Chương : 9
☆.
Về cái vị Dư Hà kia, Doãn Chân cứ vậy mà nghe theo lời nhắc nhở của Điền Trí Viễn, nhớ thầm trong bụng. Ở bất cứ nơi đâu cũng đều sẽ có một hoặc nhiều thành phần thế lực phức tạp, dù là S thành – nơi cậu sống – cũng không ngoại lệ. Cậu là một người bình thường đang sống xa quê nhà, đạo lý bo bo giữ mình cậu đã sớm thấu hiểu.
Hai ngày đầu, cậu theo chân Điền Trí Viễn đi dạo khắp toàn bộ thị trấn nhỏ, chiều ngày thứ ba hai người còn chạy lên cầu lớn sông Nguyên hóng gió mấy tiếng, Doãn Chân nhoài người trên lan can cầu, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông cho thiệt đã.
Buổi tối, Điền Trí Viễn gọi mấy người anh em có quan hệ tốt với hắn đến, rồi dẫn theo Doãn Chân đến quán rượu Quân Kiến ăn cá.
Nguyên Thủy trấn bị nhánh sông Nguyên phân môt thành hai, có cây cầu dài 800m bắc ngang qua mặt sông, quán rượu Quân Kiến được xây ở đầu cầu còn lại. Quán này là cửa tiệm lâu đời ở Nguyên Thủy trấn, do một cặp vợ chồng mở ra, nổi danh khắp nơi vì tài làm món cá.
Sau khi xuống xe, Doãn Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua quán này, so với những nhà hàng nhỏ tầm thường trên thị trấn, quán ăn này ra dáng khách sạn hơn hẳn vài phần, trước cửa có vài cây cột trụ tròn kiểu Âu, cùng với đèn trang trí thay phiên nhau chớp tắt ở tầng trệt, và còn cả cái sân trước có thể chứa hơn mười chiếc xe lớn, bậc thang cửa ra vào làm bằng đá hoa cương, hai bên đặt hai bồn hoa cực to, ngoài ra có khu đón khách và quầy bar được xếp đặt đối diện với sảnh lễ tân giống hệt khách sạn chính quy, tất cả đều hiển hiện hương vị của một khách sạn nơi thành phố lớn.
Doãn Chân cảm thán: “Không thể tưởng được ở thị trấn nhỏ này của anh lại có một quán ăn cao cấp nhường này!”
Điền Trí Viễn cầm chìa khoá khoá cửa xe lại, đối với lời cảm thán của Doãn Chân chỉ cười trừ.
Trái lại, một người anh em của hắn tên là Nhị Hồ lại như bà tám sáp tới gần Doãn Chân kể lể: “Chớ có xem thường chủ quán này nha, em trai ổng là phó bộ trưởng cơ quan tỉnh lận đó, hồi trước anh ta lập nghiệp chính từ cái nghề làm vườn này đấy. Kia kìa —” Gã chỉ vào một cái sân rộng được hàng rào sắt bao quanh nằm bên cạnh căn nhà – “Chỗ đó toàn là mấy chậu hoa của hắn, cái chậu đắt tiền nhất mà hắn bán được ý, có lẽ cũng trên dưới sáu trăm ngàn.”
Doãn Chân nhìn lướt qua, trong đó đúng là có rất nhiều bồn hoa – “Đào mấy cái cây là lạ này về trồng chắc phải tốn không ít sức nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, có mấy cây phải đào trên vách núi dọc bờ sông ấy chứ, cậu coi cái rễ cây như thân rồng kia kìa, nó được đào trên mỏm đá ven sông đó.”
“Vậy quá nguy hiểm rồi!” Lúc chiều Doãn Chân có đứng trên cầu nhìn cảnh vật quanh sông, vách núi và vách đá hai bên bờ sông Nguyên trông thật rất đặc sắc, nhưng nếu có người trèo lên vách đá sâu hun hút mà lại vĩ đại như thế để đào cây, vậy thì nguy hiểm khỏi nói, té xuống sông mà không biết bơi thì y như rằng không thể cứu.
Nhị Hồ tỉnh bơ nói: “Vậy thì có làm sao đâu, toàn bọn quen trèo vách đá vách núi.” Vừa thích thú vừa thở dài, có chút xíu tiếc nuối tự giễu – “Cái người kia, thiệt là định mệnh mà, coi tụi tui này, làm việc mệt lã cả ngày cũng chẳng kiếm được bao tiền, người ta chỉ bán bán buôn buôn vài ba cái chậu toàn là rễ với rễ mà lại phát tài như thế. Chả cất căn nhà này chắc phải bỏ ra cả triệu bạc ấy chứ. Coi lại tụi mình, ài!”
Doãn Chân cười cười, không đáp lời.
“Được rồi Nhị Hồ, cậu cứ lải nhải mấy chuyện đâu đâu không thế.” Điền Trí Viễn đi tới đẩy cái đầu trọc của Nhị Hồ một cái, rồi đưa hai cái túi nhựa đang cầm trong tay cho gã – “Đi, đưa con cá này cho bà chủ, kêu cổ đừng bỏ nhiều ớt quá.”
