Chương : 137
Chi phiếu!
Viên Tử Hàm nghiêm túc nhìn tấm chi phiếu mặt trước, cười run rẩy hết cả người.
Một trăm vạn, khiến mình rời đi! Vươn ngón tay mảnh khảnh đem chi phiếu đẩy đến trước mặt Thượng Quan Diệu: ” Chi phiếu này, con sẽ không nhận!”
” Cậu, cậu không nên được voi đòi tiên!”
Thượng Quan Diệu tức giận: ” Cậu là một đứa cô nhi, không công được một trăm vạn chẳng lẽ còn chưa đủ, số tiền kia đủ để cậu về quê an cư lạc nghiệp cả đời ! Thượng Quan Mộc, là người như thế nào, không phải loại người cậu có thể si tâm vọng tưởng “
Xem ra, ông ấy đã điều tra rất rõ ràng . Thôn quê, ông ấy đã biết rõ thân phận của mình rồi sao!
Thái độ kiên quyết của Viên Tử Hàm khiến Thượng Quan Diệu càng thêm bất mãn ,tay phải đối với mặt bàn dùng sức vỗ mạnh 1 cái, cà phê trong ly bắn tung tóe trên mặt bàn, hiện ra một vệt màu nâu.
Khó chịu, từ trong lòng lần nữa móc ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt Viên Tử Hàm.
“Hừ, tôi biết, dã tâm những người như các cậu, rất lớn !”
“Ha ha, bác thật đúng là hiểu rất rõ !” Ngay cả phong bì cũng chuẩn bị tốt .
Viên Tử Hàm liếc mắt nhìn tấm chi phiếu trước mắt —- hai trăm vạn.
Cậu chỉ cần rời đi, có thể được đến hai trăm vạn , giao dịch này tựa hồ, thật sự rất có lời rồi!
Viên Tử Hàm đột nhiên cười, khiến mọi người trong quán cà phê đều ghé mắt nhìn qua, làm cho quán cà phê yên tĩnh này tăng thêm một đạo phong cảnh tuyệt vời.
“Bác trai nói xong chưa, nói xong rồi , vậy con có thể đi!”
Thượng Quan Diệu không nói gì, Viên Tử Hàm cho rằng ông không còn lời nào để nói. Ngón tay thấy rõ khớp xương đem tấm chi phiếu trên mặt bàn cầm lên: ” Giao dịch này thật sự là không tồi!”
Xoay người, không hề nhìn mặt Thượng Quan Diệu mây đen bao phủ mặt, không chút do dự rời đi.
Phía sau bởi vì tức giận mà sinh ra tiếng ho khan, đây cũng không khiến trong lòng Viên Tử Hàm áy náy, mà là cao hứng. Kẻ có tiền không phải thích nhất, dùng tiền mua chuộc lòng người sao?
“Thượng Quan Mộc, tình cảm của chúng ta ở trong mắt của ông ấy, trị giá hai trăm vạn” Viên Tử Hàm hai mắt ngơ ngẩn nhìn chi phiếu trong tay, một chữ ký rồng bay phượng múa liền có thể đổi thành một số tiền thật lớn.
Trên mặt hiện ra một tia cười nhạt: “Nhưng là, ở trong mắt tôi, nó là vô giá!”
Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi nâng lên , tấm chi phiếu mới toanh kia rất nhanh hóa thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ, theo bản năng muốn cầm những mảnh nhỏ trong tay giá trị hai trăm vạn ném xuống, nhưng vứt rác bừa bãi cũng không tốt, liến đem những mảnh nhỏ này vo thành một khối, quăng vào thùng rác cách đó không xa.
“YEAH, hoàn toàn chính xác!”
Viên Tử Hàm làm xong một loạt này, xoay người rời đi. Cậu không thấy cách đó không xa, Thượng Quan Diệu đang nhìn theo bóng dáng cậu đi xa, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, không biết là vui hay giận.
Viên Tử Hàm thuê taxi trở về Diệu Ký, vừa mới tiến vào văn phòng, liền thấy Thượng Quan Mộc vẻ mặt âm trầm.
“Em đi đâu vậy ?”
