Chương : 3
Trời âm u, lúc này đang mưa phùn, Viên Tử Hàm hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô, những cảnh vật, kiến trúc hai bên đường bị biến thành những vệt đen lướt vụt qua, nhớ tới chuyện mới vừa rồi, tâm tình trở nên trầm trọng .
“Vừa rồi phát sinh tất cả là ảo giác của mình sao?”
Nếu là sự thật, bọn họ vừa mới ra khỏi, rừng cây kia liền biến mất ; nếu là giả, sao trên cổ tựa hồ vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, sống hai mươi ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp loại chuyện này.
” Đúng, nhưng cũng không hẳn” Thượng Quan Mộc không quay đầu trả lời.
“Có ý tứ gì?” Không phải thì không phải. Hắn như vậy trả lời cũng thực qua loa đi, Viên Tử Hàm không vui quay ngoắt đi chỗ khác, ánh mắt xem thường.
” Cậu thật sự là gặp quỷ, rừng cây cũng là giả, được tạo ra trong kết giới, mọi người vẫn thường nói là “Bức tường ma”, cho nên cậu mới không thoát ra được, lúc cậu đi vào cô ta liền tạo ra một vòng kết giới, cậu tự nhiên sẽ bị che khuất , người ngoài không nhìn thấy được. ”
“Bức tường ma?”
Trước kia nghe người khác nói qua, nhưng không ngờ mình lại gặp phải.
“Ân” Thượng Quan Mộc lên tiếng. Nếu hắn hôm nay không phải vào nhầm, thật sự sẽ không biết đó là kết giới của nữ quỷ, bây giờ nghĩ lại, hôm nay đi lạc vào đó còn có chút giá trị. Cậu nghĩ rồi nghiêng mặt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ bên cạnh.
” Bất quá hôm nay may mà anh vào được, nếu không tôi thật sự đã mất mạng rồi , nhưng mà, nói thật, tôi sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ, giờ còn có chút sợ hãi. Đúng rồi, người bình thường không phải nói không nhìn thấy sao, tại sao tôi lại thấy được vậy?”
” Lẽ nào không ai nói qua với cậu, cậu không phải người bình thường sao ”
Đàn ông mà nói nhiều ồn ào như cậu, thế gian thật hiếm có a. Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn Viên Tử Hàm lảm nhảm bên kia.
” Anh là đang khen ngợi tôi sao ” Viên Tử Hàm khó hiểu nhìn Thượng Quan Mộc.
” Ax… , cậu nói phải, thì là phải đi ”
Hứ, tôi xem thường anh, mỗi lần đều trả lời qua loa như vậy. Viên Tử Hàm bĩu môi, đối với hành vi của hắn tỏ vẻ không thèm chấp.
Viên Tử Hàm bị hắn trả lời như thế, ngay cả một chút tâm tình nói chuyện cũng không có. Thử nghĩ xem, có ai lại cùng một khối bang ngàn năm nói chuyện cơ chứ. Cậu cũng không muốn tự mình làm mình mất mặt đâu.
Bên trong xe lâm vào cảnh yên tĩnh, chỉ có bên ngoài hạt mưa mông lung, không ngừng gõ lên mặt kính, giống như vô số bàn tay tập kích, cố gắng phá cửa kính chui vào.
Nếu là trước kia, Viên Tử Hàm chắc chắc sẽ không sợ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi , thân thể mềm nhũn chậm rãi hướng Thượng Quan Mộc bên cạnh nhích tới gần. Nếu thật sự gặp lại chuyện vừa rồi, ít nhất bên người cậu còn có hắn.
Thượng Quan Mộc đem từng động tác nhỏ của cậu thu vào tầm mắt , khóe miệng nhẹ cong lên, nhưng lại không nói gì.
Viên Tử Hàm đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá, không chú ýđến nụ cười nhạt của hắn.
“Kia……cái kia…. bây giờ tới đâu rồi ?”
Viên Tử Hàm hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.
“Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về” Thượng Quan Mộc tuy nói ,nhưng trên mặt không chút biểu tình.
” Khu nhà trọ Cảnh Hạ”. Viên Tử Hàm cười nói. Cậu cũng không quên, hiện tại trong túi, chỉ còn hai đồng, tối nay còn ngủ ở đâu được chứ.
Thượng Quan Mộc nghe xong, không nói gì, tiếp tục nhìn phía trước. Viên Tử Hàm thấy hắn không nói, cũng không nói gì , an phận nằm dựa lên ghế, đầu nặng nề, mơ màng ngủ.
