Chương : 46
Xoay người rất nhanh rời khỏi phòng Viên Tử Hàm, ở chỗ này hắn cảm thấy thật sự rất quyến luyến, nhưng vì sau này , hắn phải rời khỏi .
Trong một khắc Thượng Quan Mộc khép cửa phòng, người trên giường còn đang trong giấc mộng nhợt nhạt nhắc tới ra ba chữ, độ cung của khóe miệng cũng càng kéo càng lớn .
Nếu Thượng Quan Mộc còn chậm chạm vài giây, hắn có lẽ sẽ mùng rỡ như điên khi nghe được ba chữ trong miệng Viên Tử Hàm phát ra .
Thượng Quan Mộc, hắn thật sự hiện lên trong mộng của Viên Tử Hàm, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Hai người đều là một đêm ngủ ngon .
Ngày hôm sau lúc Viên Tử Hàm thức dậy, Thượng Quan Mộc cũng đã thức dậy . Nhìn bộ dáng hắn mặt mày tươi rói, Viên Tử Hàm trong lòng hoang mang suy nghĩ . Đêm qua cậu là như thế nào trở về phòng của mình, không cần nghĩ hẳn là Thượng Quan Mộc đem mình ôm về phòng đi, là ôm về phòng sao ? Hay là thô lỗ đem mình giống như diều hâu xách con gà con, mang lên phòng .
Rất muốn xác định một chút, nhưng nghĩ tới lần trước mình hiểu lầm Thượng Quan Mộc, còn có khiến cậu mấy ngày đó sống một ngày bằng một năm, cậu lựa chọn im lặng . Quản hắn thế nào, bây giờ hai người cứ như vậy ở chung là tốt rồi, chẳng lẽ không phải hắn muốn sao? Nhưng trong lòng giống như trở nên tham lam, trở nên thích để tâm vào chuyện vụn vặt .
Bỏ qua suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu, cậu đi qua cùng Thượng Quan Mộc chào hỏi rất thân thiện . Thượng Quan Mộc tâm tình tựa hồ rất tốt, trên mặt tươi cười nở rộ, khiến bộ mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa rất nhiều, càng trở nên có mị lực , nhưng vừa liếc mắt, liền muốn kéo dãn khoảng cách với hắn.
” Sao vậy!”
Thượng Quan nhìn Viên Tử Hàm ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn mình, càng tùy ý cười .
” Ax, không có gì, tôi chỉ là rất kinh ngạc, anh cư nhiên sáng sớm dậy làm bữa sáng “
Viên Tử Hàm ánh mắt né tránh, toét miệng lớn tiếng ha ha cười giải thích, trên mặt còn vì hành động vừa rồi của mình như vậy mà dần dần nóng lên . Thật sự rất mất mặt , ta khinh bỉ ngươi. Viên Tử Hàm trong lòng đối với phản ứng của mình hết sức phê phán .
Có phải chuyện tốt sắp đến rồi hay không! Thượng Quan Mộc không chú ý đến vẻ mặt đỏ ửng trên mặt của Viên Tử Hàm, trong lòng càng rất vui mừng . Nhưng hắn cái gì cũng không thể nói, cũng không dám nói, tính tình Viên Tử Hàm rất không được tự nhiên , phải có thời gian mới từ từ thay đổi.
Hai người hai tâm trạng khác nhau, đi tới công ty, trên đường cũng không ai nói một lời .
Xe càng lúc càng gần tới Diệu Ký , biểu tình trên mặt Viên Tử Hàm cũng càng lúc càng khẩn trương. Di động tắt máy tới hôm nay mới thôi, cậu cũng chưa dám khởi động máy, chỉ sợ tiếng chuông kia lại vang lên, bây giờ cậu lại sợ khoảng thời gian đi làm, Âu Tiểu Lan biết địa chỉ Diệu Ký, nếu bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cậu thật sự không biết nên làm gì?
