Chương 50: Thúc thúc
Xin lỗi các nàng nha, Mộc dạo này hơi bận hu hu, nay ra chap các nàng liền nè, sau khi kết thúc bộ truyện này Mộc sẽ làm truyện tiếp theo nè.Đang có ý tưởng loe lóe trong đầu, định sẽ làm điền văn á, kiểu thập niên 70, 80 đồ á, kiểu quân nhân đồ.
Hoặc là showbiz á các nàng.
Các nàng muốn làm thể loại nào thì cmt để cho Mộc biết nha, Mộc sẽ xem xét thử.
…
Ở giới tu chân có một lời tiên tri, đại nạn một nghìn năm của giới tu tiên.Chuyện này là do đại lão lúc phi thăng bối một quẻ, thực hư thế nào thì chưa biết được.
Năm năm sau.
Hôm nay trên bầu trời của Cửu Thiên từng đen linh lực bạo phát, người chính phái tu tiên cùng hợp tác mà bao vây một người.Một nam tử bị vây ở bên trong, áo bào màu trắng đã dính đầy máu.
" Lâm Ngôn Hy tên ma đạo nhà ngươi nên đi chết đi "
" nghe bảo ngươi là tâm can của yêu hoàng cùng ma tôn à?" Chính phái tu sĩ bao vây y không kẻ hở.
Lâm Ngôn Hy ôm ngực mà nhìn bọn họ, Thanh Linh cổ cẩm trong tay tạo ra một kết giới để bảo vệ y.
" chủ nhân, bọn họ thật quá đáng " Thanh Linh trong hình dạng một đứa bé trai mà nhìn y đầy lo lắng nói.
Y nhẹ nhàng lắc đầu, ma đầu à, bọn họ nói cũng đúng đi.Có lẽ y là kẻ mang đầy tội ác, chính bản thân là người khơi dậy nên trận đại chiến lần thứ ba này.
Là y liên lụy Thiên Kiếm Môn bị người đời phỉ báng, sư tôn ghét bỏ y, nhưng không sao Lâm Ngôn Hy con ái mộ Mục Nhã Trúc người là thật.
Sư tôn hận yêu ma tới tận xương tủy, người từng thương yêu y ra sao, bây giờ lại chán ghét không muốn nhìn mình.Mà Trương Đình Phong cũng vì y mà đọa ma, Lâm Ngôn Hy cảm thấy vì y mà liên lụy thật nhiều người.
" Hy nhi…" Từ xa một hắc bào y nhân ngự kiếm bay lại y, giọng nói hét chói tai.
" Phong ca ca " Lâm Ngôn Hy mỉm cười huynh đến rồi, đệ biết là huynh sẽ đến mà.
…
Năm năm trước, tại Đại Hội Võng La.
Lâm Ngôn Hy cùng Tuệ Tĩnh Nhi được vinh hạnh ngồi trên ghế khách mời để coi thi đấu, y hướng mắt nhìn người đại diện đang nói mở màn dẫn vào đại hội.Trong lòng có chút thở dài, lần này đến nhầm tìm hiểu về thân phận của Giang thành chủ không thành, mà còn rước thêm một mớ phiền phức.
Đây một trong đó là nam nhân ngồi cạnh y, người này Lâm Ngôn Hy gặp ở trong tửu lâu hôm nọ, tự xưng là Sở Hiên.Y không rõ giữa hắn cùng Giang thành chủ có mối quan hệ gì, nhưng Sở Hiên cũng được ngồi ghế khách quý như y a.
Mới hôm qua thôi, y mới biết tên này cùng sư tôn y là bằng hữu.Vậy không phải hắn là thúc thúc y à?.
" cái đó thúc thúc đừng nhìn ta như vậy nữa?" Lâm Ngôn Hy bị hắn nhìn cho phiền nói.
“… thúc thúc à?” Sở Hiên đang cắn hạt dưa liền cứng ngắt hỏi y.
Thuộc hạ của hắn đứng bên cạnh nhịn cười đến khổ sở, cảm thấy thiếu niên này thật gan dạ, chủ nhân của họ thật ra là tên biến thái đó, bị giết khi nào cũng chẳng hay.Đám người họ đi theo ma tôn lâu như vậy, nay mới thấy được vẻ mặt có chút bất lực.
" ta già như vậy?" Sở Hiên giật giật mí mắt hỏi.
" không có nha, thúc rất soái á, nhưng là bằng hữu của sư tôn ta thì tuổi tác chắc cũng lớn đi, không gọi là thúc, vậy bá bá hả? " Lâm Ngôn Hy ngây ngô thật thà mà trả lời.
Sở Hiên không biết nên vui vì y nói mình đẹp trai, hay nên buông vì bị chê nhiều tuổi đây, lại còn muốn gọi hắn là bá bá.Ma tôn đau đầu mà xoa thái dương, nhìn y nói.
" gọi thúc thúc cũng được "
Hắn cảm thấy thắc mắc Mục Nhã Trúc tại sao lại cưng chiều một kẻ ngốc nghếch lại ngơ ngơ như vậy.Sở Hiên nghĩ mình cần một chút thời gian quan sát, hiện tại hắn cũng rảnh rỗi quá mà.
