Chương 5: Xin chào, gay~
Viễn Trần phong toạ trên một dãy núi có hồ vây xung quanh. Chúng đệ tử hàng ngày sống trên núi, ở phía sau có một vách núi, là nơi Sở Ngư nhìn thấy đầu tiên lúc mới xuyên đến.
Nơi đây rộng lớn mênh mông, cách chỗ hắn ở khá xa.
Đêm khuya tĩnh lặng, là nơi giết người đoạt bảo, hủy thi diệt tích hợp phong thuỷ nhất.
Sở Ngư cầm kiếm, nhìn sắc mặt trầm ngưng Tạ Hi, thở dài: "Sư đệ, hà tất phải như thế......"
Dù y có là nam chính đi chăng nữa, tu vi Luyện Khí kỳ của y cũng đánh không lại tu vi Trúc Cơ của hắn!
Nếu đánh thắng vai chính, khúc mắc giữa hai người sẽ lớn hơn nữa, hắn sẽ từ vai phản diện pháo hôi thăng cấp lên vị trí BOSS phụ.
Như thế là chết sớm hơn đấy!
Hắn chỉ có thể thua.
"Tối nay quyết một trận, sống hay chết, định bằng ý trời." Tạ Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Ngư, cắn chặt răng. Ban đầu y cho rằng Đại sư huynh đã thay đổi, không còn khinh nhục mình, thậm chí đối xử với mình còn không tồi, ngẫu nhiên chỉ đạo mình tu luyện một chút.
Vậy mà hắn......
Kẻ sĩ có chết cũng không chịu nhục.
Tạ Hi hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh chiến. Y đè nén tức giận trong lòng, trầm tĩnh mà giơ kiếm lên, cơ thể nhẹ nhàng lao về hướng Sở Ngư.
Sở Ngư cười.
Cười cái gì? Có gì buồn cười?
Tạ Hi càng tức giận, lập tức lao nhanh tới, kiếm hướng thẳng tim Sở Ngư mà đâm.
Sở Ngư không tránh không né, tùy ý để kiếm đâm thủng quần áo.
Thấy hắn không né Tạ Hi đâm ra luống cuống. Sức lực của thiếu niên mười ba tuổi không đủ để thu kiếm lại, chỉ đành tận lực làm lệch quỹ đạo kiếm, đâm xuyên qua vai trái của Sở Ngư.
Máu đỏ diễm lệ từ mũi kiếm nhanh chóng trào ra, như hồng liên nở rộ trên bạch y. Tạ Hi thấp hơn Sở Ngư, máu theo thân kiếm chảy dọc xuống, nhuộm đỏ hai tay của y.
Máu tươi ấm áp lại phảng mùi rỉ sắt.
Tạ Hi ngơ ngác mà nhìn tay mình, thật lâu sau mới run rẩy nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ngư.
"Tại sao không né?"
Lấy thực lực của Sở Ngư, nhát kiếm này của Tạ Hi muốn chắn hay trốn đều là cực kỳ dễ dàng.
Sở Ngư lắc lắc đầu. Trước giờ hắn là trạch nam, chưa bao giờ chịu đựng loại thương thế này. Người tu chân cảm quan lại cực kỳ nhạy bén, hắn đau đến nỗi mắt rưng rưng, không nói nên lời.
Tạ Hi sắc mặt bạo nộ, rút kiếm về. Sở Ngư đau đến mức hoa mắt, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Y cả người run rẩy, gào lên: "Tại sao lại không né!"
Bởi vì ngươi là nam chính......
Sở Ngư trong lòng rơi lệ. Bây giờ không cho ngươi trút giận, về sau không phải sẽ bị ngươi thiên đao vạn quả sao?
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Sở Ngư vẫn chịu đựng đau đớn mà quỳ một gối xuống đất, yếu ớt ngẩng đầu nhìn Tạ Hi, "Sư đệ, ngươi còn giận không?"
Tạ Hi lùi lại vài bước, khó tin nhìn hắn. Trong lòng y dấy lên sóng to gió lớn, giống lần đầu tiên gặp Sở Ngư.
Đại sư huynh...... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Thấy nam chính vẫn lạnh mặt nhìn mình, trong lòng Sở Ngư lành lạnh.
