Chương 2: (Ấu thơ) Sư huynh sai rồi
Qua một hồi nhưng cơn đau lẽ ra phải ập đến cũng không đến, Tiết Tử Dung bèn hé mắt ra nhìn.
Đại sư huynh nóng hổi mới ra lò lúc này đang đè lên người nó, một mùi hương dễ chịu mà nó chẳng gọi tên được như có như không quấn quýt quanh mũi. Hai mắt Ly Tương lúc này đang nhắm nghiền nhưng đôi tay còn vòng ra sau đầu che cho nó.
Bấy giờ nó mới hiểu sao mình không có cảm giác đau.
Bị đè lên người quả thật không dễ chịu, Tiết Tử Dung chẳng đợi lâu thêm. Nó khó nhọc chui khỏi vòng tay như gọng sắt che chắn cho mình rồi nhặt chiếc ô bấy giờ đã nằm chỏng chơ lên. Hẳn là lúc sắp ngã họ Ly kia đã tuột tay thảy chiếc ô ra.
Thế mà vẫn không tuột tay vứt mất nó.
Tiết Tử Dung chọt chiếc ô vào người nằm sấp ở đó, kêu khẽ: "Sư huynh… Sư huynh!"
Cuối cùng nó cay đắng chấp nhận là người này đã ngất thật rồi.
Bây giờ trời còn chưa tối, nhưng trên núi trời sẽ tối rất nhanh, nó cũng không thể để đại sư huynh nằm đó không lo. Rốt cuộc Tiết Tử Dung năm đó vừa lên năm đã phải vất vả lật người sư huynh lên, kéo hắn dựa vào gốc cây to kế đó, còn bẻ nhánh cây che cho hắn rồi mới cầm theo chiếc ô bỏ đi. Đi được một đoạn nó lại vòng về, để túi kẹo lại chỗ sư huynh rồi lại quay người rời khỏi đó.
Lúc Ly Tương tỉnh lại thì trời đã tối.
Trên núi cũng khó phân được thời gian, mà hôm nay hắn ra cửa cũng chẳng nhớ mang theo thứ gì để xem giờ. Hắn ngồi dậy, nhìn đống nhánh cây xung quanh mình rồi khẽ ôm đầu, tay kia sờ soạng túi hương ở thắt lưng nhưng lại sờ phải túi giấy mềm. Hắn cầm lên, nhìn thấy túi kẹo thì vẻ mặt có chút khó tả, hắn thả túi kẹo về gốc cây rồi lại tiếp tục lần mò, cầm lấy cái túi thơm ra rồi đưa lên ngửi nhưng hình như chẳng có tác dụng gì, Ly Tương giắc nó lại thắt lưng mình, loạng choạng vịn gốc cây đứng thẳng người còn không quên lẩm bẩm: "Lão Lục chết tiệt, toàn đưa thuốc không đủ liều."
Ban ngày đường núi trông cũng không đến nỗi nào nhưng vào đêm lại có chút khó nói. Ly Tương đứng hẳn người dậy mới sực nhớ ra một chuyện: Tiểu sư đệ nóng sốt của hắn đi đâu mất rồi, còn cầm theo cả chiếc ô của hắn nữa!
Ly Tương gỡ mớ lá khô trên đầu mình rồi nhìn quanh quất. Đường núi yên ắng không có tí âm thanh nào dù là âm thanh thú hoang gầm gừ hay tiếng chim chóc kêu hờ làm hắn hơi hoảng.
Nếu là người bình thường lúc này đây hẳn sẽ nhóm lửa lên để soi đường nhưng Ly Tương thì không bình thường lắm. Mỗi lần nhìn thấy bóng đêm trải dài yên ắng thì đầu óc của hắn lại có chút đông đặc, không suy nghĩ được gì cả. Hắn cứ dựa sát vào gốc cây, sự hoảng loạn không dưng ập đến làm cho hai chân hắn mềm ra rồi ngồi bệt xuống đất lại. Trong đầu hắn bây giờ toàn là màu đen và lạnh lẽo.
