Chương : 32
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất trước đó dừng lại một chút, lập tức bắt đầu cười: "Cô nói tôi hả...Quan hệ của chúng tôi có thể không tầm thường đâu!" Cô cười ác liệt, mang theo vài phần trêu đùa: "Cô đi hỏi anh ấy đi! Để xem chúng tôi có quan hệ như thế nào! Có lẽ là cái loại quan hệ cô đang nghĩ đến cũng không chừng nha."
Tiểu tình nhân đã tìm tới cửa? Đúng lúc cô lại có chút bực bội không có chỗ phát.
Giọng nói của cô ta đã không tốt nhu vậy, cũng đừng trách cô không tốt!
"Cô...!! Cô có biết tôi là ai không?! Dám nói chuyện như vậy với tôi?"
Người đối diện có chút thở gấp, ngữ khí đã bén nhọn lên không ít.
Nhiễm Thất nhún vai, vô cùng không để ý mà trả lời: "Cô là ai? Cô cũng không biết cô là ai, sao tôi biết được!"
"Cô..." Dường như không biết phản bác thế nào, liền trầm mặc một hồi, cuối cùng, cô ta tuôn ra một câu hung ác: "Chỉ cần có tôi, cô cho rằng cô có thể bước vào cửa Trình gia sao?"
Trình gia? Không phải là Trình gia tiếng tăm lẫy lừng ở kinh thành đó sao?
Nếu quả thật là như vậy, thân phận cùng bối cảnh của nam chủ thật sự có chút khủng bố rồi đó. Đem cô trói đến đây như vậy mà không kinh động đến bất cứ người nào cũng là một chuyện nhỏ nhoi dễ dàng thôi. Hơn nữa xem thiết kế xếp đặt trong căn nhà này, đồ dùng trong nhà, đồ trang trí, tám chính phần là cái Trình gia rồi.
Hơn nữa, hình dáng cùng khí chất của Thẩm Mặc Hiên, nếu nói là con nhà bình thường chính cô cũng có chút không tin.
Dù sao thì trước đây, cho dù là đồng phục giá rẻ, hắn mặc vào đều có một loại khí chất thanh quý ưu nhã. Cô vẫn cảm thấy Thẩm Măc Hiên có chỗ không thích hợp, nhưng mà không thích hợp ở đâu thì cô lại không nói được. Hiên tại xem ra, cô đã hiểu rõ, phượng hoàng thì vẫn là phượng hoàng như cũ, cho dù có rớt xuống tổ chim, hắn vẫn chỉ là một con phượng hoàng cao ngạo đẹp đẽ quý giá. Cái loại khí chất thanh cao kiêu ngạo này giống như là bẩm sinh, không thể xóa nhòa.
Hôm nay, dường như đã quay trở lại quỹ đạo.
Nhiễm Thất đang suy tư, cũng không có trả lời cô ta.
Người đối diện cho rằng những lời nói này đã chọt trúng chỗ đau của Nhiễm Thất, trong lòng đang đắc ý, dùng ngữ khí cao cao tại thượng nói tiếp: "Loại nữ nhân như cô xách dép cho tôi đều không xứng, cũng không nhìn lại cô là cái loại mặt hàng gì!"
Câu nói kinh điển nhất của nữ phụ não tàn nhà giàu.
Nhiễm Thất nhịn không được giật giật khóe miệng, bắt đầu trào phúng: "Ơ, cô ngay cả tôi cũng chưa nhìn thấy mà đã biết tôi là mặt hàng gì rồi à? Tốt xấu gì tôi cũng có thể tiếp vào phòng của anh ấy, ngủ trên giường của anh ấy, cô có vào được không? Nếu như cô đều chưa có đi vào, vậy chẳng phải ngay cả tôi cũng không bằng sao? Thế cô là cái gì? Rác rưởi hả?"
Nhiễm Thất cũng không biết cô ta có vào chưa, nhưng loại chuyện này nói càng sai thì càng chân thật. Cô chỉ biết Thẩm Mặc Hiên là người thích sạch sẽ, loại người này chắc có lẽ sẽ không để cho người khác tùy tiện vào phòng của hắn mới đúng.
"Cô...Cô...Cô chờ đó cho tôi!"
Một giây sau, điện thoại mãnh liệt bị tắt máy, trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận tút tút tút.
Chậc chậc chậc, xem ra thật sự là chưa có vào nha ——
Nhiễm Thất để điên thoại xuống, không thèm để ý mà trở lại, bò lên giường muốn nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng hiện tại đầu không đau, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thật nhiều việc còn phải đợi cô suy nghĩ.
Nhưng mà, cũng không lâu lắm, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Làm sao? Chưa từ bỏ ý định nên muốn gọi lại mắng cô hả?
Nhiễm Thất nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, vốn là không muốn nói tiếp, nhưng cái tiếng chuông kia cứ liên tục không ngừng, dường như không bắt máy vẫn gọi tiếp. Cô bị tiếng chuông làm cho buồn bực, lại xuống giường lần nữa, đi đến bên cạnh bàn, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nghe điện thoại.
Lúc này đây, không đợi bên kia mở miệng trước, cô đã dùng ngữ khí thập phần phiền chán cùng lãnh đạm nói: "Có xong hay chưa, cô không phiền nhưng tôi phiền đó!"
Người đối diện không có phát ra tiếng, lại im lặng, thời điểm Nhiễm Thất muốn cúp máy, trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Mặc Hiên, ngữ khí lạnh băng, khiến cho lòng người phát lạnh: "Em lập lại lần nữa."
