Chương 23
Tịch Tu vui mừng dọn vào nhà của Mục Kiếm, nhà của anh cực kỳ hiện đại hóa, chủ yếu là màu trắng đen nhưng ghế sô pha lại là màu vô cùng chói mắt, trên đó còn có vài cái gối kawaii.
Nói chung, làm Tịch Tu không thể diễn tả thành lời.
Không thể ngờ, thẩm mỹ của Mục đại lão kỳ lạ như thế.
"Đây là phòng ngủ phụ, bình thường đều có người tới đây dọn dẹp sạch sẽ, chăn hay thứ gì đều có, cậu dọn vào là ở được ngay."
Nhà của kẻ lắm tiền quả là rất lớn, chỉ mỗi phòng ngủ phụ thôi mà đã lớn cỡ phòng cho thuê của Tịch Tu rồi.
Nháy mắt như từ xóm nghèo nhảy tới thiên đường, một bước lên mây.
Tịch Tu siết chặt tay, bỗng nhiên cậu nhớ tới một việc quan trọng: "Vậy...tiền thuê nhà là bao nhiêu?"
Mặc dù bây giờ tiền lương của cậu rất cao, nhưng mỗi tháng cậu đều phải trợ cấp cho cô nhi viện, vì thế nếu tiền thuê cao quá thì cậu sẽ không thuê nổi.
Mục Kiếm sợ hãi nhìn cậu: "Trong mắt cậu tôi là ông chủ như vậy sao? Sẽ bóc lột chút tiền lương ít ỏi đó của cậu à?"
Tịch Tu còn sợ hãi hơn so với anh: "Tiền lương của tôi hiện giờ đã cao hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa rồi, sếp à, anh không thể nhìn chúng tôi với con mắt như vậy được."
Mục Kiếm: "...Này nhóc, trọng điểm là cái này sao?"
Mục Kiếm giơ tay xoa loạn mái tóc mềm mại của cậu: "Nếu mới vậy mà đã tính toán chi li thì còn làm ông chủ kiểu gì! Cậu cứ yên tâm mà ở, đừng lo gì cả."
Tịch Tu cảm động nước mắt lưng tròng: "Sếp tốt quá."
Nhìn đôi mắt cậu giống như nai con Bambi, Mục Kiếm sờ sờ mũi, thật ra anh hơi chột dạ, ngoài trừ thật sự lo lắng cho Tịch Tu ra thì anh còn có mục đích riêng.
Ví dụ như tại sao Tịch Tu lại giống bà Lâm như thế.
Mục Kiếm không biết người khác có chú ý hay không, nhưng anh lại để ý.
Hèn gì lúc anh nhìn thấy cậu lần đầu tiên thì đã cảm thấy rất quen.
Hôm nay khi thấy bà Lâm và Tịch Tu đứng chung một chỗ, Mục Kiếm chợt hiểu rõ lý do tại sao rồi.
Nhưng trên đời này nhiều người giống nhau lắm, chỉ có như vậy cũng rất khó nói lên được điều gì.
Coi như anh quá tò mò đi!
Từ sau khi Tịch Tu vào ở nhà của Mục Kiếm, Mục Kiếm cảm thấy cuộc sống của mình được nâng cấp cao hơn một bậc.
Bởi vì Tịch Tu là trẻ mồ côi nên từ nhỏ cậu đã phải giúp đỡ nấu cơm làm việc nhà trong cô nhi viện, vì thế ôm tâm lý muốn cám ơn anh, hàng ngày cậu đều quét dọn trong phòng ngoài cửa sạch sẽ, đã vậy còn có bữa sáng tình yêu đổi món mỗi ngày.
Đến mức Mục Kiếm cảm thấy Tịch Tu là đấng toàn năng, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Mục Kiếm luôn thấy Tịch Tu làm việc gì cũng có thái độ nghiêm túc, cần phải khen thưởng thật lớn.
Mà cái anh muốn thưởng, chính là tăng lương.
Mỗi tháng đều nhận được mức lương cao hơn gấp hai lần so với lúc trước khiến cho Tịch Tu quá sợ hãi, cậu nhìn vào số 0 trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại mà thấy nóng phỏng tay.
Cậu chỉ cho rằng cậu chỉ tiện tay làm những việc đó, Boss là người tốt, không chỉ bao ăn bao ở mà còn cho cậu mức lương cao như này làm cậu vô cùng hổ thẹn.
