Chương 10: Cá nướng Ba Sở
Ông chủ nhiệt tình dẫn Vương Giai Kỳ và Dư Khả vào phòng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, trên đầu đội chiếc mũ "Thổ Mã Khắc", có vẻ là người Duy Ngô Nhĩ. Ông chủ dùng tiếng Trung lưu loát giới thiệu thực đơn cho hai người bọn họ.
"Cho bọn tôi cá nướng Ba Sở, gà Tiêu Ma (*), cừu xào thì là, mì Laghman (**), canh thịt cừu."
Hai người họ chưa từng ăn những món này. Trên thực đơn chỉ có tên chứ không có hình minh họa, Vương Giai Kỳ bảo Dư Khả gọi thử vài món.
Sau khi hai người gọi món, ông chủ liền rời khỏi phòng. Sau một lúc, một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi đem hai cốc nước ép cà chua vào cho bọn họ.
Quả nhiên Tân Cương là vùng đất sản sinh ra mỹ nhân. Vương Giai Kỳ xúc động nhìn cô gái trước mặt. Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất. Khác với nét mặt tròn trịa, hiền hòa của người Hoa, cô có những đường nét đặc trưng của người Duy Ngô Nhĩ, đôi mắt rất sâu và cuốn hút, thân hình lại mảnh mai. Thật đúng là một tiểu mỹ nhân!
"Mọi người là người Ngô Duy Nhĩ nhưng sao nói tiếng Trung lưu loát thế?" Vương Giai Kỳ không nhịn được hỏi một câu.
"Chúng tôi đã ở Diêm Thành gần mười năm, tiếng Trung đương nhiên có thể nói lưu loát."
Vương Giai Kỳ và Dư Khả trong khi chờ đồ ăn thì bắt được một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia cũng không có ai buôn chuyện lại gặp được hai người họ. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Cô bé này tên là A Na Nhĩ Hãn, là sinh viên năm nhất của đại học L, lần này về nhà tiện thể giúp đỡ việc trong quán. Qua lời giới thiệu của A Na Nhĩ Hãn, Vương Giai Kỳ và Dư Khả cuối cùng cũng biết rõ về các món ăn trong thực đơn. Khi đang nói chuyện, A Na Nhĩ Hãn bị ông chủ gọi ra bê đồ ăn.
Sau một lúc, A Na Nhĩ Hãn mang bát gà Tiêu Ma vào. Ông chủ theo sau mang cừu xào thì là, cá nướng Ba Sở, mì Laghman đặt lên bàn. Món canh thịt cừu phải đợi chút nữa mới làm xong.
Một bàn thức ăn đủ gà, cá, cừu. Đây đúng là một bữa tiệc cho những kẻ cuồng thịt!
Vương Giai Kỳ chọn ăn món gần mình nhất. Món gà Tiêu Ma này được nấu đến khi ngấm gia vị. Thịt gà mềm mà lại không bị nát, hương vị thanh đạm, không hề ngấy dầu, hậu vị tê cay. Không cần hệ thống kiểm định, Vương Giai Kỳ chắc chắn đây là một món ăn hạng ba.
"Món thịt dê này thật mềm, hoàn toàn không bị hôi chút nào, có vẻ là dùng phần chân sau." Dư Khả gắp một miếng cừu xào thì là, không nhịn được lại gắp thêm một miếng.
"Ừm, hương thơm và độ cay đều vừa đúng, thật là ngon quá đi!"
Vương Giai Kỳ nghe lời nhận xét của Dư Khả cũng muốn nếm thử. Đúng là không hề có mùi hôi, vị cay và hương thơm của rau mùi ăn rất hợp với thịt cừu, ngon đến mức cắn vào lưỡi.
Món mì Laghman càng không phải nói. Sợi mì dai, thịt cừu, bắp cải, cà chua, cà rốt, ớt làm cho màu sắc đĩa mì thêm rực rỡ. Trộn mì với món cá ngần ăn kèm và sốt dầu rồi cuốn vào đũa, khiến người ăn thỏa mãn. Phần mì này khá nhiều, Vương Giai Kỳ nhắm chừng hai người ăn cũng không hết.