"Đứa trẻ này là hy vọng của chúng ta."
"Nghe nói nó toàn nói lời kỳ quái."
"Nó là tai tinh."
"Nó mang điềm gở."
Trong đầu Ly Tương lại vang lên những âm thanh rời rạc, hắn ngồi bệt xuống, cố trấn tĩnh lại.
"Đi, bà đưa con đi."
Hắn đưa tay ôm gối co ro, mãi đến khi âm thanh già nua ấy vang lên hắn mới hơi bình tĩnh lại.
Đúng lúc này bỗng dưng có tiếng sột soạt vang lên. Nháy mắt, Ly Tương thấy dễ chịu hẳn.
Chỉ cần không phải là những giọng nói ấy.
Ly Tương ngước nhìn về nơi âm thanh phát ra bỗng thấy một ánh sáng xanh dịu nhẹ quen thuộc lắc lư, kế tiếp là một bóng đen xuất hiện.
Ly Tương cười rộ lên: "A, huynh tưởng đệ cuỗm ô bỏ huynh lại rồi đấy."
Tiểu sư đệ vô lương tâm Tiết Tử Dung của hắn đã trở lại, sắc mặt vừa giận dữ vừa uất ức. Nó bước tới trước mặt Ly Tương, nói ngay: "Đệ không có ăn cắp."
Ly Tương ngớ ra.
Thấy hắn vẫn bộ dạng không hiểu, Tiết Tử Dung lại đưa tay quệt nước mắt, nó nói: "Đệ không có ăn cắp! Lúc nãy, lúc đó, lúc trưa…" Nó nói năng có hơi lộn xộn, "Lúc trưa huynh ngã sấp ra… Đệ, đệ bò ra còn kéo huynh vào gốc cây rồi cầm ô, cầm ô đi dò đường, xem, xem… xem có ai có thể, có thể giúp không… Nhưng mà, nhưng mà hức…,"
Nhưng mà làm gì có ai kia chứ.
Ly Tương biết.
Bọn họ vốn đã vượt qua kết giới ở lưng chừng núi. Từ đây đến đỉnh Túc Phong sẽ không có người phàm nào đi vào, còn đệ tử ở đây nếu không có lý do gì thì thường cũng chẳng ai đi ra ngoài.
Tiết Tử Dung càng nói càng lắp bắp. Nó sợ Ly Tương không tin vì rõ ràng nó quay lại đây một mình, chẳng dẫn ai đến giúp cả. Nó sợ cũng sư huynh nghĩ nó ăn trộm đồ, nó lo sư huynh ở đấy một mình không an toàn: "Đệ, đệ chỉ dám đi gần đây, đệ sợ có thú hoang."
Ly Tương nhìn bộ đồ mới mua cho đứa sư đệ này giờ đây rách cả, đầu tóc nó cũng có lá cây mắc vào. Ly Tương sững sờ nhìn tay nó còn bị trầy nữa.
"Đệ không có ăn cắp thật mà!"
Sau cùng nó gào lên một câu trọn vẹn rồi khóc hu hu, tay cũng quên nắm chiếc ô nữa.
Ly Tương thấy vậy thì đứng dậy chạy đến chỗ nó, khụy gối xuống. Hắn đưa tay ôm Tiết Tử Dung vào lòng, vỗ về đứa trẻ này. Tiết Tử Dung thấy vậy thì cũng cố nén tiếng nức nở lại.
"Là sư huynh sai, là sư huynh sai. Là sư huynh nói linh tinh." Hắn ôm đứa trẻ vào lòng, tự thấy bản thân mình thật qua loa, hời hợt lại còn ăn nói bậy bạ trước mặt con trẻ nữa. "Tử Dung ngoan ha, ngoan. Là sư huynh sai."
Đứa trẻ lang thang trong thành Thái Thương lâu như vậy cũng chưa từng có suy nghĩ trộm của ai sao lại lấy chiếc ô của mình kia chứ. Ly Tương vừa nghĩ vừa muốn vả cho mình một cái.
