Chương 57: Đùa giỡn
Hai người một mèo đi vào trong công ty mặc kệ người vẫn đang đứng trước cửa với vẻ mặt đầy tức giận cùng cực kỳ độc ác.
Hồ Phi Tuấn ôm mèo nghênh ngang đi vào công ty mặc kệ nhân viên trong công ty đang nhìn anh đầy tò mò cùng nghi hoặc.
Trợ lý bên cạnh nhìn anh thông dong như vậy cũng không nói gì. Thật ra hành động của Hồ Phi Tuấn mỗi khi đến công ty đều được người khác bàn tán rằng anh ta là một tổng tài cực kỳ lạnh lùng phúc hắc.
Rất nhiều người trong công ty đều nghĩ anh ta cực kỳ lạnh lùng khó gần không dễ tiếp xúc. Nhưng chắc chắn hôm nay mọi người sẽ có suy nghĩ khác về anh ta, chắc chắn những kẻ không an phận trong công ty sẽ mo moe đến gần mà gạ gẫm anh ta.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết gì cậu nhìn công ty to lớn trước mặt, nhìn cả đoạn đường anh ta di chuyển. Cảm nhận được rất nhiều con mắt nóng rực xung quanh cậu liền không khỏi cảm thán sức mạnh của những con vật có lông đúng là quá lớn mà không hề nghĩ thật ra những người đó đâu phải nhìn mình mà nhìn cái người đang ôm mình đi vào kia.
Đi đến văn phòng của chủ tịch Hồ Phi Tuấn liền để cầu lên giường bên trong phòng ngủ riêng:
"Mày đừng chạy lung tung, tao phải đi họp một chút."
"Rất nhanh tao sẽ quay lại.",
Nói xong anh liền xoay người cùng trợ lý của mình rời đi.
Phan Miêu Vũ nhìn theo anh ta rời đi liền dũi thẳng người, móng vuốt cũng bung ra cào lên cái chăn mềm mại trên giường.
"Ngao." Đúng là sung sướng, vừa ngáp một tiếng cậu liền nhảy xuống giường chậm rãi đi vòng quanh phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài văn phòng.
Đúng là những tổng tài hệ cấm dục, bên trong văn phòng quá là sơ sài chẳng có lấy thứ gì cả, nhìn cả căn phòng rộng lớn ngoại trừ bàn làm việc cùng một kệ sách thì không có thứ gì khác nữa.
Nghĩ đến trước đây văn phòng Nguyễn Minh Hoàng cũng như thế này cậu liền không khỏi phiền lòng. Sau này khi anh kéo cậu theo đến công ty thì trong phòng không ngừng có thêm vài cái tủ đựng truyện tranh, tủ để những món đồ nhỏ mà cậu thích, tủ đựng những món đồ chơi trêu đùa của mèo còn có mấy món đồ có hương thơm bạc hà.
Anh lúc ấy cực kỳ cưng chiều cậu cũng nguyện ý thay đổi vì cậu. Chắc cũng bởi vì như thế mà cậu mới trao đi trái tim mình nhưng cuối cùng lại tổn thương mà rời đi.
Việc cậu trở về nguyên hình cũng là một lựa chọn cho việc trốn chạy của bản thân. Cậu không biết phải đối mặt với hiện thực như thế nào nếu thực sự anh giống như nguyên tác yêu nữ chính nhưng vẫn không buông tha cho nguyên chủ, nếu điều đó thực sự xảy ra cậu sẽ không tha thứ cho anh.
Nhưng cậu thật sự không nỡ buông tay nên đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Cuộc sống hiện tại cũng rất tốt cậu cũng hiểu rõ hơn về nam phản diện.
Càng như vậy cậu càng biết được rốt cuộc bộ truyện này tại sao lại khiến cho những người khác đều trở thành kẻ không có não đến như vậy. Tất cả mọi người đều bị cốt truyện khống chế bởi vì mong muốn của nữ chủ. Nhưng cốt truyện đã lệch, nam phản diện, nữ phụ đều đã đi theo một con đường khác thậm chí là bản thân nam chính cũng đã không đi theo hướng chính của truyện.