Không khí xấu hổ quá...... Trước tiên giả chết sau đó chờ nam chính rời đi......
Nghĩ là làm, Sở Ngư lập tức nhắm mắt ngã xuống đất giả chết.
Đầu vai hắn vẫn còn chảy máu, hơn nửa y phục đã bị nhuộm đỏ. Tuy rằng không phải là trọng thương nhưng nhìn qua vẫn là rất kinh khủng.
Trên mặt đất vừa cộm vừa lạnh. Vì đang là mùa thu, gió trên núi lạnh đến thấu xương. Sở Ngư nằm mười lăm phút liền cảm thấy cả người đều không ổn. Tại sao lại không nghe được tiếng bước chân nam chính rời đi? Chẳng lẽ nam chính nhìn ra hắn giả chết nên ngồi xổm chỗ này xem hắn lạnh đến chết?
Sở Ngư bổ não quá nhiều.
Tạ Hi còn đang ngẩn người.
Y nhớ lại lúc mới được sư tôn đón về, khi đó hắn đối với vị Đại sư huynh này thật sự kính yêu.
Tư thái cao cao tại thượng, lãnh đạm với trần thế, rất giống với hình ảnh tiên nhân trong tưởng tượng của Tạ Hi. Chỉ là không biết vì sao, Đại sư huynh ngay từ đầu rất ghét y. Sau khi việc y không thể tu luyện truyền ra ngoài, hắn mắt nhắm mắt mở để chúng sư huynh đệ khinh nhục y, thậm chí thường xuyên chính mình động thủ.
Ba năm này y hận Sở Ngư.
Chính là đột nhiên, Sở Ngư lại thay đổi.
Một trận gió lạnh đánh úp qua, Tạ Hi giật mình tỉnh lại. Y cúi đầu nhìn Sở Ngư hôn mê trên mặt đất, do dự một lát, tra lại kiếm vào vỏ. Y một tay đỡ lấy lưng Sở Ngư, một tay vòng dưới đầu gối, đem hắn ôm lên.
Xác chết giả Sở Ngư thiếu chút nữa lăn xuống.
Đm! Nam chính ngươi đang cái làm gì thế! Bế công chúa?! Ngươi thế nhưng bế tên phản diện pháo hôi bằng kiểu bế công chúa!
Không đúng! Trọng điểm không phải cái này! Nam chính ngươi sẽ không phải muốn đâm tên pháo hôi này tiếp hai kiếm cho hả giận đi!
Không đúng không đúng! Nam chính ngươi đừng ném tên pháo hôi này xuống vực mà!
Sở Ngư kinh hồn táng đảm, hồn sắp lìa khỏi xác.
Nhưng đợi một lúc lâu, những thứ hắn tưởng tượng trong đầu không xảy ra. Tạ Hi vững vàng ôm Sở Ngư, chậm rì rì mà đi xuống núi, trở về tiểu viện của hắn.
Sở Ngư hơi an tâm một chút.
Nam chính đây là...... Không tức giận?
Nhát kiếm hắn phải chịu kia......đúng là không uổng phí!
Đang là đêm khuya, khắp nơi yên tĩnh. Dưới màn đêm tất cả đều mông lung, Tạ Hi suy nghĩ mấy chuyện quá khứ, bước chân thả chậm, không chú ý xung quanh. Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Tạ Hi ngẩng đầu nhìn thấy một để tử thức dậy đi tiểu đêm. Trong bóng đêm mờ mịt, y vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng khiếp sợ của người kia khi nhìn mình ôm Sở Ngư trong ngực.
"...... Đại, Đại sư huynh?"
Đệ tử kia mơ màng kêu lên.
Sở Ngư vừa nghe tiếng liền cảm thấy không ổn. Vừa mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt của sư đệ kia. Yên lặng đối diện một lát, Sở Ngư thống khổ nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết.
......Hắn có linh cảm xấu về việc này.
Sở Ngư nhắm mắt lại, đệ tử kia lại mê mang mà nhìn về phía Tạ Hi: "Phế...... Tạ sư huynh?"