"Mì này ăn rất ngon nhưng nhiều quá. Làm sao bây giờ, nghe nói người Ngô Duy Nhĩ khi mời khách thì phải ăn hết đồ ăn, không được để thừa chút nào." Dư Khả phiền não nói.
"Đúng là có tập tục này. Nhưng gia đình tôi mở tiệm ở đây, nhập gia tùy tục, hai người không cần phải quan tâm đến những thứ này." A Na Nhĩ Hãn hiểu lòng người nói.
Vương Giai Kỳ không quên mục đích đến "Trụ Châu Đặc Sắc Thái", những món ăn kia có vẻ là đạt hạng ba, món cá nướng Ba Sở chắc chắn không kém cạnh.
Khi nhắc đến đồ nướng Tân Cương, mọi người thường nghĩ tới món xiên cừu nướng, món cá nướng này không hề có ấn tượng. Nhiều người nghĩ người Tân Cương không ăn cá vì ở một vùng sa mạc, nguồn nước còn ít huống chi là cá. Nhưng người Duy Ngô Nhĩ sống gần lòng chảo Tarim lại tạo ra một món cá nướng đặc biệt.
Món cá nướng Ba Sở này sử dụng cá nạng hồng. Phần bụng cá cắt đôi, sau đó rắc đều hồ tiêu, hạt thì là và bì nha tử (hành tây) lên hai mặt miếng cá rồi đổ nước muối lên trên. Miếng cá như thể một người phụ nữ xinh đẹp ngọc ngà đang quyến rũ sự thèm ăn của mọi người.
Da cá giòn, thịt mềm mọng, chỉ hương thơm thôi cũng khiến người ta có dư vị vô tận. Những con cá đầy đặn giòn ngon quyện với thì là và ớt bột, ẩn chứa vô vàn hương vị trong miệng.
Đĩa cá nướng Ba Sở này thật đáng đồng tiền bát gạo. Vương Giai Kỳ nhìn giao diện hệ thống, nhiệm vụ ăn mười món nướng đã hoàn thành. Việc còn lại là làm ra một món nướng hạng sáu, Vương Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ cuối cùng cũng mang bát canh thịt cừu lên. Không giống món canh thịt cừu của Sơn Đông, canh thịt cừu của Tân Cương chú ý đến chữ "thịt".
Mỡ cừu vàng ruộm nổi lên trong bát nước dùng đặc sệt màu trắng. Mùi thơm của thịt khiến người ăn chảy nước miếng.
Xương cừu nhiều thịt, có thể chấm muối ăn mà không hề giắt răng. Ngay khi gặm xương cừu, nước xương nóng rất ngọt mà không hề mỡ. Dùng đũa gắp phần còn lại trên xương cừu thì nước cốt sẽ chảy xuống miệng.
Vương Giai Kỳ để hệ thống giám định toàn bộ đồ ăn trên bàn. Quả nhiên những món ăn này đều đạt đến hạng ba. Lần trước Lão Triệu cũng dẫn cô ấy đi ăn món cá hạng ba. Không ngờ tại Diêm Thành ngoài món cá, tất cả đồ ăn đều đạt hạng ba.
Tay nghề của ông chủ đạt hạng ba nhưng sao lại có ít người tới ăn đến vậy? Trong quán có đúng hai người khách, một là cô, người còn lại là Dư Khả.
"Món ăn ngon thế này sao nhà ông lại không có khách vậy?" Vương Giai Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Nhiệt Giới nghe Vương Giai Kỳ hỏi thì bắt đầu kể khổ. Hóa ra "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" vừa mới khai trương, vị trí cũng không phải là tốt. Hơn nữa Nhiệt Giới cũng không phải là đầu bếp nổi tiếng, lại là người Duy Ngô Nhĩ nên không có nhiều người muốn tới ăn thử. Nhưng những ai đã từng tới ăn thử đồ ăn chỗ bọn họ thì lập tức thành khách quen.
"Xin chào ông chủ. Tôi là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống ». Không biết có thể viết một bài quảng bá món cá nướng của ông trên tạp chí của chúng tôi không?" Dư Khả ngập ngừng hỏi, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Nhiệt Giới.
