Chương 27: Cất bước chạy
Thành phố gần Lâm Lan Ngọc Hoa tông luôn phồn thịnh hơn những nơi khác. Ở quán rượu cũng tùy ý thấy được người tu chân. Gần đây có nhiều chuyện đáng bàn tán, phần lớn những tu sĩ tu vi thấp không có việc gì làm đều sẽ lựa chọn đến quán rượu để biểu đạt ý kiến về tình hình thế giới của mình, thuận tiện phỉ nhổ ma tu âm hiểm xảo trá.
Tiền tuyến vừa truyền đến tin tức —— Ma đạo Mị Âm Cốc sử dụng ám chiêu, hại Đại đệ tử của một chưởng môn chính đạo bị trọng thương.
Ngồi xổm trong góc, một nam nhân trẻ tuổi an tĩnh ngồi nghe nửa ngày nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Đại đệ tử nhà ai?"
Mấy tu sĩ Luyện khí kỳ đang trò chuyện đến khí thế ngất trời quay đầu nhìn, thoáng chốc hai mắt sáng ngời.
Người ngồi trong góc mặc áo gấm tuyết trắng, thêu vân văn. Ngũ quan tuấn tú nhưng lại quá mức thanh lãnh. Đặc biệt là cặp mắt đe tựa như hồ nước kia, phảng phất chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác toàn thân phát lạnh.
Khí thế bất phàm, vừa thấy liền không phải một người tầm thường.
Mấy tu sĩ lập tức trả lời: "Đạo hữu không biết sao? Là Đại đệ tử của chưởng môn Thiên Uyên môn Tống Kinh Nghĩa, nghe nói gã thiếu chút nữa đã bị hút hết dương khí, chậc chậc."
Nam nhân cũng chậc chậc hai tiếng: "Đáng tiếc."
Các tu sĩ đều mơ hồ: "Hả?"
Nam nhân ho khan một tiếng, nhợt nhạt cười: "Ý ta là, thật đáng thương."
Mấy tu sĩ nói thầm vài tiếng, đang muốn mời nam nhân trẻ tuổi hơi kì lạ này cùng gia nhập nhóm thảo luận, nam nhân lại hướng bọn họ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Bên ngoài trời sáng, không khí trong lành. Trời xanh không có mây, ngẫu nhiên có con chim bay qua, sinh cơ bừng bừng.
Sở Ngư híp mắt nhìn xung quanh, duỗi người: "Được thấy thế giới bên ngoài thật tốt."
Ở trong Lăng Khư âm u gần mười năm, nếu không phải hắn tìm được biện pháp thoát ra sớm một tháng, chỉ sợ Sở Ngư đã sớm phát điên.
Bất quá hiện giờ tình hình ở Tu chân giới thật là càng ngày càng hỗn loạn.
Ngồi nghe nửa ngày, Sở Ngư cũng đại khái hiểu được mấy năm nay phát sinh điều gì.
Mười năm trước hai phe chính ma đột nhiên bùng nổ chiến tranh. Hai phía giằng co đã hơn một năm, ai cũng ít nhiều tổn thương nguyên khí. Sau nửa năm ngừng chiến, chính đạo chính thức lập liên minh, lấy tám đại môn phái dẫn đầu, thề sẽ áp xuống khí thế kiêu ngạo của ma đạo, đánh đến khi mẹ cũng không nhận ra mới tiếp tục cho bọn chúng yên phận ở Vân Thác.
Nhưng không đợi liên minh tu sĩ chính đạo hùng dũng oai vệ vượt qua Kim Hà phục kích kẻ thù, kế hoạch của tám đại môn phái lại bị Đan Dương phái để lộ. Liên minh chính đạo bị phản phục kích, thương vong vô số. Đan Dương phái chạy trốn chính đạo, đến nhờ cậy ma đạo.
Tiền tuyến vốn là Kim Hà Vân Đỉnh tông cùng Đan Dương phái liên thủ trấn giữ. Đan Dương phái chạy trốn, Vân Đỉnh tông không lâu liền không chống đỡ nổi. Kim Hà bị chiếm đóng.
Mấy năm gần đây, chính ma lưỡng đạo mỗi bên chiếm đóng một phương, đại chiến tiểu chiến linh tinh vụn vặt. Không biết khi nào sẽ giống trăm năm trước, hoàn toàn bùng nổ đại chiến.
