Chương 4: Vương Lâm
Lúc Vương Uẩn bỏ sách xuống, một tiểu nha hoàn mặc quần áo nhiều màu chạy vào, đó chính là người Trương thị sai đi gọi Vương Uẩn.
Cô nghĩ có lẽ Vương Lâm đã đến rồi.
Vương Uẩn dặn dò Quỳnh Song trông Linh Nhi, còn mình thì mang Tuyết Tình rời đi.
Linh Nhi còn nhỏ, tội gì phải đi gặp Vương Lâm, cứ để cho cậu bé ngủ thêm một lúc, lát nữa để Quỳnh Song ôm qua đó là được.
Bên ngoài lạnh như vậy, mới tỉnh ngủ đã ra gặp gió, dễ bị cảm lạnh, Vương Uẩn cũng nghe nói đến tỷ suất trẻ con cổ đại chết yểu cao đáng sợ.
Lúc ra ngoài cô ngẩng đầu nhìn trời, sau trận tuyết lớn trời trong xanh, bây giờ lại rơi một trận tuyết nhỏ.
Tuyết Tình che dù cho Vương Uẩn, từ từ đi theo.
Vương Uẩn vô tình liếc qua tay Tuyết Tình, đôi tay vốn thon dài trắng nõn giờ đã bị gió lạnh làm cho đỏ bừng.
Cô có thể thích ứng với cảnh nha hoàn mặc quần áo, chải đầu cho cô, nhưng vẫn không thoải mái khi thấy cảnh này. Cô bất an dời mắt đi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần che cho ta đâu, tuyết nhỏ không sao cả."
Tuyết Tình vẫn kiên trì: "Cô nương đừng coi thường trận tuyết này, dính lên người không tốt đâu."
Vương Uẩn cũng không thể nói gì nữa.
Tới gần cửa tròng, cô dừng bước lại.
Trên vách cổng tròn có một cây thường xuân đã khô quắt, bên ngoài cửa lại là mấy cành mai vàng nghiêng nghiêng đang đón gió tuyết, trong bầu không khí lạnh giá thoang thoảng mùi hương mai.
Tuyết Tình ở phía sau nhìn theo tầm mắt Vương Uẩn, thở dài: "Hoa mai đẹp quá."
Vương Uẩn cười.
"Lát nữa cô nương có muốn sai người bẻ mấy cành về cắm trong phòng không?"
Khi còn bé Vương Uẩn từng hái hoa bẻ cành phá cây, lớn hơn thì biết yêu mến hoa cỏ cây cối, gặp được cây hoa đẹp mắt, cô không còn hái nữa, chỉ thường lấy điện thoại ra chụp một tấm làm kỷ niệm.
Nghe đề nghị của Tuyết Tình, cô hơi dao động, nhưng nghĩ lại cảm thấy phiền toái nên lắc đầu nói: "Đi thôi."
Cứ để cho chúng nở đi.
Cuộc sống bí bách bên trong bốn bức tường, cô còn có thể thấy được cảnh đẹp như thế, ông trời đã đối xử với cô rất tốt rồi.
Trong những cuốn tiểu thuyết xuyên không đi làm ruộng có viết, tuyết nhỏ còn may mắn, nếu tuyết lớn thì sẽ ăn đói mặc rách, sầu muộn tìm kế sinh nhai. Kinh thành ở dưới chân thiên tử, cô không thấy dân chạy nạn, nhưng đã từng nghe cha mẹ nhắc đến nạn tuyết lớn, khi đó cô ở bên cạnh cũng nghe được.
Chính vì vậy, kẻ không có kĩ năng sinh tồn như cô phải thắp nhang cảm ơn ông trời đã cho mình xuyên vào nhà tốt.
Từ phòng của Trương thị qua bên kia mất chút thời gian, khi Vương Uẩn mang Tuyết tình qua tới nơi, trong phòng đã đầy người.
