Chương 40: Con trai ta
Vì hành vi xen vào ác liệt của Tạ Hi, Sở Ngư cảm thấy chính mình vẫn cần thiết tạo uy nghiêm sư huynh, liền lạnh mặt đem y đá ra ngoài cửa.
Giải quyết được phiền toái nhỏ, nhưng vẫn còn phiền toái lớn.
Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ nên làm thế nào để duy trì lời nói dối kia——
Tạ Hi dễ lừa, còn giúp hắn lấp liếm. Đệ khống tuy cũng dễ lừa, nhưng lời nói dối vẫn không dễ dàng duy trì......
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được Sở Thanh sau khi nghe được phụ thân mình có thể sống lại sẽ kích động đến mức nào. Hắn sẽ lập tức chuẩn bị nhân thủ khắp nơi tìm kiếm manh mối, căn bản sẽ không tin tưởng nam chính......
Bất quá, không nói cho Sở Thanh kia là năng lực của nam chính cũng là một ý hay, để hắn nghĩ rằng đây là ý tưởng của Sở Ngư tựa hồ cũng không tồi.
Sở Ngư vui sướng mà đả tọa chờ Sở Thanh trở về.
Bóng đêm dần dần dày, những vì sao rải rác trên trời. Đã là cuối mùa thu, lá cây đã rụng nhiều, qua không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi ở Thanh Đồ.
Sở Ngư vô cớ run lập cập, mở mắt ra nhìn sắc trời.
Đã qua mấy canh giờ, hiện tại là giờ Hợi*, Sở Thanh như thế nào còn chưa trở về?
(*21h)
Sở Thanh từ trước tới nay đều đúng giờ Hợi sẽ trở về, không sớm một khắc không muộn một khắc. Sau khi trở về, điều đầu tiên hắn làm chính là tới cùng Sở Ngư ngồi đầu gối sát nhau nói lời thấm thía, thẳng đến giờ Tý* mới chịu rời đi. Không phải là vì nghe nói đệ đệ cong liền không muốn tới tâm sự đi?
(*23h)
Bồi hồi một lát, Sở Ngư trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa mà ra.
Ở doanh trại Sở gia đi một vòng, Sở Thanh quả nhiên chưa trở về. Sở Ngư cân nhắc một chút: Chẳng lẽ là khi nghị sự buổi tối những lão gia hỏa kia lại dậm chân, chậm trễ chính sự nên Sở Thanh hiện nay vẫn còn đang thương nghị đối sách cho đại chiến ma tu?
Tuy rằng nghĩ như vậy cũng có khả năng, Sở Ngư vẫn là nhịn không được, cùng mấy người cấp dưới phân phó vài câu, lấy Tầm Sanh rời khỏi doanh trại.
Buổi tối trừ bỏ tu sĩ liên minh chính đạo phân thành tiểu đội khắp nơi tuần tra, những tu sĩ khác đều ở khu vực của mình đả tọa tu luyện, tranh thủ ngày mai hoặc đêm nay đi ra ngoài giết ma đạo tu sĩ.
Ở trong doanh trại Tiêu Hà du tẩu một vòng, cũng không có gì đặc biệt dẫn tới sự chú ý. Sở Ngư suy nghĩ một lát, chuyển hướng tới đại điện nghị sự Thanh Đồ.
Nơi xa đầu đường đen tối một mảnh, cái gì cũng không nhìn không rõ. Giống như là có lệ quỷ hay tà thần đang ngồi xếp bằng ở đâu, an tĩnh chờ đợi có người đưa tới cửa. Sở Ngư chậm rãi tới gần, trong lòng bất an càng lớn, tay không tự chủ được mà đè lên chuôi kiếm Tầm Sanh, mím môi, nhắc nhở bản thân đề phòng.
Bốn phía yên tĩnh, gió tây thổi từng trận nức nở như tiếng khóc. Sở Ngư có chút sởn tóc gáy, không tự chủ được mà đem Tầm Sanh rút ra ba tấc, còn chưa đi vào nơi bóng tối bao phủ kia, bả vai bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Một cỗ tê dại từ lòng bàn chân bò đến đỉnh đầu, Sở Ngư suýt nữa nhảy dựng lên, sợ hãi thiếu chút nữa lỡ miệng vỡ mà kinh hô. Hắn trở tay rút kiếm kề lên cổ người nọ, quay đầu lại.
Người nọ mặt như sương tuyết, ánh mắt yên lặng, bình tĩnh như núi mà nhìn hắn.
......
Sở Ngư ho khan thu hồi kiếm: "...... Sư tôn, sao người lại ở chỗ này?"
Còn vô thanh vô tức mà đến sau lưng hắn, cũng may tố chất tâm lý của hắn sau khi xuyên thư bị ép tăng mạnh, nếu không này một phen kinh hách này thế nào cũng làm chân hắn mềm nhũn.