Quan trọng nhất là, Tịch Tu thật sự không cảm thấy mình xuất sắc chỗ nào.
Vì lẽ đó, cậu càng làm việc siêng năng nghiêm túc hơn, đã vậy còn lơ đãng cạy tường một công ty lớn mà tập đoàn Lâm thị đang cố gắng cầu hợp tác.
Làm Mục Kiếm vui mừng đến mức ngửa mặt lên trời cười to.
Anh không kỳ vọng nhiều vào hạng mục hợp tác này lắm, chỉ vì Lâm thị có hành động nên anh mới theo thường lệ nhảy một chân vào, làm cho bọn họ ngột ngạt.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, vậy mà Tịch Tu sẽ cho anh một niềm vui lớn như thế.
Mục Kiếm càng nhìn Tịch Tu càng thấy thích, thích đến nỗi ước gì mỗi ngày Tịch Tu đều ngốc một chỗ với anh.
Vì chúc mừng Tịch Tu thành công, Mục Kiếm vung tay lên, mời cả công ty đi ăn cơm.
Đó chính là nhà hàng rất nổi tiếng!
Nhưng mà không sao cả, Boss có tiền!
Được bữa cơm miễn phí nên các đồng nghiệp đều đi cám ơn Tịch Tu, những trợ lý cấp dưới của trợ lý Lý cũng vô cùng hâm mộ, bọn họ vào tập đoàn Mục thị còn sớm hơn Tịch Tu ba tháng, kết quả chẳng những Tịch Tu xuất sư sớm mà còn lấy được hạng mục lớn như vậy cho công ty.
Quả nhiên là người so với người tức chết người, chẳng trách Boss coi trọng cậu ta như thế, mỗi ngày đều cùng vào cùng ra.
Đúng là hâm mộ ghen tỵ hận mà!
"Vào! Cụng ly!"
Các đồng nghiệp cùng tầng nâng ly chúc mừng Tịch Tu, Tịch Tu tửu lượng kém, lúc này mới uống hai ly rượu vang đỏ mà mặt đã đỏ hồng, hai mắt mịt mờ hơi nước, cậu ngây ngốc cười làm cho lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Mục Kiếm đặt ly rượu xuống, anh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu thì nhịn không được xoa đầu cậu, nhìn cậu mê mang xoay qua nhìn anh, má đỏ hây hây trên làn da trắng sứ không tì vết của cậu càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ.
Anh ma xui quỷ khiến giơ tay ra chạm vào, gò má nóng hôi hổi làm tim anh cũng nóng bỏng theo.
Tịch Tu như nhận ra anh là ai nên càng cười ngọt ngào hơn, cậu ôm cánh tay Mục Kiếm làm nũng: "Boss, boss ơi cám ơn anh! Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm chết Lâm Nhạc Dương và Trần Cách để báo thù cho anh và em."
Mục Kiếm sửng sốt, ngay sau đó anh lắc đầu bật cười, anh chọc chọc vào má sữa mịn màng của cậu rồi nói: "Cái đầu nhỏ nhắn này suy nghĩ gì đâu không vậy? Nhưng mà đúng là cái tên Lâm Nhạc Dương đó, có chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta."
Anh chính là người đàn ông hẹp hòi mang thù như vậy đó!
Các đồng nghiệp ngồi cùng bàn nhìn Tịch Tu say xỉn ôm lấy cánh tay của Boss nhà mình phát rượu điên.
Không, không đúng, người ta uống say là thật sự mượn rượu làm khùng làm điên, còn Tịch Tu thì giống làm nũng hơn nhiều.
Một bé đáng yêu mềm như bông ngây ngốc ôm cánh tay bạn cọ qua cọ lại làm nũng, ai mà chịu nổi chứ!
Ít nhất là các đồng nghiệp nữ ngồi cùng bàn đều nhịn không được ngo ngoe rục rịch, muốn đi qua nắn bóp má sữa cực kỳ mềm mại của Tịch Tu.
Nhưng người đang trong tay Bos, các cô có thấy cũng không với tới được.
"Tịch Tu uống say, tôi đưa cậu ta về trước, mọi người cứ tiếp tục đi."
