Chương 12
Hôm sau Nhiễm Hi rời nhà lúc 11 giờ, sáng sớm hôm nay lúc gà chưa kịp gáy thì Nhiễm Quân Bách đã ầm ĩ gọi điện thoại đến cho cô, Nhiễm Hi nửa mê nửa tỉnh nghe máy chỉ nghe thấy anh lải nhải cái gì mà
" Hi Hi, em giỏi thật nha, hai ngày đã lấy được dự án, không hổ là em gái anh "
" Em làm cách nào để Lục Cẩn Đông nhả ra thế "
" Hi Hi... "
Cuối cùng cô không nghe nổi nữa, mặc kệ anh nói cái gì, thẳng tay cúp máy, hôm nay cô không có dự định ra ngoài nhưng cô có chuyện cần bàn với Nhiễm Quân Bách, vậy nên đánh một giấc dài đến gần trưa mới ra khỏi cửa
Nhiễm Hi không đến công ty tìm anh, mà đến biệt thự phía nam Thủ Đô của Nhiễm Quân Bách, biệt thự này cách trung tâm Thủ Đô khá xa, chẳng biết Nhiễm Quân Bách có sở thích kì lạ gì mà phải xây xa như thế
Cô lái xe hơn 1 giờ đồng hồ, giữa đường còn có mưa đường đến biệt thự lại phải đi qua một con đường gần núi, khó đi lại trơn trượt, lúc đến nơi mưa cũng chỉ mới ngơi đi được một lúc
Trước cổng biệt thự có hai người đàn ông mặc quân phục tay cầm súng nghiêm nghị đứng ở đó như thần giữ cửa, nhìn thấy xe của Nhiễm Hi, người đàn ông bước lên gõ vào kính xe, cô hạ cửa xe xuống, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì bật cười khẽ chào hỏi
" Thịnh Hằng, lâu rồi không gặp "
Người đàn ông tên Thịnh Hằng ngẩng ra, bỗng dưng hốc mắt cay xè, anh ta muốn khóc
" Đội trưởng, chị về rồi "
" Đừng gọi tôi như thế nữa, tôi đã không còn... "
" Đội trưởng, trong lòng tất cả anh em chúng tôi, chị vẫn luôn là người lãnh đạo tốt nhất "
Không đợi cô nói hết câu, anh chàng đã gấp gáp nói trước, ánh mắt nhìn cô chỉ có sự chân thành, trong lòng Nhiễm Hi thấy ấm áp, mắt cũng đỏ cả lên, cô nhìn anh mỉm cười
" Cảm ơn cậu "
____
Nhiễm Hi đi vào biệt thự, vừa vào tới cửa đã nhìn thấy một cô gái có thân hình mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, động tác pha trà nhẹ nhàng, uyển chuyển trên người mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, thấp thoáng dưới làn da trắng hồng. Cô đảo mắt, không thấy bóng dáng anh trai cô đâu cả, cô gái cảm nhận được có người nhìn mình nên ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì dừng lại việc pha trà, tiến lên về phía cô, mỉm cười ngọt ngào hỏi
" Cô đến tìm ai à? "
Nhiễm Hi đánh giá cô gái này từ trên xuống dưới, cảm thấy không có gì khác thường thì mới nhẹ giọng trả lời
" Quân Bách không có ở đây sao? "
" Anh ấy ở trên lầu, cô tìm anh ấy có việc? "
Cô gái vừa nói vừa tránh sang một bên để cô đi vào, Nhiễm Hi nhướng mày thích thú nhìn cô ấy một cái
" Cô tên là gì? "
" Vân Mai, còn cô? "
" Nhiễm Hi "
Nói dứt câu thì cũng vừa vào tới sảnh, cô thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, nhìn ly trà vừa được pha ở trên bàn, cô ngước mắt
" Tôi uống thử có được không? "
Vân Mai vẫn đang nhìn cô, như dò xét cái gì đó, một lúc lâu mới ngại ngùng hỏi
" Thế cô là em gái của anh Quân Bách à? "
Nhiễm Hi gật đầu
" Cô chưa trả lời tôi? "
" À, được, được chứ "
Nhiễm Hi bưng lấy tách trà khẽ đưa lên mũi, mùi rất thơm độ ấm cũng rất chuẩn là người có kinh nghiệm, nhấp một ngụm trà, không quá đắng lại còn hơi ngọt là kiểu mà anh trai cô thích, mày cô khẽ nhướng, Vân Mai dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhỏ nhẹ nói
" Anh Quân Bách đang họp, em chờ một chút nhé? "
Cô bỏ xuống tách trà, quay qua nhìn cô ấy
" Ừm, sao chị lại ở đây "
" Quân Bách là ân nhân cứu mạng tôi "
Nhiễm Hi gật gù, lười biếng ngả ra sau ghế
" Chị ở đây bao lâu rồi? "
" 3 tháng "
Nhiễm Hi trợn mắt, đã 3 tháng rồi à, cô tưởng chỉ mới vài ngày, anh cô giấu giỏi thật cô chẳng nghe ra tin tức gì cả
" Sao trong nhà không thấy người giúp việc "
Cô đảo mắt, xung quanh quả thật không còn ai cả