Nhìn bộ dáng khủng hoảng thần hồn nát thần tính của Viên Tử Hàm , Thượng Quan Mộc cảm thấy rất buồn cười. Đứa ngốc này bây giờ nghiễm nhiên cùng hắn đứng ở cùng một chiến tuyến .Sự tồn tại của Âu Tiểu Lan, với hắn mà nói, uy hiếp cũng chỉ thêm thất bại .
Khóe miệng cong lên, thanh âm từ tốn vang lên .
“Người ta cũng phải làm việc, sẽ không chạy đến đây đâu, nhìn bộ dáng cậu bây giờ, chẳng giống đi làm chút nào “
Giống như kẻ trộm, đang bất tri bất giác trộm đi trái tim tôi.
Viên Tử Hàm quay đầu lại liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộc một cái, buồn bực hạ mi mắt suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời hắn nói rất có lý . Liền lập tức đứng thẳng lưng , nghênh ngang hướng Diệu Ký đi đến. Chẳng qua trên mặt còn có chút ửng đỏ, do bị Thượng Quan Mộc trêu chọc .
Hắn luôn một bộ tự tin cái gì cũng hiểu rõ trong lòng, bây giờ Viên Tử Hàm cũng dần dần biết, tự tin của hắn kỳ thật cùng cái đầu cơ trí của hắn rất có liên hệ, có lẽ hắn luôn bị chủ ức hiếp. Thực hiển nhiên , Thượng Quan Mộc lại bị Viên Tử Hàm ở trong lòng suy diễn một hồi.
Tới văn phòng, Viên Tử Hàm suy nghĩ mọt lát, vẫn là cảm thấy mình nên khởi động máy, mặc dù mình không có mấy người muốn liên lạc, nhưng luôn tắt máy cũng không phải một chuyện tốt a. Di động sau khi khởi động, hai tròng mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn nó, nhưng không ngờ, Âu Tiểu Lan thế nhưng thật sự không có gọi điện lại.
Chẳng lẽ là cô ta biết rõ sự thực rồi, bây giờ đã nghĩ thông suốt !
Viên Tử Hàm nghĩ đến khả năng này, tâm tình nhất thời tốt lên . Cậu vốn là không muốn thương tổn Âu Tiểu Lan, bây giờ cô có thể đưa ra lựa chọn như vậy, cậu thật sự rất vui .
Ngược lại với vẻ hưng phấn của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc lại là nghi hoặc. Nhưng cũng không nói ra . Hắn nếu nói ra, phỏng chừng Viên Tử Hàm lúc này lại phiền não .
Một ngày căng thẳng , điện thoại cuối cùng cũng không có vang lên, Viên Tử Hàm nhất thời cảm thấy thần thái bay bổng. Thời điểm tan tầm đã là 6h, toàn bộ văn phòng cũng chỉ còn hai người cậu và Thượng Quan Mộc. Hai người sóng vai đi vào thang máy, tới lầu một, cậu vọt lên đầu hướng bên ngoài bước nhanh.
Thượng Quan Mộc thấy cậu thần thái thoải mái như vậy, chỉ cười không nói .
Tới lúc này, đều không có ‘ điện thoại quấy rầy ‘ của Âu Tiểu Lan, phỏng chừng cô nàng đã hết hy vọng . trong miệng ngâm nga một ca khúc không thành giai điệu, nghênh ngang đi. Nhưng vừa ra tới cổng Diệu Ký, liền nhìn thấy một vệt màu trắng . Cậu kinh hãi không thôi, sợ mình ảo giác, nhu nhu ánh mắt, thật đúng là không phải mình ảo giác nha .
Chần chừ do dự muốn rút lui, lại nhớ tới Thượng Quan Mộc bên cạnh, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, vẻ mặt đầy trách móc trừng mắt đồng thời nhìn hắn, còn ẩn chứa khát vọng, hy vọng được giải cứu.
” Sao vậy, không phải là gặp quỷ đi !”
Thượng Quan Mộc bất động thanh sắc nhìn nhìn cánh tay bị hai tay của cậu ôm chặt, còn có trên mặt thần sắc kinh hoảng, lời nói còn ra vẻ một bộ nghiêm túc.
