Chương : 146
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Tạp Tây Á mím môi, ngước mắt nhìn tên nam nhân lúc này đang bị bức đến một góc, cả người căng chặt, lâm vào khủng hoảng cực độ. Dòng máu sôi trào dưới lớp da anh ta như đang phát ra hương thơm tinh khiết mê người. Trong mắt cô nhấp nháy vài tia màu đỏ tươi, hàng lông mi đen nhánh run mạnh, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: “Em không muốn nữa...”
Ngải Khắc Tư nhìn cô một cái thật sâu, vẫn không nói gì, giây tiếp theo, lắc mình một cái, liền đi tới trước mặt nhân loại kia, ngay lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, lộ ra răng nanh, cắn một ngụm ngay cổ anh ta.
Ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên trống rỗng, cánh tay dần dần vô lực mà rũ xuống, đao trên tay rơi xuống tạo thành tiếng động.
Tạp Tây Á nhìn máu chảy ra bên ngoài, đỏ tươi, máu cả người giống như đang sôi trào, khát vọng. Cô theo bản năng tiến lên một bước, ngay sau đó lại dừng lại, hai tay rũ ở hai bên người vì kiềm chế mà gắt gao nắm chặt.
Cô không thích cùng người khác chia sẻ đồ ăn, nếu có người dám tranh giành thức ăn với cô, cô nhất định sẽ giết người kia trước, nhưng...Đó là Khắc Tư...
Tạp Tây Á rũ mắt, ép chính mình không được nhìn, cô sợ bản thân cứ tiếp tục nhìn như vậy, cô sẽ nhịn không được giết chết Ngải Khắc Tư.
Kỳ thật Ngải Khắc Tư chỉ đang giả vờ giả vịt, hắn cắn nát mạch máu của nhân loại kia, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra, mà trên thực tế, hắn căn bản không có nuốt vào.
Hắn khá để ý đến phản ứng của Tạp Tây Á.
Tuy rằng hắn luôn tự thôi miên chính mình, nhưng trên thực tế, hắn vẫn rất để ý.
Cuối cùng, một màn kia tựa như là con dấu gắt gao khắc vào lòng hắn, hắn không thể nào quên được.
Hắn có thể khẳng định lời nói của Tần Hinh Thoại không phải là giả dối, dù sao bất kỳ hình ảnh nào xuất hiện trong thủy tinh cầu, nữ vu đều không thể sửa đổi.
Hắn không thể tin người mà bản thân quý trọng nhất cuối cùng sẽ giết hắn, hắn không hề tiếc nuối khi chết trên tay Tạp Tây Á. Cái hắn để ý, chính là cái kết quả —— cuối cùng trong mắt Tạp Tây Á, hắn cũng giống như những người khác.
Hắn hy vọng trong lòng Tạp Tây Á, hắn sẽ không giống với những kẻ khác.
Cho dù đổi một cách chết khác.
Chết ở trên tay cô.
Hắn cũng sẽ không oán, cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Bọn họ từ khi sinh ra đã ở bên nhau, hắn là cô, cô cũng là hắn.
Hai người tựa hồ đã trở thành bộ phận khó có thể dứt bỏ, 300 năm trước cô tự chủ trương chết trong tay nhân loại và nữ vu, chỉ nói với hắn 300 năm sau cứu sống cô, nhưng hắn không biết nên cứu như thế nào cả. Nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp như vậy, dường như thật sự để cô chết thì mọi thứ mới có thể trở lại bình thường.
Cô phạm phải quá nhiều sát nghiệt, lưng mang quá nhiều mạng người, thậm chí còn phá hủy cả hiệp ước chung sống hoà bình giữa nhân loại, nữ vu và quỷ hút máu, khiến cho thế giới đại loạn, cuối cùng làm thần linh bất mãn, giáo hội trục xuất, nhân loại và nữ vu công kích.
Ngay lúc đó cô chỉ có một mình, mà địch nhân của cô lại là toàn bộ thế giới.
Nhưng, khi ấy hắn lại bị ép lâm vào ngủ đông, chuyện ở thế giới bên ngoài đều không biết, chờ hắn tỉnh lại, Tạp Tây Á đã sớm rời đi, chỉ để Mộc Tháp nói cho hắn, 300 năm sau hãy cứu sống cô.
Hắn lúc đó lần đầu tiên cảm thấy năng lực của một người là nhỏ bé thế nào, hắn đi tìm Tần Hinh Thoại, nữ vu luôn có nhiều biện pháp hơn quỷ hút máu, nhưng thu thập linh hồn của cô cũng không dễ dàng gì.
Sau khi cô chết trong tay nữ vu và nhân loại, linh hồn chia năm xẻ bảy, bởi vì những hành vi tàn bạo và giết chóc trước đó của cô, sự cân bằng giữa ba chủng tộc bị phá vỡ.
Để biết và lấy được một phần linh hồn của cô trong tay nhân loại, hắn cố ý giả vờ bị bắt, dường như nhân loại muốn chế tạo ra một thứ gì đó có thể khiến quỷ hút máu sợ hãi hơn cả cỏ mã tiên, những quỷ hút máu bị bắt đều sẽ được dùng để làm vật thí nghiệm.
