Chương 19: Nộm củ cải tứ sắc
Từ khi thành lập tập đoàn Như Hải, Tiền Như Hải cố gắng để trở thành người có học thức. Trên bàn làm việc sẽ luôn đặt cuốn từ điển tiếng Anh mặc dù không bao giờ đọc, đúng giờ sẽ xem bản tin thời sự.
Tiền Như Hải lúc này đang tập trung xem tin tức trên đài địa phương Lương Khê, nghe tới một tin tức mặt liền biến sắc.
"Sáng nay, tôi đại diện cho cục an sinh xã hội tới trao cờ thưởng. Nhà hàng đã góp phần giải quyết công việc cho những người khó khăn.."
Tiền Như Hải thấy giám đốc Hà nói mấy câu khen ngợi thì nổi điên, lập tức gọi cho Lý Vũ.
"Cậu làm việc kiểu gì thế? Bà chủ của nhà hàng đó lai lịch như nào cậu không điều tra à?" Tiền Như Hải thấy phó giám đốc Lý và người của cục an sinh xã hội đều đứng về phe Vương Giai Kỳ liền khẳng định lai lịch của cô gái này không hề đơn giản.
"Cái này em cũng không rõ. Em chỉ biết bố mẹ Vương Giai Kỳ đã ly hôn. Mấy năm trước mẹ cô ấy đã qua đời, những thứ khác không điều tra ra được." Kết quả điều tra của Lý Vũ hoàn toàn chính xác, mỗi tội không đủ.
"Đồ ngu. Thế còn bạn bè của cô ta, gia đình bình thường thì bạn bè phải tầm thường chắc!" Tiền Như Hải sau lần này không dám mời thêm người tới gây khó dễ "Hảo Vị Đạo".
"Lỗi của em." Lý Vũ khúm núm nói.
"Biến!" Tiền Như Hải nhất định không từ bỏ, những gì hắn ta muốn đều phải có cho bằng được.
Tiền Như Hải sau đó gọi thêm mấy cuộc điện thoại, thủ đoạn kia không dùng được vậy chỉ có thể sử dụng mưu hèn kế bẩn thôi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Tay nghề đầu bếp nhà hàng này quá tệ. Thịt nướng quá chín, vị ngọt mềm của thịt không còn, chẳng khác gì ăn một miếng gia vị nướng." Cổ Danh Tuyền đang nhận xét món thịt nướng mật ong trong "Hảo Vị Đạo".
"Chỗ chúng ta chỉ là một nhà hàng nhỏ, đâu thể làm ra món thịt nướng đạt chất lượng nhà hàng năm sao." Vương Giai Kỳ biết sư phụ cô ấy là một người cổ quái nhưng đối với thức ăn thì luôn nghiêm túc nhận xét và đánh giá.
Món thịt này là do Cốc Vũ làm. Tay nghề của Cốc Vũ khá tốt nhưng qua cái miệng của Cổ Danh Tuyền lại trở thành không tốt.
Cốc Vũ đưa tờ giấy cho Vương Giai Kỳ, bên trên viết: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn."
Vương Giai Kỳ thở dài. Cốc Vũ không hề biết cô ấy còn chưa từng nhận được lời khen từ thầy của mình.
"Giai Kỳ, thời gian tới có rảnh không?" Cổ Danh Tuyền lau miệng hỏi.
"Có việc gì thế ạ?" Từ trước đến nay, Cổ Danh Tuyền đối với Vương Giai Kỳ đều thẳng thắn yêu cầu, hôm nay lại bày ra thái độ thăm dò.
"Không phải ta vừa đi thăm bạn sao? Lão ấy nghe nói ta mới nhận học trò thì muốn học trò của lão cùng con trao đổi một chút." Cổ Danh Tuyền nói thật.
"Thầy thật sự dám để học trò một tháng đi trao đổi trù nghệ với người khác?" Vương Giai Kỳ dám chắc thầy của cô chính là người khởi xướng việc này.
"Ta tin con mà, dù sao cũng không quan trọng thắng thua." Cổ Danh Tuyền giải thích.
