Chương 50: Nước ôn tuyền ấm áp
Mặt đất bên cạnh suối nước nóng rất bằng phẳng, Sở Ngư bắt Tạ Hi ngồi trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, cảm giác trên mặt nóng đến lợi hại.
Nhất thời xúc động đáp ứng rồi......
May mắn sương mù mờ mịt, Tạ Hi không nhất định sẽ nhìn thấy mặt của hắn......
Sở Ngư rũ mắt, nhìn đồ vật đối diện mình. Hàng to xài tốt tiểu Tạ Hi cũng không nhỏ. Khác với Tạ Hi tuấn dật tú trí, đại huynh đệ này nhìn xanh tím mà dữ tợn.
Tạ Hi thật ra rất bất an, mặt đỏ hồng: "...... Sư huynh, vẫn là không cần miễn cưỡng."
Cảm xúc muốn lùi bước của Sở Ngư lập tức biến mất, hắn liếc mắt một cái: "Không phải rất muốn thử sao?"
"......" Tạ Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Ta, ta chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ sư huynh thật sự sẽ đáp ứng......"
Sở Ngư mặt vô cảm duỗi tay, không chút ôn nhu cầm lấy đồng chí thần binh đệ nhị của Tạ Hi.
Sắc mặt Tạ Hi biến đổi, tay đặt trên đất lập tức nắm lại, nhẹ thở gấp, ánh mắt có chút mê ly: "Sư huynh......"
【 Nước ôn tuyền hoạt tẩy nõn nà.
Nước ôn tuyền ấm áp nấu cá.
Cạo vảy, nấu nướng.
Sư huynh nói chuyện ta liền nghe, ta là tiểu Tạ Hi đáng yêu.
Sinh mệnh đại hài hòa. 】
***
Sở Ngư mặt vô cảm mà nhìn bình luận làn đạn che trời lấp đất trước mắt.
【 Người đọc Mênh Mang: Rải hoa chúc mừng, rốt cuộc cũng lại được ăn cá! (≧▽≦)/ +2】
【 Người đọc Cần Được Trị Liệu: Biết không, suối nước nóng cùng cá rất hợp nhau! +2】
【 Người đọc Hạt Mè Bánh Trôi: Nội tâm chân thật của sư huynh: Tới, chính diện thượng ta +2】
【 Người đọc Ái Phi Bệ Hạ: Nước ấm nấu cá? Sư đệ ăn ngon không? _(:3)∠)_ +2】
【 Người đọc Cái Nhà Ma Này Có Chút Manh: Lầu trên, không phải nên hỏi là sư huynh ăn ngon không chứ? +2】
......
Hệ thống, không đem làn đạn vạn ác đóng lại thì chúng ta không vui vẻ chơi đùa nữa......
Hệ thống có chút ủy khuất: "Đã giúp ký chủ đem làn đạn hoãn lại mấy ngày rồi ~ Ah ~ nhân gia đã tận lực ~"
Sở Ngư: "......Cảm ơn ngươi, còn có, cái gì mà nhân gia, ngươi là người sao?"
Hệ thống tiếp tục ưm ư.
Sở Ngư im lặng. Từ khi hắn cùng Tạ Hi......Yêu đương tới nay, hệ thống liền biến thành hệ thống thiếu nữ phấn hồng......
Người phía sau ưm một tiếng, tay ôm eo hắn bắt đầu không đàng hoàng, tiến đến bên tai hắn, hơi thở ấm áp: "Sư huynh đang ngẩn người nghĩ gì vậy?"
Sở Ngư liếc mắt nhìn Tạ Hi một cái, chuyên tâm ngự kiếm, nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Ở đỉnh núi mấy ngày......Sắc mặt Tạ Hi thì hồng nhuận, tinh thần sáng láng. Hắn ngược lại tay chân lại nhũn ra, hữu khí vô lực.
Rốt cuộc thì bị thương đâu? Cấm dục đâu?
Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc nghẹn quá lâu?
Nghĩ đến hôm qua bị dây dưa lăn lộn đến nửa đêm, eo chân đến bây giờ vẫn còn bủn rủn vô lực, Sở Ngư thở dài. Giáo dục sai lầm, quá sai lầm. Cấm dục quả nhiên chỉ dẫn tới phản hiệu quả, đến cuối cùng người thảm nhất vẫn là hắn.
Tạ Hi chớp chớp mắt, nắm lấy cằm Sở Ngư, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên khóe môi hắn, "Sư huynh suy nghĩ gì vậy? Sao không nói cho sư đệ?"
Sở Ngư không chút khách khí mà đánh bay tay y, "Biến biến biến, không suy nghĩ linh tinh cũng đừng sờ loạn ta."
Tạ Hi liền lăn lộn bán manh: "Sư huynh suy nghĩ cái gì thế?"
"......Ta chỉ nghĩ," sắc mặt Sở Ngư nghiêm túc, "việc chấp nhận những nhu cầu tự nhiên cũng giống như tôn trọng và thừa nhận cuộc sống một cách đúng đắn. Nhân sinh cũng như thế, có khi yêu cầu chặt chẽ cuồng bạo, có khi yêu cầu hòa hoãn bình đạm. Vào thời điểm khẩn trương, thích hợp thả lỏng là tất yếu, vào thời điểm quá mức bình đạm cũng cần có sự điều chỉnh thích hợp. Cần phải quản lý đúng đắn cơ thể và tâm hồn trong tương lai..."