Lục Khinh An lời ít mà ý nhiều: "Tiểu Tam không trở về."
Tam sư đệ mất tích?
Sở Ngư theo bản năng nói: "Tam sư đệ không phải cùng Nhị sư đệ ra ngoài tuần tra......"
Hắn nói đến một nửa thì dừng lại dưới ánh mắt lặng lẽ của Lục Khinh An cùng hồi ức của chính mình. Tạ Hi trốn trở về nhìn hắn, chỉ còn một mình Tam sư đệ...... Hơn nữa nhìn bộ dáng của Lục Khinh An, chuyện Tạ Hi tới tìm hắn hẳn đã cũng biết.
Tám phần là Tạ Hi đã ra ngoài tìm người.
Tam sư đệ tuy rằng hàng năm chỉ số thông minh đều offline nhưng vẫn được tính là lanh lợi thông minh. Huống hồ Lục Khinh An còn để lại pháp bảo trên người cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện, Lục Khinh An hẳn là sẽ không nhàn nhã cùng hắn nói chuyện như thế này.
Vấn đề là, Lục Khinh An vẫn còn ở đây chần chừ làm gì?
Tựa hồ nghe tới được tiếng lòng Sở Ngư, Lục Khinh An nói: "Ta nghe nói trong đại hội nghị sự đêm nay có ma tu lẻn vào, đả thương hai người trước khi chạy mất. Bị thương trong đó một người là Tống sư huynh."
Cho nên người phải đuổi giết tên ma tu kia sao.
Sở Ngư gật gật đầu, đang muốn nói tới việc khác, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ, rùng mình một cái: "......Đả thương hai người? Trừ bỏ chưởng môn sư thúc ra, còn có ai?"
Lục Khinh An im lặng mà nhìn hắn một lát, gật đầu nói: "Sở Thanh."
ĐM! Cư nhiên dám đả thương đệ khống!
Bất an trước đây quả nhiên không phải không rõ ngọn nguồn.
Sở Ngư hít vào một hơi: "Đại ca con ở đâu? Bị thương......Có nặng hay không? Sao lại không thấy tin tức truyền về Sở gia?"
Sẽ không đến mức không thể truyền tin tức trở lại, trừ phi Sở Thanh......
Sở Ngư không dám tưởng tượng, suy nghĩ bỗng nhiên có chút hỗn loạn. Lục Khinh An vỗ vỗ đầu hắn, trầm giọng nói: "Sở Thanh bị thương không nặng, bất quá tạm thời không tiện hành động. Hiện nay đang trong ở đại điện, không cho bất luận kẻ nào đem tin tức truyền về Sở gia."
Sở Ngư sửng sốt, ngay sau đó im lặng.
Đệ khống chính là đệ khống, phương diện nào cũng nghĩ phải bảo vệ tốt đệ đệ, chính mình bị thương cũng không muốn cho hắn biết.
Có thể ở trong đại điện đánh cho hai người bị thương rồi chạy trốn, xác định là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Không có hào quang nam chính bên cạnh, Sở Ngư cũng tự giác mà không đi xem náo nhiệt, thức thời nói: "Vậy sư tôn tiếp tục truy tìm, đệ tử đến đại điện trước."
Ánh mắt Lục Khinh An nhàn nhạt, gật gật đầu, lại không có động tác rời đi. Hắn không đi, Sở Ngư cũng không thể đi. Hắn yên lặng mà nhìn chằm chằm mặt than của Lục Khinh An, suy nghĩ nên như thế nào giúp sư tôn chữa khỏi cái bệnh này.
Sau một lúc lâu, Lục Khinh An mới thấp giọng hỏi: "Ngư nhi, hắn......Những năm đó, hắn có nói đến một người nào không?"
Ai cơ?
Sở Ngư phản xạ chậm, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Thẩm Niệm......Tiền bối, cơ hồ mỗi ngày đều nói với con hắn ở Thiên Uyên Môn có một vị tri kỉ, nói đó là người quan trọng nhất với mình."
Nguyên bản Sở Ngư còn khờ dại cho rằng người Thẩm Niệm nói đến chính là một nữ tử phong hoa tuyệt đại. Sau này đã biết xác thật là phong hoa tuyệt đại, chính là đáng tiếc không phải là nữ tử. Đã biết đối tượng là ai, thời điểm này không khỏi có chút chột dạ, hắn trộm ngắm sắc mặt Lục Khinh An.
Lục Khinh An vẫn trầm tĩnh như cũ, không hề có gợn sóng gật gật đầu: "Đi thôi."
Ngay sau đó xoay người rời đi.
Sở Ngư đã biết thuộc tính nội tại của Lục Khinh An, chân mày nhịn không được giật giật, tâm tình phức tạp càng phức tạp hơn: "...... Sư tôn, người đi ngược......"
