Chương 17: Bánh Flan quýt
"Anh Tiền. Em ra giá 1 triệu tám nhưng Vương Giai Kỳ không đồng ý bán cửa hàng cho chúng ta. Tóm lại là chê giá chúng ta đưa ra quá thấp."
Lý Vũ báo cáo với một người đàn ông trung niên bụng phệ. Người này chính là Tiền Như Hải nổi tiếng xấu xa.
"Hừ. Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn lấy thêm tiền từ chỗ này đâu có dễ. Vậy đành phải tác động một chút với đám người đó rồi." Tiền Như Hải muốn xem một quán bán Ma Lạt Thang nhỏ như vậy có thể tồn tại bao lâu
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Hơn chín giờ tối, "Hảo Vị Đạo" đón tiếp một người mặc áo đen bí ẩn.
"Hôm nay lại làm món gì ngon thế?" Người đàn ông mặc áo đen này thường xuyên đến "Hảo Vị Đạo" dùng bữa vào lúc nhà hàng sắp đóng cừa.
"Mau đến đây ăn thử đi anh Lực. Đây là bánh Flan quýt em vừa mới làm xong." Vương Giai Kỳ đem phần bánh Flan đến trước mặt người đàn ông.
Tháng mười một là mùa quýt, ăn vào chua ngọt không thể dừng lại. Mấy ngày trước, Phương Minh Lượng mang quýt ở nhà lên cho mọi người trong quán nhưng không ăn hết, Vương Giai Kỳ liền từ hệ thống mua mấy công thức có sử dụng quýt tiện tay làm món mới cho quán.
Vương Giai Kỳ đã làm mấy lần mấy món như quýt ngào đường, mứt quýt, bánh Flan quýt, trà quýt táo gai, rượu quýt. Cũng may là tay nghề cô tốt, nếu không nhân viên của "Hảo Vị Đạo" chắc chắn nhìn thấy quýt là sợ.
"Đây là bánh Flan gì thế?" Anh Lực múc một muỗng lên ăn thử.
"Bánh Flan quýt." Vương Giai Kỳ nhắc lại.
"Không quan trọng. Món này rất ngon, kết cấu đàn hồi, lại có thêm vị chua ngọt, khác hẳn với những loại anh thường ăn, vừa nát vừa tanh." Anh Lực chỉ biết nói món ăn rất ngon.
Nếu chí ăn quýt không thì sẽ hơi chua răng nhưng khi kết hợp với sữa, trứng và phần đường caramel ở phía dưới thì lại hòa hợp vô cùng.
"Em dùng Pectin (*) nên hương vị sẽ nhẹ hơn bình thường. Trong bếp vẫn còn, anh thích thì cứ lấy ăn thêm." Vương Giai Kỳ cũng muốn anh Lực ăn nhiều một chút. Thật ra, hôm nay Phương Minh Lượng có việc nên về sớm, phần của cậu ấy hiện tại không có ai ăn.
Vương Giai Kỳ ép Phó Hiểu Mai ăn ba phần, Lý Hồng Phương ăn hai phần, Cốc Vũ ăn bốn phần, trong bếp còn thừa năm phần. Nhân viên trong quán đều chắc chắn đây là lỗi của Phương Minh Lượng, tự nhiên không đâu lại mang lên một đống quýt. Vương Giai Kỳ thấy chỗ quýt thì hào hứng làm ra một đống đồ ăn, báo hại họ phải ăn bánh Flan nhiều như thế.
Vương Giai Kỳ đang tính đem chỗ còn lại sang cho Lý Tấn thì anh Lực tới ăn cơm, coi như đây là món tráng miệng tặng cho khách ăn thử. Anh Lực là người đã giúp Vương Giai Kỳ giải quyết đám lưu manh hay tới "Hảo Vị Đạo" quấy rối.
Anh Lực theo một nghĩa nào đó thì là một tên cặn bã nhưng lại vô cùng sành ăn. Hắn thích tới "Hảo Vị Đạo" lúc gần đóng cửa để ăn Ma Lạt Thang, vừa không phải chen chúc xếp hàng với những khách khác mà thỉnh thoảng lại được Vương Giai Kỳ đãi ăn thử món mới của cô.
"Nghe nói đang có người định thu mua quán của em. Mấy tên lần trước tới cũng là do người đó chỉ định." Anh Lực ăn xong nghiêm túc nói.
"Vậy anh có biết người đó là ai không?" Vương Giai Kỳ trong lòng đã gần như đoán được người đó là ai.