"Vậy người học trò kia đã học bao lâu rồi?"
"Một năm."
Hệ thống lúc này vang lên nhiệm vụ mới.
"Nhiệm vụ giao đấu. Cùng người khác thi đấu trù nghệ và phải giành chiến thắng."
Hệ thống hời hợt tuyên bố nhiệm vụ, không giới hạn thời gian, tự động kích hoạt.
Vương Giai Kỳ đang buồn rầu vì hệ thống cho rất ít nhiệm vụ, thời gian thăng cấp lên đầu bếp trung cấp ngày càng kéo dài. Vương Giai Kỳ hiện tại đang rất khao khát những nhiệm vụ như vậy, khẳng định số điểm tích lũy không hề ít.
"Vậy lúc nào thì bắt đầu?" Vương Giai Kỳ đồng ý với Cổ Danh Tuyền. Một mặt là không đâu có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Mặt khác, cô biết thầy của mình rất cố chấp, tuyệt đối sẽ lải nhải cho tới khi nào cô đồng ý mới thôi.
"Thời gian là chủ nhật tuần này."
Vương Giai Kỳ đem hết công việc của "Hảo Vị Đạo" ném lại cho Phó Hiểu Mai, chuyên tâm dành một tuần tới để luyện tập với Cổ Danh Tuyền.
Cổ Danh Tuyền đưa ra một số món ăn cho Vương Giai Kỳ luyện tập. Vương Giai Kỳ không biết tại sao mình lại phải học những món ăn này nhưng kệ đi, cô ấy tự nhiên lại được học thêm mấy món, không cần phải bỏ tiền ra mua trên hệ thống nữa.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Chủ nhật, Cổ Danh Tuyền cùng Vương Giai Kỳ ngồi xe tới một rừng trúc ở thành phố Nghi Hưng.
Vương Giai Kỳ ban đầu muốn đi tàu hỏa nhưng Cổ Danh Tuyền lại nhất định mang theo con dao phay, nói gì mà huyết mạch của bản thân, cô đành phải ngồi xe hơi tới Nghi Hưng.
Không khí trên xe buýt thật sự rất bí bách. Sau khi đặt chân xuống rừng tre, Vương Giai Kỳ hít một hơi, bầu không khí trong lành này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hai người họ đi tới một ngôi nhà tre tên là "Trúc Diệp Đình".
Ông chủ "Trúc Diệp Đình" là bạn cũ của Cổ Danh Tuyền. Hai người họ được đưa vào sảnh ngồi chờ.
Ông chủ pha hai chén trà cho Cổ Danh Tuyền và Vương Giai Kỳ, vừa uống trà vừa tám chuyện.
"Tiểu Tam, tay nghề pha trà quả thật rất tốt."
Cổ Danh Tuyền đưa chén trà lên thưởng thức hương thơm rồi mới uống. Vương Giai Kỳ cũng bắt chước Cổ Danh Tuyền uống vài ngụm nhỏ.
"Đừng gọi em là tiểu Tam, hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa." Mạnh Tam Thì nghe Cổ Danh Tuyền gọi mình là tiểu Tam không biết nói gì hơn.
"Gọi quen mồm rồi. Hơn nữa cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi, trong mắt tôi cậu vẫn là tiểu Tam." Cổ Danh Tuyền bác bỏ.
"Vậy đây là học trò của anh à?" Mạnh Tam Thì không thể nói lại Cổ Danh Tuyền bèn lái sang chuyện khác.
Vương Giai Kỳ đang ngồi yên lặng uống trà bỗng bị Mạnh Tam Thì nhắc đến.
"Đây là học trò mới của tôi, Vương Giai Kỳ, trình độ nấu nướng trung bình." Mạnh Tam Thì chọc đúng chỗ ngứa của Cổ Danh Tuyền. Ông ấy cảm thấy Vương Giai Kỳ là một thiên tài nấu nướng nhưng không muốn khen ngợi trước mặt cô.
"Bạn ta, bác Mạnh." Vương Giai Kỳ gật đầu chào.