Tạ Hi: "......"
Tạ Hi mơ hồ: "Sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy?"
Sở Ngư sắc mặt nghiêm túc mà quay đầu lại, im lặng không nói.
Ai biết hắn đang nói cái gì......
Hệ thống vang lên tiếng "Đinh" nhắc nhở: "Ý của ký chủ chính là ~ vì tránh cho mình và nam chính cùng nhau tinh tẫn nhân vong ~ về sau sẽ không bài xích vui vẻ cùng nam chính nữa ~"
Sở Ngư: "Ha ha."
***
Trước khi trở lại Thanh Đồ, Sở Ngư hỏi thăm một chút tình hình của Thiên Uyên Môn gần đây.
Sự tình của Tống Kinh Nghĩa quả nhiên không truyền ra. Tống Viễn Trác cũng vẫn vững vàng ngồi ở ghế chưởng môn.
Sở Ngư hơi cảm thấy thất vọng.
Rời đi mười mấy ngày, cũng không biết Sở Thanh đã lo lắng thành cái dạng gì. Sở Ngư chột dạ mà đem Tạ Hi dính dính đẩy đến Thiên Uyên Môn trước, hăng hái chạy về Sở gia.
Mười mấy ngày không được thấy hắn, con cháu Sở gia đồng thời sửng sốt một chút, kêu một tiếng: "Tam công tử trở về rồi."
Sở Ngư rụt rè gật đầu, vẫn nhớ rõ duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm của nguyên chủ, bước nhanh đi đến trước phòng Sở Thanh, do dự một lát, gõ cửa.
"...... Đại ca? Đệ đã trở về, huynh có đấy không?"
Im lặng hồi lâu, cửa đột ngột bị đẩy ra. Sở Ngư bị ôm chặt, giọng nói của Sở Thanh mang theo oán khí: "Đệ đệ, đệ sẽ giết ta mất. Để lại một phong thư như vậy rồi rời đi......Tên nhóc kia còn sống không?"
Sở Ngư hơi bất ngờ: Sở Thanh lo lắng cho Tạ Hi sao?
Có thể cải thiện quan hệ của Sở Thanh và Tạ Hi một chút là điều không thể tốt hơn, Sở Ngư vội vàng gật đầu: "Sinh long hoạt hổ."
Ánh mắt sắc bén của Sở Thanh nhìn rõ mấy dấu vết dấu không hết trên cổ Sở Ngư, ngừng một lát, âm trầm trầm mà rút ra Tam Hỏa, "Không chết sao? Thế mà vẫn không chết?!"
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư giữ chặt Sở Thanh muốn đi diệt khẩu, cường ngạnh mà đem hắn túm vào nhà, thở dài.
Xem ra vẫn là hắn suy nghĩ nhiều......
Sở Thanh vẫn là chờ mong Tạ Hi nhanh chết đi......
Vào trong phòng, Sở Ngư liền ngửi được mùi mực dày đặc. Nhìn mọi nơi, lúc này hắn mới chú ý tới tranh chữ dán tán loạn trong phòng. Hắn tùy tay cầm lấy một trương họa, người trong tranh mặt mày thanh lãnh, tư dung như tiên, chi tiết tinh xảo tuyệt luân, bức họa sinh động như thật. Không cần nhìn kỹ cũng thấy được người cao quý lãnh diễm trong trang chính là kẻ hèn bất tài là hắn.
Một tờ giấy bên cạnh dày đặc các chữ Sở Ngư, Ngư nhi, đệ đệ viết đi viết lại nhiều lần, đan xen nhau. Từng chữ kính đạo mười phần, giống như sắp khóc ra máu.
Sở Ngư lại lần nữa: "......"
Không cần nhìn nữa, tranh chữ trong căn phòng này tất cả đều là về hắn.
Nếu không phải hắn biết rõ tính tình Sở Thanh và lí do hắn hành xử như vậy, Sở Ngư sẽ thật sự hoài nghi Sở Thanh có phải là thích đệ đệ của mình hay không......
Sở Ngư nhịn không được hỏi: "Đại ca...... mười mấy ngày này, không phải huynh đã nhốt mình trong phòng viết viết vẽ vẽ mấy thứ này đâu nhỉ?"
Sở Thanh rưng rưng, gật đầu: "Kỳ thật, mười năm nay khi ta nhớ đến đệ đều sẽ như thế này. Đệ đệ muốn nhìn sao?"
Sở Ngư: "......Không cần."
Vốn hắn đang có chút cứng họng cạn lời, nhắc tới mười năm kia, Sở Ngư liền có chút hổ thẹn cùng không đành lòng. Thống khổ không ngừng không chỉ có Tạ Hi, còn có toàn bộ người của Sở gia.
Ở thế giới kia hắn không nhận được tình thương, ở nơi này lại nhận được toàn bộ, còn vượt qua mong chờ của hắn vô số lần.
