Chương 16: Nam phụ chính diện
" sau này đừng múa trước mặt người khác nữa " Tiêu Dật lấy lại ly linh tựu của y, mà đưa qua một ly linh quả, nôm na là nước trái cây đó.
" còn không phải mẫu thân của sư huynh hố đệ " Lâm Ngôn Hy cũng không từ chối ý tốt của đại sư huỳnh mình, chỉ là cáo trạng với Tiêu Dật về mẫu thân hắn mà thôi.
" ta sẽ nói mẫu thân " Tiêu Dật xoa đầu y nói.
" ừm ừm... người quá đáng lắm á, cho đệ mặc đồ kì quá trời " Lâm Ngôn Hy làm nũng thành quen, lại cáo trạng tiếp.
" biết rồi " Tiêu Dật cười nhẹ nói.
Bên đây Tuệ Tĩnh Nhi như thể nhìn ra được gì đó, nhưng nàng cũng không nhường nhị sư huynh cho đại sư huynh đâu.Nàng kéo lấy cánh tay của Lâm Ngôn Hy, làm nũng nói.
" nhị sư huynh muội sợ lắm, đại hội nguy hiểm như vậy, nhớ bảo vệ nha " Tuệ trà Tĩnh xanh Nhi ánh mắt đáng thương nhìn y.
Làm sao mà trái tim nhỏ bé của Lâm Ngôn Hy có thể cưỡng lại nữ chính, hơn nữa y phải tạo mối quan hệ nha.Để sau này nam nhân của nàng chỉnh y thì, nàng còn nói vài lời tốt đẹp cho mình nữa chứ.
" đương nhiên rồi, ta cũng chỉ có một tiểu sư muội thôi mà " Lâm Ngôn Hy cười nói.
Tuệ Tĩnh Nhi nghe vậy liền vui vẻ, nàng lại lắc lắc cánh tay của Lâm Ngôn Hy làm nũng.Ngay lúc mà y không để ý, Tuệ Tĩnh Nhi nhìn lên Tiêu Dật nhếch mép, hai người liền giao tiếp bằng mắt.
Xung quanh ánh lên tia sét.
' đại sư huynh có ý đồ với nhị sư huynh, mình phải bảo vệ huynh ấy '
' con nha đầu này có ý đồ với Tiểu Hy của mình, phải chỉnh '
Hai người nhìn nhau mà mỉm cười ' thân thiện ' tia sét đánh ầm ầm, mà trong mắt Lâm Ngôn Hy thì đây là ánh mắt đưa tình của nam nữ chính.
' đến rồi, đến rồi, tình tiết yêu đương tình chàng ý thiếp.Ngọt quá đi ' Lâm Ngôn Hy trong lòng đã tưởng tượng bảy bảy bốn chín, tình tiết phim truyền hình tám giờ tối rồi nha.
Sau khi kết thúc yến tiệc, trong lúc Lâm Ngôn Hy nhanh chân mà đi ra trước, đang đứng chờ nhà mình sư tôn thì có một giọng nói vang lên phía sau.
" đang chờ ai à?" Giọng nói của nam nhân vang lên.
" ngươi là?" Lâm Ngôn Hy hơi cảnh giác mà đánh giá người trước mặt.
Người này cao hơn y một chút, gương mặt dừng ở mức thanh tú, nhìn có điểm trẻ con khi nói.Quan sát một chút, y cũng thoải mái hơn, người này có vẻ không có ác ý với mình.
" ta là nhi tử của trưởng lão ở Nhạc Khí Tông, tên là Hạ Đình "
" người múa rất đẹp, chúng ta làm bằng hữu được không?" Hạ Đình ngượng ngùng nói.
Khi nghe đến tên này não y liền xuất hiện rất nhiều thông tin, người này là một nhân vật phụ chính diện, nhưng sống không thọ, lĩnh cơm hộp gần giữa truyện.
Trong tiểu thuyết miêu tả: Ở Nhạc Khí Môn, kẻ được cho là thiên tài, người tương lai sẽ làm trưởng môn là đại đệ tử Bạch Lam Hạo.Mà người này đi đâu cũng có một cái đuôi đó là tiểu sư đệ Hạ Đình.
Mà Bạch Lâm Hạo là nhân vật nam phụ si tình trong truyện, hắn đem lòng yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên.Còn Hạ Đình thì lại quan tâm đến chuyện tình cảm của hai người một cách kín đáo, đến cuối cùng còn vì cứu nữ chính mà đi lãnh cơm hộp luôn.
Trong truyện gốc có nhắc đến cảnh này và câu nói cuối cùng của Hạ Đình làm cho độc giả hoang mang.
" Sư huynh, đệ làm tốt không?... vậy huynh không ghét đệ nữa...chứ?"
Vốn tình cảm huynh đệ hai người rất tốt, lớn lên từ nhỏ với nhau.Nhưng nữa đoạn sau lại dẫn xa cách và nhạt dần.
Lúc đọc Lâm Ngôn Hy cũng nghi ngờ cùng hoang mang lắm, bất ngờ gặp người thật quả đúng với miêu tả.Tính cách trẻ con, suy nghĩ đơn giản, hợp gu y.