"Tiền Như Hải."
"Cảm ơn anh nhiều." Thật sự là hắn. Tên này lần trước muốn thu mua quán của cô không được thì lại cử người tới phá quán, xem ra muốn ép giá đây mà.
"Em không phải lo đâu. Anh đã cho mấy người để mắt xung quanh đây rồi, đảm bảo không ai dám tới làm loạn. Nhưng em vẫn phải cẩn thận tên Tiền Như Hải đó, không biết chừng hắn ta còn làm ra nhiều chuyện nữa." Anh Lực nhắc nhở Vương Giai Kỳ.
"Anh giúp em quá nhiều rồi. Thật không biết phải cảm ơn anh như nào nữa." Vương Giai Kỳ cảm thấy cực kỳ biết ơn những việc anh Lực đã làm cho "Hảo Vị Đạo".
"Vậy thì cứ nấu nhiều món ngon là được rồi. Hôm nào không có đồ ăn, anh nhất định sẽ tìm em để tính sổ." Anh Lực đùa giỡn nói. Thật ra việc này anh ấy làm chỉ vì tiện tay mà thôi.
"Vậy anh có muốn ăn thêm bánh Flan không?" Vương Giai Kỳ cũng không có gì để tặng cho anh Lực cả.
"Anh về luôn đây. Anh ăn no rồi không còn bụng để ăn thêm đâu." Anh Lực hơi sợ sự nhiệt tình của Vương Giai Kỳ, tranh thủ thời gian thì về luôn.
Vương Giai Kỳ hơi tiếc, đành phải mang chỗ còn lại sang cho Lý Tấn vậy.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ cau mày. Đúng như những gì anh Lực nói hôm qua, Tiền Như Hải thật sự đã làm ra không ít chuyện. Bốn người tới, ba người đã rời đi, giờ chỉ còn lại Hàn Dương.
Nghe Hàn Dương nói thì người của tập đoàn Như Hải đã tới tìm mấy người bọn họ muốn cướp người, tiền lương 5000 tệ. Tiền lương Vương Giai Kỳ trả cho bọn họ chỉ có 2000 tệ, đây đúng là lời đề nghị tốt.
"Vậy sao cậu không đồng ý?" Vương Giai Kỳ thấy lạ với lựa chọn của Hàn Dương.
"Bọn họ muốn tìm trợ lý, tôi chỉ muốn làm đầu bếp." Hàn Dương buồn buồn nói.
Hàn Dương chính là người Cốc Vũ đã để ý. So với những người khác, năng lực học tập cùa Hàn Dương không được tốt, thường xuyên nướng cháy đồ. Nhưng trong khi những người khác làm việc qua loa thì Hàn Dương lại rất tập trung, mỗi lần anh ấy đều ở lại để nghiên cứu.
Chỉ với sự quyết tâm của Hàn Dương, Vương Giai Kỳ quyết định sẽ đào tạo cậu ta thành một đầu bếp giỏi.
"Giai Kỳ này. Em phải cẩn thận với Tiền Như Hải. Người của tập đoàn Như Hải đang muốn kéo hết nhân viên trong quán sang chỗ bọn họ. Bọn chị đều đã từ chối rồi." Phó Hiểu Mai đem tình huống này nói rõ với Vương Giai Kỳ.
"Mọi người đều là nhân viên lâu năm của" Hảo Vị Đạo ". Tôi quyết định tăng lương cho mọi người, nhân viên chính thức đều được tăng 3000 tệ, nhân viên thực tập được tăng thêm 1000 tệ." Vương Giai Kỳ mặc dù rất cảm động với tấm lòng của nhân viên nhưng vẫn cần phải mua chuộc lòng người một chút, trước mắt sẽ tăng lương cho mấy người bọn họ.
"Cửa hàng chúng ta mới mở ba tháng sao đã tăng lương rồi?" Phó Hiểu Mai đã quyết định sẽ đi theo Vương Giai Kỳ, tiền lương nhiều ít không quan trọng, hơn nữa lương hiện tại của cô cũng là 4000 tệ một tháng.
Cốc Vũ là người nhận lương cao nhất trong tiệm, một tháng 7000 tệ. Bây giờ tăng thêm 3000 thì lương sẽ là 10.000 tệ, đầu bếp khách sạn cao cấp cũng chỉ nhận được nhiêu đó tiền lương.
