Chương 13: Mực nướng Teppanyaki
Mặc dù số điểm phải trả cho huấn luyện đúng là lừa đảo nhưng Vương Giai Kỳ vẫn chọn trả điểm tích lũy. Cô ấy không thể phủ nhận lợi ích mà việc huấn luyện mang lại. Tuy rằng hiện tại cô chỉ có thể huấn luyện tới món ăn hạng sáu nhưng dù sao huấn luyện trong không gian vẫn có hiệu quả hơn tự luyện tập bên ngoài.
Hơn nữa, sau khi kết thúc huấn luyện còn có thể kiếm được lượng điểm kinh nghiệm tương ứng. Coi như là dùng điểm tích lũy để đổi kinh nghiệm đi, kinh nghiệm nhận được cũng cao hơn nhiều so với kinh nghiệm có được khi hoàn thành một món ăn theo công thức trong thực tế.
Hai lợi ích này khiến Vương Giai Kỳ can tâm tình nguyện giao nộp điểm tích lũy.
Lần này được thưởng hai món ăn mới, Vương Giai Kỳ quyết định thử hai công thức này để xem hiệu quả của việc huấn luyện bằng điểm tới đâu.
Sau khi quyết định thời gian huấn luyện là tám giờ sáng, Vương Giai Kỳ liền tiến vào không gian huấn luyện.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Để tôi dạy cô nấu mực nướng Teppanyaki và thịt nướng mật ong."
Lần này người huấn luyện cô là một thanh niên gầy gò. So với thầy Tạ, người này mặt mày tươi cười, có vẻ là người hòa đồng, dễ nói chuyện.
"Xin hỏi xưng hô thế nào?" Vương Giai Kỳ đánh bạo hỏi.
"Tôi họ Phương, cứ gọi là thầy Phương đi." Thầy Phương cười nói.
"Vậy hai món này đều do anh dạy sao?" Vương Giai Kỳ thuận miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi." Thầy Phương nói chắc chắn.
"Vậy nếu tôi không học được thì sao?" Vương Giai Kỳ thấy thầy Phương này có vẻ chạc tuổi mình, lại khá thân thiện, không giống thầy trò nên có thể hỏi những câu trước nay không dám hỏi.
"Tôi dạy học trước nay đều là bao trọn gói, đảm bảo dạy tới khi nào được thì thôi."
Thầy Phương vừa nói vừa cười nhưng Vương Giai Kỳ lại có cảm giác kinh hãi. Vương Giai Kỳ cũng không muốn gây thêm phiền phức nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Thấy Vương Giai Kỳ không hỏi gì nữa, thầy phương đi tới bếp bắt đầu dạy học.
Teppanyaki bắt nguồn từ những người đi biển ở Tây Ban Nha vào thế kỷ XV, XVI. Sau đó người Nhật Bản đã cải tiến nó và làm cho Teppanyaki trở nên nổi tiếng.
Các nguyên liệu dùng trong phương pháp Teppanyaki rất đa dạng từ cơm, đậu hũ, thịt.. Nhưng hải sản là nguyên liệu thể hiện rõ nhất tinh thần và hương vị của Teppanyaki.
Mực nướng Teppanyaki là món ăn vặt hải sản Teppanyaki tương đối phổ biến, muốn chế biến ngon không chỉ phải quan tâm đến độ tươi của mực mà còn phải quan tâm đến chữ "ép".
Thầy Phương đem mực đã luộc vào nước hầm đỏ (*), nấu với lửa nhỏ trong nửa tiếng. Thầy Phương thấy tấm sắt nóng khoảng 90% thì quét lên mặt một lớp dầu, sau đó đem mực để lên trên, dùng xẻng sắt ép xuống và quét nước sốt lên mặt, lặp lại thao tác này vài lần.
Con mực được bảo vệ bởi dầu không bị khét, xẻng sắt ấn vào kêu "xèo xèo" nghe rất đã. Hương thơm phảng phất đem lại cảm giác như đang ở biển. Nếu không phải là đang huấn luyện trong không gian thì mùi thơm này có thể bay xa đến mười dặm.
Tổng thời gian nấu mực không quá ba phút, vừa có thể nêm gia vị cho con mực vừa có thể giữ được độ tươi ngon vốn có của nó.