Tử Dung là đứa bé chín chắn hơn so với tuổi, cũng sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều.
"Là sư huynh nói linh tinh." Ly Tương vỗ về nó, thì thầm nhận lỗi.
Mất một lúc lâu sau Tiết Tử Dung mới dằn lại được những giọt nước mắt. Nó đưa ống tay áo bẩn lên định lau thì Ly Tương trông thấy, hắn nắm tay nó lại rồi đưa tay áo mình lên lau cho mà chẳng chê bẩn.
"Chúng ta về nha." Ly Tương nói.
Tiết Tử Dung gật đầu, nó đứng trơ ra đó nhìn Ly Tương nhặt túi kẹo nhét vào lòng nó, gấp chiếc ô cho nó ôm rồi cúi người bế nó ngồi lên cánh tay mình. Nó nép sát vào người sư huynh để tránh khỏi cái lạnh của núi sâu.
Không hiểu sao lúc nó đi tìm người, lúc nó phân bua với Ly Tương thì chẳng thấy lạnh chút nào, giờ đây được Ly Tương bế lên, lau nước mắt nó bỗng thấy không khí thật lạnh bèn rúc sát vào người đại sư đến nỗi ngửi thấy mùi hương lúc bị ngã và nghe thấy tiếng tim đều đặn của người này.
Hạt châu sẫm màu treo trên cán ô phát ra ánh sáng nhè nhè lắc lư theo nhịp bước chân của Ly Tương, soi lối cho hai người.
Tiết Tử Dung bỗng ngửa đầu nhìn Ly Tương không thôi khiến hắn có chút chột dạ bèn cười cười, nói: "Đệ yên tâm, lần này sẽ không ngã nữa đâu. Huynh đảm bảo."
"Sao sư huynh lại ngất vậy?" Tiết Tử Dung bỗng hỏi.
Nụ cười của Ly Tương bỗng dưng méo xệch: "À, tối qua huynh thức khuya quá nên hơi buồn ngủ, vừa đi vừa ngủ đấy mà."
Tiết Tử Dung: "..." Coi người ta là trẻ lên ba à?
"Sao lúc nãy huynh không thắp lửa lên?" Nó vẫn tiếp tục hỏi.
"À, huynh sợ mình làm không khéo sẽ cháy rừng."
Qua quýt đến thế là cùng!
Mặc dù theo như Tiết Tử Dung nhìn nhận, sau khi bọn họ trao cho nhau cái ôm giảng hòa thì đã hiểu nhau hơn nhưng Ly Tương cũng không để lộ quá nhiều, cũng không dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện cùng mình. Có lẽ là do hắn thấy nó vẫn chỉ là đứa trẻ vì vậy Tiết Tử Dung kéo vạt áo hắn, nói: "Đệ không phải con nít ba tuổi."
Ly Tương đang vội bước chân nên cũng không nhìn nó, chỉ đáp: "Ồ, vậy đệ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm tuổi."
Ly Tương: "..." À, lớn hơn ba tuổi thật.
"Cho nên huynh thả đệ xuống, đệ có thể tự đi." Tiết Tử Dung nói.
Lúc Ly Tương bế nó lên hình như nó có nghe tiếng hít hà, nghĩ thôi cũng biết tay hắn đỡ cho nó nên bị thương rồi, nhưng xét thấy người này qua loa chiếu lệ nên hẳn sẽ lừa gạt nếu nó nói thẳng thành ra bé con Tử Dung chọn cách nói uyển chuyển một chút.
Dù cũng không uyển chuyển hơn là bao.
"Gần tới rồi, đường núi ban đêm dễ lạc nhau lắm." Ly Tương nói với nó như vậy, lại xoa đầu nó mấy cái, vò cho mái tóc vốn đã bù xù của nó càng thêm bù xù.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng hai người cũng dừng chân trước hai cột đá thật cao. Trời quá tối nên Tiết Tử Dung cũng không nhìn rõ cột đá ấy như thế, nó chỉ là không dưng bỗng nghĩ hai cây cột đá này hẳn là thuộc về xa xưa.