…
Các nàng thích thể loại nào thì cmt xuống dưới nha, lâu ra chap Mộc còn sợ các nàng quên mất truyện này ấy chứ huhu
Hoặc là showbiz á các nàng.
Các nàng muốn làm thể loại nào thì cmt để cho Mộc biết nha, Mộc sẽ xem xét thử.
…
Ở giới tu chân có một lời tiên tri, đại nạn một nghìn năm của giới tu tiên.Chuyện này là do đại lão lúc phi thăng bối một quẻ, thực hư thế nào thì chưa biết được.
Năm năm sau.
Hôm nay trên bầu trời của Cửu Thiên từng đen linh lực bạo phát, người chính phái tu tiên cùng hợp tác mà bao vây một người.Một nam tử bị vây ở bên trong, áo bào màu trắng đã dính đầy máu.
" Lâm Ngôn Hy tên ma đạo nhà ngươi nên đi chết đi "
" nghe bảo ngươi là tâm can của yêu hoàng cùng ma tôn à?" Chính phái tu sĩ bao vây y không kẻ hở.
Lâm Ngôn Hy ôm ngực mà nhìn bọn họ, Thanh Linh cổ cẩm trong tay tạo ra một kết giới để bảo vệ y.
" chủ nhân, bọn họ thật quá đáng " Thanh Linh trong hình dạng một đứa bé trai mà nhìn y đầy lo lắng nói.
Y nhẹ nhàng lắc đầu, ma đầu à, bọn họ nói cũng đúng đi.Có lẽ y là kẻ mang đầy tội ác, chính bản thân là người khơi dậy nên trận đại chiến lần thứ ba này.
Là y liên lụy Thiên Kiếm Môn bị người đời phỉ báng, sư tôn ghét bỏ y, nhưng không sao Lâm Ngôn Hy con ái mộ Mục Nhã Trúc người là thật.
Sư tôn hận yêu ma tới tận xương tủy, người từng thương yêu y ra sao, bây giờ lại chán ghét không muốn nhìn mình.Mà Trương Đình Phong cũng vì y mà đọa ma, Lâm Ngôn Hy cảm thấy vì y mà liên lụy thật nhiều người.
" Hy nhi…" Từ xa một hắc bào y nhân ngự kiếm bay lại y, giọng nói hét chói tai.
" Phong ca ca " Lâm Ngôn Hy mỉm cười huynh đến rồi, đệ biết là huynh sẽ đến mà.
…
Năm năm trước, tại Đại Hội Võng La.
Lâm Ngôn Hy cùng Tuệ Tĩnh Nhi được vinh hạnh ngồi trên ghế khách mời để coi thi đấu, y hướng mắt nhìn người đại diện đang nói mở màn dẫn vào đại hội.Trong lòng có chút thở dài, lần này đến nhầm tìm hiểu về thân phận của Giang thành chủ không thành, mà còn rước thêm một mớ phiền phức.
Đây một trong đó là nam nhân ngồi cạnh y, người này Lâm Ngôn Hy gặp ở trong tửu lâu hôm nọ, tự xưng là Sở Hiên.Y không rõ giữa hắn cùng Giang thành chủ có mối quan hệ gì, nhưng Sở Hiên cũng được ngồi ghế khách quý như y a.
Mới hôm qua thôi, y mới biết tên này cùng sư tôn y là bằng hữu.Vậy không phải hắn là thúc thúc y à?.
" cái đó thúc thúc đừng nhìn ta như vậy nữa?" Lâm Ngôn Hy bị hắn nhìn cho phiền nói.
“… thúc thúc à?” Sở Hiên đang cắn hạt dưa liền cứng ngắt hỏi y.
Thuộc hạ của hắn đứng bên cạnh nhịn cười đến khổ sở, cảm thấy thiếu niên này thật gan dạ, chủ nhân của họ thật ra là tên biến thái đó, bị giết khi nào cũng chẳng hay.Đám người họ đi theo ma tôn lâu như vậy, nay mới thấy được vẻ mặt có chút bất lực.
" ta già như vậy?" Sở Hiên giật giật mí mắt hỏi.
" không có nha, thúc rất soái á, nhưng là bằng hữu của sư tôn ta thì tuổi tác chắc cũng lớn đi, không gọi là thúc, vậy bá bá hả? " Lâm Ngôn Hy ngây ngô thật thà mà trả lời.
Sở Hiên không biết nên vui vì y nói mình đẹp trai, hay nên buông vì bị chê nhiều tuổi đây, lại còn muốn gọi hắn là bá bá.Ma tôn đau đầu mà xoa thái dương, nhìn y nói.
" gọi thúc thúc cũng được "
Hắn cảm thấy thắc mắc Mục Nhã Trúc tại sao lại cưng chiều một kẻ ngốc nghếch lại ngơ ngơ như vậy.Sở Hiên nghĩ mình cần một chút thời gian quan sát, hiện tại hắn cũng rảnh rỗi quá mà.
…
Các nàng thích thể loại nào thì cmt xuống dưới nha, lâu ra chap Mộc còn sợ các nàng quên mất truyện này ấy chứ huhu