Chương 30: Bánh phô mai nấm Tùng Nhung
"Boss tìm tôi?" Một đầu bếp nữ với gương mặt tròn nhỏ và đôi mắt to tiến đến hỏi.
Vương Giai Kỳ thật không ngờ người làm ra món ăn ngon như vậy lại là một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối. Thông thường nhân viên trong bếp của nhà hàng đều là đàn ông. Môi trường làm việc trong bếp phải thường xuyên đối mặt với khói dầu và nhiệt độ cao, lại thường xuyên ra vào kho lạnh. Giờ giấc sinh hoạt của đầu bếp cũng không giống người bình thường, chỉ có thể ăn cơm khi không có khách. Điều quan trọng nhất, muốn trở thành một đầu bếp xuất sắc thì người đó phải có sức khỏe, quan trọng nhất là một đôi tay rắn chắc. Các nhà hàng khách sạn cũng vì lí do này mà thường ưu tiên nhân lực nam. Hi hữu trong số đó sẽ có đầu bếp nữ nhưng những cô gái này thường là những người phụ nữ lực điền có thể một mình khiêng đồ nặng và nhất định là kiên trì với nghề nghiệp.
"Giới thiệu với cô đây là người bạn hôm nay tôi mời tới nếm thử đồ ăn. Cô ấy rất có hứng thú với món ăn của cô." Trác Dĩ Mạc giới thiệu Vương Giai Kỳ với người đầu bếp nữ.
"Ồ?" Người đầu bếp nữ nghi hoặc nhìn Vương Giai Kỳ.
"Cậu có thể gọi tôi là Vương Giai Kỳ. Món ăn này rất sáng tạo, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hợp chao nước với cá vược. Lúc ăn thử món ăn này tôi cứ nghĩ đầu bếp làm ra nó là người nước ngoài chứ." Vương Giai Kỳ không ngừng tán thưởng món ăn.
"Cô thật sự thích món này?" Hai mắt của người đầu bếp nữ kia sáng lên hỏi.
"Đương nhiên. Lần đầu tôi được ăn món ăn ngon và sáng tạo như này." Vương Giai Kỳ khẳng định nói.
"Tôi là Tống Thiến. Cô là khách hàng đầu tiên của tôi. Cảm ơn vì đã khen ngợi món ăn của tôi." Tống Thiến vui mừng nói, chỉ hận không thể trực tiếp kéo tay Vương Giai Kỳ để cảm tạ.
"Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu được vì tôi cũng là một đầu bếp."
Đối với tâm trạng có phần kích động của Tống Thiến, Vương Giai Kỳ cũng hiểu được phần nào. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của khách hàng khi ăn đồ ăn mình nấu, Vương Giai Kỳ bất giác vui vẻ, trong lòng cảm thấy tự hào.
"Cô cũng là đầu bếp sao?" Tống Thiến ngạc nhiên hỏi. Vương Giai Kỳ thật sự không có dáng vẻ của một đầu bếp.
"Đúng vậy. Tôi là đầu bếp chuyên nấu món Trung Hoa."
"Ra là vậy. Vậy còn những món khác? Tôi không thấy cô nếm thử." Tống Thiến rất muốn nghe đánh giá của Vương Giai Kỳ.
"Những món kia đều là đồ Tây, tôi thật sự không biết nhận xét như nào."
Vương Giai Kỳ là một người Trung Quốc điển hình. Trong hệ thống cũng có danh mục món ăn phương Tây nhưng cô chưa từng xem qua. Hơn nữa, đối với đồ ăn Lương Khê, cô ấy vẫn còn phải nghiên cứu thì đồ Tây không biết đến khi nào cô mới lĩnh hội được. Mấy món tráng miệng cô làm miễn cưỡng được gọi là đồ Tây.
"Không sao. Cô cứ nói đi." Tống Thiến mặt đầy mong chờ nhìn Vương Giai Kỳ.
Từng hạt trứng cá muối tròn trịa, óng ánh, hậu vị ngọt. Vương Giai Kỳ không phải là fan của món trứng cá muối, thậm chí cô ấy còn ghét nó. Trứng cá muối của Tống Thiến thật ra ăn không tệ nhưng vẫn còn hơi tanh nên Vương Giai Kỳ không thích. Bát súp khoai tây thịt xông khói được Tống Thiến làm theo cách truyền thống của Mexico, hương vị cũng khá tốt. Mặc dù tất cả đồ ăn trên bàn đều đạt hạng bốn, Vương Giai Kỳ vẫn thấy không hợp khẩu vị.