Thượng Quan Mộc dừng ở trước cổng lớn khu nhà trọ Cảnh Hạ , quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc rũ xuống , lộ ra một khuôn mặt như ngọc, tuy có chút tái nhợt, khiến cả người cậu thoạt nhìn càng thêm nhu nhược .
Dung mạo như thế, nếu là con gái, sẽ là trung tâm chú ý của nhiều người đàn ông. Tay không tự giác khẽ vuốt ve.
“Oa, oa, anh làm gì? ”
Trên mặt hơi ngứa, Viên Tử Hàm mở mắt, liền thấy tay hắn đang dừng trên mặt, chẳng lẽ là hắn ăn đậu hũ mình? Có chút hoảng sợ kêu lên.
“Có muỗi.” Thượng Quan Mộc thu tay về.
“Có muỗi, bây giờ mới mấy giờ mà có muỗi chứ. ”
Viên Tử Hàm thấp giọng lẩm bẩm, nhưng nhìn thấy hắn điềm nhiên như không có việc gì, bộ dáng phi thường lãnh đạm, vẫn là tin tưởng lời của hắn.
” Tới nhà cậu rồi ”
” A, thế tôi xuống xe đây ”
Viên Tử Hàm cười nói, đưa tay mở cửa xe, nhưng nó không chút nhúc nhích, cậu không tin , càng cố sức đẩy, sức lực toàn thân như bị hút đi mà cái cửa vẫn im lìm, cậu như trước giữ lấy cái cửa. Cuối cùng bất đắc dĩ, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu ngập nước nhìn Thượng Quan Mộc.
” Cái kia, anh mở cửa dùm tôi đi ” Viên Tử Hàm đáng thương nói.
Nếu không phải vừa rồi bị nữ quỷ hút đi tinh khí, hẳn lúc này mặt nhất định là đỏ bừng.
Thượng Quan Mộc rốt cục quay đầu nhìn cậu, mặt vẫn không đổi sắc đưa tay mở cửa xe.
“Được rồi, Cậu đi đi ”
Ngữ khí vẫn bình thản, nhưng hai mắt trong suốt lại chăm chú nhìn cậu. Vừa rồi bị nữ quỷ giằng co một phen, cậu làm gì còn khí lực để đi, Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt khó xử của Viên Tử Hàm, đôi mắt hẹp dài hình hoa đào tràn đầy tiếu ý muốn xem kịch vui.
” Ax…”
Tôi bây giờ toàn thân không có khí lực, chẳng lẽ bị nữ quỷ dọa đến tinh thần còn chưa trở lại bình thường ? Nhưng là lời này cậu không dám nói ra khỏi miệng, qua một lúc lâu , tứ chi như nhũn ra, này rất mất mặt . Ý nghĩ này, thật sự khiến Viên Tử Hàm chán nản không thôi.
Cậu mỉm cười định nói, nhưng lại một bụng nuốt vào: người này thoạt nhìn cũng không phải người tốt, hừ.
Viên Tử Hàm trong lòng hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng xuống xe, vất vả di chuyển cái mông, kết quả không ổn chút nào, toàn bộ thân mình lảo đảo lao ra khỏi xe.
Người gặp nguy hiểm theo bản năng sẽ bắt lấy cái gì có thể dựa được , mà Viên Tử Hàm chính là nắm chắc cánh tay Thượng Quan Mộc, vì thế cảnh tượng hai người lúc này là Thượng Quan Mộc đem cậu đè trên mặt đất.
“Tôi kháo “*
*我靠 : một câu nói tục mà người TQ thường hay dùng khi muốn tỏ ra tức giận hay bất mãn hoặc bất ngờ.
Viên Tử Hàm nhịn không được mắng ra tiếng. Cánh tay đau muốn chết, sẽ không gãy xương đi, vì cái gì mình hôm nay cả ngày đều xui xẻo.
Thượng Quan Mộc nghe thấy âm thanh hô đau của cậu, cũng không có lập tức đứng dậy, hai tay chống trên mặt đất , tạo ra khoảng cách với Viên Tử Hàm. Động tác này của hắn, sẽ làm giảm bớt sức nặng trên người Viên Tử Hàm, nhưng nửa người dưới vẫn là cùng cậu gắt gao một chỗ.
