Chương 13: Yên Chi
Mấy ngày nay, Sở Nghiêu Nghiêu đều chờ ở Thanh Vân Phong không hề ra ngoài, Kiều Trác sư huynh vẫn thường đến đưa cơm cho nàng. Tuy rằng tu giả ở đây cần phải ăn, nhưng một ngày chỉ ăn hai bữa. Thời gian còn lại nàng cũng lười luyện kiếm mà ở trong sân nhìn khắp nơi, quy hoạch sẵn tuyến đường chạy trốn ở trong lòng. Ở gần đây chắc chắn có người đang giám sát nàng, song người này chưa bao giờ lộ diện, có lẽ là sợ quá trắng trợn không kiêng nể gì sẽ bị Tạ Lâm Nghiễn phát hiện. Điều khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, mấy ngày nay Yến Đạo An cũng chưa tới tìm nàng, cho nên nàng cũng không biết Yến Đạo An chuẩn bị gì để đối phó với Tạ Lâm Nghiễn. Rất hiển nhiên, Yến Đạo An không tín nhiệm nàng, sợ nàng mật báo cho Tạ Lâm Nghiễn. Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua. Ngày thứ tư, Sở Nghiêu Nghiêu đã có thể miễn cưỡng dùng trâm búi tóc lên, nàng nhìn gương xem đi xem lại, sau đó thở dài một hơi, ngày mai là ngày ước định, cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.Không thể nói là không căng thẳng, có điều, mặc dù nàng không kỳ vọng gì đối với năng lực của mình, lại rất có lòng tin đối với thực lực của Tạ Lâm Nghiễn. Nàng xem qua 《Lăng Thiên Ma Tôn》 sáu lần, chưa từng thấy Tạ Lâm Nghiễn thật sự bị thua thiệt lần nào, nàng tin tưởng lần này Tạ Lâm Nghiễn cũng nhất định có thể toàn thân trở ra. Hắn thật sự rất lợi hại, phương diện nào cũng lợi hại. Sở Nghiêu Nghiêu đẩy cửa ra, đi tới trong sân, thời tiết hôm nay không tốt lắm, trên bầu trời tụ tập từng đoàn đen đặc mưa, già thiên tế nhật, xem ra mấy ngày nay sẽ đổ mưa. Nàng đặt bội kiếm ở trên bàn đá, an an tĩnh tĩnh, phảng phất như đã ngủ. Tay của Sở Nghiêu Nghiêu đặt trên chuôi kiếm lạnh lẽo, tay dính đẫm sương sớm. Do dự một chút, nàng vẫn rút kiếm ra, tùy ý giơ lên, nàng nhớ mỗi lần Tạ Lâm Nghiễn rút kiếm, tư thế đều rất tiêu sái. Sở Nghiêu Nghiêu nhớ lại một chút, sau đó nàng dựa vào ký ức, cánh tay dùng lực, nhẹ nhàng nâng kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không trước mặt, giọng nói thanh lãnh: "Chịu chết đi." Còn không đợi nàng cảm nhận dư vị của động tác này, phía sau nàng đột nhiên có tiếng cười vang lên. Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức xém chút nữa ném kiếm trong tay đi, nàng quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào Tạ Lâm Nghiễn đã đứng sau lưng nàng. "Ngươi ngươi ngươi, trở về lúc nào?" Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mặt mình không khống chế nổi mà nóng lên, mấy ngày nay nàng rõ ràng đã để ý, đáng lẽ Tạ Lâm Nghiễn chưa về tới mới đúng, trong viện này trừ nàng ra, căn bản không có người thứ hai. "Vừa mới trở về," hắn chậm rãi đưa tay vào trong lòng, móc ra thứ gì đó: "Mang yên chi tới cho ngươi." Mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng đỏ hơn, nàng cẩn thận quan sát Tạ Lâm Nghiễn từng li từng tí, không xác định được rốt cuộc hắn có nhận ra được nàng vừa mới làm gì hay không. Tạ Lâm Nghiễn đặt một bình sứ nhỏ vào tay của nàng, ánh mắt hơi lay động, có vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Sở cô nương đang bắt chước ta ư? Vì sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác tai mình cũng bắt đầu nóng lên, tay nàng nắm chặt bình sứ, trừng Tạ Lâm Nghiễn, giọng nói có phần thẹn quá hóa giận: "Tự mình đa tình! Ai nói ta đang bắt chước ngươi?!" Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu quay lưng đi, ngồi xuống ghế đá, đồng thời xua tay với Tạ Lâm Nghiễn: "Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này ảnh hưởng ta." "Đưa kiếm cho ta." Tạ Lâm Nghiễn không rời đi, hắn tiến lên, tựa hồ là cố ý, ngón tay chạm nhẹ qua cổ tay của Sở Nghiêu Nghiêu, đoạt kiếm từ trong tay nàng. Sở Nghiêu Nghiêu nháy mắt có cảm giác tóc gáy dựng lên, nàng quay đầu lại nhìn, giọng nói bất thiện: "Rõ ràng ngươi cũng có kiếm." Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, cổ tay hắn hơi đổi, vừa nhấc tay vung lên, thân kiếm nghiêng qua, mũi kiếm lóe hàn mang, thẳng tắp chĩa lên cổ Sở Nghiêu Nghiêu, khiến cho Sở Nghiêu Nghiêu không thể không ngửa đầu về sau. Lệ khí cơ hồ đã quét qua làn da, quẫn bách trước đó nháy mắt biến mất, Sở Nghiêu Nghiêu cảm nhận được sát khí, điều này làm cho nàng rất bất an. Nàng nhíu mày ngước mắt, đối diện với đôi mắt tràn đầy sát khí của Tạ Lâm Nghiễn. Sở Nghiêu Nghiêu tin, nếu không có đồng sinh cộng tử chú, Tạ Lâm Nghiễn nhất định đâm xuống, không cho nàng bất cứ cơ hội nào. Thời khắc này, Tạ Lâm Nghiễn thật sự muốn giết nàng. Xem ra tuy rằng hắn thu liễm không ít, nhưng vẫn một lòng một dạ muốn giết nàng. Tay chân Sở Nghiêu Nghiêu phát lạnh, nhưng nàng cũng không e ngại Tạ Lâm Nghiễn, giọng điệu nàng lạnh lùng nói: "Lấy kiếm ra." Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn hơi cứng lại, mang theo nguy hiểm, chăm chú nhìn nàng một lát, đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng của hắn tan thành mây khói, biến thành ý cười trong trẻo: "Tại hạ chỉ đang làm mẫu." Hắn thu kiếm, mỉm cười: "Đây cũng không phải là kiếm chiêu của bất kỳ loại kiếm phổ nào, mà là tại hạ tự nghĩ ra, bởi vì," hắn thấy Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, dừng lại một chút, lại nói: "Bởi vì đẹp mắt." Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc, mọi người đều nói là tự nghĩ ra, nàng cũng không cách nào chống chế, nàng đúng là đang bắt chước Tạ Lâm Nghiễn, cũng là bởi vì...đẹp mắt. "Không nghĩ đến Ma Tôn cũng sẽ thích loại chiêu thức hào nhoáng bên ngoài này." "Hào nhoáng bên ngoài sao?" Hắn cầm tay Sở Nghiêu Nghiêu, đảo kiếm lại đặt chuôi kiếm trong tay Sở Nghiêu Nghiêu: "Trước khi giết người, rút kiếm nhu vậy có thể làm đối thủ kinh sợ." Cái lần Tạ Lâm Nghiễn đâm chết nàng, chính là cách rút kiếm này nhổ kiếm, nàng vĩnh viễn cũng không quên được cái cảm giác lạnh băng đến rùng mình này."Sau khi rút kiếm, không cần nói chuyện." Hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng giương kiếm lên. Sở Nghiêu Nghiêu có thể cảm nhận được cánh tay kiên cố của hắn, ẩn chứa vô hạn lực bộc