Để câu truyện có thể tiếp tục những sự việc xoay quanh nữ chính vẫn giống như vậy, nữ chính vẫn sẽ có sự giúp đỡ của chính thế giới tạo ra vì cô ta nhưng cô ta đã không cảm thấy đủ mà vẫn muốn tiếp tục có nhiều hơn.
Phan Miêu Vũ trước nay chưa từng nghĩ cậu không chỉ là biến số mà còn là một cột thu lôi trong thế giới này.
Kể từ khi Dương Chi Hà cậu đã có một suy nghĩ kỳ lạ, có phải do cô ta tiếp xúc với cậu nên mới thay đổi như thế. Không... Cậu không nghĩ cô ta thay đổi mà càng giống như thoát được sự khống chế.
Từ những ngày đầu gặp cô ta cậu đã có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cô ta không có chút tình cảm nào với anh thậm chí là chán ghét vậy mà luôn bám theo anh không để ý mặt mũi của mình. Nhưng sau này khi cô ta rời khỏi công ty cậu đã có thể chắc chắn hai loại tính cách được diễn ra cùng một thân xác khác nhau hoàn toàn.
Không chỉ vậy cách đây vài ngày cậu đã tiếp xúc với một người đã từng được nhắc trong cốt truyện. Bạn thân của Hồ Phi Tuấn, hai người quen nhau từ bé chơi cùng nhau đến hiện tại vẫn rất thân thiết, nhưng hôm ấy mỗi lần mở miệng người bạn này của anh ta luôn nhắc đến nữ chính.
Giống như một kẻ cuồng loạn si tình, chỉ vài câu sẽ nhắc đến nữ chính một lần, không chỉ Hồ Phi Tuấn nghe thấy mà phiền đến cả Phan Miêu Vũ còn cảm thấy đầu óc phát chán bởi vì nghe thấy tên của nữ chính đó.
Cậu không chịu nổi nữa liền giơ vuốt mèo của mình lên sau đó chồm người lên đặt vuốt lên che miệng của người bạn này của anh lại. Nhưng kỳ lạ là sau khi cậu chạm vào người bạn này hai mắt lại trở nên trong suốt hơn hẳn, những lời nói sau đó cũng không còn nhắc đến nữ chính nữa.
Khi đó cậu đã tự hỏi cậu thực sự có thể khiến người khác thoát khỏi trói buộc của thế giới này hay sao, nếu như vậy tại sao Nguyễn Minh Hoàng vẫn bị dẫn dắt bởi thứ gọi là kịch bản này.
Càng nghĩ hai mắt cậu càng trở nên ảm đạm. Cậu nhàm chán nhảy lên bàn làm việc sau đó cuộn người trên bàn mà ngáp ngắn ngáp dài, hình như từ khi biến về nguyên hình cậu rất buồn ngủ, cả ngày ngoại trừ ăn cùng ngủ thì chỉ có chơi cùng người cuồng lông kia, rõ ràng cậu chỉ là một con mèo lười nhưng lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trái tim không thoải mái khiến mèo con yếu xìu nhắm chặt mắt.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết thứ cậu có thể thay đổi không phải là kịch bản cũng chẳng phải là nhân vật trong truyện. Thứ cậu có thể làm chính là phá vỡ sự khống chế bắt buộc của thế giới này đối với một người nào đó mà thôi, nhưng nếu như họ vẫn không muốn thoát khỏi hướng đi đã được sắp đặt thì cho dù cậu có làm gì cũng chẳng thể giúp được họ.
Trong lúc Phan Miêu Vũ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, cậu không khỏi nghi hoặc mà mở hí mắt ra nhìn. Người bước vào văn phòng không phải Hồ Phi Tuấn hay trợ lý của anh ta mà là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Cả người cô ta đều đầy vẻ thập thò lò lắng giống như muốn làm chuyện gì đó nhưng lại sợ hãi không thể làm được.
