Chương 16: Trộm ngọc trộm hương
Sở Ngư nói xong, ánh mắt từ bốn phương đều bắn qua, có kinh ngạc, có chán ghét, có châm chọc, còn có người khe khẽ nói nhỏ:
"Ai vậy? Còn không cho Tống sư huynh mặt mũi......"
"Nghe nói Sở Ngư là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, chậc chậc, hai mắt đều là đặt trên đỉnh đầu đi. Nghĩ rằng đối phó với Ma Trùng chỉ là giết mấy tiểu yêu cấp thấp sao?"
Tống Kinh Nghĩa cũng nhìn qua, ánh mắt chợt lóe: "Là Sở sư đệ. Sở sư đệ không muốn, sư huynh cũng không làm khó. Chỉ là vị tiểu sư đệ phía sau kia có miễn cưỡng quá không? Chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm cho tu sĩ Luyện Khí kỳ."
Sở Ngư chuyển mắt đến con koala dính người phía sau, đang muốn nói rõ một chút rằng y chỉ là lười tự ngự kiếm, Tạ Hi đã nâng lên đôi mắt ngập nước, ôm chặt Sở Ngư, nhuyễn thanh nói: "Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta chỉ nguyện ý đi theo Đại sư huynh nhà ta thôi. Đại sư huynh đi chỗ nào ta liền đi chỗ đó."
Tống Kinh Nghĩa bị thẳng thừng cự tuyệt, sắc mặt khó coi đi ba phần: "...... Vậy hai vị tuỳ tiện đi."
Sở Ngư mỉm cười xoa tóc Tạ Hi, thúc giục Tầm Sanh. Ánh thủy lam quang tản ra, vút một cái lướt qua các đồng môn kia, đảo mắt liền không thấy.
Dù sao nguyên chủ tính tình cao quý lãnh diễm, tám phần cũng sẽ trực tiếp cự tuyệt cùng những người này kết bạn, mang theo đệ tử Viễn Trần phong đi trước một bước.
Sở Ngư thân ảnh mới biến mất, những người không dám nói lời nào khi hắn có mặt lập tức lên tiếng:
"Bất quá một chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ, ỷ vào gia thế mà thật sự nghĩ mình là nhân vật ghê gớm sao! Sở Ngư? Chậc, còn chẳng khác gì cá ươn!"
(Ngư trong Sở Ngư nghĩa là cá:))
"Ta đoán lần này người chết sớm nhất sẽ là hắn."
"Tên sư đệ của hắn cũng thật không biết tốt xấu, còn dám cự tuyệt ý tốt của Tống sư huynh."
......
Dù có nhiều giọng nói bất đồng vang lên, tổng thể vẫn là mắng chửi Sở Ngư. Tống Kinh Nghĩa nghe xong, nhàn nhạt cười rồi mới nghiêm mặt nói: "Đều là đồng môn, không thể ở sau lưng đả thương người khác."
"Đại sư huynh, ngươi xem tên Sở Ngư kia hoàn toàn không để huynh vào mắt. Tương lai sư huynh thừa kế vị trí chưởng môn, hắn sẽ chịu phục sao?"
"Tống sư huynh vốn đã có khí chất của một chưởng môn, đâu giống cái tên cá ươn kia, thấy người chết mà không cứu, tổn hại tình nghĩa đồng môn......"
Bọn họ mồm năm miệng mười mà ca ngợi Tống Kinh Nghĩa, trào phúng che bai ai kia đến náo nhiệt. Chỉ có một vài nữ tu ở cuối đội ngũ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Kinh Nghĩa, âm thầm phỉ nhổ.
***
Sở Ngư đi trước, đương nhiên không nghe được mấy người phía sau căm phẫn lên án hắn. Bất quá nếu nghe được, hắn cũng sẽ không để ý.