"Cô là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống »? Tháng nào tôi cũng mua tạp chí của các cô, không ngờ hôm nay lại được gặp biên tập viên. Cô nói muốn để đồ ăn của tôi lên tạp chí sao?" Nhiệt Giới vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, muốn xác nhận việc Dư Khả muốn quảng bá món cá nướng của ông.
Chủ đề của « Thời trang và Cuộc sống » là nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người. Dư Khả không ngờ Nhiệt Giới lại có phong cách sống như vậy, tháng nào cũng mua tạp chí của bọn họ.
"Đúng vậy. Tôi đang làm chuyên đề về những món nướng, món cá nướng Ba Sở cũng sẽ xuất hiện trong danh sách đó." Dư Khả cẩn thận nói.
"Đương nhiên là đồng ý rồi!" Có cơ hội tốt để quảng bá "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" đương nhiên Nhiệt Giới không thể bỏ qua, liên tục gật đầu đồng ý.
Dư Khả trao đổi phương thức liên lạc với Nhiệt Giới. Sau này khi tạp chí xuất bản sẽ gửi cho họ một cuốn.
Nhiệt Giới hưng phấn bèn tặng cho hai người họ một đĩa trái cây gồm nho khô, hạt mơ và quả sung.
Vương Giai Kỳ và Khả Dư ăn xong thì đứng dậy trả tiền. Tổng cộng bữa ăn hết 483 tệ, mỗi người khoảng hơn 200 tệ, nhiều đồ ăn ngon vậy mà chỉ tốn có chút tiền. Vương Giai Kỳ không biết giá này có phải ông chủ cố tình giảm giá không nhưng đây đúng là một bữa ăn ngon, bổ, rẻ, hơn nữa lại ăn rất no. Hai người họ còn gói đồ ăn thừa mang về.
Sau khi ra ngoài, Vương Giai Kỳ cùng Dư Khả cũng nhanh chóng đường ai nấy đi. Dư Khả quay về Nam Kinh. Vương Giai Kỳ cũng phải về Lương Khê nghiên cứu món nướng hạng sáu.
Trước nhà ga, hai người họ trao đổi số điện thoại. Dư Khả nói sau này có đồ ăn ngon sẽ gọi cho Vương Giai Kỳ. Vương Giai Kỳ cũng rất hào hứng, không biết chừng sau này cô còn cần đến sự giúp đỡ của Dư Khả.
Sau khi chào tạm biệt Dư Khả, Vương Giai Kỳ ngồi tàu đi về Lương Khê.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ vừa tới Lương khê, chưa kịp ra khỏi ga tàu thì Phó Hiểu Mai đã gọi điện tới. Giọng Phó Hiểu Mai nghe ra có vẻ rất sốt ruột, giục Vương Giai Kỳ nhanh chóng về "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ chưa kịp hỏi lý do thì Phó Hiểu Mai đã tắt máy, trước đó trong điện thoại nghe ra tiếng cãi vã.
Nghĩ lại thì từ lúc giao lại Ma Lạt Thang cho Cốc Vũ, Vương Giai Kỳ bận xử lý nhiệm vụ của hệ thống nên cũng không ghé qua nhà hàng. Hơn nữa là có Phó Hiểu Mai quản lý nhà hàng nên Vương Giai Kỳ càng yên tâm. Không ngờ hôm nay Phó Hiểu Mai lại gọi điện cho cô. Rốt cuộc thì có chuyện gì mà Phó Hiểu Mai không giải quyết được mà phải cầu cứu cô?
Vương Giai Kỳ nghĩ mãi cũng không ra bèn nhanh chóng ra khỏi ga tàu rồi bắt taxi quay về "Hảo Vị Đạo".
(*) Gà Tiêu Ma là một trong những đại diện của ẩm thực Tứ Xuyên, cách chế biến chính là luộc. Thành phẩm có vị dịu, mặn và tươi, kết cấu mềm, tạo cảm giác sảng khoái và ngon miệng.
(**) Mì Laghman là một món mì đặc biệt của vùng Tân Cương. Đây là loại mì nổi tiếng nhất và phổ biến nhất trong số hàng chục loại mì ở Tân Cương. Mì có màu sáng, nước súp nhiều dầu và sợi mì dính. Nguyên liệu thường sử dụng là thịt cừu và các loại rau củ quả tự chọn.