Sau khi tiễn Lục Khinh An đã đi theo phương hướng chính xác, Sở Ngư mới lắc đầu, ngự kiếm rời đi.
Tên ma tu kia đêm nay nhất định trốn không thoát, hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
Đại điện Thanh Đồ cách doanh trại Tiêu Hà cũng không xa, Sở Ngư không còn tâm tình thảnh thơi lúc trước, ngự kiếm nhanh chóng tới đại điện. Phía trên đại điện cấm ngự kiếm, lại một đoạn cầu thang rất dài. Sở Ngư thu hồi Tầm Sanh rồi chạy lên, thầm mắng người ra cái quy định tệ hại này.
Bò lên đến bậc trên cùng, trước mắt hắn đột nhiên rộng mở thông suốt. Trước đại điện có quảng trường cực to, lúc này có vài tu sĩ rải rác xung quanh đang thấp giọng nói gì đó. Sở Ngư liếc mắt một cái liền thấy được cách đó không xa, Sở Thanh đứng ở trước tay vịn bằng thạch.
Ánh sáng trong đại điện ấm áp vui vẻ, nhưng khi chiếu đến bên ngoài vẫn kém một đoạn mới chiếu đến người hắn. Chỉ có ánh trăng thanh lãnh như tuyết trắng chiếu lên hắn, trên áo gấm màu hoa cà ẩn ẩn có thể nhìn ra vết máu thấm đậm.
Sở Ngư đột nhiên có chút không dám tiếp cận Sở Thanh.
Sở Thanh rất cô độc, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng trên thực tế hắn căn bản không có quan hệ với Sở Thanh, hắn chỉ chiếm thân thể đệ đệ người ta, không trừng còn xem như kẻ thù giết đệ đệ......
Sở Ngư do dự một lát, vẫn là chậm rãi đi qua.
Hắn cố tình dẫm ra tiếng bước chân, Sở Thanh lại như cũ yên lặng mà nhìn phía dưới, tựa hồ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại đã lâu.
Sở Ngư nhỏ giọng kêu: "Đại ca."
Thân mình Sở Thanh run lên, bỗng chốc xoay người. Thấy Sở Ngư, hắn sửng sốt chớp mắt: "Đệ đệ, sao đệ lại tới đây?"
"Nếu đệ không tới, đại ca sẽ nói cho đệ là huynh bị thương sao?" Sở Ngư trách cứ mà nhìn hắn, thấy khí sắc hắn không tồi, ánh mắt chuyển qua vai hắn, nhìn vết máu đậm kia, tâm tình có chút trầm trọng, "Đại ca, chúng ta là huynh đệ."
Đơn phương trả giá không thể gọi là tình thân.
Sở Thanh há miệng thở dốc, ánh mắt sáng lên, lại yên lặng trùng xuống, "Hiện giờ cả đệ đệ cũng muốn rời ta mà đi, ta phải......Làm quen trước một chút."
......Loại ngữ khí ưu thương như nữ nhi trong nhà sắp xuất giá này là muốn làm gì?
Chân mày Sở Ngư giật giật. Tuy rằng hắn là thụ, là người bị đè cái kia không sai, nhưng hắn chưa có nói cho Sở Thanh việc này! Vì cái gì Sở Thanh liền kết luận hắn là người phải rời đi!
Không đúng, hiện tại không phải thời điểm rối rắm loại vấn đề này.
Sở Ngư dở khóc dở cười: "Đại ca, cho dù tương lai đệ cùng sư đệ...... Kết làm đạo lữ, đệ cũng không phải sẽ không trở về Lạc Phong Cốc, chúng ta vẫn là huynh đệ, hà tất phải sầu lo như vậy?"
Sở Thanh quay mặt đi: "Lạc Phong Cốc rất lớn, trước kia khi đệ đệ không ở đó, ta còn có thể cùng phụ thân và mẫu thân trò chuyện. Hiện nay......Chỉ có ta."
Sở Ngư rối rắm đến đau trứng. Khi nhìn kỹ mới phát hiện trong mắt Sở Thanh có nước mắt nhàn nhạt. Hắn khẽ cắn môi, buông tay bày kết giới, hai tay đè lại bả vai Sở Thanh: "Đại ca, huynh nghe đệ nói."
Hắn tìm từ, đem lý do lừa Tạ Hi lúc trước nói ra: "Huynh cũng biết, kỳ trân dị bảo trong Lăng Khư nhiều đếm không xuể. Ta ở trong Lăng Khư mười năm, đã từng nhặt được một cái ngọc giản bị tổn hại. Bên trong đó ghi lại một nơi, chỉ cần đi tới nơi đó là có thể chiêu hồn tu sĩ đã hồn phi phách tán, trọng tố kim thân."
Sở Thanh trừng lớn mắt, lẩm bẩm nói: "Đệ đệ, không cần bịa đặt những lời này để an ủi ta......"