Lấy cái tốc độ này đến Phương Đêm thành đại khái cần nửa tháng. Dù sao thời gian còn nhiều, đi một lúc đến buổi chiều, Sở Ngư mang theo Tạ Hi hạ xuống một tòa ngoại thành nhỏ. Sở Ngư chỉnh lại quần áo tóc tai, từ nhẫn lấy ra một cái quạt xếp vẽ sơn thủy, nhẹ nhàng lay động phiến. Nhân mô cẩu dạng, mặt người dạ thú.
(Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Tạ Hi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, chỉ cảm thấy Đại sư huynh thật là đẹp mắt, trên thế giới này không có ai đẹp bằng Đại sư huynh.
Sở Ngư quay đầu thấy Tạ Hi ngốc lăng, nhướng mày, thu lại quạt xếp, hướng đầu Tạ Hi gõ một cái: "Ngẩn người làm gì?"
Tạ Hi lập tức bừng tỉnh, hai tai đỏ hồng, mím môi không nói.
Sở Ngư vui mừng nhìn thiếu niên tuấn tú mà chính mình nuôi lớn, sờ sờ đầu y, hiền từ nói: "Sư đệ, ngươi đã trưởng thành......" Nên học kỹ năng thu hậu cung đi.
Dừng một chút, Sở Ngư hơi mỉm cười: "Cũng nên thấy việc đời, học những điều mới."
"Học...... những điều mới?" Tạ Hi nghiêng đầu, mờ mịt mà nhìn Sở Ngư.
Sở Ngư bị ánh mắt trong trẻo như tuyết trắng nhìn đến chột dạ, ho khan một tiếng, "Ngươi đi theo ta."
Tạ Hi liền ngoan ngoãn mà đi theo Sở Ngư vào thành. Đã lâu không đến thành phố của người thường, Sở Ngư tâm hoa nộ phóng, nhìn xung quanh.
Sở Ngư thích ăn đồ ăn vặt, từ lúc xuyên qua tới giờ lại chưa ăn. Hiện giờ vào thành thấy đường hồ lô, vội vàng mua hai cái, ném cho Tạ Hi một que, chậm rì rì vừa gặm vừa đánh giá bốn phía.
Tạ Hi nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Sở Ngư, cúi đầu nhìn đường hồ lô trong tay, chớp chớp mắt, chậm rì rì mà nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Nhìn Sở Ngư bận ăn, y đem đường hồ lô trong tay đưa cho hắn: "Đại sư huynh, ta không thích."
Sở Ngư vẫn đang đánh giá mọi nơi, không chú ý tới động tác nhỏ này của Tạ Hi, "Ừm" một tiếng, tùy tay nhận lấy rồi tiếp tục gặm, không phát hiện cái gì không ổn. Tạ Hi trong mắt hiện lên ý cười, hơi nhướng mày, tâm tình lúc trước vì những đồng môn kia nói thầm mà xấu đi cải thiện không ít.
Ở tiểu thành đi dạo một vòng, Sở Ngư rốt cuộc tìm được mục đích của chuyến đi này, một tay ôm vai Tạ Hi, cười nói: "Sư đệ, uống rượu chưa?"
Tạ Hi thành thật mà lắc đầu.
Sở Ngư ý cười dạt dào: "Tới, sư huynh mời ngươi uống —— hoa tửu."
Dọc đường đi hắn nghe người ta bát quái, phát hiện rằng trong các tòa thanh lâu trong thành, không nơi nào tốt hơn Xuân Kỳ lâu, bên trong nữ tử yêu mị như nước, nhìn quanh rực rỡ.
Trước mắt chính là Xuân Kỳ lâu.
Sở Ngư suốt ống tay áo, dẫn Tạ Hi vào hoa lâu.
Đi vào, nhìn trong viện oanh oanh yến yến, Tạ Hi mặt liền đen.
Mặt y vẫn tiếp tục đen khi Sở Ngư tiêu sái mà vung tiền như rác, bao trọn tứ đại mỹ nữ ở đầu bảng của hoa lâu, đi vào nhã gian.
Nhìn chằm chằm mỹ nhân vờn quanh Sở Ngư phía đối diện, Tạ Hi trong mắt ẩn ẩn ánh lửa. Nếu không phải vẫn còn lý trí, y đã một mồi lửa đốt trụi nơi này.