Sở Ngư trong lòng có chút khó chịu, chớp chớp mắt, vỗ vỗ bả vai Sở Thanh: "Đại ca, đệ sẽ không rời đi nữa."
Không rời khỏi thế giới này, không rời khỏi Tạ Hi, cũng sẽ không rời khỏi Sở gia.
Còn muốn thấy Sở papa trở về.
Sở Thanh ngẩn ra, bất an vẫn luôn ẩn ẩn trong lòng bỗng nhiên tiêu tán, ôm lấy Sở Ngư, vui mừng mà xoa nắn mặt hắn: "Đệ đệ, thương thế của ta cũng sắp khỏi rồi, đệ......"
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên đánh gãy lời nói của Sở Thanh. Sở Thanh đang vui vẻ bỗng bị cắt ngang, mặt không khỏi tối sầm: "Ai?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hòa: "Sở huynh, ngày ước định tới rồi, tại hạ tới giúp ngươi nối xương trừ độc."
Sắc mặt Sở Thanh đại biến: "Ai cùng ngươi ước định? Cút đi!"
Sở Ngư nghi hoặc: "Nối xương? Trừ độc? Đại ca, sao lại thế này?"
"Là Sở tiểu công tử sao?" Giọng nói ôn hòa như xuân phong kia không nhanh không chậm, từ từ nói, "Ngày ấy Sở huynh đi quá nhanh, tại hạ còn không kịp nhiều lời, Sở huynh đã bị ma tu tập kích, bị thương ở đầu vai. Chiêu kiếm kia thế cực mãnh, khi Sở huynh đánh trả......"
"Câm miệng."
Mặt Sở Thanh càng ngày càng đen. Kéo mở cánh cửa, mặt hắn vô cảm mà nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thanh thanh sáng trong, ôn nhuận như ngọc, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều mang theo ý cười nhợt nhạt, làm người khác khó có thể sinh ra ác cảm.
Sở Ngư thò lại gần nhìn, cảm thấy thiếu thiếu gì đó: "Hồ ly của ngươi đâu?"
Phó Trọng Nghi ngẩn ra, cười nói: "Nó quá thích Sở huynh. Nhìn thấy Sở huynh liền không nhịn được muốn thân cận. Sở huynh lại không thích nó, ta sợ bị người Sở gia đánh nên không mang nó đến."
Xem hắn nghiêm trang mà kiên nhẫn giải thích, Sở Ngư lại có chút buồn cười. Nhìn nhìn Sở Thanh, lại nhìn Phó Trọng Nghi, "Tiếp tục việc vừa rồi, ngươi nói đại ca ta bị làm sao vậy?"
Có Sở Ngư tiếp lời, Phó Trọng Nghi liền bạo dạn hơn, tiếp tục nói: "Khi Sở huynh đánh trả bị kình khí gây thương tích, tay bị chặt đứt......"
Sở Thanh đen mặt một phen che lại miệng hắn, nhìn về phía Sở Ngư: "Đệ đệ, đại ca cùng hắn có chút việc tư, đệ đi nghỉ ngơi trước đi."
Phó Trọng Nghi chớp chớp mắt, quét mắt nhìn căn phòng treo đầy tranh chữ, nhịn không được nhíu nhíu mày, đẩy tay Sở Thanh ra, trong thanh âm mang theo sự trách móc: "Sở huynh, ta đã nói với ngươi rằng tay ngươi cần phải nghỉ ngơi, ngươi thế nhưng lộng mãn phòng tranh chữ, này......"
Sở Thanh cơ hồ muốn rút kiếm: "Ta dùng tay trái."
"Tay trái cũng......"
Mắt thấy đại ca luôn luôn ôn tồn sắp nổi đóa, Sở Ngư biết đại ca hắn sẽ càng phát điên nếu bản thân bị mắng trước mặt đệ đệ nên rất tự giác mà vẫy tay, hướng phòng mình đi về.
Trong phòng như cũ không dính bụi trần, rất sạch sẽ. Sở Ngư hồi tưởng một chút bộ dáng khẩn trương của Sở Thanh, không khỏi bật cười lắc đầu, ngồi xếp bằng trên giường, trầm tâm tĩnh khí.
Cũng không biết có phải bởi vì không có Thẩm Niệm là gánh nặng hay không, tốc độ tu luyện của hắn càng lúc càng nhanh. Đặc biệt là gần đây, ẩn ẩn có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ......
Sở Ngư suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu không hiểu sao toát ra hai chữ: Song tu.
......
Chẳng lẽ là bởi vì Tạ Hi cần cù cày cấy?
Lại nói, khi Tạ Hi còn nhỏ được hắn dùng linh lực ôn dưỡng ba tháng, cho chắc hẳn trong linh lực vẫn còn vài tia hơi thở của hắn. Trong công pháp ngũ hành toàn tu của Tạ Hi, hệ thủy rất hợp với hắn. Nói như vậy, có lẽ khi công pháp tự giác vận chuyển, hai người đã bất tri bất giác song tu......
Còn về tình huống cụ thể, chờ đến lần sau thực tiễn lại xem.