“Không phải, so với quỷ càng đáng sợ hơn “
Viên Tử Hàm gật đầu cũng nghiêm túc nói . Cậu bây giờ đã muốn sợ quỷ rồi , bởi vì ‘Phượng Ly’ của cậu chưa bao giờ rời khỏi người, huống chi bên người còn có một ‘Tróc quỷ đại sư’, cậu căn bản không cần phải sợ quỷ. Nhưng cô gái này ? Đúng rồi, Viên Tử Hàm đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, cùng Thượng Quan Mộc đã làm cái điều kiện trao đổi không công bằng kia, khí thế hiên ngang nhất thời tăng lên .
Đối với Thượng Quan Mộc tự nhiên nói: ” Lần trước anh nói, muốn giúp tôi giải quyết vấn đề, bây giờ có tính hay không ?”
Anh nếu bây giờ dám nói không tính gì hết, tôi liền cắn chết anh . Viên Tử Hàm đối với vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Mộc làm ra động tác muốn cắn người, đe dọa!
“Tôi nói rồi, tôi đương nhiên nhớ rõ . Nhưng cậu cũng phải nhớ kỹ , cậu còn thiếu tôi một điều kiện nha, tôi có quyền lợi mới giúp cậu thực hiện “
Đối với lời nói của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm thấy không gì trách được, quan trọng là … Hắn phải giúp mình giải quyết vấn đề Âu Tiểu Lan mới được! Gật gật đầu .
” Vậy được, vì cậu, tôi đây liền ủy khuất một chút. Còn có cậu phải nhớ , tôi làm tất cả đều là vì cậu a, nếu muốn thành công, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt !”
Làm gì ? Sao giống như là sắp ra chiến trường không bằng! Bất quá chỉ cần có thể khiến Âu Tiểu Lan đối với mình hết hy vọng, cái gì cậu cũng khong quan tâm .
” Được, chỉ cần kế hoạch tác chiến của anh hữu dụng, vô luận anh làm ra cái động tác gì, tôi tuyệt đối sẽ phối hợp với anh thật tốt “
Viên Tử Hàm thật dễ dàng chui vào cái bẫy do Thượng Quan Mộc giăng sẵn .
_____________
Trong một khắc Thượng Quan Mộc khép cửa phòng, người trên giường còn đang trong giấc mộng nhợt nhạt nhắc tới ra ba chữ, độ cung của khóe miệng cũng càng kéo càng lớn .
Nếu Thượng Quan Mộc còn chậm chạm vài giây, hắn có lẽ sẽ mùng rỡ như điên khi nghe được ba chữ trong miệng Viên Tử Hàm phát ra .
Thượng Quan Mộc, hắn thật sự hiện lên trong mộng của Viên Tử Hàm, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Hai người đều là một đêm ngủ ngon .
Ngày hôm sau lúc Viên Tử Hàm thức dậy, Thượng Quan Mộc cũng đã thức dậy . Nhìn bộ dáng hắn mặt mày tươi rói, Viên Tử Hàm trong lòng hoang mang suy nghĩ . Đêm qua cậu là như thế nào trở về phòng của mình, không cần nghĩ hẳn là Thượng Quan Mộc đem mình ôm về phòng đi, là ôm về phòng sao ? Hay là thô lỗ đem mình giống như diều hâu xách con gà con, mang lên phòng .
Rất muốn xác định một chút, nhưng nghĩ tới lần trước mình hiểu lầm Thượng Quan Mộc, còn có khiến cậu mấy ngày đó sống một ngày bằng một năm, cậu lựa chọn im lặng . Quản hắn thế nào, bây giờ hai người cứ như vậy ở chung là tốt rồi, chẳng lẽ không phải hắn muốn sao? Nhưng trong lòng giống như trở nên tham lam, trở nên thích để tâm vào chuyện vụn vặt .
Bỏ qua suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu, cậu đi qua cùng Thượng Quan Mộc chào hỏi rất thân thiện . Thượng Quan Mộc tâm tình tựa hồ rất tốt, trên mặt tươi cười nở rộ, khiến bộ mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa rất nhiều, càng trở nên có mị lực , nhưng vừa liếc mắt, liền muốn kéo dãn khoảng cách với hắn.