Tạ Hi không có một chút hảo cảm với bất kỳ đệ tử nào trong phong, lãnh đạm mà liếc mắt nhìn rồi trực tiếp bỏ qua hắn. Y ôm chặt Sở Ngư trong ngực, tiếp tục đi về tiểu viện.
Tạ Hi sức lực tuy rằng không nhỏ, nhưng ôm một người cao hơn nhiều so với mình vẫn có điểm miễn cưỡng. Sở Ngư bị ôm đến khó chịu, mắt trợn trắng, sầu bi không thôi.
#Đại sư huynh đêm khuya vì sao máu nhuộm bạch y, tên phế vật ngày trước tại sao lại ôm ấp Đại sư huynh? Phía vách núi vừa rồi truyền đến ánh kiếm! Tình hình cụ thể và chi tiết mời lắng nghe đài phát thanh Viễn Trần phong của Thiên Uyên môn, sẽ mở ra một thế giới mới cho bạn!#
Đậu má! Đủ rồi!
Trở lại tiểu viện, Tạ Hi ôm Sở Ngư vào phòng hắn, nhẹ nhàng chậm chạp đặt hắn lên giường. Sở Ngư cuối cùng cũng có thể thả lỏng hô hấp, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng liền nghe "Xoạt" một tiếng.
Y...... Phục...... Bị...... Xé............
Mẹ nó, nam chính ngươi muốn làm gì!
Bên tai truyền đến tiếng nước, Sở Ngư mở trộm một mắt, vừa lúc nhìn thấy Tạ Hi đang vắt khăn. Thấy y định quay người, hắn lại vội vàng nhắm mắt.
Chẳng lẽ vai chính định xử lý vết thương cho hắn?
Lần thì này Sở Ngư đoán đúng.
Khăn ướt lạnh từng nơi từng nơi lau qua đầu vai hắn. Động tác tuy rằng không nhẹ nhàng chút nào nhưng Sở Ngư vẫn mơ màng sắp ngủ. Suốt ba tháng này hắn vận chuyển linh lực cho Tạ Hi, hàng đêm ôn dưỡng nội thương cho Tạ Hi khiến cho tu vi hắn trì trệ, cả ngày đều mệt mỏi không thôi.
Không phải Sở Ngư không muốn dùng việc vận chuyển linh lực này để tạo quan hệ tốt với Tạ Hi. Mà là...... Thứ nhất, Tạ Hi quá mức phòng bị hắn, không có khả năng làm việc này khi Tạ Hi còn tỉnh táo.
Thứ hai, nội thương vốn là do nguyên chủ làm ra, tốt xấu gì hiện tại hắn dùng thân xác nguyên chủ, Sở Ngư không thể không có mặt mũi mà đi tranh công.
Sở Ngư mơ mơ màng màng nghĩ, lát sau liền ngủ thật.
Tạ Hi mím môi, tiếp tục cầm khăn lau sạch vết máu. Qua hồi lâu, đầu vai trắng nõn duyên dáng một lần nữa hiện ra trước mắt, làn da hoàn mỹ của Sở Ngư nhiều hơn một vết thương.
Tầm mắt Tạ Hi rơi xuống trên mặt Sở Ngư.
Sắc mặt của hắn đã khôi phục vẻ hồng nhuận, chân mày hơi hơi nhíu lại. Nét mặt khi ngủ thật an tĩnh, thoạt nhìn dễ dàng thân cận hơn rất nhiều.
"Đại sư huynh?" Tạ Hi cúi đầu, chậm rãi kêu một tiếng.
Sở Ngư tất nhiên không đáp lại.
Tạ Hi thần sắc phức tạp, nhìn chằm chằm Sở Ngư một hồi lâu, bỗng nhiên rút Tầm Sanh khỏi vỏ.
Tầm Sanh là tiên kiếm thượng phẩm cực có linh tính. Thân kiếm thon dài tuyệt đẹp, phảng phất như thu thủy, khi chém ra mang theo tiếng gió thanh thanh, trong trẻo.
Giống như chủ nhân của nó.
Nắm chặt Tầm Sanh, y gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ngư hồi lâu. Tạ Hi nghiến răng, vẫn là đem Tầm Sanh thu lại vào vỏ. Y lấy thuốc trị thương ở trên bàn, oán hận rắc lên miệng vết thương ở đầu vai Sở Ngư. Làm xong, xoay người rời đi.