Cha của Vương Uẩn, Vương Cao Hoán, và cha của Vương Lâm, Vương Cao Dung, đều đang làm ở quan thự, không có trong phủ. Linh Nhi còn đang ngủ, em trai của Vương Lâm, Vương Quan Giác, lớn hơn Linh Nhi mấy tuổi, vẫn chưa tan học, nên trong phòng chỉ có nữ quyến.
Người tóc muối tiêu là lão thái thái; người dịu dàng dễ gần là Trương thị; người xinh đẹp quá mức, ăn mặc lòe loẹt là Lý di nương của nhị phòng, người được cha Vương Lâm sủng ái nhất; người mặt tròn, đoan trang bên cạnh là Triệu di nương của nhị phòng; người ôn hòa thanh tú bên cạnh Trương thị chính là Tô di nương của tam phòng; mấy thiếu nữ khác theo thứ tự là thứ muội của Vương Uẩn - Vương Hạm, hai thứ nữ của nhị phòng - Vương Viện và Vương Khanh.
Vương Hạm là con của Tô di nương, dịu dàng đôn hậu; Vương Viện là con của Lý di nương, vì được cưng chiều mà to gan lớn mất; Vương Khanh là con của Triệu di nương an phận thủ thường, tính cách trầm lặng, thậm chí có chút hèn yếu.
Còn người phụ nữ đeo trâm phượng ngậm ngọc khảm châu báu hoa văn phức tạp, mặc áo trách đỏ thẫm, trên mặt đầy vui mừng chính là mẹ của Vương Lâm, Trịnh thị.
Trịnh thị là con gái thương nhân, quản lý sự vụ trong phủ, nên cách ăn mặc cũng cao quý, sặc sỡ.
Vương Uẩn không thích Vương Lâm nhưng không có ác cảm với Trịnh thị.
Trịnh thị công bằng lại biết lý lẽ, ngoài tính cách thương nhân khiến bà ta tính toán chi li, tham của hời ra, cơ bản bà ta không gây rắc rối gì, quan hệ giữa nhị phòng và tam phòng cũng rất tốt.
Vương Lâm và Vương Uẩn âm thầm đấu đá, trước sau không hề công khai đấu nhau, cũng chỉ có mấy nha hoàn hầu cận là biết được.
Trương thị không biết chuyện xấu giữa Vương Uẩn và Vương Lâm, lúc nhắc tới Vương Lâm chỉ có hâm mộ và xúc động, không có tức giận hay mắng lớn.
Vương Uẩn thường âm thầm trào phúng, không biết Trịnh thị và nhị bá phụ dạy dỗ Vương Lâm thế nào, lại dạy ra được một đứa con vừa cao quý lạnh lùng vừa giỏi tính kế.
Ngoài việc thích Kỳ Cảnh Thịnh ra, Vương Uẩn không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với Vương Lâm chỗ nào.
Có lẽ là do tính cách khác nhau, trước kia cô cố gắng đi lấy lòng cô ta lâu như vậy, cô ta vẫn cau mày với cô.
Nhưng Vương Uẩn cũng chỉ oán thầm mà thôi, cô thờ ơ chuyển ánh mắt từ Trị thị qua cô gái ăn mặc như thiếu phụ, đang kéo tay lão thái thái.
Đó chính là Vương Lâm.
Cô ta mặt thon hàm tròn, xinh đẹp tuyệt trần, bây giờ búi tóc thấp, cài trâm phượng vàng, khóe miệng khẽ cười, da thịt trắng nõn như bạch ngọc cũng hơi ửng hồng.
Vương Lâm là người xinh đẹp nhất trong số các tỷ muội trong nhà, chỉ là tính tình lãnh đạm, thường ngày không thích nói chuyện, ít tới nơi náo nhiệt.
Bây giờ trên mặt Vương Lâm mang chút xuân sắc, Vương Uẩn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô ta và Kỷ Cảnh Thịnh rất hạnh phúc.