Sông nguyên sản xuất nhiều cá Trê và cá Lăng vàng, bản thân Điền Trí Viễn cũng chủ yếu nuôi hai loại đó, vì hôm nay đãi khách nên bèn bắt hai con cá Trê và chục con cá Lăng vàng từ trại của mình đến tiệm Quân Kiến, bảo bà chủ chế biến giùm.
Nhị Hồ bước vào sảnh tiếp khách, tới chỗ quầy bar tìm phục vụ dẫn gã đến phòng bếp.
Doãn Chân và ba người anh em khác của Điền Trí Viễn đi theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, lên một gian phòng ở lầu hai.
Mọi người ai ngồi chỗ nấy, còn nhân viên phục vụ thì bận bịu châm trà rót nước cho bọn họ. Điền Trí Viễn và mấy anh em kia đều là loại người thô thiển, lời nói ra luôn mang chút hàm hồ và phóng khoáng của đàn ông ở nông thôn. Mà Doãn Chân lại là người thành phố, lớn lên trắng trong thuần khiết như thế, đến cái nhíu mày cũng lịch sự nhã nhặn, mỗi một động tác đều thư giãn có trình lịch thiệp có độ, hình thành sự khác biệt rõ ràng với những người này.
Điền Trí Viễn giới thiệu Doãn Chân với mấy người đang ngồi –
Trần Dương cao mét bảy nặng 90kg, là một người trầm tĩnh ít nói trong đám anh em đang ngồi, bề ngoài chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại có gương mặt vui cười làm người khác có cảm giác khá thân thiết.
Dáng người cao thẳng, tóc húi cua, mặt mũi có vài phần đẹp trai là Lưu Sĩ Dũng, ngày trước từng đi lính, nhà cũng ở thành phố S, nhưng năm ngoái đã bắt đầu quay trở lại quê nhà phát triển.
Lời ăn tiếng nói luôn có vẻ tục tằng lưu manh là Lưu Kình Tùng, khuôn mặt vuông vức, có cảm giác rất vui vẻ.
Cuối cùng chính là Nhị Hồ – cái vị ưa nhiều chuyện, hay làm việc vặt cho Điền Trí Viễn, tên thật là Hồ Tử Minh.
Cũng không lâu lắm, hai nồi cá đã được bưng lên bàn, đi kèm là đủ loại đồ ăn đặc thù của địa phương. Việc đầu tiên mà Điền Trí Viễn làm là gắp một con cá Lăng vàng bỏ vào cái đĩa trước mặt Doãn Chân, cậu ăn thử một miếng, đúng là vừa trơn lại mềm, thơm ngon hấp dẫn, nhất là không hề có xíu xiu mùi cá nào.
“Này là cá tôi tự nuôi, không hề cho nó ăn chút đồ của cá nào nên nó là cá đồng tự nhiên đấy. Ăn nhiều vào.” Điền Trí Viễn có chút ân cần.
“Ài ài, Trí Viễn, anh đừng có gắp đồ ăn cho Tiểu Doãn mãi vậy chớ, còn rượu thì sao? Không rượu không thành tiệc, mấy đứa tụi em lần đầu gặp mặt Tiểu Doãn, sao có thể không có rượu cho được? Phục vụ đâu, cầm hai chai rượu ngon nhất trong quán ra đây.”
Lưu Sĩ Dũng là người cực kì biết làm nóng bầu không khí, có hắn ở đây, chẳng cần lo đôi bên không quen biết, không tìm thấy đề tài chung mà trở nên nhạt nhẽo. Nhưng Doãn Chân lại không quá ưa tên này, bởi trên người tên này có cái mùi dân buôn, thuộc về loại người nhìn mặt đặt đĩa*, biết tỏng gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Ví dụ như thái độ của hắn đối với Điền Trí Viễn và Trần Dương có hơi xu nịnh và dè dặt, mà đối với hai người khác lại khá là tuỳ ý, nhất là Nhị Hồ, có thể nói không coi gã ra gì.
*Nguyên văn là “Khán nhân hạ thái”, nhìn người mà hạ đồ ăn, thường được dùng theo nghĩa rộng, ý nói ví von là không thể đối xử như nhau, mà phải căn cứ vào địa vị từng người mà cư xử cho phải phép.
Doãn Chân suy đoán, hẳn là do địa vị và thế lực của Điền Trí Viễn và Trần Dương ở Nguyên Thủy trấn có chút trợ giúp đối với hắn.
Chốc lát sau rượu đã được đem lên, Lưu Sĩ Dũng xông trận đầu tiên, muốn kính Doãn Chân một ly trước.
Doãn Chân có hơi khó xử vì điều này, tại cậu uống rượu dở lắm.