Mục Kiếm nửa ôm Tịch Tu rời đi, mặc dù Tịch Tu say khướt nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, nghe Mục Kiếm nói về nhà, cậu lập tức cười ngốc nghếch, đầu nhỏ gật gà gật gù: "Được, về nhà!"
Làm Mục Kiếm lại không nhịn được xoa nhẹ đầu cậu, có cần phải đáng yêu đến phạm pháp như vậy không!
Sau khi ông chủ lớn đi rồi, không khí ngay tức khắc trở nên sôi nổi hơn.
"Tuy rằng không muốn ghép CP đâu, nhưng mà Tịch Tu và Boss thật sự xứng đôi vừa lứa! Chẳng lẽ gần đây tui coi phim đam mỹ nhiều quá rồi sao?"
"Haiz, bà cũng thấy vậy hả? Tui cũng vậy đó! Trùng hợp ghê!"
Hai đồng nghiệp nữ không nói cũng hiểu nở nụ cười, cười đến mức làm đồng nghiệp nam bên cạnh nổi hết da gà.
Khác với đồng nghiệp nữ trong đầu toàn là màu hồng phấn, đồng nghiệp nam càng hâm mộ Tịch Tu được Boss trọng dụng hơn.
Dù Boss không kiêu ngạo tỏ ra tôn quý giống như những sếp lớn trong các công ty khác, nhưng thật sự đối xử giống như anh em thì hình như chỉ có một mình Tịch Tu thôi.
"Thật là làm người ta hâm mộ mà."
"Tới tới tới, uống rượu thôi, hâm mộ cũng không hâm mộ nổi. Trừ khi cậu có đầu óc như người ta đi đã, nghe nói là Boss trộm đào người qua đó."
"Hèn gì giỏi như vậy! Có phải trước đây cậu ta từng làm việc ở công ty khác không? Nếu không thì sao có thể lanh lợi đến thế?"
"Cậu ta vừa mới tốt nghiệp thôi à, chấp nhận đi, người ta thật sự là thiên tài."
"...Thôi đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng."
...
Thiên tài Tịch Tu đang ngồi trên xe Mục Kiếm, nghiêm trang giống như bé con đi học vậy, làm Mục Kiếm buồn cười: "Cậu có thể dựa lưng vào ghế, cậu không thấy ngồi vậy rất mệt à?"
Tịch Tu lắc đầu: "Không mệt nha! Ngồi thẳng lưng mới được thầy giáo khen ngợi."
Mục Kiếm thật sự không ngờ Tịch Tu uống say lại đáng yêu muốn chớt, được rồi, không biết đây là lần thứ mấy anh khen người thanh niên này đáng yêu nữa.
"Vậy thầy giáo kêu cậu dựa lưng vào đi, cậu có dựa không?"
Tịch Tu lập tức ngoan ngoãn dựa vào, cả người nháy mắt mềm xuống thành một bãi bùn, đã vậy cậu còn chớp chớp đôi mắt to mịt mờ đầy hơi nước cầu Mục Kiếm khen ngợi.
Giống như có hai lỗ tai xù xù trên đầu lắc qua lắc lại, cầu chủ nhân yêu thương mình.
Mục Kiếm rất vui vẻ, anh không chút tiết kiệm lời khen của mình: "Cậu giỏi lắm, đúng là đứa bé ngoan!"
Chẳng qua trong lòng anh lại nghĩ, sau này không để cho Tịch Tu uống rượu nữa. Mỗi lần cậu uống say xong vừa ngốc vừa ngây thơ như thế, lỡ bị người khác bắt cóc làm sao bây giờ?
Tới gara ngầm, hai người xuống xe.
Tịch Tu đứng tại chỗ trông ngóng nhìn Mục Kiếm đi phía trước.
Mục Kiếm quay đầu lại, không hiểu rõ: "Sao vậy?"
Tịch Tu nắm chặt góc áo mình, cậu bĩu môi tủi thân nói: "Em là bé ngoan, vậy tại sao thầy không nắm tay em về nhà? Em sẽ lạc đường đó."
Mục Kiếm vừa bị dáng vẻ học sinh tiểu học của Tịch Tu làm cho đáng yêu khóc, vừa buồn cười cảm thấy rất thú vị, anh nhượng bộ bước lên dắt tay cậu: "Rồi rồi rồi, em là bé ngoan, thầy phải nắm tay em về nhà đúng không? Đi thôi, chúng ta về nhà."