"Đại ca!" Sở Ngư hít vào một hơi, "Đệ vì sao phải lừa huynh? Xác thật có địa phương này, chỉ là đệ không biết nơi đó ở đâu nên vẫn luôn không có ra. Đại ca, huynh tỉnh lại một chút, chúng ta có thể tìm được nơi đó, đưa phụ thân trở về."
Hai tròng mắt Sở Thanh đã có chút đỏ: "......Thật sự?"
Sở Ngư không cao hứng: "Đại ca, huynh còn không tin tưởng đệ đệ của mình sao?"
Sở Thanh ôm chặt Sở Ngư, bờ vai có chút run rẩy. Sở Ngư bất đắc dĩ mà vỗ vỗ vai hắn, chạm vào mới phát giác không đúng. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình đầy máu, mặt tức khắc vặn vẹo.
Chỉ nhớ kỹ phải mau làm Sở Thanh tỉnh lại, thế nhưng đã quên hắn bị thương.
Sở Ngư triệt tiêu kết giới, nhìn chằm chằm máu trên tay. Hắn yên lặng thu tay về, đẩy Sở Thanh ra: "Đại ca, huynh bị thương ở vai sao? Bị thương có nặng không?"
Sở Thanh mặt mày thư lãng, sát khí cùng không khí âm u lúc trước đình trệ ở mặt cũng tan đi rất nhiều, thoải mái mà giật giật tay, mặt mang ý cười: "Không có việc gì."
Hắn mới nói xong, bên cạnh liền vang lên một giọng nói ôn hòa: "Tên ma tu kia là người của Xà Cốc giáo, là cao thủ dùng độc. Tay ngươi không có phế đã là tốt, ít nhất trong một tháng không thể dùng kiếm, còn nói là không có việc gì?"
Ai vậy? Cư nhiên cứ như vậy không chút lưu tình nào mà vạch trần lời an ủi của đệ khống.
Sở Ngư xoay đầu vừa thấy, trước mắt thoáng chốc sáng ngời.
Bên cạnh không biết khi nào đứng một thanh y nam tử ôn nhuận như ngọc, đuôi lông mày và khóe mắt đều treo ý cười nhợt nhạt. Hắn lớn lên không phải tuyệt đỉnh tuấn mỹ, so ra vẫn kém mấy người Tạ Hi, Lục Khinh An với Sở Thanh, nhưng cho làm người ta có một loại thoải mái như gió xuân thổi qua, không khỏi khiến lòng sinh hảo cảm.
Sở Ngư cúi đầu.
Ô, không tồi, hẳn là một người nhân ái nên mới ôm một con bạch mao hồ ly trong lòng ngực như vậy.
Sở Thanh chưa bao giờ cho người ta một sắc mặt lại tối sầm mặt mũi: "Không phải việc của ngươi. Đệ đệ, đi, chúng ta trở về."
"Sở công tử hà tất phải thấy tại hạ liền trốn?" Nam tử kia thở dài, hơi có chút mất mát.
Sở Ngư yên lặng đánh giá hắn, lại đánh giá Sở Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Kia là ai?"
Sở Thanh sắc mặt hoà hoãn lại, nhưng ánh mắt nhìn nam tử kia vẫn như cũ không tốt, cũng nhỏ giọng đáp: "Một tên ngốc."
Thanh y nam tử ho nhẹ: "Sở công tử, ta có thể nghe được."
"Nghe được thì sao?" Sở Thanh tựa hồ nhìn đến hắn liền tức giận, quay mặt đi chỉ nhìn Sở Ngư, nói: "Đệ đệ còn nhớ ta từng kể cho ngươi điều gì về Lâm Lan Phó gia không?"
Sở Ngư lâm vào trầm tư.
Lâm Lan Phó gia?
Kể khi nào?
Sở Thanh nhắc nhở: "Hội đấu giá."
Sở Ngư bừng tỉnh đại ngộ: Đcm, sự tình xa xăm như vậy, đệ khống huynh đừng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra chứ!
Bất quá hắn đã nhớ. Mười mấy năm trước, hắn mang theo Tạ Hi xuống núi trừ thủy quỷ, cùng Sở Thanh tương ngộ, chuẩn bị dùng Tinh Viêm thảo hấp dẫn thủy quỷ đem chúng một lưới bắt hết. Khi tới hội trường đấu giá, Sở Thanh cho rằng hắn tu luyện quá nóng vội, nên đã lấy ra mấy câu chuyện ví dụ về tu sĩ bị phản phệ kể cho hắn nghe.
Trong đó một cái chính là——Phó gia ở địa phương bên cạnh có một người tên Phó Lam Tuyết, tẩu hỏa nhập ma giết thân nhân của mình, rồi nhảy vực tự sát.
Phó gia?
Sở Ngư yên lặng đánh giá nam tử kia, vừa đúng lúc nam tử cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt mỉm cười: "Sở huynh, vị này chính là?"