“Tiểu Doãn, cậu là khách quý của Trí Viễn, ly này là anh em mời cậu đấy, cậu nhất định phải uống.” Lưu Sĩ Dũng một tay cầm chai một tay cầm ly, còn đứng sát bên cạnh Doãn Chân, trưng cái điệu bộ ‘cậu mà không uống thì tôi không đi đâu đấy’.
Doãn Chân hết cách, cự không lại cái người nhiệt tình này, chỉ đành nhận một ly. Đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, sau Lưu Sĩ Dũng còn có Lưu Kình Tùng, Nhị Hồ, mấy người kia toàn là dân bợm nhậu*, một cậu nhóc ngoan ngoãn xuất thân từ dòng dõi có học thức như Doãn Chân nào phải đối thủ của bọn họ, ba ly rượu xuống bụng rồi là coi như bỏ cơm luôn.
*Rượu trung hào kiệt: cũng như nhân trung hào kiệt – người tài trong người, này là người tài trong rượu:v (chém luôn thành bợm cho nó máu ý mà)
Điền Trí Viễn có chút im lặng, cũng có hơi hối hận. Hôm nay hắn khao cơm, vốn là muốn giới thiệu Doãn Chân để mấy người anh em quen biết, lỡ đâu mai này nếu hắn không ở bên thì cũng có thể nể mặt hắn mà giúp đỡ chăm sóc cậu, cơ mà hắn lại quên mất cái trò ác ôn ưa ép rượu lúc ăn nhậu của mấy người này, giờ thật là làm Doãn Chân chịu thiệt không ít.
Lúc Lưu Sĩ Dũng giơ tay muốn cạn ly lần hai với Doãn Chân, Điền Trí Viễn chặn gã lại – “Sĩ Dũng, ly này anh uống thế Doãn Chân vậy, cậu xem cậu ấy say rồi kìa.”
“Ể, Trí Viễn anh cứ như này thì chả còn ý nghĩ gì rồi, rượu này là em mời Tiểu Doãn chứ bộ, anh mà uống thế cậu ấy thì coi sao được?”
Điền Trí Viễn dứt khoát đứng dậy, cầm lấy ly rượu trên tay Lưu Sĩ Dũng, cười nói: “Cậu ấy là bạn anh, cậu ấy uống hay là anh uống cũng không phải như nhau sao?” Dứt lời, không đợi Lưu Sĩ Dũng kịp mở miệng đã ngửa cổ, rót cạn một ly rượu trắng vào bụng, trở ly, trên mặt hắn là một vẻ dửng dưng, không một chút thay đổi.
“Ôi chao, Trí Viễn anh cũng thiệt là, bao che cũng đừng bao che kiểu đó chớ.” Dù Lưu Sĩ Dũng có không cam lòng ra sao gã cũng chẳng dám nắm mãi không buông, oán trách Điền Trí Viễn vài câu rồi chuyển chủ đề.
Cuộc gặp mặt kéo dài gần hai tiếng rưỡi, sau cùng uống hết một trong hai chai rượu trắng, vì dính phải Doãn Chân nên riêng Điền Trí Viễn đã uống hết bốn năm ly, chỉ có điều hắn là người làm ăn, số lần mời cơm tiếp khách mỗi năm không hề ít, sức uống đương nhiên rất tốt, vài ly rượu cỏn con kia không hề khiến hắn có dấu hiệu say tẹo nào, mà trái lại, Lưu Sĩ Dũng và Nhị Hồ cứ mời rượu hắn suốt lại ngà ngà say. Trần Dương lúc nào cũng tủm tỉm cười, không khuyên nhủ cũng chẳng can ngăn, giữ thái độ bàng quang mà nhìn.
Ăn xong bữa cơm cũng đã hơn mười giờ tối, Điền Trí Viễn đỡ Doãn Chân đang nhũn hết cả người xuống lầu, lên xe, cài dây an toàn giúp cậu, khởi động xe đi về nhà.
Rượu phẩm* của Doãn Chân rất tốt, say rồi hết sức yên lặng, ngoài việc chân tay như nhũn ra đi chẳng nổi, thì không hề nổi khùng, không hề làm phiền tới Điền Trí Viễn một tẹo nào. Lúc về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ cả rồi, mẹ hai vừa rửa mặt xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, trông thấy Trí Viễn cõng Doãn Chân trên lưng vào nhà, vừa trách cứ vừa giúp dìu Doãn Chân lên chiếc sô-pha ở phòng khách.
“Doãn Chân, cậu tắm nổi không?” Mẹ hai đi ngủ rồi, Điền Trí Viễn vỗ vỗ khuôn mặt đỏ thẫm của Doãn Chân, ý đồ vực cậu dậy. Phòng tắm nhà hắn không lắp bồn, với lại hắn cũng chẳng muốn cho Doãn Chân tắm rửa chút nào, bởi hắn sợ bản thân mình trông thấy cơ thể của đối phương rồi sẽ có phản ứng, nên chỉ đành dốc hết khả năng gọi cậu dậy mà thôi.