Lúc này Tịch Tu mới vui vẻ tươi cười, giống như đứa trẻ lắc lắc đôi tay đang nắm của hai người, cậu vừa tung tăng đi vừa nhảy nhót vừa hát: "Em nhặt được một đồng tiền ở giữa đường", làm Mục Kiếm nghẹn cười muốn chết.
Thậm chí anh còn lấy điện thoại quay lại toàn bộ quá trình đáng yêu này của Tịch Tu, định bụng ngày mai cho cậu xem.
Lên thang máy, về tới nhà.
Mục Kiếm chịu thương chịu khó mở nước bồn tắm cho Tịch Tu để cậu đi tắm rửa, cả người toàn mùi rượu, không tắm làm sao ngủ được.
Tịch Tu hoảng sợ lắc đầu, cậu ôm sô pha không buông: "Em không đi tắm, em không cần tắm đâu."
Mục Kiếm đau đầu: "Tại sao lại không muốn tắm rửa? Trẻ con không tắm sẽ thúi hoắc, thầy cũng không thích đứa trẻ hôi."
Tịch Tu nhăn nhăn mặt nhỏ, cậu đang lăn tăn giữa 'được thầy thích' với 'tắm rửa', Mục Kiếm thấy vậy thì cố gắng nói: "Tắm xong thơm tho, thầy giáo mới có thể thích em được, có phải không nào?"
Tịch Tu ngẩng đầu lên, lông mi ướt dầm dề dính dấp làm tăng thêm phần vô tội: "Thầy thật sự sẽ thích em thơm thơm sao?"
Mục Kiếm khẳng định gật đầu, dỗ trẻ con nói: "Đương nhiên!" Anh thề, anh dỗ dành con cái họ hàng thân thích cũng không mệt đến vậy đâu!
Rốt cuộc Tịch Tu buông tay khỏi ghế sô pha, cậu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, khi Mục Kiếm cho rằng ác mộng đã kết thúc thì lại thấy Tịch Tu quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao thầy không đi vào chung với em tắm rửa cho em dạ?"
Mục Kiếm: "!!!"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Kiếm: Tôi tôi tôi tôi sắp không được rồi!
Tịch Tu (chỉ chỉ): Thầy ơi, phải tắm rửa sạch sẽ.
END CHƯƠNG 23.
Nói chung, làm Tịch Tu không thể diễn tả thành lời.
Không thể ngờ, thẩm mỹ của Mục đại lão kỳ lạ như thế.
"Đây là phòng ngủ phụ, bình thường đều có người tới đây dọn dẹp sạch sẽ, chăn hay thứ gì đều có, cậu dọn vào là ở được ngay."
Nhà của kẻ lắm tiền quả là rất lớn, chỉ mỗi phòng ngủ phụ thôi mà đã lớn cỡ phòng cho thuê của Tịch Tu rồi.
Nháy mắt như từ xóm nghèo nhảy tới thiên đường, một bước lên mây.
Tịch Tu siết chặt tay, bỗng nhiên cậu nhớ tới một việc quan trọng: "Vậy...tiền thuê nhà là bao nhiêu?"
Mặc dù bây giờ tiền lương của cậu rất cao, nhưng mỗi tháng cậu đều phải trợ cấp cho cô nhi viện, vì thế nếu tiền thuê cao quá thì cậu sẽ không thuê nổi.
Mục Kiếm sợ hãi nhìn cậu: "Trong mắt cậu tôi là ông chủ như vậy sao? Sẽ bóc lột chút tiền lương ít ỏi đó của cậu à?"
Tịch Tu còn sợ hãi hơn so với anh: "Tiền lương của tôi hiện giờ đã cao hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa rồi, sếp à, anh không thể nhìn chúng tôi với con mắt như vậy được."
Mục Kiếm: "...Này nhóc, trọng điểm là cái này sao?"
Mục Kiếm giơ tay xoa loạn mái tóc mềm mại của cậu: "Nếu mới vậy mà đã tính toán chi li thì còn làm ông chủ kiểu gì! Cậu cứ yên tâm mà ở, đừng lo gì cả."
Tịch Tu cảm động nước mắt lưng tròng: "Sếp tốt quá."
Nhìn đôi mắt cậu giống như nai con Bambi, Mục Kiếm sờ sờ mũi, thật ra anh hơi chột dạ, ngoài trừ thật sự lo lắng cho Tịch Tu ra thì anh còn có mục đích riêng.