Sắc mặt của y khó coi như vậy, vẫn còn có người không sợ chết mà đến gần——
"Tiểu công tử này sắc mặt thật khó coi, có phải bị đau nơi nào hay không? Để nô gia nhìn xem......"
Nói rồi, một đôi tay nhỏ nhu nhược không xương lại gần sát ngực y, chậm rãi trượt vào.
Giống như bị rắn đụng vào, Tạ Hi ghê tởm, không thể nhịn được nữa mà đẩy nữ tử kia ra, sắc mặt lạnh như băng sương: "Đều cút đi!"
Sở Ngư mới uống vài chén rượu, không nghĩ tới thân thể này tửu lượng quá kém, đã có chút mơ mơ màng màng, nghe được Tạ Hi giọng nói tức giận, chân mày không khỏi nhíu nhíu, thoáng chốc thanh tỉnh vài phần.
Hắn phất phất tay, ý bảo các nàng đều đi ra ngoài. Tạ Hi lúc này mới đập bàn, lòng tràn đầy tức giận mà trừng mắt nhìn Sở Ngư, nghiến răng nghiến lợi: "Đại sư huynh, vì sao lại tới cái nơi đồi phong bại tục, không có liêm sỉ, dâm loạn phóng đãng này!"
......Để ngươi vỡ lòng á.
Sở Ngư há miệng thở dốc, không dám nói ra tiếng. Hắn đã có chút hoa mắt, mê mê hoặc hoặc nhìn một lúc lâu, thật sự không rõ trước mắt rốt cuộc có bao nhiêu Tạ Hi, đành phải vẫy tay: "Sư đệ...... Lại đây......"
Tạ Hi nhìn một Sở Ngư lạ mặt trước mắt, gương mặt vì say mà đỏ lên, hai mắt lờ đờ mê muội. Dừng một chút, đem tức giận tiêu tán, đi đến bên người Sở Ngư. Sở Ngư cuối cùng thấy rõ có bao nhiêu Tạ Hi, tươi cười xán lạn mà rót một chén rượu: "Sư đệ đừng nóng giận...... Tới, uống ly rượu này......"
Tạ Hi nhìn Sở Ngư tươi cười quấn quýt si mê, sau một lúc liền thở dài, đang muốn tiếp nhận chén rượu, Sở Ngư lại đột nhiên buông lỏng tay, chén rượu "Choang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ nát.
Tạ Hi: "...... Đại sư huynh, huynh say."
Sở Ngư nhíu chặt mày, ở trên bàn nhìn tới nhìn lui, không tìm được chén rượu, dứt khoát vươn một tay, đem bầu rượu rót vào trong lòng bàn tay, chấp nhất mà hướng Tạ Hi: "Tới, sư đệ...... Làm một ly rượu......"
Bàn tay như bạch ngọc đưa tới, nước rượu trong trẻo dao động ra gợn sóng. Tạ Hi nhìn chằm chằm bàn tay tinh tế trước mặt, thần sắc khó lường. Sau một lúc lâu, khóe môi y gợi lên một nụ cười nhạt, chậm rãi cúi đầu, nắm bàn tay Sở Ngư mà uống rượu.
Sở Ngư trên người vẫn luôn quanh quẩn thanh hương lạnh lẽo nhàn nhạt, trộn lẫn với hương rượu, cực kỳ say lòng người. Tạ Hi uống xong chút rượu này, sắc mặt đã có chút ửng đỏ, trong mắt hơi mang thủy quang.
Sở Ngư đang muốn thu hồi tay thì Tạ Hi bỗng nhiên một phen đè lại, ngước mắt cười như không cười mà nhìn Sở Ngư. Một lần nữa cúi đầu, giống như cực thành kính, một chút một chút hôn từ đầu ngón tay tới cổ tay Sở Ngư, mỗi một tấc da tấc thịt đều không buông tha.
Nắm lấy cổ tay Sở Ngư, Tạ Hi nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười doanh doanh: "Đa tạ Đại sư huynh khoản đãi. Rượu này, uống rất ngon."