Doãn Chân lầu bầu vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra, điệu bộ chau mày như đang rất khó chịu, cơ mà chắc cậu vẫn còn chưa say tới độ lơ tơ mơ, sau khi bị Điền Trí Viễn gọi dậy rõ ràng còn có thể nói lên điều mà mình muốn làm.
“Em hơi buồn nôn.”
Điền Trí Viễn thấy điệu bộ chau mày của cậu thật sự rất khó chịu, nên có chút lo lắng – “Vậy có thể đứng lên không? Tôi đỡ cậu tới phòng vệ sinh ói.”
Doãn Chân lơ mơ lắc đầu, coi bộ chút xíu sức lực cũng chẳng có – “Trí Viễn, anh ôm em vào đi.”
“Hả?” Điền Trí Viễn hơi giật mình – “Cậu thật sự không thể tự đứng lên sao?”
Doãn Chân chậm rãi nhắm mắt rồi lắc đầu, rất rất chậm, như là nếu hoạt động mạnh chút nữa cậu sẽ nôn ra mất.
Điền Trí Viễn hết cách, đành phải dùng tư thế bế công chúa, ôm Doãn Chân vào phòng vệ sinh.
Doãn Chân ngồi bên bồn cầu, dốc sức nôn toàn bộ những thứ có trong bụng ra, Điền Trí Viễn ở cạnh không ngừng vỗ lưng cho cậu, đợi cậu ói ra hết lại rót nước cho cậu súc miệng, rồi vắt khăn nóng lau mặt cho cậu.
“Em muốn đi tắm, anh tắm cho em đi!” Doãn Chân ngồi bệt xuống sàn phòng vệ sinh, ỉu xìu tựa vào người Điền Trí Viễn, mặc kệ luôn mặt đất ướt sũng nước, đã vậy lúc nói câu ấy cậu đã chuẩn bị cởi tuột chiếc áo thun.
Lần này thì Điền Trí Viễn bị doạ hãi thật rồi – “Tắm thì cậu tự tắm đi, tôi pha nước ấm cho cậu.”
Do nhà có lắp tấm năng lượng mặt trời, lại thêm mùa hè trời nóng nên nhiệt độ nước máy cao tới hơn 90 độ, Điền Trí Viễn chỉnh vòi nước đến vị trí thích hợp rồi kéo một chiếc ghế đến, bế Doãn Chân đặt ngồi xuống đấy, nói với cậu: “Nước ấm tôi đã chỉnh rồi, cậu tự tắm đi ha, tôi mang quần áo vào cho cậu.” Vừa dứt lời đã chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngay sau cái lúc Điền Trí Viễn đóng cửa phòng, Doãn Chân vốn nhão ra như bùn lại hai mắt sáng rỡ ngay tức thì, đùng đùng nổi điên đứng phắt dậy bước tới cửa, chửi thầm: “Cái tên ngốc chết bằm này, có hời mà không biết chiếm, đần độn!”
Loáng thoáng nghe tiếng chân ở ngoài, Doãn Chân vội vàng trở lại vị trí, giơ chân đá một phát lật ngửa cái ghế, tiện thể vứt luôn cái vòi sen xuống đất, xả nước ấm, nhanh tay lẹ chân cởi cái áo thun với quần dài ra, chỉ mặc độc một chiếc sịp đen rồi nằm ngay ra đất.
Nước chảy ra làm ướt cả thân hình thon dài của Doãn Chân, và bởi nhiệt độ nước quá cao nên làm làn da trắng nõn của cậu bị hơi nước hun thành một màu đỏ thẫm. Tư thế nằm nghiêng lại làm đường cong nơi hông cậu lõm xuống, khiến vòng eo khi nhìn từ trên xuống có vẻ vô cùng mảnh mai. Khung xương cánh bướm xinh đẹp kết hợp với màu da nhẵn nhụi tạo cảm giác gợi cảm chết người. Chiếc quần lót đen bị nước thấm ướt, càng phác hoạ nên bờ mông vểnh có hình có dạng, rồi đến cặp đùi trắng nõn và căng mịn.
Điền Trí Viễn nghe tiếng ghế ngã, nhanh chân xông vào phòng vệ sinh, đúng lúc trông thấy hình ảnh phải nói là ướt át tới độ khiến hắn chảy cả máu mũi như trên.
Sau đó, chiếc áo ngủ của Doãn Chân mà hắn đang cầm trên tay rớt xuống đất.
Sau của sau đó, hắn rất không tiền đồ ngửa đầu chạy khỏi phòng vệ sinh tìm thuốc Vân Nam.
“Điền Trí Viễn, ông đây khinh bỉ anh!” Hi sinh nhan sắc nằm bẹp trên đất một cách vô ích, Doãn Chân tức tới độ suýt nữa thì lệch cả mũi.