"Lão Cổ xưa nay chưa từng khen ngợi ai nên cháu đừng lo." Mạnh Tam Thì quen biết Cổ Danh Tuyền nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe ông ấy khen ngợi ai.
"Cháu cũng quen rồi." Vương Giai Kỳ bình tĩnh trả lời.
Mạnh Tam Thì thấy Vương Giai Kỳ khá bình tĩnh, cảm thấy cô nhóc này khá được.
"Hừ." Cổ Danh Tuyền tỏ ra bất mãn.
"Cháu cảm thấy tay nghề pha trà của ta thế nào?" Mạnh Tam thì nói lái sang chuyện khác.
"Thật ngại quá. Bình thường cháu không hay uống trà, nếu uống cũng chỉ uống trà nhài, chén trà này..." Vương Giai Kỳ vốn không thích những loại trà đắng như này.
"Haha. Có phải là hơi đắng không? Đây là trà Khổ Đinh. Lão Cổ hay uống loại trà này. Lúc trước ta uống không cảm thấy vị gì ngoài vị đắng, còn đắng hơn cả uống thuốc nam. Nhưng lâu dần lại thấy hậu vị ngọt, uống nhiều thành nghiện, mỗi ngày ta đều pha một chén uống."
Vương Giai Kỳ nghe bài ca Amway (tập đoàn đa cấp) của Mạnh Tam Thì thì uống thêm một hụp. Quả nhiên cô ấy chỉ là người bình thường, toàn vị đắng.
"Lão Cổ, chờ lâu chưa?"
Vương Giai Kỳ vẫn còn chưa cảm nhận được vị ngọt của chén trà thì một ông lão mặc bộ quần áo tập Thái Cực Quyền màu xanh đậm bước vào.
"Tôi chờ được nửa tiếng mới thấy ông tới." Cổ Danh Tuyền không khách sáo nói.
"Do ông tới sớm thôi. Tôi đây tới rất đúng giờ."
"Đừng cãi nhau nữa. Có chuyện gì để sau khi hai học trò xong việc rồi tính sau." Mạnh Tam Thì chạy tới hòa giải.
Người này là Từ Lâm, bạn tốt của Cổ Danh Tuyền, cũng là một bậc thầy nấu ăn nổi tiếng.
Hai người họ từng học việc trong một nhà hàng, luôn cạnh tranh đấu đá nhau. Bây giờ cả hai đều trở thành bậc thầy nấu ăn, họ không còn so tài với nhau nữa mà để học trò của họ làm điều đó.
Đáng tiếc, học trò của Cổ Danh Tuyền luôn yếu hơn học trò của Từ Lâm. Mặc dù bọn họ rất chăm chỉ nhưng vẫn không so được sự sáng tạo của học trò Từ Lâm.
Cổ Danh Tuyền bị Từ Lâm khiêu khích liền đồng ý tỉ thí, chủ đề và địa điểm đều do ông chọn. Dù sao Vương Giai Kỳ mới học không bao lâu, dù không thể thắng được học trò của Từ Lâm thì cũng có thể cho ông ta sáng mắt, Cổ Danh Tuyền cũng có những học trò không phải dạng vừa.
Dưới sự hòa giải của Mạnh Tam Thì, hai người ngừng cãi nhau.
"Sao chỉ có mình ông? Học trò đâu? Hay sợ rồi?" Cổ Danh Tuyền thấy Từ Lâm đi một mình bèn khích đểu.
"Học trò của ta đang đi đỗ xe, chờ chút."
Sau khi Từ Lâm nói có một thanh niên cao gầy bước vào.
"Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu." Người kia sau đó lại quay sang chào Mạnh Tam Thì.
"Ừm." Học trò của Từ Lâm đều nói như vậy, Cổ Danh Tuyền không hài lòng.
Vương Giai Kỳ đứng một bên vô cùng khiếp đảm. Tên này không phải là Vương Miêu sao?
