Chương 42: Vấn đề sở hữu
Một đội tu sĩ từ bên cạnh bước tới, cả nam lẫn nữ có hơn mười người, Tống Kinh Nghĩa đứng ở phía trước nhất. Biểu cảm nhìn Sở Ngư của gã phảng phất như nhìn ác quỷ, sắc mặt tái nhợt, môi có chút run run.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy nụ cười của Sở Ngư, loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng cùng chột dạ đồng thời tăng lên, làm cơ thể gã run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Tâm tình Sở Ngư đang khá tốt.
Từ khi ra khỏi Lăng Khư tới nay, một đường đi đến Thanh Đồ chỉ cần nhắc tới Tống Kinh Nghĩa là các tu sĩ sẽ lắc đầu, cảm thán "Xui xẻo". Chưa bao giờ có ai xui xẻo như vậy. Mỗi lần cùng ma tu giao đấu, gã đều là người xui xẻo nhất. Hơn nữa, ma đạo Mị Âm Cốc không biết vì sao đối với gã đặc biệt cảm thấy hứng thú, mỗi lần đều sẽ chiếu cố riêng gã.
Chỉ có thể nói, Tống Kinh Nghĩa có thể sống đến bây giờ, mệnh cũng thật lớn.
Sở Ngư yên lặng khen ngợi: Thiếu chủ Mị Âm Cốc quả nhiên nói là làm. Nói muốn chiếu cố Tống Kinh Nghĩa nhiều một chút, liền chiếu cố không thiếu một cái gì.
Tuy rằng gã vẫn là bộ dáng nhân mô cẩu dạng, nhưng rõ ràng tâm lý và thể xác đều đã mệt mỏi, tinh thần uể oải. Trước đó không lâu nghe nói gã thiếu chút nữa bị hút mất dương khí. Đáng tiếc thật, tại sao lại là thiếu chút nữa chứ?
Thấy Tống Kinh Nghĩa vẫn luôn chậm chạp không tiến lên, mấy đồng môn kích động phía sau đều kêu lên: "Tống sư huynh, huynh sao lại đứng bất động như vậy?"
"Sở sư huynh! Thật sự là Sở sư huynh! Ta không nhìn lầm!"
"Sở sư huynh từ Lăng Khư trở ra rồi!"
Sở Ngư hướng bọn họ hơi hơi gật đầu. Tống Kinh Nghĩa cũng phản ứng lại, một bước đi đến trước người Sở Ngư, kéo tay hắn, sắc mặt kích động: "Sở sư đệ? Thật sự là ngươi? Ta, ta thật là quá kích động......"
Chân mày Sở Ngư giật giật, bị loại nhiệt tình giả dối này làm ghê tởm. Hắn còn chưa đánh bay tay gã, Sở Thanh bên cạnh đã bạo nộ.
Sắc mặt Sở Thanh lạnh lùng, rút ra Tam Hỏa, kề trên cổ Tống Kinh Nghĩa, thanh âm lạnh băng: "Buông cái tay dơ bẩn của ngươi ra, nếu không ta lập tức lấy đầu ngươi."
Cả người Tống Kinh Nghĩa cứng đờ.
Gã không phải không biết tính tình bao bọc đệ đệ nổi tiếng của Sở Thanh, chỉ là muốn mượn cử chỉ thân mật này để giảm bớt một chút xấu hổ vừa rồi. Không nghĩ Sở Thanh từ trước đến nay tính tình nhẹ nhàng cư nhiên không nói hai lời trực tiếp rút kiếm.
Mấy đệ tử phía sau cũng hoảng sợ: "Sở công tử! Thủ hạ lưu tình!"
Hàn khí trong mắt Sở Thanh càng thịnh, Tống Kinh Nghĩa bị nhìn đến cả lưng phát lạnh, cười gượng buông tay Sở Ngư, cẩn thận mà thối lui, lắc đầu: "Sở đại công tử cớ phải nổi giận như vậy? Tại hạ bất quá nhìn thấy Sở sư đệ bình an trở về nên nhất thời cao hứng......"
Sở Thanh không tin bộ dạng này của gã, lạnh lùng liếc mắt một cái rồi thu hồi Tam Hỏa. Nếu không phải Sở Ngư bận tâm sư môn không cho hắn động thủ, vừa rồi hắn rất muốn chém gã một kiếm.
Đám đệ tử phía sau kia không phát hiện ra sát ý rất nhỏ của Sở Thanh cùng hành động mất tự nhiên của Tống Kinh Nghĩa. Như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười chen tới hỏi Sở Ngư cái này cái kia. Sở Ngư trả lời không kịp, lại muốn bảo trì ngoại hình của nguyên chủ sao cho không OOC, hắn liền trầm tĩnh, khoanh tay không nói.
Thật lâu không tỏ ra cao quý lãnh diễm, bỗng nhiên dùng lại được loại kỹ năng này thế nhưng cảm giác cũng không tệ lắm......
Thấy Sở Ngư chỉ nhàn nhạt gật đầu hoặc lắc đầu, mấy nữ đệ tử kinh hỉ đến choáng váng đầu óc cũng lấy lại tinh thần, nhớ lại tính tình Sở Ngư, liền rụt cổ thối lui.
