Chương 4: Hồi 4: Nữ tặc
- Đã 13 năm rồi nhỉ, hoàng huynh? Đáng lẽ kẻ nên đứng đây hôm nay, trong bộ chiến bào này là huynh chứ không phải ta. Hoặc đáng lẽ ta đã nên nằm cùng huynh ở dưới này từ lâu, đó mới là điều đúng đắn, có phải không?
Nàng ngồi bệt xuống thềm đá, tựa đầu vào tấm bia mộ đề tên Thuyết Hoan mà thẩn thờ:
- ... Ngày mai ta sẽ lên đường sang An Nam, đây là chuyến đi xa nhất từ trước đến giờ của ta, đến một đất nước hoàn toàn lạ lẫm, và đây... cũng sẽ là trận chiến đầu tiên của ta!
Chân mày nàng nhíu lại, ánh mắt đăm chiêu mông lung. Lăng tẩm hoàng thất im ắng đến đáng sợ, tường cao cột đá, tất cả đều toát ra vẻ u ám hoang liêu... cũng y như số phận của những con người nơi đây vậy, dù có từng là hoàng thân quốc thích thì sao? Nay cũng chỉ còn là những cái xác cô độc đang dần mục rữa bên dưới mộ phần lạnh lẽo.
Ai biết được khi nào thì nàng cũng nằm lại đây mà ngủ yên ngàn năm như họ.
...
- Người lại đến hoàng lăng nữa sao?
Chập choạng tối khi nàng trở về thì Hạnh cô cô đã chờ sẵn từ lâu, vừa thấy nàng liền cất tiếng hỏi. Nàng hướng phía Hạnh cô cô cười nhẹ thay cho câu trả lời trước khi ngồi xuống trường kĩ, theo thói quen, Hạnh cô cô bước tới rót cho nàng một chén rượu sữa ngựa, rồi hạ giọng nói:
- Cô cô còn không hiểu Hoan nhi nữa hay sao? Mỗi khi người muộn phiền thì đều sẽ đến hoàng lăng tìm an tĩnh.
Nàng thiết tha nắm lấy đôi bàn tay chai sần của Hạnh cô cô mà nhè nhẹ xoa:
- Ngày mai con phải lên đường rồi! Lần này ra đi không biết bao giờ mới đoàn tụ, cô cô ở lại nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé! Làm việc ít thôi, chuyện gì lặt vặt cứ giao cho nô tì làm, đừng cầu toàn quá mà tự mình ôm hết. Cô cô phải ăn uống nhiều vào, trời trở lạnh nhớ khoác thêm áo lông...Hoan nhi... thật sự lo lắng lắm...
Hai từ "đoàn tụ" này thốt ra, ý cũng là để khẳng định Hạnh cô cô đối với nàng không khác chi thân nhân thâm tình, tâm tư nàng, Hạnh cô cô cũng vạn phần thấu tỏ. Hai người tuy một chủ một nô, thế nhưng bao năm tình nghĩa, nay đã chẳng khác nào mẫu nhi chi tử. Nước mắt lưng tròng chỉ chực chờ rơi xuống, nhưng lúc này nàng lại không muốn khóc, nàng chỉ mong Hạnh cô cô hoàn toàn yên tâm về mình.
Thấy Hạnh cô cô chỉ len lén rơi lệ mà không đáp lời, nàng khẽ khàng ôm lấy cô ấy mà dụi dụi vào lòng. Bộ dạng nũng nịu này của nàng cứ y hệt năm xưa khi còn là Thuyết Hoan thập công chúa, đã lâu lắm rồi Hạnh cô cô chưa thấy lại được...
...
Cả đêm hôm đó, bên bếp lửa bập bùng, hai người thức trắng tâm sự. Cho đến khi mòn mỏi cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
•••
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy nàng đã không còn thấy Hạnh cô cô đâu nữa. Cũng chẳng có thời gian nghĩ suy nhiều, nàng rất nhanh chạy ra quân doanh, tất bật kiểm tra lại thêm lần nữa binh lực cùng khí giới. Đúng là đến giờ phút này, mọi thứ đều ổn thỏa chu toàn.
...
- Vương tử hãy thay đổi xiêm y của sứ thần, khả hãn cùng chư hầu đang chờ đợi để bắt đầu đại lễ xuất binh.
Toa Đô dâng lên bộ quan phục sứ giả, nàng xem qua rồi lắc đầu:
- Sứ thần sẽ là Ô Mã Nhi.
- Tại sao vậy, thưa vương tử?
Ô Mã Nhi thắc mắc:
- Ngươi có thấy sứ thần nào 19 tuổi chưa?
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhìn nhau gật đầu tỏ ý đã rõ.
Thế là quyết định hữu phó tướng Ô Mã Nhi sẽ đóng vai sứ thần thiên triều Mông Nguyên sang An Nam thương nghị, tả phó tướng Toa Đô là hộ vệ cận thân, còn nàng... sẽ chỉ là một tiểu bình sĩ bình thường theo hầu, âu cũng là để tiện việc dò la thám thính!
...