Nhân loại bình thường đều cảm thấy quỷ hút máu là máu lạnh ích kỷ, không nghĩ tới, có một vài thời điểm, nhân loại mới là chủng tộc tàn nhẫn nhất
Tạp Tây Á mím môi, ngước mắt nhìn tên nam nhân lúc này đang bị bức đến một góc, cả người căng chặt, lâm vào khủng hoảng cực độ. Dòng máu sôi trào dưới lớp da anh ta như đang phát ra hương thơm tinh khiết mê người. Trong mắt cô nhấp nháy vài tia màu đỏ tươi, hàng lông mi đen nhánh run mạnh, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: “Em không muốn nữa...”
Ngải Khắc Tư nhìn cô một cái thật sâu, vẫn không nói gì, giây tiếp theo, lắc mình một cái, liền đi tới trước mặt nhân loại kia, ngay lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, lộ ra răng nanh, cắn một ngụm ngay cổ anh ta.
Ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên trống rỗng, cánh tay dần dần vô lực mà rũ xuống, đao trên tay rơi xuống tạo thành tiếng động.
Tạp Tây Á nhìn máu chảy ra bên ngoài, đỏ tươi, máu cả người giống như đang sôi trào, khát vọng. Cô theo bản năng tiến lên một bước, ngay sau đó lại dừng lại, hai tay rũ ở hai bên người vì kiềm chế mà gắt gao nắm chặt.
Cô không thích cùng người khác chia sẻ đồ ăn, nếu có người dám tranh giành thức ăn với cô, cô nhất định sẽ giết người kia trước, nhưng...Đó là Khắc Tư...
Tạp Tây Á rũ mắt, ép chính mình không được nhìn, cô sợ bản thân cứ tiếp tục nhìn như vậy, cô sẽ nhịn không được giết chết Ngải Khắc Tư.
Kỳ thật Ngải Khắc Tư chỉ đang giả vờ giả vịt, hắn cắn nát mạch máu của nhân loại kia, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra, mà trên thực tế, hắn căn bản không có nuốt vào.
Hắn khá để ý đến phản ứng của Tạp Tây Á.
Tuy rằng hắn luôn tự thôi miên chính mình, nhưng trên thực tế, hắn vẫn rất để ý.
Cuối cùng, một màn kia tựa như là con dấu gắt gao khắc vào lòng hắn, hắn không thể nào quên được.
Hắn có thể khẳng định lời nói của Tần Hinh Thoại không phải là giả dối, dù sao bất kỳ hình ảnh nào xuất hiện trong thủy tinh cầu, nữ vu đều không thể sửa đổi.
Hắn không thể tin người mà bản thân quý trọng nhất cuối cùng sẽ giết hắn, hắn không hề tiếc nuối khi chết trên tay Tạp Tây Á. Cái hắn để ý, chính là cái kết quả —— cuối cùng trong mắt Tạp Tây Á, hắn cũng giống như những người khác.
Hắn hy vọng trong lòng Tạp Tây Á, hắn sẽ không giống với những kẻ khác.
Cho dù đổi một cách chết khác.
Chết ở trên tay cô.
Hắn cũng sẽ không oán, cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Bọn họ từ khi sinh ra đã ở bên nhau, hắn là cô, cô cũng là hắn.
Hai người tựa hồ đã trở thành bộ phận khó có thể dứt bỏ, 300 năm trước cô tự chủ trương chết trong tay nhân loại và nữ vu, chỉ nói với hắn 300 năm sau cứu sống cô, nhưng hắn không biết nên cứu như thế nào cả. Nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp như vậy, dường như thật sự để cô chết thì mọi thứ mới có thể trở lại bình thường.
Cô phạm phải quá nhiều sát nghiệt, lưng mang quá nhiều mạng người, thậm chí còn phá hủy cả hiệp ước chung sống hoà bình giữa nhân loại, nữ vu và quỷ hút máu, khiến cho thế giới đại loạn, cuối cùng làm thần linh bất mãn, giáo hội trục xuất, nhân loại và nữ vu công kích.
Ngay lúc đó cô chỉ có một mình, mà địch nhân của cô lại là toàn bộ thế giới.
Nhưng, khi ấy hắn lại bị ép lâm vào ngủ đông, chuyện ở thế giới bên ngoài đều không biết, chờ hắn tỉnh lại, Tạp Tây Á đã sớm rời đi, chỉ để Mộc Tháp nói cho hắn, 300 năm sau hãy cứu sống cô.
Hắn lúc đó lần đầu tiên cảm thấy năng lực của một người là nhỏ bé thế nào, hắn đi tìm Tần Hinh Thoại, nữ vu luôn có nhiều biện pháp hơn quỷ hút máu, nhưng thu thập linh hồn của cô cũng không dễ dàng gì.
Sau khi cô chết trong tay nữ vu và nhân loại, linh hồn chia năm xẻ bảy, bởi vì những hành vi tàn bạo và giết chóc trước đó của cô, sự cân bằng giữa ba chủng tộc bị phá vỡ.
Để biết và lấy được một phần linh hồn của cô trong tay nhân loại, hắn cố ý giả vờ bị bắt, dường như nhân loại muốn chế tạo ra một thứ gì đó có thể khiến quỷ hút máu sợ hãi hơn cả cỏ mã tiên, những quỷ hút máu bị bắt đều sẽ được dùng để làm vật thí nghiệm.
Nhân loại bình thường đều cảm thấy quỷ hút máu là máu lạnh ích kỷ, không nghĩ tới, có một vài thời điểm, nhân loại mới là chủng tộc tàn nhẫn nhất