Thượng Quan Mộc nhìn thấy Viên Tử Hàm đã trở về , tựa hồ thở ra một hơi, nhưng thần sắc trên mặt cũng không tốt lên chút nào, ngữ khí cũng có chút kích động, bước nhanh tới, nắm chắc cánh tay Viên Tử Hàm hỏi.
Viên Tử Hàm có chút ngơ ngác, Thượng Quan Mộc đây là lo lắng cho mình, nhưng chuyện vừa rồi phát sinh cậu phải làm gì bây giờ? Quan hệ giữa Thượng Quan Mộc cùng cha hắn không tốt, nếu mình nói chuyện vừa rồi ra cho Thượng Quan Mộc nghe, vậy quan hệ giữa bọn họ chỉ càng thêm xấu. Cùng cha mẹ bất hòa, loại tình huống này cậu không muốn thấy.
Thượng Quan Diệu lần này dùng tiền mua chuộc mình, tiếp theo đây, ông ta còn làm như thế nào nữa? Viên Tử Hàm trong lòng rất rõ, chỉ cần mình ở bên Thượng Quan Mộc một ngày, Thượng Quan Diệu chung quy sẽ nghĩ ra mọi biện pháp ngăn cách bọn hắn. Lần này, ở trước mặt Thượng Quan Diệu cậu giả vờ nhận chi phiếu, chẳng qua là không muốn cùng cha hắn sinh ra khắc khẩu, nhưng lập trường của bọn họ hiện tại, khắc khẩu là tất yếu. Viên Tử Hàm suy nghĩ một hồi, vẫn là đem chuyện xảy ra hôm nay nói với Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc nghe xong, sắc mặt quả nhiên biến đổi.
” Lão không làm khó dễ em chứ!”
Viên Tử Hàm lắc đầu.
“Sau này không có sự đồng ý của anh, em không được rời khỏi tầm mắt anh!”
Thượng Quan Mộc đối với Viên Tử Hàm nói. Viên Tử Hàm vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vừa nghĩ, cậu cũng không muốn cùng Thượng Quan Diệu phát sinh xung đột, hơn nữa Thượng Quan Mộc làm như vậy cũng là vì tốt cho mình, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Viên Tử Hàm hai ngày này quả nhiên rất ngoan ngoãn, cùng Thượng Quan Mộc như hình với bóng. Thượng Quan Diệu mấy ngày nay vẫn luôn luôn nghĩ biện pháp phải đem Viên Tử Hàm đá đi, nhưng căn bản nghĩ không ra biện pháp, ở trong nhà đối với Đường Sảnh thở dài thở ngắn.
“Lão gia, ông ngược lại nghĩ biện pháp đi, Tiểu Mộc đứa bé này không thể cùng một người con trai sống như vậy, điều này không hợp lý lẽ !”
Đường Sảnh ngồi trên sa lông cao cấp mềm mại, nước mắt lưng tròng đối với Thượng Quan Diệu oán giận nói.
Thượng Quan Diệu mặt đen xì, thanh âm cũng rất sắc bén: “Thằng nhóc kia cư nhiên đem chi phiếu ném đi, tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ !”
” Nó chẳng lẽ là chê tiền ít sao?” Đường Sảnh bắt đầu nức nở: ” Tiểu Mộc đứa bé này vốn dĩ rất thông minh lanh lợi, lúc này sao lại hồ đồ như thế chứ, cùng một đứa con trai một chỗ, điều này làm cho chúng ta sau này như thế nào gặp người khác a!”
Đường Sảnh càng nói càng cảm thấy hậu quả này đáng sợ, khóc càng lúc càng thêm lớn tiếng . Thượng Quan Diệu có chút không kiên nhẫn nhìn Đường Sảnh, quát lớn một tiếng: ” Đừng khóc , chuyện này, tôi sẽ nghĩ biện pháp, hai đứa bọn nó tuyệt đối không thể cùng một chỗ!”
Đường Sảnh nói không sai, cho dù Thượng Quan Mộc không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng Diệu Ký là một tập đoàn lớn như vậy, hắn dù sao cũng phải cố kỵ đi.
Đường Sảnh ngừng nức nở, cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Thượng Quan Diệu: ” Mềm không được, cứng rắn cũng không được, vậy phải làm thế nào?”