Trước lễ đài uy nghi chín trượng, nàng tuy một thân khôi giáp tiểu binh tầm thường nhưng cũng không thể nào khoả lấp đi được khí khái lẫm liệt bất phàm, cưỡi trên lưng hãn huyết bảo mã. Hai bên tả hữu là Toa Đô cùng Ô Mã Nhi, không khác nào trái thanh long - phải bạch hổ, dũng mãnh thiện chiến.
Sau mấy canh giờ làm đại lễ, chư hầu quỳ bái hết cả, cuối cùng cũng đã đến thời khắc xuất binh. Hốt Tất Liệt từ ngai vàng trên lễ đài bước xuống đến trước mặt nàng, thấy vậy, nàng cũng xuống ngựa lại gần ông:
- Trấn Nam vương - Thoát Hoan cửu hoàng tử điện hạ của bổn hãn, niềm tự hào của bổn hãn và thiên triều Mông Nguyên. Ta nhân danh là hãn vương Hốt Tất Liệt - hoàng đế Đại Nguyên và là chủ nhân của vạn dặm đồng nội Mông Cổ bao la này, nay ban cho hoàng nhi cùng toàn thể đội quân của con một lời chúc bình an, riêng bản thân con...
Hãn vương Hốt Tất Liệt tháo thanh bảo kiếm có khắc hình thần lang mang bên hông đai lưng ra đưa cho nàng, rồi lại nói tiếp:
- ...Riêng bản thân con, ta ban cho con thanh kiếm Sát Lang này, nó đã theo bổn hãn chinh chiến nhiều năm, vấy máu tươi của biết bao kẻ thù nghịch. Nay ta trao nó lại cho hoàng nhi, hy vọng chuyến đi này con có thể dùng máu tươi của hoàng đế An Nam mà tẩy rửa cho nó! Haha...
Nàng quỳ xuống, nâng lên bảo kiếm trên tay mà cung kính bái một bái:
- Thưa hãn phụ, hoàng nhi sẽ tuyệt đối không cô phụ tâm ý của người!
Lời này nàng thốt ra e rằng cũng chỉ để làm hài lòng Hốt Tất Liệt, tuyệt không có nửa phần xúc cảm nào trong đó:
- Hảo! Vậy bây giờ mau nổi trống lên để đưa tiễn hùng binh thiên triều Mông Nguyên xuất chinh Nam hạ!!!
- Khoan!!!!
Đột nhiên có tiếng cất lên cùng tiếng bước chân gấp gáp vang tới, kẻ dám to gan cất tiếng ngăn ngôn chỉ của hãn vương Hốt Tất Liệt không ai khác chính là Hạnh cô cô, lúc này đang vai đeo tay nải, cố sức từ xa chạy đến. Nàng trong phút chốc vừa bất ngờ lại vừa cả kinh, sao Hạnh cô cô có thể to gan đến mức dám ngăn cản lời thốt ra của hãn phụ:
- ...Kh..khoan...! Chờ...chờ ta với...
Nàng đưa tay đỡ lấy Hạnh cô cô đang thở không ra hơi, ánh mắt hoang mang nhìn sang Hốt Tất Liệt, ngỡ rằng chắc chắn sẽ có đại hoạ, thường ngày Hạnh cô cô làm việc cẩn trọng, sao hôm nay lại thành ra thế này kia chứ? Nhưng không ngờ lại thấy hãn vương gương mặt không hề biến sắc, có chăng trong mắt còn mang thêm ý cười, không thể nào, là nàng nhìn lầm chăng!?:
- ... Vương tử... người ra trận chinh chiến, làm sao có thể thiếu cô cô này theo hầu được... có phải không?
Hạnh cô cô cười cười nhìn nàng, xem ra không hề quan tâm vừa rồi đã thất thố với hãn vương thế nào, còn phần nàng thì lúc này nửa lời cũng không dám đáp lại, chỉ sợ nói sai liền sẽ khiến hãn phụ tức giận, lúc đó nguy to:
- Ngươi có biết chiến trận hiểm nguy đến mức nào không? Còn đòi đi theo, chán sống?
Hốt Tất Liệt không nhìn Hạnh cô cô, nhưng lời nói ra lại không khác nào đang ám chỉ:
- Sống cũng được, chết cũng không sao, mạng này vốn là để toàn tâm bảo hộ vương tử.
Hạnh cô cô cũng dùng thái độ y hệt mà đáp lại. Nàng ngu ngơ đứng giữa nhìn hai người, rồi chỉ thấy hãn phụ thở dài phất phất tay áo, sau đó liền trở lại ngai vàng:
- Hoan nhi, cô cô sẽ theo người đến cùng!
Một lời này Hạnh cô cô nói ra đã khiến lòng nàng trào dâng xúc động, mắt ngấn lệ:
- Vâng, có cô cô rồi, Hoan nhi đã vạn phần an tâm.
Nói rồi, nàng sai người đưa Hạnh cô cô vào cổ xe ngựa của mình, trong khoảnh khắc...dường như nàng thấy được ánh mắt của hãn phụ và Hạnh cô cô hướng về nhau.
Đại lễ kết thúc với tiếng trống trận xuất binh, vậy là nàng đã bắt đầu cuộc hành trình lên đường đến An Nam - Đại Việt mà không hề hay biết có điều gì đang chờ đợi phía trước. Âu cũng là thuận theo thiên mệnh, dùng huyết sắc viết nên một bản tuyệt thế tình ca.