......Giống như, cốt truyện đại thần đã thật sự chết rồi.
Sở Ngư rơi lệ một chút. Hắn vốn định hỏi thăm tin tức về Thiên Uyên môn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám đi hỏi. Tình hình Sở gia vẫn tốt, Sở Ngư đã gửi đi truyền âm phù báo bình an, không cần phải về, nhưng tiền tuyến Thanh Đồ lại không thể không đi.
Loại chiến sự này bùng nổ, Lục Khinh An chắc hẳn cũng sẽ ở tham gia.
Còn về một người khác......Sở Ngư thật sự không dám nghĩ đến.
Cũng đã mười năm từ khi y tự chỉnh lại thành kênh ngựa đực.
Lâm Lan và Tiêu Hà giống nhau, đều là hậu phương. Sở Ngư không dám trì hoãn, tức khắc đến tiền tuyến. Ở trong Lăng Khư, Sở Ngư liều mạng tu luyện nhưng vẫn mắc kẹt ở Trúc Cơ hậu kỳ, ra ngoài liền thuận lợi kết đan. Linh lực cùng tốc độ khác trước kia như trời với đất, chỉ là dù đã kết đan thì khoảng cách tới Kim Đan kỳ còn quá xa, phải cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đuổi tới.
Dọc đường đi, Sở Ngư nghe được không ít lời đồn đãi.
Ví dụ như Lục trưởng lão của Thiên Uyên môn một người một kiếm chém giết hai trưởng lão Nguyên Anh của ma đạo, đại khoái nhân tâm; lại ví dụ như Lục trưởng lão cùng Nhị đệ tử giết địch như cắt cỏ, nơi nơi đi đến đều không có ma tu sống sót......
Sở Ngư bắt đầu thấp thỏm.
Mười năm trước dưới tình thế cấp bách hắn lừa nam chính ra khỏi Lăng Khư, nhưng nghe qua thì thấy nam chính vẫn sống khá tốt, thực lực cũng không bởi vì không bị nhốt trong Lăng Khư mà giảm đi......
Mẹ nó, nếu gặp lại liệu Sở Ngư có bị đâm chết không......
Sắp bước vào Thanh Đồ, Sở Ngư dừng lại.
Kỳ thật......Đã qua mười năm rồi. Cho dù nam chính có bao nhiêu oán khí thì cũng đã tiêu tán rồi. Cái loại tình cảm đối với hắn kia hẳn cũng đã phai nhạt.
Một bên tự mình an ủi, Sở Ngư không để ý ngự kiếm bay. Đi được một lúc mới phát hiện bản thân đi nhầm hướng. Đang quay lại, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng chợt lóe.
Có tu sĩ?
Sở Ngư yên lặng rút ra một tá bùa chú, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột này. Người nọ rất nhanh vọt lại đây, còn chưa đến gần cận đã khàn cả giọng mà rống to lên: "Phía trước có phục kích!"
Sở Ngư cũng thấy được bộ dáng người nọ. Mặt đen nhánh, con ngươi có chút đỏ lên, quần áo trên người cũng tổn hại, thê thê thảm thảm, cực kỳ đáng thương.
Tuy rằng quần áo đã rách, Sở Ngư chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là y phục của đệ tử Thiên Uyên môn.
Hắn vội vàng thu hồi bùa chú, đi qua. Người nọ thấy là Sở Ngư, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hắn như là vừa thấy quỷ.
Sở Ngư dừng trước mặt cậu, giơ tay quơ quơ: "Ngốc rồi sao?"
Người nọ ngơ ngác nhìn chằm chằm Sở Ngư hồi lâu rồi bật khóc: "Đại, Đại sư huynh! Đại sư huynh......Đệ, đệ chiêu hồn huynh về sao? Đại sư huynh, huynh trở về gặp chúng đệ sao?"
Sở Ngư: "......"
Khóe miệng Sở Ngư run rẩy một trận, vội vàng lấy ra một cái khăn lau nước mắt cho người kia. Thấy bộ dáng đáng thương của cậu, nhịn không được thở dài: "Ta còn sống, thật ngại quá, Tam sư đệ."