Ly Tương cũng không thả Tiết Tử Dung xuống, hắn bế một tay nên tay kia rảnh rang không biết moi đâu ra một miếng ngọc bài. Trong đêm tối chỉ có hạt châu soi cho, Tiết Tử Dung cũng chẳng nhìn rõ hình thù thế nào đã thấy Ly Tương vung lệnh bài lên.
Miếng lệnh bài va vào cột đá, kêu "keng" một tiếng. Trong bóng đêm lạnh lẽo, hình như Tiêt Tử Dung nghe thấy tiếng xiềng xích khua thật mạnh. Nếu có thể hình dung thì âm thanh này hẳn phải do dây xích to cỡ cánh tay người phát ra.
Sau đó chẳng có gì thay đổi cả.
Ly Tương thu lại tấm ngọc bài rồi bước qua giữa hai chiếc cột chơ vơ. Hắn cúi đầu nhìn Tiết Tử Dung, nở nụ cười với nó: "Chào mừng đến đỉnh Túc Phong."
Nói xong hắn còn nhón một viên kẹo trong túi kẹo Tiết Tử Dung đang ôm rồi vứt ra sau lưng.
Tiết Tử Dung ngoái nhìn.
Qua bờ vai của Ly Tương, nó thấy một con chó đá quay mặt về phía mình.
"Không phải chó đá quay mặt ra ngoài sao?" Nó quàng tay lên vai Ly Tương, cố gắng nhìn con chó đá ngày một xa mình.
"Chó đá? Ha ha ha" Ly Tương bật cười, nghe chừng hả hê lắm. "Chó đá trên đỉnh Túc Phong khác chó đá ở nơi khác. Sau này đệ sẽ biết."
Tiết Tử Dung cho là lại là một câu nói chiếu lệ bèn không ngoái nhìn nữa.
Nhưng nó không biết, khoảnh khắc nó vừa quay mặt đi, trong tiếng xiềng xích khua liên hồi ấy, con "chó đá" như rùng mình một cái rồi biến mất trong bóng đêm.
Đại sư huynh nóng hổi mới ra lò lúc này đang đè lên người nó, một mùi hương dễ chịu mà nó chẳng gọi tên được như có như không quấn quýt quanh mũi. Hai mắt Ly Tương lúc này đang nhắm nghiền nhưng đôi tay còn vòng ra sau đầu che cho nó.
Bấy giờ nó mới hiểu sao mình không có cảm giác đau.
Bị đè lên người quả thật không dễ chịu, Tiết Tử Dung chẳng đợi lâu thêm. Nó khó nhọc chui khỏi vòng tay như gọng sắt che chắn cho mình rồi nhặt chiếc ô bấy giờ đã nằm chỏng chơ lên. Hẳn là lúc sắp ngã họ Ly kia đã tuột tay thảy chiếc ô ra.
Thế mà vẫn không tuột tay vứt mất nó.
Tiết Tử Dung chọt chiếc ô vào người nằm sấp ở đó, kêu khẽ: "Sư huynh… Sư huynh!"
Cuối cùng nó cay đắng chấp nhận là người này đã ngất thật rồi.
Bây giờ trời còn chưa tối, nhưng trên núi trời sẽ tối rất nhanh, nó cũng không thể để đại sư huynh nằm đó không lo. Rốt cuộc Tiết Tử Dung năm đó vừa lên năm đã phải vất vả lật người sư huynh lên, kéo hắn dựa vào gốc cây to kế đó, còn bẻ nhánh cây che cho hắn rồi mới cầm theo chiếc ô bỏ đi. Đi được một đoạn nó lại vòng về, để túi kẹo lại chỗ sư huynh rồi lại quay người rời khỏi đó.
Lúc Ly Tương tỉnh lại thì trời đã tối.