Cô ta đi thẳng đến cửa phòng riêng sau đó đẩy cửa phòng vào, nhưng đáng tiếc khi nãy Phan Miêu Vũ đi ra ngoài đã sẵn chân đá cửa lại vì vậy khóa tự động của cánh cửa cũng đã được bật lên, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cánh cửa cũng chẳng thể mở ra được.
"Chết tiệt." Cô ta chửi thầm một tiếng đi đến bàn làm việc, muốn tìm xem xung quanh bàn làm việc có chìa khóa mở cửa hay không.
Lúc cô ta đi lại mới phát hiện ra một con mèo trắng đang mở to hai mắt nhìn mình điều này khiến cô ta không khỏi xấu hổ mà quát nhỏ với cậu:
"Nhìn cái gì mà nhìn có tin tao đánh chết mày không."
Phan Miêu Vũ bĩu môi trong lòng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta tỏ vẻ 'Tôi nhìn vậy đó cô có thể làm gì'.
Cô ta khẽ cắn môi không muốn tiếp tục đôi co với cậu nữa, thời gian của cô ta không còn nhiều phải tìm cách mở cửa phòng ngủ ra mới được. Nhưng cô ta lục khắp nơi cũng không thấy chĩa khóa đâu ngược lại còn bị ánh mắt sáng quắc của cậu nhìn chầm chầm khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Cô ta nóng nảy không nói một lời mà đưa tay chụp qua.
Phan Miêu Vũ đã có dự kiến trước nên khi cô ta đưa tay ra cậu liền nhảy khỏi bàn mà nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai mắt cậu híp lại nhìn cô ta đầy tức giận sau đó cậu dùng sức mà gào to lên.
Cô ta bị tiếng gào của cậu làm cho kinh hãi, vội vàng chạy lại muốn tóm lấy cậu nhưng một người đi giày cao gót như cô ta làm sao có thể linh hoạt mềm mại giống như cậu. Bắt nữa ngày trời đến sợi lông của cậu cô ta cũng chẳng thể đụng vào.
Đúng lúc cô ta không còn cách nào muốn nhanh chóng rời đi thì cánh cửa của văn phòng bị xô mạnh vào.
Hồ Phi Tuấn cùng một vài người đứng trước cửa văn phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong.
"Meo." Phan Miêu Vũ sau khi đùa giỡn xong liền vui vẻ mà kiêu một tiếng về phía Hồ Phi Tuấn, sau đó chạy thật chặm đến bên chân anh ta mà bắt đầu làm nũng.
Đùa giỡn lâu như vậy cậu cảm thấy đói bụng rồi, mỗi lúc thế này liền làm nũng với con sen là sẽ có thức ăn.
Hồ Phi Tuấn cúi người ôm lấy cậu vào lòng sau đó hạ lệnh: "Bắt lấy cô ta."
"Không... Không Hồ tổng tôi chỉ là quá thích anh muốn trở thành người của anh nên mới ra hạ sách này." Cô ta bị hai người giữ lấy liền không khỏi vội vã cầu xin: "Hồ tổng xin anh, xin anh tôi chỉ muốn được ở cùng anh thôi..."
"Dẫn đi." Hồ Phi Tuấn không kiên nhẫn mà nói.
Hai người giữ lấy cô ta nhanh chóng đáp lại rồi kéo cô ta ra ngoài, mặc kệ tiếng khóc la ôm sòm của cô ta mà đưa xuống đại sảnh để làm gương. Sau này nếu người nào còn ngu ngốc làm ra hành động giống như thế này thì sẽ không còn bị cảnh cáo như thế này Hồ Phi Tuấn chưa từng là kẻ lương thiện, anh ta chỉ biết kẻ nào dám tính kế mình thì tự mà suy nghĩ làm sao có thể sống sót trong tay anh ta đi.
Phan Miêu Vũ nằm trong tay anh ta cảm thán không thôi, đúng là quá quả quyết mỹ nhân đưa đến tận cửa mà vẫn có thể lạnh lùng như vậy. Nếu như hiện tại em họ cậu còn ở cạnh cậu thì cậu sẽ giới thiệu anh ta với cô bé, như vậy thì một chàng trai tốt giữ mình trong sạch như thế này sẽ không bị nữ chính giẫm đạp, sau khi lợi dụng xong liền khiến người ta hắc hóa á.