Đi tới cửa, Tạ Hi dừng lại, do do dự dự mà quay trở lại, đắp chăn cho Sở Ngư.
Một kiếm kia đâm vào vai Sở Ngư có kích thích quá lớn, y bây giờ còn có chút mơ hồ, cảm thấy Sở Ngư như biến thành người khác.
Ba năm oán hận tích luỹ của y tựa hồ tiêu tán nhờ một nhát kiếm kia.
Liếc mắt nhìn Sở Ngư một lần cuối, Tạ Hi trầm mặc xoay người rời đi.
***
Sở Ngư hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành.
Ngủ một giấc này, tinh thần tốt hơn gấp trăm lần.
Hắn xốc chăn lên, chợt cảm thấy hơn phân nửa ngực lạnh căm căm. Sở Ngư cúi đầu nhìn nhìn y phục bị bạo lực xé mở, "A" một tiếng.
Đúng rồi, tối hôm qua bị nam chính coi là biến thái mà đâm một kiếm.
Chỉ là, nam chính như thế nào sẽ đại phát từ bi mà đem hắn ôm trở về, còn rửa sạch miệng vết thương cho hắn?
Người tu chân vết thương khôi phục rất nhanh, hắn lại dùng thuốc, một đêm liền khỏi hẳn.
Sở Ngư nhìn chằm chằm miệng vết thương đã đóng vảy một lúc lâu, từ bỏ việc suy nghĩ mà xuống giường thay sang quần áo sạch, đem Tầm Sanh trên bàn treo lên hông, đẩy cửa ra ngoài.
Tạ Hi không có ở tiểu phòng.
Sở Ngư đã lâu không rời giường sớm như vậy đương nhiên không rõ Tạ Hi đi đâu. Vừa suy nghĩ xem tiểu sư đệ liệu còn tức giận hay không vừa đi khỏi tiểu viện.
Trong rừng cây truyền đến tiếng đọc của các đệ tử học tiết buổi sáng. Sở Ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tư thái đoan chính cùng cao quý lãnh diễm ưỡn ngực bước qua.
Thấy Sở Ngư tới, chúng đệ tử đều an tĩnh lại, nhìn chằm chằm Sở Ngư bằng ánh mắt cực kỳ cổ quái.
Sở Ngư bị nhìn đến sởn tóc gáy, trong lòng kỳ quái.
Những đệ tử này ngày thường đối với hắn đều là vừa kính vừa sợ, hôm nay bị làm sao vậy? Chẳng lẽ tin tức đêm qua hắn bị thương, bị Tạ Hi ôm trở về thật sự đã truyền ra? Dù vậy cũng không thể dùng loại này ánh mắt kỳ quái này nhìn hắn......
Tam sư đệ bình thường tương đối thân cận với Sở Ngư từ đệm hương bồ đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng lại gần Sở Ngư. Hắn cổ quái mà nhìn chằm chằm Sở Ngư một hồi lâu mới thấp giọng thăm dò nói: "Chào buổi sáng, Đại sư huynh. Đại sư huynh, Nhị sư huynh y...... Lớn lên rất không tồi đi?"
Sở Ngư sửng sốt, không rõ hắn vì sao nói việc này, nghiền ngẫm tính tình nguyên chủ, lãnh đạm tán đồng mà "Ừ" một tiếng.
Y không chỉ là rất không tồi, mà còn chính là tiểu mỹ nhân!
Tam sư đệ sắc mặt càng cổ quái: "...... Nghe nói, trong ma đạo có loại ma tu rất thích dưỡng thiếu nam.."
"Ừm?" Sở Ngư càng nghi hoặc. Nói cái này làm gì? Mấy đệ tử Luyện Khí kỳ này hiện tại còn chưa thể đi ra ngoài trừ ma vệ đạo đi?
Tam sư đệ cẩn thận mà liếc liếc sắc mặt Sở Ngư, nuốt nước miếng, rốt cuộc cắn chặt răng, nói: "Nghe nói, đêm qua...... Nhị sư huynh ôm Đại sư huynh từ vách núi trở về?"
Trên đầu Sở Ngư một đạo sét đánh giữa trời quang, hắn rốt cuộc phản ứng lại.
