Chương : 3
Editor: Sweetie Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất ngồi xuống bên cạnh hắn, động tác của cô rất nhẹ, an tĩnh chậm rãi mang ra bài tập của mình để lên bàn, chuẩn bị bắt đầu làm. Đột nhiên, ánh mắt chuyển một cái, liền nhìn thấy hắn đang viết một đề bài, đề bài rất dài, cơ hồ chiếm hết một tờ giấy, mà hiện tại hắn đang bắt đầu giải đề trên một tờ giấy khác.
Nhiễm Thất nhìn những chữ trên đề bài này không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt, đây là…Đề bài này cùng với đề thi khi cô tham gia cuộc thi toán đại học rất giống, lúc đấy cô không làm được, liền đem đề bài học thuộc lòng, muốn sau khi thi xong đi tìm giáo viên hỏi một chút.
Vào thời điểm Nhiễm Thất ngồi xuống,Thẩm Mặc Hiên đã chú ý đến cô, nhưng hắn lại không nói gì, vẫn làm chuyện của bản thân như cũ. Ngòi bút lướt nhẹ trên giấy, lưu lại từng chút một các công thức phức tạp. Hắn hết sức chăm chú, chưa đầy hai ba phút đã giải hết tất cả các đề bài, ngay sau đó liền bắt đầu lật giấy viết xuống mặt đề.
Đây, đây là người sao?
Nhiễm Thất mặt không biểu tình, yên lặng đem bài tập mình vừa mới lấy ra cất trở về, đưa tay đỡ lấy đầu, dứt khoát nghiêng người nhìn hắn làm bài tập.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, ta cảm thấy mình bị đả kích rồi! Ngươi nghĩ sao?”
Hệ thống: “…Không có ý kiến, ta cũng thế.”
Từ góc độ này, Nhiễm Thất có thể thấy rõ toàn bộ sườn mặt của hắn, làn da trắng nõn như gốm sứ, hàng lông mi nhỏ dài mà rậm rạp, rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, cánh môi đỏ mọng, đường nét khuôn mặt trông rất đẹp, mang một chút sự trẻ trung của thiếu niên, ngũ quan giống như được một nghệ nhân nổi danh tỉ mỉ điêu khắc mà ra, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy đầu bút. Thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là những vết chai dày đặc bị lưu lại trên đôi bàn tay xinh đẹp do làm việc nặng quanh năm.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh ánh lên thân hình hắn, tựa như làm cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng chói lọi lóa mắt, khiến cho khí chất lạnh lùng xa cách thường ngày của hắn nhiều them vài phần ôn hòa.
Một loạt những thứ vừa xảy ra trước mặt Nhiễm Thất liền trở thành hình ảnh đẹp nhất mà cả đời cô từng thấy, trời xanh mây trắng, ánh tà dương, thiếu niên, không hiểu sao lại khiến cho Nhiễm Thất cảm thấy nhiệm vụ này tựa hồ cũng không phải không làm được.
Cứ như vậy chống tay theo dõi, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, cô vẫn cho là hắn làm ra vẻ, không nghĩ tới…cái tên có chỉ số thông minh biến thái này nếu như làm một nhân viên nghiêng cứu hoặc trở thành chuyên gia toán học, thì thật sự rất khủng bố!
Nhưng vì cái gì hắn lại trở thành một tội phạm truy nã chứ? Đây là chuyện mà Nhiễm Thất nghĩ như thế nào cũng không ra!
Nhiễm Thất: “Hệ thống? Hắn vì sao lại trở thành một tên tội phạm truy nã?”
Hệ thống: “Ta cũng không biết nha, nội dung cốt truyện được viết như vậy, hơn nữa cốt truyện cũng không có ghi rõ ràng là như thế nào a——”
Nhiễm Thất trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hỏi ngươi cũng vô dụng!”
Hệ thống: “…”
Nó đây là bị ghét bỏ sao?