Sở Ngư nhìn Tống Kinh Nghĩa bị đẩy sang một bên, thong dong nói: "Ta đang muốn đi bái kiến chưởng môn sư thúc. Tống sư huynh, đi cùng không?"
Tống Kinh Nghĩa hiện tại đầu óc lộn xộn, nhìn Sở Ngư liền chột dạ. Nghe được đề nghị của hắn, đang muốn không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt, mấy nữ đệ tử lại vui mừng và đáp ứng: "Tốt quá! Tống sư huynh, đi nhanh đi?"
Tống Kinh Nghĩa thật sự rất muốn nổi giận, đem mấy nữ đệ tử trong mắt chỉ có bề ngoài xấu đẹp này quát một trận. Nhưng bận tâm đến hình tượng quân tử khiêm tốn của mình, khóe miệng gã run rẩy một trận, chậm rãi gật đầu. Ánh mắt nhìn Sở Ngư phức tạp quỷ dị.
Nếu một, hai lần không được, vậy thêm vài lần nữa.
Chẳng lẽ Sở Ngư thật sự được trời cao chiếu cố, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết?
Sở Ngư muốn đi gặp Tống Viễn Trác, thuận tiện cho mọi người biết hắn đã trở lại, miễn cho sau này đại diện Sở gia đi tuần tra bị người khác nghĩ là quỷ. Không nghĩ còn chưa tới gần phòng của Tống Viễn Trác phòng, đã bị người ta mời đi.
"Chưởng môn thân bị trọng thương, không tiện gặp khách. Nghe nói Sở sư huynh bình an trở về, chưởng môn cũng rất cao hứng. Đợi chưởng môn tĩnh dưỡng xong, nhất định sẽ tự mình đến chúc mừng một phen."
Tống Viễn Trác dẫn một nhóm người ra ngoài mấy ngày vừa mới trở về, đúng lúc gặp được Sở Ngư. Nghe nói chưởng môn bị thương, mọi người đều biến đổi sắc mặt, đặc biệt là Tống Kinh Nghĩa. Sắc mặt gã nháy mắt tái nhợt, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Biểu cảm này của gã nhìn có vẻ chân thật. Sở Ngư liếc gã một cái, nhớ lại một chút về thân thế Tống Kinh Nghĩa.
Cực kỳ tầm thường. Gã là hậu nhân của một gia tộc nhỏ không thể nhỏ hơn nữa trong Tu chân giới. Trong gia tộc kia người có linh mạch đã không nhiều, còn xuống dốc theo năm. Tống Kinh Nghĩa tuy có linh mạch, tư chất cũng không tồi, nhưng vẫn không có công pháp tu hành thích hợp.
Thẳng đến một ngày, Tống Kinh Nghĩa ngẫu nhiên được Tống Viễn Trác đi ngang qua coi trọng, cho gã sửa thành họ Tống, mang về Thiên Uyên Môn. Có lẽ là bởi vì Tống Viễn Trác cùng đạo lữ vẫn luôn không có con, liền đối xử với Tống Kinh Nghĩa như thân tử, tình cảm thâm hậu.
Tống Kinh Nghĩa sắc mặt trắng bệch: "Trọng thương? Nghiêm trọng đến mức nào?"
Đệ tử kia ấp úng đáp không ra tiếng, Tống Kinh Nghĩa lông mày dựng thẳng, đẩy người ra trực tiếp chạy vào tiểu viện.
Thấy đệ tử kia không ngăn cản, hẳn là Tống Viễn Trác đã phân phó chỉ cho Tống Kinh Nghĩa đi vào.
Sở Ngư hơi nhướng mày, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Bất quá tới bái kiến Tống Viễn Trác vốn dĩ chỉ là đi ngang qua sân khấu, quan trọng vẫn là đi gặp Lục Khinh An. Sở Ngư hướng đám đệ tử theo phía sau gật đầu, xoay người cùng Sở Thanh đi tìm Lục Khinh An.
Chúng đệ tử hai mắt nhìn nhau, nghĩ đến Lục Khinh An mặt lạnh băng như quan tài, đồng thời run lập cập, đều không dám theo sau xem náo nhiệt.
Khi đến tiểu viện, Lục Khinh An theo lẽ thường ở trong sân ngồi lau kiếm, Tam sư đệ biểu cảm u buồn mà ngồi xổm một bên, không thấy Tạ Hi.
Sở Ngư hướng Lục Khinh An chắp tay, đang muốn nói chuyện, Lục Khinh An gật đầu, ngắt lời hắn: "Về sau tuần tra đi theo vi sư."
Sở Ngư khiếp sợ.
Hay là sư tôn còn biết thuật đọc tâm?
Lục Khinh An không ngẩng đầu lên, lại phảng phất nghe được tiếng nói tròn lòng Sở Ngư, tiếp tục lau kiếm: "Sở Thanh bị thương, Ngư nhi cũng nên chia sẻ gánh nặng."
Sở Thanh nhịn không được mở miệng: "Đệ đệ chỉ là tạm thời làm thay thế ta một thời gian."