Cốc Vũ nghe thấy Vương Giai Kỳ muốn tăng lương cho mình liền lắc đầu chạy đi tìm giấy, muốn từ chối ý tốt này. Cốc Vũ vội vàng, mặt đỏ hết cả lên, loay hoay tìm mãi không thấy cuốn sổ mọi ngày hay viết.
"Được rồi, nếu coi tôi là bà chủ thì cứ an tâm nhận lương đi, những gì mọi người làm vì" Hảo Vị Đạo "tôi đều nhìn thấy hết. Hơn nữa mấy tháng này quán chúng ta cũng ăn nên làm ra, tôi cũng định sẽ tăng lương cho mọi người." Vương Giai Kỳ không muốn mấy nhân viên nguyện ý đi theo mình lại phải nhận mức lương thấp hơn của tập đoàn Như Hải.
Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng có chút ngượng ngùng. Hai người họ thật sự có chút dao động. Tập đoàn Như Hải vì muốn thu mua "Hảo Vị Đạo" mà trả cho họ 5000 tệ.
Hai người họ không đáng giá đến thế. Chỉ sợ sau khi thu mua được nhà hàng, ông chủ mới sẽ đá họ ra ngoài. Như thế thà ở lại đây đi theo Vương Giai Kỳ nhận lương tháng 3000 tệ còn chắc chắn hơn.
"Đinh đinh thùng thùng.."
Vương Giai Kỳ bắt máy.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ. Tôi muốn báo cho cô một tin tốt." Lý Tấn lên tiếng.
"Sao?" Vương Giai Kỳ không biết Lý Tấn rốt cuộc muốn là gì.
"Đến lúc đó cô sẽ biết thôi. Tôi có việc rồi. Cúp trước đây."
"Ơ. Này!" Vương Giai Kỳ chưa nói được mấy câu thì Lý Tấn đã cúp máy. Tên điên này!
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Lũ phế vật. Thế mà các người lại không có công thức của" Hảo Vị Đạo ". Tiền tôi bỏ ra để các người đem mấy tên kia về cuối cùng lại chẳng lấy được gì." Tiền Như Hải đứng trong văn phòng quát tháo.
"Bọn em thật sự không biết mấy tên kia chỉ là đầu bếp học việc. Lúc hỏi thì bọn nó bảo biết cách làm, nhưng hương vị làm ra lại thua xa hương vị của" Hảo Vị Đạo "." Một người trẻ tuổi lên tiếng.
"Thế những người còn lại đâu?" Tiền Như Hải mặc kệ mấy tên học việc kia, dù sao cũng không có giá trị lợi dụng, hắn ta cũng chẳng cần nữa.
"Chúng ta đã đưa giá cao hơn nhưng tất cả bọn họ đều không đồng ý." Tiền Như Hải tra hỏi, người kia cũng không dám không nói.
"Không phải chúng mày đều tự cho là mình giỏi à? Có chút chuyện mà cũng không làm xong." Nói xong, Tiền Như Hải ném quyển từ điển trên bàn vào người bọn họ.
Người trẻ tuổi kia vừa hay đứng gần Tiền Như Hải, cả quyển từ điển ném thẳng vào người.
Sau khi cho lũ đàn em một trận, tâm trạng Tiền Như Hải đã thoải mái hơn.
"Tất cả đều là đám phế vật. Lý Vũ, gọi điện cho giám đốc Hà, đến lúc hắn phải trả nợ rồi." Tiền Như Hải mắng xong đám đàn em quyết định tự mình ra mặt.
Nhân viên "Hảo Vị Đạo" đều được tăng tiền lương nên ai nấy đều cao hứng, tâm tình của Vương Giai Kỳ cũng không tệ, coi như thoát được Tiền Như Hải một lần.
Lúc này, Vương Giai Kỳ còn chưa biết Tiền Như Hải đã âm thầm hành động, "Hảo Vị Đạo" chuẩn bị rơi vào tình huống nghiêm trọng.
(*) Pectin là một chất bột có màu được chiết xuất chủ yếu từ các loại trái cây họ cam quýt, cùng một số loại trái cây khác như táo, cà chua, mận.. Pectin là một phụ gia an toàn và được sử dụng nhiều trong công nghệ thực phẩm. Pectin có tác dụng tương tự với Gelatin và được dùng thay Gelatin với những người dị ứng với Gelatin. Pectin có thể làm giảm cholesterol trong máu, tăng cường hoạt động tiêu hóa, hỗ trợ điều trị tiểu đường, kiểm soát mức độ tiêu chảy và hỗ trợ giảm cân.