"Cho bọn tôi cá nướng Ba Sở, gà Tiêu Ma (*), cừu xào thì là, mì Laghman (**), canh thịt cừu."
Hai người họ chưa từng ăn những món này. Trên thực đơn chỉ có tên chứ không có hình minh họa, Vương Giai Kỳ bảo Dư Khả gọi thử vài món.
Sau khi hai người gọi món, ông chủ liền rời khỏi phòng. Sau một lúc, một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi đem hai cốc nước ép cà chua vào cho bọn họ.
Quả nhiên Tân Cương là vùng đất sản sinh ra mỹ nhân. Vương Giai Kỳ xúc động nhìn cô gái trước mặt. Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất. Khác với nét mặt tròn trịa, hiền hòa của người Hoa, cô có những đường nét đặc trưng của người Duy Ngô Nhĩ, đôi mắt rất sâu và cuốn hút, thân hình lại mảnh mai. Thật đúng là một tiểu mỹ nhân!
"Mọi người là người Ngô Duy Nhĩ nhưng sao nói tiếng Trung lưu loát thế?" Vương Giai Kỳ không nhịn được hỏi một câu.
"Chúng tôi đã ở Diêm Thành gần mười năm, tiếng Trung đương nhiên có thể nói lưu loát."
Vương Giai Kỳ và Dư Khả trong khi chờ đồ ăn thì bắt được một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia cũng không có ai buôn chuyện lại gặp được hai người họ. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
Cô bé này tên là A Na Nhĩ Hãn, là sinh viên năm nhất của đại học L, lần này về nhà tiện thể giúp đỡ việc trong quán. Qua lời giới thiệu của A Na Nhĩ Hãn, Vương Giai Kỳ và Dư Khả cuối cùng cũng biết rõ về các món ăn trong thực đơn. Khi đang nói chuyện, A Na Nhĩ Hãn bị ông chủ gọi ra bê đồ ăn.
Sau một lúc, A Na Nhĩ Hãn mang bát gà Tiêu Ma vào. Ông chủ theo sau mang cừu xào thì là, cá nướng Ba Sở, mì Laghman đặt lên bàn. Món canh thịt cừu phải đợi chút nữa mới làm xong.
Một bàn thức ăn đủ gà, cá, cừu. Đây đúng là một bữa tiệc cho những kẻ cuồng thịt!
Vương Giai Kỳ chọn ăn món gần mình nhất. Món gà Tiêu Ma này được nấu đến khi ngấm gia vị. Thịt gà mềm mà lại không bị nát, hương vị thanh đạm, không hề ngấy dầu, hậu vị tê cay. Không cần hệ thống kiểm định, Vương Giai Kỳ chắc chắn đây là một món ăn hạng ba.
"Món thịt dê này thật mềm, hoàn toàn không bị hôi chút nào, có vẻ là dùng phần chân sau." Dư Khả gắp một miếng cừu xào thì là, không nhịn được lại gắp thêm một miếng.
"Ừm, hương thơm và độ cay đều vừa đúng, thật là ngon quá đi!"
Vương Giai Kỳ nghe lời nhận xét của Dư Khả cũng muốn nếm thử. Đúng là không hề có mùi hôi, vị cay và hương thơm của rau mùi ăn rất hợp với thịt cừu, ngon đến mức cắn vào lưỡi.
Món mì Laghman càng không phải nói. Sợi mì dai, thịt cừu, bắp cải, cà chua, cà rốt, ớt làm cho màu sắc đĩa mì thêm rực rỡ. Trộn mì với món cá ngần ăn kèm và sốt dầu rồi cuốn vào đũa, khiến người ăn thỏa mãn. Phần mì này khá nhiều, Vương Giai Kỳ nhắm chừng hai người ăn cũng không hết.
"Mì này ăn rất ngon nhưng nhiều quá. Làm sao bây giờ, nghe nói người Ngô Duy Nhĩ khi mời khách thì phải ăn hết đồ ăn, không được để thừa chút nào." Dư Khả phiền não nói.