“Nghe nói bây giờ bệnh viện có một loại thuốc, sau khi uống vào sẽ mất đi ký ức trước kia, nếu nó vẫn không nghe lời khuyên bảo, cũng chỉ có thể như vậy !”
Đường Sảnh kinh hãi: “Có loại thuốc như thế sao? Vậy liệu có những tác dụng phụ khác hay không, nếu làm hại tới Tiểu Mộc, tôi nhưng không thể làm như vậy!”
” Không có, tôi đây cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Thượng Quan Diệu thở dài nói, ai muốn trên người con mình dùng loại thuốc như vậy, trừ phi tình huống đặc biệt. Đường Sảnh nghe Thượng Quan Diệu nói như vậy, trong lòng rất là khó chịu, Thượng Quan Mộc cùng bọn họ, tựa hồ luôn có một ngọn núi vắt ngang không thể vượt qua.
” Được rồi, kế hoạch ngày mai thực thi, đến lúc đó chúng ta cứ như vậy…”
Thượng Quan Diệu ghé sát vào tai Đường Sảnh nhẹ nhàng nói ra kế hoạch của mình, Đường Sảnh vừa rồi còn lo lắng lúc này biến thành vui sướng, giống như đã tưởng tượng ra cảnh tượng Thượng Quan Mộc có thể bình thường kết hôn sinh con vậy.
” Anh Thần, bác trai bác gái rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Mất đi ký ức, đây đối với Thượng Quan Mộc mà nói, có lợi không có hại, Thượng Quan Thần là em trai hắn, cũng hy vọng Thượng Quan Mộc sống vui vẻ, nhưng, hắn cùng với Viên Tử Hàm lại yêu nhau, hắn nên làm thế nào?
” Xuỵt, không sao, chúng ta đi!”
Giản Nhược khom người trốn ở vách tường phòng khách, đối với Thượng Quan Thần hỏi. Thượng Quan Thần kéo Giản Nhược, rón ra rón rén, chui vào trong phòng.
_____________
Viên Tử Hàm nghiêm túc nhìn tấm chi phiếu mặt trước, cười run rẩy hết cả người.
Một trăm vạn, khiến mình rời đi! Vươn ngón tay mảnh khảnh đem chi phiếu đẩy đến trước mặt Thượng Quan Diệu: ” Chi phiếu này, con sẽ không nhận!”
” Cậu, cậu không nên được voi đòi tiên!”
Thượng Quan Diệu tức giận: ” Cậu là một đứa cô nhi, không công được một trăm vạn chẳng lẽ còn chưa đủ, số tiền kia đủ để cậu về quê an cư lạc nghiệp cả đời ! Thượng Quan Mộc, là người như thế nào, không phải loại người cậu có thể si tâm vọng tưởng “
Xem ra, ông ấy đã điều tra rất rõ ràng . Thôn quê, ông ấy đã biết rõ thân phận của mình rồi sao!
Thái độ kiên quyết của Viên Tử Hàm khiến Thượng Quan Diệu càng thêm bất mãn ,tay phải đối với mặt bàn dùng sức vỗ mạnh 1 cái, cà phê trong ly bắn tung tóe trên mặt bàn, hiện ra một vệt màu nâu.
Khó chịu, từ trong lòng lần nữa móc ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt Viên Tử Hàm.
“Hừ, tôi biết, dã tâm những người như các cậu, rất lớn !”
“Ha ha, bác thật đúng là hiểu rất rõ !” Ngay cả phong bì cũng chuẩn bị tốt .
Viên Tử Hàm liếc mắt nhìn tấm chi phiếu trước mắt —- hai trăm vạn.
Cậu chỉ cần rời đi, có thể được đến hai trăm vạn , giao dịch này tựa hồ, thật sự rất có lời rồi!
Viên Tử Hàm đột nhiên cười, khiến mọi người trong quán cà phê đều ghé mắt nhìn qua, làm cho quán cà phê yên tĩnh này tăng thêm một đạo phong cảnh tuyệt vời.
“Bác trai nói xong chưa, nói xong rồi , vậy con có thể đi!”