Sở Thanh mặt vô cảm nói: "Con trai ta."
Sở Ngư: "......"
Giải quyết được phiền toái nhỏ, nhưng vẫn còn phiền toái lớn.
Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ nên làm thế nào để duy trì lời nói dối kia——
Tạ Hi dễ lừa, còn giúp hắn lấp liếm. Đệ khống tuy cũng dễ lừa, nhưng lời nói dối vẫn không dễ dàng duy trì......
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được Sở Thanh sau khi nghe được phụ thân mình có thể sống lại sẽ kích động đến mức nào. Hắn sẽ lập tức chuẩn bị nhân thủ khắp nơi tìm kiếm manh mối, căn bản sẽ không tin tưởng nam chính......
Bất quá, không nói cho Sở Thanh kia là năng lực của nam chính cũng là một ý hay, để hắn nghĩ rằng đây là ý tưởng của Sở Ngư tựa hồ cũng không tồi.
Sở Ngư vui sướng mà đả tọa chờ Sở Thanh trở về.
Bóng đêm dần dần dày, những vì sao rải rác trên trời. Đã là cuối mùa thu, lá cây đã rụng nhiều, qua không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi ở Thanh Đồ.
Sở Ngư vô cớ run lập cập, mở mắt ra nhìn sắc trời.
Đã qua mấy canh giờ, hiện tại là giờ Hợi*, Sở Thanh như thế nào còn chưa trở về?
(*21h)
Sở Thanh từ trước tới nay đều đúng giờ Hợi sẽ trở về, không sớm một khắc không muộn một khắc. Sau khi trở về, điều đầu tiên hắn làm chính là tới cùng Sở Ngư ngồi đầu gối sát nhau nói lời thấm thía, thẳng đến giờ Tý* mới chịu rời đi. Không phải là vì nghe nói đệ đệ cong liền không muốn tới tâm sự đi?
(*23h)
Bồi hồi một lát, Sở Ngư trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa mà ra.
Ở doanh trại Sở gia đi một vòng, Sở Thanh quả nhiên chưa trở về. Sở Ngư cân nhắc một chút: Chẳng lẽ là khi nghị sự buổi tối những lão gia hỏa kia lại dậm chân, chậm trễ chính sự nên Sở Thanh hiện nay vẫn còn đang thương nghị đối sách cho đại chiến ma tu?
Tuy rằng nghĩ như vậy cũng có khả năng, Sở Ngư vẫn là nhịn không được, cùng mấy người cấp dưới phân phó vài câu, lấy Tầm Sanh rời khỏi doanh trại.
Buổi tối trừ bỏ tu sĩ liên minh chính đạo phân thành tiểu đội khắp nơi tuần tra, những tu sĩ khác đều ở khu vực của mình đả tọa tu luyện, tranh thủ ngày mai hoặc đêm nay đi ra ngoài giết ma đạo tu sĩ.
Ở trong doanh trại Tiêu Hà du tẩu một vòng, cũng không có gì đặc biệt dẫn tới sự chú ý. Sở Ngư suy nghĩ một lát, chuyển hướng tới đại điện nghị sự Thanh Đồ.
Nơi xa đầu đường đen tối một mảnh, cái gì cũng không nhìn không rõ. Giống như là có lệ quỷ hay tà thần đang ngồi xếp bằng ở đâu, an tĩnh chờ đợi có người đưa tới cửa. Sở Ngư chậm rãi tới gần, trong lòng bất an càng lớn, tay không tự chủ được mà đè lên chuôi kiếm Tầm Sanh, mím môi, nhắc nhở bản thân đề phòng.
Bốn phía yên tĩnh, gió tây thổi từng trận nức nở như tiếng khóc. Sở Ngư có chút sởn tóc gáy, không tự chủ được mà đem Tầm Sanh rút ra ba tấc, còn chưa đi vào nơi bóng tối bao phủ kia, bả vai bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Một cỗ tê dại từ lòng bàn chân bò đến đỉnh đầu, Sở Ngư suýt nữa nhảy dựng lên, sợ hãi thiếu chút nữa lỡ miệng vỡ mà kinh hô. Hắn trở tay rút kiếm kề lên cổ người nọ, quay đầu lại.
Người nọ mặt như sương tuyết, ánh mắt yên lặng, bình tĩnh như núi mà nhìn hắn.
......
Sở Ngư ho khan thu hồi kiếm: "...... Sư tôn, sao người lại ở chỗ này?"
Còn vô thanh vô tức mà đến sau lưng hắn, cũng may tố chất tâm lý của hắn sau khi xuyên thư bị ép tăng mạnh, nếu không này một phen kinh hách này thế nào cũng làm chân hắn mềm nhũn.
Lục Khinh An lời ít mà ý nhiều: "Tiểu Tam không trở về."
Tam sư đệ mất tích?