•••
Tháng 1 năm 1285, nàng cùng đoàn hùng binh nay đang giả trang thành đoàn sứ thần tiến sát ải Nam Quan, biên giới hai nước Việt - Nguyên. Nàng sai Ô Mã Nhi phổ một bức thư gửi trực tiếp cho Trần Nhân Tông xin được cầu kiến để thương nghị về vấn đề mượn đường đánh Chiêm Thành. Quả nhiên như nàng dự đoán, Trần Nhân Tông sau khi nhận được thư liền cho triệu sứ đoàn vào kinh thành diện kiến. Vậy là nàng không tốn một binh một tướng liền có thể đường đường chính chính vượt ải Nam Quan tiến về Thăng Long thành!
...
Từ khi đặt chân vào địa phận An Nam, mọi thứ đối với nàng đều đã đổi thay. Nếu ở Mông Nguyên nàng là cửu hoàng điện hạ được thần dân kính yêu, đội quân của nàng được chư hầu nể trọng, thì khi ở đất An Nam này...mọi thứ đã không còn như trước...
Trên đường đến kinh thành, những khi ngang qua làng mạc, dân chúng nhìn vào nếu không bằng đôi mắt sợ hãi thì cũng là bằng ánh mắt căm phẫn, có lẽ ai ai cũng đều đã ngờ ngợ ra rằng người Mông Nguyên sang nước họ không chỉ đơn giản là để đi sứ. Một lần nọ khi dừng chân bên quán nhỏ ven đường, có đứa nhóc con đầu ba chỏm tóc nấp sau lưng mẹ, len lén chỉ tay về phía nàng rồi nói "Mẫu thân, tại sao tóc của bọn họ lại tết kiểu ngộ như vậy?"...đứa nhóc đó nói xong còn cười khúc khích, người thiếu phụ kia liền vội bịt miệng nó lại, mắng rằng "Cẩn thận cái miệng của con, họ là sứ thần người Mông Nguyên đấy, người Mông Nguyên đáng sợ lắm!"...đứa nhóc ưm ưm vài tiếng rồi kéo tay mẹ nó xuống, không hiểu chuyện mà cứ tiếp tục cười cợt "Mẹ à! Có sao đâu, họ cũng đâu hiểu mình nói cái gì". Nàng cười thầm trong bụng, suốt một năm rèn binh dưỡng mã, chính bản thân nàng cũng đã học hỏi để thông thạo ngôn ngữ An Nam, mấy lời như vậy làm sao mà không hiểu cho được.
Trong suốt khoảng thời gian từ ải Nam Quan đến Thăng Long thành, rõ ràng nàng cùng binh tướng không hề làm khó bất cứ bá tánh nào, ấy vậy mà không hiểu sao vẫn luôn nghe có những lời đồn thất thiệt rằng quân Mông Nguyên đi đến đâu thì cướp bóc dân chúng, cưỡng bức dân nữ đến đó, mỗi lần như vậy Ô Mã Nhi đều muốn xuống tay trừng trị bọn khoa môi múa mép kia, thế nhưng đều bị nàng ngăn cản, bởi thật sự mà nói nàng cùng quân binh đến An Nam cũng chẳng phải có ý gì tốt lành, bị đồn đại một chút cũng không sao, nhưng nếu giờ thật sự ra tay với bá tánh thì lại là chuyện khác... không khéo còn hỏng cả đại sự.
...
An Nam chỉ là một đất nước nhỏ bé, chỉ nói đến địa phận Giang Nam ở Đại Nguyên thôi thì cũng đã rộng lớn hơn nhiều so với An Nam này rồi, vậy nên con đường từ ải Nam Quan đến kinh thành Thăng Long chẳng là bao xa, rất nhanh sứ đoàn giả mạo của nàng cũng đã nhập thành.
Như dự kiến, hoàng đế An Nam cho phép cả sứ đoàn nghỉ lại một đêm ở hậu viện dành cho khách trước khi ngày mai chính thức nhập triều diện kiến. Đêm hôm đó nàng cẩn trọng chỉ dẫn cho Ô Mã Nhi những điều cần phải nói và không nên nói lúc ở trước mặt Trần Nhân Tông, còn phần Toa Đô, nàng muốn hắn khéo léo quan sát thật kỹ những điểm trọng yếu ở nội cung. Cũng không quên căn dặn cả hai, nếu chưa được hỏi tới thì dù tâm thái có bức xúc thế nào cũng nhất định không được có bất kỳ hành động gì lỗ mãng, tuyệt đối phải nhẫn nhịn. Nàng thật lo, không biết hai vị võ phu này có thể tạm thời đè nén được hoả khí của mình hay không, với Toa Đô thì còn có khả năng, nhưng với Ô Mã Nhi thì...ài...đúng là khiến người khác bất an mà...
...