Lý Vũ báo cáo với một người đàn ông trung niên bụng phệ. Người này chính là Tiền Như Hải nổi tiếng xấu xa.
"Hừ. Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn lấy thêm tiền từ chỗ này đâu có dễ. Vậy đành phải tác động một chút với đám người đó rồi." Tiền Như Hải muốn xem một quán bán Ma Lạt Thang nhỏ như vậy có thể tồn tại bao lâu
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Hơn chín giờ tối, "Hảo Vị Đạo" đón tiếp một người mặc áo đen bí ẩn.
"Hôm nay lại làm món gì ngon thế?" Người đàn ông mặc áo đen này thường xuyên đến "Hảo Vị Đạo" dùng bữa vào lúc nhà hàng sắp đóng cừa.
"Mau đến đây ăn thử đi anh Lực. Đây là bánh Flan quýt em vừa mới làm xong." Vương Giai Kỳ đem phần bánh Flan đến trước mặt người đàn ông.
Tháng mười một là mùa quýt, ăn vào chua ngọt không thể dừng lại. Mấy ngày trước, Phương Minh Lượng mang quýt ở nhà lên cho mọi người trong quán nhưng không ăn hết, Vương Giai Kỳ liền từ hệ thống mua mấy công thức có sử dụng quýt tiện tay làm món mới cho quán.
Vương Giai Kỳ đã làm mấy lần mấy món như quýt ngào đường, mứt quýt, bánh Flan quýt, trà quýt táo gai, rượu quýt. Cũng may là tay nghề cô tốt, nếu không nhân viên của "Hảo Vị Đạo" chắc chắn nhìn thấy quýt là sợ.
"Đây là bánh Flan gì thế?" Anh Lực múc một muỗng lên ăn thử.
"Bánh Flan quýt." Vương Giai Kỳ nhắc lại.
"Không quan trọng. Món này rất ngon, kết cấu đàn hồi, lại có thêm vị chua ngọt, khác hẳn với những loại anh thường ăn, vừa nát vừa tanh." Anh Lực chỉ biết nói món ăn rất ngon.
Nếu chí ăn quýt không thì sẽ hơi chua răng nhưng khi kết hợp với sữa, trứng và phần đường caramel ở phía dưới thì lại hòa hợp vô cùng.
"Em dùng Pectin (*) nên hương vị sẽ nhẹ hơn bình thường. Trong bếp vẫn còn, anh thích thì cứ lấy ăn thêm." Vương Giai Kỳ cũng muốn anh Lực ăn nhiều một chút. Thật ra, hôm nay Phương Minh Lượng có việc nên về sớm, phần của cậu ấy hiện tại không có ai ăn.
Vương Giai Kỳ ép Phó Hiểu Mai ăn ba phần, Lý Hồng Phương ăn hai phần, Cốc Vũ ăn bốn phần, trong bếp còn thừa năm phần. Nhân viên trong quán đều chắc chắn đây là lỗi của Phương Minh Lượng, tự nhiên không đâu lại mang lên một đống quýt. Vương Giai Kỳ thấy chỗ quýt thì hào hứng làm ra một đống đồ ăn, báo hại họ phải ăn bánh Flan nhiều như thế.
Vương Giai Kỳ đang tính đem chỗ còn lại sang cho Lý Tấn thì anh Lực tới ăn cơm, coi như đây là món tráng miệng tặng cho khách ăn thử. Anh Lực là người đã giúp Vương Giai Kỳ giải quyết đám lưu manh hay tới "Hảo Vị Đạo" quấy rối.
Anh Lực theo một nghĩa nào đó thì là một tên cặn bã nhưng lại vô cùng sành ăn. Hắn thích tới "Hảo Vị Đạo" lúc gần đóng cửa để ăn Ma Lạt Thang, vừa không phải chen chúc xếp hàng với những khách khác mà thỉnh thoảng lại được Vương Giai Kỳ đãi ăn thử món mới của cô.
"Nghe nói đang có người định thu mua quán của em. Mấy tên lần trước tới cũng là do người đó chỉ định." Anh Lực ăn xong nghiêm túc nói.
"Vậy anh có biết người đó là ai không?" Vương Giai Kỳ trong lòng đã gần như đoán được người đó là ai.
"Tiền Như Hải."
"Cảm ơn anh nhiều." Thật sự là hắn. Tên này lần trước muốn thu mua quán của cô không được thì lại cử người tới phá quán, xem ra muốn ép giá đây mà.