Lục Khinh An gật gật đầu: "Mấy ngày này, cho Ngư nhi về đây đi."
Sắc mặt Sở Thanh đại kinh thất sắc: "Không được!"
Lục Khinh An nói: "Nếu muốn cùng hành động, ở cùng một chỗ sẽ tiện hơn rất nhiều."
Rốt cuộc là Sở gia đang cầu người, Sở Thanh sắc mặt phức tạp một trận, khẽ cắn môi: "Không được!"
"Cho Ngư nhi trở lại."
"Không được!"
"......"
Sở Ngư nhìn Sở Thanh cùng Lục Khinh An, thấy bọn họ chỉ lặp lại đối thoại vô nghĩa, xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn sang Tam sư đệ. Hai mắt hắn thoáng chốc sáng ngời, tiến đến trước người cậu, thân thiết gọi: "Tam sư đệ."
Tam sư đệ khiếp sợ.
Cậu thật sự khiếp sợ, đột nhiên nhảy dựng lên, "Bốp" một cái đập đầu lên thân cây, đau đến mức nước mắt lưng tròng. Hai người Lục Khinh An cùng Sở Thanh vẫn đang lặp lại đối thoại vô nghĩa kia quay đầu nhìn, im lặng một lát, tiếp tục nói chuyện.
Sở Ngư dở khóc dở cười, xoa xoa đầu Tam sư đệ, Tam sư đệ biểu cảm tức khắc càng hoảng sợ: "Đừng, đừng, đừng! Đại sư huynh! Đệ nghe được Nhị sư huynh nói mớ, nói ai dám chạm vào huynh sẽ giết người đó......"
"......"
Sở Ngư không nói gì, chớp mắt một cái, thu hồi tay, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đã trở lại? Chạy đi chơi chỗ nào vậy?"
"Đệ......" Tam sư đệ ủy khuất cực kỳ, "Đại sư huynh, huynh phải làm chủ cho đệ!"
Sở Ngư hiền hoà nói: "Bị ai khi dễ? Chỉ cần không phải Nguyên Anh kỳ, ta giúp ngươi giết."
"Một tên biến thái!" Tam sư đệ căm giận nhiên, "Một đại nam nhân ngoại hình giống như nữ tử, lại còn dâm tà! Quả nhiên ma tu đều không phải loại gì tốt! Nếu không phải Nhị sư huynh kịp thời đuổi tới, đệ, đệ thiếu chút nữa đã......"
Sở Ngư sờ sờ cằm: "Ngươi biết là ai không?"
Tam sư đệ rưng rưng gật đầu: "Đệ nghe được có người gọi hắn là thiếu chủ, hình như là ma tu Mị Âm Cốc."
Nụ cười của Sở Ngư cứng đờ: "......"
......A, là thiếu chủ các hạ à. Mười năm không gặp vẫn biến thái như cũ, còn biến thái đến sư đệ của hắn.
Từ từ, Tạ Hi cũng biết vị thiếu chủ kia? Thiếu chủ Mị Âm Cốc đi ra ngoài không có khả năng sẽ đi một thân một mình. Tạ Hi ở đâu? Không phải là lại cứng đối cứng nên bị thương đi?
Sở Ngư run run một chút, vội vàng truy vấn tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Tam sư đệ nói: "Cái tên biến thái kia nhìn thấy Nhị sư huynh tới, hỏi đệ có biết Đại sư huynh hay không. Đệ nói không biết, hắn lại hỏi đệ huynh có phải đã rời khỏi Lăng Khư hay không. Vốn dĩ đệ không muốn trả lời, nhưng vừa nhìn vào hai mắt hắn, đầu óc liền không phải do chính mình điều khiển, trả lời hắn......"
Nói tới đây, Tam sư đệ có chút chột dạ, trộm nhìn thần sắc Sở Ngư. Thấy hắn không tức giận, cậu liền đánh bạo tiếp tục nói: "Hắn sau khi biết huynh trở về, nói "thú vị" rồi rời đi. Nhưng nhị sư huynh khi nhìn thấy hắn thì như phát điên, bắt đệ trở về trước, ngay sau đó liền đuổi theo. Một đêm chưa về......"
Nhìn thấy đầu sỏ làm hắn bị nhốt ở Lăng Khư mười năm, Tạ Hi không điên mới là lạ.
Chân mày Sở Ngư giật giật: "Một đêm chưa về? Còn chưa trở về? Vì cái gì không phái người theo sau? Đối phương có bao nhiêu người?"
Tam sư đệ lắc đầu: "Sư tôn nói không cần lo lắng, Nhị sư huynh...... A! Nhị sư huynh!"
Sở Ngư lo lắng Tạ Hi đến mất kiên nhẫn: "Gọi một tiếng Nhị sư huynh là đủ rồi, ngươi muốn nói gì?"
Còn "A" nữa, đây là mở đầu của thơ trữ tình sao?
Tam sư đệ run run rẩy rẩy: "Đại, Đại sư huynh......Nhị sư huynh ở sau lưng huynh."
Sở Ngư im lặng, ngồi xổm trên mặt đất không muốn quay đầu lại. Vừa rồi......Lúc hắn truy vấn có phải có chút quá cấp bách, quá bại lộ liểu hay không?