← Xem lại
Xem tiếp
Về cái vị Dư Hà kia, Doãn Chân cứ vậy mà nghe theo lời nhắc nhở của Điền Trí Viễn, nhớ thầm trong bụng. Ở bất cứ nơi đâu cũng đều sẽ có một hoặc nhiều thành phần thế lực phức tạp, dù là S thành – nơi cậu sống – cũng không ngoại lệ. Cậu là một người bình thường đang sống xa quê nhà, đạo lý bo bo giữ mình cậu đã sớm thấu hiểu.
Hai ngày đầu, cậu theo chân Điền Trí Viễn đi dạo khắp toàn bộ thị trấn nhỏ, chiều ngày thứ ba hai người còn chạy lên cầu lớn sông Nguyên hóng gió mấy tiếng, Doãn Chân nhoài người trên lan can cầu, nhìn phong cảnh hai bên bờ sông cho thiệt đã.
Buổi tối, Điền Trí Viễn gọi mấy người anh em có quan hệ tốt với hắn đến, rồi dẫn theo Doãn Chân đến quán rượu Quân Kiến ăn cá.
Nguyên Thủy trấn bị nhánh sông Nguyên phân môt thành hai, có cây cầu dài 800m bắc ngang qua mặt sông, quán rượu Quân Kiến được xây ở đầu cầu còn lại. Quán này là cửa tiệm lâu đời ở Nguyên Thủy trấn, do một cặp vợ chồng mở ra, nổi danh khắp nơi vì tài làm món cá.
Sau khi xuống xe, Doãn Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua quán này, so với những nhà hàng nhỏ tầm thường trên thị trấn, quán ăn này ra dáng khách sạn hơn hẳn vài phần, trước cửa có vài cây cột trụ tròn kiểu Âu, cùng với đèn trang trí thay phiên nhau chớp tắt ở tầng trệt, và còn cả cái sân trước có thể chứa hơn mười chiếc xe lớn, bậc thang cửa ra vào làm bằng đá hoa cương, hai bên đặt hai bồn hoa cực to, ngoài ra có khu đón khách và quầy bar được xếp đặt đối diện với sảnh lễ tân giống hệt khách sạn chính quy, tất cả đều hiển hiện hương vị của một khách sạn nơi thành phố lớn.
Doãn Chân cảm thán: “Không thể tưởng được ở thị trấn nhỏ này của anh lại có một quán ăn cao cấp nhường này!”
Điền Trí Viễn cầm chìa khoá khoá cửa xe lại, đối với lời cảm thán của Doãn Chân chỉ cười trừ.
Trái lại, một người anh em của hắn tên là Nhị Hồ lại như bà tám sáp tới gần Doãn Chân kể lể: “Chớ có xem thường chủ quán này nha, em trai ổng là phó bộ trưởng cơ quan tỉnh lận đó, hồi trước anh ta lập nghiệp chính từ cái nghề làm vườn này đấy. Kia kìa —” Gã chỉ vào một cái sân rộng được hàng rào sắt bao quanh nằm bên cạnh căn nhà – “Chỗ đó toàn là mấy chậu hoa của hắn, cái chậu đắt tiền nhất mà hắn bán được ý, có lẽ cũng trên dưới sáu trăm ngàn.”
Doãn Chân nhìn lướt qua, trong đó đúng là có rất nhiều bồn hoa – “Đào mấy cái cây là lạ này về trồng chắc phải tốn không ít sức nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, có mấy cây phải đào trên vách núi dọc bờ sông ấy chứ, cậu coi cái rễ cây như thân rồng kia kìa, nó được đào trên mỏm đá ven sông đó.”
“Vậy quá nguy hiểm rồi!” Lúc chiều Doãn Chân có đứng trên cầu nhìn cảnh vật quanh sông, vách núi và vách đá hai bên bờ sông Nguyên trông thật rất đặc sắc, nhưng nếu có người trèo lên vách đá sâu hun hút mà lại vĩ đại như thế để đào cây, vậy thì nguy hiểm khỏi nói, té xuống sông mà không biết bơi thì y như rằng không thể cứu.
Nhị Hồ tỉnh bơ nói: “Vậy thì có làm sao đâu, toàn bọn quen trèo vách đá vách núi.” Vừa thích thú vừa thở dài, có chút xíu tiếc nuối tự giễu – “Cái người kia, thiệt là định mệnh mà, coi tụi tui này, làm việc mệt lã cả ngày cũng chẳng kiếm được bao tiền, người ta chỉ bán bán buôn buôn vài ba cái chậu toàn là rễ với rễ mà lại phát tài như thế. Chả cất căn nhà này chắc phải bỏ ra cả triệu bạc ấy chứ. Coi lại tụi mình, ài!”
Doãn Chân cười cười, không đáp lời.