Ví dụ như tại sao Tịch Tu lại giống bà Lâm như thế.
Mục Kiếm không biết người khác có chú ý hay không, nhưng anh lại để ý.
Hèn gì lúc anh nhìn thấy cậu lần đầu tiên thì đã cảm thấy rất quen.
Hôm nay khi thấy bà Lâm và Tịch Tu đứng chung một chỗ, Mục Kiếm chợt hiểu rõ lý do tại sao rồi.
Nhưng trên đời này nhiều người giống nhau lắm, chỉ có như vậy cũng rất khó nói lên được điều gì.
Coi như anh quá tò mò đi!
Từ sau khi Tịch Tu vào ở nhà của Mục Kiếm, Mục Kiếm cảm thấy cuộc sống của mình được nâng cấp cao hơn một bậc.
Bởi vì Tịch Tu là trẻ mồ côi nên từ nhỏ cậu đã phải giúp đỡ nấu cơm làm việc nhà trong cô nhi viện, vì thế ôm tâm lý muốn cám ơn anh, hàng ngày cậu đều quét dọn trong phòng ngoài cửa sạch sẽ, đã vậy còn có bữa sáng tình yêu đổi món mỗi ngày.
Đến mức Mục Kiếm cảm thấy Tịch Tu là đấng toàn năng, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Mục Kiếm luôn thấy Tịch Tu làm việc gì cũng có thái độ nghiêm túc, cần phải khen thưởng thật lớn.
Mà cái anh muốn thưởng, chính là tăng lương.
Mỗi tháng đều nhận được mức lương cao hơn gấp hai lần so với lúc trước khiến cho Tịch Tu quá sợ hãi, cậu nhìn vào số 0 trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại mà thấy nóng phỏng tay.
Cậu chỉ cho rằng cậu chỉ tiện tay làm những việc đó, Boss là người tốt, không chỉ bao ăn bao ở mà còn cho cậu mức lương cao như này làm cậu vô cùng hổ thẹn.
Quan trọng nhất là, Tịch Tu thật sự không cảm thấy mình xuất sắc chỗ nào.
Vì lẽ đó, cậu càng làm việc siêng năng nghiêm túc hơn, đã vậy còn lơ đãng cạy tường một công ty lớn mà tập đoàn Lâm thị đang cố gắng cầu hợp tác.
Làm Mục Kiếm vui mừng đến mức ngửa mặt lên trời cười to.
Anh không kỳ vọng nhiều vào hạng mục hợp tác này lắm, chỉ vì Lâm thị có hành động nên anh mới theo thường lệ nhảy một chân vào, làm cho bọn họ ngột ngạt.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, vậy mà Tịch Tu sẽ cho anh một niềm vui lớn như thế.
Mục Kiếm càng nhìn Tịch Tu càng thấy thích, thích đến nỗi ước gì mỗi ngày Tịch Tu đều ngốc một chỗ với anh.
Vì chúc mừng Tịch Tu thành công, Mục Kiếm vung tay lên, mời cả công ty đi ăn cơm.
Đó chính là nhà hàng rất nổi tiếng!
Nhưng mà không sao cả, Boss có tiền!
Được bữa cơm miễn phí nên các đồng nghiệp đều đi cám ơn Tịch Tu, những trợ lý cấp dưới của trợ lý Lý cũng vô cùng hâm mộ, bọn họ vào tập đoàn Mục thị còn sớm hơn Tịch Tu ba tháng, kết quả chẳng những Tịch Tu xuất sư sớm mà còn lấy được hạng mục lớn như vậy cho công ty.
Quả nhiên là người so với người tức chết người, chẳng trách Boss coi trọng cậu ta như thế, mỗi ngày đều cùng vào cùng ra.
Đúng là hâm mộ ghen tỵ hận mà!
"Vào! Cụng ly!"
Các đồng nghiệp cùng tầng nâng ly chúc mừng Tịch Tu, Tịch Tu tửu lượng kém, lúc này mới uống hai ly rượu vang đỏ mà mặt đã đỏ hồng, hai mắt mịt mờ hơi nước, cậu ngây ngốc cười làm cho lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Mục Kiếm đặt ly rượu xuống, anh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu thì nhịn không được xoa đầu cậu, nhìn cậu mê mang xoay qua nhìn anh, má đỏ hây hây trên làn da trắng sứ không tì vết của cậu càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ.