Những ánh mắt kỳ quái này, còn không phải là nhìn hắn thành gay sao!
Nơi đây rộng lớn mênh mông, cách chỗ hắn ở khá xa.
Đêm khuya tĩnh lặng, là nơi giết người đoạt bảo, hủy thi diệt tích hợp phong thuỷ nhất.
Sở Ngư cầm kiếm, nhìn sắc mặt trầm ngưng Tạ Hi, thở dài: "Sư đệ, hà tất phải như thế......"
Dù y có là nam chính đi chăng nữa, tu vi Luyện Khí kỳ của y cũng đánh không lại tu vi Trúc Cơ của hắn!
Nếu đánh thắng vai chính, khúc mắc giữa hai người sẽ lớn hơn nữa, hắn sẽ từ vai phản diện pháo hôi thăng cấp lên vị trí BOSS phụ.
Như thế là chết sớm hơn đấy!
Hắn chỉ có thể thua.
"Tối nay quyết một trận, sống hay chết, định bằng ý trời." Tạ Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Ngư, cắn chặt răng. Ban đầu y cho rằng Đại sư huynh đã thay đổi, không còn khinh nhục mình, thậm chí đối xử với mình còn không tồi, ngẫu nhiên chỉ đạo mình tu luyện một chút.
Vậy mà hắn......
Kẻ sĩ có chết cũng không chịu nhục.
Tạ Hi hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh chiến. Y đè nén tức giận trong lòng, trầm tĩnh mà giơ kiếm lên, cơ thể nhẹ nhàng lao về hướng Sở Ngư.
Sở Ngư cười.
Cười cái gì? Có gì buồn cười?
Tạ Hi càng tức giận, lập tức lao nhanh tới, kiếm hướng thẳng tim Sở Ngư mà đâm.
Sở Ngư không tránh không né, tùy ý để kiếm đâm thủng quần áo.
Thấy hắn không né Tạ Hi đâm ra luống cuống. Sức lực của thiếu niên mười ba tuổi không đủ để thu kiếm lại, chỉ đành tận lực làm lệch quỹ đạo kiếm, đâm xuyên qua vai trái của Sở Ngư.
Máu đỏ diễm lệ từ mũi kiếm nhanh chóng trào ra, như hồng liên nở rộ trên bạch y. Tạ Hi thấp hơn Sở Ngư, máu theo thân kiếm chảy dọc xuống, nhuộm đỏ hai tay của y.
Máu tươi ấm áp lại phảng mùi rỉ sắt.
Tạ Hi ngơ ngác mà nhìn tay mình, thật lâu sau mới run rẩy nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ngư.
"Tại sao không né?"
Lấy thực lực của Sở Ngư, nhát kiếm này của Tạ Hi muốn chắn hay trốn đều là cực kỳ dễ dàng.
Sở Ngư lắc lắc đầu. Trước giờ hắn là trạch nam, chưa bao giờ chịu đựng loại thương thế này. Người tu chân cảm quan lại cực kỳ nhạy bén, hắn đau đến nỗi mắt rưng rưng, không nói nên lời.
Tạ Hi sắc mặt bạo nộ, rút kiếm về. Sở Ngư đau đến mức hoa mắt, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Y cả người run rẩy, gào lên: "Tại sao lại không né!"
Bởi vì ngươi là nam chính......
Sở Ngư trong lòng rơi lệ. Bây giờ không cho ngươi trút giận, về sau không phải sẽ bị ngươi thiên đao vạn quả sao?
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Sở Ngư vẫn chịu đựng đau đớn mà quỳ một gối xuống đất, yếu ớt ngẩng đầu nhìn Tạ Hi, "Sư đệ, ngươi còn giận không?"
Tạ Hi lùi lại vài bước, khó tin nhìn hắn. Trong lòng y dấy lên sóng to gió lớn, giống lần đầu tiên gặp Sở Ngư.
Đại sư huynh...... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Thấy nam chính vẫn lạnh mặt nhìn mình, trong lòng Sở Ngư lành lạnh.
Không khí xấu hổ quá...... Trước tiên giả chết sau đó chờ nam chính rời đi......