” Sao vậy!”
Thượng Quan nhìn Viên Tử Hàm ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn mình, càng tùy ý cười .
” Ax, không có gì, tôi chỉ là rất kinh ngạc, anh cư nhiên sáng sớm dậy làm bữa sáng “
Viên Tử Hàm ánh mắt né tránh, toét miệng lớn tiếng ha ha cười giải thích, trên mặt còn vì hành động vừa rồi của mình như vậy mà dần dần nóng lên . Thật sự rất mất mặt , ta khinh bỉ ngươi. Viên Tử Hàm trong lòng đối với phản ứng của mình hết sức phê phán .
Có phải chuyện tốt sắp đến rồi hay không! Thượng Quan Mộc không chú ý đến vẻ mặt đỏ ửng trên mặt của Viên Tử Hàm, trong lòng càng rất vui mừng . Nhưng hắn cái gì cũng không thể nói, cũng không dám nói, tính tình Viên Tử Hàm rất không được tự nhiên , phải có thời gian mới từ từ thay đổi.
Hai người hai tâm trạng khác nhau, đi tới công ty, trên đường cũng không ai nói một lời .
Xe càng lúc càng gần tới Diệu Ký , biểu tình trên mặt Viên Tử Hàm cũng càng lúc càng khẩn trương. Di động tắt máy tới hôm nay mới thôi, cậu cũng chưa dám khởi động máy, chỉ sợ tiếng chuông kia lại vang lên, bây giờ cậu lại sợ khoảng thời gian đi làm, Âu Tiểu Lan biết địa chỉ Diệu Ký, nếu bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cậu thật sự không biết nên làm gì?
Nhìn bộ dáng khủng hoảng thần hồn nát thần tính của Viên Tử Hàm , Thượng Quan Mộc cảm thấy rất buồn cười. Đứa ngốc này bây giờ nghiễm nhiên cùng hắn đứng ở cùng một chiến tuyến .Sự tồn tại của Âu Tiểu Lan, với hắn mà nói, uy hiếp cũng chỉ thêm thất bại .
Khóe miệng cong lên, thanh âm từ tốn vang lên .
“Người ta cũng phải làm việc, sẽ không chạy đến đây đâu, nhìn bộ dáng cậu bây giờ, chẳng giống đi làm chút nào “
Giống như kẻ trộm, đang bất tri bất giác trộm đi trái tim tôi.
Viên Tử Hàm quay đầu lại liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộc một cái, buồn bực hạ mi mắt suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời hắn nói rất có lý . Liền lập tức đứng thẳng lưng , nghênh ngang hướng Diệu Ký đi đến. Chẳng qua trên mặt còn có chút ửng đỏ, do bị Thượng Quan Mộc trêu chọc .
Hắn luôn một bộ tự tin cái gì cũng hiểu rõ trong lòng, bây giờ Viên Tử Hàm cũng dần dần biết, tự tin của hắn kỳ thật cùng cái đầu cơ trí của hắn rất có liên hệ, có lẽ hắn luôn bị chủ ức hiếp. Thực hiển nhiên , Thượng Quan Mộc lại bị Viên Tử Hàm ở trong lòng suy diễn một hồi.
Tới văn phòng, Viên Tử Hàm suy nghĩ mọt lát, vẫn là cảm thấy mình nên khởi động máy, mặc dù mình không có mấy người muốn liên lạc, nhưng luôn tắt máy cũng không phải một chuyện tốt a. Di động sau khi khởi động, hai tròng mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn nó, nhưng không ngờ, Âu Tiểu Lan thế nhưng thật sự không có gọi điện lại.
Chẳng lẽ là cô ta biết rõ sự thực rồi, bây giờ đã nghĩ thông suốt !
Viên Tử Hàm nghĩ đến khả năng này, tâm tình nhất thời tốt lên . Cậu vốn là không muốn thương tổn Âu Tiểu Lan, bây giờ cô có thể đưa ra lựa chọn như vậy, cậu thật sự rất vui .