Sau khi Toa Đô và Ô Mã Nhi rời khỏi phòng, nàng cũng định thổi tắt nến rồi đi ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai, thế nhưng trằn trọc mãi mà chẳng thể chợp mắt được, rõ ràng nàng vẫn chưa quen ngủ phòng lạ. Điều đó cũng đúng thôi, lều trướng ở Mông Cổ của nàng xa hoa lộng lẫy, còn ở An Nam nàng lại phải ngủ trong một căn phòng nhỏ bé, trang trí sơ sài, lại chẳng có trầm hương thơm thơm thoang thoảng. Không phải là nàng đòi hỏi, chỉ là những ai đã từng chung cảnh khó ngủ vì xa chỗ lạ giường mới hiểu được hoàn cảnh lúc này của nàng.
Dù có nằm thêm cũng chẳng thể nào ngủ được, chi bằng ra ngoài đi dạo một lát, biết đâu tinh thần thư giãn khi quay về liền có thể ngủ ngon. Nghĩ là làm, nàng rời phòng, cất bước dọc theo phía hành lang ngang qua các gian phòng của binh tướng, tiện thể xem xét họ đã ngủ hay còn thức làm gì. Ừ thì binh tướng của nàng đều ngủ cả, họ đã quá mỏi mệt sau hành trình dài, nhưng bất chợt khi đi gần đến kho chứa đồ thì nàng phát hiện có ánh nến le lói bên trong, thầm nghĩ "Giờ này rồi còn có ai bên trong được nhỉ? Không lẽ có trộm? Mà trộm nào lại thắp nến thế kia?". Nàng nghi hoặc, khẽ khàng bước tới cửa, cố ý muốn bất ngờ mở tung ra để bắt quả tang kẻ khả nghi:
- Aaa!!! Trời đất thánh thần ơi!!!
Chính nàng cũng bị tiếng la thất thanh của kẻ kia làm cho thầm giật mình, nhíu mày nhìn nữ nhân ở trong kho đang khoác một mớ đầy các y phục lộn xộn trên thân đến nỗi nhìn không rõ mặt mà cất giọng nhàn nhạt:
- Ngươi kêu cái gì? Ở đây không có trời đất thánh thần, ở đây chỉ có ta, nữ tặc ngươi cũng thật to gan, dám vào tận kho trộm đồ của sứ đoàn Mông Nguyên.
Vừa nói nàng vừa bước vào nhà kho, tiện tay đóng cửa lại. Nữ nhân kia lúc này trông thái độ đã sợ đến phát run rồi, thế nhưng định hình được nàng là người chứ chẳng phải ma nên cũng được phần an tâm, nàng ấy đáp lại nàng bằng chất giọng trong veo tựa như tiếng suối róc rách chảy, khác xa so với âm thanh la hét hoảng hốt vừa rồi:
- Ta...ta không phải nữ tặc! Ta cũng không trộm đồ!
Nàng nhướn mày, tùy tiện kéo chiếc ghế gỗ bám bụi tới, phủi phủi vài cái rồi ngồi xuống vắt chéo chân, tay theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn bạc đeo nơi ngón cái:
- Ngươi không phải nữ tặc thì là gì? Ban đêm ban hôm vào nhà kho đào bới lung tung rương đồ của người khác, không phải trộm thì là sao?
Nàng hướng mắt nhìn qua mấy rương y phục bị mở tung ra, rồi lại nhìn nữ nhân trước mặt tra hỏi:
- À... thì... thì...
- Thì cái gì?
- Thì...
- Hửm?
- Thì đó là chuyện của ta! Nhưng ta không phải nữ tặc, càng không phải đi trộm đồ, ngươi nhất định phải tin ta!!
Nữ nhân kia ra sức chống chế, nàng trông qua bộ dạng của nàng ấy như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Tin ngươi? Tin ngươi thì ta được cái gì? Chi bằng ta bây giờ hét lớn lên như ngươi lúc nãy, cho tất cả mọi người kéo tới bắt ngươi, ta sẽ được đại nhân trọng thưởng.
- Ngươi đừng hét lên mà...ngươi...muốn gì ta cũng đều có thể cho, thật đấy!
Nàng cảm thấy nữ nhân này quả thật ngây ngô, đã lẻn vào nhà kho của người ta rồi mà còn thắp nến, chưa kể khi bị bắt quả tang còn hét vào mặt làm người ta giật mình, giờ thì lại đứng ngốc ở đó mà ra sức năn nỉ người ta tin rằng mình không phải nữ tặc, không phải kẻ trộm. Nhìn qua cái gương to tướng bị kéo tới giữa kho, kèm theo là mấy rương y phục bị mở toang, trên thân nữ nhân kia phối đầy những y phục lộn xộn, cả khăn che mặt cũng lấy đeo thử...hm...sơ qua là biết nữ nhân này ngốc đến mức lẻn vào đây chỉ để mặc thử mấy bộ y phục Mông Cổ, cũng không nghĩ tới ban đêm khuya khoắt còn bị người phát hiện. Dù biết là vậy, thế nhưng nàng vẫn muốn dọa nữ nhân ngốc này một phen.
- Ta muốn gì ngươi cũng có thể cho, thật à?
- Phải, phải! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới tha cho ta?
- Ngân lượng? Ta không cần ngân lượng, ta muốn thứ khác.
- Ngươi muốn gì?