"Em không phải lo đâu. Anh đã cho mấy người để mắt xung quanh đây rồi, đảm bảo không ai dám tới làm loạn. Nhưng em vẫn phải cẩn thận tên Tiền Như Hải đó, không biết chừng hắn ta còn làm ra nhiều chuyện nữa." Anh Lực nhắc nhở Vương Giai Kỳ.
"Anh giúp em quá nhiều rồi. Thật không biết phải cảm ơn anh như nào nữa." Vương Giai Kỳ cảm thấy cực kỳ biết ơn những việc anh Lực đã làm cho "Hảo Vị Đạo".
"Vậy thì cứ nấu nhiều món ngon là được rồi. Hôm nào không có đồ ăn, anh nhất định sẽ tìm em để tính sổ." Anh Lực đùa giỡn nói. Thật ra việc này anh ấy làm chỉ vì tiện tay mà thôi.
"Vậy anh có muốn ăn thêm bánh Flan không?" Vương Giai Kỳ cũng không có gì để tặng cho anh Lực cả.
"Anh về luôn đây. Anh ăn no rồi không còn bụng để ăn thêm đâu." Anh Lực hơi sợ sự nhiệt tình của Vương Giai Kỳ, tranh thủ thời gian thì về luôn.
Vương Giai Kỳ hơi tiếc, đành phải mang chỗ còn lại sang cho Lý Tấn vậy.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vương Giai Kỳ cau mày. Đúng như những gì anh Lực nói hôm qua, Tiền Như Hải thật sự đã làm ra không ít chuyện. Bốn người tới, ba người đã rời đi, giờ chỉ còn lại Hàn Dương.
Nghe Hàn Dương nói thì người của tập đoàn Như Hải đã tới tìm mấy người bọn họ muốn cướp người, tiền lương 5000 tệ. Tiền lương Vương Giai Kỳ trả cho bọn họ chỉ có 2000 tệ, đây đúng là lời đề nghị tốt.
"Vậy sao cậu không đồng ý?" Vương Giai Kỳ thấy lạ với lựa chọn của Hàn Dương.
"Bọn họ muốn tìm trợ lý, tôi chỉ muốn làm đầu bếp." Hàn Dương buồn buồn nói.
Hàn Dương chính là người Cốc Vũ đã để ý. So với những người khác, năng lực học tập cùa Hàn Dương không được tốt, thường xuyên nướng cháy đồ. Nhưng trong khi những người khác làm việc qua loa thì Hàn Dương lại rất tập trung, mỗi lần anh ấy đều ở lại để nghiên cứu.
Chỉ với sự quyết tâm của Hàn Dương, Vương Giai Kỳ quyết định sẽ đào tạo cậu ta thành một đầu bếp giỏi.
"Giai Kỳ này. Em phải cẩn thận với Tiền Như Hải. Người của tập đoàn Như Hải đang muốn kéo hết nhân viên trong quán sang chỗ bọn họ. Bọn chị đều đã từ chối rồi." Phó Hiểu Mai đem tình huống này nói rõ với Vương Giai Kỳ.
"Mọi người đều là nhân viên lâu năm của" Hảo Vị Đạo ". Tôi quyết định tăng lương cho mọi người, nhân viên chính thức đều được tăng 3000 tệ, nhân viên thực tập được tăng thêm 1000 tệ." Vương Giai Kỳ mặc dù rất cảm động với tấm lòng của nhân viên nhưng vẫn cần phải mua chuộc lòng người một chút, trước mắt sẽ tăng lương cho mấy người bọn họ.
"Cửa hàng chúng ta mới mở ba tháng sao đã tăng lương rồi?" Phó Hiểu Mai đã quyết định sẽ đi theo Vương Giai Kỳ, tiền lương nhiều ít không quan trọng, hơn nữa lương hiện tại của cô cũng là 4000 tệ một tháng.
Cốc Vũ là người nhận lương cao nhất trong tiệm, một tháng 7000 tệ. Bây giờ tăng thêm 3000 thì lương sẽ là 10.000 tệ, đầu bếp khách sạn cao cấp cũng chỉ nhận được nhiêu đó tiền lương.
Cốc Vũ nghe thấy Vương Giai Kỳ muốn tăng lương cho mình liền lắc đầu chạy đi tìm giấy, muốn từ chối ý tốt này. Cốc Vũ vội vàng, mặt đỏ hết cả lên, loay hoay tìm mãi không thấy cuốn sổ mọi ngày hay viết.