Không nghĩ sau khi trở về, người đầu tiên hắn gặp lại chính là vị sư đệ pháo hôi đầu óc có chút không bình thường này.
Lại nói, ở Sở gia không phải có ngọc linh hồn của nguyên chủ sao? Tại sao Tam sư đệ lại cho rằng hắn đã chết?
Còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Tam sư đệ một phen túm chặt Sở Ngư, ngự kiếm bay ngược lại hướng cậu bay tới, khóc ròng nói: "Ấn ký trên ngọc linh hồn ở Sở gia đã tắt, huynh khẳng định là quỷ......Mà mặc kệ huynh là người hay quỷ, Đại sư huynh mau đi cứu Nhị sư huynh đi! Mới vừa rồi chúng đệ bị một đội tu sĩ ma đạo phục kích, trong chúng có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nhị sư huynh liều chết ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh kia, để đệ trốn thoát......"
Lượng tin tức có chút lớn.
Sở Ngư hít sâu một hơi, lờ đi cảm xúc đột nhiên xao động, bình tĩnh suy nghĩ.
Xem ra sự tình có chút ngoài dự đoán......Lăng Khư chặt đứt liên hệ của hắn với thế giới bên ngoài, đến ngọc linh hồn cũng tắt.
Nguyên bản hắn cho rằng chỉ cần ngọc linh hồn của hắn còn sáng, sẽ không có vấn đề gì. Mười năm trước......Ngọc linh hồn của hắn tắt, những công chúa khống ở Sở gia kia phản ứng như thế nào? Đệ khống Sở Thanh phản ứng ra sao? Còn có Tạ Hi bị hắn lừa ra ngoài......
Sở Ngư thật sự không dám tưởng tượng tâm tình của bọn họ.
Nghe Tam sư đệ nói, Tạ Hi hình như đã đụng phải phiền toái lớn. Kim Đan và Nguyên Anh tuy rằng chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng so về sức mạnh thì lại chênh nhau một trời một vực. Rất nhiều thiên tài được ca tụng có thể tiến vào Kim Đan kỳ nhưng lại khó có thể bước một bước vào Nguyên Anh. Người có thể kết anh hẳn là người có tài năng ngút trời, kỳ tài được Thiên Đạo nhìn trúng.
Nhưng những kỳ tài đó đều toàn mấy trăm tuổi......
Đứa nhỏ Tạ Hi này còn chưa bằng một phần mười thọ mệnh của họ. Trong nguyên tác, thật ra Tạ Hi có thể vượt cấp mà một mình đấu với tu sĩ Nguyên Anh, nhưng hiện tại y không bị nhốt trong Lăng Khư. Nói không chừng cốt truyện có điểm lệch lạc, vạn nhất Tạ Hi bị giết thì......
Sở Ngư đau đầu, xoa xoa thái dương. Đây là nồi của hắn, hắn phải tự sửa.
Ôm tâm tình "Nam chính không thể chết được, nếu chết ta cũng chết, cũng không phải tiếp tục đóng vai này nữa", Sở Ngư dứt khoát tiến trạng thái vào chuẩn bị cho chiến tranh, yên lặng lờ đi lo lắng nhỏ loanh quanh trong lòng.
Tam sư đệ chỉ đường, Sở Ngư đi theo, rất nhanh đã đến nơi hai người bị tu sĩ ma đạo phục kích.
Rõ ràng có dấu hiệu giao chiến. Cây cối bốn phía đều bị chặt đứt, mặt đất đầy thi thể cùng máu tươi, một mảnh hỗn độn.
Hắn tới chậm rồi?
Nhìn thấy những vết máu ghê rợn đó, tim Sở Ngư lệch hai nhịp, từ đầu đến chân đều lạnh buốt. Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay run rẩy lật lên những thi thể.
Không có Tạ Hi, hệ thống cũng không có nhắc nhở kỳ quái gì.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy Tam sư đệ bên kia kêu lên: "Đại sư huynh! Nhị sư huynh ở chỗ này!"
Sở Ngư quay đầu nhìn sang.
Tam sư đệ kéo một người từ dưới vài thi thể ra, vì vừa rồi đứng ở bên này nên hắn chưa tìm qua phía đó. Chỉ nhìn thoáng qua, liền thấy Tạ Hi cả người như tắm máu.