Trên núi cũng khó phân được thời gian, mà hôm nay hắn ra cửa cũng chẳng nhớ mang theo thứ gì để xem giờ. Hắn ngồi dậy, nhìn đống nhánh cây xung quanh mình rồi khẽ ôm đầu, tay kia sờ soạng túi hương ở thắt lưng nhưng lại sờ phải túi giấy mềm. Hắn cầm lên, nhìn thấy túi kẹo thì vẻ mặt có chút khó tả, hắn thả túi kẹo về gốc cây rồi lại tiếp tục lần mò, cầm lấy cái túi thơm ra rồi đưa lên ngửi nhưng hình như chẳng có tác dụng gì, Ly Tương giắc nó lại thắt lưng mình, loạng choạng vịn gốc cây đứng thẳng người còn không quên lẩm bẩm: "Lão Lục chết tiệt, toàn đưa thuốc không đủ liều."
Ban ngày đường núi trông cũng không đến nỗi nào nhưng vào đêm lại có chút khó nói. Ly Tương đứng hẳn người dậy mới sực nhớ ra một chuyện: Tiểu sư đệ nóng sốt của hắn đi đâu mất rồi, còn cầm theo cả chiếc ô của hắn nữa!
Ly Tương gỡ mớ lá khô trên đầu mình rồi nhìn quanh quất. Đường núi yên ắng không có tí âm thanh nào dù là âm thanh thú hoang gầm gừ hay tiếng chim chóc kêu hờ làm hắn hơi hoảng.
Nếu là người bình thường lúc này đây hẳn sẽ nhóm lửa lên để soi đường nhưng Ly Tương thì không bình thường lắm. Mỗi lần nhìn thấy bóng đêm trải dài yên ắng thì đầu óc của hắn lại có chút đông đặc, không suy nghĩ được gì cả. Hắn cứ dựa sát vào gốc cây, sự hoảng loạn không dưng ập đến làm cho hai chân hắn mềm ra rồi ngồi bệt xuống đất lại. Trong đầu hắn bây giờ toàn là màu đen và lạnh lẽo.
"Đứa trẻ này là hy vọng của chúng ta."
"Nghe nói nó toàn nói lời kỳ quái."
"Nó là tai tinh."
"Nó mang điềm gở."
Trong đầu Ly Tương lại vang lên những âm thanh rời rạc, hắn ngồi bệt xuống, cố trấn tĩnh lại.
"Đi, bà đưa con đi."
Hắn đưa tay ôm gối co ro, mãi đến khi âm thanh già nua ấy vang lên hắn mới hơi bình tĩnh lại.
Đúng lúc này bỗng dưng có tiếng sột soạt vang lên. Nháy mắt, Ly Tương thấy dễ chịu hẳn.
Chỉ cần không phải là những giọng nói ấy.
Ly Tương ngước nhìn về nơi âm thanh phát ra bỗng thấy một ánh sáng xanh dịu nhẹ quen thuộc lắc lư, kế tiếp là một bóng đen xuất hiện.
Ly Tương cười rộ lên: "A, huynh tưởng đệ cuỗm ô bỏ huynh lại rồi đấy."
Tiểu sư đệ vô lương tâm Tiết Tử Dung của hắn đã trở lại, sắc mặt vừa giận dữ vừa uất ức. Nó bước tới trước mặt Ly Tương, nói ngay: "Đệ không có ăn cắp."
Ly Tương ngớ ra.
Thấy hắn vẫn bộ dạng không hiểu, Tiết Tử Dung lại đưa tay quệt nước mắt, nó nói: "Đệ không có ăn cắp! Lúc nãy, lúc đó, lúc trưa…" Nó nói năng có hơi lộn xộn, "Lúc trưa huynh ngã sấp ra… Đệ, đệ bò ra còn kéo huynh vào gốc cây rồi cầm ô, cầm ô đi dò đường, xem, xem… xem có ai có thể, có thể giúp không… Nhưng mà, nhưng mà hức…,"
Nhưng mà làm gì có ai kia chứ.
Ly Tương biết.