Sở Ngư hỗn hỗn độn độn gật đầu, híp mắt tựa hồ muốn nhìn rõ Tạ Hi, lại vẫn nhìn không rõ. Hoảng hốt cảm giác cơ thể bị ôm ngang lên, hắn vô thức đem tay vòng qua cổ Tạ Hi.
Nội tâm hắn theo bản năng rít gào: Bế công chúa! Như thế nào lại là bế công chúa! Nam chính ngươi đừng với vai phản diện pháo hôi mà bế công chúa được không!
Tạ Hi đem Sở Ngư ôm lên trên giường, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh ngủ của Sở Ngư. Ngủ chung ba năm, y tất nhiên có vô số cơ hội cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt này.
Từ trường mi, đến khoé mắt hơi ửng đỏ. Từ sống mũi thẳng thắn, đến đôi môi đào hoa đạm hồng.
Tạ Hi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Sở Ngư. Ngón tay khi chạm đến môi hắn không khỏi dừng lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Đầu ngón tay đụng tới nơi đó, nhợt nhạt đào hồng, vừa nhu vừa mềm, hơi hơi ướt át, hơi hơi khép hờ. Tạ Hi nhìn chằm chằm một lát, thấp giọng kêu: "Đại sư huynh?"
Sở Ngư vẫn còn mơ màng, nghe y gọi đang muốn trả lời một tiếng "Sư đệ", môi liền bị chặn.
Tạ Hi cúi người hôn lấy bờ môi mình đã mơ ước bấy lâu, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng, nhịn không được duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, có chút dồn dập mà hôn sâu xuống, triền miên trằn trọc, không thể kiềm chế.
Trong cơn mê, bên tai y tựa hồ vang lên một giọng nói thanh lãnh: "Sư đệ".
Tạ Hi đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn mắt, buông Sở Ngư ra, lăn long lóc xuống giường. Ngồi dưới đất từng ngụm thở dốc, mê say trong mắt cũng tan đi một chút.
Sở Ngư đầu "Bốp" một tiếng đập lên gối sứ, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Tạ Hi vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa gáy cho hắn, mím môi giúp hắn cởi giày, kéo chăn đắp lên.
Nhìn gương mặt trước mắt này, lại nghĩ đến những hành động vừa rồi, Tạ Hi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giơ tay, hung hăng cho mình một bạt tai.
"Tiểu nhân vô sỉ!"
Lại một cái bạt tai.
"Vong ân phụ nghĩa!"
Sau khi hung hăng tát cho mình hai cái, hai má Tạ Hi đã hơi hơi sưng đỏ. Y nhắm mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, sờ sờ gương mắt nóng rát của mình.
Y trong lòng rõ ràng, mới vừa rồi......Y rất tỉnh táo.
***
Tỉnh lại sau cơn say, đầu tuy rằng không đau lắm, nhưng tinh thần vẫn không tốt.
Sở Ngư vẻ mặt sầu bi mà ngồi dậy, lại lập tức ngã xuống, đành phải nhắm mắt lại, dùng linh lực đem hơi rượu trong cơ thể tản đi.
Tổn thọ quá, tối hôm qua hắn say có làm cái gì không?
Hẳn là không làm chuyện gì khác người đi? Nam chính hẳn là không quá tức giận đi? Nếu y thật sự tức giận, chỉ sợ hắn đã không thể tỉnh lại.
Sắc mặt của hắn biến hóa phong vân khó lường. Ngồi xổm một bên bị làm lơ hồi lâu, Tạ Hi rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "...... Đại sư huynh?"
Một tiếng đột ngột này làm Sở Ngư sợ tới mức hồn suýt phi ra ngoài, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, đang muốn trách cứ đứa nhỏ này một chút, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua hai vết tát còn chưa hết sưng đỏ trên mặt y, Sở Ngư hai mắt đột nhiên trừng lớn.
......Mẹ nó!!!
Không thể nào!!!