Sở Ngư dừng một chút, cố nén kích động càng ngày càng mãnh liệt trong lòng, nhìn kĩ nam chính.
Thật ra bộ dáng lớn lên của y trong ảo cảnh cũng không khác hiện thực lắm. Chỉ là lúc này cả người y như tắm máu, không biết là máu của chính y hay máu của người khác. Trên mặt y cũng dính máu, gương mặt tái nhợt đến dọa người. Hẳn là y quá kiệt sức, hai mắt nhắm chặt, môi mím thành một đường thẳng, như là đang ngủ sâu.
Sở Ngư sợ hãi: "Còn sống không?"
Tam sư đệ còn sợ hơn, tay run run đặt dưới mũi Tạ Hi: "Còn, còn sống......"
Thật lợi hại! Nhìn bộ dáng này, nam chính hẳn đã giết hết những tu sĩ ma đạo phục kích y, cùng tu sĩ Nguyên Anh kia đánh một trận. Dưới tình huống chính mình bị trọng thương vẫn có thể ép đối phương bỏ chạy......
Tám phần là tu sĩ Nguyên Anh cũng bị y bức đến quá sức.
Tam sư đệ run giọng: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh bị thương quá nghiêm trọng, làm sao bây giờ?"
Giống như nghe được ba chữ "Đại sư huynh", mí mắt Tạ Hi đột ngột run run, bàn tay trong tay áo cũng chậm rãi nắm lại. Sở Ngư vẫn luôn chú ý Tạ Hi, nhìn động tác này liền cả kinh, lập tức rút Tầm Sanh ra. Hắn cúi đầu nhìn kiếm tuệ trên chuôi Tầm Sanh, tay không khỏi cứng lại.
Kiếm tuệ này là Tạ Hi đưa.
Khi đó là lễ Thất Tịch, Tạ Hi làm nũng bán manh đòi hắn cái túi thơm, mà túi thơm kia bất quá là hắn tùy tay mua một cái......Y lại cao hứng vô cùng, còn bí mật chuẩn bị quà đáp lễ, bện hai cái kiếm tuệ.
Sở Ngư không tự chủ được mà đem ánh mắt chuyển đến Đoạn Tuyết bên hông Tạ Hi, quả nhiên thấy được một cái kiếm tuệ giống như đúc. Cho dù trên người y nhuộm đầy máu, kiếm tuệ kia vẫn sạch sẽ.
Trong lòng bỗng nhiên có chút rầu rĩ, Sở Ngư lui về phía sau một bước, khô khan nói: "Còn có thể làm gì nữa? Mau đưa y về doanh trại."
Chỉ số thông minh của Tam sư đệ một lần nữa online, lo lắng nói: "Vậy Đại sư huynh thì sao? Sư tôn ở doanh trại. Sở gia chủ, Sở phu nhân còn có Sở đại công tử cũng ở Tiêu Hà. Huynh không muốn đi gặp bọn họ sao? Nhị sư huynh còn chưa tỉnh lại, huynh không biết ngày ấy khi huynh bị nhốt trong Lăng Khư, Nhị sư huynh có bao nhiêu tuyệt vọng......"
Sở Ngư nghe được mà chột dạ, nuốt nước miếng, lại nhìn gương mặt thê thảm của Tạ Hi. Nhớ lại khuôn mặt ngọc tuyết nho nhỏ luôn cười của Tạ Hi lúc bé, bỗng nhiên có chút lo lắng. Do dự một lúc, hắn vẫn lắc đầu: "Ta không quay về, ngươi mau đưa Ta Hi về, đừng nói với những người khác......Đặc biệt là Tạ Hi, là ta đã trở lại."
Nghe được câu cuối cùng, Tạ Hi bỗng nhiên mở bừng mắt. Con ngươi đỏ chót, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Ngư.
Ánh mắt ấy phảng phất như trái tim Tạ Hi bị đóng băng dưới một lớp băng thật dày, khi nhìn thấy Sở Ngư, ngày xuân liền đến trong nháy mắt, phá băng mà ra, thấy được một tia hy vọng.
Nhưng ở trong mắt Sở Ngư, ánh mắt kia cực kì điên cuồng, đáng sợ.
