Chương 2: Cậu thật sự quên được rồi sao?
" Cố Diễn, sao anh ấy biết "
" Chắc là biết từ chỗ anh trai cậu "
Nhiễm Hi không trả lời, vừa hay đến thang máy, trong thời gian đợi thang máy Chu Khiết kể cho cô nghe chuyện gia đình cô ấy bắt đi xem mắt
" Mẹ tớ ngày nào cũng gọi đến, lí do duy nhất chính là bắt tớ đi xem mắt "
" Những người đó cậu không thích một ai à "
Nhiễm Hi nhẹ nhàng hỏi
" Cậu không biết đâu, người thì không tinh tế, người thì vô duyên, có người còn đòi chia tiền với tớ, bàn chuyện sinh con, tớ nghe mà muốn điên cả lên "
" Vậy thì đừng đi xem nữa "
" Tớ cũng muốn lắm chứ.... "
Giọng Chu Khiết có chút ủ rũ, Nhiễm Hi tinh ý nhận ra được sự thay đổi của cô nàng
" Sao thế "
" Mẹ tớ nói nếu không xem mắt, thì dẫn bạn trai về ra mắt vào tết năm nay, nhưng tớ thì đào đâu ra người yêu chứ "
" Một mảnh tình vắt vai cũng không có "
Lời vừa dứt cửa thang máy cũng mở ra, Chu Khiết muốn bước vào bên trong nhưng bị Nhiễm Hi kéo lại
" Cậu sao thế? "
Chu Khiết khó hiểu hỏi
Nhiễm Hi không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào người bên trong thang máy, người đàn ông nhìn thấy cô thì cũng khựng lại, khẽ hỏi
" Nhiễm Hi? "
" Ừ "
Cô đáp lại một từ lạnh nhạt rồi kéo Chu Khiết đang muốn nổi giận vào trong
Cố Niên nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cô xinh đẹp hơn trước, lạnh nhạt hơn trước, trưởng thành hơn trước, nhìn thấy anh cũng không còn vui vẻ như trước nữa, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu chưa từng có
" Em về nước bao giờ thế "
" Vừa về "
" Có về thăm ba không "
" Không biết "
Dù anh ta có dịu dàng thế nào thì đáp lại cũng chỉ là sự lạnh nhạt của cô
" Vậy anh đi trước, có dịp sẽ đến thăm em "
" Không cần "
Cuối cùng Cố Niên cười gượng gạo rời đi, đến khi người đàn ông ra khỏi thang máy, Chu Khiết không nhịn được nữa vẫy tay ra khỏi Nhiễm Hi
" Sao cậu lại cản tớ "
Chu Khiết cáu giận nói
" Cậu đánh anh ta thì có lợi ích gì "
" Hạ hoả đấy "
Nhiễm Hi thật sự có chút cạn ngôn
" Tớ biết cậu tức giận thay tớ, nhưng từ lâu tớ đã chẳng còn nhớ tới anh ta rồi, hà cớ gì phải nổi giận với người không đáng "
Thấy Nhiễm Hi thật sự không bị ảnh hưởng, Chu Khiết cũng không cáu kỉnh nữa quay lại dáng vẻ tươi cười
" Vậy thì được, một lát nữa cậu nấu lẩu tớ gọt trái cây nhé "
" Tớ cũng không dám giao nhà bếp của tớ cho cậu "
Chu Khiết cười hì hì
_____
Sau khi vào nhà, Nhiễm Hi vào bếp nấu ăn còn Chu Khiết ở bên cạnh rửa rau
" Hi Hi, cậu về gấp như thế, có phải là có chuyện gì không "
" Tập đoàn QH vừa mở rộng ở Thủ Đô, anh trai tớ muốn tớ quay về quản lý "
" Cậu muốn kinh doanh? "
Chu Khiết ngạc nhiên hỏi, kinh doanh vốn dĩ không phải sở trường của Nhiễm Hi
" Cậu đừng quên 3 năm ở Anh, tớ làm bất động sản, cũng coi như là có kinh nghiệm "
" Nhưng cậu thật sự từ bỏ ước mơ của mình sao "
Chu Khiết dè dặt hỏi, trong giọng nói còn có sự tiếc nuối. Tay cầm chảo của Nhiễm Hi hơi khựng lại, cô biết ước mơ mà Chu Khiết nói là gì
Từ bỏ sao? không, cô không từ bỏ, mà là không dám đối mặt, cô sợ, sợ điều gì ư? Một người từng là quân nhân như cô thì cả mạng sống cũng có thể mất, vậy thì sợ cái gì chứ?