Sở Ngư theo bản năng nói: "Tam sư đệ không phải cùng Nhị sư đệ ra ngoài tuần tra......"
Hắn nói đến một nửa thì dừng lại dưới ánh mắt lặng lẽ của Lục Khinh An cùng hồi ức của chính mình. Tạ Hi trốn trở về nhìn hắn, chỉ còn một mình Tam sư đệ...... Hơn nữa nhìn bộ dáng của Lục Khinh An, chuyện Tạ Hi tới tìm hắn hẳn đã cũng biết.
Tám phần là Tạ Hi đã ra ngoài tìm người.
Tam sư đệ tuy rằng hàng năm chỉ số thông minh đều offline nhưng vẫn được tính là lanh lợi thông minh. Huống hồ Lục Khinh An còn để lại pháp bảo trên người cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện, Lục Khinh An hẳn là sẽ không nhàn nhã cùng hắn nói chuyện như thế này.
Vấn đề là, Lục Khinh An vẫn còn ở đây chần chừ làm gì?
Tựa hồ nghe tới được tiếng lòng Sở Ngư, Lục Khinh An nói: "Ta nghe nói trong đại hội nghị sự đêm nay có ma tu lẻn vào, đả thương hai người trước khi chạy mất. Bị thương trong đó một người là Tống sư huynh."
Cho nên người phải đuổi giết tên ma tu kia sao.
Sở Ngư gật gật đầu, đang muốn nói tới việc khác, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ, rùng mình một cái: "......Đả thương hai người? Trừ bỏ chưởng môn sư thúc ra, còn có ai?"
Lục Khinh An im lặng mà nhìn hắn một lát, gật đầu nói: "Sở Thanh."
ĐM! Cư nhiên dám đả thương đệ khống!
Bất an trước đây quả nhiên không phải không rõ ngọn nguồn.
Sở Ngư hít vào một hơi: "Đại ca con ở đâu? Bị thương......Có nặng hay không? Sao lại không thấy tin tức truyền về Sở gia?"
Sẽ không đến mức không thể truyền tin tức trở lại, trừ phi Sở Thanh......
Sở Ngư không dám tưởng tượng, suy nghĩ bỗng nhiên có chút hỗn loạn. Lục Khinh An vỗ vỗ đầu hắn, trầm giọng nói: "Sở Thanh bị thương không nặng, bất quá tạm thời không tiện hành động. Hiện nay đang trong ở đại điện, không cho bất luận kẻ nào đem tin tức truyền về Sở gia."
Sở Ngư sửng sốt, ngay sau đó im lặng.
Đệ khống chính là đệ khống, phương diện nào cũng nghĩ phải bảo vệ tốt đệ đệ, chính mình bị thương cũng không muốn cho hắn biết.
Có thể ở trong đại điện đánh cho hai người bị thương rồi chạy trốn, xác định là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Không có hào quang nam chính bên cạnh, Sở Ngư cũng tự giác mà không đi xem náo nhiệt, thức thời nói: "Vậy sư tôn tiếp tục truy tìm, đệ tử đến đại điện trước."
Ánh mắt Lục Khinh An nhàn nhạt, gật gật đầu, lại không có động tác rời đi. Hắn không đi, Sở Ngư cũng không thể đi. Hắn yên lặng mà nhìn chằm chằm mặt than của Lục Khinh An, suy nghĩ nên như thế nào giúp sư tôn chữa khỏi cái bệnh này.
Sau một lúc lâu, Lục Khinh An mới thấp giọng hỏi: "Ngư nhi, hắn......Những năm đó, hắn có nói đến một người nào không?"
Ai cơ?
Sở Ngư phản xạ chậm, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Thẩm Niệm......Tiền bối, cơ hồ mỗi ngày đều nói với con hắn ở Thiên Uyên Môn có một vị tri kỉ, nói đó là người quan trọng nhất với mình."
Nguyên bản Sở Ngư còn khờ dại cho rằng người Thẩm Niệm nói đến chính là một nữ tử phong hoa tuyệt đại. Sau này đã biết xác thật là phong hoa tuyệt đại, chính là đáng tiếc không phải là nữ tử. Đã biết đối tượng là ai, thời điểm này không khỏi có chút chột dạ, hắn trộm ngắm sắc mặt Lục Khinh An.
Lục Khinh An vẫn trầm tĩnh như cũ, không hề có gợn sóng gật gật đầu: "Đi thôi."
Ngay sau đó xoay người rời đi.
Sở Ngư đã biết thuộc tính nội tại của Lục Khinh An, chân mày nhịn không được giật giật, tâm tình phức tạp càng phức tạp hơn: "...... Sư tôn, người đi ngược......"
Sau khi tiễn Lục Khinh An đã đi theo phương hướng chính xác, Sở Ngư mới lắc đầu, ngự kiếm rời đi.