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Khi Vương Giai Kỳ học cấp ba, vì trường học tương đối gần nhà của cha nên mẹ cô bàn với cha cô để ăn trưa ở chỗ của ông ấy. Lúc đó, dù rất ngại nhưng thấy mẹ hàng ngày bận đi làm kiếm tiền nuôi mình, không nỡ bắt mẹ vất vả nên cô đã ăn cơm trưa ở nhà bố trong ba năm.
Khi đó, vì thường xuyên lui tới chỗ ở của cha nên cô thường xuyên nhìn thấy Vương Miểu - em trai cùng cha khác mẹ của cô. Vương Miểu khi đó vẫn còn học trung học cơ sở đã bắt đầu được cha dạy nấu ăn nhưng Vương Gia Kỳ không hề ghen tị với mối quan hệ cha con của họ.
Cô nhớ có lần Vương Miểu đang tập làm món nộm củ cải tứ sắc. Có nhiều cách để làm món này. Nói chung, bạn có thể cắt củ cải thành khối vuông hoặc cắt nhỏ sau đó trộn chúng với nhau. Nó khá đơn giản nhưng cần phải sử dụng dao thành thạo.
Vương Miểu đem cà rốt và củ cải xanh đã cắt sợi để sang một bên, tiếp theo xử lý củ cải trắng.
Cha cô, Vương Đức Thắng đứng sau thấy Vương Miểu tay chân lóng ngóng liền mắng vài câu. Vương Miểu bị mắng tay chân liền run rẩy. Cũng phải thôi, Vương Miểu khi ấy mới chỉ là một cậu bé, tâm lý không thể vững vàng được.
Trong phòng bếp phát ra một âm thanh. Vương Miểu bị đứt tay, máu chảy làm đỏ những miếng củ cải trắng trên thớt. Vương Giai Kỳ có thể thấy Vương Miểu rất muốn khóc nhưng không dám.
Vương Đức Thắng thấy Vương Miểu bị đứt tay thì lấy băng cá nhân băng lại sau đó lại tiếp tục luyện tập. Trên bàn hôm ấy, món ăn này được làm rất tinh xảo, độ dày của những miếng củ cải gần tương đương nhau. Vương Giai Kỳ vốn không ăn món đó vì cô luôn cảm giác những sợi củ cải trên đĩa có vị máu tươi.
Tiền Như Hải lúc này đang tập trung xem tin tức trên đài địa phương Lương Khê, nghe tới một tin tức mặt liền biến sắc.
"Sáng nay, tôi đại diện cho cục an sinh xã hội tới trao cờ thưởng. Nhà hàng đã góp phần giải quyết công việc cho những người khó khăn.."
Tiền Như Hải thấy giám đốc Hà nói mấy câu khen ngợi thì nổi điên, lập tức gọi cho Lý Vũ.
"Cậu làm việc kiểu gì thế? Bà chủ của nhà hàng đó lai lịch như nào cậu không điều tra à?" Tiền Như Hải thấy phó giám đốc Lý và người của cục an sinh xã hội đều đứng về phe Vương Giai Kỳ liền khẳng định lai lịch của cô gái này không hề đơn giản.
"Cái này em cũng không rõ. Em chỉ biết bố mẹ Vương Giai Kỳ đã ly hôn. Mấy năm trước mẹ cô ấy đã qua đời, những thứ khác không điều tra ra được." Kết quả điều tra của Lý Vũ hoàn toàn chính xác, mỗi tội không đủ.
"Đồ ngu. Thế còn bạn bè của cô ta, gia đình bình thường thì bạn bè phải tầm thường chắc!" Tiền Như Hải sau lần này không dám mời thêm người tới gây khó dễ "Hảo Vị Đạo".
"Lỗi của em." Lý Vũ khúm núm nói.
"Biến!" Tiền Như Hải nhất định không từ bỏ, những gì hắn ta muốn đều phải có cho bằng được.
Tiền Như Hải sau đó gọi thêm mấy cuộc điện thoại, thủ đoạn kia không dùng được vậy chỉ có thể sử dụng mưu hèn kế bẩn thôi.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Tay nghề đầu bếp nhà hàng này quá tệ. Thịt nướng quá chín, vị ngọt mềm của thịt không còn, chẳng khác gì ăn một miếng gia vị nướng." Cổ Danh Tuyền đang nhận xét món thịt nướng mật ong trong "Hảo Vị Đạo".