Ngược lại với vẻ hưng phấn của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc lại là nghi hoặc. Nhưng cũng không nói ra . Hắn nếu nói ra, phỏng chừng Viên Tử Hàm lúc này lại phiền não .
Một ngày căng thẳng , điện thoại cuối cùng cũng không có vang lên, Viên Tử Hàm nhất thời cảm thấy thần thái bay bổng. Thời điểm tan tầm đã là 6h, toàn bộ văn phòng cũng chỉ còn hai người cậu và Thượng Quan Mộc. Hai người sóng vai đi vào thang máy, tới lầu một, cậu vọt lên đầu hướng bên ngoài bước nhanh.
Thượng Quan Mộc thấy cậu thần thái thoải mái như vậy, chỉ cười không nói .
Tới lúc này, đều không có ‘ điện thoại quấy rầy ‘ của Âu Tiểu Lan, phỏng chừng cô nàng đã hết hy vọng . trong miệng ngâm nga một ca khúc không thành giai điệu, nghênh ngang đi. Nhưng vừa ra tới cổng Diệu Ký, liền nhìn thấy một vệt màu trắng . Cậu kinh hãi không thôi, sợ mình ảo giác, nhu nhu ánh mắt, thật đúng là không phải mình ảo giác nha .
Chần chừ do dự muốn rút lui, lại nhớ tới Thượng Quan Mộc bên cạnh, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, vẻ mặt đầy trách móc trừng mắt đồng thời nhìn hắn, còn ẩn chứa khát vọng, hy vọng được giải cứu.
” Sao vậy, không phải là gặp quỷ đi !”
Thượng Quan Mộc bất động thanh sắc nhìn nhìn cánh tay bị hai tay của cậu ôm chặt, còn có trên mặt thần sắc kinh hoảng, lời nói còn ra vẻ một bộ nghiêm túc.
“Không phải, so với quỷ càng đáng sợ hơn “
Viên Tử Hàm gật đầu cũng nghiêm túc nói . Cậu bây giờ đã muốn sợ quỷ rồi , bởi vì ‘Phượng Ly’ của cậu chưa bao giờ rời khỏi người, huống chi bên người còn có một ‘Tróc quỷ đại sư’, cậu căn bản không cần phải sợ quỷ. Nhưng cô gái này ? Đúng rồi, Viên Tử Hàm đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, cùng Thượng Quan Mộc đã làm cái điều kiện trao đổi không công bằng kia, khí thế hiên ngang nhất thời tăng lên .
Đối với Thượng Quan Mộc tự nhiên nói: ” Lần trước anh nói, muốn giúp tôi giải quyết vấn đề, bây giờ có tính hay không ?”
Anh nếu bây giờ dám nói không tính gì hết, tôi liền cắn chết anh . Viên Tử Hàm đối với vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Mộc làm ra động tác muốn cắn người, đe dọa!
“Tôi nói rồi, tôi đương nhiên nhớ rõ . Nhưng cậu cũng phải nhớ kỹ , cậu còn thiếu tôi một điều kiện nha, tôi có quyền lợi mới giúp cậu thực hiện “
Đối với lời nói của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm thấy không gì trách được, quan trọng là … Hắn phải giúp mình giải quyết vấn đề Âu Tiểu Lan mới được! Gật gật đầu .
” Vậy được, vì cậu, tôi đây liền ủy khuất một chút. Còn có cậu phải nhớ , tôi làm tất cả đều là vì cậu a, nếu muốn thành công, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt !”
Làm gì ? Sao giống như là sắp ra chiến trường không bằng! Bất quá chỉ cần có thể khiến Âu Tiểu Lan đối với mình hết hy vọng, cái gì cậu cũng khong quan tâm .
” Được, chỉ cần kế hoạch tác chiến của anh hữu dụng, vô luận anh làm ra cái động tác gì, tôi tuyệt đối sẽ phối hợp với anh thật tốt “
Viên Tử Hàm thật dễ dàng chui vào cái bẫy do Thượng Quan Mộc giăng sẵn .
_____________