Tên ma tu kia đêm nay nhất định trốn không thoát, hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
Đại điện Thanh Đồ cách doanh trại Tiêu Hà cũng không xa, Sở Ngư không còn tâm tình thảnh thơi lúc trước, ngự kiếm nhanh chóng tới đại điện. Phía trên đại điện cấm ngự kiếm, lại một đoạn cầu thang rất dài. Sở Ngư thu hồi Tầm Sanh rồi chạy lên, thầm mắng người ra cái quy định tệ hại này.
Bò lên đến bậc trên cùng, trước mắt hắn đột nhiên rộng mở thông suốt. Trước đại điện có quảng trường cực to, lúc này có vài tu sĩ rải rác xung quanh đang thấp giọng nói gì đó. Sở Ngư liếc mắt một cái liền thấy được cách đó không xa, Sở Thanh đứng ở trước tay vịn bằng thạch.
Ánh sáng trong đại điện ấm áp vui vẻ, nhưng khi chiếu đến bên ngoài vẫn kém một đoạn mới chiếu đến người hắn. Chỉ có ánh trăng thanh lãnh như tuyết trắng chiếu lên hắn, trên áo gấm màu hoa cà ẩn ẩn có thể nhìn ra vết máu thấm đậm.
Sở Ngư đột nhiên có chút không dám tiếp cận Sở Thanh.
Sở Thanh rất cô độc, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng trên thực tế hắn căn bản không có quan hệ với Sở Thanh, hắn chỉ chiếm thân thể đệ đệ người ta, không trừng còn xem như kẻ thù giết đệ đệ......
Sở Ngư do dự một lát, vẫn là chậm rãi đi qua.
Hắn cố tình dẫm ra tiếng bước chân, Sở Thanh lại như cũ yên lặng mà nhìn phía dưới, tựa hồ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại đã lâu.
Sở Ngư nhỏ giọng kêu: "Đại ca."
Thân mình Sở Thanh run lên, bỗng chốc xoay người. Thấy Sở Ngư, hắn sửng sốt chớp mắt: "Đệ đệ, sao đệ lại tới đây?"
"Nếu đệ không tới, đại ca sẽ nói cho đệ là huynh bị thương sao?" Sở Ngư trách cứ mà nhìn hắn, thấy khí sắc hắn không tồi, ánh mắt chuyển qua vai hắn, nhìn vết máu đậm kia, tâm tình có chút trầm trọng, "Đại ca, chúng ta là huynh đệ."
Đơn phương trả giá không thể gọi là tình thân.
Sở Thanh há miệng thở dốc, ánh mắt sáng lên, lại yên lặng trùng xuống, "Hiện giờ cả đệ đệ cũng muốn rời ta mà đi, ta phải......Làm quen trước một chút."
......Loại ngữ khí ưu thương như nữ nhi trong nhà sắp xuất giá này là muốn làm gì?
Chân mày Sở Ngư giật giật. Tuy rằng hắn là thụ, là người bị đè cái kia không sai, nhưng hắn chưa có nói cho Sở Thanh việc này! Vì cái gì Sở Thanh liền kết luận hắn là người phải rời đi!
Không đúng, hiện tại không phải thời điểm rối rắm loại vấn đề này.
Sở Ngư dở khóc dở cười: "Đại ca, cho dù tương lai đệ cùng sư đệ...... Kết làm đạo lữ, đệ cũng không phải sẽ không trở về Lạc Phong Cốc, chúng ta vẫn là huynh đệ, hà tất phải sầu lo như vậy?"
Sở Thanh quay mặt đi: "Lạc Phong Cốc rất lớn, trước kia khi đệ đệ không ở đó, ta còn có thể cùng phụ thân và mẫu thân trò chuyện. Hiện nay......Chỉ có ta."
Sở Ngư rối rắm đến đau trứng. Khi nhìn kỹ mới phát hiện trong mắt Sở Thanh có nước mắt nhàn nhạt. Hắn khẽ cắn môi, buông tay bày kết giới, hai tay đè lại bả vai Sở Thanh: "Đại ca, huynh nghe đệ nói."
Hắn tìm từ, đem lý do lừa Tạ Hi lúc trước nói ra: "Huynh cũng biết, kỳ trân dị bảo trong Lăng Khư nhiều đếm không xuể. Ta ở trong Lăng Khư mười năm, đã từng nhặt được một cái ngọc giản bị tổn hại. Bên trong đó ghi lại một nơi, chỉ cần đi tới nơi đó là có thể chiêu hồn tu sĩ đã hồn phi phách tán, trọng tố kim thân."
Sở Thanh trừng lớn mắt, lẩm bẩm nói: "Đệ đệ, không cần bịa đặt những lời này để an ủi ta......"