Thượng Quan Diệu không nói gì, Viên Tử Hàm cho rằng ông không còn lời nào để nói. Ngón tay thấy rõ khớp xương đem tấm chi phiếu trên mặt bàn cầm lên: ” Giao dịch này thật sự là không tồi!”
Xoay người, không hề nhìn mặt Thượng Quan Diệu mây đen bao phủ mặt, không chút do dự rời đi.
Phía sau bởi vì tức giận mà sinh ra tiếng ho khan, đây cũng không khiến trong lòng Viên Tử Hàm áy náy, mà là cao hứng. Kẻ có tiền không phải thích nhất, dùng tiền mua chuộc lòng người sao?
“Thượng Quan Mộc, tình cảm của chúng ta ở trong mắt của ông ấy, trị giá hai trăm vạn” Viên Tử Hàm hai mắt ngơ ngẩn nhìn chi phiếu trong tay, một chữ ký rồng bay phượng múa liền có thể đổi thành một số tiền thật lớn.
Trên mặt hiện ra một tia cười nhạt: “Nhưng là, ở trong mắt tôi, nó là vô giá!”
Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi nâng lên , tấm chi phiếu mới toanh kia rất nhanh hóa thành hàng vạn hàng nghìn mảnh nhỏ, theo bản năng muốn cầm những mảnh nhỏ trong tay giá trị hai trăm vạn ném xuống, nhưng vứt rác bừa bãi cũng không tốt, liến đem những mảnh nhỏ này vo thành một khối, quăng vào thùng rác cách đó không xa.
“YEAH, hoàn toàn chính xác!”
Viên Tử Hàm làm xong một loạt này, xoay người rời đi. Cậu không thấy cách đó không xa, Thượng Quan Diệu đang nhìn theo bóng dáng cậu đi xa, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, không biết là vui hay giận.
Viên Tử Hàm thuê taxi trở về Diệu Ký, vừa mới tiến vào văn phòng, liền thấy Thượng Quan Mộc vẻ mặt âm trầm.
“Em đi đâu vậy ?”
Thượng Quan Mộc nhìn thấy Viên Tử Hàm đã trở về , tựa hồ thở ra một hơi, nhưng thần sắc trên mặt cũng không tốt lên chút nào, ngữ khí cũng có chút kích động, bước nhanh tới, nắm chắc cánh tay Viên Tử Hàm hỏi.
Viên Tử Hàm có chút ngơ ngác, Thượng Quan Mộc đây là lo lắng cho mình, nhưng chuyện vừa rồi phát sinh cậu phải làm gì bây giờ? Quan hệ giữa Thượng Quan Mộc cùng cha hắn không tốt, nếu mình nói chuyện vừa rồi ra cho Thượng Quan Mộc nghe, vậy quan hệ giữa bọn họ chỉ càng thêm xấu. Cùng cha mẹ bất hòa, loại tình huống này cậu không muốn thấy.
Thượng Quan Diệu lần này dùng tiền mua chuộc mình, tiếp theo đây, ông ta còn làm như thế nào nữa? Viên Tử Hàm trong lòng rất rõ, chỉ cần mình ở bên Thượng Quan Mộc một ngày, Thượng Quan Diệu chung quy sẽ nghĩ ra mọi biện pháp ngăn cách bọn hắn. Lần này, ở trước mặt Thượng Quan Diệu cậu giả vờ nhận chi phiếu, chẳng qua là không muốn cùng cha hắn sinh ra khắc khẩu, nhưng lập trường của bọn họ hiện tại, khắc khẩu là tất yếu. Viên Tử Hàm suy nghĩ một hồi, vẫn là đem chuyện xảy ra hôm nay nói với Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc nghe xong, sắc mặt quả nhiên biến đổi.
” Lão không làm khó dễ em chứ!”
Viên Tử Hàm lắc đầu.
“Sau này không có sự đồng ý của anh, em không được rời khỏi tầm mắt anh!”