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn uống say phát điên! Linh hồn nguyên chủ trở về!! Đánh nam chính một trận sao!!!
"Ai vậy? Còn không cho Tống sư huynh mặt mũi......"
"Nghe nói Sở Ngư là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, chậc chậc, hai mắt đều là đặt trên đỉnh đầu đi. Nghĩ rằng đối phó với Ma Trùng chỉ là giết mấy tiểu yêu cấp thấp sao?"
Tống Kinh Nghĩa cũng nhìn qua, ánh mắt chợt lóe: "Là Sở sư đệ. Sở sư đệ không muốn, sư huynh cũng không làm khó. Chỉ là vị tiểu sư đệ phía sau kia có miễn cưỡng quá không? Chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm cho tu sĩ Luyện Khí kỳ."
Sở Ngư chuyển mắt đến con koala dính người phía sau, đang muốn nói rõ một chút rằng y chỉ là lười tự ngự kiếm, Tạ Hi đã nâng lên đôi mắt ngập nước, ôm chặt Sở Ngư, nhuyễn thanh nói: "Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta chỉ nguyện ý đi theo Đại sư huynh nhà ta thôi. Đại sư huynh đi chỗ nào ta liền đi chỗ đó."
Tống Kinh Nghĩa bị thẳng thừng cự tuyệt, sắc mặt khó coi đi ba phần: "...... Vậy hai vị tuỳ tiện đi."
Sở Ngư mỉm cười xoa tóc Tạ Hi, thúc giục Tầm Sanh. Ánh thủy lam quang tản ra, vút một cái lướt qua các đồng môn kia, đảo mắt liền không thấy.
Dù sao nguyên chủ tính tình cao quý lãnh diễm, tám phần cũng sẽ trực tiếp cự tuyệt cùng những người này kết bạn, mang theo đệ tử Viễn Trần phong đi trước một bước.
Sở Ngư thân ảnh mới biến mất, những người không dám nói lời nào khi hắn có mặt lập tức lên tiếng:
"Bất quá một chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ, ỷ vào gia thế mà thật sự nghĩ mình là nhân vật ghê gớm sao! Sở Ngư? Chậc, còn chẳng khác gì cá ươn!"
(Ngư trong Sở Ngư nghĩa là cá:))
"Ta đoán lần này người chết sớm nhất sẽ là hắn."
"Tên sư đệ của hắn cũng thật không biết tốt xấu, còn dám cự tuyệt ý tốt của Tống sư huynh."
......
Dù có nhiều giọng nói bất đồng vang lên, tổng thể vẫn là mắng chửi Sở Ngư. Tống Kinh Nghĩa nghe xong, nhàn nhạt cười rồi mới nghiêm mặt nói: "Đều là đồng môn, không thể ở sau lưng đả thương người khác."
"Đại sư huynh, ngươi xem tên Sở Ngư kia hoàn toàn không để huynh vào mắt. Tương lai sư huynh thừa kế vị trí chưởng môn, hắn sẽ chịu phục sao?"
"Tống sư huynh vốn đã có khí chất của một chưởng môn, đâu giống cái tên cá ươn kia, thấy người chết mà không cứu, tổn hại tình nghĩa đồng môn......"
Bọn họ mồm năm miệng mười mà ca ngợi Tống Kinh Nghĩa, trào phúng che bai ai kia đến náo nhiệt. Chỉ có một vài nữ tu ở cuối đội ngũ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Kinh Nghĩa, âm thầm phỉ nhổ.
***
Sở Ngư đi trước, đương nhiên không nghe được mấy người phía sau căm phẫn lên án hắn. Bất quá nếu nghe được, hắn cũng sẽ không để ý.
Lấy cái tốc độ này đến Phương Đêm thành đại khái cần nửa tháng. Dù sao thời gian còn nhiều, đi một lúc đến buổi chiều, Sở Ngư mang theo Tạ Hi hạ xuống một tòa ngoại thành nhỏ. Sở Ngư chỉnh lại quần áo tóc tai, từ nhẫn lấy ra một cái quạt xếp vẽ sơn thủy, nhẹ nhàng lay động phiến. Nhân mô cẩu dạng, mặt người dạ thú.
(Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Tạ Hi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, chỉ cảm thấy Đại sư huynh thật là đẹp mắt, trên thế giới này không có ai đẹp bằng Đại sư huynh.
Sở Ngư quay đầu thấy Tạ Hi ngốc lăng, nhướng mày, thu lại quạt xếp, hướng đầu Tạ Hi gõ một cái: "Ngẩn người làm gì?"
Tạ Hi lập tức bừng tỉnh, hai tai đỏ hồng, mím môi không nói.
Sở Ngư vui mừng nhìn thiếu niên tuấn tú mà chính mình nuôi lớn, sờ sờ đầu y, hiền từ nói: "Sư đệ, ngươi đã trưởng thành......" Nên học kỹ năng thu hậu cung đi.
Dừng một chút, Sở Ngư hơi mỉm cười: "Cũng nên thấy việc đời, học những điều mới."
"Học...... những điều mới?" Tạ Hi nghiêng đầu, mờ mịt mà nhìn Sở Ngư.
Sở Ngư bị ánh mắt trong trẻo như tuyết trắng nhìn đến chột dạ, ho khan một tiếng, "Ngươi đi theo ta."
Tạ Hi liền ngoan ngoãn mà đi theo Sở Ngư vào thành. Đã lâu không đến thành phố của người thường, Sở Ngư tâm hoa nộ phóng, nhìn xung quanh.
Sở Ngư thích ăn đồ ăn vặt, từ lúc xuyên qua tới giờ lại chưa ăn. Hiện giờ vào thành thấy đường hồ lô, vội vàng mua hai cái, ném cho Tạ Hi một que, chậm rì rì vừa gặm vừa đánh giá bốn phía.
Tạ Hi nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Sở Ngư, cúi đầu nhìn đường hồ lô trong tay, chớp chớp mắt, chậm rì rì mà nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Nhìn Sở Ngư bận ăn, y đem đường hồ lô trong tay đưa cho hắn: "Đại sư huynh, ta không thích."
Sở Ngư vẫn đang đánh giá mọi nơi, không chú ý tới động tác nhỏ này của Tạ Hi, "Ừm" một tiếng, tùy tay nhận lấy rồi tiếp tục gặm, không phát hiện cái gì không ổn. Tạ Hi trong mắt hiện lên ý cười, hơi nhướng mày, tâm tình lúc trước vì những đồng môn kia nói thầm mà xấu đi cải thiện không ít.
Ở tiểu thành đi dạo một vòng, Sở Ngư rốt cuộc tìm được mục đích của chuyến đi này, một tay ôm vai Tạ Hi, cười nói: "Sư đệ, uống rượu chưa?"
Tạ Hi thành thật mà lắc đầu.
Sở Ngư ý cười dạt dào: "Tới, sư huynh mời ngươi uống —— hoa tửu."
Dọc đường đi hắn nghe người ta bát quái, phát hiện rằng trong các tòa thanh lâu trong thành, không nơi nào tốt hơn Xuân Kỳ lâu, bên trong nữ tử yêu mị như nước, nhìn quanh rực rỡ.
Trước mắt chính là Xuân Kỳ lâu.
Sở Ngư suốt ống tay áo, dẫn Tạ Hi vào hoa lâu.
Đi vào, nhìn trong viện oanh oanh yến yến, Tạ Hi mặt liền đen.
Mặt y vẫn tiếp tục đen khi Sở Ngư tiêu sái mà vung tiền như rác, bao trọn tứ đại mỹ nữ ở đầu bảng của hoa lâu, đi vào nhã gian.
Nhìn chằm chằm mỹ nhân vờn quanh Sở Ngư phía đối diện, Tạ Hi trong mắt ẩn ẩn ánh lửa. Nếu không phải vẫn còn lý trí, y đã một mồi lửa đốt trụi nơi này.