Đang nghiêm túc suy nghĩ, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Sư huynh......"
Sở Ngư tập mãi thành thói quen, tự động dịch về phía sau, dựa vào trong lòng Tạ Hi, tiếp tục cân nhắc việc song tu.
Tạ Hi không được đáp lại, cọ cọ đỉnh đầu hắn, "Sư huynh suy nghĩ gì vậy?"
Sở Ngư đang bận suy nghĩ, Tạ Hi vừa hỏi liền theo bản năng mà trả lời: "Song tu."
Nói xong mới phát hiện không đúng, lập tức chữa cháy: "Không không không, ý ta là, ta đang suy nghĩ về phương pháp tu luyện cho hai người chính xác nhất của Tu chân giới......"
Tạ Hi im lặng một chút, phụt một tiếng bật cười, tay lườn vào trong quần áo hắn, thấp giọng nói: "Sư huynh muốn cùng ta song tu?"
Tất nhiên không có câu trả lời từ phía Sở Ngư.
"Lại nói, gần đây ta giống như có dấu hiệu đột phá......" Tạ Hi trầm ngâm một lát, hai mắt sáng lên, "Trời đãi kẻ cần cù, sư huynh, chúng ta chăm chỉ nhiều một chút, tranh thủ đột phá cùng nhau......"
Sở Ngư đen mặt: "Trời đãi kẻ cần cù là nói đến cái cần cù này của ngươi sao? Thu hồi tay đi, đêm qua lăn lộn một đêm còn chưa đủ? Trong vòng ba ngày, cách ta xa một chút."
Tạ Hi ủy khuất, nghe lời thu hồi tay, nhưng vẫn ôm hắn không bỏ, "Sư huynh sẽ nhiều ngày không quay về?"
"Ừm." Sở Ngư gật gật đầu. Mặc kệ như thế nào, hắn không thể luôn lạnh nhạt với Sở gia. Sở Thanh, cái tên đệ khống này, nhớ đệ đệ tới suýt mất trí.
Trước đây hắn luôn mềm lòng với Tạ Hi, cố ý vô tình đều chạy về Thiên Uyên Môn. Sở Thanh nhìn thấy hết thảy nhưng lại không nói gì, trong lòng chắc hẳn cũng không mấy dễ chịu.
......Cũng trách hắn làm việc theo kiểu thần kinh thô, luôn quên một ít người.
Tạ Hi cũng biết Sở Ngư khó xử, không dây dưa nhiều về vấn đề này, thở dài: "Về sau sư đệ cũng chỉ có thể nửa đêm lén gặp sư huynh."
Sau một lúc lau, Sở Ngư trở lại vấn đề chính.
"Tống Kinh Nghĩa đâu?"
Tạ Hi hạ mi: "Không thấy. Nghe sư tôn kể lại, ngày ấy Tống Viễn Trác ở trước mặt các trưởng lão nỗ lực bảo vệ Tống Kinh Nghĩa. Khi sự tình sắp mất kiểm soát, chưởng môn phu nhân đi tới. Phụ thân của chưởng môn phu nhân chưởng môn tiền nhiệm, lão chưởng môn là vì Thiên Uyên Môn mà chết, chư vị trưởng lão đều kính nàng nhiều hơn Tống Viễn Trác ba phần. Nàng cùng Tống Viễn Trác cùng nhau mở miệng, cuối cùng vẫn bảo vệ được thanh danh của Tống Kinh Nghĩa, ngay sau đó Tống Kinh Nghĩa liền biến mất."
Biến mất, có lẽ là Tống Viễn Trác đã đem gã đến một nơi an toàn. Có lẽ Tống Kinh Nghĩa không tiếp thu được bản thân đã trở thành phế nhân, tự sát. Khả năng sau không lớn, xem vợ chồng Tống Viễn Trác bao che cho con đến nhường này, nhất định sẽ không để gã dễ dàng tự sát.
Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Ngư không để ý tới việc đó nữa.
Dù sao Tống Kinh Nghĩa cũng đã tàn phế, linh mạch không có khả năng khôi phục. Thế gian không có nhiều Sở Sương Hà có thể khôi phục linh mạch như vậy.
Hoang phế nhiều ngày, ngày mai lại là ngày chính ma hỗn chiến. Sở Ngư chuẩn bị tốt tâm lý, dựa vào lòng Tạ Hi an tâm mà nhắm mắt tạm nghỉ.
Dựa theo ý tưởng của Sở Ngư, tại tràng hỗn chiến, chỉ cần đệ tử Sở gia không chết là được, hắn cũng không cần phí tinh lực đuổi theo. Chỉ cần ở một chỗ ngồi nhìn đến ma tu bị giết là được.
Không nghĩ hỗn chiến mới vừa bắt đầu, Sở Ngư liền đụng phải người quen.
Thanh niên đối diện hắn khuôn mặt vẫn tà mỹ như cũ, vô cùng khiêm tốn, nho nhã lễ độ: "Đã lâu không gặp nha, Sở tam công tử."
Tam sư đệ đi theo bên cạnh xem náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh: "Đại sư huynh!!! Chính là hắn!!! Cái tên biến thái kia!!!"