Quá không rụt rè!
Thanh âm phía sau chậm rãi như gió, trong sáng mang ý cười: "Sư huynh, ta đã trở về. Đối phương có mười ba người, ta giết năm người. Đáng tiếc thiếu chủ kia lại chạy thoát."
Sở Ngư cứng đờ một lúc lâu, nhìn Tam sư đệ vừa lăn vừa bò mà chạy, thầm mắng một tiếng không nghĩa khí. Lại ngồi xổm một lát, Sở Ngư khẽ cắn môi, dứt khoát đứng lên. Không biết là ngồi xổm lâu quá nên chân nhũn hay là vì điều gì khác, thân mình hắn lảo đảo chực ngã, bên hông bỗng dưng bị nắm chặt thẳng, sau lưng liền đụng phải một bờ ngực.
Tạ Hi như cũ không nhanh không chậm mà cười: "Sư huynh, cẩn thận."
Bên cạnh đã có hai ánh mắt nhìn tới, chân mày Sở Ngư giật giật, ho khan một tiếng, tưởng tránh ra khỏi vòng tay của Tạ Hi. Không nghĩ đứa nhỏ này ôm chặt muốn chết, Sở Ngư vặn không nổi tay y.
Từ khoé mắt l có thể thấy Sở Thanh đã bắt đầu rút kiếm, Sở Ngư mặt đen: "Còn ra thể thống gì không! Muốn mất đầu sao? Buông ta ra."
Tạ Hi hôm qua cầu hoan bị từ chối, trong lòng rất là có chút ủy khuất nhỏ, liếc xéo Sở Thanh một cái, đạm thanh nói: "Nếu mất đầu thì sư huynh sẽ nguyện ý cùng sư đệ ở bên nhau, thì rất giá trị."
Nghe ngữ khí nghiêm túc của y, Sở Ngư hô hấp đình trệ, cười gượng một chút, có chút không biết phải nói tiếp như thế nào. Nghiêng đầu thấy Sở Thanh thật sự muốn rút kiếm lại đây, Sở Ngư vội vàng đẩy Tạ Hi ra. Tạ Hi rũ mắt nhìn hắn, cũng không cứng đầu nữa, chỉ là ánh mắt kỳ dị. Y buông hắn ra rồi đứng ở một bên, nhàn nhạt mà nhìn Sở Thanh đi tới.
Sở Thanh ma kiếm soàn soạt, ánh mắt đầy sát khí, hùng hổ. Không để hắn mở miệng, Sở Ngư vội vàng đổi chủ đề, diệt ngòi nổ: "Đại ca, thảo luận như thế nào rồi?"
Sở Thanh dừng một chút, trừng mắt nhìn Tạ Hi, rất là khó chịu: "Về sau đệ đệ sẽ ở tại đây một ngày, về Sở gia một ngày. Đệ đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ mau khỏi bệnh, không ủy khuất đệ phải chạy tới chạy lui......"
Tam sư đệ đột nhiên ở sau thân cây ló ra cái đầu, rụt rè nói: "Sở đại công tử để Đại sư huynh thường trú tại đây, Đại sư huynh sẽ không cần chạy tới chạy lui như vậy......"
Sở Thanh quét ánh mắt lạnh buốt hình viên đạn qua: "Câm miệng."
Sau khi vui vẻ quyết định xong vấn đề sở hữu Sở Ngư, việc Sở Ngư hôm nay ở Thiên Uyên Môn hay vẫn ở Sở gia lại là một vấn đề trọng đại khác.
Sở Thanh không rảnh tìm Tạ Hi gây phiền toái, lại bắt đầu cùng Lục Khinh An khua môi múa mép. Sở Ngư trộm liếc, kéo Tạ Hi muốn tìm nơi nào khác nói chuyện tâm tư. Còn chưa đi được hai bước, bên tai liền vang lên tiếng Sở Thanh: "Đệ đệ, trở về."
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, lôi Tạ Hi ngồi xuống một bên, sắc mặt đầy nghiêm túc mà cẩn thận kiểm tra Tạ Hi.
Không tồi, sắc mặt vẫn hồng nhuận như cũ, áo gấm tuyết trắng vẫn nguyên vẹn, túi thơm bên hông sạch sẽ như mới, kiếm tuệ treo trên trường phiêu phiêu, không có nhiễm một chút máu nào.
"Có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh kỳ? Ngươi có bị thương không?"
Tối tăm trong mắt Tạ Hi vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán, cười tươi sáng: "Hai tên mà thôi. Không có bị thương, sư huynh không cần lo lắng." Dừng một chút, y nhăn nhăn mày, "Sư huynh vẫn là lo lắng đi, sư đệ đã lâu rồi không có được sư huynh quan tâm."
Sở Ngư ngẩn ra, đột nhiên thấy chua xót, đau lòng mà xoa đầu đứa nhỏ, nhất thời xúc động, buột miệng thốt ra: "Đại ca, hôm nay đệ ở lại đây đi."