- -----------------------------------------------------
Ninh: R.i.p Nhiễm Thất:v
Nhiễm Thất trước đó dừng lại một chút, lập tức bắt đầu cười: "Cô nói tôi hả...Quan hệ của chúng tôi có thể không tầm thường đâu!" Cô cười ác liệt, mang theo vài phần trêu đùa: "Cô đi hỏi anh ấy đi! Để xem chúng tôi có quan hệ như thế nào! Có lẽ là cái loại quan hệ cô đang nghĩ đến cũng không chừng nha."
Tiểu tình nhân đã tìm tới cửa? Đúng lúc cô lại có chút bực bội không có chỗ phát.
Giọng nói của cô ta đã không tốt nhu vậy, cũng đừng trách cô không tốt!
"Cô...!! Cô có biết tôi là ai không?! Dám nói chuyện như vậy với tôi?"
Người đối diện có chút thở gấp, ngữ khí đã bén nhọn lên không ít.
Nhiễm Thất nhún vai, vô cùng không để ý mà trả lời: "Cô là ai? Cô cũng không biết cô là ai, sao tôi biết được!"
"Cô..." Dường như không biết phản bác thế nào, liền trầm mặc một hồi, cuối cùng, cô ta tuôn ra một câu hung ác: "Chỉ cần có tôi, cô cho rằng cô có thể bước vào cửa Trình gia sao?"
Trình gia? Không phải là Trình gia tiếng tăm lẫy lừng ở kinh thành đó sao?
Nếu quả thật là như vậy, thân phận cùng bối cảnh của nam chủ thật sự có chút khủng bố rồi đó. Đem cô trói đến đây như vậy mà không kinh động đến bất cứ người nào cũng là một chuyện nhỏ nhoi dễ dàng thôi. Hơn nữa xem thiết kế xếp đặt trong căn nhà này, đồ dùng trong nhà, đồ trang trí, tám chính phần là cái Trình gia rồi.
Hơn nữa, hình dáng cùng khí chất của Thẩm Mặc Hiên, nếu nói là con nhà bình thường chính cô cũng có chút không tin.
Dù sao thì trước đây, cho dù là đồng phục giá rẻ, hắn mặc vào đều có một loại khí chất thanh quý ưu nhã. Cô vẫn cảm thấy Thẩm Măc Hiên có chỗ không thích hợp, nhưng mà không thích hợp ở đâu thì cô lại không nói được. Hiên tại xem ra, cô đã hiểu rõ, phượng hoàng thì vẫn là phượng hoàng như cũ, cho dù có rớt xuống tổ chim, hắn vẫn chỉ là một con phượng hoàng cao ngạo đẹp đẽ quý giá. Cái loại khí chất thanh cao kiêu ngạo này giống như là bẩm sinh, không thể xóa nhòa.
Hôm nay, dường như đã quay trở lại quỹ đạo.
Nhiễm Thất đang suy tư, cũng không có trả lời cô ta.
Người đối diện cho rằng những lời nói này đã chọt trúng chỗ đau của Nhiễm Thất, trong lòng đang đắc ý, dùng ngữ khí cao cao tại thượng nói tiếp: "Loại nữ nhân như cô xách dép cho tôi đều không xứng, cũng không nhìn lại cô là cái loại mặt hàng gì!"
Câu nói kinh điển nhất của nữ phụ não tàn nhà giàu.
Nhiễm Thất nhịn không được giật giật khóe miệng, bắt đầu trào phúng: "Ơ, cô ngay cả tôi cũng chưa nhìn thấy mà đã biết tôi là mặt hàng gì rồi à? Tốt xấu gì tôi cũng có thể tiếp vào phòng của anh ấy, ngủ trên giường của anh ấy, cô có vào được không? Nếu như cô đều chưa có đi vào, vậy chẳng phải ngay cả tôi cũng không bằng sao? Thế cô là cái gì? Rác rưởi hả?"
Nhiễm Thất cũng không biết cô ta có vào chưa, nhưng loại chuyện này nói càng sai thì càng chân thật. Cô chỉ biết Thẩm Mặc Hiên là người thích sạch sẽ, loại người này chắc có lẽ sẽ không để cho người khác tùy tiện vào phòng của hắn mới đúng.
"Cô...Cô...Cô chờ đó cho tôi!"
Một giây sau, điện thoại mãnh liệt bị tắt máy, trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận tút tút tút.
Chậc chậc chậc, xem ra thật sự là chưa có vào nha ——
Nhiễm Thất để điên thoại xuống, không thèm để ý mà trở lại, bò lên giường muốn nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng hiện tại đầu không đau, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thật nhiều việc còn phải đợi cô suy nghĩ.
Nhưng mà, cũng không lâu lắm, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Làm sao? Chưa từ bỏ ý định nên muốn gọi lại mắng cô hả?
Nhiễm Thất nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, vốn là không muốn nói tiếp, nhưng cái tiếng chuông kia cứ liên tục không ngừng, dường như không bắt máy vẫn gọi tiếp. Cô bị tiếng chuông làm cho buồn bực, lại xuống giường lần nữa, đi đến bên cạnh bàn, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nghe điện thoại.
Lúc này đây, không đợi bên kia mở miệng trước, cô đã dùng ngữ khí thập phần phiền chán cùng lãnh đạm nói: "Có xong hay chưa, cô không phiền nhưng tôi phiền đó!"
Người đối diện không có phát ra tiếng, lại im lặng, thời điểm Nhiễm Thất muốn cúp máy, trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Mặc Hiên, ngữ khí lạnh băng, khiến cho lòng người phát lạnh: "Em lập lại lần nữa."
- -----------------------------------------------------
Ninh: R.i.p Nhiễm Thất:v