(Diệp Tử ta ngửi thấy mùi xôi thịt ^^
Vũ Nhi: Ta thì thấy có mùi lưu manh công =)) )
“Tôi kháo, anh đè tôi tới nghiện sao, mau mau xuống đi ”
Viên Tử Hàm trở mình , đối mặt với Thượng Quan Mộc, căm tức nhìn hắn.
” Cậu đang đối với tôi yêu thương nhung nhớ ”
Thượng Quan Mộc hai mắt phát ra tinh quang nhìn Viên Tử Hàm, trần thuật lại nguyên nhân thậm chí kết quả chuyện đã xảy ra vừa rồi.
” Hai mắt anh bôi mỡ heo đi, con mắt nào thấy tôi đối với anh yêu thương nhung nhớ ”
Viên Tử Hàm tức giận nói, nếu bây giờ cậu có khí lực, nhất định sẽ đem người trước mắt này đánh cho một trận tơi bời, như thế lửa giận trong lòng mới tiêu tan, nhưng là mình vô lực a, chỉ có thể mặc cho hắn đè. Nói, cậu một đại nam nhân bị một nam nhân khác đè, thật đáng ghét quá đi mà.
“Tôi hai mắt đều nhìn thấy ”
Thượng Quan Mộc không nhìn lửa giận trong mắt của cậu, đứng đắn giải thích.
“Ân, được rồi, tôi vừa rồi là đối với anh yêu thương nhung nhớ, vậy anh hiện tại có thể đứng lên sao ”
Viên Tử Hàm có chút thất bại ủ rũ nói.
May mà bây giờ đã tạnh mưa, nhưng cậu cảm giác sau lưng mình ẩm ướt dính dính, loại cảm giác này, so với bị Thượng Quan Mộc đè còn khiến cậu buồn nôn hơn. Bất đắc dĩ lắm nên mới phải đầu hàng .
Không nhìn Viên Tử Hàm đang trưng ra cái vẻ mặt đần thối, ánh mắt Thượng Quan Mộc mơ màng vẫn là lướt qua cái trán sáng bóng đến cái mũi xinh xắn, cuối cùng dừng ở cái môi đỏ mộng của cậu.
Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng lộn xộn của hắn, trong lòng hết sức khẩn trương, răng cắn chặt vào môi, chính là cậu không biết, bộ dáng cậu lúc này càng khiến người đối với cậu thương yêu một phen.
“Vừa rồi phát sinh tất cả là ảo giác của mình sao?”
Nếu là sự thật, bọn họ vừa mới ra khỏi, rừng cây kia liền biến mất ; nếu là giả, sao trên cổ tựa hồ vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, sống hai mươi ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp loại chuyện này.
” Đúng, nhưng cũng không hẳn” Thượng Quan Mộc không quay đầu trả lời.
“Có ý tứ gì?” Không phải thì không phải. Hắn như vậy trả lời cũng thực qua loa đi, Viên Tử Hàm không vui quay ngoắt đi chỗ khác, ánh mắt xem thường.
” Cậu thật sự là gặp quỷ, rừng cây cũng là giả, được tạo ra trong kết giới, mọi người vẫn thường nói là “Bức tường ma”, cho nên cậu mới không thoát ra được, lúc cậu đi vào cô ta liền tạo ra một vòng kết giới, cậu tự nhiên sẽ bị che khuất , người ngoài không nhìn thấy được. ”
“Bức tường ma?”
Trước kia nghe người khác nói qua, nhưng không ngờ mình lại gặp phải.
“Ân” Thượng Quan Mộc lên tiếng. Nếu hắn hôm nay không phải vào nhầm, thật sự sẽ không biết đó là kết giới của nữ quỷ, bây giờ nghĩ lại, hôm nay đi lạc vào đó còn có chút giá trị. Cậu nghĩ rồi nghiêng mặt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ bên cạnh.
” Bất quá hôm nay may mà anh vào được, nếu không tôi thật sự đã mất mạng rồi , nhưng mà, nói thật, tôi sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ, giờ còn có chút sợ hãi. Đúng rồi, người bình thường không phải nói không nhìn thấy sao, tại sao tôi lại thấy được vậy?”
” Lẽ nào không ai nói qua với cậu, cậu không phải người bình thường sao ”
Đàn ông mà nói nhiều ồn ào như cậu, thế gian thật hiếm có a. Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn Viên Tử Hàm lảm nhảm bên kia.