Sắc mặt của y khó coi như vậy, vẫn còn có người không sợ chết mà đến gần——
"Tiểu công tử này sắc mặt thật khó coi, có phải bị đau nơi nào hay không? Để nô gia nhìn xem......"
Nói rồi, một đôi tay nhỏ nhu nhược không xương lại gần sát ngực y, chậm rãi trượt vào.
Giống như bị rắn đụng vào, Tạ Hi ghê tởm, không thể nhịn được nữa mà đẩy nữ tử kia ra, sắc mặt lạnh như băng sương: "Đều cút đi!"
Sở Ngư mới uống vài chén rượu, không nghĩ tới thân thể này tửu lượng quá kém, đã có chút mơ mơ màng màng, nghe được Tạ Hi giọng nói tức giận, chân mày không khỏi nhíu nhíu, thoáng chốc thanh tỉnh vài phần.
Hắn phất phất tay, ý bảo các nàng đều đi ra ngoài. Tạ Hi lúc này mới đập bàn, lòng tràn đầy tức giận mà trừng mắt nhìn Sở Ngư, nghiến răng nghiến lợi: "Đại sư huynh, vì sao lại tới cái nơi đồi phong bại tục, không có liêm sỉ, dâm loạn phóng đãng này!"
......Để ngươi vỡ lòng á.
Sở Ngư há miệng thở dốc, không dám nói ra tiếng. Hắn đã có chút hoa mắt, mê mê hoặc hoặc nhìn một lúc lâu, thật sự không rõ trước mắt rốt cuộc có bao nhiêu Tạ Hi, đành phải vẫy tay: "Sư đệ...... Lại đây......"
Tạ Hi nhìn một Sở Ngư lạ mặt trước mắt, gương mặt vì say mà đỏ lên, hai mắt lờ đờ mê muội. Dừng một chút, đem tức giận tiêu tán, đi đến bên người Sở Ngư. Sở Ngư cuối cùng thấy rõ có bao nhiêu Tạ Hi, tươi cười xán lạn mà rót một chén rượu: "Sư đệ đừng nóng giận...... Tới, uống ly rượu này......"
Tạ Hi nhìn Sở Ngư tươi cười quấn quýt si mê, sau một lúc liền thở dài, đang muốn tiếp nhận chén rượu, Sở Ngư lại đột nhiên buông lỏng tay, chén rượu "Choang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ nát.
Tạ Hi: "...... Đại sư huynh, huynh say."
Sở Ngư nhíu chặt mày, ở trên bàn nhìn tới nhìn lui, không tìm được chén rượu, dứt khoát vươn một tay, đem bầu rượu rót vào trong lòng bàn tay, chấp nhất mà hướng Tạ Hi: "Tới, sư đệ...... Làm một ly rượu......"
Bàn tay như bạch ngọc đưa tới, nước rượu trong trẻo dao động ra gợn sóng. Tạ Hi nhìn chằm chằm bàn tay tinh tế trước mặt, thần sắc khó lường. Sau một lúc lâu, khóe môi y gợi lên một nụ cười nhạt, chậm rãi cúi đầu, nắm bàn tay Sở Ngư mà uống rượu.
Sở Ngư trên người vẫn luôn quanh quẩn thanh hương lạnh lẽo nhàn nhạt, trộn lẫn với hương rượu, cực kỳ say lòng người. Tạ Hi uống xong chút rượu này, sắc mặt đã có chút ửng đỏ, trong mắt hơi mang thủy quang.
Sở Ngư đang muốn thu hồi tay thì Tạ Hi bỗng nhiên một phen đè lại, ngước mắt cười như không cười mà nhìn Sở Ngư. Một lần nữa cúi đầu, giống như cực thành kính, một chút một chút hôn từ đầu ngón tay tới cổ tay Sở Ngư, mỗi một tấc da tấc thịt đều không buông tha.
Nắm lấy cổ tay Sở Ngư, Tạ Hi nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười doanh doanh: "Đa tạ Đại sư huynh khoản đãi. Rượu này, uống rất ngon."