" được chứ " Lâm Ngôn Hy cùng Hạ Đình bắt tay nhau, cười nói xã giao vài câu.
" còn không phải mẫu thân của sư huynh hố đệ " Lâm Ngôn Hy cũng không từ chối ý tốt của đại sư huỳnh mình, chỉ là cáo trạng với Tiêu Dật về mẫu thân hắn mà thôi.
" ta sẽ nói mẫu thân " Tiêu Dật xoa đầu y nói.
" ừm ừm... người quá đáng lắm á, cho đệ mặc đồ kì quá trời " Lâm Ngôn Hy làm nũng thành quen, lại cáo trạng tiếp.
" biết rồi " Tiêu Dật cười nhẹ nói.
Bên đây Tuệ Tĩnh Nhi như thể nhìn ra được gì đó, nhưng nàng cũng không nhường nhị sư huynh cho đại sư huynh đâu.Nàng kéo lấy cánh tay của Lâm Ngôn Hy, làm nũng nói.
" nhị sư huynh muội sợ lắm, đại hội nguy hiểm như vậy, nhớ bảo vệ nha " Tuệ trà Tĩnh xanh Nhi ánh mắt đáng thương nhìn y.
Làm sao mà trái tim nhỏ bé của Lâm Ngôn Hy có thể cưỡng lại nữ chính, hơn nữa y phải tạo mối quan hệ nha.Để sau này nam nhân của nàng chỉnh y thì, nàng còn nói vài lời tốt đẹp cho mình nữa chứ.
" đương nhiên rồi, ta cũng chỉ có một tiểu sư muội thôi mà " Lâm Ngôn Hy cười nói.
Tuệ Tĩnh Nhi nghe vậy liền vui vẻ, nàng lại lắc lắc cánh tay của Lâm Ngôn Hy làm nũng.Ngay lúc mà y không để ý, Tuệ Tĩnh Nhi nhìn lên Tiêu Dật nhếch mép, hai người liền giao tiếp bằng mắt.
Xung quanh ánh lên tia sét.
' đại sư huynh có ý đồ với nhị sư huynh, mình phải bảo vệ huynh ấy '
' con nha đầu này có ý đồ với Tiểu Hy của mình, phải chỉnh '
Hai người nhìn nhau mà mỉm cười ' thân thiện ' tia sét đánh ầm ầm, mà trong mắt Lâm Ngôn Hy thì đây là ánh mắt đưa tình của nam nữ chính.
' đến rồi, đến rồi, tình tiết yêu đương tình chàng ý thiếp.Ngọt quá đi ' Lâm Ngôn Hy trong lòng đã tưởng tượng bảy bảy bốn chín, tình tiết phim truyền hình tám giờ tối rồi nha.
Sau khi kết thúc yến tiệc, trong lúc Lâm Ngôn Hy nhanh chân mà đi ra trước, đang đứng chờ nhà mình sư tôn thì có một giọng nói vang lên phía sau.
" đang chờ ai à?" Giọng nói của nam nhân vang lên.
" ngươi là?" Lâm Ngôn Hy hơi cảnh giác mà đánh giá người trước mặt.
Người này cao hơn y một chút, gương mặt dừng ở mức thanh tú, nhìn có điểm trẻ con khi nói.Quan sát một chút, y cũng thoải mái hơn, người này có vẻ không có ác ý với mình.
" ta là nhi tử của trưởng lão ở Nhạc Khí Tông, tên là Hạ Đình "
" người múa rất đẹp, chúng ta làm bằng hữu được không?" Hạ Đình ngượng ngùng nói.
Khi nghe đến tên này não y liền xuất hiện rất nhiều thông tin, người này là một nhân vật phụ chính diện, nhưng sống không thọ, lĩnh cơm hộp gần giữa truyện.
Trong tiểu thuyết miêu tả: Ở Nhạc Khí Môn, kẻ được cho là thiên tài, người tương lai sẽ làm trưởng môn là đại đệ tử Bạch Lam Hạo.Mà người này đi đâu cũng có một cái đuôi đó là tiểu sư đệ Hạ Đình.
Mà Bạch Lâm Hạo là nhân vật nam phụ si tình trong truyện, hắn đem lòng yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên.Còn Hạ Đình thì lại quan tâm đến chuyện tình cảm của hai người một cách kín đáo, đến cuối cùng còn vì cứu nữ chính mà đi lãnh cơm hộp luôn.
Trong truyện gốc có nhắc đến cảnh này và câu nói cuối cùng của Hạ Đình làm cho độc giả hoang mang.
" Sư huynh, đệ làm tốt không?... vậy huynh không ghét đệ nữa...chứ?"
Vốn tình cảm huynh đệ hai người rất tốt, lớn lên từ nhỏ với nhau.Nhưng nữa đoạn sau lại dẫn xa cách và nhạt dần.
Lúc đọc Lâm Ngôn Hy cũng nghi ngờ cùng hoang mang lắm, bất ngờ gặp người thật quả đúng với miêu tả.Tính cách trẻ con, suy nghĩ đơn giản, hợp gu y.
" được chứ " Lâm Ngôn Hy cùng Hạ Đình bắt tay nhau, cười nói xã giao vài câu.