Hồ Phi Tuấn ôm mèo nghênh ngang đi vào công ty mặc kệ nhân viên trong công ty đang nhìn anh đầy tò mò cùng nghi hoặc.
Trợ lý bên cạnh nhìn anh thông dong như vậy cũng không nói gì. Thật ra hành động của Hồ Phi Tuấn mỗi khi đến công ty đều được người khác bàn tán rằng anh ta là một tổng tài cực kỳ lạnh lùng phúc hắc.
Rất nhiều người trong công ty đều nghĩ anh ta cực kỳ lạnh lùng khó gần không dễ tiếp xúc. Nhưng chắc chắn hôm nay mọi người sẽ có suy nghĩ khác về anh ta, chắc chắn những kẻ không an phận trong công ty sẽ mo moe đến gần mà gạ gẫm anh ta.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết gì cậu nhìn công ty to lớn trước mặt, nhìn cả đoạn đường anh ta di chuyển. Cảm nhận được rất nhiều con mắt nóng rực xung quanh cậu liền không khỏi cảm thán sức mạnh của những con vật có lông đúng là quá lớn mà không hề nghĩ thật ra những người đó đâu phải nhìn mình mà nhìn cái người đang ôm mình đi vào kia.
Đi đến văn phòng của chủ tịch Hồ Phi Tuấn liền để cầu lên giường bên trong phòng ngủ riêng:
"Mày đừng chạy lung tung, tao phải đi họp một chút."
"Rất nhanh tao sẽ quay lại.",
Nói xong anh liền xoay người cùng trợ lý của mình rời đi.
Phan Miêu Vũ nhìn theo anh ta rời đi liền dũi thẳng người, móng vuốt cũng bung ra cào lên cái chăn mềm mại trên giường.
"Ngao." Đúng là sung sướng, vừa ngáp một tiếng cậu liền nhảy xuống giường chậm rãi đi vòng quanh phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài văn phòng.
Đúng là những tổng tài hệ cấm dục, bên trong văn phòng quá là sơ sài chẳng có lấy thứ gì cả, nhìn cả căn phòng rộng lớn ngoại trừ bàn làm việc cùng một kệ sách thì không có thứ gì khác nữa.
Nghĩ đến trước đây văn phòng Nguyễn Minh Hoàng cũng như thế này cậu liền không khỏi phiền lòng. Sau này khi anh kéo cậu theo đến công ty thì trong phòng không ngừng có thêm vài cái tủ đựng truyện tranh, tủ để những món đồ nhỏ mà cậu thích, tủ đựng những món đồ chơi trêu đùa của mèo còn có mấy món đồ có hương thơm bạc hà.
Anh lúc ấy cực kỳ cưng chiều cậu cũng nguyện ý thay đổi vì cậu. Chắc cũng bởi vì như thế mà cậu mới trao đi trái tim mình nhưng cuối cùng lại tổn thương mà rời đi.
Việc cậu trở về nguyên hình cũng là một lựa chọn cho việc trốn chạy của bản thân. Cậu không biết phải đối mặt với hiện thực như thế nào nếu thực sự anh giống như nguyên tác yêu nữ chính nhưng vẫn không buông tha cho nguyên chủ, nếu điều đó thực sự xảy ra cậu sẽ không tha thứ cho anh.
Nhưng cậu thật sự không nỡ buông tay nên đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Cuộc sống hiện tại cũng rất tốt cậu cũng hiểu rõ hơn về nam phản diện.
Càng như vậy cậu càng biết được rốt cuộc bộ truyện này tại sao lại khiến cho những người khác đều trở thành kẻ không có não đến như vậy. Tất cả mọi người đều bị cốt truyện khống chế bởi vì mong muốn của nữ chủ. Nhưng cốt truyện đã lệch, nam phản diện, nữ phụ đều đã đi theo một con đường khác thậm chí là bản thân nam chính cũng đã không đi theo hướng chính của truyện.