"Đại ca!" Sở Ngư hít vào một hơi, "Đệ vì sao phải lừa huynh? Xác thật có địa phương này, chỉ là đệ không biết nơi đó ở đâu nên vẫn luôn không có ra. Đại ca, huynh tỉnh lại một chút, chúng ta có thể tìm được nơi đó, đưa phụ thân trở về."
Hai tròng mắt Sở Thanh đã có chút đỏ: "......Thật sự?"
Sở Ngư không cao hứng: "Đại ca, huynh còn không tin tưởng đệ đệ của mình sao?"
Sở Thanh ôm chặt Sở Ngư, bờ vai có chút run rẩy. Sở Ngư bất đắc dĩ mà vỗ vỗ vai hắn, chạm vào mới phát giác không đúng. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình đầy máu, mặt tức khắc vặn vẹo.
Chỉ nhớ kỹ phải mau làm Sở Thanh tỉnh lại, thế nhưng đã quên hắn bị thương.
Sở Ngư triệt tiêu kết giới, nhìn chằm chằm máu trên tay. Hắn yên lặng thu tay về, đẩy Sở Thanh ra: "Đại ca, huynh bị thương ở vai sao? Bị thương có nặng không?"
Sở Thanh mặt mày thư lãng, sát khí cùng không khí âm u lúc trước đình trệ ở mặt cũng tan đi rất nhiều, thoải mái mà giật giật tay, mặt mang ý cười: "Không có việc gì."
Hắn mới nói xong, bên cạnh liền vang lên một giọng nói ôn hòa: "Tên ma tu kia là người của Xà Cốc giáo, là cao thủ dùng độc. Tay ngươi không có phế đã là tốt, ít nhất trong một tháng không thể dùng kiếm, còn nói là không có việc gì?"
Ai vậy? Cư nhiên cứ như vậy không chút lưu tình nào mà vạch trần lời an ủi của đệ khống.
Sở Ngư xoay đầu vừa thấy, trước mắt thoáng chốc sáng ngời.
Bên cạnh không biết khi nào đứng một thanh y nam tử ôn nhuận như ngọc, đuôi lông mày và khóe mắt đều treo ý cười nhợt nhạt. Hắn lớn lên không phải tuyệt đỉnh tuấn mỹ, so ra vẫn kém mấy người Tạ Hi, Lục Khinh An với Sở Thanh, nhưng cho làm người ta có một loại thoải mái như gió xuân thổi qua, không khỏi khiến lòng sinh hảo cảm.
Sở Ngư cúi đầu.
Ô, không tồi, hẳn là một người nhân ái nên mới ôm một con bạch mao hồ ly trong lòng ngực như vậy.
Sở Thanh chưa bao giờ cho người ta một sắc mặt lại tối sầm mặt mũi: "Không phải việc của ngươi. Đệ đệ, đi, chúng ta trở về."
"Sở công tử hà tất phải thấy tại hạ liền trốn?" Nam tử kia thở dài, hơi có chút mất mát.
Sở Ngư yên lặng đánh giá hắn, lại đánh giá Sở Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Kia là ai?"
Sở Thanh sắc mặt hoà hoãn lại, nhưng ánh mắt nhìn nam tử kia vẫn như cũ không tốt, cũng nhỏ giọng đáp: "Một tên ngốc."
Thanh y nam tử ho nhẹ: "Sở công tử, ta có thể nghe được."
"Nghe được thì sao?" Sở Thanh tựa hồ nhìn đến hắn liền tức giận, quay mặt đi chỉ nhìn Sở Ngư, nói: "Đệ đệ còn nhớ ta từng kể cho ngươi điều gì về Lâm Lan Phó gia không?"
Sở Ngư lâm vào trầm tư.
Lâm Lan Phó gia?
Kể khi nào?
Sở Thanh nhắc nhở: "Hội đấu giá."
Sở Ngư bừng tỉnh đại ngộ: Đcm, sự tình xa xăm như vậy, đệ khống huynh đừng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra chứ!
Bất quá hắn đã nhớ. Mười mấy năm trước, hắn mang theo Tạ Hi xuống núi trừ thủy quỷ, cùng Sở Thanh tương ngộ, chuẩn bị dùng Tinh Viêm thảo hấp dẫn thủy quỷ đem chúng một lưới bắt hết. Khi tới hội trường đấu giá, Sở Thanh cho rằng hắn tu luyện quá nóng vội, nên đã lấy ra mấy câu chuyện ví dụ về tu sĩ bị phản phệ kể cho hắn nghe.
Trong đó một cái chính là——Phó gia ở địa phương bên cạnh có một người tên Phó Lam Tuyết, tẩu hỏa nhập ma giết thân nhân của mình, rồi nhảy vực tự sát.
Phó gia?
Sở Ngư yên lặng đánh giá nam tử kia, vừa đúng lúc nam tử cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt mỉm cười: "Sở huynh, vị này chính là?"
Sở Thanh mặt vô cảm nói: "Con trai ta."
Sở Ngư: "......"