Sở Ngư đột nhiên biến sắc, sợ tới mức chân mềm nhũn. Thầm mắng bản thân không biết cố gắng, hắn không chút do dự cầm Tầm Sanh, cất bước chạy.
Phía sau truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào: "Sở Ngư! Đứng lại!"
Tiền tuyến vừa truyền đến tin tức —— Ma đạo Mị Âm Cốc sử dụng ám chiêu, hại Đại đệ tử của một chưởng môn chính đạo bị trọng thương.
Ngồi xổm trong góc, một nam nhân trẻ tuổi an tĩnh ngồi nghe nửa ngày nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Đại đệ tử nhà ai?"
Mấy tu sĩ Luyện khí kỳ đang trò chuyện đến khí thế ngất trời quay đầu nhìn, thoáng chốc hai mắt sáng ngời.
Người ngồi trong góc mặc áo gấm tuyết trắng, thêu vân văn. Ngũ quan tuấn tú nhưng lại quá mức thanh lãnh. Đặc biệt là cặp mắt đe tựa như hồ nước kia, phảng phất chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác toàn thân phát lạnh.
Khí thế bất phàm, vừa thấy liền không phải một người tầm thường.
Mấy tu sĩ lập tức trả lời: "Đạo hữu không biết sao? Là Đại đệ tử của chưởng môn Thiên Uyên môn Tống Kinh Nghĩa, nghe nói gã thiếu chút nữa đã bị hút hết dương khí, chậc chậc."
Nam nhân cũng chậc chậc hai tiếng: "Đáng tiếc."
Các tu sĩ đều mơ hồ: "Hả?"
Nam nhân ho khan một tiếng, nhợt nhạt cười: "Ý ta là, thật đáng thương."
Mấy tu sĩ nói thầm vài tiếng, đang muốn mời nam nhân trẻ tuổi hơi kì lạ này cùng gia nhập nhóm thảo luận, nam nhân lại hướng bọn họ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Bên ngoài trời sáng, không khí trong lành. Trời xanh không có mây, ngẫu nhiên có con chim bay qua, sinh cơ bừng bừng.
Sở Ngư híp mắt nhìn xung quanh, duỗi người: "Được thấy thế giới bên ngoài thật tốt."
Ở trong Lăng Khư âm u gần mười năm, nếu không phải hắn tìm được biện pháp thoát ra sớm một tháng, chỉ sợ Sở Ngư đã sớm phát điên.
Bất quá hiện giờ tình hình ở Tu chân giới thật là càng ngày càng hỗn loạn.
Ngồi nghe nửa ngày, Sở Ngư cũng đại khái hiểu được mấy năm nay phát sinh điều gì.
Mười năm trước hai phe chính ma đột nhiên bùng nổ chiến tranh. Hai phía giằng co đã hơn một năm, ai cũng ít nhiều tổn thương nguyên khí. Sau nửa năm ngừng chiến, chính đạo chính thức lập liên minh, lấy tám đại môn phái dẫn đầu, thề sẽ áp xuống khí thế kiêu ngạo của ma đạo, đánh đến khi mẹ cũng không nhận ra mới tiếp tục cho bọn chúng yên phận ở Vân Thác.
Nhưng không đợi liên minh tu sĩ chính đạo hùng dũng oai vệ vượt qua Kim Hà phục kích kẻ thù, kế hoạch của tám đại môn phái lại bị Đan Dương phái để lộ. Liên minh chính đạo bị phản phục kích, thương vong vô số. Đan Dương phái chạy trốn chính đạo, đến nhờ cậy ma đạo.
Tiền tuyến vốn là Kim Hà Vân Đỉnh tông cùng Đan Dương phái liên thủ trấn giữ. Đan Dương phái chạy trốn, Vân Đỉnh tông không lâu liền không chống đỡ nổi. Kim Hà bị chiếm đóng.
Mấy năm gần đây, chính ma lưỡng đạo mỗi bên chiếm đóng một phương, đại chiến tiểu chiến linh tinh vụn vặt. Không biết khi nào sẽ giống trăm năm trước, hoàn toàn bùng nổ đại chiến.
......Giống như, cốt truyện đại thần đã thật sự chết rồi.