" Dì Dung ra ngoài mua đồ ăn, còn những người khác đều nghỉ việc cả rồi "
Vân Mai thành thành thật thật đáp
Nhiễm Hi nhíu mày
" Sao lại cho nghỉ, công việc trong nhà một mình dì Dung làm sao làm hết được "
Vân Mai cười
" Tôi phụ dì ấy "
Ý cười trong mắt cô sâu hơn một chút, không ngờ một chuyến đi ngẫu hứng lại thu thập được chuyện vui nha
Hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Nhiễm Quân Bách từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô thì ngạc nhiên hỏi
" Sao em lại đến đây? "
" Làm sao, không chào đón em à? "
Anh sờ mũi, đi đến ngồi xuống cạnh Vân Mai tiện tay lấy đi tách trà cô ấy vừa pha xong, nhìn thấy hành động tự nhiên này của anh cô không khỏi có chút thích thú
" Em đùa thôi, có chuyện muốn nói với anh "
" Chuyện gì, em nói đi "
Cô cũng không ngại có mặt Vân Mai ở đây, nhẹ nhàng nói
" Chuyện tiếp nhận chi nhánh "
Nhiễm Quân Bách nghe cô nói thế thì buông tách trà, đưa mắt nhìn cô
" Em sẽ không lộ diện, anh cứ chọn một người tin cậy quản lí chuyện ở công ty, em sẽ lên kế hoạch kéo dự án về cho anh "
Anh hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi
" Tại sao? "
" Anh còn không hiểu em sao, em không thích bị gò bó, suốt ngày ngồi ở công ty, quá nhàm chán "
Nhiễm Quân Bách tất nhiên biết, nhìn cô chững chạc là thế, nhưng dù sao cũng vẫn là một cô nhóc ham vui, thích tự do lại phóng khoáng, chỉ cần là việc cô thích dù có thế nào cô cũng sẽ cố gắng làm được nhưng việc không thích thì ép buộc cũng chẳng được gì cả, cuối cùng anh thoả hiệp
" Được rồi, anh tìm người thay em quản chuyện ở công ty, nhưng em cũng chăm chỉ một chút, anh tin tưởng mỗi mình em thôi đấy "
Cô khẽ cười, làm sao cô không biết lí do anh cô một hai gọi cô về là gì được, bảo cô về phụ giúp chỉ là cái cớ, sự thật chính là không muốn cô trở lại quân đội, giúp cô dọn đường tiến vào thương trường, bắt đầu sự nghiệp mới, nhưng Nhiễm Hi lại không có hứng thú với việc đấu đá trên thương trường, cô chỉ muốn sống cuộc sống mình yêu thích mà thôi
" Hi Hi, em giỏi thật nha, hai ngày đã lấy được dự án, không hổ là em gái anh "
" Em làm cách nào để Lục Cẩn Đông nhả ra thế "
" Hi Hi... "
Cuối cùng cô không nghe nổi nữa, mặc kệ anh nói cái gì, thẳng tay cúp máy, hôm nay cô không có dự định ra ngoài nhưng cô có chuyện cần bàn với Nhiễm Quân Bách, vậy nên đánh một giấc dài đến gần trưa mới ra khỏi cửa
Nhiễm Hi không đến công ty tìm anh, mà đến biệt thự phía nam Thủ Đô của Nhiễm Quân Bách, biệt thự này cách trung tâm Thủ Đô khá xa, chẳng biết Nhiễm Quân Bách có sở thích kì lạ gì mà phải xây xa như thế
Cô lái xe hơn 1 giờ đồng hồ, giữa đường còn có mưa đường đến biệt thự lại phải đi qua một con đường gần núi, khó đi lại trơn trượt, lúc đến nơi mưa cũng chỉ mới ngơi đi được một lúc
Trước cổng biệt thự có hai người đàn ông mặc quân phục tay cầm súng nghiêm nghị đứng ở đó như thần giữ cửa, nhìn thấy xe của Nhiễm Hi, người đàn ông bước lên gõ vào kính xe, cô hạ cửa xe xuống, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì bật cười khẽ chào hỏi
" Thịnh Hằng, lâu rồi không gặp "
Người đàn ông tên Thịnh Hằng ngẩng ra, bỗng dưng hốc mắt cay xè, anh ta muốn khóc
" Đội trưởng, chị về rồi "
" Đừng gọi tôi như thế nữa, tôi đã không còn... "
" Đội trưởng, trong lòng tất cả anh em chúng tôi, chị vẫn luôn là người lãnh đạo tốt nhất "
Không đợi cô nói hết câu, anh chàng đã gấp gáp nói trước, ánh mắt nhìn cô chỉ có sự chân thành, trong lòng Nhiễm Hi thấy ấm áp, mắt cũng đỏ cả lên, cô nhìn anh mỉm cười
" Cảm ơn cậu "
____
Nhiễm Hi đi vào biệt thự, vừa vào tới cửa đã nhìn thấy một cô gái có thân hình mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, động tác pha trà nhẹ nhàng, uyển chuyển trên người mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, thấp thoáng dưới làn da trắng hồng. Cô đảo mắt, không thấy bóng dáng anh trai cô đâu cả, cô gái cảm nhận được có người nhìn mình nên ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì dừng lại việc pha trà, tiến lên về phía cô, mỉm cười ngọt ngào hỏi