Sở Ngư: "......"
Nhất thời xúc động đáp ứng rồi......
May mắn sương mù mờ mịt, Tạ Hi không nhất định sẽ nhìn thấy mặt của hắn......
Sở Ngư rũ mắt, nhìn đồ vật đối diện mình. Hàng to xài tốt tiểu Tạ Hi cũng không nhỏ. Khác với Tạ Hi tuấn dật tú trí, đại huynh đệ này nhìn xanh tím mà dữ tợn.
Tạ Hi thật ra rất bất an, mặt đỏ hồng: "...... Sư huynh, vẫn là không cần miễn cưỡng."
Cảm xúc muốn lùi bước của Sở Ngư lập tức biến mất, hắn liếc mắt một cái: "Không phải rất muốn thử sao?"
"......" Tạ Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Ta, ta chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ sư huynh thật sự sẽ đáp ứng......"
Sở Ngư mặt vô cảm duỗi tay, không chút ôn nhu cầm lấy đồng chí thần binh đệ nhị của Tạ Hi.
Sắc mặt Tạ Hi biến đổi, tay đặt trên đất lập tức nắm lại, nhẹ thở gấp, ánh mắt có chút mê ly: "Sư huynh......"
【 Nước ôn tuyền hoạt tẩy nõn nà.
Nước ôn tuyền ấm áp nấu cá.
Cạo vảy, nấu nướng.
Sư huynh nói chuyện ta liền nghe, ta là tiểu Tạ Hi đáng yêu.
Sinh mệnh đại hài hòa. 】
***
Sở Ngư mặt vô cảm mà nhìn bình luận làn đạn che trời lấp đất trước mắt.
【 Người đọc Mênh Mang: Rải hoa chúc mừng, rốt cuộc cũng lại được ăn cá! (≧▽≦)/ +2】
【 Người đọc Cần Được Trị Liệu: Biết không, suối nước nóng cùng cá rất hợp nhau! +2】
【 Người đọc Hạt Mè Bánh Trôi: Nội tâm chân thật của sư huynh: Tới, chính diện thượng ta +2】
【 Người đọc Ái Phi Bệ Hạ: Nước ấm nấu cá? Sư đệ ăn ngon không? _(:3)∠)_ +2】
【 Người đọc Cái Nhà Ma Này Có Chút Manh: Lầu trên, không phải nên hỏi là sư huynh ăn ngon không chứ? +2】
......
Hệ thống, không đem làn đạn vạn ác đóng lại thì chúng ta không vui vẻ chơi đùa nữa......
Hệ thống có chút ủy khuất: "Đã giúp ký chủ đem làn đạn hoãn lại mấy ngày rồi ~ Ah ~ nhân gia đã tận lực ~"
Sở Ngư: "......Cảm ơn ngươi, còn có, cái gì mà nhân gia, ngươi là người sao?"
Hệ thống tiếp tục ưm ư.
Sở Ngư im lặng. Từ khi hắn cùng Tạ Hi......Yêu đương tới nay, hệ thống liền biến thành hệ thống thiếu nữ phấn hồng......
Người phía sau ưm một tiếng, tay ôm eo hắn bắt đầu không đàng hoàng, tiến đến bên tai hắn, hơi thở ấm áp: "Sư huynh đang ngẩn người nghĩ gì vậy?"
Sở Ngư liếc mắt nhìn Tạ Hi một cái, chuyên tâm ngự kiếm, nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Ở đỉnh núi mấy ngày......Sắc mặt Tạ Hi thì hồng nhuận, tinh thần sáng láng. Hắn ngược lại tay chân lại nhũn ra, hữu khí vô lực.
Rốt cuộc thì bị thương đâu? Cấm dục đâu?
Chẳng lẽ đây là hậu quả của việc nghẹn quá lâu?
Nghĩ đến hôm qua bị dây dưa lăn lộn đến nửa đêm, eo chân đến bây giờ vẫn còn bủn rủn vô lực, Sở Ngư thở dài. Giáo dục sai lầm, quá sai lầm. Cấm dục quả nhiên chỉ dẫn tới phản hiệu quả, đến cuối cùng người thảm nhất vẫn là hắn.
Tạ Hi chớp chớp mắt, nắm lấy cằm Sở Ngư, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên khóe môi hắn, "Sư huynh suy nghĩ gì vậy? Sao không nói cho sư đệ?"
Sở Ngư không chút khách khí mà đánh bay tay y, "Biến biến biến, không suy nghĩ linh tinh cũng đừng sờ loạn ta."
Tạ Hi liền lăn lộn bán manh: "Sư huynh suy nghĩ cái gì thế?"
"......Ta chỉ nghĩ," sắc mặt Sở Ngư nghiêm túc, "việc chấp nhận những nhu cầu tự nhiên cũng giống như tôn trọng và thừa nhận cuộc sống một cách đúng đắn. Nhân sinh cũng như thế, có khi yêu cầu chặt chẽ cuồng bạo, có khi yêu cầu hòa hoãn bình đạm. Vào thời điểm khẩn trương, thích hợp thả lỏng là tất yếu, vào thời điểm quá mức bình đạm cũng cần có sự điều chỉnh thích hợp. Cần phải quản lý đúng đắn cơ thể và tâm hồn trong tương lai..."