phát, nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của nàng. Tạ Lâm Nghiễn hơi dùng sức, nắm cổ tay nàng chỉ kiếm ra ngoài. Lồng ngực của hắn nhẹ nhàng dán ở trên lưng Sở Nghiêu Nghiêu, có một thoáng chốc, Sở Nghiêu Nghiêu phảng phất cảm thấy tim hắn đập mạnh mẽ, giây lát lướt qua, tựa như là ảo giác. Một khắc kia, trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu chợt lóe lên suy nghĩ, hóa ra giấy khôi lỗi cũng có nhịp tim, thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn thật là lợi hại. Sau đó, tiếng nói của hắn lại vang lên bên tai nàng: "Người mà mũi kiếm chỉ vào, chắc chắn trở thành vong hồn dưới kiếm, nói chuyện với người chết là làm điều thừa." Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn hắn, Tạ Lâm Nghiễn cũng cúi đầu nhìn lại, hắn nói lời này thì trong mắt vẫn mang theo ý cười. Lần đó Tạ Lâm Nghiễn giết nàng quả thật dùng nguyên tắc này, không hề nhiều lời với nàng, trực tiếp một kiếm giết nàng. Tính cách hắn đúng là như vậy, muốn giết cứ giết, sẽ không nói nhảm. Tạ Lâm Nghiễn chính là một nhân vật phản diện không đi theo con đường bình thường. Hắn thấy thần sắc của Sở Nghiêu Nghiêu khác thường, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ ta." "Ngươi cầm kiếm chỉ vào ta, từng chỉ rất nhiều lần." Tiếng nói hắn nhẹ dịu, giọng điệu thoải mái: "Nhưng ngươi không chết dưới kiếm của ta." "Đó là vì có đồng sinh cộng tử chú mà thôi." Sở Nghiêu Nghiêu vĩnh viễn cũng quên không được cảm giác đau đớn khi bị chấn vỡ tâm mạch kia. Tạ Lâm Nghiễn cũng không phủ nhận, hắn buông cổ tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, cách nàng một khoảng: "Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi rời đi." "Đi đâu?" "Đến thời điểm sẽ nói cho ngươi biết." Sở Nghiêu Nghiêu không hỏi thêm nữa. "Ta phải đi, ngươi xem những phù chú ta đưa cho ngươi dùng như thế nào trước, ở thời khắc mấu chốt có thể giữ được mạng." Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, nàng đếm phù chú trong cái nhẫn ban chỉ kia vài lần, còn diẽn luyện trong lòng rất nhiều lần, đã vô cùng thuần thục. Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu thật kỹ, sau đó liền xoay người rời đi. Đợi cho thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, Sở Nghiêu Nghiêu mới chậm rãi nâng tay lên xem đồ vật trong lòng. Đó là một cái bình sứ nhỏ lớn cỡ bàn tay, chế tác cực kì tinh xảo, trên nắp có in một đóa hoa nhỏ đỏ rực. Sở Nghiêu Nghiêu mở nắp lên liền nhìn thấy trong bình chứa phấn màu đỏ. Đây chính là yên chi sao, Sở Nghiêu Nghiêu kỳ thật sẽ không dùng thứ này, thậm chí nàng không biết yên chi là dùng trên môi hay trên mặt. Nàng dùng ngón giữa nhẹ nhàng cọ một chút bột phấn đỏ rực mềm mại kia, ngón tay lập tức dính một khối đỏ, nàng đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi nhẹ, là mùi hoa thanh khiết. Nàng không nhịn được tò mò, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ ngón tay, tựa hồ có một mùi hương nhàn nhạt, lại giống như chỉ là ảo giác của nàng. Cho nên Tạ Lâm Nghiễn chạy tới một chuyến chỉ để đưa yên chi cho nàng?