Anh ma xui quỷ khiến giơ tay ra chạm vào, gò má nóng hôi hổi làm tim anh cũng nóng bỏng theo.
Tịch Tu như nhận ra anh là ai nên càng cười ngọt ngào hơn, cậu ôm cánh tay Mục Kiếm làm nũng: "Boss, boss ơi cám ơn anh! Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm chết Lâm Nhạc Dương và Trần Cách để báo thù cho anh và em."
Mục Kiếm sửng sốt, ngay sau đó anh lắc đầu bật cười, anh chọc chọc vào má sữa mịn màng của cậu rồi nói: "Cái đầu nhỏ nhắn này suy nghĩ gì đâu không vậy? Nhưng mà đúng là cái tên Lâm Nhạc Dương đó, có chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta."
Anh chính là người đàn ông hẹp hòi mang thù như vậy đó!
Các đồng nghiệp ngồi cùng bàn nhìn Tịch Tu say xỉn ôm lấy cánh tay của Boss nhà mình phát rượu điên.
Không, không đúng, người ta uống say là thật sự mượn rượu làm khùng làm điên, còn Tịch Tu thì giống làm nũng hơn nhiều.
Một bé đáng yêu mềm như bông ngây ngốc ôm cánh tay bạn cọ qua cọ lại làm nũng, ai mà chịu nổi chứ!
Ít nhất là các đồng nghiệp nữ ngồi cùng bàn đều nhịn không được ngo ngoe rục rịch, muốn đi qua nắn bóp má sữa cực kỳ mềm mại của Tịch Tu.
Nhưng người đang trong tay Bos, các cô có thấy cũng không với tới được.
"Tịch Tu uống say, tôi đưa cậu ta về trước, mọi người cứ tiếp tục đi."
Mục Kiếm nửa ôm Tịch Tu rời đi, mặc dù Tịch Tu say khướt nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, nghe Mục Kiếm nói về nhà, cậu lập tức cười ngốc nghếch, đầu nhỏ gật gà gật gù: "Được, về nhà!"
Làm Mục Kiếm lại không nhịn được xoa nhẹ đầu cậu, có cần phải đáng yêu đến phạm pháp như vậy không!
Sau khi ông chủ lớn đi rồi, không khí ngay tức khắc trở nên sôi nổi hơn.
"Tuy rằng không muốn ghép CP đâu, nhưng mà Tịch Tu và Boss thật sự xứng đôi vừa lứa! Chẳng lẽ gần đây tui coi phim đam mỹ nhiều quá rồi sao?"
"Haiz, bà cũng thấy vậy hả? Tui cũng vậy đó! Trùng hợp ghê!"
Hai đồng nghiệp nữ không nói cũng hiểu nở nụ cười, cười đến mức làm đồng nghiệp nam bên cạnh nổi hết da gà.
Khác với đồng nghiệp nữ trong đầu toàn là màu hồng phấn, đồng nghiệp nam càng hâm mộ Tịch Tu được Boss trọng dụng hơn.
Dù Boss không kiêu ngạo tỏ ra tôn quý giống như những sếp lớn trong các công ty khác, nhưng thật sự đối xử giống như anh em thì hình như chỉ có một mình Tịch Tu thôi.
"Thật là làm người ta hâm mộ mà."
"Tới tới tới, uống rượu thôi, hâm mộ cũng không hâm mộ nổi. Trừ khi cậu có đầu óc như người ta đi đã, nghe nói là Boss trộm đào người qua đó."
"Hèn gì giỏi như vậy! Có phải trước đây cậu ta từng làm việc ở công ty khác không? Nếu không thì sao có thể lanh lợi đến thế?"
"Cậu ta vừa mới tốt nghiệp thôi à, chấp nhận đi, người ta thật sự là thiên tài."
"...Thôi đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng."
...
Thiên tài Tịch Tu đang ngồi trên xe Mục Kiếm, nghiêm trang giống như bé con đi học vậy, làm Mục Kiếm buồn cười: "Cậu có thể dựa lưng vào ghế, cậu không thấy ngồi vậy rất mệt à?"
Tịch Tu lắc đầu: "Không mệt nha! Ngồi thẳng lưng mới được thầy giáo khen ngợi."