Để câu truyện có thể tiếp tục những sự việc xoay quanh nữ chính vẫn giống như vậy, nữ chính vẫn sẽ có sự giúp đỡ của chính thế giới tạo ra vì cô ta nhưng cô ta đã không cảm thấy đủ mà vẫn muốn tiếp tục có nhiều hơn.
Phan Miêu Vũ trước nay chưa từng nghĩ cậu không chỉ là biến số mà còn là một cột thu lôi trong thế giới này.
Kể từ khi Dương Chi Hà cậu đã có một suy nghĩ kỳ lạ, có phải do cô ta tiếp xúc với cậu nên mới thay đổi như thế. Không... Cậu không nghĩ cô ta thay đổi mà càng giống như thoát được sự khống chế.
Từ những ngày đầu gặp cô ta cậu đã có cảm giác kỳ lạ, rõ ràng cô ta không có chút tình cảm nào với anh thậm chí là chán ghét vậy mà luôn bám theo anh không để ý mặt mũi của mình. Nhưng sau này khi cô ta rời khỏi công ty cậu đã có thể chắc chắn hai loại tính cách được diễn ra cùng một thân xác khác nhau hoàn toàn.
Không chỉ vậy cách đây vài ngày cậu đã tiếp xúc với một người đã từng được nhắc trong cốt truyện. Bạn thân của Hồ Phi Tuấn, hai người quen nhau từ bé chơi cùng nhau đến hiện tại vẫn rất thân thiết, nhưng hôm ấy mỗi lần mở miệng người bạn này của anh ta luôn nhắc đến nữ chính.
Giống như một kẻ cuồng loạn si tình, chỉ vài câu sẽ nhắc đến nữ chính một lần, không chỉ Hồ Phi Tuấn nghe thấy mà phiền đến cả Phan Miêu Vũ còn cảm thấy đầu óc phát chán bởi vì nghe thấy tên của nữ chính đó.
Cậu không chịu nổi nữa liền giơ vuốt mèo của mình lên sau đó chồm người lên đặt vuốt lên che miệng của người bạn này của anh lại. Nhưng kỳ lạ là sau khi cậu chạm vào người bạn này hai mắt lại trở nên trong suốt hơn hẳn, những lời nói sau đó cũng không còn nhắc đến nữ chính nữa.
Khi đó cậu đã tự hỏi cậu thực sự có thể khiến người khác thoát khỏi trói buộc của thế giới này hay sao, nếu như vậy tại sao Nguyễn Minh Hoàng vẫn bị dẫn dắt bởi thứ gọi là kịch bản này.
Càng nghĩ hai mắt cậu càng trở nên ảm đạm. Cậu nhàm chán nhảy lên bàn làm việc sau đó cuộn người trên bàn mà ngáp ngắn ngáp dài, hình như từ khi biến về nguyên hình cậu rất buồn ngủ, cả ngày ngoại trừ ăn cùng ngủ thì chỉ có chơi cùng người cuồng lông kia, rõ ràng cậu chỉ là một con mèo lười nhưng lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Trái tim không thoải mái khiến mèo con yếu xìu nhắm chặt mắt.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết thứ cậu có thể thay đổi không phải là kịch bản cũng chẳng phải là nhân vật trong truyện. Thứ cậu có thể làm chính là phá vỡ sự khống chế bắt buộc của thế giới này đối với một người nào đó mà thôi, nhưng nếu như họ vẫn không muốn thoát khỏi hướng đi đã được sắp đặt thì cho dù cậu có làm gì cũng chẳng thể giúp được họ.
Trong lúc Phan Miêu Vũ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, cậu không khỏi nghi hoặc mà mở hí mắt ra nhìn. Người bước vào văn phòng không phải Hồ Phi Tuấn hay trợ lý của anh ta mà là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Cả người cô ta đều đầy vẻ thập thò lò lắng giống như muốn làm chuyện gì đó nhưng lại sợ hãi không thể làm được.
Cô ta đi thẳng đến cửa phòng riêng sau đó đẩy cửa phòng vào, nhưng đáng tiếc khi nãy Phan Miêu Vũ đi ra ngoài đã sẵn chân đá cửa lại vì vậy khóa tự động của cánh cửa cũng đã được bật lên, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cánh cửa cũng chẳng thể mở ra được.