” Anh là đang khen ngợi tôi sao ” Viên Tử Hàm khó hiểu nhìn Thượng Quan Mộc.
” Ax… , cậu nói phải, thì là phải đi ”
Hứ, tôi xem thường anh, mỗi lần đều trả lời qua loa như vậy. Viên Tử Hàm bĩu môi, đối với hành vi của hắn tỏ vẻ không thèm chấp.
Viên Tử Hàm bị hắn trả lời như thế, ngay cả một chút tâm tình nói chuyện cũng không có. Thử nghĩ xem, có ai lại cùng một khối bang ngàn năm nói chuyện cơ chứ. Cậu cũng không muốn tự mình làm mình mất mặt đâu.
Bên trong xe lâm vào cảnh yên tĩnh, chỉ có bên ngoài hạt mưa mông lung, không ngừng gõ lên mặt kính, giống như vô số bàn tay tập kích, cố gắng phá cửa kính chui vào.
Nếu là trước kia, Viên Tử Hàm chắc chắc sẽ không sợ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi , thân thể mềm nhũn chậm rãi hướng Thượng Quan Mộc bên cạnh nhích tới gần. Nếu thật sự gặp lại chuyện vừa rồi, ít nhất bên người cậu còn có hắn.
Thượng Quan Mộc đem từng động tác nhỏ của cậu thu vào tầm mắt , khóe miệng nhẹ cong lên, nhưng lại không nói gì.
Viên Tử Hàm đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá, không chú ýđến nụ cười nhạt của hắn.
“Kia……cái kia…. bây giờ tới đâu rồi ?”
Viên Tử Hàm hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.
“Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về” Thượng Quan Mộc tuy nói ,nhưng trên mặt không chút biểu tình.
” Khu nhà trọ Cảnh Hạ”. Viên Tử Hàm cười nói. Cậu cũng không quên, hiện tại trong túi, chỉ còn hai đồng, tối nay còn ngủ ở đâu được chứ.
Thượng Quan Mộc nghe xong, không nói gì, tiếp tục nhìn phía trước. Viên Tử Hàm thấy hắn không nói, cũng không nói gì , an phận nằm dựa lên ghế, đầu nặng nề, mơ màng ngủ.
Thượng Quan Mộc dừng ở trước cổng lớn khu nhà trọ Cảnh Hạ , quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc rũ xuống , lộ ra một khuôn mặt như ngọc, tuy có chút tái nhợt, khiến cả người cậu thoạt nhìn càng thêm nhu nhược .
Dung mạo như thế, nếu là con gái, sẽ là trung tâm chú ý của nhiều người đàn ông. Tay không tự giác khẽ vuốt ve.
“Oa, oa, anh làm gì? ”
Trên mặt hơi ngứa, Viên Tử Hàm mở mắt, liền thấy tay hắn đang dừng trên mặt, chẳng lẽ là hắn ăn đậu hũ mình? Có chút hoảng sợ kêu lên.
“Có muỗi.” Thượng Quan Mộc thu tay về.
“Có muỗi, bây giờ mới mấy giờ mà có muỗi chứ. ”
Viên Tử Hàm thấp giọng lẩm bẩm, nhưng nhìn thấy hắn điềm nhiên như không có việc gì, bộ dáng phi thường lãnh đạm, vẫn là tin tưởng lời của hắn.
” Tới nhà cậu rồi ”
” A, thế tôi xuống xe đây ”
Viên Tử Hàm cười nói, đưa tay mở cửa xe, nhưng nó không chút nhúc nhích, cậu không tin , càng cố sức đẩy, sức lực toàn thân như bị hút đi mà cái cửa vẫn im lìm, cậu như trước giữ lấy cái cửa. Cuối cùng bất đắc dĩ, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu ngập nước nhìn Thượng Quan Mộc.
” Cái kia, anh mở cửa dùm tôi đi ” Viên Tử Hàm đáng thương nói.
Nếu không phải vừa rồi bị nữ quỷ hút đi tinh khí, hẳn lúc này mặt nhất định là đỏ bừng.
Thượng Quan Mộc rốt cục quay đầu nhìn cậu, mặt vẫn không đổi sắc đưa tay mở cửa xe.
“Được rồi, Cậu đi đi ”
Ngữ khí vẫn bình thản, nhưng hai mắt trong suốt lại chăm chú nhìn cậu. Vừa rồi bị nữ quỷ giằng co một phen, cậu làm gì còn khí lực để đi, Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt khó xử của Viên Tử Hàm, đôi mắt hẹp dài hình hoa đào tràn đầy tiếu ý muốn xem kịch vui.