“Được rồi Nhị Hồ, cậu cứ lải nhải mấy chuyện đâu đâu không thế.” Điền Trí Viễn đi tới đẩy cái đầu trọc của Nhị Hồ một cái, rồi đưa hai cái túi nhựa đang cầm trong tay cho gã – “Đi, đưa con cá này cho bà chủ, kêu cổ đừng bỏ nhiều ớt quá.”
Sông nguyên sản xuất nhiều cá Trê và cá Lăng vàng, bản thân Điền Trí Viễn cũng chủ yếu nuôi hai loại đó, vì hôm nay đãi khách nên bèn bắt hai con cá Trê và chục con cá Lăng vàng từ trại của mình đến tiệm Quân Kiến, bảo bà chủ chế biến giùm.
Nhị Hồ bước vào sảnh tiếp khách, tới chỗ quầy bar tìm phục vụ dẫn gã đến phòng bếp.
Doãn Chân và ba người anh em khác của Điền Trí Viễn đi theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, lên một gian phòng ở lầu hai.
Mọi người ai ngồi chỗ nấy, còn nhân viên phục vụ thì bận bịu châm trà rót nước cho bọn họ. Điền Trí Viễn và mấy anh em kia đều là loại người thô thiển, lời nói ra luôn mang chút hàm hồ và phóng khoáng của đàn ông ở nông thôn. Mà Doãn Chân lại là người thành phố, lớn lên trắng trong thuần khiết như thế, đến cái nhíu mày cũng lịch sự nhã nhặn, mỗi một động tác đều thư giãn có trình lịch thiệp có độ, hình thành sự khác biệt rõ ràng với những người này.
Điền Trí Viễn giới thiệu Doãn Chân với mấy người đang ngồi –
Trần Dương cao mét bảy nặng 90kg, là một người trầm tĩnh ít nói trong đám anh em đang ngồi, bề ngoài chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại có gương mặt vui cười làm người khác có cảm giác khá thân thiết.
Dáng người cao thẳng, tóc húi cua, mặt mũi có vài phần đẹp trai là Lưu Sĩ Dũng, ngày trước từng đi lính, nhà cũng ở thành phố S, nhưng năm ngoái đã bắt đầu quay trở lại quê nhà phát triển.
Lời ăn tiếng nói luôn có vẻ tục tằng lưu manh là Lưu Kình Tùng, khuôn mặt vuông vức, có cảm giác rất vui vẻ.
Cuối cùng chính là Nhị Hồ – cái vị ưa nhiều chuyện, hay làm việc vặt cho Điền Trí Viễn, tên thật là Hồ Tử Minh.
Cũng không lâu lắm, hai nồi cá đã được bưng lên bàn, đi kèm là đủ loại đồ ăn đặc thù của địa phương. Việc đầu tiên mà Điền Trí Viễn làm là gắp một con cá Lăng vàng bỏ vào cái đĩa trước mặt Doãn Chân, cậu ăn thử một miếng, đúng là vừa trơn lại mềm, thơm ngon hấp dẫn, nhất là không hề có xíu xiu mùi cá nào.
“Này là cá tôi tự nuôi, không hề cho nó ăn chút đồ của cá nào nên nó là cá đồng tự nhiên đấy. Ăn nhiều vào.” Điền Trí Viễn có chút ân cần.
“Ài ài, Trí Viễn, anh đừng có gắp đồ ăn cho Tiểu Doãn mãi vậy chớ, còn rượu thì sao? Không rượu không thành tiệc, mấy đứa tụi em lần đầu gặp mặt Tiểu Doãn, sao có thể không có rượu cho được? Phục vụ đâu, cầm hai chai rượu ngon nhất trong quán ra đây.”
Lưu Sĩ Dũng là người cực kì biết làm nóng bầu không khí, có hắn ở đây, chẳng cần lo đôi bên không quen biết, không tìm thấy đề tài chung mà trở nên nhạt nhẽo. Nhưng Doãn Chân lại không quá ưa tên này, bởi trên người tên này có cái mùi dân buôn, thuộc về loại người nhìn mặt đặt đĩa*, biết tỏng gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Ví dụ như thái độ của hắn đối với Điền Trí Viễn và Trần Dương có hơi xu nịnh và dè dặt, mà đối với hai người khác lại khá là tuỳ ý, nhất là Nhị Hồ, có thể nói không coi gã ra gì.
*Nguyên văn là “Khán nhân hạ thái”, nhìn người mà hạ đồ ăn, thường được dùng theo nghĩa rộng, ý nói ví von là không thể đối xử như nhau, mà phải căn cứ vào địa vị từng người mà cư xử cho phải phép.
Doãn Chân suy đoán, hẳn là do địa vị và thế lực của Điền Trí Viễn và Trần Dương ở Nguyên Thủy trấn có chút trợ giúp đối với hắn.
Chốc lát sau rượu đã được đem lên, Lưu Sĩ Dũng xông trận đầu tiên, muốn kính Doãn Chân một ly trước.
Doãn Chân có hơi khó xử vì điều này, tại cậu uống rượu dở lắm.