Cuối cùng, thầy Phương rắc lên một ít hành lá băm và hạt vừng, nhiệt độ còn lại trên tấm sắt sẽ làm chín hành và hạt vừng.
Thầy Phương cho phép Vương Giai Kỳ nếm thử món ăn. Con dao vừa cắt vào miếng mực đã khiến Vương Giai Kỳ chảy nước miếng.
Con mực có màu nâu đỏ đẹp mắt, miếng râu mực nóng bỏng mềm trơn. Không giống với thịt nướng tươi mềm, râu mực có phần dai hơn, khiến cho người ta cứ muốn nhai mãi không muốn nuốt xuống.
Khứu giác và vị giác của Vương Giai Kỳ nhạy bén liền đoán ra lượng nguyên liệu được sử dụng nhưng cô ấy vẫn để thầy Phương dạy lại năm lần. Khi thầy Phương cười thành tiếng, Vương Giai Kỳ nấu thành công món mực nướng Teppanyaki.
Tiếp theo là món thịt nướng mật ong. Vương Giai Kỳ được Cổ Danh Tuyền dạy cơ bản, thầy Phương dạy thêm hai lần nữa thì hoàn thành làm ra món ăn đạt hạng sáu.
Hiện tại Vương Giai Kỳ mới có thể làm ra một ít món hạng sáu, những món khác cô làm chỉ đạt hạng bảy trở xuống. Tương lai còn nhiều thử thách nhưng cô không sợ, có huấn luyện không gian hỗ trợ sẽ nhanh đạt tới trình độ trung cấp.
"Thầy Phương có biết thầy Tạ lần trước huấn luyện cho tôi không?" Vương Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới thầy Tạ bèn muốn hỏi thăm chút tình hình.
"Ở đây có rất nhiều người. Cô hỏi thầy Tạ tôi cũng chẳng biết đó là ai."
"Được rồi." Xem ra không chỉ có một người, những người huấn luyện này có thể có tay nghề cao siêu đến mức nào chứ?
Vương Giai Kỳ bị kéo về thế giới thực. Vệ sinh cá nhân xong, Vương Giai Kỳ ra phòng khách thì phát hiện Cổ Danh Tuyền đã biến mất, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn.
"Giai Kỳ, ta ra ngoài khám phá ẩm thực, buổi tối sẽ về." Thầy của cô thật là..
Vương Giai Kỳ hiểu rõ tính nết của lão Cổ nên đưa cho ông ấy 1000 tệ và điện thoại cũ của cô nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
8: 30, Vương Giai Kỳ tới "Hảo Vị Đạo."
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ định sẽ để thịt nướng Bắc Kinh truyền thống, thịt nướng mật ong và mực nướng Tappanyaki thành ba món ăn vặt ở quán, mỗi món giới hạn 100 phần.
Ông chủ Giang Hà ở tiệm in sát vách đã từng ăn thử Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ thì liền trở thành khách quen của quán, cũng có quen biết với nhân viên trong tiệm. Hiện tại trong "Hảo Vị Đạo" chưa có khách, Giang Hà bị mùi thơm câu dẫn bèn đi sang nói chuyện với Phó Hiểu Mai.
"Quán của mấy người có phải là có món mới không, thật là thơm nha!" Giang Hà nhìn về hướng phòng bếp hỏi.
"Bà chủ hôm nay làm thêm một số món ăn vặt." Thật ra Phó Hiểu Mai cũng không rõ tình hình, chỉ biết Vương Giai Kỳ vừa tới tiệm đã kéo Cốc Vũ vào bếp học nấu ăn.
Cốc Vũ chú ý quan sát động tác của Vương Giai Kỳ, cẩn thận dùng xẻng sắt ép mực xuống.
"Chỗ mực này không tệ." Vương Giai Kỳ mở miệng nói.
Vương Giai Kỳ muốn đem mấy món ăn vặt học được trong hai ngày qua bán trong tiệm. Nhưng cô không có thời gian, không thể tự mình ngày nào cũng tới quán làm được nên đành nhờ cậy vào Cốc Vũ.