" Tớ cảm thấy làm thương nhân cũng không tồi "
" Đúng là không tồi, cậu nhìn tớ mà xem, tớ thảnh thơi biết bao "
Bỏ qua vấn đề lúc nãy, Chu Khiết lại vui vẻ trêu chọc cô
_____
Quá trình nấu ăn cũng chỉ mất 30 phút, Nhiễm Hi nấu ăn cũng không quá giỏi nhưng mấy món cơm gia đình đối với cô chỉ là chuyện nhỏ
" Trình độ của cậu lại tăng lên rồi thì phải "
" Công thức mới "
" Hình như hương vị hơi khác thật "
" Tại vì có thêm cà chua đó "
Phụt, thức ăn trong miệng Chu Khiết văng hết ra bàn, cô ấy mở to mắt nhìn kẻ thủ phạm đang bình tĩnh ăn tôm ở trước mặt, khó khăn nuốt hết thức ăn trong miệng
" Nhiễm Hi, cậu chơi tớ "
" Cà chua ngon mà, chẳng phải cậu cũng thấy vậy à "
" Cậu cho vào lúc nào thế, sao tớ không thấy "
" Chỉ cho nước cà chua thôi "
Chu Khiết tức đến sắp điên mất, thứ cô ghét nhất trên đời này là cà chua, không phải là dị ứng hay không ăn được mà là ghét không muốn ăn
" Cậu nói tớ bước ra quá khứ của mình, vậy cậu cũng phải làm được đi, đừng trút giận lên quả cà chua này "
Nhiễm Hi buông đũa nhìn vào Chu Khiết chầm chậm nói, cô nàng ngay lập tức ủ rũ, gương mặt không còn vẻ tươi cười như thường nữa, thay vào đó là nụ cười chua chát
" Cậu nói tớ làm sao đây, lâu như vậy rồi, kể cả quên tớ cũng không quên được "
Nhiễm Hi khẽ thở dài
" Khiết Khiết hắn ta không đáng, một xu cũng không đáng "
" Tớ biết, nhưng tớ.... "
Nước mắt cứ như mưa mà rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy, Nhiễm Hi có chút không đành lòng, cuối cùng ôm lấy cô nàng vỗ về
" Nghe tớ nói, hắn ta đi theo người khác, là hắn ta dại dột có mắt mà không biết nhìn, còn cậu không mất gì cả, chẳng phải rời khỏi hắn cậu có sự nghiệp, có tự do, có tất cả, một người đàn ông không có thì cũng chẳng sao "
" Còn cậu thì sao "
Chu Khiết nấc lên hỏi nhỏ
" Tên Cố Niên đó, cậu thật sự quên được rồi sao? "
Cứ tưởng Nhiễm Hi sẽ chần chừ, nhưng cô lại bình tĩnh hỏi lại một câu khiến người ta tức chết
" Cố Niên là ai? "
Chu Khiết trừng to mắt, coi như cậu giỏi, bình tĩnh như thế, chẳng giống cô ấy
" Được rồi, tớ không sắt đá được như cậu "
Chu Khiết hờn dỗi rời khỏi người cô, đứng lên đi về phía tủ rượu, trong nhà Nhiễm Hi thứ không thể thiếu là rượu và thuốc lá, cô bị nghiện hai thứ này, những lúc tâm trạng không tốt sẽ lấy nó làm thứ giải toả
" Tớ muốn uống, cậu có uống không "
Cô nàng quay lại chỗ ngồi trên tay là một chai rượu cao cấp của Wiel, loại rượu này ra mắt đã lâu hiện tại trên thị trường cũng không còn bán, đây là thành quả trong một buổi đấu giá mà anh trai cô mua được hai năm trước, mang đến tặng cho Nhiễm Hi, lúc đó cô không ở đây nhưng Nhiễm Quân Bách vẫn để đó chờ khi nào cô quay lại...