“Cậu liên tục nhìn tôi như vậy làm gì?” Thiếu niên mặt không biểu tình nói, mắt vẫn đang đọc đề bài trong sách như cũ, thậm chí bút trên tay cũng không có dừng lại một chút nào!
Hắn biết rõ dung mạo của hắn quả thật có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, dần dần cũng tập mãi thành thói quen.
Dựa theo thường ngày, nếu có người nhìn ngắm hắn, căn cứ vào tính tình tuyệt đối lạnh lùng của mình sẽ không hỏi loại câu hỏi này đâu, trong mắt hắn, những câu này hỏi lên cũng thật sự chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí còn lãng phí thời gian!
Nhưng thời điểm cô chăm chú nhìn hắn, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi cô, ngay sau đó hắn lại nhíu mày, tựa hồ muốn nói chút gì đó để hòa hoãn sự xấu hổ hiện tại, thì hắn lại nghe thấy ——
Giọng nói thanh thúy vui sướng trả lời hắn: “Bởi vì cậu rất đẹp mắt nha!” Cô dừng một chút, lại bổ sung: “So với những người tớ nhìn thấy thì cậu đẹp nhất đấy!”
Tay cầm bút của Thẩm Mặc Hiên dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tốc độ ban đầu, mặt hắn không có biểu tình gì, thốt lên một tiếng: “A!”
Nhiễm Thất: “Hệ thống.”
Hệ thống: “?”
Nhiễm Thất: “Ta bị ghét bỏ sao? Nếu không thì vì sao lại lạnh nhạt như vậy?”
Hệ thống: “Có lẽ là vậy nha!” Nó ra vẻ thâm trầm nói: “Có khả năng hắn không thích cái dạng ngốc bạch ngọt! Nếu không thì cô đổi sang hình tượng một tiểu thái muội thử lại một lần đi? Xem có thể công lược hắn hay không?”
Nhiễm Thất: “…”
Cặn bã hệ thống, rốt cuộc có ngươi để làm gì chứ!
Nhiễm Thất ngồi xuống bên cạnh hắn, động tác của cô rất nhẹ, an tĩnh chậm rãi mang ra bài tập của mình để lên bàn, chuẩn bị bắt đầu làm. Đột nhiên, ánh mắt chuyển một cái, liền nhìn thấy hắn đang viết một đề bài, đề bài rất dài, cơ hồ chiếm hết một tờ giấy, mà hiện tại hắn đang bắt đầu giải đề trên một tờ giấy khác.
Nhiễm Thất nhìn những chữ trên đề bài này không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt, đây là…Đề bài này cùng với đề thi khi cô tham gia cuộc thi toán đại học rất giống, lúc đấy cô không làm được, liền đem đề bài học thuộc lòng, muốn sau khi thi xong đi tìm giáo viên hỏi một chút.
Vào thời điểm Nhiễm Thất ngồi xuống,Thẩm Mặc Hiên đã chú ý đến cô, nhưng hắn lại không nói gì, vẫn làm chuyện của bản thân như cũ. Ngòi bút lướt nhẹ trên giấy, lưu lại từng chút một các công thức phức tạp. Hắn hết sức chăm chú, chưa đầy hai ba phút đã giải hết tất cả các đề bài, ngay sau đó liền bắt đầu lật giấy viết xuống mặt đề.
Đây, đây là người sao?
Nhiễm Thất mặt không biểu tình, yên lặng đem bài tập mình vừa mới lấy ra cất trở về, đưa tay đỡ lấy đầu, dứt khoát nghiêng người nhìn hắn làm bài tập.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, ta cảm thấy mình bị đả kích rồi! Ngươi nghĩ sao?”
Hệ thống: “…Không có ý kiến, ta cũng thế.”