"Chỗ chúng ta chỉ là một nhà hàng nhỏ, đâu thể làm ra món thịt nướng đạt chất lượng nhà hàng năm sao." Vương Giai Kỳ biết sư phụ cô ấy là một người cổ quái nhưng đối với thức ăn thì luôn nghiêm túc nhận xét và đánh giá.
Món thịt này là do Cốc Vũ làm. Tay nghề của Cốc Vũ khá tốt nhưng qua cái miệng của Cổ Danh Tuyền lại trở thành không tốt.
Cốc Vũ đưa tờ giấy cho Vương Giai Kỳ, bên trên viết: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn."
Vương Giai Kỳ thở dài. Cốc Vũ không hề biết cô ấy còn chưa từng nhận được lời khen từ thầy của mình.
"Giai Kỳ, thời gian tới có rảnh không?" Cổ Danh Tuyền lau miệng hỏi.
"Có việc gì thế ạ?" Từ trước đến nay, Cổ Danh Tuyền đối với Vương Giai Kỳ đều thẳng thắn yêu cầu, hôm nay lại bày ra thái độ thăm dò.
"Không phải ta vừa đi thăm bạn sao? Lão ấy nghe nói ta mới nhận học trò thì muốn học trò của lão cùng con trao đổi một chút." Cổ Danh Tuyền nói thật.
"Thầy thật sự dám để học trò một tháng đi trao đổi trù nghệ với người khác?" Vương Giai Kỳ dám chắc thầy của cô chính là người khởi xướng việc này.
"Ta tin con mà, dù sao cũng không quan trọng thắng thua." Cổ Danh Tuyền giải thích.
"Vậy người học trò kia đã học bao lâu rồi?"
"Một năm."
Hệ thống lúc này vang lên nhiệm vụ mới.
"Nhiệm vụ giao đấu. Cùng người khác thi đấu trù nghệ và phải giành chiến thắng."
Hệ thống hời hợt tuyên bố nhiệm vụ, không giới hạn thời gian, tự động kích hoạt.
Vương Giai Kỳ đang buồn rầu vì hệ thống cho rất ít nhiệm vụ, thời gian thăng cấp lên đầu bếp trung cấp ngày càng kéo dài. Vương Giai Kỳ hiện tại đang rất khao khát những nhiệm vụ như vậy, khẳng định số điểm tích lũy không hề ít.
"Vậy lúc nào thì bắt đầu?" Vương Giai Kỳ đồng ý với Cổ Danh Tuyền. Một mặt là không đâu có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Mặt khác, cô biết thầy của mình rất cố chấp, tuyệt đối sẽ lải nhải cho tới khi nào cô đồng ý mới thôi.
"Thời gian là chủ nhật tuần này."
Vương Giai Kỳ đem hết công việc của "Hảo Vị Đạo" ném lại cho Phó Hiểu Mai, chuyên tâm dành một tuần tới để luyện tập với Cổ Danh Tuyền.
Cổ Danh Tuyền đưa ra một số món ăn cho Vương Giai Kỳ luyện tập. Vương Giai Kỳ không biết tại sao mình lại phải học những món ăn này nhưng kệ đi, cô ấy tự nhiên lại được học thêm mấy món, không cần phải bỏ tiền ra mua trên hệ thống nữa.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Chủ nhật, Cổ Danh Tuyền cùng Vương Giai Kỳ ngồi xe tới một rừng trúc ở thành phố Nghi Hưng.
Vương Giai Kỳ ban đầu muốn đi tàu hỏa nhưng Cổ Danh Tuyền lại nhất định mang theo con dao phay, nói gì mà huyết mạch của bản thân, cô đành phải ngồi xe hơi tới Nghi Hưng.