Mục Kiếm thật sự không ngờ Tịch Tu uống say lại đáng yêu muốn chớt, được rồi, không biết đây là lần thứ mấy anh khen người thanh niên này đáng yêu nữa.
"Vậy thầy giáo kêu cậu dựa lưng vào đi, cậu có dựa không?"
Tịch Tu lập tức ngoan ngoãn dựa vào, cả người nháy mắt mềm xuống thành một bãi bùn, đã vậy cậu còn chớp chớp đôi mắt to mịt mờ đầy hơi nước cầu Mục Kiếm khen ngợi.
Giống như có hai lỗ tai xù xù trên đầu lắc qua lắc lại, cầu chủ nhân yêu thương mình.
Mục Kiếm rất vui vẻ, anh không chút tiết kiệm lời khen của mình: "Cậu giỏi lắm, đúng là đứa bé ngoan!"
Chẳng qua trong lòng anh lại nghĩ, sau này không để cho Tịch Tu uống rượu nữa. Mỗi lần cậu uống say xong vừa ngốc vừa ngây thơ như thế, lỡ bị người khác bắt cóc làm sao bây giờ?
Tới gara ngầm, hai người xuống xe.
Tịch Tu đứng tại chỗ trông ngóng nhìn Mục Kiếm đi phía trước.
Mục Kiếm quay đầu lại, không hiểu rõ: "Sao vậy?"
Tịch Tu nắm chặt góc áo mình, cậu bĩu môi tủi thân nói: "Em là bé ngoan, vậy tại sao thầy không nắm tay em về nhà? Em sẽ lạc đường đó."
Mục Kiếm vừa bị dáng vẻ học sinh tiểu học của Tịch Tu làm cho đáng yêu khóc, vừa buồn cười cảm thấy rất thú vị, anh nhượng bộ bước lên dắt tay cậu: "Rồi rồi rồi, em là bé ngoan, thầy phải nắm tay em về nhà đúng không? Đi thôi, chúng ta về nhà."
Lúc này Tịch Tu mới vui vẻ tươi cười, giống như đứa trẻ lắc lắc đôi tay đang nắm của hai người, cậu vừa tung tăng đi vừa nhảy nhót vừa hát: "Em nhặt được một đồng tiền ở giữa đường", làm Mục Kiếm nghẹn cười muốn chết.
Thậm chí anh còn lấy điện thoại quay lại toàn bộ quá trình đáng yêu này của Tịch Tu, định bụng ngày mai cho cậu xem.
Lên thang máy, về tới nhà.
Mục Kiếm chịu thương chịu khó mở nước bồn tắm cho Tịch Tu để cậu đi tắm rửa, cả người toàn mùi rượu, không tắm làm sao ngủ được.
Tịch Tu hoảng sợ lắc đầu, cậu ôm sô pha không buông: "Em không đi tắm, em không cần tắm đâu."
Mục Kiếm đau đầu: "Tại sao lại không muốn tắm rửa? Trẻ con không tắm sẽ thúi hoắc, thầy cũng không thích đứa trẻ hôi."
Tịch Tu nhăn nhăn mặt nhỏ, cậu đang lăn tăn giữa 'được thầy thích' với 'tắm rửa', Mục Kiếm thấy vậy thì cố gắng nói: "Tắm xong thơm tho, thầy giáo mới có thể thích em được, có phải không nào?"
Tịch Tu ngẩng đầu lên, lông mi ướt dầm dề dính dấp làm tăng thêm phần vô tội: "Thầy thật sự sẽ thích em thơm thơm sao?"
Mục Kiếm khẳng định gật đầu, dỗ trẻ con nói: "Đương nhiên!" Anh thề, anh dỗ dành con cái họ hàng thân thích cũng không mệt đến vậy đâu!
Rốt cuộc Tịch Tu buông tay khỏi ghế sô pha, cậu ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, khi Mục Kiếm cho rằng ác mộng đã kết thúc thì lại thấy Tịch Tu quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao thầy không đi vào chung với em tắm rửa cho em dạ?"
Mục Kiếm: "!!!"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Kiếm: Tôi tôi tôi tôi sắp không được rồi!
Tịch Tu (chỉ chỉ): Thầy ơi, phải tắm rửa sạch sẽ.
END CHƯƠNG 23.