" Cô đến tìm ai à? "
Nhiễm Hi đánh giá cô gái này từ trên xuống dưới, cảm thấy không có gì khác thường thì mới nhẹ giọng trả lời
" Quân Bách không có ở đây sao? "
" Anh ấy ở trên lầu, cô tìm anh ấy có việc? "
Cô gái vừa nói vừa tránh sang một bên để cô đi vào, Nhiễm Hi nhướng mày thích thú nhìn cô ấy một cái
" Cô tên là gì? "
" Vân Mai, còn cô? "
" Nhiễm Hi "
Nói dứt câu thì cũng vừa vào tới sảnh, cô thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, nhìn ly trà vừa được pha ở trên bàn, cô ngước mắt
" Tôi uống thử có được không? "
Vân Mai vẫn đang nhìn cô, như dò xét cái gì đó, một lúc lâu mới ngại ngùng hỏi
" Thế cô là em gái của anh Quân Bách à? "
Nhiễm Hi gật đầu
" Cô chưa trả lời tôi? "
" À, được, được chứ "
Nhiễm Hi bưng lấy tách trà khẽ đưa lên mũi, mùi rất thơm độ ấm cũng rất chuẩn là người có kinh nghiệm, nhấp một ngụm trà, không quá đắng lại còn hơi ngọt là kiểu mà anh trai cô thích, mày cô khẽ nhướng, Vân Mai dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhỏ nhẹ nói
" Anh Quân Bách đang họp, em chờ một chút nhé? "
Cô bỏ xuống tách trà, quay qua nhìn cô ấy
" Ừm, sao chị lại ở đây "
" Quân Bách là ân nhân cứu mạng tôi "
Nhiễm Hi gật gù, lười biếng ngả ra sau ghế
" Chị ở đây bao lâu rồi? "
" 3 tháng "
Nhiễm Hi trợn mắt, đã 3 tháng rồi à, cô tưởng chỉ mới vài ngày, anh cô giấu giỏi thật cô chẳng nghe ra tin tức gì cả
" Sao trong nhà không thấy người giúp việc "
Cô đảo mắt, xung quanh quả thật không còn ai cả
" Dì Dung ra ngoài mua đồ ăn, còn những người khác đều nghỉ việc cả rồi "
Vân Mai thành thành thật thật đáp
Nhiễm Hi nhíu mày
" Sao lại cho nghỉ, công việc trong nhà một mình dì Dung làm sao làm hết được "
Vân Mai cười
" Tôi phụ dì ấy "
Ý cười trong mắt cô sâu hơn một chút, không ngờ một chuyến đi ngẫu hứng lại thu thập được chuyện vui nha
Hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Nhiễm Quân Bách từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô thì ngạc nhiên hỏi
" Sao em lại đến đây? "
" Làm sao, không chào đón em à? "
Anh sờ mũi, đi đến ngồi xuống cạnh Vân Mai tiện tay lấy đi tách trà cô ấy vừa pha xong, nhìn thấy hành động tự nhiên này của anh cô không khỏi có chút thích thú
" Em đùa thôi, có chuyện muốn nói với anh "
" Chuyện gì, em nói đi "
Cô cũng không ngại có mặt Vân Mai ở đây, nhẹ nhàng nói
" Chuyện tiếp nhận chi nhánh "
Nhiễm Quân Bách nghe cô nói thế thì buông tách trà, đưa mắt nhìn cô
" Em sẽ không lộ diện, anh cứ chọn một người tin cậy quản lí chuyện ở công ty, em sẽ lên kế hoạch kéo dự án về cho anh "
Anh hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi
" Tại sao? "
" Anh còn không hiểu em sao, em không thích bị gò bó, suốt ngày ngồi ở công ty, quá nhàm chán "
Nhiễm Quân Bách tất nhiên biết, nhìn cô chững chạc là thế, nhưng dù sao cũng vẫn là một cô nhóc ham vui, thích tự do lại phóng khoáng, chỉ cần là việc cô thích dù có thế nào cô cũng sẽ cố gắng làm được nhưng việc không thích thì ép buộc cũng chẳng được gì cả, cuối cùng anh thoả hiệp
" Được rồi, anh tìm người thay em quản chuyện ở công ty, nhưng em cũng chăm chỉ một chút, anh tin tưởng mỗi mình em thôi đấy "
Cô khẽ cười, làm sao cô không biết lí do anh cô một hai gọi cô về là gì được, bảo cô về phụ giúp chỉ là cái cớ, sự thật chính là không muốn cô trở lại quân đội, giúp cô dọn đường tiến vào thương trường, bắt đầu sự nghiệp mới, nhưng Nhiễm Hi lại không có hứng thú với việc đấu đá trên thương trường, cô chỉ muốn sống cuộc sống mình yêu thích mà thôi