Vương Uẩn thu lại chút ghen tuông dâng lên trong lòng, dùng ánh mắt ra hiệu với mẹ, nói lời xin lỗi rồi mang Tuyết Tình tìm chỗ ngồi xuống, ngồi bên cạnh Vương Hạm.
Hôm nay Vương Hạm mặc áo màu hồng nhạt, đeo miếng ngọc hình con bướm, bên dưới là váy xếp ly thêu hoa nhỏ, trang điểm nhạt, cả người nhẹ nhàng khiến người ta vui lòng.
Nhìn thấy cô, cô ấy mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ tới muộn thế?"
Vương Uẩn chớp mắt nói với cô ấy: "Trên đường có chút việc làm chậm trễ."
Đương nhiên trên đường không có việc gì cả, nhưng trong lòng Vương Uẩn không vui, nên mang Tuyết Tình xem hoa mai trò chuyện một hồi, thật lâu mới đến.
Cô không muốn đi gặp phu nhân của thế tử Nam Dương vương.
Đáng tiếc, cô không muốn gặp phu nhân của thế tử Nam Dương vương, nhưng người ta chưa chắc đã chịu bỏ qua cho cô.
Thấy cô tới, Vương Lâm quay ra trêu ghẹo cô: "Đã lâu không gặp Uẩn Nhi, muội đã trưởng thành rồi."
Mọi người lập tức tập trung chú ý đến Vương Uẩn, cô duy trì nụ cười khẽ, nói: "Cũng lâu rồi muội không gặp tỷ tỷ, hôm nay thấy khí sắc của tỷ tỷ đã biết tỷ tỷ sống rất tốt."
Bên ngoài cô giả bộ hâm mộ, bên trong lại có chút khó chịu.
Đời người như vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất.
Vương Lâm về nhà, người vui vẻ nhất chính là nhị phòng và lão thái thái.
Lão thái thái cười đến độ vết chân chim trên khóe mắt nhăn hết lại, bà ấy vỗ vào tay Vương Lâm, nói: "Quả thật Uẩn Nhi đã chín chắn hơn nhiều, dù gì cũng đã định thân rồi, không thể so với cô nương bình thường được."
"Trái lại là con đó." Lão thái thái đổi chủ đề, giả vờ quở trách: "Xuất giá rồi còn nhào vào lòng ta làm nũng y như chưa xuất giá."
Vương Lâm đung đưa tay lão thái thái: "Con nhất thời vui vẻ mà."
Trịnh thị cũng cười mắng: "Lâm Nhi từ nhỏ đã thân với lão thái thái, con và cha nó cũng không bằng."
Thứ nữ Vương Viện của nhị phòng lớn gan, cũng tiến lên nói chuyện: "Lão thái thái chỉ cưng chiều tỷ tỷ, con và các tỷ muội khác cũng phải ghen tỵ."
Vương Khan lại nhát gan, im lặng không lên tiếng.
Nhất thời, mọi người trong phòng đều cười rộ lên.
Vương Uẩn nhìn hai bà cháu đối đáp với nhau, không thích cũng phải ra vẻ vui vẻ phụ họa, trong lòng lại khó chịu.
Quan hệ giữa Vương Uẩn và lão thái thái không bằng Vương Lâm và lão thái thái.
Vương Lâm đã quen làm nũng với lão thái thái, tính cách của cô ta, nói dễ nghe thì là lạnh nhạt chín chắn, nói khó nghe thì là cao quý lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với lão thái thái thì lại lộ ra bộ mặt ngây thơ. Cô ta dùng kiểu chữ Tiểu Khải chép kinh Phật rất đem, thường sao chép kinh Phật, kéo tay áo ra vẻ trẻ con chọc cho lão thái thái vui vẻ, từng được bà sủng ái nhất trong số mấy tỷ muội, cũng từng chuyển qua viện của bà sống một thời gian.
Vương Uẩn thật khó hiểu, sao khi gặp lão thái thái, Vương Lâm lại như biến thành người khác thế chứ? Nếu như ngày xưa mình cũng khiến lão thái thái vui vẻ, có phải mình sẽ không cần gả cho một lão già không?