Cánh môi nàng khẽ cong lên, đôi mắt hơi nhíu lại, phong thái này của nàng tựa như chứa đựng cả một âm mưu đen tối. Nữ nhân kia ngập ngừng hỏi lại:
- Ngươi... muốn gì?
- Ta muốn ngươi là nữ nhân của ta.
Nàng ngồi bệt xuống thềm đá, tựa đầu vào tấm bia mộ đề tên Thuyết Hoan mà thẩn thờ:
- ... Ngày mai ta sẽ lên đường sang An Nam, đây là chuyến đi xa nhất từ trước đến giờ của ta, đến một đất nước hoàn toàn lạ lẫm, và đây... cũng sẽ là trận chiến đầu tiên của ta!
Chân mày nàng nhíu lại, ánh mắt đăm chiêu mông lung. Lăng tẩm hoàng thất im ắng đến đáng sợ, tường cao cột đá, tất cả đều toát ra vẻ u ám hoang liêu... cũng y như số phận của những con người nơi đây vậy, dù có từng là hoàng thân quốc thích thì sao? Nay cũng chỉ còn là những cái xác cô độc đang dần mục rữa bên dưới mộ phần lạnh lẽo.
Ai biết được khi nào thì nàng cũng nằm lại đây mà ngủ yên ngàn năm như họ.
...
- Người lại đến hoàng lăng nữa sao?
Chập choạng tối khi nàng trở về thì Hạnh cô cô đã chờ sẵn từ lâu, vừa thấy nàng liền cất tiếng hỏi. Nàng hướng phía Hạnh cô cô cười nhẹ thay cho câu trả lời trước khi ngồi xuống trường kĩ, theo thói quen, Hạnh cô cô bước tới rót cho nàng một chén rượu sữa ngựa, rồi hạ giọng nói:
- Cô cô còn không hiểu Hoan nhi nữa hay sao? Mỗi khi người muộn phiền thì đều sẽ đến hoàng lăng tìm an tĩnh.
Nàng thiết tha nắm lấy đôi bàn tay chai sần của Hạnh cô cô mà nhè nhẹ xoa:
- Ngày mai con phải lên đường rồi! Lần này ra đi không biết bao giờ mới đoàn tụ, cô cô ở lại nhất định phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé! Làm việc ít thôi, chuyện gì lặt vặt cứ giao cho nô tì làm, đừng cầu toàn quá mà tự mình ôm hết. Cô cô phải ăn uống nhiều vào, trời trở lạnh nhớ khoác thêm áo lông...Hoan nhi... thật sự lo lắng lắm...
Hai từ "đoàn tụ" này thốt ra, ý cũng là để khẳng định Hạnh cô cô đối với nàng không khác chi thân nhân thâm tình, tâm tư nàng, Hạnh cô cô cũng vạn phần thấu tỏ. Hai người tuy một chủ một nô, thế nhưng bao năm tình nghĩa, nay đã chẳng khác nào mẫu nhi chi tử. Nước mắt lưng tròng chỉ chực chờ rơi xuống, nhưng lúc này nàng lại không muốn khóc, nàng chỉ mong Hạnh cô cô hoàn toàn yên tâm về mình.
Thấy Hạnh cô cô chỉ len lén rơi lệ mà không đáp lời, nàng khẽ khàng ôm lấy cô ấy mà dụi dụi vào lòng. Bộ dạng nũng nịu này của nàng cứ y hệt năm xưa khi còn là Thuyết Hoan thập công chúa, đã lâu lắm rồi Hạnh cô cô chưa thấy lại được...
...
Cả đêm hôm đó, bên bếp lửa bập bùng, hai người thức trắng tâm sự. Cho đến khi mòn mỏi cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
•••
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy nàng đã không còn thấy Hạnh cô cô đâu nữa. Cũng chẳng có thời gian nghĩ suy nhiều, nàng rất nhanh chạy ra quân doanh, tất bật kiểm tra lại thêm lần nữa binh lực cùng khí giới. Đúng là đến giờ phút này, mọi thứ đều ổn thỏa chu toàn.
...
- Vương tử hãy thay đổi xiêm y của sứ thần, khả hãn cùng chư hầu đang chờ đợi để bắt đầu đại lễ xuất binh.
Toa Đô dâng lên bộ quan phục sứ giả, nàng xem qua rồi lắc đầu:
- Sứ thần sẽ là Ô Mã Nhi.
- Tại sao vậy, thưa vương tử?
Ô Mã Nhi thắc mắc:
- Ngươi có thấy sứ thần nào 19 tuổi chưa?
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhìn nhau gật đầu tỏ ý đã rõ.
Thế là quyết định hữu phó tướng Ô Mã Nhi sẽ đóng vai sứ thần thiên triều Mông Nguyên sang An Nam thương nghị, tả phó tướng Toa Đô là hộ vệ cận thân, còn nàng... sẽ chỉ là một tiểu bình sĩ bình thường theo hầu, âu cũng là để tiện việc dò la thám thính!
...
Trước lễ đài uy nghi chín trượng, nàng tuy một thân khôi giáp tiểu binh tầm thường nhưng cũng không thể nào khoả lấp đi được khí khái lẫm liệt bất phàm, cưỡi trên lưng hãn huyết bảo mã. Hai bên tả hữu là Toa Đô cùng Ô Mã Nhi, không khác nào trái thanh long - phải bạch hổ, dũng mãnh thiện chiến.