Không khí trên xe buýt thật sự rất bí bách. Sau khi đặt chân xuống rừng tre, Vương Giai Kỳ hít một hơi, bầu không khí trong lành này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Hai người họ đi tới một ngôi nhà tre tên là "Trúc Diệp Đình".
Ông chủ "Trúc Diệp Đình" là bạn cũ của Cổ Danh Tuyền. Hai người họ được đưa vào sảnh ngồi chờ.
Ông chủ pha hai chén trà cho Cổ Danh Tuyền và Vương Giai Kỳ, vừa uống trà vừa tám chuyện.
"Tiểu Tam, tay nghề pha trà quả thật rất tốt."
Cổ Danh Tuyền đưa chén trà lên thưởng thức hương thơm rồi mới uống. Vương Giai Kỳ cũng bắt chước Cổ Danh Tuyền uống vài ngụm nhỏ.
"Đừng gọi em là tiểu Tam, hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa." Mạnh Tam Thì nghe Cổ Danh Tuyền gọi mình là tiểu Tam không biết nói gì hơn.
"Gọi quen mồm rồi. Hơn nữa cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi, trong mắt tôi cậu vẫn là tiểu Tam." Cổ Danh Tuyền bác bỏ.
"Vậy đây là học trò của anh à?" Mạnh Tam Thì không thể nói lại Cổ Danh Tuyền bèn lái sang chuyện khác.
Vương Giai Kỳ đang ngồi yên lặng uống trà bỗng bị Mạnh Tam Thì nhắc đến.
"Đây là học trò mới của tôi, Vương Giai Kỳ, trình độ nấu nướng trung bình." Mạnh Tam Thì chọc đúng chỗ ngứa của Cổ Danh Tuyền. Ông ấy cảm thấy Vương Giai Kỳ là một thiên tài nấu nướng nhưng không muốn khen ngợi trước mặt cô.
"Bạn ta, bác Mạnh." Vương Giai Kỳ gật đầu chào.
"Lão Cổ xưa nay chưa từng khen ngợi ai nên cháu đừng lo." Mạnh Tam Thì quen biết Cổ Danh Tuyền nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe ông ấy khen ngợi ai.
"Cháu cũng quen rồi." Vương Giai Kỳ bình tĩnh trả lời.
Mạnh Tam Thì thấy Vương Giai Kỳ khá bình tĩnh, cảm thấy cô nhóc này khá được.
"Hừ." Cổ Danh Tuyền tỏ ra bất mãn.
"Cháu cảm thấy tay nghề pha trà của ta thế nào?" Mạnh Tam thì nói lái sang chuyện khác.
"Thật ngại quá. Bình thường cháu không hay uống trà, nếu uống cũng chỉ uống trà nhài, chén trà này..." Vương Giai Kỳ vốn không thích những loại trà đắng như này.
"Haha. Có phải là hơi đắng không? Đây là trà Khổ Đinh. Lão Cổ hay uống loại trà này. Lúc trước ta uống không cảm thấy vị gì ngoài vị đắng, còn đắng hơn cả uống thuốc nam. Nhưng lâu dần lại thấy hậu vị ngọt, uống nhiều thành nghiện, mỗi ngày ta đều pha một chén uống."
Vương Giai Kỳ nghe bài ca Amway (tập đoàn đa cấp) của Mạnh Tam Thì thì uống thêm một hụp. Quả nhiên cô ấy chỉ là người bình thường, toàn vị đắng.
"Lão Cổ, chờ lâu chưa?"
Vương Giai Kỳ vẫn còn chưa cảm nhận được vị ngọt của chén trà thì một ông lão mặc bộ quần áo tập Thái Cực Quyền màu xanh đậm bước vào.
"Tôi chờ được nửa tiếng mới thấy ông tới." Cổ Danh Tuyền không khách sáo nói.
"Do ông tới sớm thôi. Tôi đây tới rất đúng giờ."
"Đừng cãi nhau nữa. Có chuyện gì để sau khi hai học trò xong việc rồi tính sau." Mạnh Tam Thì chạy tới hòa giải.