Sở Ngư rơi lệ một chút. Hắn vốn định hỏi thăm tin tức về Thiên Uyên môn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám đi hỏi. Tình hình Sở gia vẫn tốt, Sở Ngư đã gửi đi truyền âm phù báo bình an, không cần phải về, nhưng tiền tuyến Thanh Đồ lại không thể không đi.
Loại chiến sự này bùng nổ, Lục Khinh An chắc hẳn cũng sẽ ở tham gia.
Còn về một người khác......Sở Ngư thật sự không dám nghĩ đến.
Cũng đã mười năm từ khi y tự chỉnh lại thành kênh ngựa đực.
Lâm Lan và Tiêu Hà giống nhau, đều là hậu phương. Sở Ngư không dám trì hoãn, tức khắc đến tiền tuyến. Ở trong Lăng Khư, Sở Ngư liều mạng tu luyện nhưng vẫn mắc kẹt ở Trúc Cơ hậu kỳ, ra ngoài liền thuận lợi kết đan. Linh lực cùng tốc độ khác trước kia như trời với đất, chỉ là dù đã kết đan thì khoảng cách tới Kim Đan kỳ còn quá xa, phải cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đuổi tới.
Dọc đường đi, Sở Ngư nghe được không ít lời đồn đãi.
Ví dụ như Lục trưởng lão của Thiên Uyên môn một người một kiếm chém giết hai trưởng lão Nguyên Anh của ma đạo, đại khoái nhân tâm; lại ví dụ như Lục trưởng lão cùng Nhị đệ tử giết địch như cắt cỏ, nơi nơi đi đến đều không có ma tu sống sót......
Sở Ngư bắt đầu thấp thỏm.
Mười năm trước dưới tình thế cấp bách hắn lừa nam chính ra khỏi Lăng Khư, nhưng nghe qua thì thấy nam chính vẫn sống khá tốt, thực lực cũng không bởi vì không bị nhốt trong Lăng Khư mà giảm đi......
Mẹ nó, nếu gặp lại liệu Sở Ngư có bị đâm chết không......
Sắp bước vào Thanh Đồ, Sở Ngư dừng lại.
Kỳ thật......Đã qua mười năm rồi. Cho dù nam chính có bao nhiêu oán khí thì cũng đã tiêu tán rồi. Cái loại tình cảm đối với hắn kia hẳn cũng đã phai nhạt.
Một bên tự mình an ủi, Sở Ngư không để ý ngự kiếm bay. Đi được một lúc mới phát hiện bản thân đi nhầm hướng. Đang quay lại, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng chợt lóe.
Có tu sĩ?
Sở Ngư yên lặng rút ra một tá bùa chú, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột này. Người nọ rất nhanh vọt lại đây, còn chưa đến gần cận đã khàn cả giọng mà rống to lên: "Phía trước có phục kích!"
Sở Ngư cũng thấy được bộ dáng người nọ. Mặt đen nhánh, con ngươi có chút đỏ lên, quần áo trên người cũng tổn hại, thê thê thảm thảm, cực kỳ đáng thương.
Tuy rằng quần áo đã rách, Sở Ngư chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là y phục của đệ tử Thiên Uyên môn.
Hắn vội vàng thu hồi bùa chú, đi qua. Người nọ thấy là Sở Ngư, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hắn như là vừa thấy quỷ.
Sở Ngư dừng trước mặt cậu, giơ tay quơ quơ: "Ngốc rồi sao?"
Người nọ ngơ ngác nhìn chằm chằm Sở Ngư hồi lâu rồi bật khóc: "Đại, Đại sư huynh! Đại sư huynh......Đệ, đệ chiêu hồn huynh về sao? Đại sư huynh, huynh trở về gặp chúng đệ sao?"
Sở Ngư: "......"
Khóe miệng Sở Ngư run rẩy một trận, vội vàng lấy ra một cái khăn lau nước mắt cho người kia. Thấy bộ dáng đáng thương của cậu, nhịn không được thở dài: "Ta còn sống, thật ngại quá, Tam sư đệ."
Không nghĩ sau khi trở về, người đầu tiên hắn gặp lại chính là vị sư đệ pháo hôi đầu óc có chút không bình thường này.
Lại nói, ở Sở gia không phải có ngọc linh hồn của nguyên chủ sao? Tại sao Tam sư đệ lại cho rằng hắn đã chết?
Còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Tam sư đệ một phen túm chặt Sở Ngư, ngự kiếm bay ngược lại hướng cậu bay tới, khóc ròng nói: "Ấn ký trên ngọc linh hồn ở Sở gia đã tắt, huynh khẳng định là quỷ......Mà mặc kệ huynh là người hay quỷ, Đại sư huynh mau đi cứu Nhị sư huynh đi! Mới vừa rồi chúng đệ bị một đội tu sĩ ma đạo phục kích, trong chúng có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nhị sư huynh liều chết ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh kia, để đệ trốn thoát......"
Lượng tin tức có chút lớn.
Sở Ngư hít sâu một hơi, lờ đi cảm xúc đột nhiên xao động, bình tĩnh suy nghĩ.
Xem ra sự tình có chút ngoài dự đoán......Lăng Khư chặt đứt liên hệ của hắn với thế giới bên ngoài, đến ngọc linh hồn cũng tắt.
Nguyên bản hắn cho rằng chỉ cần ngọc linh hồn của hắn còn sáng, sẽ không có vấn đề gì. Mười năm trước......Ngọc linh hồn của hắn tắt, những công chúa khống ở Sở gia kia phản ứng như thế nào? Đệ khống Sở Thanh phản ứng ra sao? Còn có Tạ Hi bị hắn lừa ra ngoài......
Sở Ngư thật sự không dám tưởng tượng tâm tình của bọn họ.
Nghe Tam sư đệ nói, Tạ Hi hình như đã đụng phải phiền toái lớn. Kim Đan và Nguyên Anh tuy rằng chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng so về sức mạnh thì lại chênh nhau một trời một vực. Rất nhiều thiên tài được ca tụng có thể tiến vào Kim Đan kỳ nhưng lại khó có thể bước một bước vào Nguyên Anh. Người có thể kết anh hẳn là người có tài năng ngút trời, kỳ tài được Thiên Đạo nhìn trúng.
Nhưng những kỳ tài đó đều toàn mấy trăm tuổi......
Đứa nhỏ Tạ Hi này còn chưa bằng một phần mười thọ mệnh của họ. Trong nguyên tác, thật ra Tạ Hi có thể vượt cấp mà một mình đấu với tu sĩ Nguyên Anh, nhưng hiện tại y không bị nhốt trong Lăng Khư. Nói không chừng cốt truyện có điểm lệch lạc, vạn nhất Tạ Hi bị giết thì......
Sở Ngư đau đầu, xoa xoa thái dương. Đây là nồi của hắn, hắn phải tự sửa.
Ôm tâm tình "Nam chính không thể chết được, nếu chết ta cũng chết, cũng không phải tiếp tục đóng vai này nữa", Sở Ngư dứt khoát tiến trạng thái vào chuẩn bị cho chiến tranh, yên lặng lờ đi lo lắng nhỏ loanh quanh trong lòng.
Tam sư đệ chỉ đường, Sở Ngư đi theo, rất nhanh đã đến nơi hai người bị tu sĩ ma đạo phục kích.
Rõ ràng có dấu hiệu giao chiến. Cây cối bốn phía đều bị chặt đứt, mặt đất đầy thi thể cùng máu tươi, một mảnh hỗn độn.
Hắn tới chậm rồi?
Nhìn thấy những vết máu ghê rợn đó, tim Sở Ngư lệch hai nhịp, từ đầu đến chân đều lạnh buốt. Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay run rẩy lật lên những thi thể.
Không có Tạ Hi, hệ thống cũng không có nhắc nhở kỳ quái gì.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy Tam sư đệ bên kia kêu lên: "Đại sư huynh! Nhị sư huynh ở chỗ này!"
Sở Ngư quay đầu nhìn sang.
Tam sư đệ kéo một người từ dưới vài thi thể ra, vì vừa rồi đứng ở bên này nên hắn chưa tìm qua phía đó. Chỉ nhìn thoáng qua, liền thấy Tạ Hi cả người như tắm máu.
Sở Ngư dừng một chút, cố nén kích động càng ngày càng mãnh liệt trong lòng, nhìn kĩ nam chính.