Sau mấy canh giờ làm đại lễ, chư hầu quỳ bái hết cả, cuối cùng cũng đã đến thời khắc xuất binh. Hốt Tất Liệt từ ngai vàng trên lễ đài bước xuống đến trước mặt nàng, thấy vậy, nàng cũng xuống ngựa lại gần ông:
- Trấn Nam vương - Thoát Hoan cửu hoàng tử điện hạ của bổn hãn, niềm tự hào của bổn hãn và thiên triều Mông Nguyên. Ta nhân danh là hãn vương Hốt Tất Liệt - hoàng đế Đại Nguyên và là chủ nhân của vạn dặm đồng nội Mông Cổ bao la này, nay ban cho hoàng nhi cùng toàn thể đội quân của con một lời chúc bình an, riêng bản thân con...
Hãn vương Hốt Tất Liệt tháo thanh bảo kiếm có khắc hình thần lang mang bên hông đai lưng ra đưa cho nàng, rồi lại nói tiếp:
- ...Riêng bản thân con, ta ban cho con thanh kiếm Sát Lang này, nó đã theo bổn hãn chinh chiến nhiều năm, vấy máu tươi của biết bao kẻ thù nghịch. Nay ta trao nó lại cho hoàng nhi, hy vọng chuyến đi này con có thể dùng máu tươi của hoàng đế An Nam mà tẩy rửa cho nó! Haha...
Nàng quỳ xuống, nâng lên bảo kiếm trên tay mà cung kính bái một bái:
- Thưa hãn phụ, hoàng nhi sẽ tuyệt đối không cô phụ tâm ý của người!
Lời này nàng thốt ra e rằng cũng chỉ để làm hài lòng Hốt Tất Liệt, tuyệt không có nửa phần xúc cảm nào trong đó:
- Hảo! Vậy bây giờ mau nổi trống lên để đưa tiễn hùng binh thiên triều Mông Nguyên xuất chinh Nam hạ!!!
- Khoan!!!!
Đột nhiên có tiếng cất lên cùng tiếng bước chân gấp gáp vang tới, kẻ dám to gan cất tiếng ngăn ngôn chỉ của hãn vương Hốt Tất Liệt không ai khác chính là Hạnh cô cô, lúc này đang vai đeo tay nải, cố sức từ xa chạy đến. Nàng trong phút chốc vừa bất ngờ lại vừa cả kinh, sao Hạnh cô cô có thể to gan đến mức dám ngăn cản lời thốt ra của hãn phụ:
- ...Kh..khoan...! Chờ...chờ ta với...
Nàng đưa tay đỡ lấy Hạnh cô cô đang thở không ra hơi, ánh mắt hoang mang nhìn sang Hốt Tất Liệt, ngỡ rằng chắc chắn sẽ có đại hoạ, thường ngày Hạnh cô cô làm việc cẩn trọng, sao hôm nay lại thành ra thế này kia chứ? Nhưng không ngờ lại thấy hãn vương gương mặt không hề biến sắc, có chăng trong mắt còn mang thêm ý cười, không thể nào, là nàng nhìn lầm chăng!?:
- ... Vương tử... người ra trận chinh chiến, làm sao có thể thiếu cô cô này theo hầu được... có phải không?
Hạnh cô cô cười cười nhìn nàng, xem ra không hề quan tâm vừa rồi đã thất thố với hãn vương thế nào, còn phần nàng thì lúc này nửa lời cũng không dám đáp lại, chỉ sợ nói sai liền sẽ khiến hãn phụ tức giận, lúc đó nguy to:
- Ngươi có biết chiến trận hiểm nguy đến mức nào không? Còn đòi đi theo, chán sống?
Hốt Tất Liệt không nhìn Hạnh cô cô, nhưng lời nói ra lại không khác nào đang ám chỉ:
- Sống cũng được, chết cũng không sao, mạng này vốn là để toàn tâm bảo hộ vương tử.
Hạnh cô cô cũng dùng thái độ y hệt mà đáp lại. Nàng ngu ngơ đứng giữa nhìn hai người, rồi chỉ thấy hãn phụ thở dài phất phất tay áo, sau đó liền trở lại ngai vàng:
- Hoan nhi, cô cô sẽ theo người đến cùng!
Một lời này Hạnh cô cô nói ra đã khiến lòng nàng trào dâng xúc động, mắt ngấn lệ:
- Vâng, có cô cô rồi, Hoan nhi đã vạn phần an tâm.
Nói rồi, nàng sai người đưa Hạnh cô cô vào cổ xe ngựa của mình, trong khoảnh khắc...dường như nàng thấy được ánh mắt của hãn phụ và Hạnh cô cô hướng về nhau.
Đại lễ kết thúc với tiếng trống trận xuất binh, vậy là nàng đã bắt đầu cuộc hành trình lên đường đến An Nam - Đại Việt mà không hề hay biết có điều gì đang chờ đợi phía trước. Âu cũng là thuận theo thiên mệnh, dùng huyết sắc viết nên một bản tuyệt thế tình ca.