Cô nghĩ có lẽ Vương Lâm đã đến rồi.
Vương Uẩn dặn dò Quỳnh Song trông Linh Nhi, còn mình thì mang Tuyết Tình rời đi.
Linh Nhi còn nhỏ, tội gì phải đi gặp Vương Lâm, cứ để cho cậu bé ngủ thêm một lúc, lát nữa để Quỳnh Song ôm qua đó là được.
Bên ngoài lạnh như vậy, mới tỉnh ngủ đã ra gặp gió, dễ bị cảm lạnh, Vương Uẩn cũng nghe nói đến tỷ suất trẻ con cổ đại chết yểu cao đáng sợ.
Lúc ra ngoài cô ngẩng đầu nhìn trời, sau trận tuyết lớn trời trong xanh, bây giờ lại rơi một trận tuyết nhỏ.
Tuyết Tình che dù cho Vương Uẩn, từ từ đi theo.
Vương Uẩn vô tình liếc qua tay Tuyết Tình, đôi tay vốn thon dài trắng nõn giờ đã bị gió lạnh làm cho đỏ bừng.
Cô có thể thích ứng với cảnh nha hoàn mặc quần áo, chải đầu cho cô, nhưng vẫn không thoải mái khi thấy cảnh này. Cô bất an dời mắt đi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần che cho ta đâu, tuyết nhỏ không sao cả."
Tuyết Tình vẫn kiên trì: "Cô nương đừng coi thường trận tuyết này, dính lên người không tốt đâu."
Vương Uẩn cũng không thể nói gì nữa.
Tới gần cửa tròng, cô dừng bước lại.
Trên vách cổng tròn có một cây thường xuân đã khô quắt, bên ngoài cửa lại là mấy cành mai vàng nghiêng nghiêng đang đón gió tuyết, trong bầu không khí lạnh giá thoang thoảng mùi hương mai.
Tuyết Tình ở phía sau nhìn theo tầm mắt Vương Uẩn, thở dài: "Hoa mai đẹp quá."
Vương Uẩn cười.
"Lát nữa cô nương có muốn sai người bẻ mấy cành về cắm trong phòng không?"
Khi còn bé Vương Uẩn từng hái hoa bẻ cành phá cây, lớn hơn thì biết yêu mến hoa cỏ cây cối, gặp được cây hoa đẹp mắt, cô không còn hái nữa, chỉ thường lấy điện thoại ra chụp một tấm làm kỷ niệm.
Nghe đề nghị của Tuyết Tình, cô hơi dao động, nhưng nghĩ lại cảm thấy phiền toái nên lắc đầu nói: "Đi thôi."
Cứ để cho chúng nở đi.
Cuộc sống bí bách bên trong bốn bức tường, cô còn có thể thấy được cảnh đẹp như thế, ông trời đã đối xử với cô rất tốt rồi.
Trong những cuốn tiểu thuyết xuyên không đi làm ruộng có viết, tuyết nhỏ còn may mắn, nếu tuyết lớn thì sẽ ăn đói mặc rách, sầu muộn tìm kế sinh nhai. Kinh thành ở dưới chân thiên tử, cô không thấy dân chạy nạn, nhưng đã từng nghe cha mẹ nhắc đến nạn tuyết lớn, khi đó cô ở bên cạnh cũng nghe được.
Chính vì vậy, kẻ không có kĩ năng sinh tồn như cô phải thắp nhang cảm ơn ông trời đã cho mình xuyên vào nhà tốt.
Từ phòng của Trương thị qua bên kia mất chút thời gian, khi Vương Uẩn mang Tuyết tình qua tới nơi, trong phòng đã đầy người.
