hạnh phúc ngập tràn xâm chiếm con tim, rốt cuộc lại được người đó thân mật gọi là tiểu nữ tặc một lần nữa.
- Không sao đâu, Hoan nhi mau khỏe mạnh là ta mừng rồi.
Hai người đứng đối diện nhau, gần trong gang tấc, dường như nụ cười càng lúc càng sâu.
...
Bàn giao lại hết chiến sự cho Hữu Thừa, Khoan Triệt, nàng yên tâm cùng mọi người lên đường trở về Mông Cổ, lòng không khỏi nôn nao thương nhớ thảo nguyên bạt ngạt trải rộng, thương nhớ hãn phụ đang chờ đợi ngóng trông...dù nàng biết, người hãn phụ chờ đợi không thật sự là mình.
Đáng lẽ lần này trở về chỉ cần đi bốn cổ xe ngựa là được, một dành cho Ô Mã Nhi và Toa Đô, một dành cho nàng và Hạnh cô cô, còn lại hai cổ xe, một chở hành lý, một chở lễ vật đặc trưng Đại Việt đem về dâng lên hãn phụ làm quà, còn binh sĩ theo hầu dĩ nhiên không dưới ba trăm.
Có điều lần này còn thêm cả An Tư, vậy nên lại thành Ô Mã Nhi và Toa Đô ở cùng một cổ, Hạnh cô cô và Tiểu Thi ở cùng một cổ, còn nàng và An Tư công chúa lại ở cùng một cổ xe...không thể chia phòng nữa, mà hình như điều này cũng khiến cả hai vừa ý hơn thì phải.
...
Đây là lần đầu tiên An Tư rời khỏi Đại Việt đến nơi non nước xa lạ khác, mà lại còn là đất nước của những kẻ đang xâm lược Đại Việt, thật không khỏi khiến cõi lòng bất an.
Bên trong cổ xe ngựa rộng rãi được trang hoàn có phần xa xỉ, nàng dựa lưng nằm trên chiếc gối dài êm ái đọc sách, bên bàn nhỏ là các thứ trái cây cùng rượu ngọt, ngồi gần kề là mỹ nhân hồng y nhan sắc khuynh thành, bối cảnh này thật khiến nhiều kẻ ngưỡng vọng ước ao, mà chính nàng cũng đang thoải mái tận hưởng. Nhưng ngó qua trông thấy biểu cảm An Tư đượm nét âu lo, nàng cũng dường như hiểu ra cớ sự, tuy ánh mắt cơ hồ vẫn không rời sách, lời nói ra có phần vô thưởng vô phạt, nhưng ngụ ý là đang trấn an mỹ nhân.
- Mông Cổ rất rộng lớn, thảo nguyên xanh ngát bạt ngàn đến tận chân trời, không khí thoáng đãng. Người dân hiền hòa phóng khoáng, trà sữa, sữa ngựa cũng lại rất ngon, nhiều món bánh lạ miệng, ăn sẽ ngon, chơi sẽ vui lắm, yên tâm.
An Tư biết người đó là đang quan tâm mình, chống cằm nhìn người ta đọc sách mà không vơi được ý cười hiển lộ trên đôi môi đào.
- Ta hiểu rồi, hm...có Hoan nhi bên cạnh dĩ nhiên sẽ vô cùng yên tâm!
- Khụ...
Nàng lại ho mấy tiếng, lườm An Tư đang nhướn mày tỏ ý vô tư lự.
...
Xem nào, hành trình này đối với nàng nói xa thì không xa, nói gần cũng lại chẳng gần, tuy nhiên ngày ấy rời khỏi cố thổ đến đất nước Đại Việt này không hề nghĩ lúc quay về lại còn mang theo một mỹ nhân bên cạnh, mà mỹ nhân này lại là An Tư hoàng quốc muội, thân phận tôn quý, tính cách thiện lương. Hình như thâm tâm đã không còn cô độc nữa, gặp được An Tư là điều may mắn...có được An Tư ở đây lại là điều đáng cảm kích duy nhất mà nàng thật lòng đa tạ Đại Việt, dù rằng mục đích bọn họ dâng An Tư không hề thiện ý.
Nhưng ngay tại lúc này, cả nàng và An Tư đều không hề hay biết chính cuộc hành trình này đây sẽ đưa họ lật sang một trang mới của cuộc đời, là hạnh phúc hay khổ đau nào có ai đoán định được. Và cũng kể từ đây, họ sẽ càng tiến gần hơn đến với ngưỡng cửa sự thật, một sự thật sẽ khiến cả hai mang tội cùng thời gian, để rồi mai này hai cái tên Thoát Hoan-An Tư sẽ phải gắn liền cùng dòng lịch sử trong một hồi loạn thế tình si.