Chương : 32
Thượng Quan mỉm cười nói, nhưng không quên rót rượu vào ly của cậu . Viên Tử Hàm đã muốn say, tục ngữ nói ‘ Khi say thì thường nói thật ‘, hắn ngược lại muốn nghe thử, Viên Tử Hàm trong lòng thật sự đang nghĩ cái gì. Mặc kệ là cái gì, hắn vẫn chắc chắn là sẽ không buông cậu ra . Bất quá hắn vẫn là tin tưởng, mình ở trong lòng Viên Tử Hàm vẫn có chút vị trí, cũng không biết vị trí đó có bao nhiêu ?
“Thượng Quan Mộc, tôi còn muốn uống, tôi rất khát, như thế nào không rót rượu cho tôi “
Viên Tử Hàm bất mãn chu môi đỏ mộng về phía Thượng Quan Mộc, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, miệng khát khô cùng nóng rực cần có nước để làm dịu cơn khát, thân thể mềm mềm loạng choạng đứng lên, hướng hắn bên này lắc lư đi tới.
Tay còn không quên với chai rượu, thân thể cũng đã muốn ngã xuống đất , may mà Thượng Quan Mộc vươn cánh tay chụp được, thân thể Viên Tử Hàm liền đã muốn dán sát ở trong ngực của hắn .
“Như thế chủ động “
Thượng Quan Mộc cười cười, đem Viên Tử Hàm ôm vào lòng đổi một tư thế thoải mái hơn, đặt cậu ngồi trên hai chân của mình, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu.
“Tôi muốn uống rượu” Viên Tử Hàm vặn vẹo thân thể bị giam cầm, ánh mắt nhìn về phía cái chai rượu màu đỏ, nhưng giãy dụa một hồi vẫn là không nhúc nhích , quay đầu lại nhìn Thượng Quan Mộc.
Ánh mắt mơ màng, trong khóe mắt hiện lên một tầng sương nhạt nhạt, còn có cái miệng đỏ mộng bất mãn mà cong lên , bất luận không bày ra Viên Tử Hàm đã say rồi, hơn nữa còn quá say.
Đối ngược với khát khao của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc so với cậu cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn chỉ là tư thế ái muội, trải qua một phen vô ý cọ xát của Viên Tử Hàm, càng khơi dậy dục vọng của hắn, hạ thân dâng trào gắt gao để tại cái mông của Viên Tử Hàm. Mà Viên Tử Hàm do không thoải mái, càng không ngừng vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn tìm một chỗ mềm mại ngồi xuống.
“Ô ô, Thượng Quan Mộc, tôi thật sự rất khát…”
Viên Tử Hàm đột nhiên hướng Thượng Quan Mộc làm nũng, trong miệng cũng là tiếng nức nở, ánh mắt đáng thương khổ sở khiến lòng hắn nhịn không được muốn thỏa mãn yêu cầu của cậu.
“Đừng nhúc nhích” Thượng Quan Mộc thanh âm khàn khàn, cầm ly rượu trên bàn lên, cũng không phải cho Viên Tử Hàm, mà trực tiếp một hơi rót vào trong miệng của mình .
Viên Tử Hàm nhìn động tác Thượng Quan Mộc cầm ly rượu lên vốn là vui sướng, nhưng cuối cùng lại thấy hắn uống mất, đâu có dễ dàng như vậy! Mắt mở trừng trừng nhìn khóe miệng hắn còn lưu lại chất lỏng màu đỏ, trong đầu chỉ nghĩ phải như thế nào giải quyết cơn khát, không đợi Thượng Quan Mộc chỉ bảo, hai tay ôm lấy cổ hắn, môi liền tiếp cận lên, nhẹ nhàng liếm liếm .
Theo động tác của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc trong đầu oanh một tiếng liền nổ tung , cái kia linh hoạt mềm mại tại môi hắn một vòng lại một vòng đảo qua đảo lại , hồi lâu không tiêu tan, động tác giống như khiêu khích, càng khiến nhiệt lượng trong khoang ngực hắn muốn nổ tung .
Viên Tử Hàm đương nhiên không biết động tác cậu như vậy đã gây nên hậu quả gì, chỉ là bất mãn chất lỏng từ khóe môi Thượng Quan Mộc chậm rãi tràn ra, trên miệng dùng sức một cái, liền cắn xuống môi hắn. Chất lỏng thuận thế chảy vào miệng trong miệng cậu, cho đến khi rượu đỏ bị cậu liếm hết, quấn quanh miệng cậu không chỉ là rượu, còn có lưỡi của Thượng Quan Mộc .
Viên Tử Hàm vẫn là không hết khát, vẫn luôn dây dưa nước trong khoang miệng hắn, tựa hồ đó mới là nguồn nước cậu tìm kiếm .
Thượng Quan Mộc không ngờ Viên Tử Hàm chủ động như vậy, thuận theo khiêu khích của cậu, buồn hừ một tiếng, một tay gắt gao khóa ở thắt lưng cậu, một tay gắt gao chế trụ đầu của cậu, thật sâu hôn xuống.
Trong trò chơi này, hắn mới là người chủ động mới đúng .
Hai lưỡi gắt gao quấn lấy nhau, đã muốn phân không rõ cái nào thuộc về mình . Thượng Quan Mộc hôn rất sâu, cho dù hắn nhắm mắt, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Viên Tử Hàm lúc này sẽ là dạng gì, đối với kỹ thuật mình, hắn cũng không phủ nhận.