"Đúng là có tập tục này. Nhưng gia đình tôi mở tiệm ở đây, nhập gia tùy tục, hai người không cần phải quan tâm đến những thứ này." A Na Nhĩ Hãn hiểu lòng người nói.
Vương Giai Kỳ không quên mục đích đến "Trụ Châu Đặc Sắc Thái", những món ăn kia có vẻ là đạt hạng ba, món cá nướng Ba Sở chắc chắn không kém cạnh.
Khi nhắc đến đồ nướng Tân Cương, mọi người thường nghĩ tới món xiên cừu nướng, món cá nướng này không hề có ấn tượng. Nhiều người nghĩ người Tân Cương không ăn cá vì ở một vùng sa mạc, nguồn nước còn ít huống chi là cá. Nhưng người Duy Ngô Nhĩ sống gần lòng chảo Tarim lại tạo ra một món cá nướng đặc biệt.
Món cá nướng Ba Sở này sử dụng cá nạng hồng. Phần bụng cá cắt đôi, sau đó rắc đều hồ tiêu, hạt thì là và bì nha tử (hành tây) lên hai mặt miếng cá rồi đổ nước muối lên trên. Miếng cá như thể một người phụ nữ xinh đẹp ngọc ngà đang quyến rũ sự thèm ăn của mọi người.
Da cá giòn, thịt mềm mọng, chỉ hương thơm thôi cũng khiến người ta có dư vị vô tận. Những con cá đầy đặn giòn ngon quyện với thì là và ớt bột, ẩn chứa vô vàn hương vị trong miệng.
Đĩa cá nướng Ba Sở này thật đáng đồng tiền bát gạo. Vương Giai Kỳ nhìn giao diện hệ thống, nhiệm vụ ăn mười món nướng đã hoàn thành. Việc còn lại là làm ra một món nướng hạng sáu, Vương Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ cuối cùng cũng mang bát canh thịt cừu lên. Không giống món canh thịt cừu của Sơn Đông, canh thịt cừu của Tân Cương chú ý đến chữ "thịt".
Mỡ cừu vàng ruộm nổi lên trong bát nước dùng đặc sệt màu trắng. Mùi thơm của thịt khiến người ăn chảy nước miếng.
Xương cừu nhiều thịt, có thể chấm muối ăn mà không hề giắt răng. Ngay khi gặm xương cừu, nước xương nóng rất ngọt mà không hề mỡ. Dùng đũa gắp phần còn lại trên xương cừu thì nước cốt sẽ chảy xuống miệng.
Vương Giai Kỳ để hệ thống giám định toàn bộ đồ ăn trên bàn. Quả nhiên những món ăn này đều đạt đến hạng ba. Lần trước Lão Triệu cũng dẫn cô ấy đi ăn món cá hạng ba. Không ngờ tại Diêm Thành ngoài món cá, tất cả đồ ăn đều đạt hạng ba.
Tay nghề của ông chủ đạt hạng ba nhưng sao lại có ít người tới ăn đến vậy? Trong quán có đúng hai người khách, một là cô, người còn lại là Dư Khả.
"Món ăn ngon thế này sao nhà ông lại không có khách vậy?" Vương Giai Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Nhiệt Giới nghe Vương Giai Kỳ hỏi thì bắt đầu kể khổ. Hóa ra "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" vừa mới khai trương, vị trí cũng không phải là tốt. Hơn nữa Nhiệt Giới cũng không phải là đầu bếp nổi tiếng, lại là người Duy Ngô Nhĩ nên không có nhiều người muốn tới ăn thử. Nhưng những ai đã từng tới ăn thử đồ ăn chỗ bọn họ thì lập tức thành khách quen.
"Xin chào ông chủ. Tôi là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống ». Không biết có thể viết một bài quảng bá món cá nướng của ông trên tạp chí của chúng tôi không?" Dư Khả ngập ngừng hỏi, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Nhiệt Giới.
"Cô là biên tập viên ẩm thực của tạp chí « Thời trang và Cuộc sống »? Tháng nào tôi cũng mua tạp chí của các cô, không ngờ hôm nay lại được gặp biên tập viên. Cô nói muốn để đồ ăn của tôi lên tạp chí sao?" Nhiệt Giới vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, muốn xác nhận việc Dư Khả muốn quảng bá món cá nướng của ông.