Nghĩ là làm, Sở Ngư lập tức nhắm mắt ngã xuống đất giả chết.
Đầu vai hắn vẫn còn chảy máu, hơn nửa y phục đã bị nhuộm đỏ. Tuy rằng không phải là trọng thương nhưng nhìn qua vẫn là rất kinh khủng.
Trên mặt đất vừa cộm vừa lạnh. Vì đang là mùa thu, gió trên núi lạnh đến thấu xương. Sở Ngư nằm mười lăm phút liền cảm thấy cả người đều không ổn. Tại sao lại không nghe được tiếng bước chân nam chính rời đi? Chẳng lẽ nam chính nhìn ra hắn giả chết nên ngồi xổm chỗ này xem hắn lạnh đến chết?
Sở Ngư bổ não quá nhiều.
Tạ Hi còn đang ngẩn người.
Y nhớ lại lúc mới được sư tôn đón về, khi đó hắn đối với vị Đại sư huynh này thật sự kính yêu.
Tư thái cao cao tại thượng, lãnh đạm với trần thế, rất giống với hình ảnh tiên nhân trong tưởng tượng của Tạ Hi. Chỉ là không biết vì sao, Đại sư huynh ngay từ đầu rất ghét y. Sau khi việc y không thể tu luyện truyền ra ngoài, hắn mắt nhắm mắt mở để chúng sư huynh đệ khinh nhục y, thậm chí thường xuyên chính mình động thủ.
Ba năm này y hận Sở Ngư.
Chính là đột nhiên, Sở Ngư lại thay đổi.
Một trận gió lạnh đánh úp qua, Tạ Hi giật mình tỉnh lại. Y cúi đầu nhìn Sở Ngư hôn mê trên mặt đất, do dự một lát, tra lại kiếm vào vỏ. Y một tay đỡ lấy lưng Sở Ngư, một tay vòng dưới đầu gối, đem hắn ôm lên.
Xác chết giả Sở Ngư thiếu chút nữa lăn xuống.
Đm! Nam chính ngươi đang cái làm gì thế! Bế công chúa?! Ngươi thế nhưng bế tên phản diện pháo hôi bằng kiểu bế công chúa!
Không đúng! Trọng điểm không phải cái này! Nam chính ngươi sẽ không phải muốn đâm tên pháo hôi này tiếp hai kiếm cho hả giận đi!
Không đúng không đúng! Nam chính ngươi đừng ném tên pháo hôi này xuống vực mà!
Sở Ngư kinh hồn táng đảm, hồn sắp lìa khỏi xác.
Nhưng đợi một lúc lâu, những thứ hắn tưởng tượng trong đầu không xảy ra. Tạ Hi vững vàng ôm Sở Ngư, chậm rì rì mà đi xuống núi, trở về tiểu viện của hắn.
Sở Ngư hơi an tâm một chút.
Nam chính đây là...... Không tức giận?
Nhát kiếm hắn phải chịu kia......đúng là không uổng phí!
Đang là đêm khuya, khắp nơi yên tĩnh. Dưới màn đêm tất cả đều mông lung, Tạ Hi suy nghĩ mấy chuyện quá khứ, bước chân thả chậm, không chú ý xung quanh. Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Tạ Hi ngẩng đầu nhìn thấy một để tử thức dậy đi tiểu đêm. Trong bóng đêm mờ mịt, y vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng khiếp sợ của người kia khi nhìn mình ôm Sở Ngư trong ngực.
"...... Đại, Đại sư huynh?"
Đệ tử kia mơ màng kêu lên.
Sở Ngư vừa nghe tiếng liền cảm thấy không ổn. Vừa mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt của sư đệ kia. Yên lặng đối diện một lát, Sở Ngư thống khổ nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết.
......Hắn có linh cảm xấu về việc này.
Sở Ngư nhắm mắt lại, đệ tử kia lại mê mang mà nhìn về phía Tạ Hi: "Phế...... Tạ sư huynh?"
Tạ Hi không có một chút hảo cảm với bất kỳ đệ tử nào trong phong, lãnh đạm mà liếc mắt nhìn rồi trực tiếp bỏ qua hắn. Y ôm chặt Sở Ngư trong ngực, tiếp tục đi về tiểu viện.