Cha của Vương Uẩn, Vương Cao Hoán, và cha của Vương Lâm, Vương Cao Dung, đều đang làm ở quan thự, không có trong phủ. Linh Nhi còn đang ngủ, em trai của Vương Lâm, Vương Quan Giác, lớn hơn Linh Nhi mấy tuổi, vẫn chưa tan học, nên trong phòng chỉ có nữ quyến.
Người tóc muối tiêu là lão thái thái; người dịu dàng dễ gần là Trương thị; người xinh đẹp quá mức, ăn mặc lòe loẹt là Lý di nương của nhị phòng, người được cha Vương Lâm sủng ái nhất; người mặt tròn, đoan trang bên cạnh là Triệu di nương của nhị phòng; người ôn hòa thanh tú bên cạnh Trương thị chính là Tô di nương của tam phòng; mấy thiếu nữ khác theo thứ tự là thứ muội của Vương Uẩn - Vương Hạm, hai thứ nữ của nhị phòng - Vương Viện và Vương Khanh.
Vương Hạm là con của Tô di nương, dịu dàng đôn hậu; Vương Viện là con của Lý di nương, vì được cưng chiều mà to gan lớn mất; Vương Khanh là con của Triệu di nương an phận thủ thường, tính cách trầm lặng, thậm chí có chút hèn yếu.
Còn người phụ nữ đeo trâm phượng ngậm ngọc khảm châu báu hoa văn phức tạp, mặc áo trách đỏ thẫm, trên mặt đầy vui mừng chính là mẹ của Vương Lâm, Trịnh thị.
Trịnh thị là con gái thương nhân, quản lý sự vụ trong phủ, nên cách ăn mặc cũng cao quý, sặc sỡ.
Vương Uẩn không thích Vương Lâm nhưng không có ác cảm với Trịnh thị.
Trịnh thị công bằng lại biết lý lẽ, ngoài tính cách thương nhân khiến bà ta tính toán chi li, tham của hời ra, cơ bản bà ta không gây rắc rối gì, quan hệ giữa nhị phòng và tam phòng cũng rất tốt.
Vương Lâm và Vương Uẩn âm thầm đấu đá, trước sau không hề công khai đấu nhau, cũng chỉ có mấy nha hoàn hầu cận là biết được.
Trương thị không biết chuyện xấu giữa Vương Uẩn và Vương Lâm, lúc nhắc tới Vương Lâm chỉ có hâm mộ và xúc động, không có tức giận hay mắng lớn.
Vương Uẩn thường âm thầm trào phúng, không biết Trịnh thị và nhị bá phụ dạy dỗ Vương Lâm thế nào, lại dạy ra được một đứa con vừa cao quý lạnh lùng vừa giỏi tính kế.
Ngoài việc thích Kỳ Cảnh Thịnh ra, Vương Uẩn không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với Vương Lâm chỗ nào.
Có lẽ là do tính cách khác nhau, trước kia cô cố gắng đi lấy lòng cô ta lâu như vậy, cô ta vẫn cau mày với cô.
Nhưng Vương Uẩn cũng chỉ oán thầm mà thôi, cô thờ ơ chuyển ánh mắt từ Trị thị qua cô gái ăn mặc như thiếu phụ, đang kéo tay lão thái thái.
Đó chính là Vương Lâm.
Cô ta mặt thon hàm tròn, xinh đẹp tuyệt trần, bây giờ búi tóc thấp, cài trâm phượng vàng, khóe miệng khẽ cười, da thịt trắng nõn như bạch ngọc cũng hơi ửng hồng.
Vương Lâm là người xinh đẹp nhất trong số các tỷ muội trong nhà, chỉ là tính tình lãnh đạm, thường ngày không thích nói chuyện, ít tới nơi náo nhiệt.
Bây giờ trên mặt Vương Lâm mang chút xuân sắc, Vương Uẩn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô ta và Kỷ Cảnh Thịnh rất hạnh phúc.
Vương Uẩn thu lại chút ghen tuông dâng lên trong lòng, dùng ánh mắt ra hiệu với mẹ, nói lời xin lỗi rồi mang Tuyết Tình tìm chỗ ngồi xuống, ngồi bên cạnh Vương Hạm.