"Thật ra mấy món này tôi ăn không quen lắm." Vương Giai Kỳ đành xin lỗi Tống Thiến, việc kết hợp hài hòa hai nền ẩm thực còn quá xa.
Tống Thiến thở dài. Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị Vương Giai Kỳ tức là cũng sẽ không hợp khẩu vị những người Trung Quốc khác.
Trên bàn còn có duy nhất một món mà Vương Giai Kỳ chưa thử, chính là đồ tráng miệng. Món này được gọi là bánh phô mai nấm Tùng Nhung. Vương Giai Kỳ cảm thấy quái dị, vừa mặn vừa ngọt, hương vị khá lộn xộn, xem chừng cũng không thể hy vọng quá nhiều.
Món ăn được đặt trên một khay gỗ nhỏ. Mỗi chiếc bánh trông rất ngon mắt, lớp ngoài vàng rụm, cầm trong lòng bàn tay chỉ muốn lập tức cắn xuống.
Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng, vị kem phô mai và nấm Tùng Nhung xâm chiếm khoang miệng. Hai loại nguyên liệu có hương vị khác hẳn nhau nhưng lại cực kỳ hòa hợp, vừa thơm ngát vừa ngọt ngào nhưng lại có chút vị chua nhẹ.
Nấm Tùng Nhung là đại diện của ẩm thực Hoa Hạ. Sau khi bộ phim tài liệu "Hoa Hạ trên đầu lưỡi" được chiếu, rất nhiều người tranh nhau thưởng thức hương vị của món nấm này. Trong khách sạn cũng sẽ bắt gặp món ăn có nguyên liệu này nhưng thường là món mặn, phần lớn là được đem đi hầm canh.
Đây cũng là một món ăn giống như món cá vược. Tống Thiến đem nấm Tùng Nhung của Trung Quốc kết hợp với kem phô mai của phương Tây nhưng hương vị lại cực kỳ hòa hợp. Ngoài cá vược, món này cũng được Vương Giai Kỳ đánh giá cao.
"Sao cô lại nghĩ ra sự kết hợp này?"
"Hôm nọ tôi có nghe người ta nhắc đến loại nấm này nên tôi liền nghĩ có thể dùng nó làm đồ ngọt. Ở phương Tây, họ cũng thường dùng nấm cục làm đồ ngọt mà."
"Vậy cô cắt quân cờ nấm Tùng Nhung rồi trộn với kem phô mai, sau đó bọc vào trong bột rồi đem chiên ngập dầu?" Vương Giai Kỳ lờ mờ đoán ra cách làm của Tống Thiến.
"Đúng vậy. Tôi cũng đã thử nhiều công thức nhưng chỉ có mỗi công thức này là thành công. Cô thấy thế nào?" Tống Thiến vội vàng hỏi.
"Hoàn hảo!" Mặc dù món này không đạt tới hạng ba nhưng có thể kết hợp như này cũng quá đỗi xuất sắc rồi. Thật ra không có món ăn nào đều đạt được 100% lời khen, không thể vì khẩu vị của một người mà thay đổi được.
Vương Giai Kỳ không biết tiêu chí đánh giá của hệ thống. Đối với cô ấy, món ăn này phải đạt hạng ba. Vương Giai Kỳ vu vơ hỏi thử hệ thống, ai ngờ nó thật sự trả lời cô. Món ăn này được đánh giá dựa trên khẩu vị của người nước ngoài vì Tống Thiến sử dụng phương pháp nấu ăn từ nước ngoài. Và đương nhiên, Tống Thiến đã sửa lại nó sao cho phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc nên không thể đạt hạng ba.
Dù sao Tống Thiến cũng không biết hệ thống đang bình phẩm món ăn của mình, cô ấy rất vui vẻ vì nhận được lời khen của Vương Giai Kỳ.