Nhớ tới đây, Nhiễm Hi khẽ gật đầu
" Ừ, uống cùng cậu "
Đêm nay hai người bọn họ đúng thật là mượn rượu giải sầu, uống hết chai Wiel đó, Chu Khiết đã ngủ say từ lúc nào, trong lúc ngủ còn nhỏ giọng chửi
" Đồ khốn "
Nhiễm Hi đỡ hơn một chút, cô sắp xếp phòng ngủ cho Chu Khiết đến khi cô ấy ngủ thật say thì mới ra ngoài, dọn sơ qua một vòng trong nhà, nhìn mớ khăn giấy trên bàn cô cười khẽ, dọn dẹp xong tất cả Nhiễm Hi quay về phòng tắm rửa thay quần áo, cứ ngỡ đêm nay là một đêm khó ngủ, nhưng có lẽ do tác dụng của rượu Nhiễm Hi chìm vào giấc ngủ rất nhanh
" Chắc là biết từ chỗ anh trai cậu "
Nhiễm Hi không trả lời, vừa hay đến thang máy, trong thời gian đợi thang máy Chu Khiết kể cho cô nghe chuyện gia đình cô ấy bắt đi xem mắt
" Mẹ tớ ngày nào cũng gọi đến, lí do duy nhất chính là bắt tớ đi xem mắt "
" Những người đó cậu không thích một ai à "
Nhiễm Hi nhẹ nhàng hỏi
" Cậu không biết đâu, người thì không tinh tế, người thì vô duyên, có người còn đòi chia tiền với tớ, bàn chuyện sinh con, tớ nghe mà muốn điên cả lên "
" Vậy thì đừng đi xem nữa "
" Tớ cũng muốn lắm chứ.... "
Giọng Chu Khiết có chút ủ rũ, Nhiễm Hi tinh ý nhận ra được sự thay đổi của cô nàng
" Sao thế "
" Mẹ tớ nói nếu không xem mắt, thì dẫn bạn trai về ra mắt vào tết năm nay, nhưng tớ thì đào đâu ra người yêu chứ "
" Một mảnh tình vắt vai cũng không có "
Lời vừa dứt cửa thang máy cũng mở ra, Chu Khiết muốn bước vào bên trong nhưng bị Nhiễm Hi kéo lại
" Cậu sao thế? "
Chu Khiết khó hiểu hỏi
Nhiễm Hi không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào người bên trong thang máy, người đàn ông nhìn thấy cô thì cũng khựng lại, khẽ hỏi
" Nhiễm Hi? "
" Ừ "
Cô đáp lại một từ lạnh nhạt rồi kéo Chu Khiết đang muốn nổi giận vào trong
Cố Niên nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cô xinh đẹp hơn trước, lạnh nhạt hơn trước, trưởng thành hơn trước, nhìn thấy anh cũng không còn vui vẻ như trước nữa, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu chưa từng có
" Em về nước bao giờ thế "
" Vừa về "
" Có về thăm ba không "
" Không biết "
Dù anh ta có dịu dàng thế nào thì đáp lại cũng chỉ là sự lạnh nhạt của cô
" Vậy anh đi trước, có dịp sẽ đến thăm em "
" Không cần "
Cuối cùng Cố Niên cười gượng gạo rời đi, đến khi người đàn ông ra khỏi thang máy, Chu Khiết không nhịn được nữa vẫy tay ra khỏi Nhiễm Hi
" Sao cậu lại cản tớ "
Chu Khiết cáu giận nói
" Cậu đánh anh ta thì có lợi ích gì "
" Hạ hoả đấy "
Nhiễm Hi thật sự có chút cạn ngôn
" Tớ biết cậu tức giận thay tớ, nhưng từ lâu tớ đã chẳng còn nhớ tới anh ta rồi, hà cớ gì phải nổi giận với người không đáng "
Thấy Nhiễm Hi thật sự không bị ảnh hưởng, Chu Khiết cũng không cáu kỉnh nữa quay lại dáng vẻ tươi cười
" Vậy thì được, một lát nữa cậu nấu lẩu tớ gọt trái cây nhé "
" Tớ cũng không dám giao nhà bếp của tớ cho cậu "
Chu Khiết cười hì hì
_____
Sau khi vào nhà, Nhiễm Hi vào bếp nấu ăn còn Chu Khiết ở bên cạnh rửa rau
" Hi Hi, cậu về gấp như thế, có phải là có chuyện gì không "
" Tập đoàn QH vừa mở rộng ở Thủ Đô, anh trai tớ muốn tớ quay về quản lý "
" Cậu muốn kinh doanh? "
Chu Khiết ngạc nhiên hỏi, kinh doanh vốn dĩ không phải sở trường của Nhiễm Hi
" Cậu đừng quên 3 năm ở Anh, tớ làm bất động sản, cũng coi như là có kinh nghiệm "
" Nhưng cậu thật sự từ bỏ ước mơ của mình sao "
Chu Khiết dè dặt hỏi, trong giọng nói còn có sự tiếc nuối. Tay cầm chảo của Nhiễm Hi hơi khựng lại, cô biết ước mơ mà Chu Khiết nói là gì
Từ bỏ sao? không, cô không từ bỏ, mà là không dám đối mặt, cô sợ, sợ điều gì ư? Một người từng là quân nhân như cô thì cả mạng sống cũng có thể mất, vậy thì sợ cái gì chứ?