Cốc Vũ cũng không phải toàn năng. Không có huấn luyện không gian của hệ thống, Cốc Vũ chỉ có thể tự học. Kể cả Vương Giai Kỳ có hướng dẫn cậu ấy thì cũng không thể ngày một ngày hai là làm được. Ba món này xem chừng sẽ mất vài tuần để Cốc Vũ có thể học được.
Quan trọng là Cốc Vũ còn phải nấu Ma Lạt Thang mỗi ngày. Xem ra phải mở rộng "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ muốn mở thêm chi nhánh của "Hảo Vị Đạo". Tháng này "Hảo Vị Đạo" lãi được 230 nghìn tệ. Mở thêm chi nhánh sẽ tốn khoảng 1 triệu tệ. Nếu tiết kiệm ước chừng năm sau cô mới có thể mở thêm chi nhánh.
Vương Giai Kỳ mang ba món ăn kia ra cho Giang Hà đang ngồi trong tiệm ăn thử.
"Tay nghề của Giai Kỳ tốt thật đấy. Ăn rồi vẫn muốn ăn thêm." Miệng Giang Hà ăn đến chảy mỡ vẫn còn muốn ăn thêm, ngượng ngùng nhìn Phó Hiểu Mai.
"Tôi không làm chủ được, anh nói với Giai Kỳ đi." Phó Hiểu Mai muốn để Giang Hà tự đi hỏi Vương Giai Kỳ.
"Đồ ăn hôm nay giới hạn mỗi món 100 suất, mỗi người chỉ được mua một phần, mỗi phần ba món." Vương Giai Kỳ nói một tiếng xin lỗi với Giang Hà.
Giang Hà than thở, Vương Giai Kỳ bèn nói thêm.
"Đợi Cốc Vũ học xong không chừng có thể ăn thêm."
Nghe Vương Giai Kỳ nói vậy, Giang Hà cảm thấy được an ủi. Mặc dù hôm nay không thể ăn thêm nhưng đợi vài ngày nữa lại có thể tới ăn.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Một giờ trưa, phần xâu nướng đã hết sạch. Nghe nói mỗi người chỉ được mua một phần, thực khách biểu thị mong muốn "Hảo Vị Đạo" ra thêm đồ. Phó Hiểu Mai đành giải thích hôm nay chỉ cho ăn thử, nguyên liệu không chuẩn bị đủ, vài ngày nữa sẽ chính thức bán.
Lời giải thích của Phó Hiểu Mai vẫn khiến thực khách không hài lòng, nhưng so với những người không ăn xiên que thì những điểm không hài lòng này chẳng là gì cả.
"Sao trước khi làm cái này em không thương lượng với chị trước. Hiện tại xiên nướng không đủ cung cấp cho khách."
Khoảng tám giờ tối, khách hàng bắt đầu giảm, Phó Hiểu Mai thừa cơ nói với Vương Giai Kỳ bất mãn của khách hàng.
"Xin lỗi chị Hiểu Mai. Em lại mang đến rắc rối cho chị rồi, lần sau sẽ thương lượng trước với chị." Vương Giai Kỳ biết mình hôm nay tính toán không chu toàn bèn xin lỗi Phó Hiểu Mai.
"Không sao, em là chủ của chị, việc này cũng là việc chị phải làm. Nhưng nếu thêm đồ mới vẫn nên bàn bạc trước với chị." Phó Hiểu Mai thấy Vương Giai Kỳ cúi đầu nên không muốn chỉ trích cô.
"Chị thật là tốt." Vương Giai Kỳ kéo tay Phó Hiểu Mai, lại còn cho cô ấy thêm thẻ người tốt.
Phó Hiểu Mai đành lắc đầu. Vương Giai Kỳ đôi khi không đáng tin cậy nhưng cô ấy lại rất tin tưởng nhân viên trong tiệm, đây là điều Phó Hiểu Mai không thể tìm được khi cô ấy làm việc tại những tiệm khác. Hơn nữa, tay nghề của Vương Giai Kỳ rất tốt, chỉ ba món nướng hôm nay thôi cũng khiến cho khách hàng thòm thèm đòi thêm.
"Đinh đinh đong đong.." Một tiếng chuông vang lên.