Thượng Quan Mộc đối với Viên Tử Hàm nói. Viên Tử Hàm vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vừa nghĩ, cậu cũng không muốn cùng Thượng Quan Diệu phát sinh xung đột, hơn nữa Thượng Quan Mộc làm như vậy cũng là vì tốt cho mình, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Viên Tử Hàm hai ngày này quả nhiên rất ngoan ngoãn, cùng Thượng Quan Mộc như hình với bóng. Thượng Quan Diệu mấy ngày nay vẫn luôn luôn nghĩ biện pháp phải đem Viên Tử Hàm đá đi, nhưng căn bản nghĩ không ra biện pháp, ở trong nhà đối với Đường Sảnh thở dài thở ngắn.
“Lão gia, ông ngược lại nghĩ biện pháp đi, Tiểu Mộc đứa bé này không thể cùng một người con trai sống như vậy, điều này không hợp lý lẽ !”
Đường Sảnh ngồi trên sa lông cao cấp mềm mại, nước mắt lưng tròng đối với Thượng Quan Diệu oán giận nói.
Thượng Quan Diệu mặt đen xì, thanh âm cũng rất sắc bén: “Thằng nhóc kia cư nhiên đem chi phiếu ném đi, tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ !”
” Nó chẳng lẽ là chê tiền ít sao?” Đường Sảnh bắt đầu nức nở: ” Tiểu Mộc đứa bé này vốn dĩ rất thông minh lanh lợi, lúc này sao lại hồ đồ như thế chứ, cùng một đứa con trai một chỗ, điều này làm cho chúng ta sau này như thế nào gặp người khác a!”
Đường Sảnh càng nói càng cảm thấy hậu quả này đáng sợ, khóc càng lúc càng thêm lớn tiếng . Thượng Quan Diệu có chút không kiên nhẫn nhìn Đường Sảnh, quát lớn một tiếng: ” Đừng khóc , chuyện này, tôi sẽ nghĩ biện pháp, hai đứa bọn nó tuyệt đối không thể cùng một chỗ!”
Đường Sảnh nói không sai, cho dù Thượng Quan Mộc không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng Diệu Ký là một tập đoàn lớn như vậy, hắn dù sao cũng phải cố kỵ đi.
Đường Sảnh ngừng nức nở, cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Thượng Quan Diệu: ” Mềm không được, cứng rắn cũng không được, vậy phải làm thế nào?”
“Nghe nói bây giờ bệnh viện có một loại thuốc, sau khi uống vào sẽ mất đi ký ức trước kia, nếu nó vẫn không nghe lời khuyên bảo, cũng chỉ có thể như vậy !”
Đường Sảnh kinh hãi: “Có loại thuốc như thế sao? Vậy liệu có những tác dụng phụ khác hay không, nếu làm hại tới Tiểu Mộc, tôi nhưng không thể làm như vậy!”
” Không có, tôi đây cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Thượng Quan Diệu thở dài nói, ai muốn trên người con mình dùng loại thuốc như vậy, trừ phi tình huống đặc biệt. Đường Sảnh nghe Thượng Quan Diệu nói như vậy, trong lòng rất là khó chịu, Thượng Quan Mộc cùng bọn họ, tựa hồ luôn có một ngọn núi vắt ngang không thể vượt qua.
” Được rồi, kế hoạch ngày mai thực thi, đến lúc đó chúng ta cứ như vậy…”
Thượng Quan Diệu ghé sát vào tai Đường Sảnh nhẹ nhàng nói ra kế hoạch của mình, Đường Sảnh vừa rồi còn lo lắng lúc này biến thành vui sướng, giống như đã tưởng tượng ra cảnh tượng Thượng Quan Mộc có thể bình thường kết hôn sinh con vậy.
” Anh Thần, bác trai bác gái rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Mất đi ký ức, đây đối với Thượng Quan Mộc mà nói, có lợi không có hại, Thượng Quan Thần là em trai hắn, cũng hy vọng Thượng Quan Mộc sống vui vẻ, nhưng, hắn cùng với Viên Tử Hàm lại yêu nhau, hắn nên làm thế nào?
” Xuỵt, không sao, chúng ta đi!”
Giản Nhược khom người trốn ở vách tường phòng khách, đối với Thượng Quan Thần hỏi. Thượng Quan Thần kéo Giản Nhược, rón ra rón rén, chui vào trong phòng.
_____________