Tạ Hi: "......"
Tạ Hi mơ hồ: "Sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy?"
Sở Ngư sắc mặt nghiêm túc mà quay đầu lại, im lặng không nói.
Ai biết hắn đang nói cái gì......
Hệ thống vang lên tiếng "Đinh" nhắc nhở: "Ý của ký chủ chính là ~ vì tránh cho mình và nam chính cùng nhau tinh tẫn nhân vong ~ về sau sẽ không bài xích vui vẻ cùng nam chính nữa ~"
Sở Ngư: "Ha ha."
***
Trước khi trở lại Thanh Đồ, Sở Ngư hỏi thăm một chút tình hình của Thiên Uyên Môn gần đây.
Sự tình của Tống Kinh Nghĩa quả nhiên không truyền ra. Tống Viễn Trác cũng vẫn vững vàng ngồi ở ghế chưởng môn.
Sở Ngư hơi cảm thấy thất vọng.
Rời đi mười mấy ngày, cũng không biết Sở Thanh đã lo lắng thành cái dạng gì. Sở Ngư chột dạ mà đem Tạ Hi dính dính đẩy đến Thiên Uyên Môn trước, hăng hái chạy về Sở gia.
Mười mấy ngày không được thấy hắn, con cháu Sở gia đồng thời sửng sốt một chút, kêu một tiếng: "Tam công tử trở về rồi."
Sở Ngư rụt rè gật đầu, vẫn nhớ rõ duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm của nguyên chủ, bước nhanh đi đến trước phòng Sở Thanh, do dự một lát, gõ cửa.
"...... Đại ca? Đệ đã trở về, huynh có đấy không?"
Im lặng hồi lâu, cửa đột ngột bị đẩy ra. Sở Ngư bị ôm chặt, giọng nói của Sở Thanh mang theo oán khí: "Đệ đệ, đệ sẽ giết ta mất. Để lại một phong thư như vậy rồi rời đi......Tên nhóc kia còn sống không?"
Sở Ngư hơi bất ngờ: Sở Thanh lo lắng cho Tạ Hi sao?
Có thể cải thiện quan hệ của Sở Thanh và Tạ Hi một chút là điều không thể tốt hơn, Sở Ngư vội vàng gật đầu: "Sinh long hoạt hổ."
Ánh mắt sắc bén của Sở Thanh nhìn rõ mấy dấu vết dấu không hết trên cổ Sở Ngư, ngừng một lát, âm trầm trầm mà rút ra Tam Hỏa, "Không chết sao? Thế mà vẫn không chết?!"
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư giữ chặt Sở Thanh muốn đi diệt khẩu, cường ngạnh mà đem hắn túm vào nhà, thở dài.
Xem ra vẫn là hắn suy nghĩ nhiều......
Sở Thanh vẫn là chờ mong Tạ Hi nhanh chết đi......
Vào trong phòng, Sở Ngư liền ngửi được mùi mực dày đặc. Nhìn mọi nơi, lúc này hắn mới chú ý tới tranh chữ dán tán loạn trong phòng. Hắn tùy tay cầm lấy một trương họa, người trong tranh mặt mày thanh lãnh, tư dung như tiên, chi tiết tinh xảo tuyệt luân, bức họa sinh động như thật. Không cần nhìn kỹ cũng thấy được người cao quý lãnh diễm trong trang chính là kẻ hèn bất tài là hắn.
Một tờ giấy bên cạnh dày đặc các chữ Sở Ngư, Ngư nhi, đệ đệ viết đi viết lại nhiều lần, đan xen nhau. Từng chữ kính đạo mười phần, giống như sắp khóc ra máu.
Sở Ngư lại lần nữa: "......"
Không cần nhìn nữa, tranh chữ trong căn phòng này tất cả đều là về hắn.
Nếu không phải hắn biết rõ tính tình Sở Thanh và lí do hắn hành xử như vậy, Sở Ngư sẽ thật sự hoài nghi Sở Thanh có phải là thích đệ đệ của mình hay không......
Sở Ngư nhịn không được hỏi: "Đại ca...... mười mấy ngày này, không phải huynh đã nhốt mình trong phòng viết viết vẽ vẽ mấy thứ này đâu nhỉ?"
Sở Thanh rưng rưng, gật đầu: "Kỳ thật, mười năm nay khi ta nhớ đến đệ đều sẽ như thế này. Đệ đệ muốn nhìn sao?"
Sở Ngư: "......Không cần."
Vốn hắn đang có chút cứng họng cạn lời, nhắc tới mười năm kia, Sở Ngư liền có chút hổ thẹn cùng không đành lòng. Thống khổ không ngừng không chỉ có Tạ Hi, còn có toàn bộ người của Sở gia.
Ở thế giới kia hắn không nhận được tình thương, ở nơi này lại nhận được toàn bộ, còn vượt qua mong chờ của hắn vô số lần.