Sở Thanh quay đầu nhìn, vừa vặn thấy Tạ Hi hướng hắn lộ ra nụ cười đắc ý, tức khắc giận dữ: "Không được! Hôm nay ở nhà! Cứ như vậy quyết định!"
Đặc biệt sau khi nhìn thấy nụ cười của Sở Ngư, loại sợ hãi phát ra từ đáy lòng cùng chột dạ đồng thời tăng lên, làm cơ thể gã run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Tâm tình Sở Ngư đang khá tốt.
Từ khi ra khỏi Lăng Khư tới nay, một đường đi đến Thanh Đồ chỉ cần nhắc tới Tống Kinh Nghĩa là các tu sĩ sẽ lắc đầu, cảm thán "Xui xẻo". Chưa bao giờ có ai xui xẻo như vậy. Mỗi lần cùng ma tu giao đấu, gã đều là người xui xẻo nhất. Hơn nữa, ma đạo Mị Âm Cốc không biết vì sao đối với gã đặc biệt cảm thấy hứng thú, mỗi lần đều sẽ chiếu cố riêng gã.
Chỉ có thể nói, Tống Kinh Nghĩa có thể sống đến bây giờ, mệnh cũng thật lớn.
Sở Ngư yên lặng khen ngợi: Thiếu chủ Mị Âm Cốc quả nhiên nói là làm. Nói muốn chiếu cố Tống Kinh Nghĩa nhiều một chút, liền chiếu cố không thiếu một cái gì.
Tuy rằng gã vẫn là bộ dáng nhân mô cẩu dạng, nhưng rõ ràng tâm lý và thể xác đều đã mệt mỏi, tinh thần uể oải. Trước đó không lâu nghe nói gã thiếu chút nữa bị hút mất dương khí. Đáng tiếc thật, tại sao lại là thiếu chút nữa chứ?
Thấy Tống Kinh Nghĩa vẫn luôn chậm chạp không tiến lên, mấy đồng môn kích động phía sau đều kêu lên: "Tống sư huynh, huynh sao lại đứng bất động như vậy?"
"Sở sư huynh! Thật sự là Sở sư huynh! Ta không nhìn lầm!"
"Sở sư huynh từ Lăng Khư trở ra rồi!"
Sở Ngư hướng bọn họ hơi hơi gật đầu. Tống Kinh Nghĩa cũng phản ứng lại, một bước đi đến trước người Sở Ngư, kéo tay hắn, sắc mặt kích động: "Sở sư đệ? Thật sự là ngươi? Ta, ta thật là quá kích động......"
Chân mày Sở Ngư giật giật, bị loại nhiệt tình giả dối này làm ghê tởm. Hắn còn chưa đánh bay tay gã, Sở Thanh bên cạnh đã bạo nộ.
Sắc mặt Sở Thanh lạnh lùng, rút ra Tam Hỏa, kề trên cổ Tống Kinh Nghĩa, thanh âm lạnh băng: "Buông cái tay dơ bẩn của ngươi ra, nếu không ta lập tức lấy đầu ngươi."
Cả người Tống Kinh Nghĩa cứng đờ.
Gã không phải không biết tính tình bao bọc đệ đệ nổi tiếng của Sở Thanh, chỉ là muốn mượn cử chỉ thân mật này để giảm bớt một chút xấu hổ vừa rồi. Không nghĩ Sở Thanh từ trước đến nay tính tình nhẹ nhàng cư nhiên không nói hai lời trực tiếp rút kiếm.
Mấy đệ tử phía sau cũng hoảng sợ: "Sở công tử! Thủ hạ lưu tình!"
Hàn khí trong mắt Sở Thanh càng thịnh, Tống Kinh Nghĩa bị nhìn đến cả lưng phát lạnh, cười gượng buông tay Sở Ngư, cẩn thận mà thối lui, lắc đầu: "Sở đại công tử cớ phải nổi giận như vậy? Tại hạ bất quá nhìn thấy Sở sư đệ bình an trở về nên nhất thời cao hứng......"
Sở Thanh không tin bộ dạng này của gã, lạnh lùng liếc mắt một cái rồi thu hồi Tam Hỏa. Nếu không phải Sở Ngư bận tâm sư môn không cho hắn động thủ, vừa rồi hắn rất muốn chém gã một kiếm.
Đám đệ tử phía sau kia không phát hiện ra sát ý rất nhỏ của Sở Thanh cùng hành động mất tự nhiên của Tống Kinh Nghĩa. Như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười chen tới hỏi Sở Ngư cái này cái kia. Sở Ngư trả lời không kịp, lại muốn bảo trì ngoại hình của nguyên chủ sao cho không OOC, hắn liền trầm tĩnh, khoanh tay không nói.
Thật lâu không tỏ ra cao quý lãnh diễm, bỗng nhiên dùng lại được loại kỹ năng này thế nhưng cảm giác cũng không tệ lắm......
Thấy Sở Ngư chỉ nhàn nhạt gật đầu hoặc lắc đầu, mấy nữ đệ tử kinh hỉ đến choáng váng đầu óc cũng lấy lại tinh thần, nhớ lại tính tình Sở Ngư, liền rụt cổ thối lui.