"Được rồi, nếu coi tôi là bà chủ thì cứ an tâm nhận lương đi, những gì mọi người làm vì" Hảo Vị Đạo "tôi đều nhìn thấy hết. Hơn nữa mấy tháng này quán chúng ta cũng ăn nên làm ra, tôi cũng định sẽ tăng lương cho mọi người." Vương Giai Kỳ không muốn mấy nhân viên nguyện ý đi theo mình lại phải nhận mức lương thấp hơn của tập đoàn Như Hải.
Lý Hồng Phương và Phương Minh Lượng có chút ngượng ngùng. Hai người họ thật sự có chút dao động. Tập đoàn Như Hải vì muốn thu mua "Hảo Vị Đạo" mà trả cho họ 5000 tệ.
Hai người họ không đáng giá đến thế. Chỉ sợ sau khi thu mua được nhà hàng, ông chủ mới sẽ đá họ ra ngoài. Như thế thà ở lại đây đi theo Vương Giai Kỳ nhận lương tháng 3000 tệ còn chắc chắn hơn.
"Đinh đinh thùng thùng.."
Vương Giai Kỳ bắt máy.
"Đồng chí Vương Giai Kỳ. Tôi muốn báo cho cô một tin tốt." Lý Tấn lên tiếng.
"Sao?" Vương Giai Kỳ không biết Lý Tấn rốt cuộc muốn là gì.
"Đến lúc đó cô sẽ biết thôi. Tôi có việc rồi. Cúp trước đây."
"Ơ. Này!" Vương Giai Kỳ chưa nói được mấy câu thì Lý Tấn đã cúp máy. Tên điên này!
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Lũ phế vật. Thế mà các người lại không có công thức của" Hảo Vị Đạo ". Tiền tôi bỏ ra để các người đem mấy tên kia về cuối cùng lại chẳng lấy được gì." Tiền Như Hải đứng trong văn phòng quát tháo.
"Bọn em thật sự không biết mấy tên kia chỉ là đầu bếp học việc. Lúc hỏi thì bọn nó bảo biết cách làm, nhưng hương vị làm ra lại thua xa hương vị của" Hảo Vị Đạo "." Một người trẻ tuổi lên tiếng.
"Thế những người còn lại đâu?" Tiền Như Hải mặc kệ mấy tên học việc kia, dù sao cũng không có giá trị lợi dụng, hắn ta cũng chẳng cần nữa.
"Chúng ta đã đưa giá cao hơn nhưng tất cả bọn họ đều không đồng ý." Tiền Như Hải tra hỏi, người kia cũng không dám không nói.
"Không phải chúng mày đều tự cho là mình giỏi à? Có chút chuyện mà cũng không làm xong." Nói xong, Tiền Như Hải ném quyển từ điển trên bàn vào người bọn họ.
Người trẻ tuổi kia vừa hay đứng gần Tiền Như Hải, cả quyển từ điển ném thẳng vào người.
Sau khi cho lũ đàn em một trận, tâm trạng Tiền Như Hải đã thoải mái hơn.
"Tất cả đều là đám phế vật. Lý Vũ, gọi điện cho giám đốc Hà, đến lúc hắn phải trả nợ rồi." Tiền Như Hải mắng xong đám đàn em quyết định tự mình ra mặt.
Nhân viên "Hảo Vị Đạo" đều được tăng tiền lương nên ai nấy đều cao hứng, tâm tình của Vương Giai Kỳ cũng không tệ, coi như thoát được Tiền Như Hải một lần.
Lúc này, Vương Giai Kỳ còn chưa biết Tiền Như Hải đã âm thầm hành động, "Hảo Vị Đạo" chuẩn bị rơi vào tình huống nghiêm trọng.
(*) Pectin là một chất bột có màu được chiết xuất chủ yếu từ các loại trái cây họ cam quýt, cùng một số loại trái cây khác như táo, cà chua, mận.. Pectin là một phụ gia an toàn và được sử dụng nhiều trong công nghệ thực phẩm. Pectin có tác dụng tương tự với Gelatin và được dùng thay Gelatin với những người dị ứng với Gelatin. Pectin có thể làm giảm cholesterol trong máu, tăng cường hoạt động tiêu hóa, hỗ trợ điều trị tiểu đường, kiểm soát mức độ tiêu chảy và hỗ trợ giảm cân.