Người này là Từ Lâm, bạn tốt của Cổ Danh Tuyền, cũng là một bậc thầy nấu ăn nổi tiếng.
Hai người họ từng học việc trong một nhà hàng, luôn cạnh tranh đấu đá nhau. Bây giờ cả hai đều trở thành bậc thầy nấu ăn, họ không còn so tài với nhau nữa mà để học trò của họ làm điều đó.
Đáng tiếc, học trò của Cổ Danh Tuyền luôn yếu hơn học trò của Từ Lâm. Mặc dù bọn họ rất chăm chỉ nhưng vẫn không so được sự sáng tạo của học trò Từ Lâm.
Cổ Danh Tuyền bị Từ Lâm khiêu khích liền đồng ý tỉ thí, chủ đề và địa điểm đều do ông chọn. Dù sao Vương Giai Kỳ mới học không bao lâu, dù không thể thắng được học trò của Từ Lâm thì cũng có thể cho ông ta sáng mắt, Cổ Danh Tuyền cũng có những học trò không phải dạng vừa.
Dưới sự hòa giải của Mạnh Tam Thì, hai người ngừng cãi nhau.
"Sao chỉ có mình ông? Học trò đâu? Hay sợ rồi?" Cổ Danh Tuyền thấy Từ Lâm đi một mình bèn khích đểu.
"Học trò của ta đang đi đỗ xe, chờ chút."
Sau khi Từ Lâm nói có một thanh niên cao gầy bước vào.
"Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu." Người kia sau đó lại quay sang chào Mạnh Tam Thì.
"Ừm." Học trò của Từ Lâm đều nói như vậy, Cổ Danh Tuyền không hài lòng.
Vương Giai Kỳ đứng một bên vô cùng khiếp đảm. Tên này không phải là Vương Miêu sao?
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Khi Vương Giai Kỳ học cấp ba, vì trường học tương đối gần nhà của cha nên mẹ cô bàn với cha cô để ăn trưa ở chỗ của ông ấy. Lúc đó, dù rất ngại nhưng thấy mẹ hàng ngày bận đi làm kiếm tiền nuôi mình, không nỡ bắt mẹ vất vả nên cô đã ăn cơm trưa ở nhà bố trong ba năm.
Khi đó, vì thường xuyên lui tới chỗ ở của cha nên cô thường xuyên nhìn thấy Vương Miểu - em trai cùng cha khác mẹ của cô. Vương Miểu khi đó vẫn còn học trung học cơ sở đã bắt đầu được cha dạy nấu ăn nhưng Vương Gia Kỳ không hề ghen tị với mối quan hệ cha con của họ.
Cô nhớ có lần Vương Miểu đang tập làm món nộm củ cải tứ sắc. Có nhiều cách để làm món này. Nói chung, bạn có thể cắt củ cải thành khối vuông hoặc cắt nhỏ sau đó trộn chúng với nhau. Nó khá đơn giản nhưng cần phải sử dụng dao thành thạo.
Vương Miểu đem cà rốt và củ cải xanh đã cắt sợi để sang một bên, tiếp theo xử lý củ cải trắng.
Cha cô, Vương Đức Thắng đứng sau thấy Vương Miểu tay chân lóng ngóng liền mắng vài câu. Vương Miểu bị mắng tay chân liền run rẩy. Cũng phải thôi, Vương Miểu khi ấy mới chỉ là một cậu bé, tâm lý không thể vững vàng được.
Trong phòng bếp phát ra một âm thanh. Vương Miểu bị đứt tay, máu chảy làm đỏ những miếng củ cải trắng trên thớt. Vương Giai Kỳ có thể thấy Vương Miểu rất muốn khóc nhưng không dám.
Vương Đức Thắng thấy Vương Miểu bị đứt tay thì lấy băng cá nhân băng lại sau đó lại tiếp tục luyện tập. Trên bàn hôm ấy, món ăn này được làm rất tinh xảo, độ dày của những miếng củ cải gần tương đương nhau. Vương Giai Kỳ vốn không ăn món đó vì cô luôn cảm giác những sợi củ cải trên đĩa có vị máu tươi.