Hôm nay Vương Hạm mặc áo màu hồng nhạt, đeo miếng ngọc hình con bướm, bên dưới là váy xếp ly thêu hoa nhỏ, trang điểm nhạt, cả người nhẹ nhàng khiến người ta vui lòng.
Nhìn thấy cô, cô ấy mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ tới muộn thế?"
Vương Uẩn chớp mắt nói với cô ấy: "Trên đường có chút việc làm chậm trễ."
Đương nhiên trên đường không có việc gì cả, nhưng trong lòng Vương Uẩn không vui, nên mang Tuyết Tình xem hoa mai trò chuyện một hồi, thật lâu mới đến.
Cô không muốn đi gặp phu nhân của thế tử Nam Dương vương.
Đáng tiếc, cô không muốn gặp phu nhân của thế tử Nam Dương vương, nhưng người ta chưa chắc đã chịu bỏ qua cho cô.
Thấy cô tới, Vương Lâm quay ra trêu ghẹo cô: "Đã lâu không gặp Uẩn Nhi, muội đã trưởng thành rồi."
Mọi người lập tức tập trung chú ý đến Vương Uẩn, cô duy trì nụ cười khẽ, nói: "Cũng lâu rồi muội không gặp tỷ tỷ, hôm nay thấy khí sắc của tỷ tỷ đã biết tỷ tỷ sống rất tốt."
Bên ngoài cô giả bộ hâm mộ, bên trong lại có chút khó chịu.
Đời người như vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất.
Vương Lâm về nhà, người vui vẻ nhất chính là nhị phòng và lão thái thái.
Lão thái thái cười đến độ vết chân chim trên khóe mắt nhăn hết lại, bà ấy vỗ vào tay Vương Lâm, nói: "Quả thật Uẩn Nhi đã chín chắn hơn nhiều, dù gì cũng đã định thân rồi, không thể so với cô nương bình thường được."
"Trái lại là con đó." Lão thái thái đổi chủ đề, giả vờ quở trách: "Xuất giá rồi còn nhào vào lòng ta làm nũng y như chưa xuất giá."
Vương Lâm đung đưa tay lão thái thái: "Con nhất thời vui vẻ mà."
Trịnh thị cũng cười mắng: "Lâm Nhi từ nhỏ đã thân với lão thái thái, con và cha nó cũng không bằng."
Thứ nữ Vương Viện của nhị phòng lớn gan, cũng tiến lên nói chuyện: "Lão thái thái chỉ cưng chiều tỷ tỷ, con và các tỷ muội khác cũng phải ghen tỵ."
Vương Khan lại nhát gan, im lặng không lên tiếng.
Nhất thời, mọi người trong phòng đều cười rộ lên.
Vương Uẩn nhìn hai bà cháu đối đáp với nhau, không thích cũng phải ra vẻ vui vẻ phụ họa, trong lòng lại khó chịu.
Quan hệ giữa Vương Uẩn và lão thái thái không bằng Vương Lâm và lão thái thái.
Vương Lâm đã quen làm nũng với lão thái thái, tính cách của cô ta, nói dễ nghe thì là lạnh nhạt chín chắn, nói khó nghe thì là cao quý lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với lão thái thái thì lại lộ ra bộ mặt ngây thơ. Cô ta dùng kiểu chữ Tiểu Khải chép kinh Phật rất đem, thường sao chép kinh Phật, kéo tay áo ra vẻ trẻ con chọc cho lão thái thái vui vẻ, từng được bà sủng ái nhất trong số mấy tỷ muội, cũng từng chuyển qua viện của bà sống một thời gian.
Vương Uẩn thật khó hiểu, sao khi gặp lão thái thái, Vương Lâm lại như biến thành người khác thế chứ? Nếu như ngày xưa mình cũng khiến lão thái thái vui vẻ, có phải mình sẽ không cần gả cho một lão già không?