Thật ra bộ dáng lớn lên của y trong ảo cảnh cũng không khác hiện thực lắm. Chỉ là lúc này cả người y như tắm máu, không biết là máu của chính y hay máu của người khác. Trên mặt y cũng dính máu, gương mặt tái nhợt đến dọa người. Hẳn là y quá kiệt sức, hai mắt nhắm chặt, môi mím thành một đường thẳng, như là đang ngủ sâu.
Sở Ngư sợ hãi: "Còn sống không?"
Tam sư đệ còn sợ hơn, tay run run đặt dưới mũi Tạ Hi: "Còn, còn sống......"
Thật lợi hại! Nhìn bộ dáng này, nam chính hẳn đã giết hết những tu sĩ ma đạo phục kích y, cùng tu sĩ Nguyên Anh kia đánh một trận. Dưới tình huống chính mình bị trọng thương vẫn có thể ép đối phương bỏ chạy......
Tám phần là tu sĩ Nguyên Anh cũng bị y bức đến quá sức.
Tam sư đệ run giọng: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh bị thương quá nghiêm trọng, làm sao bây giờ?"
Giống như nghe được ba chữ "Đại sư huynh", mí mắt Tạ Hi đột ngột run run, bàn tay trong tay áo cũng chậm rãi nắm lại. Sở Ngư vẫn luôn chú ý Tạ Hi, nhìn động tác này liền cả kinh, lập tức rút Tầm Sanh ra. Hắn cúi đầu nhìn kiếm tuệ trên chuôi Tầm Sanh, tay không khỏi cứng lại.
Kiếm tuệ này là Tạ Hi đưa.
Khi đó là lễ Thất Tịch, Tạ Hi làm nũng bán manh đòi hắn cái túi thơm, mà túi thơm kia bất quá là hắn tùy tay mua một cái......Y lại cao hứng vô cùng, còn bí mật chuẩn bị quà đáp lễ, bện hai cái kiếm tuệ.
Sở Ngư không tự chủ được mà đem ánh mắt chuyển đến Đoạn Tuyết bên hông Tạ Hi, quả nhiên thấy được một cái kiếm tuệ giống như đúc. Cho dù trên người y nhuộm đầy máu, kiếm tuệ kia vẫn sạch sẽ.
Trong lòng bỗng nhiên có chút rầu rĩ, Sở Ngư lui về phía sau một bước, khô khan nói: "Còn có thể làm gì nữa? Mau đưa y về doanh trại."
Chỉ số thông minh của Tam sư đệ một lần nữa online, lo lắng nói: "Vậy Đại sư huynh thì sao? Sư tôn ở doanh trại. Sở gia chủ, Sở phu nhân còn có Sở đại công tử cũng ở Tiêu Hà. Huynh không muốn đi gặp bọn họ sao? Nhị sư huynh còn chưa tỉnh lại, huynh không biết ngày ấy khi huynh bị nhốt trong Lăng Khư, Nhị sư huynh có bao nhiêu tuyệt vọng......"
Sở Ngư nghe được mà chột dạ, nuốt nước miếng, lại nhìn gương mặt thê thảm của Tạ Hi. Nhớ lại khuôn mặt ngọc tuyết nho nhỏ luôn cười của Tạ Hi lúc bé, bỗng nhiên có chút lo lắng. Do dự một lúc, hắn vẫn lắc đầu: "Ta không quay về, ngươi mau đưa Ta Hi về, đừng nói với những người khác......Đặc biệt là Tạ Hi, là ta đã trở lại."
Nghe được câu cuối cùng, Tạ Hi bỗng nhiên mở bừng mắt. Con ngươi đỏ chót, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Ngư.
Ánh mắt ấy phảng phất như trái tim Tạ Hi bị đóng băng dưới một lớp băng thật dày, khi nhìn thấy Sở Ngư, ngày xuân liền đến trong nháy mắt, phá băng mà ra, thấy được một tia hy vọng.
Nhưng ở trong mắt Sở Ngư, ánh mắt kia cực kì điên cuồng, đáng sợ.
Sở Ngư đột nhiên biến sắc, sợ tới mức chân mềm nhũn. Thầm mắng bản thân không biết cố gắng, hắn không chút do dự cầm Tầm Sanh, cất bước chạy.
Phía sau truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào: "Sở Ngư! Đứng lại!"