" Tớ cảm thấy làm thương nhân cũng không tồi "
" Đúng là không tồi, cậu nhìn tớ mà xem, tớ thảnh thơi biết bao "
Bỏ qua vấn đề lúc nãy, Chu Khiết lại vui vẻ trêu chọc cô
_____
Quá trình nấu ăn cũng chỉ mất 30 phút, Nhiễm Hi nấu ăn cũng không quá giỏi nhưng mấy món cơm gia đình đối với cô chỉ là chuyện nhỏ
" Trình độ của cậu lại tăng lên rồi thì phải "
" Công thức mới "
" Hình như hương vị hơi khác thật "
" Tại vì có thêm cà chua đó "
Phụt, thức ăn trong miệng Chu Khiết văng hết ra bàn, cô ấy mở to mắt nhìn kẻ thủ phạm đang bình tĩnh ăn tôm ở trước mặt, khó khăn nuốt hết thức ăn trong miệng
" Nhiễm Hi, cậu chơi tớ "
" Cà chua ngon mà, chẳng phải cậu cũng thấy vậy à "
" Cậu cho vào lúc nào thế, sao tớ không thấy "
" Chỉ cho nước cà chua thôi "
Chu Khiết tức đến sắp điên mất, thứ cô ghét nhất trên đời này là cà chua, không phải là dị ứng hay không ăn được mà là ghét không muốn ăn
" Cậu nói tớ bước ra quá khứ của mình, vậy cậu cũng phải làm được đi, đừng trút giận lên quả cà chua này "
Nhiễm Hi buông đũa nhìn vào Chu Khiết chầm chậm nói, cô nàng ngay lập tức ủ rũ, gương mặt không còn vẻ tươi cười như thường nữa, thay vào đó là nụ cười chua chát
" Cậu nói tớ làm sao đây, lâu như vậy rồi, kể cả quên tớ cũng không quên được "
Nhiễm Hi khẽ thở dài
" Khiết Khiết hắn ta không đáng, một xu cũng không đáng "
" Tớ biết, nhưng tớ.... "
Nước mắt cứ như mưa mà rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy, Nhiễm Hi có chút không đành lòng, cuối cùng ôm lấy cô nàng vỗ về
" Nghe tớ nói, hắn ta đi theo người khác, là hắn ta dại dột có mắt mà không biết nhìn, còn cậu không mất gì cả, chẳng phải rời khỏi hắn cậu có sự nghiệp, có tự do, có tất cả, một người đàn ông không có thì cũng chẳng sao "
" Còn cậu thì sao "
Chu Khiết nấc lên hỏi nhỏ
" Tên Cố Niên đó, cậu thật sự quên được rồi sao? "
Cứ tưởng Nhiễm Hi sẽ chần chừ, nhưng cô lại bình tĩnh hỏi lại một câu khiến người ta tức chết
" Cố Niên là ai? "
Chu Khiết trừng to mắt, coi như cậu giỏi, bình tĩnh như thế, chẳng giống cô ấy
" Được rồi, tớ không sắt đá được như cậu "
Chu Khiết hờn dỗi rời khỏi người cô, đứng lên đi về phía tủ rượu, trong nhà Nhiễm Hi thứ không thể thiếu là rượu và thuốc lá, cô bị nghiện hai thứ này, những lúc tâm trạng không tốt sẽ lấy nó làm thứ giải toả
" Tớ muốn uống, cậu có uống không "
Cô nàng quay lại chỗ ngồi trên tay là một chai rượu cao cấp của Wiel, loại rượu này ra mắt đã lâu hiện tại trên thị trường cũng không còn bán, đây là thành quả trong một buổi đấu giá mà anh trai cô mua được hai năm trước, mang đến tặng cho Nhiễm Hi, lúc đó cô không ở đây nhưng Nhiễm Quân Bách vẫn để đó chờ khi nào cô quay lại...
Nhớ tới đây, Nhiễm Hi khẽ gật đầu
" Ừ, uống cùng cậu "
Đêm nay hai người bọn họ đúng thật là mượn rượu giải sầu, uống hết chai Wiel đó, Chu Khiết đã ngủ say từ lúc nào, trong lúc ngủ còn nhỏ giọng chửi
" Đồ khốn "
Nhiễm Hi đỡ hơn một chút, cô sắp xếp phòng ngủ cho Chu Khiết đến khi cô ấy ngủ thật say thì mới ra ngoài, dọn sơ qua một vòng trong nhà, nhìn mớ khăn giấy trên bàn cô cười khẽ, dọn dẹp xong tất cả Nhiễm Hi quay về phòng tắm rửa thay quần áo, cứ ngỡ đêm nay là một đêm khó ngủ, nhưng có lẽ do tác dụng của rượu Nhiễm Hi chìm vào giấc ngủ rất nhanh