Chủ đề của « Thời trang và Cuộc sống » là nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người. Dư Khả không ngờ Nhiệt Giới lại có phong cách sống như vậy, tháng nào cũng mua tạp chí của bọn họ.
"Đúng vậy. Tôi đang làm chuyên đề về những món nướng, món cá nướng Ba Sở cũng sẽ xuất hiện trong danh sách đó." Dư Khả cẩn thận nói.
"Đương nhiên là đồng ý rồi!" Có cơ hội tốt để quảng bá "Trụ Châu Đặc Sắc Thái" đương nhiên Nhiệt Giới không thể bỏ qua, liên tục gật đầu đồng ý.
Dư Khả trao đổi phương thức liên lạc với Nhiệt Giới. Sau này khi tạp chí xuất bản sẽ gửi cho họ một cuốn.
Nhiệt Giới hưng phấn bèn tặng cho hai người họ một đĩa trái cây gồm nho khô, hạt mơ và quả sung.
Vương Giai Kỳ và Khả Dư ăn xong thì đứng dậy trả tiền. Tổng cộng bữa ăn hết 483 tệ, mỗi người khoảng hơn 200 tệ, nhiều đồ ăn ngon vậy mà chỉ tốn có chút tiền. Vương Giai Kỳ không biết giá này có phải ông chủ cố tình giảm giá không nhưng đây đúng là một bữa ăn ngon, bổ, rẻ, hơn nữa lại ăn rất no. Hai người họ còn gói đồ ăn thừa mang về.
Sau khi ra ngoài, Vương Giai Kỳ cùng Dư Khả cũng nhanh chóng đường ai nấy đi. Dư Khả quay về Nam Kinh. Vương Giai Kỳ cũng phải về Lương Khê nghiên cứu món nướng hạng sáu.
Trước nhà ga, hai người họ trao đổi số điện thoại. Dư Khả nói sau này có đồ ăn ngon sẽ gọi cho Vương Giai Kỳ. Vương Giai Kỳ cũng rất hào hứng, không biết chừng sau này cô còn cần đến sự giúp đỡ của Dư Khả.
Sau khi chào tạm biệt Dư Khả, Vương Giai Kỳ ngồi tàu đi về Lương Khê.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ vừa tới Lương khê, chưa kịp ra khỏi ga tàu thì Phó Hiểu Mai đã gọi điện tới. Giọng Phó Hiểu Mai nghe ra có vẻ rất sốt ruột, giục Vương Giai Kỳ nhanh chóng về "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ chưa kịp hỏi lý do thì Phó Hiểu Mai đã tắt máy, trước đó trong điện thoại nghe ra tiếng cãi vã.
Nghĩ lại thì từ lúc giao lại Ma Lạt Thang cho Cốc Vũ, Vương Giai Kỳ bận xử lý nhiệm vụ của hệ thống nên cũng không ghé qua nhà hàng. Hơn nữa là có Phó Hiểu Mai quản lý nhà hàng nên Vương Giai Kỳ càng yên tâm. Không ngờ hôm nay Phó Hiểu Mai lại gọi điện cho cô. Rốt cuộc thì có chuyện gì mà Phó Hiểu Mai không giải quyết được mà phải cầu cứu cô?
Vương Giai Kỳ nghĩ mãi cũng không ra bèn nhanh chóng ra khỏi ga tàu rồi bắt taxi quay về "Hảo Vị Đạo".
(*) Gà Tiêu Ma là một trong những đại diện của ẩm thực Tứ Xuyên, cách chế biến chính là luộc. Thành phẩm có vị dịu, mặn và tươi, kết cấu mềm, tạo cảm giác sảng khoái và ngon miệng.
(**) Mì Laghman là một món mì đặc biệt của vùng Tân Cương. Đây là loại mì nổi tiếng nhất và phổ biến nhất trong số hàng chục loại mì ở Tân Cương. Mì có màu sáng, nước súp nhiều dầu và sợi mì dính. Nguyên liệu thường sử dụng là thịt cừu và các loại rau củ quả tự chọn.