Vương Giai Kỳ cầm điện thoại lên, tên hiển thị là một người quen cũ
(*) Nước hầm đỏ (Master stock) là một loại gia vị thường được sử dụng trong ẩm thực Quảng Đông (Triều Châu) và Phúc Kiến của Trung Quốc, là một loại nước dùng được nấu chậm với nhiều loại gia vị khác nhau.
Hơn nữa, sau khi kết thúc huấn luyện còn có thể kiếm được lượng điểm kinh nghiệm tương ứng. Coi như là dùng điểm tích lũy để đổi kinh nghiệm đi, kinh nghiệm nhận được cũng cao hơn nhiều so với kinh nghiệm có được khi hoàn thành một món ăn theo công thức trong thực tế.
Hai lợi ích này khiến Vương Giai Kỳ can tâm tình nguyện giao nộp điểm tích lũy.
Lần này được thưởng hai món ăn mới, Vương Giai Kỳ quyết định thử hai công thức này để xem hiệu quả của việc huấn luyện bằng điểm tới đâu.
Sau khi quyết định thời gian huấn luyện là tám giờ sáng, Vương Giai Kỳ liền tiến vào không gian huấn luyện.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Để tôi dạy cô nấu mực nướng Teppanyaki và thịt nướng mật ong."
Lần này người huấn luyện cô là một thanh niên gầy gò. So với thầy Tạ, người này mặt mày tươi cười, có vẻ là người hòa đồng, dễ nói chuyện.
"Xin hỏi xưng hô thế nào?" Vương Giai Kỳ đánh bạo hỏi.
"Tôi họ Phương, cứ gọi là thầy Phương đi." Thầy Phương cười nói.
"Vậy hai món này đều do anh dạy sao?" Vương Giai Kỳ thuận miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi." Thầy Phương nói chắc chắn.
"Vậy nếu tôi không học được thì sao?" Vương Giai Kỳ thấy thầy Phương này có vẻ chạc tuổi mình, lại khá thân thiện, không giống thầy trò nên có thể hỏi những câu trước nay không dám hỏi.
"Tôi dạy học trước nay đều là bao trọn gói, đảm bảo dạy tới khi nào được thì thôi."
Thầy Phương vừa nói vừa cười nhưng Vương Giai Kỳ lại có cảm giác kinh hãi. Vương Giai Kỳ cũng không muốn gây thêm phiền phức nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Thấy Vương Giai Kỳ không hỏi gì nữa, thầy phương đi tới bếp bắt đầu dạy học.
Teppanyaki bắt nguồn từ những người đi biển ở Tây Ban Nha vào thế kỷ XV, XVI. Sau đó người Nhật Bản đã cải tiến nó và làm cho Teppanyaki trở nên nổi tiếng.
Các nguyên liệu dùng trong phương pháp Teppanyaki rất đa dạng từ cơm, đậu hũ, thịt.. Nhưng hải sản là nguyên liệu thể hiện rõ nhất tinh thần và hương vị của Teppanyaki.
Mực nướng Teppanyaki là món ăn vặt hải sản Teppanyaki tương đối phổ biến, muốn chế biến ngon không chỉ phải quan tâm đến độ tươi của mực mà còn phải quan tâm đến chữ "ép".
Thầy Phương đem mực đã luộc vào nước hầm đỏ (*), nấu với lửa nhỏ trong nửa tiếng. Thầy Phương thấy tấm sắt nóng khoảng 90% thì quét lên mặt một lớp dầu, sau đó đem mực để lên trên, dùng xẻng sắt ép xuống và quét nước sốt lên mặt, lặp lại thao tác này vài lần.
Con mực được bảo vệ bởi dầu không bị khét, xẻng sắt ấn vào kêu "xèo xèo" nghe rất đã. Hương thơm phảng phất đem lại cảm giác như đang ở biển. Nếu không phải là đang huấn luyện trong không gian thì mùi thơm này có thể bay xa đến mười dặm.
Tổng thời gian nấu mực không quá ba phút, vừa có thể nêm gia vị cho con mực vừa có thể giữ được độ tươi ngon vốn có của nó.
Cuối cùng, thầy Phương rắc lên một ít hành lá băm và hạt vừng, nhiệt độ còn lại trên tấm sắt sẽ làm chín hành và hạt vừng.