Tạ Hi sức lực tuy rằng không nhỏ, nhưng ôm một người cao hơn nhiều so với mình vẫn có điểm miễn cưỡng. Sở Ngư bị ôm đến khó chịu, mắt trợn trắng, sầu bi không thôi.
#Đại sư huynh đêm khuya vì sao máu nhuộm bạch y, tên phế vật ngày trước tại sao lại ôm ấp Đại sư huynh? Phía vách núi vừa rồi truyền đến ánh kiếm! Tình hình cụ thể và chi tiết mời lắng nghe đài phát thanh Viễn Trần phong của Thiên Uyên môn, sẽ mở ra một thế giới mới cho bạn!#
Đậu má! Đủ rồi!
Trở lại tiểu viện, Tạ Hi ôm Sở Ngư vào phòng hắn, nhẹ nhàng chậm chạp đặt hắn lên giường. Sở Ngư cuối cùng cũng có thể thả lỏng hô hấp, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng liền nghe "Xoạt" một tiếng.
Y...... Phục...... Bị...... Xé............
Mẹ nó, nam chính ngươi muốn làm gì!
Bên tai truyền đến tiếng nước, Sở Ngư mở trộm một mắt, vừa lúc nhìn thấy Tạ Hi đang vắt khăn. Thấy y định quay người, hắn lại vội vàng nhắm mắt.
Chẳng lẽ vai chính định xử lý vết thương cho hắn?
Lần thì này Sở Ngư đoán đúng.
Khăn ướt lạnh từng nơi từng nơi lau qua đầu vai hắn. Động tác tuy rằng không nhẹ nhàng chút nào nhưng Sở Ngư vẫn mơ màng sắp ngủ. Suốt ba tháng này hắn vận chuyển linh lực cho Tạ Hi, hàng đêm ôn dưỡng nội thương cho Tạ Hi khiến cho tu vi hắn trì trệ, cả ngày đều mệt mỏi không thôi.
Không phải Sở Ngư không muốn dùng việc vận chuyển linh lực này để tạo quan hệ tốt với Tạ Hi. Mà là...... Thứ nhất, Tạ Hi quá mức phòng bị hắn, không có khả năng làm việc này khi Tạ Hi còn tỉnh táo.
Thứ hai, nội thương vốn là do nguyên chủ làm ra, tốt xấu gì hiện tại hắn dùng thân xác nguyên chủ, Sở Ngư không thể không có mặt mũi mà đi tranh công.
Sở Ngư mơ mơ màng màng nghĩ, lát sau liền ngủ thật.
Tạ Hi mím môi, tiếp tục cầm khăn lau sạch vết máu. Qua hồi lâu, đầu vai trắng nõn duyên dáng một lần nữa hiện ra trước mắt, làn da hoàn mỹ của Sở Ngư nhiều hơn một vết thương.
Tầm mắt Tạ Hi rơi xuống trên mặt Sở Ngư.
Sắc mặt của hắn đã khôi phục vẻ hồng nhuận, chân mày hơi hơi nhíu lại. Nét mặt khi ngủ thật an tĩnh, thoạt nhìn dễ dàng thân cận hơn rất nhiều.
"Đại sư huynh?" Tạ Hi cúi đầu, chậm rãi kêu một tiếng.
Sở Ngư tất nhiên không đáp lại.
Tạ Hi thần sắc phức tạp, nhìn chằm chằm Sở Ngư một hồi lâu, bỗng nhiên rút Tầm Sanh khỏi vỏ.
Tầm Sanh là tiên kiếm thượng phẩm cực có linh tính. Thân kiếm thon dài tuyệt đẹp, phảng phất như thu thủy, khi chém ra mang theo tiếng gió thanh thanh, trong trẻo.
Giống như chủ nhân của nó.
Nắm chặt Tầm Sanh, y gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ngư hồi lâu. Tạ Hi nghiến răng, vẫn là đem Tầm Sanh thu lại vào vỏ. Y lấy thuốc trị thương ở trên bàn, oán hận rắc lên miệng vết thương ở đầu vai Sở Ngư. Làm xong, xoay người rời đi.
Đi tới cửa, Tạ Hi dừng lại, do do dự dự mà quay trở lại, đắp chăn cho Sở Ngư.