•••
Tháng 1 năm 1285, nàng cùng đoàn hùng binh nay đang giả trang thành đoàn sứ thần tiến sát ải Nam Quan, biên giới hai nước Việt - Nguyên. Nàng sai Ô Mã Nhi phổ một bức thư gửi trực tiếp cho Trần Nhân Tông xin được cầu kiến để thương nghị về vấn đề mượn đường đánh Chiêm Thành. Quả nhiên như nàng dự đoán, Trần Nhân Tông sau khi nhận được thư liền cho triệu sứ đoàn vào kinh thành diện kiến. Vậy là nàng không tốn một binh một tướng liền có thể đường đường chính chính vượt ải Nam Quan tiến về Thăng Long thành!
...
Từ khi đặt chân vào địa phận An Nam, mọi thứ đối với nàng đều đã đổi thay. Nếu ở Mông Nguyên nàng là cửu hoàng điện hạ được thần dân kính yêu, đội quân của nàng được chư hầu nể trọng, thì khi ở đất An Nam này...mọi thứ đã không còn như trước...
Trên đường đến kinh thành, những khi ngang qua làng mạc, dân chúng nhìn vào nếu không bằng đôi mắt sợ hãi thì cũng là bằng ánh mắt căm phẫn, có lẽ ai ai cũng đều đã ngờ ngợ ra rằng người Mông Nguyên sang nước họ không chỉ đơn giản là để đi sứ. Một lần nọ khi dừng chân bên quán nhỏ ven đường, có đứa nhóc con đầu ba chỏm tóc nấp sau lưng mẹ, len lén chỉ tay về phía nàng rồi nói "Mẫu thân, tại sao tóc của bọn họ lại tết kiểu ngộ như vậy?"...đứa nhóc đó nói xong còn cười khúc khích, người thiếu phụ kia liền vội bịt miệng nó lại, mắng rằng "Cẩn thận cái miệng của con, họ là sứ thần người Mông Nguyên đấy, người Mông Nguyên đáng sợ lắm!"...đứa nhóc ưm ưm vài tiếng rồi kéo tay mẹ nó xuống, không hiểu chuyện mà cứ tiếp tục cười cợt "Mẹ à! Có sao đâu, họ cũng đâu hiểu mình nói cái gì". Nàng cười thầm trong bụng, suốt một năm rèn binh dưỡng mã, chính bản thân nàng cũng đã học hỏi để thông thạo ngôn ngữ An Nam, mấy lời như vậy làm sao mà không hiểu cho được.
Trong suốt khoảng thời gian từ ải Nam Quan đến Thăng Long thành, rõ ràng nàng cùng binh tướng không hề làm khó bất cứ bá tánh nào, ấy vậy mà không hiểu sao vẫn luôn nghe có những lời đồn thất thiệt rằng quân Mông Nguyên đi đến đâu thì cướp bóc dân chúng, cưỡng bức dân nữ đến đó, mỗi lần như vậy Ô Mã Nhi đều muốn xuống tay trừng trị bọn khoa môi múa mép kia, thế nhưng đều bị nàng ngăn cản, bởi thật sự mà nói nàng cùng quân binh đến An Nam cũng chẳng phải có ý gì tốt lành, bị đồn đại một chút cũng không sao, nhưng nếu giờ thật sự ra tay với bá tánh thì lại là chuyện khác... không khéo còn hỏng cả đại sự.
...
An Nam chỉ là một đất nước nhỏ bé, chỉ nói đến địa phận Giang Nam ở Đại Nguyên thôi thì cũng đã rộng lớn hơn nhiều so với An Nam này rồi, vậy nên con đường từ ải Nam Quan đến kinh thành Thăng Long chẳng là bao xa, rất nhanh sứ đoàn giả mạo của nàng cũng đã nhập thành.
Như dự kiến, hoàng đế An Nam cho phép cả sứ đoàn nghỉ lại một đêm ở hậu viện dành cho khách trước khi ngày mai chính thức nhập triều diện kiến. Đêm hôm đó nàng cẩn trọng chỉ dẫn cho Ô Mã Nhi những điều cần phải nói và không nên nói lúc ở trước mặt Trần Nhân Tông, còn phần Toa Đô, nàng muốn hắn khéo léo quan sát thật kỹ những điểm trọng yếu ở nội cung. Cũng không quên căn dặn cả hai, nếu chưa được hỏi tới thì dù tâm thái có bức xúc thế nào cũng nhất định không được có bất kỳ hành động gì lỗ mãng, tuyệt đối phải nhẫn nhịn. Nàng thật lo, không biết hai vị võ phu này có thể tạm thời đè nén được hoả khí của mình hay không, với Toa Đô thì còn có khả năng, nhưng với Ô Mã Nhi thì...ài...đúng là khiến người khác bất an mà...
...
Sau khi Toa Đô và Ô Mã Nhi rời khỏi phòng, nàng cũng định thổi tắt nến rồi đi ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai, thế nhưng trằn trọc mãi mà chẳng thể chợp mắt được, rõ ràng nàng vẫn chưa quen ngủ phòng lạ. Điều đó cũng đúng thôi, lều trướng ở Mông Cổ của nàng xa hoa lộng lẫy, còn ở An Nam nàng lại phải ngủ trong một căn phòng nhỏ bé, trang trí sơ sài, lại chẳng có trầm hương thơm thơm thoang thoảng. Không phải là nàng đòi hỏi, chỉ là những ai đã từng chung cảnh khó ngủ vì xa chỗ lạ giường mới hiểu được hoàn cảnh lúc này của nàng.