Thầy Phương cho phép Vương Giai Kỳ nếm thử món ăn. Con dao vừa cắt vào miếng mực đã khiến Vương Giai Kỳ chảy nước miếng.
Con mực có màu nâu đỏ đẹp mắt, miếng râu mực nóng bỏng mềm trơn. Không giống với thịt nướng tươi mềm, râu mực có phần dai hơn, khiến cho người ta cứ muốn nhai mãi không muốn nuốt xuống.
Khứu giác và vị giác của Vương Giai Kỳ nhạy bén liền đoán ra lượng nguyên liệu được sử dụng nhưng cô ấy vẫn để thầy Phương dạy lại năm lần. Khi thầy Phương cười thành tiếng, Vương Giai Kỳ nấu thành công món mực nướng Teppanyaki.
Tiếp theo là món thịt nướng mật ong. Vương Giai Kỳ được Cổ Danh Tuyền dạy cơ bản, thầy Phương dạy thêm hai lần nữa thì hoàn thành làm ra món ăn đạt hạng sáu.
Hiện tại Vương Giai Kỳ mới có thể làm ra một ít món hạng sáu, những món khác cô làm chỉ đạt hạng bảy trở xuống. Tương lai còn nhiều thử thách nhưng cô không sợ, có huấn luyện không gian hỗ trợ sẽ nhanh đạt tới trình độ trung cấp.
"Thầy Phương có biết thầy Tạ lần trước huấn luyện cho tôi không?" Vương Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới thầy Tạ bèn muốn hỏi thăm chút tình hình.
"Ở đây có rất nhiều người. Cô hỏi thầy Tạ tôi cũng chẳng biết đó là ai."
"Được rồi." Xem ra không chỉ có một người, những người huấn luyện này có thể có tay nghề cao siêu đến mức nào chứ?
Vương Giai Kỳ bị kéo về thế giới thực. Vệ sinh cá nhân xong, Vương Giai Kỳ ra phòng khách thì phát hiện Cổ Danh Tuyền đã biến mất, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn.
"Giai Kỳ, ta ra ngoài khám phá ẩm thực, buổi tối sẽ về." Thầy của cô thật là..
Vương Giai Kỳ hiểu rõ tính nết của lão Cổ nên đưa cho ông ấy 1000 tệ và điện thoại cũ của cô nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
8: 30, Vương Giai Kỳ tới "Hảo Vị Đạo."
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ định sẽ để thịt nướng Bắc Kinh truyền thống, thịt nướng mật ong và mực nướng Tappanyaki thành ba món ăn vặt ở quán, mỗi món giới hạn 100 phần.
Ông chủ Giang Hà ở tiệm in sát vách đã từng ăn thử Ma Lạt Thang của Vương Giai Kỳ thì liền trở thành khách quen của quán, cũng có quen biết với nhân viên trong tiệm. Hiện tại trong "Hảo Vị Đạo" chưa có khách, Giang Hà bị mùi thơm câu dẫn bèn đi sang nói chuyện với Phó Hiểu Mai.
"Quán của mấy người có phải là có món mới không, thật là thơm nha!" Giang Hà nhìn về hướng phòng bếp hỏi.
"Bà chủ hôm nay làm thêm một số món ăn vặt." Thật ra Phó Hiểu Mai cũng không rõ tình hình, chỉ biết Vương Giai Kỳ vừa tới tiệm đã kéo Cốc Vũ vào bếp học nấu ăn.
Cốc Vũ chú ý quan sát động tác của Vương Giai Kỳ, cẩn thận dùng xẻng sắt ép mực xuống.
"Chỗ mực này không tệ." Vương Giai Kỳ mở miệng nói.
Vương Giai Kỳ muốn đem mấy món ăn vặt học được trong hai ngày qua bán trong tiệm. Nhưng cô không có thời gian, không thể tự mình ngày nào cũng tới quán làm được nên đành nhờ cậy vào Cốc Vũ.
Cốc Vũ cũng không phải toàn năng. Không có huấn luyện không gian của hệ thống, Cốc Vũ chỉ có thể tự học. Kể cả Vương Giai Kỳ có hướng dẫn cậu ấy thì cũng không thể ngày một ngày hai là làm được. Ba món này xem chừng sẽ mất vài tuần để Cốc Vũ có thể học được.