“Tiểu Doãn, cậu là khách quý của Trí Viễn, ly này là anh em mời cậu đấy, cậu nhất định phải uống.” Lưu Sĩ Dũng một tay cầm chai một tay cầm ly, còn đứng sát bên cạnh Doãn Chân, trưng cái điệu bộ ‘cậu mà không uống thì tôi không đi đâu đấy’.
Doãn Chân hết cách, cự không lại cái người nhiệt tình này, chỉ đành nhận một ly. Đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, sau Lưu Sĩ Dũng còn có Lưu Kình Tùng, Nhị Hồ, mấy người kia toàn là dân bợm nhậu*, một cậu nhóc ngoan ngoãn xuất thân từ dòng dõi có học thức như Doãn Chân nào phải đối thủ của bọn họ, ba ly rượu xuống bụng rồi là coi như bỏ cơm luôn.
*Rượu trung hào kiệt: cũng như nhân trung hào kiệt – người tài trong người, này là người tài trong rượu:v (chém luôn thành bợm cho nó máu ý mà)
Điền Trí Viễn có chút im lặng, cũng có hơi hối hận. Hôm nay hắn khao cơm, vốn là muốn giới thiệu Doãn Chân để mấy người anh em quen biết, lỡ đâu mai này nếu hắn không ở bên thì cũng có thể nể mặt hắn mà giúp đỡ chăm sóc cậu, cơ mà hắn lại quên mất cái trò ác ôn ưa ép rượu lúc ăn nhậu của mấy người này, giờ thật là làm Doãn Chân chịu thiệt không ít.
Lúc Lưu Sĩ Dũng giơ tay muốn cạn ly lần hai với Doãn Chân, Điền Trí Viễn chặn gã lại – “Sĩ Dũng, ly này anh uống thế Doãn Chân vậy, cậu xem cậu ấy say rồi kìa.”
“Ể, Trí Viễn anh cứ như này thì chả còn ý nghĩ gì rồi, rượu này là em mời Tiểu Doãn chứ bộ, anh mà uống thế cậu ấy thì coi sao được?”
Điền Trí Viễn dứt khoát đứng dậy, cầm lấy ly rượu trên tay Lưu Sĩ Dũng, cười nói: “Cậu ấy là bạn anh, cậu ấy uống hay là anh uống cũng không phải như nhau sao?” Dứt lời, không đợi Lưu Sĩ Dũng kịp mở miệng đã ngửa cổ, rót cạn một ly rượu trắng vào bụng, trở ly, trên mặt hắn là một vẻ dửng dưng, không một chút thay đổi.
“Ôi chao, Trí Viễn anh cũng thiệt là, bao che cũng đừng bao che kiểu đó chớ.” Dù Lưu Sĩ Dũng có không cam lòng ra sao gã cũng chẳng dám nắm mãi không buông, oán trách Điền Trí Viễn vài câu rồi chuyển chủ đề.
Cuộc gặp mặt kéo dài gần hai tiếng rưỡi, sau cùng uống hết một trong hai chai rượu trắng, vì dính phải Doãn Chân nên riêng Điền Trí Viễn đã uống hết bốn năm ly, chỉ có điều hắn là người làm ăn, số lần mời cơm tiếp khách mỗi năm không hề ít, sức uống đương nhiên rất tốt, vài ly rượu cỏn con kia không hề khiến hắn có dấu hiệu say tẹo nào, mà trái lại, Lưu Sĩ Dũng và Nhị Hồ cứ mời rượu hắn suốt lại ngà ngà say. Trần Dương lúc nào cũng tủm tỉm cười, không khuyên nhủ cũng chẳng can ngăn, giữ thái độ bàng quang mà nhìn.
Ăn xong bữa cơm cũng đã hơn mười giờ tối, Điền Trí Viễn đỡ Doãn Chân đang nhũn hết cả người xuống lầu, lên xe, cài dây an toàn giúp cậu, khởi động xe đi về nhà.
Rượu phẩm* của Doãn Chân rất tốt, say rồi hết sức yên lặng, ngoài việc chân tay như nhũn ra đi chẳng nổi, thì không hề nổi khùng, không hề làm phiền tới Điền Trí Viễn một tẹo nào. Lúc về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ cả rồi, mẹ hai vừa rửa mặt xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, trông thấy Trí Viễn cõng Doãn Chân trên lưng vào nhà, vừa trách cứ vừa giúp dìu Doãn Chân lên chiếc sô-pha ở phòng khách.
“Doãn Chân, cậu tắm nổi không?” Mẹ hai đi ngủ rồi, Điền Trí Viễn vỗ vỗ khuôn mặt đỏ thẫm của Doãn Chân, ý đồ vực cậu dậy. Phòng tắm nhà hắn không lắp bồn, với lại hắn cũng chẳng muốn cho Doãn Chân tắm rửa chút nào, bởi hắn sợ bản thân mình trông thấy cơ thể của đối phương rồi sẽ có phản ứng, nên chỉ đành dốc hết khả năng gọi cậu dậy mà thôi.