Dù có nằm thêm cũng chẳng thể nào ngủ được, chi bằng ra ngoài đi dạo một lát, biết đâu tinh thần thư giãn khi quay về liền có thể ngủ ngon. Nghĩ là làm, nàng rời phòng, cất bước dọc theo phía hành lang ngang qua các gian phòng của binh tướng, tiện thể xem xét họ đã ngủ hay còn thức làm gì. Ừ thì binh tướng của nàng đều ngủ cả, họ đã quá mỏi mệt sau hành trình dài, nhưng bất chợt khi đi gần đến kho chứa đồ thì nàng phát hiện có ánh nến le lói bên trong, thầm nghĩ "Giờ này rồi còn có ai bên trong được nhỉ? Không lẽ có trộm? Mà trộm nào lại thắp nến thế kia?". Nàng nghi hoặc, khẽ khàng bước tới cửa, cố ý muốn bất ngờ mở tung ra để bắt quả tang kẻ khả nghi:
- Aaa!!! Trời đất thánh thần ơi!!!
Chính nàng cũng bị tiếng la thất thanh của kẻ kia làm cho thầm giật mình, nhíu mày nhìn nữ nhân ở trong kho đang khoác một mớ đầy các y phục lộn xộn trên thân đến nỗi nhìn không rõ mặt mà cất giọng nhàn nhạt:
- Ngươi kêu cái gì? Ở đây không có trời đất thánh thần, ở đây chỉ có ta, nữ tặc ngươi cũng thật to gan, dám vào tận kho trộm đồ của sứ đoàn Mông Nguyên.
Vừa nói nàng vừa bước vào nhà kho, tiện tay đóng cửa lại. Nữ nhân kia lúc này trông thái độ đã sợ đến phát run rồi, thế nhưng định hình được nàng là người chứ chẳng phải ma nên cũng được phần an tâm, nàng ấy đáp lại nàng bằng chất giọng trong veo tựa như tiếng suối róc rách chảy, khác xa so với âm thanh la hét hoảng hốt vừa rồi:
- Ta...ta không phải nữ tặc! Ta cũng không trộm đồ!
Nàng nhướn mày, tùy tiện kéo chiếc ghế gỗ bám bụi tới, phủi phủi vài cái rồi ngồi xuống vắt chéo chân, tay theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn bạc đeo nơi ngón cái:
- Ngươi không phải nữ tặc thì là gì? Ban đêm ban hôm vào nhà kho đào bới lung tung rương đồ của người khác, không phải trộm thì là sao?
Nàng hướng mắt nhìn qua mấy rương y phục bị mở tung ra, rồi lại nhìn nữ nhân trước mặt tra hỏi:
- À... thì... thì...
- Thì cái gì?
- Thì...
- Hửm?
- Thì đó là chuyện của ta! Nhưng ta không phải nữ tặc, càng không phải đi trộm đồ, ngươi nhất định phải tin ta!!
Nữ nhân kia ra sức chống chế, nàng trông qua bộ dạng của nàng ấy như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Tin ngươi? Tin ngươi thì ta được cái gì? Chi bằng ta bây giờ hét lớn lên như ngươi lúc nãy, cho tất cả mọi người kéo tới bắt ngươi, ta sẽ được đại nhân trọng thưởng.
- Ngươi đừng hét lên mà...ngươi...muốn gì ta cũng đều có thể cho, thật đấy!
Nàng cảm thấy nữ nhân này quả thật ngây ngô, đã lẻn vào nhà kho của người ta rồi mà còn thắp nến, chưa kể khi bị bắt quả tang còn hét vào mặt làm người ta giật mình, giờ thì lại đứng ngốc ở đó mà ra sức năn nỉ người ta tin rằng mình không phải nữ tặc, không phải kẻ trộm. Nhìn qua cái gương to tướng bị kéo tới giữa kho, kèm theo là mấy rương y phục bị mở toang, trên thân nữ nhân kia phối đầy những y phục lộn xộn, cả khăn che mặt cũng lấy đeo thử...hm...sơ qua là biết nữ nhân này ngốc đến mức lẻn vào đây chỉ để mặc thử mấy bộ y phục Mông Cổ, cũng không nghĩ tới ban đêm khuya khoắt còn bị người phát hiện. Dù biết là vậy, thế nhưng nàng vẫn muốn dọa nữ nhân ngốc này một phen.
- Ta muốn gì ngươi cũng có thể cho, thật à?
- Phải, phải! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới tha cho ta?
- Ngân lượng? Ta không cần ngân lượng, ta muốn thứ khác.
- Ngươi muốn gì?
Cánh môi nàng khẽ cong lên, đôi mắt hơi nhíu lại, phong thái này của nàng tựa như chứa đựng cả một âm mưu đen tối. Nữ nhân kia ngập ngừng hỏi lại:
- Ngươi... muốn gì?
- Ta muốn ngươi là nữ nhân của ta.