Quan trọng là Cốc Vũ còn phải nấu Ma Lạt Thang mỗi ngày. Xem ra phải mở rộng "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ muốn mở thêm chi nhánh của "Hảo Vị Đạo". Tháng này "Hảo Vị Đạo" lãi được 230 nghìn tệ. Mở thêm chi nhánh sẽ tốn khoảng 1 triệu tệ. Nếu tiết kiệm ước chừng năm sau cô mới có thể mở thêm chi nhánh.
Vương Giai Kỳ mang ba món ăn kia ra cho Giang Hà đang ngồi trong tiệm ăn thử.
"Tay nghề của Giai Kỳ tốt thật đấy. Ăn rồi vẫn muốn ăn thêm." Miệng Giang Hà ăn đến chảy mỡ vẫn còn muốn ăn thêm, ngượng ngùng nhìn Phó Hiểu Mai.
"Tôi không làm chủ được, anh nói với Giai Kỳ đi." Phó Hiểu Mai muốn để Giang Hà tự đi hỏi Vương Giai Kỳ.
"Đồ ăn hôm nay giới hạn mỗi món 100 suất, mỗi người chỉ được mua một phần, mỗi phần ba món." Vương Giai Kỳ nói một tiếng xin lỗi với Giang Hà.
Giang Hà than thở, Vương Giai Kỳ bèn nói thêm.
"Đợi Cốc Vũ học xong không chừng có thể ăn thêm."
Nghe Vương Giai Kỳ nói vậy, Giang Hà cảm thấy được an ủi. Mặc dù hôm nay không thể ăn thêm nhưng đợi vài ngày nữa lại có thể tới ăn.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Một giờ trưa, phần xâu nướng đã hết sạch. Nghe nói mỗi người chỉ được mua một phần, thực khách biểu thị mong muốn "Hảo Vị Đạo" ra thêm đồ. Phó Hiểu Mai đành giải thích hôm nay chỉ cho ăn thử, nguyên liệu không chuẩn bị đủ, vài ngày nữa sẽ chính thức bán.
Lời giải thích của Phó Hiểu Mai vẫn khiến thực khách không hài lòng, nhưng so với những người không ăn xiên que thì những điểm không hài lòng này chẳng là gì cả.
"Sao trước khi làm cái này em không thương lượng với chị trước. Hiện tại xiên nướng không đủ cung cấp cho khách."
Khoảng tám giờ tối, khách hàng bắt đầu giảm, Phó Hiểu Mai thừa cơ nói với Vương Giai Kỳ bất mãn của khách hàng.
"Xin lỗi chị Hiểu Mai. Em lại mang đến rắc rối cho chị rồi, lần sau sẽ thương lượng trước với chị." Vương Giai Kỳ biết mình hôm nay tính toán không chu toàn bèn xin lỗi Phó Hiểu Mai.
"Không sao, em là chủ của chị, việc này cũng là việc chị phải làm. Nhưng nếu thêm đồ mới vẫn nên bàn bạc trước với chị." Phó Hiểu Mai thấy Vương Giai Kỳ cúi đầu nên không muốn chỉ trích cô.
"Chị thật là tốt." Vương Giai Kỳ kéo tay Phó Hiểu Mai, lại còn cho cô ấy thêm thẻ người tốt.
Phó Hiểu Mai đành lắc đầu. Vương Giai Kỳ đôi khi không đáng tin cậy nhưng cô ấy lại rất tin tưởng nhân viên trong tiệm, đây là điều Phó Hiểu Mai không thể tìm được khi cô ấy làm việc tại những tiệm khác. Hơn nữa, tay nghề của Vương Giai Kỳ rất tốt, chỉ ba món nướng hôm nay thôi cũng khiến cho khách hàng thòm thèm đòi thêm.
"Đinh đinh đong đong.." Một tiếng chuông vang lên.
Vương Giai Kỳ cầm điện thoại lên, tên hiển thị là một người quen cũ
(*) Nước hầm đỏ (Master stock) là một loại gia vị thường được sử dụng trong ẩm thực Quảng Đông (Triều Châu) và Phúc Kiến của Trung Quốc, là một loại nước dùng được nấu chậm với nhiều loại gia vị khác nhau.