Lồng ngực buồn bực, có cái gì ép chặt mình, Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, hô hấp cũng không thông thuận, lắc lư cái đầu nghĩ muốn thoát khỏi vật thể khiến mình hít thở không thông. Thượng Quan Mộc cũng cảm thấy được cậu không thoải mái, mở mắt ra, lưu luyến không muốn rời đôi môi anh đào có chút sưng đỏ của cậu.
” Đồ ngốc, sinh nhật vui vẻ” Môi Thượng Quan Mộc ghé sát bên tai cậu ái muội lên tiếng.
Ánh mắt mê say, vẻ mặt mềm mại thư thái, bộ dáng Viêm Tử Hàm như vậy càng làm cho hắn tâm phiền ý loạn. Nhưng cậu say rồi, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
“Sinh nhật vui vẻ ?”
Môi Thượng Quan Mộc vừa rời đi, Viên Tử Hàm há miệng hô hấp không khí mới mẻ, ***g ngực dễ chịu chút, miệng mới lầm bầm nhắc tới lời của hắn, dáng vẻ hết sức thơ ngây hỏi lại ” Sinh nhật ai ? Hôm nay là sinh nhật của anh sao ? Tại sao tôi không biết nhỉ ? Không đúng, không đúng, hôm nay hình như là sinh nhật tôi a “
Viên Tử Hàm lộ ra một cái biểu tình dở khóc dở cười, tiếp tục nói “Hôm nay thật sự là sinh nhật của tôi, nhưng bọn họ đều không quan tâm đến tôi, An Nhã trước đây cũng nhớ tới, cũng sẽ tặng quà cho tôi , đồ vật tuy rằng rất nhỏ, nhưng tôi rất vui a “
” Cô ấy thường xuyên tặng đồ cho cậu?”
Thượng Quan Mộc trên mặt hiện ra một chút đỏ ửng hiếm thấy lại dần dần biến mất, lông mày khẽ nhíu, sắc mặt từ từ trở nên cứng ngắc . Cô gái đó không phải không thích cậu ta sao ? Còn có thể tặng đồ cho cậu ta ?
Viên Tử Hàm đương nhiên không biết tâm tình hiện giờ của Thượng Quan Mộc, gật gật đầu cười hi hi , vẻ mặt thỏa mãn. Mà Thượng Quan Mộc vừa thấy vẻ mặt cậu như vậy, mặt càng là đen
Cô gái đó tặng cái gì cho cậu ta vậy, khiến cậu ta vui vẻ như thế ?
” Cô ta tặng cậu cái gì ?”
Viên Tử Hàm nếu là thanh tỉnh, nhất định sẽ phát hiện ra thần thái cùng ngữ khí Thượng Quan Mộc lúc này, mười phần ghen tị.
Gãi gãi đầu, chăm chú suy nghĩ trong chốc lát rồi xa xôi nói ” Năm trước tặng tôi một cây bút máy, nhưng ngày hôm sau tôi liền làm mất nó “
Đây là ý chỉ của ông trời nha, Thượng Quan Mộc nghe xong lời của cậu, không nhìn Viên Tử Hàm mặt đang cười khổ, mỉm cười .
” Umh. Trước kia lão mụ chung quy sẽ làm sinh nhật cho tôi, làm thức ăn cho tôi ăn, sau khi bà ấy đi rồi, An Nhã là người thứ thực sự quan tâm đến tôi. Nhưng bây giờ cô ấy cũng không còn quan tâm đến tôi nữa , cả ngày hôm nay tôi đều chờ điện thoại của cô ấy, cho dù cô ấy có bạn trai cũng không quan tâm, mọi người vẫn có thể làm bạn bè…”
Viên Tử Hàm ô ô nức nở nói , tuy rằng đã muốn say đến mức khong còn biết trời đất trăng hoa , nhưng vẫn dấu không được vẻ mất mát cùng cô tịch trên mặt. Thấy vậy Thượng Quan Mộc trong lòng một trận rồi một trận quay cuồng, có chút đau . Nắm chặt cánh tay, nhẹ giọng nói :
“Tôi thật vui mừng, hôm nay tôi là người đầu tiên có thể cùng cậu mừng sinh nhật “
Theo lời nói của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc chỉ nói tình cảm giữa cậu ta cùng An Nhã, nhưng đó thật sự là tình yêu sao? Hơn nữa cậu ta đối với An Nhã là phần ỷ lại đi, một người không chịu cô đơn, trong lòng sợ cô đơn, cậu ta sợ một mình, mà bây giờ mình có thể làm được , chính là làm cho cậu ta vui vẻ hạnh phúc.
Thượng Quan Mộc nghĩ cũng không sai . Lúc Viên Tử Hàm còn rất nhỏ ba cậu đã qua đời , là mẹ cậu một người ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu khôn lớn, gia đình không hoàn chỉnh, đứa trẻ lớn lên tư tưởng tự nhiên cùng người khác không giống nhau, bọn họ càng cần được người khác quan tâm . Viên Tử Hàm tính tình quá mức hướng nội, suy nghĩ quá mức thành thục , tất cả đều không tốt, trên mặt hắn chung quy có thể mỉm cười đối mặt, nhưng trong lòng hắn thật sự đang suy nghĩ gì, đó cũng chỉ có một mình hắn biết đi.
“Chỉ cần cậu bằng lòng, về sau tôi đều sẽ là người cùng cậu qua sinh nhật !”
____________