Bọn họ vốn đã vượt qua kết giới ở lưng chừng núi. Từ đây đến đỉnh Túc Phong sẽ không có người phàm nào đi vào, còn đệ tử ở đây nếu không có lý do gì thì thường cũng chẳng ai đi ra ngoài.
Tiết Tử Dung càng nói càng lắp bắp. Nó sợ Ly Tương không tin vì rõ ràng nó quay lại đây một mình, chẳng dẫn ai đến giúp cả. Nó sợ cũng sư huynh nghĩ nó ăn trộm đồ, nó lo sư huynh ở đấy một mình không an toàn: "Đệ, đệ chỉ dám đi gần đây, đệ sợ có thú hoang."
Ly Tương nhìn bộ đồ mới mua cho đứa sư đệ này giờ đây rách cả, đầu tóc nó cũng có lá cây mắc vào. Ly Tương sững sờ nhìn tay nó còn bị trầy nữa.
"Đệ không có ăn cắp thật mà!"
Sau cùng nó gào lên một câu trọn vẹn rồi khóc hu hu, tay cũng quên nắm chiếc ô nữa.
Ly Tương thấy vậy thì đứng dậy chạy đến chỗ nó, khụy gối xuống. Hắn đưa tay ôm Tiết Tử Dung vào lòng, vỗ về đứa trẻ này. Tiết Tử Dung thấy vậy thì cũng cố nén tiếng nức nở lại.
"Là sư huynh sai, là sư huynh sai. Là sư huynh nói linh tinh." Hắn ôm đứa trẻ vào lòng, tự thấy bản thân mình thật qua loa, hời hợt lại còn ăn nói bậy bạ trước mặt con trẻ nữa. "Tử Dung ngoan ha, ngoan. Là sư huynh sai."
Đứa trẻ lang thang trong thành Thái Thương lâu như vậy cũng chưa từng có suy nghĩ trộm của ai sao lại lấy chiếc ô của mình kia chứ. Ly Tương vừa nghĩ vừa muốn vả cho mình một cái.
Tử Dung là đứa bé chín chắn hơn so với tuổi, cũng sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều.
"Là sư huynh nói linh tinh." Ly Tương vỗ về nó, thì thầm nhận lỗi.
Mất một lúc lâu sau Tiết Tử Dung mới dằn lại được những giọt nước mắt. Nó đưa ống tay áo bẩn lên định lau thì Ly Tương trông thấy, hắn nắm tay nó lại rồi đưa tay áo mình lên lau cho mà chẳng chê bẩn.
"Chúng ta về nha." Ly Tương nói.
Tiết Tử Dung gật đầu, nó đứng trơ ra đó nhìn Ly Tương nhặt túi kẹo nhét vào lòng nó, gấp chiếc ô cho nó ôm rồi cúi người bế nó ngồi lên cánh tay mình. Nó nép sát vào người sư huynh để tránh khỏi cái lạnh của núi sâu.
Không hiểu sao lúc nó đi tìm người, lúc nó phân bua với Ly Tương thì chẳng thấy lạnh chút nào, giờ đây được Ly Tương bế lên, lau nước mắt nó bỗng thấy không khí thật lạnh bèn rúc sát vào người đại sư đến nỗi ngửi thấy mùi hương lúc bị ngã và nghe thấy tiếng tim đều đặn của người này.
Hạt châu sẫm màu treo trên cán ô phát ra ánh sáng nhè nhè lắc lư theo nhịp bước chân của Ly Tương, soi lối cho hai người.
Tiết Tử Dung bỗng ngửa đầu nhìn Ly Tương không thôi khiến hắn có chút chột dạ bèn cười cười, nói: "Đệ yên tâm, lần này sẽ không ngã nữa đâu. Huynh đảm bảo."
"Sao sư huynh lại ngất vậy?" Tiết Tử Dung bỗng hỏi.
Nụ cười của Ly Tương bỗng dưng méo xệch: "À, tối qua huynh thức khuya quá nên hơi buồn ngủ, vừa đi vừa ngủ đấy mà."
Tiết Tử Dung: "..." Coi người ta là trẻ lên ba à?