Một kiếm kia đâm vào vai Sở Ngư có kích thích quá lớn, y bây giờ còn có chút mơ hồ, cảm thấy Sở Ngư như biến thành người khác.
Ba năm oán hận tích luỹ của y tựa hồ tiêu tán nhờ một nhát kiếm kia.
Liếc mắt nhìn Sở Ngư một lần cuối, Tạ Hi trầm mặc xoay người rời đi.
***
Sở Ngư hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành.
Ngủ một giấc này, tinh thần tốt hơn gấp trăm lần.
Hắn xốc chăn lên, chợt cảm thấy hơn phân nửa ngực lạnh căm căm. Sở Ngư cúi đầu nhìn nhìn y phục bị bạo lực xé mở, "A" một tiếng.
Đúng rồi, tối hôm qua bị nam chính coi là biến thái mà đâm một kiếm.
Chỉ là, nam chính như thế nào sẽ đại phát từ bi mà đem hắn ôm trở về, còn rửa sạch miệng vết thương cho hắn?
Người tu chân vết thương khôi phục rất nhanh, hắn lại dùng thuốc, một đêm liền khỏi hẳn.
Sở Ngư nhìn chằm chằm miệng vết thương đã đóng vảy một lúc lâu, từ bỏ việc suy nghĩ mà xuống giường thay sang quần áo sạch, đem Tầm Sanh trên bàn treo lên hông, đẩy cửa ra ngoài.
Tạ Hi không có ở tiểu phòng.
Sở Ngư đã lâu không rời giường sớm như vậy đương nhiên không rõ Tạ Hi đi đâu. Vừa suy nghĩ xem tiểu sư đệ liệu còn tức giận hay không vừa đi khỏi tiểu viện.
Trong rừng cây truyền đến tiếng đọc của các đệ tử học tiết buổi sáng. Sở Ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tư thái đoan chính cùng cao quý lãnh diễm ưỡn ngực bước qua.
Thấy Sở Ngư tới, chúng đệ tử đều an tĩnh lại, nhìn chằm chằm Sở Ngư bằng ánh mắt cực kỳ cổ quái.
Sở Ngư bị nhìn đến sởn tóc gáy, trong lòng kỳ quái.
Những đệ tử này ngày thường đối với hắn đều là vừa kính vừa sợ, hôm nay bị làm sao vậy? Chẳng lẽ tin tức đêm qua hắn bị thương, bị Tạ Hi ôm trở về thật sự đã truyền ra? Dù vậy cũng không thể dùng loại này ánh mắt kỳ quái này nhìn hắn......
Tam sư đệ bình thường tương đối thân cận với Sở Ngư từ đệm hương bồ đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng lại gần Sở Ngư. Hắn cổ quái mà nhìn chằm chằm Sở Ngư một hồi lâu mới thấp giọng thăm dò nói: "Chào buổi sáng, Đại sư huynh. Đại sư huynh, Nhị sư huynh y...... Lớn lên rất không tồi đi?"
Sở Ngư sửng sốt, không rõ hắn vì sao nói việc này, nghiền ngẫm tính tình nguyên chủ, lãnh đạm tán đồng mà "Ừ" một tiếng.
Y không chỉ là rất không tồi, mà còn chính là tiểu mỹ nhân!
Tam sư đệ sắc mặt càng cổ quái: "...... Nghe nói, trong ma đạo có loại ma tu rất thích dưỡng thiếu nam.."
"Ừm?" Sở Ngư càng nghi hoặc. Nói cái này làm gì? Mấy đệ tử Luyện Khí kỳ này hiện tại còn chưa thể đi ra ngoài trừ ma vệ đạo đi?
Tam sư đệ cẩn thận mà liếc liếc sắc mặt Sở Ngư, nuốt nước miếng, rốt cuộc cắn chặt răng, nói: "Nghe nói, đêm qua...... Nhị sư huynh ôm Đại sư huynh từ vách núi trở về?"
Trên đầu Sở Ngư một đạo sét đánh giữa trời quang, hắn rốt cuộc phản ứng lại.
Những ánh mắt kỳ quái này, còn không phải là nhìn hắn thành gay sao!