Doãn Chân lầu bầu vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra, điệu bộ chau mày như đang rất khó chịu, cơ mà chắc cậu vẫn còn chưa say tới độ lơ tơ mơ, sau khi bị Điền Trí Viễn gọi dậy rõ ràng còn có thể nói lên điều mà mình muốn làm.
“Em hơi buồn nôn.”
Điền Trí Viễn thấy điệu bộ chau mày của cậu thật sự rất khó chịu, nên có chút lo lắng – “Vậy có thể đứng lên không? Tôi đỡ cậu tới phòng vệ sinh ói.”
Doãn Chân lơ mơ lắc đầu, coi bộ chút xíu sức lực cũng chẳng có – “Trí Viễn, anh ôm em vào đi.”
“Hả?” Điền Trí Viễn hơi giật mình – “Cậu thật sự không thể tự đứng lên sao?”
Doãn Chân chậm rãi nhắm mắt rồi lắc đầu, rất rất chậm, như là nếu hoạt động mạnh chút nữa cậu sẽ nôn ra mất.
Điền Trí Viễn hết cách, đành phải dùng tư thế bế công chúa, ôm Doãn Chân vào phòng vệ sinh.
Doãn Chân ngồi bên bồn cầu, dốc sức nôn toàn bộ những thứ có trong bụng ra, Điền Trí Viễn ở cạnh không ngừng vỗ lưng cho cậu, đợi cậu ói ra hết lại rót nước cho cậu súc miệng, rồi vắt khăn nóng lau mặt cho cậu.
“Em muốn đi tắm, anh tắm cho em đi!” Doãn Chân ngồi bệt xuống sàn phòng vệ sinh, ỉu xìu tựa vào người Điền Trí Viễn, mặc kệ luôn mặt đất ướt sũng nước, đã vậy lúc nói câu ấy cậu đã chuẩn bị cởi tuột chiếc áo thun.
Lần này thì Điền Trí Viễn bị doạ hãi thật rồi – “Tắm thì cậu tự tắm đi, tôi pha nước ấm cho cậu.”
Do nhà có lắp tấm năng lượng mặt trời, lại thêm mùa hè trời nóng nên nhiệt độ nước máy cao tới hơn 90 độ, Điền Trí Viễn chỉnh vòi nước đến vị trí thích hợp rồi kéo một chiếc ghế đến, bế Doãn Chân đặt ngồi xuống đấy, nói với cậu: “Nước ấm tôi đã chỉnh rồi, cậu tự tắm đi ha, tôi mang quần áo vào cho cậu.” Vừa dứt lời đã chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngay sau cái lúc Điền Trí Viễn đóng cửa phòng, Doãn Chân vốn nhão ra như bùn lại hai mắt sáng rỡ ngay tức thì, đùng đùng nổi điên đứng phắt dậy bước tới cửa, chửi thầm: “Cái tên ngốc chết bằm này, có hời mà không biết chiếm, đần độn!”
Loáng thoáng nghe tiếng chân ở ngoài, Doãn Chân vội vàng trở lại vị trí, giơ chân đá một phát lật ngửa cái ghế, tiện thể vứt luôn cái vòi sen xuống đất, xả nước ấm, nhanh tay lẹ chân cởi cái áo thun với quần dài ra, chỉ mặc độc một chiếc sịp đen rồi nằm ngay ra đất.
Nước chảy ra làm ướt cả thân hình thon dài của Doãn Chân, và bởi nhiệt độ nước quá cao nên làm làn da trắng nõn của cậu bị hơi nước hun thành một màu đỏ thẫm. Tư thế nằm nghiêng lại làm đường cong nơi hông cậu lõm xuống, khiến vòng eo khi nhìn từ trên xuống có vẻ vô cùng mảnh mai. Khung xương cánh bướm xinh đẹp kết hợp với màu da nhẵn nhụi tạo cảm giác gợi cảm chết người. Chiếc quần lót đen bị nước thấm ướt, càng phác hoạ nên bờ mông vểnh có hình có dạng, rồi đến cặp đùi trắng nõn và căng mịn.
Điền Trí Viễn nghe tiếng ghế ngã, nhanh chân xông vào phòng vệ sinh, đúng lúc trông thấy hình ảnh phải nói là ướt át tới độ khiến hắn chảy cả máu mũi như trên.
Sau đó, chiếc áo ngủ của Doãn Chân mà hắn đang cầm trên tay rớt xuống đất.
Sau của sau đó, hắn rất không tiền đồ ngửa đầu chạy khỏi phòng vệ sinh tìm thuốc Vân Nam.
“Điền Trí Viễn, ông đây khinh bỉ anh!” Hi sinh nhan sắc nằm bẹp trên đất một cách vô ích, Doãn Chân tức tới độ suýt nữa thì lệch cả mũi.
← Xem lại
Xem tiếp