Sở Ngư hỗn hỗn độn độn gật đầu, híp mắt tựa hồ muốn nhìn rõ Tạ Hi, lại vẫn nhìn không rõ. Hoảng hốt cảm giác cơ thể bị ôm ngang lên, hắn vô thức đem tay vòng qua cổ Tạ Hi.
Nội tâm hắn theo bản năng rít gào: Bế công chúa! Như thế nào lại là bế công chúa! Nam chính ngươi đừng với vai phản diện pháo hôi mà bế công chúa được không!
Tạ Hi đem Sở Ngư ôm lên trên giường, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt an tĩnh ngủ của Sở Ngư. Ngủ chung ba năm, y tất nhiên có vô số cơ hội cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt này.
Từ trường mi, đến khoé mắt hơi ửng đỏ. Từ sống mũi thẳng thắn, đến đôi môi đào hoa đạm hồng.
Tạ Hi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Sở Ngư. Ngón tay khi chạm đến môi hắn không khỏi dừng lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Đầu ngón tay đụng tới nơi đó, nhợt nhạt đào hồng, vừa nhu vừa mềm, hơi hơi ướt át, hơi hơi khép hờ. Tạ Hi nhìn chằm chằm một lát, thấp giọng kêu: "Đại sư huynh?"
Sở Ngư vẫn còn mơ màng, nghe y gọi đang muốn trả lời một tiếng "Sư đệ", môi liền bị chặn.
Tạ Hi cúi người hôn lấy bờ môi mình đã mơ ước bấy lâu, bỗng nhiên cảm thấy cả người khô nóng, nhịn không được duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, có chút dồn dập mà hôn sâu xuống, triền miên trằn trọc, không thể kiềm chế.
Trong cơn mê, bên tai y tựa hồ vang lên một giọng nói thanh lãnh: "Sư đệ".
Tạ Hi đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn mắt, buông Sở Ngư ra, lăn long lóc xuống giường. Ngồi dưới đất từng ngụm thở dốc, mê say trong mắt cũng tan đi một chút.
Sở Ngư đầu "Bốp" một tiếng đập lên gối sứ, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Tạ Hi vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa gáy cho hắn, mím môi giúp hắn cởi giày, kéo chăn đắp lên.
Nhìn gương mặt trước mắt này, lại nghĩ đến những hành động vừa rồi, Tạ Hi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giơ tay, hung hăng cho mình một bạt tai.
"Tiểu nhân vô sỉ!"
Lại một cái bạt tai.
"Vong ân phụ nghĩa!"
Sau khi hung hăng tát cho mình hai cái, hai má Tạ Hi đã hơi hơi sưng đỏ. Y nhắm mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, sờ sờ gương mắt nóng rát của mình.
Y trong lòng rõ ràng, mới vừa rồi......Y rất tỉnh táo.
***
Tỉnh lại sau cơn say, đầu tuy rằng không đau lắm, nhưng tinh thần vẫn không tốt.
Sở Ngư vẻ mặt sầu bi mà ngồi dậy, lại lập tức ngã xuống, đành phải nhắm mắt lại, dùng linh lực đem hơi rượu trong cơ thể tản đi.
Tổn thọ quá, tối hôm qua hắn say có làm cái gì không?
Hẳn là không làm chuyện gì khác người đi? Nam chính hẳn là không quá tức giận đi? Nếu y thật sự tức giận, chỉ sợ hắn đã không thể tỉnh lại.
Sắc mặt của hắn biến hóa phong vân khó lường. Ngồi xổm một bên bị làm lơ hồi lâu, Tạ Hi rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "...... Đại sư huynh?"
Một tiếng đột ngột này làm Sở Ngư sợ tới mức hồn suýt phi ra ngoài, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, đang muốn trách cứ đứa nhỏ này một chút, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua hai vết tát còn chưa hết sưng đỏ trên mặt y, Sở Ngư hai mắt đột nhiên trừng lớn.
......Mẹ nó!!!
Không thể nào!!!
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn uống say phát điên! Linh hồn nguyên chủ trở về!! Đánh nam chính một trận sao!!!