Tống Thiến thật ra đã từng làm đầu bếp ở rất nhiều nơi, từ Bắc Âu tới Mỹ, thậm chí là trên du thuyền cao cấp. Cô ấy rất muốn đem hai nên ẩm thực có phong cách trái ngược nhau kết hợp với nhau, tạo ra những món ăn mà cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài đều cảm thấy ngon miệng. Khi được Trác Dĩ Mặc mời về làm, Tống Thiến nghĩ đây là cơ hội để cô ấy thực hiện được nguyện vọng của mình.
Vương Giai Kỳ và Tống Thiến trò chuyện rất vui vẻ, người Boss Trác Dĩ Mặc cảm thấy bị bỏ rơi, không nhịn được nữa liền lên tiếng.
"Mặc dù tôi biết ngắt lời người khác là không lịch sự nhưng Tống Thiến, tôi muốn nói chuyện với cô Vương đây."
"Ngại quá. Có chuyện gì sao?" Vương Giai Kỳ được Trác Dĩ Mặc mời tới đây, không thể không nể mặt.
"Hai người rất hợp nhau. Vậy cô có muốn tới khách sạn chúng tôi làm việc không?"
Trác Dĩ Mặc đã điều tra về Vương Giai Kỳ. Mặc dù chỉ là bà chủ của một quán Ma Lạt Thang nhưng trình độ không tệ, thường xuyên có thể làm ra những món ăn mới mẻ, khả năng sáng tạo rất tốt, tay nghề cũng rất được. Hơn nữa cô ấy lại là học trò của Cổ Danh Tuyền, sau này chắc chắn giúp đỡ nhiều cho khách sạn. Tham vọng của Trác Dĩ Mặc là xây dựng nên một khách sạn dẫn đầu trong ngành ẩm thực và khách sạn. Tống Thiến chính là người anh ấy chọn để làm đồ Tây hợp với khẩu vị người Trung Quốc, giờ cần thêm một người nữa chuyên về đồ ăn Trung Hoa. Nếu có thể có Vương Giai Ký, Trác Dĩ Mạc lại bước thêm được một bước nữa tới tham vọng của mình.
"Tôi cứ nghĩ hôm nay được đi thưởng thức ẩm thực thôi chứ, không ngờ lại được mời về làm việc. Nhưng chuyện này tôi không thể đồng ý được. Xin lỗi anh, tôi không thể tới khách sạn của anh làm việc được." Vương Giai Kỳ ái ngại từ chối.
Vương Giai Kỳ thật không ngờ người làm ra món ăn ngon như vậy lại là một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối. Thông thường nhân viên trong bếp của nhà hàng đều là đàn ông. Môi trường làm việc trong bếp phải thường xuyên đối mặt với khói dầu và nhiệt độ cao, lại thường xuyên ra vào kho lạnh. Giờ giấc sinh hoạt của đầu bếp cũng không giống người bình thường, chỉ có thể ăn cơm khi không có khách. Điều quan trọng nhất, muốn trở thành một đầu bếp xuất sắc thì người đó phải có sức khỏe, quan trọng nhất là một đôi tay rắn chắc. Các nhà hàng khách sạn cũng vì lí do này mà thường ưu tiên nhân lực nam. Hi hữu trong số đó sẽ có đầu bếp nữ nhưng những cô gái này thường là những người phụ nữ lực điền có thể một mình khiêng đồ nặng và nhất định là kiên trì với nghề nghiệp.
"Giới thiệu với cô đây là người bạn hôm nay tôi mời tới nếm thử đồ ăn. Cô ấy rất có hứng thú với món ăn của cô." Trác Dĩ Mạc giới thiệu Vương Giai Kỳ với người đầu bếp nữ.
"Ồ?" Người đầu bếp nữ nghi hoặc nhìn Vương Giai Kỳ.
"Cậu có thể gọi tôi là Vương Giai Kỳ. Món ăn này rất sáng tạo, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hợp chao nước với cá vược. Lúc ăn thử món ăn này tôi cứ nghĩ đầu bếp làm ra nó là người nước ngoài chứ." Vương Giai Kỳ không ngừng tán thưởng món ăn.
"Cô thật sự thích món này?" Hai mắt của người đầu bếp nữ kia sáng lên hỏi.
"Đương nhiên. Lần đầu tôi được ăn món ăn ngon và sáng tạo như này." Vương Giai Kỳ khẳng định nói.