Sở Ngư nhìn Tống Kinh Nghĩa bị đẩy sang một bên, thong dong nói: "Ta đang muốn đi bái kiến chưởng môn sư thúc. Tống sư huynh, đi cùng không?"
Tống Kinh Nghĩa hiện tại đầu óc lộn xộn, nhìn Sở Ngư liền chột dạ. Nghe được đề nghị của hắn, đang muốn không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt, mấy nữ đệ tử lại vui mừng và đáp ứng: "Tốt quá! Tống sư huynh, đi nhanh đi?"
Tống Kinh Nghĩa thật sự rất muốn nổi giận, đem mấy nữ đệ tử trong mắt chỉ có bề ngoài xấu đẹp này quát một trận. Nhưng bận tâm đến hình tượng quân tử khiêm tốn của mình, khóe miệng gã run rẩy một trận, chậm rãi gật đầu. Ánh mắt nhìn Sở Ngư phức tạp quỷ dị.
Nếu một, hai lần không được, vậy thêm vài lần nữa.
Chẳng lẽ Sở Ngư thật sự được trời cao chiếu cố, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết?
Sở Ngư muốn đi gặp Tống Viễn Trác, thuận tiện cho mọi người biết hắn đã trở lại, miễn cho sau này đại diện Sở gia đi tuần tra bị người khác nghĩ là quỷ. Không nghĩ còn chưa tới gần phòng của Tống Viễn Trác phòng, đã bị người ta mời đi.
"Chưởng môn thân bị trọng thương, không tiện gặp khách. Nghe nói Sở sư huynh bình an trở về, chưởng môn cũng rất cao hứng. Đợi chưởng môn tĩnh dưỡng xong, nhất định sẽ tự mình đến chúc mừng một phen."
Tống Viễn Trác dẫn một nhóm người ra ngoài mấy ngày vừa mới trở về, đúng lúc gặp được Sở Ngư. Nghe nói chưởng môn bị thương, mọi người đều biến đổi sắc mặt, đặc biệt là Tống Kinh Nghĩa. Sắc mặt gã nháy mắt tái nhợt, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Biểu cảm này của gã nhìn có vẻ chân thật. Sở Ngư liếc gã một cái, nhớ lại một chút về thân thế Tống Kinh Nghĩa.
Cực kỳ tầm thường. Gã là hậu nhân của một gia tộc nhỏ không thể nhỏ hơn nữa trong Tu chân giới. Trong gia tộc kia người có linh mạch đã không nhiều, còn xuống dốc theo năm. Tống Kinh Nghĩa tuy có linh mạch, tư chất cũng không tồi, nhưng vẫn không có công pháp tu hành thích hợp.
Thẳng đến một ngày, Tống Kinh Nghĩa ngẫu nhiên được Tống Viễn Trác đi ngang qua coi trọng, cho gã sửa thành họ Tống, mang về Thiên Uyên Môn. Có lẽ là bởi vì Tống Viễn Trác cùng đạo lữ vẫn luôn không có con, liền đối xử với Tống Kinh Nghĩa như thân tử, tình cảm thâm hậu.
Tống Kinh Nghĩa sắc mặt trắng bệch: "Trọng thương? Nghiêm trọng đến mức nào?"
Đệ tử kia ấp úng đáp không ra tiếng, Tống Kinh Nghĩa lông mày dựng thẳng, đẩy người ra trực tiếp chạy vào tiểu viện.
Thấy đệ tử kia không ngăn cản, hẳn là Tống Viễn Trác đã phân phó chỉ cho Tống Kinh Nghĩa đi vào.
Sở Ngư hơi nhướng mày, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Bất quá tới bái kiến Tống Viễn Trác vốn dĩ chỉ là đi ngang qua sân khấu, quan trọng vẫn là đi gặp Lục Khinh An. Sở Ngư hướng đám đệ tử theo phía sau gật đầu, xoay người cùng Sở Thanh đi tìm Lục Khinh An.
Chúng đệ tử hai mắt nhìn nhau, nghĩ đến Lục Khinh An mặt lạnh băng như quan tài, đồng thời run lập cập, đều không dám theo sau xem náo nhiệt.
Khi đến tiểu viện, Lục Khinh An theo lẽ thường ở trong sân ngồi lau kiếm, Tam sư đệ biểu cảm u buồn mà ngồi xổm một bên, không thấy Tạ Hi.
Sở Ngư hướng Lục Khinh An chắp tay, đang muốn nói chuyện, Lục Khinh An gật đầu, ngắt lời hắn: "Về sau tuần tra đi theo vi sư."
Sở Ngư khiếp sợ.
Hay là sư tôn còn biết thuật đọc tâm?
Lục Khinh An không ngẩng đầu lên, lại phảng phất nghe được tiếng nói tròn lòng Sở Ngư, tiếp tục lau kiếm: "Sở Thanh bị thương, Ngư nhi cũng nên chia sẻ gánh nặng."
Sở Thanh nhịn không được mở miệng: "Đệ đệ chỉ là tạm thời làm thay thế ta một thời gian."
Lục Khinh An gật gật đầu: "Mấy ngày này, cho Ngư nhi về đây đi."
Sắc mặt Sở Thanh đại kinh thất sắc: "Không được!"