” Ax…”
Tôi bây giờ toàn thân không có khí lực, chẳng lẽ bị nữ quỷ dọa đến tinh thần còn chưa trở lại bình thường ? Nhưng là lời này cậu không dám nói ra khỏi miệng, qua một lúc lâu , tứ chi như nhũn ra, này rất mất mặt . Ý nghĩ này, thật sự khiến Viên Tử Hàm chán nản không thôi.
Cậu mỉm cười định nói, nhưng lại một bụng nuốt vào: người này thoạt nhìn cũng không phải người tốt, hừ.
Viên Tử Hàm trong lòng hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng xuống xe, vất vả di chuyển cái mông, kết quả không ổn chút nào, toàn bộ thân mình lảo đảo lao ra khỏi xe.
Người gặp nguy hiểm theo bản năng sẽ bắt lấy cái gì có thể dựa được , mà Viên Tử Hàm chính là nắm chắc cánh tay Thượng Quan Mộc, vì thế cảnh tượng hai người lúc này là Thượng Quan Mộc đem cậu đè trên mặt đất.
“Tôi kháo “*
*我靠 : một câu nói tục mà người TQ thường hay dùng khi muốn tỏ ra tức giận hay bất mãn hoặc bất ngờ.
Viên Tử Hàm nhịn không được mắng ra tiếng. Cánh tay đau muốn chết, sẽ không gãy xương đi, vì cái gì mình hôm nay cả ngày đều xui xẻo.
Thượng Quan Mộc nghe thấy âm thanh hô đau của cậu, cũng không có lập tức đứng dậy, hai tay chống trên mặt đất , tạo ra khoảng cách với Viên Tử Hàm. Động tác này của hắn, sẽ làm giảm bớt sức nặng trên người Viên Tử Hàm, nhưng nửa người dưới vẫn là cùng cậu gắt gao một chỗ.
(Diệp Tử ta ngửi thấy mùi xôi thịt ^^
Vũ Nhi: Ta thì thấy có mùi lưu manh công =)) )
“Tôi kháo, anh đè tôi tới nghiện sao, mau mau xuống đi ”
Viên Tử Hàm trở mình , đối mặt với Thượng Quan Mộc, căm tức nhìn hắn.
” Cậu đang đối với tôi yêu thương nhung nhớ ”
Thượng Quan Mộc hai mắt phát ra tinh quang nhìn Viên Tử Hàm, trần thuật lại nguyên nhân thậm chí kết quả chuyện đã xảy ra vừa rồi.
” Hai mắt anh bôi mỡ heo đi, con mắt nào thấy tôi đối với anh yêu thương nhung nhớ ”
Viên Tử Hàm tức giận nói, nếu bây giờ cậu có khí lực, nhất định sẽ đem người trước mắt này đánh cho một trận tơi bời, như thế lửa giận trong lòng mới tiêu tan, nhưng là mình vô lực a, chỉ có thể mặc cho hắn đè. Nói, cậu một đại nam nhân bị một nam nhân khác đè, thật đáng ghét quá đi mà.
“Tôi hai mắt đều nhìn thấy ”
Thượng Quan Mộc không nhìn lửa giận trong mắt của cậu, đứng đắn giải thích.
“Ân, được rồi, tôi vừa rồi là đối với anh yêu thương nhung nhớ, vậy anh hiện tại có thể đứng lên sao ”
Viên Tử Hàm có chút thất bại ủ rũ nói.
May mà bây giờ đã tạnh mưa, nhưng cậu cảm giác sau lưng mình ẩm ướt dính dính, loại cảm giác này, so với bị Thượng Quan Mộc đè còn khiến cậu buồn nôn hơn. Bất đắc dĩ lắm nên mới phải đầu hàng .
Không nhìn Viên Tử Hàm đang trưng ra cái vẻ mặt đần thối, ánh mắt Thượng Quan Mộc mơ màng vẫn là lướt qua cái trán sáng bóng đến cái mũi xinh xắn, cuối cùng dừng ở cái môi đỏ mộng của cậu.
Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng lộn xộn của hắn, trong lòng hết sức khẩn trương, răng cắn chặt vào môi, chính là cậu không biết, bộ dáng cậu lúc này càng khiến người đối với cậu thương yêu một phen.