Từ góc độ này, Nhiễm Thất có thể thấy rõ toàn bộ sườn mặt của hắn, làn da trắng nõn như gốm sứ, hàng lông mi nhỏ dài mà rậm rạp, rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, cánh môi đỏ mọng, đường nét khuôn mặt trông rất đẹp, mang một chút sự trẻ trung của thiếu niên, ngũ quan giống như được một nghệ nhân nổi danh tỉ mỉ điêu khắc mà ra, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy đầu bút. Thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là những vết chai dày đặc bị lưu lại trên đôi bàn tay xinh đẹp do làm việc nặng quanh năm.
Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh ánh lên thân hình hắn, tựa như làm cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng chói lọi lóa mắt, khiến cho khí chất lạnh lùng xa cách thường ngày của hắn nhiều them vài phần ôn hòa.
Một loạt những thứ vừa xảy ra trước mặt Nhiễm Thất liền trở thành hình ảnh đẹp nhất mà cả đời cô từng thấy, trời xanh mây trắng, ánh tà dương, thiếu niên, không hiểu sao lại khiến cho Nhiễm Thất cảm thấy nhiệm vụ này tựa hồ cũng không phải không làm được.
Cứ như vậy chống tay theo dõi, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, cô vẫn cho là hắn làm ra vẻ, không nghĩ tới…cái tên có chỉ số thông minh biến thái này nếu như làm một nhân viên nghiêng cứu hoặc trở thành chuyên gia toán học, thì thật sự rất khủng bố!
Nhưng vì cái gì hắn lại trở thành một tội phạm truy nã chứ? Đây là chuyện mà Nhiễm Thất nghĩ như thế nào cũng không ra!
Nhiễm Thất: “Hệ thống? Hắn vì sao lại trở thành một tên tội phạm truy nã?”
Hệ thống: “Ta cũng không biết nha, nội dung cốt truyện được viết như vậy, hơn nữa cốt truyện cũng không có ghi rõ ràng là như thế nào a——”
Nhiễm Thất trưng ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hỏi ngươi cũng vô dụng!”
Hệ thống: “…”
Nó đây là bị ghét bỏ sao?
“Cậu liên tục nhìn tôi như vậy làm gì?” Thiếu niên mặt không biểu tình nói, mắt vẫn đang đọc đề bài trong sách như cũ, thậm chí bút trên tay cũng không có dừng lại một chút nào!
Hắn biết rõ dung mạo của hắn quả thật có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, dần dần cũng tập mãi thành thói quen.
Dựa theo thường ngày, nếu có người nhìn ngắm hắn, căn cứ vào tính tình tuyệt đối lạnh lùng của mình sẽ không hỏi loại câu hỏi này đâu, trong mắt hắn, những câu này hỏi lên cũng thật sự chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí còn lãng phí thời gian!
Nhưng thời điểm cô chăm chú nhìn hắn, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi cô, ngay sau đó hắn lại nhíu mày, tựa hồ muốn nói chút gì đó để hòa hoãn sự xấu hổ hiện tại, thì hắn lại nghe thấy ——
Giọng nói thanh thúy vui sướng trả lời hắn: “Bởi vì cậu rất đẹp mắt nha!” Cô dừng một chút, lại bổ sung: “So với những người tớ nhìn thấy thì cậu đẹp nhất đấy!”
Tay cầm bút của Thẩm Mặc Hiên dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tốc độ ban đầu, mặt hắn không có biểu tình gì, thốt lên một tiếng: “A!”
Nhiễm Thất: “Hệ thống.”
Hệ thống: “?”
Nhiễm Thất: “Ta bị ghét bỏ sao? Nếu không thì vì sao lại lạnh nhạt như vậy?”
Hệ thống: “Có lẽ là vậy nha!” Nó ra vẻ thâm trầm nói: “Có khả năng hắn không thích cái dạng ngốc bạch ngọt! Nếu không thì cô đổi sang hình tượng một tiểu thái muội thử lại một lần đi? Xem có thể công lược hắn hay không?”
Nhiễm Thất: “…”
Cặn bã hệ thống, rốt cuộc có ngươi để làm gì chứ!