"Tôi là Tống Thiến. Cô là khách hàng đầu tiên của tôi. Cảm ơn vì đã khen ngợi món ăn của tôi." Tống Thiến vui mừng nói, chỉ hận không thể trực tiếp kéo tay Vương Giai Kỳ để cảm tạ.
"Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu được vì tôi cũng là một đầu bếp."
Đối với tâm trạng có phần kích động của Tống Thiến, Vương Giai Kỳ cũng hiểu được phần nào. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của khách hàng khi ăn đồ ăn mình nấu, Vương Giai Kỳ bất giác vui vẻ, trong lòng cảm thấy tự hào.
"Cô cũng là đầu bếp sao?" Tống Thiến ngạc nhiên hỏi. Vương Giai Kỳ thật sự không có dáng vẻ của một đầu bếp.
"Đúng vậy. Tôi là đầu bếp chuyên nấu món Trung Hoa."
"Ra là vậy. Vậy còn những món khác? Tôi không thấy cô nếm thử." Tống Thiến rất muốn nghe đánh giá của Vương Giai Kỳ.
"Những món kia đều là đồ Tây, tôi thật sự không biết nhận xét như nào."
Vương Giai Kỳ là một người Trung Quốc điển hình. Trong hệ thống cũng có danh mục món ăn phương Tây nhưng cô chưa từng xem qua. Hơn nữa, đối với đồ ăn Lương Khê, cô ấy vẫn còn phải nghiên cứu thì đồ Tây không biết đến khi nào cô mới lĩnh hội được. Mấy món tráng miệng cô làm miễn cưỡng được gọi là đồ Tây.
"Không sao. Cô cứ nói đi." Tống Thiến mặt đầy mong chờ nhìn Vương Giai Kỳ.
Từng hạt trứng cá muối tròn trịa, óng ánh, hậu vị ngọt. Vương Giai Kỳ không phải là fan của món trứng cá muối, thậm chí cô ấy còn ghét nó. Trứng cá muối của Tống Thiến thật ra ăn không tệ nhưng vẫn còn hơi tanh nên Vương Giai Kỳ không thích. Bát súp khoai tây thịt xông khói được Tống Thiến làm theo cách truyền thống của Mexico, hương vị cũng khá tốt. Mặc dù tất cả đồ ăn trên bàn đều đạt hạng bốn, Vương Giai Kỳ vẫn thấy không hợp khẩu vị.
"Thật ra mấy món này tôi ăn không quen lắm." Vương Giai Kỳ đành xin lỗi Tống Thiến, việc kết hợp hài hòa hai nền ẩm thực còn quá xa.
Tống Thiến thở dài. Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị Vương Giai Kỳ tức là cũng sẽ không hợp khẩu vị những người Trung Quốc khác.
Trên bàn còn có duy nhất một món mà Vương Giai Kỳ chưa thử, chính là đồ tráng miệng. Món này được gọi là bánh phô mai nấm Tùng Nhung. Vương Giai Kỳ cảm thấy quái dị, vừa mặn vừa ngọt, hương vị khá lộn xộn, xem chừng cũng không thể hy vọng quá nhiều.
Món ăn được đặt trên một khay gỗ nhỏ. Mỗi chiếc bánh trông rất ngon mắt, lớp ngoài vàng rụm, cầm trong lòng bàn tay chỉ muốn lập tức cắn xuống.
Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng, vị kem phô mai và nấm Tùng Nhung xâm chiếm khoang miệng. Hai loại nguyên liệu có hương vị khác hẳn nhau nhưng lại cực kỳ hòa hợp, vừa thơm ngát vừa ngọt ngào nhưng lại có chút vị chua nhẹ.
Nấm Tùng Nhung là đại diện của ẩm thực Hoa Hạ. Sau khi bộ phim tài liệu "Hoa Hạ trên đầu lưỡi" được chiếu, rất nhiều người tranh nhau thưởng thức hương vị của món nấm này. Trong khách sạn cũng sẽ bắt gặp món ăn có nguyên liệu này nhưng thường là món mặn, phần lớn là được đem đi hầm canh.
Đây cũng là một món ăn giống như món cá vược. Tống Thiến đem nấm Tùng Nhung của Trung Quốc kết hợp với kem phô mai của phương Tây nhưng hương vị lại cực kỳ hòa hợp. Ngoài cá vược, món này cũng được Vương Giai Kỳ đánh giá cao.