Lục Khinh An nói: "Nếu muốn cùng hành động, ở cùng một chỗ sẽ tiện hơn rất nhiều."
Rốt cuộc là Sở gia đang cầu người, Sở Thanh sắc mặt phức tạp một trận, khẽ cắn môi: "Không được!"
"Cho Ngư nhi trở lại."
"Không được!"
"......"
Sở Ngư nhìn Sở Thanh cùng Lục Khinh An, thấy bọn họ chỉ lặp lại đối thoại vô nghĩa, xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn sang Tam sư đệ. Hai mắt hắn thoáng chốc sáng ngời, tiến đến trước người cậu, thân thiết gọi: "Tam sư đệ."
Tam sư đệ khiếp sợ.
Cậu thật sự khiếp sợ, đột nhiên nhảy dựng lên, "Bốp" một cái đập đầu lên thân cây, đau đến mức nước mắt lưng tròng. Hai người Lục Khinh An cùng Sở Thanh vẫn đang lặp lại đối thoại vô nghĩa kia quay đầu nhìn, im lặng một lát, tiếp tục nói chuyện.
Sở Ngư dở khóc dở cười, xoa xoa đầu Tam sư đệ, Tam sư đệ biểu cảm tức khắc càng hoảng sợ: "Đừng, đừng, đừng! Đại sư huynh! Đệ nghe được Nhị sư huynh nói mớ, nói ai dám chạm vào huynh sẽ giết người đó......"
"......"
Sở Ngư không nói gì, chớp mắt một cái, thu hồi tay, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đã trở lại? Chạy đi chơi chỗ nào vậy?"
"Đệ......" Tam sư đệ ủy khuất cực kỳ, "Đại sư huynh, huynh phải làm chủ cho đệ!"
Sở Ngư hiền hoà nói: "Bị ai khi dễ? Chỉ cần không phải Nguyên Anh kỳ, ta giúp ngươi giết."
"Một tên biến thái!" Tam sư đệ căm giận nhiên, "Một đại nam nhân ngoại hình giống như nữ tử, lại còn dâm tà! Quả nhiên ma tu đều không phải loại gì tốt! Nếu không phải Nhị sư huynh kịp thời đuổi tới, đệ, đệ thiếu chút nữa đã......"
Sở Ngư sờ sờ cằm: "Ngươi biết là ai không?"
Tam sư đệ rưng rưng gật đầu: "Đệ nghe được có người gọi hắn là thiếu chủ, hình như là ma tu Mị Âm Cốc."
Nụ cười của Sở Ngư cứng đờ: "......"
......A, là thiếu chủ các hạ à. Mười năm không gặp vẫn biến thái như cũ, còn biến thái đến sư đệ của hắn.
Từ từ, Tạ Hi cũng biết vị thiếu chủ kia? Thiếu chủ Mị Âm Cốc đi ra ngoài không có khả năng sẽ đi một thân một mình. Tạ Hi ở đâu? Không phải là lại cứng đối cứng nên bị thương đi?
Sở Ngư run run một chút, vội vàng truy vấn tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Tam sư đệ nói: "Cái tên biến thái kia nhìn thấy Nhị sư huynh tới, hỏi đệ có biết Đại sư huynh hay không. Đệ nói không biết, hắn lại hỏi đệ huynh có phải đã rời khỏi Lăng Khư hay không. Vốn dĩ đệ không muốn trả lời, nhưng vừa nhìn vào hai mắt hắn, đầu óc liền không phải do chính mình điều khiển, trả lời hắn......"
Nói tới đây, Tam sư đệ có chút chột dạ, trộm nhìn thần sắc Sở Ngư. Thấy hắn không tức giận, cậu liền đánh bạo tiếp tục nói: "Hắn sau khi biết huynh trở về, nói "thú vị" rồi rời đi. Nhưng nhị sư huynh khi nhìn thấy hắn thì như phát điên, bắt đệ trở về trước, ngay sau đó liền đuổi theo. Một đêm chưa về......"
Nhìn thấy đầu sỏ làm hắn bị nhốt ở Lăng Khư mười năm, Tạ Hi không điên mới là lạ.
Chân mày Sở Ngư giật giật: "Một đêm chưa về? Còn chưa trở về? Vì cái gì không phái người theo sau? Đối phương có bao nhiêu người?"
Tam sư đệ lắc đầu: "Sư tôn nói không cần lo lắng, Nhị sư huynh...... A! Nhị sư huynh!"
Sở Ngư lo lắng Tạ Hi đến mất kiên nhẫn: "Gọi một tiếng Nhị sư huynh là đủ rồi, ngươi muốn nói gì?"
Còn "A" nữa, đây là mở đầu của thơ trữ tình sao?
Tam sư đệ run run rẩy rẩy: "Đại, Đại sư huynh......Nhị sư huynh ở sau lưng huynh."
Sở Ngư im lặng, ngồi xổm trên mặt đất không muốn quay đầu lại. Vừa rồi......Lúc hắn truy vấn có phải có chút quá cấp bách, quá bại lộ liểu hay không?
Quá không rụt rè!