Sở Ngư trong lòng có chút khó chịu, chớp chớp mắt, vỗ vỗ bả vai Sở Thanh: "Đại ca, đệ sẽ không rời đi nữa."
Không rời khỏi thế giới này, không rời khỏi Tạ Hi, cũng sẽ không rời khỏi Sở gia.
Còn muốn thấy Sở papa trở về.
Sở Thanh ngẩn ra, bất an vẫn luôn ẩn ẩn trong lòng bỗng nhiên tiêu tán, ôm lấy Sở Ngư, vui mừng mà xoa nắn mặt hắn: "Đệ đệ, thương thế của ta cũng sắp khỏi rồi, đệ......"
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên đánh gãy lời nói của Sở Thanh. Sở Thanh đang vui vẻ bỗng bị cắt ngang, mặt không khỏi tối sầm: "Ai?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hòa: "Sở huynh, ngày ước định tới rồi, tại hạ tới giúp ngươi nối xương trừ độc."
Sắc mặt Sở Thanh đại biến: "Ai cùng ngươi ước định? Cút đi!"
Sở Ngư nghi hoặc: "Nối xương? Trừ độc? Đại ca, sao lại thế này?"
"Là Sở tiểu công tử sao?" Giọng nói ôn hòa như xuân phong kia không nhanh không chậm, từ từ nói, "Ngày ấy Sở huynh đi quá nhanh, tại hạ còn không kịp nhiều lời, Sở huynh đã bị ma tu tập kích, bị thương ở đầu vai. Chiêu kiếm kia thế cực mãnh, khi Sở huynh đánh trả......"
"Câm miệng."
Mặt Sở Thanh càng ngày càng đen. Kéo mở cánh cửa, mặt hắn vô cảm mà nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thanh thanh sáng trong, ôn nhuận như ngọc, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều mang theo ý cười nhợt nhạt, làm người khác khó có thể sinh ra ác cảm.
Sở Ngư thò lại gần nhìn, cảm thấy thiếu thiếu gì đó: "Hồ ly của ngươi đâu?"
Phó Trọng Nghi ngẩn ra, cười nói: "Nó quá thích Sở huynh. Nhìn thấy Sở huynh liền không nhịn được muốn thân cận. Sở huynh lại không thích nó, ta sợ bị người Sở gia đánh nên không mang nó đến."
Xem hắn nghiêm trang mà kiên nhẫn giải thích, Sở Ngư lại có chút buồn cười. Nhìn nhìn Sở Thanh, lại nhìn Phó Trọng Nghi, "Tiếp tục việc vừa rồi, ngươi nói đại ca ta bị làm sao vậy?"
Có Sở Ngư tiếp lời, Phó Trọng Nghi liền bạo dạn hơn, tiếp tục nói: "Khi Sở huynh đánh trả bị kình khí gây thương tích, tay bị chặt đứt......"
Sở Thanh đen mặt một phen che lại miệng hắn, nhìn về phía Sở Ngư: "Đệ đệ, đại ca cùng hắn có chút việc tư, đệ đi nghỉ ngơi trước đi."
Phó Trọng Nghi chớp chớp mắt, quét mắt nhìn căn phòng treo đầy tranh chữ, nhịn không được nhíu nhíu mày, đẩy tay Sở Thanh ra, trong thanh âm mang theo sự trách móc: "Sở huynh, ta đã nói với ngươi rằng tay ngươi cần phải nghỉ ngơi, ngươi thế nhưng lộng mãn phòng tranh chữ, này......"
Sở Thanh cơ hồ muốn rút kiếm: "Ta dùng tay trái."
"Tay trái cũng......"
Mắt thấy đại ca luôn luôn ôn tồn sắp nổi đóa, Sở Ngư biết đại ca hắn sẽ càng phát điên nếu bản thân bị mắng trước mặt đệ đệ nên rất tự giác mà vẫy tay, hướng phòng mình đi về.
Trong phòng như cũ không dính bụi trần, rất sạch sẽ. Sở Ngư hồi tưởng một chút bộ dáng khẩn trương của Sở Thanh, không khỏi bật cười lắc đầu, ngồi xếp bằng trên giường, trầm tâm tĩnh khí.
Cũng không biết có phải bởi vì không có Thẩm Niệm là gánh nặng hay không, tốc độ tu luyện của hắn càng lúc càng nhanh. Đặc biệt là gần đây, ẩn ẩn có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ......
Sở Ngư suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu không hiểu sao toát ra hai chữ: Song tu.
......
Chẳng lẽ là bởi vì Tạ Hi cần cù cày cấy?
Lại nói, khi Tạ Hi còn nhỏ được hắn dùng linh lực ôn dưỡng ba tháng, cho chắc hẳn trong linh lực vẫn còn vài tia hơi thở của hắn. Trong công pháp ngũ hành toàn tu của Tạ Hi, hệ thủy rất hợp với hắn. Nói như vậy, có lẽ khi công pháp tự giác vận chuyển, hai người đã bất tri bất giác song tu......
Còn về tình huống cụ thể, chờ đến lần sau thực tiễn lại xem.
Đang nghiêm túc suy nghĩ, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Sư huynh......"