"Chết tiệt." Cô ta chửi thầm một tiếng đi đến bàn làm việc, muốn tìm xem xung quanh bàn làm việc có chìa khóa mở cửa hay không.
Lúc cô ta đi lại mới phát hiện ra một con mèo trắng đang mở to hai mắt nhìn mình điều này khiến cô ta không khỏi xấu hổ mà quát nhỏ với cậu:
"Nhìn cái gì mà nhìn có tin tao đánh chết mày không."
Phan Miêu Vũ bĩu môi trong lòng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta tỏ vẻ 'Tôi nhìn vậy đó cô có thể làm gì'.
Cô ta khẽ cắn môi không muốn tiếp tục đôi co với cậu nữa, thời gian của cô ta không còn nhiều phải tìm cách mở cửa phòng ngủ ra mới được. Nhưng cô ta lục khắp nơi cũng không thấy chĩa khóa đâu ngược lại còn bị ánh mắt sáng quắc của cậu nhìn chầm chầm khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Cô ta nóng nảy không nói một lời mà đưa tay chụp qua.
Phan Miêu Vũ đã có dự kiến trước nên khi cô ta đưa tay ra cậu liền nhảy khỏi bàn mà nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai mắt cậu híp lại nhìn cô ta đầy tức giận sau đó cậu dùng sức mà gào to lên.
Cô ta bị tiếng gào của cậu làm cho kinh hãi, vội vàng chạy lại muốn tóm lấy cậu nhưng một người đi giày cao gót như cô ta làm sao có thể linh hoạt mềm mại giống như cậu. Bắt nữa ngày trời đến sợi lông của cậu cô ta cũng chẳng thể đụng vào.
Đúng lúc cô ta không còn cách nào muốn nhanh chóng rời đi thì cánh cửa của văn phòng bị xô mạnh vào.
Hồ Phi Tuấn cùng một vài người đứng trước cửa văn phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong.
"Meo." Phan Miêu Vũ sau khi đùa giỡn xong liền vui vẻ mà kiêu một tiếng về phía Hồ Phi Tuấn, sau đó chạy thật chặm đến bên chân anh ta mà bắt đầu làm nũng.
Đùa giỡn lâu như vậy cậu cảm thấy đói bụng rồi, mỗi lúc thế này liền làm nũng với con sen là sẽ có thức ăn.
Hồ Phi Tuấn cúi người ôm lấy cậu vào lòng sau đó hạ lệnh: "Bắt lấy cô ta."
"Không... Không Hồ tổng tôi chỉ là quá thích anh muốn trở thành người của anh nên mới ra hạ sách này." Cô ta bị hai người giữ lấy liền không khỏi vội vã cầu xin: "Hồ tổng xin anh, xin anh tôi chỉ muốn được ở cùng anh thôi..."
"Dẫn đi." Hồ Phi Tuấn không kiên nhẫn mà nói.
Hai người giữ lấy cô ta nhanh chóng đáp lại rồi kéo cô ta ra ngoài, mặc kệ tiếng khóc la ôm sòm của cô ta mà đưa xuống đại sảnh để làm gương. Sau này nếu người nào còn ngu ngốc làm ra hành động giống như thế này thì sẽ không còn bị cảnh cáo như thế này Hồ Phi Tuấn chưa từng là kẻ lương thiện, anh ta chỉ biết kẻ nào dám tính kế mình thì tự mà suy nghĩ làm sao có thể sống sót trong tay anh ta đi.
Phan Miêu Vũ nằm trong tay anh ta cảm thán không thôi, đúng là quá quả quyết mỹ nhân đưa đến tận cửa mà vẫn có thể lạnh lùng như vậy. Nếu như hiện tại em họ cậu còn ở cạnh cậu thì cậu sẽ giới thiệu anh ta với cô bé, như vậy thì một chàng trai tốt giữ mình trong sạch như thế này sẽ không bị nữ chính giẫm đạp, sau khi lợi dụng xong liền khiến người ta hắc hóa á.