"Sao cô lại nghĩ ra sự kết hợp này?"
"Hôm nọ tôi có nghe người ta nhắc đến loại nấm này nên tôi liền nghĩ có thể dùng nó làm đồ ngọt. Ở phương Tây, họ cũng thường dùng nấm cục làm đồ ngọt mà."
"Vậy cô cắt quân cờ nấm Tùng Nhung rồi trộn với kem phô mai, sau đó bọc vào trong bột rồi đem chiên ngập dầu?" Vương Giai Kỳ lờ mờ đoán ra cách làm của Tống Thiến.
"Đúng vậy. Tôi cũng đã thử nhiều công thức nhưng chỉ có mỗi công thức này là thành công. Cô thấy thế nào?" Tống Thiến vội vàng hỏi.
"Hoàn hảo!" Mặc dù món này không đạt tới hạng ba nhưng có thể kết hợp như này cũng quá đỗi xuất sắc rồi. Thật ra không có món ăn nào đều đạt được 100% lời khen, không thể vì khẩu vị của một người mà thay đổi được.
Vương Giai Kỳ không biết tiêu chí đánh giá của hệ thống. Đối với cô ấy, món ăn này phải đạt hạng ba. Vương Giai Kỳ vu vơ hỏi thử hệ thống, ai ngờ nó thật sự trả lời cô. Món ăn này được đánh giá dựa trên khẩu vị của người nước ngoài vì Tống Thiến sử dụng phương pháp nấu ăn từ nước ngoài. Và đương nhiên, Tống Thiến đã sửa lại nó sao cho phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc nên không thể đạt hạng ba.
Dù sao Tống Thiến cũng không biết hệ thống đang bình phẩm món ăn của mình, cô ấy rất vui vẻ vì nhận được lời khen của Vương Giai Kỳ.
Tống Thiến thật ra đã từng làm đầu bếp ở rất nhiều nơi, từ Bắc Âu tới Mỹ, thậm chí là trên du thuyền cao cấp. Cô ấy rất muốn đem hai nên ẩm thực có phong cách trái ngược nhau kết hợp với nhau, tạo ra những món ăn mà cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài đều cảm thấy ngon miệng. Khi được Trác Dĩ Mặc mời về làm, Tống Thiến nghĩ đây là cơ hội để cô ấy thực hiện được nguyện vọng của mình.
Vương Giai Kỳ và Tống Thiến trò chuyện rất vui vẻ, người Boss Trác Dĩ Mặc cảm thấy bị bỏ rơi, không nhịn được nữa liền lên tiếng.
"Mặc dù tôi biết ngắt lời người khác là không lịch sự nhưng Tống Thiến, tôi muốn nói chuyện với cô Vương đây."
"Ngại quá. Có chuyện gì sao?" Vương Giai Kỳ được Trác Dĩ Mặc mời tới đây, không thể không nể mặt.
"Hai người rất hợp nhau. Vậy cô có muốn tới khách sạn chúng tôi làm việc không?"
Trác Dĩ Mặc đã điều tra về Vương Giai Kỳ. Mặc dù chỉ là bà chủ của một quán Ma Lạt Thang nhưng trình độ không tệ, thường xuyên có thể làm ra những món ăn mới mẻ, khả năng sáng tạo rất tốt, tay nghề cũng rất được. Hơn nữa cô ấy lại là học trò của Cổ Danh Tuyền, sau này chắc chắn giúp đỡ nhiều cho khách sạn. Tham vọng của Trác Dĩ Mặc là xây dựng nên một khách sạn dẫn đầu trong ngành ẩm thực và khách sạn. Tống Thiến chính là người anh ấy chọn để làm đồ Tây hợp với khẩu vị người Trung Quốc, giờ cần thêm một người nữa chuyên về đồ ăn Trung Hoa. Nếu có thể có Vương Giai Ký, Trác Dĩ Mạc lại bước thêm được một bước nữa tới tham vọng của mình.
"Tôi cứ nghĩ hôm nay được đi thưởng thức ẩm thực thôi chứ, không ngờ lại được mời về làm việc. Nhưng chuyện này tôi không thể đồng ý được. Xin lỗi anh, tôi không thể tới khách sạn của anh làm việc được." Vương Giai Kỳ ái ngại từ chối.