Sở Ngư tập mãi thành thói quen, tự động dịch về phía sau, dựa vào trong lòng Tạ Hi, tiếp tục cân nhắc việc song tu.
Tạ Hi không được đáp lại, cọ cọ đỉnh đầu hắn, "Sư huynh suy nghĩ gì vậy?"
Sở Ngư đang bận suy nghĩ, Tạ Hi vừa hỏi liền theo bản năng mà trả lời: "Song tu."
Nói xong mới phát hiện không đúng, lập tức chữa cháy: "Không không không, ý ta là, ta đang suy nghĩ về phương pháp tu luyện cho hai người chính xác nhất của Tu chân giới......"
Tạ Hi im lặng một chút, phụt một tiếng bật cười, tay lườn vào trong quần áo hắn, thấp giọng nói: "Sư huynh muốn cùng ta song tu?"
Tất nhiên không có câu trả lời từ phía Sở Ngư.
"Lại nói, gần đây ta giống như có dấu hiệu đột phá......" Tạ Hi trầm ngâm một lát, hai mắt sáng lên, "Trời đãi kẻ cần cù, sư huynh, chúng ta chăm chỉ nhiều một chút, tranh thủ đột phá cùng nhau......"
Sở Ngư đen mặt: "Trời đãi kẻ cần cù là nói đến cái cần cù này của ngươi sao? Thu hồi tay đi, đêm qua lăn lộn một đêm còn chưa đủ? Trong vòng ba ngày, cách ta xa một chút."
Tạ Hi ủy khuất, nghe lời thu hồi tay, nhưng vẫn ôm hắn không bỏ, "Sư huynh sẽ nhiều ngày không quay về?"
"Ừm." Sở Ngư gật gật đầu. Mặc kệ như thế nào, hắn không thể luôn lạnh nhạt với Sở gia. Sở Thanh, cái tên đệ khống này, nhớ đệ đệ tới suýt mất trí.
Trước đây hắn luôn mềm lòng với Tạ Hi, cố ý vô tình đều chạy về Thiên Uyên Môn. Sở Thanh nhìn thấy hết thảy nhưng lại không nói gì, trong lòng chắc hẳn cũng không mấy dễ chịu.
......Cũng trách hắn làm việc theo kiểu thần kinh thô, luôn quên một ít người.
Tạ Hi cũng biết Sở Ngư khó xử, không dây dưa nhiều về vấn đề này, thở dài: "Về sau sư đệ cũng chỉ có thể nửa đêm lén gặp sư huynh."
Sau một lúc lau, Sở Ngư trở lại vấn đề chính.
"Tống Kinh Nghĩa đâu?"
Tạ Hi hạ mi: "Không thấy. Nghe sư tôn kể lại, ngày ấy Tống Viễn Trác ở trước mặt các trưởng lão nỗ lực bảo vệ Tống Kinh Nghĩa. Khi sự tình sắp mất kiểm soát, chưởng môn phu nhân đi tới. Phụ thân của chưởng môn phu nhân chưởng môn tiền nhiệm, lão chưởng môn là vì Thiên Uyên Môn mà chết, chư vị trưởng lão đều kính nàng nhiều hơn Tống Viễn Trác ba phần. Nàng cùng Tống Viễn Trác cùng nhau mở miệng, cuối cùng vẫn bảo vệ được thanh danh của Tống Kinh Nghĩa, ngay sau đó Tống Kinh Nghĩa liền biến mất."
Biến mất, có lẽ là Tống Viễn Trác đã đem gã đến một nơi an toàn. Có lẽ Tống Kinh Nghĩa không tiếp thu được bản thân đã trở thành phế nhân, tự sát. Khả năng sau không lớn, xem vợ chồng Tống Viễn Trác bao che cho con đến nhường này, nhất định sẽ không để gã dễ dàng tự sát.
Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Ngư không để ý tới việc đó nữa.
Dù sao Tống Kinh Nghĩa cũng đã tàn phế, linh mạch không có khả năng khôi phục. Thế gian không có nhiều Sở Sương Hà có thể khôi phục linh mạch như vậy.
Hoang phế nhiều ngày, ngày mai lại là ngày chính ma hỗn chiến. Sở Ngư chuẩn bị tốt tâm lý, dựa vào lòng Tạ Hi an tâm mà nhắm mắt tạm nghỉ.
Dựa theo ý tưởng của Sở Ngư, tại tràng hỗn chiến, chỉ cần đệ tử Sở gia không chết là được, hắn cũng không cần phí tinh lực đuổi theo. Chỉ cần ở một chỗ ngồi nhìn đến ma tu bị giết là được.
Không nghĩ hỗn chiến mới vừa bắt đầu, Sở Ngư liền đụng phải người quen.
Thanh niên đối diện hắn khuôn mặt vẫn tà mỹ như cũ, vô cùng khiêm tốn, nho nhã lễ độ: "Đã lâu không gặp nha, Sở tam công tử."
Tam sư đệ đi theo bên cạnh xem náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh: "Đại sư huynh!!! Chính là hắn!!! Cái tên biến thái kia!!!"
Sở Ngư: "......"