Thanh âm phía sau chậm rãi như gió, trong sáng mang ý cười: "Sư huynh, ta đã trở về. Đối phương có mười ba người, ta giết năm người. Đáng tiếc thiếu chủ kia lại chạy thoát."
Sở Ngư cứng đờ một lúc lâu, nhìn Tam sư đệ vừa lăn vừa bò mà chạy, thầm mắng một tiếng không nghĩa khí. Lại ngồi xổm một lát, Sở Ngư khẽ cắn môi, dứt khoát đứng lên. Không biết là ngồi xổm lâu quá nên chân nhũn hay là vì điều gì khác, thân mình hắn lảo đảo chực ngã, bên hông bỗng dưng bị nắm chặt thẳng, sau lưng liền đụng phải một bờ ngực.
Tạ Hi như cũ không nhanh không chậm mà cười: "Sư huynh, cẩn thận."
Bên cạnh đã có hai ánh mắt nhìn tới, chân mày Sở Ngư giật giật, ho khan một tiếng, tưởng tránh ra khỏi vòng tay của Tạ Hi. Không nghĩ đứa nhỏ này ôm chặt muốn chết, Sở Ngư vặn không nổi tay y.
Từ khoé mắt l có thể thấy Sở Thanh đã bắt đầu rút kiếm, Sở Ngư mặt đen: "Còn ra thể thống gì không! Muốn mất đầu sao? Buông ta ra."
Tạ Hi hôm qua cầu hoan bị từ chối, trong lòng rất là có chút ủy khuất nhỏ, liếc xéo Sở Thanh một cái, đạm thanh nói: "Nếu mất đầu thì sư huynh sẽ nguyện ý cùng sư đệ ở bên nhau, thì rất giá trị."
Nghe ngữ khí nghiêm túc của y, Sở Ngư hô hấp đình trệ, cười gượng một chút, có chút không biết phải nói tiếp như thế nào. Nghiêng đầu thấy Sở Thanh thật sự muốn rút kiếm lại đây, Sở Ngư vội vàng đẩy Tạ Hi ra. Tạ Hi rũ mắt nhìn hắn, cũng không cứng đầu nữa, chỉ là ánh mắt kỳ dị. Y buông hắn ra rồi đứng ở một bên, nhàn nhạt mà nhìn Sở Thanh đi tới.
Sở Thanh ma kiếm soàn soạt, ánh mắt đầy sát khí, hùng hổ. Không để hắn mở miệng, Sở Ngư vội vàng đổi chủ đề, diệt ngòi nổ: "Đại ca, thảo luận như thế nào rồi?"
Sở Thanh dừng một chút, trừng mắt nhìn Tạ Hi, rất là khó chịu: "Về sau đệ đệ sẽ ở tại đây một ngày, về Sở gia một ngày. Đệ đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ mau khỏi bệnh, không ủy khuất đệ phải chạy tới chạy lui......"
Tam sư đệ đột nhiên ở sau thân cây ló ra cái đầu, rụt rè nói: "Sở đại công tử để Đại sư huynh thường trú tại đây, Đại sư huynh sẽ không cần chạy tới chạy lui như vậy......"
Sở Thanh quét ánh mắt lạnh buốt hình viên đạn qua: "Câm miệng."
Sau khi vui vẻ quyết định xong vấn đề sở hữu Sở Ngư, việc Sở Ngư hôm nay ở Thiên Uyên Môn hay vẫn ở Sở gia lại là một vấn đề trọng đại khác.
Sở Thanh không rảnh tìm Tạ Hi gây phiền toái, lại bắt đầu cùng Lục Khinh An khua môi múa mép. Sở Ngư trộm liếc, kéo Tạ Hi muốn tìm nơi nào khác nói chuyện tâm tư. Còn chưa đi được hai bước, bên tai liền vang lên tiếng Sở Thanh: "Đệ đệ, trở về."
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, lôi Tạ Hi ngồi xuống một bên, sắc mặt đầy nghiêm túc mà cẩn thận kiểm tra Tạ Hi.
Không tồi, sắc mặt vẫn hồng nhuận như cũ, áo gấm tuyết trắng vẫn nguyên vẹn, túi thơm bên hông sạch sẽ như mới, kiếm tuệ treo trên trường phiêu phiêu, không có nhiễm một chút máu nào.
"Có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh kỳ? Ngươi có bị thương không?"
Tối tăm trong mắt Tạ Hi vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán, cười tươi sáng: "Hai tên mà thôi. Không có bị thương, sư huynh không cần lo lắng." Dừng một chút, y nhăn nhăn mày, "Sư huynh vẫn là lo lắng đi, sư đệ đã lâu rồi không có được sư huynh quan tâm."
Sở Ngư ngẩn ra, đột nhiên thấy chua xót, đau lòng mà xoa đầu đứa nhỏ, nhất thời xúc động, buột miệng thốt ra: "Đại ca, hôm nay đệ ở lại đây đi."
Sở Thanh quay đầu nhìn, vừa vặn thấy Tạ Hi hướng hắn lộ ra nụ cười đắc ý, tức khắc giận dữ: "Không được! Hôm nay ở nhà! Cứ như vậy quyết định!"