"Sao lúc nãy huynh không thắp lửa lên?" Nó vẫn tiếp tục hỏi.
"À, huynh sợ mình làm không khéo sẽ cháy rừng."
Qua quýt đến thế là cùng!
Mặc dù theo như Tiết Tử Dung nhìn nhận, sau khi bọn họ trao cho nhau cái ôm giảng hòa thì đã hiểu nhau hơn nhưng Ly Tương cũng không để lộ quá nhiều, cũng không dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện cùng mình. Có lẽ là do hắn thấy nó vẫn chỉ là đứa trẻ vì vậy Tiết Tử Dung kéo vạt áo hắn, nói: "Đệ không phải con nít ba tuổi."
Ly Tương đang vội bước chân nên cũng không nhìn nó, chỉ đáp: "Ồ, vậy đệ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm tuổi."
Ly Tương: "..." À, lớn hơn ba tuổi thật.
"Cho nên huynh thả đệ xuống, đệ có thể tự đi." Tiết Tử Dung nói.
Lúc Ly Tương bế nó lên hình như nó có nghe tiếng hít hà, nghĩ thôi cũng biết tay hắn đỡ cho nó nên bị thương rồi, nhưng xét thấy người này qua loa chiếu lệ nên hẳn sẽ lừa gạt nếu nó nói thẳng thành ra bé con Tử Dung chọn cách nói uyển chuyển một chút.
Dù cũng không uyển chuyển hơn là bao.
"Gần tới rồi, đường núi ban đêm dễ lạc nhau lắm." Ly Tương nói với nó như vậy, lại xoa đầu nó mấy cái, vò cho mái tóc vốn đã bù xù của nó càng thêm bù xù.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng hai người cũng dừng chân trước hai cột đá thật cao. Trời quá tối nên Tiết Tử Dung cũng không nhìn rõ cột đá ấy như thế, nó chỉ là không dưng bỗng nghĩ hai cây cột đá này hẳn là thuộc về xa xưa.
Ly Tương cũng không thả Tiết Tử Dung xuống, hắn bế một tay nên tay kia rảnh rang không biết moi đâu ra một miếng ngọc bài. Trong đêm tối chỉ có hạt châu soi cho, Tiết Tử Dung cũng chẳng nhìn rõ hình thù thế nào đã thấy Ly Tương vung lệnh bài lên.
Miếng lệnh bài va vào cột đá, kêu "keng" một tiếng. Trong bóng đêm lạnh lẽo, hình như Tiêt Tử Dung nghe thấy tiếng xiềng xích khua thật mạnh. Nếu có thể hình dung thì âm thanh này hẳn phải do dây xích to cỡ cánh tay người phát ra.
Sau đó chẳng có gì thay đổi cả.
Ly Tương thu lại tấm ngọc bài rồi bước qua giữa hai chiếc cột chơ vơ. Hắn cúi đầu nhìn Tiết Tử Dung, nở nụ cười với nó: "Chào mừng đến đỉnh Túc Phong."
Nói xong hắn còn nhón một viên kẹo trong túi kẹo Tiết Tử Dung đang ôm rồi vứt ra sau lưng.
Tiết Tử Dung ngoái nhìn.
Qua bờ vai của Ly Tương, nó thấy một con chó đá quay mặt về phía mình.
"Không phải chó đá quay mặt ra ngoài sao?" Nó quàng tay lên vai Ly Tương, cố gắng nhìn con chó đá ngày một xa mình.
"Chó đá? Ha ha ha" Ly Tương bật cười, nghe chừng hả hê lắm. "Chó đá trên đỉnh Túc Phong khác chó đá ở nơi khác. Sau này đệ sẽ biết."
Tiết Tử Dung cho là lại là một câu nói chiếu lệ bèn không ngoái nhìn nữa.
Nhưng nó không biết, khoảnh khắc nó vừa quay mặt đi, trong tiếng xiềng xích khua liên hồi ấy, con "chó đá" như rùng mình một cái rồi biến mất trong bóng đêm.