Chương : 3
Nghiêm Khánh Sinh tóc gáy toàn thân đều dựng cả lên, " Ngươi là ai!"
Nam nhân không nhịn được sách một tiếng, "Nói ngươi cũng không biết, mượn ngươi chỗ ngủ một giấc, chớ âm ĩ." Hắn dừng một chút, nói thêm: "Tôi còn ngủ nhiều nơi ấy, đảm bảo không đụng đến đồ đạc của anh."
Hóa ra người tối quá là hắn! Nghiêm Khánh Sinh trợn mắt lên, nội tâm có một tia dao động, khi biết mình cùng với nam nhân bình yên vô sự mà trải qua một đêm, độ tin cậy đối với người này kỳ diệu mà cất cao tí xíu.
Mà hắn vẫn không có động.
Cách cửa sổ thủy tinh bẩn, ánh sáng từ đèn pin thực chất không soi được nhiều lắm, Nghiêm Khánh Sinh không thấy rõ tướng mạo nam nhân, chỉ có thể đáng giá là người trẻ tuổi rất cao rất rắn chắc, lúc gó mà nam nhân, được ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt hắn, góc cạch rõ ràng sống mũi cao thẳng, cũng được tính vào đoan chính.
Biết ngươi biết mặt nhưng không biết lòng, Nghiêm Khánh Sinh nhắc nhở qua lại, huống hồ mặt đều không thể biết thế nào đâu, không thể bị hắn mê hoặc. Hai cánh tay hắn giơ qua đầu vẫn luôn không thả xuống, đèn pin cầm ngược lại vẫn không chiếu ra bên ngoài, chiếu cũng không dùng nhiều, bất quá xem ra nam nhân ngoài cửa sổ, hắn là một bước đều không thoái nhượng.
Nam nhân thở dài, bị chiến thuật con rùa của anh đánh bại: " Ta tên Trình Thủy."
Nghiêm Khánh Sinh giống như điều tra hộ khẩu ép hỏi: "Cái nào trình tụ cái nào thủy."
Nam nhân thẳng thắn không nói, ở trên kính a thổi hơi, nhanh chóng dùng đầu ngón tay viết hai chữ. Trời không quá lạnh, sướng trắng nhanh chóng tản đi, Nghiêm Khánh Sinh nhưng cũng nhìn rõ ràng, anh nhẹ nhàng đọc một lần, nói: "Kia ngươi vào đi."
Trình Thủy được anh mở cửa sổ vươn mình nhảy vào, "Cảm tạ a ca, tôi sáng mai khẳng định lặng lẽ đi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nghiêm Khánh Sinh nói: "Cậu biết tôi mấy giờ đi?"
Trình Thủy nói: "Tôi bốn giờ trở lên không sai."
Nghiêm Khánh Sinh bị hắn nhắc lên như thế, bèn nghĩ tới tiệm sủi cảo, nhớ lại vừa mới một hồi khóc kia, tự nhiên bị Trình Thủy nghe thấy được, trong đầu không khỏi sinh ra mấy phần lúng túng.
"Không cần," anh cúi đầu nói, "Tôi sáng mai không dậy sớm, cậu cũng không cần sốt ruột tránh tôi, muốn ngủ thì ngủ đi."
Trình Thủy không hỏi anh tại sao, hắn ngáp một cái, nhìn dáng dấp rất buồn ngủ, gật gật đầu, " Được, có hộp xác giấy sao, tôi đệm."
Nghiêm Khánh Sinh thật thay hắn lôi ra đến mấy cái hộp giấy, xé ra trải trên mặt đất. Chính là nền xi măng độ ấm thấp, hộp giấy lót lên so với chiếu cói ấm áp hơn chút.
Trình Thủy mặc đơn giản áo may ô quần cộc, cũng không nói cái gì, trực tiếp cùng quần áo mà nằm, Nghiêm Khánh Sinh đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người nhìn thấy quần rách còn ở trên giường, anh do dự một chút, vẫn là quyết định trước tiên khâu vá xong mới ngủ.
Khâu vá đồ phải mở đèn pin, anh khâu chậm, nó như là một cái miệng lớn vậy, cái cổ càng thấp càng cứng. Trình Thủy đã hoàn toàn rơi vào trong giấc mộng, chép chép miệng, hừ vài tiếng. Nghiêm Khánh Sinh khâu vá mệt mỏi, bèn dựa vào hoạt động cổ có cơ hội đáng giá hắn vài lần.
Nghiêm Khánh Sinh cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, không giải thích được lại đi tha một cái nam nhân xa lạ không rõ lai lịch vào nhà, có lẽ là bởi vì hắn nhìn qua biểu hiện mất mặt của chính mình không có ý tứ cười nhạo, có lẽ là Nghiêm Khánh Sinh chính mình cũng muốn đánh cược một lần.
Ngược lại anh cũng không có gì để thua, tóm lại tiện một cái mệnh mà thôi.
Nghiêm Khánh Sinh không cài chuông báo thức, anh thực dậy nhưng vẫn là thật sớm,đồng hồ mới vừa năm giờ, anh nằm trên giường 2,3 phút liền nằm không nổi nữa, trong đầu dù sao vẫn là muốn đến tiệm sủi cảo bên kia.
Đến xem xem, anh nghĩ.
Nếu như ông chủ không khó khăn giải quyết lắm, tiệm sủi cảo nói không chắc còn có thể tiếp tực mở, mà anh nhìn qua qua một chút, chờ thấy ông chủ, cũng có thể thương lượng xong lúc nào lại bắt đầu lại công việc.
Anh vừa mới ngồi dậy, trên nền Trình Thủy cũng ngồi dậy.
"Không phải nói không dậy sớm." Trình Thủy nói chuyện có chút khàn, đại khái cũng là mời vừa tỉnh không bao lâu.
"Có chút việc," Nghiêm Khánh Sinh mặc quần áo, "Cậu..."
Trình Thủy nhìn cái mông anh, thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Anh tối hôm qua bân việc nửa ngày là dằn vặt cái này đây?" Hắn chỉ chỉ, " Anh sờ sờ."
Nghiêm Khánh Sinh một màn này, làm sao lổ hỏng còn ở? Anh nhanh chóng cởi ra vừa nhìn, nửa đêm buồn ngủ mơ hồ, phần sau đường chân kim toàn bộ đều ở một bên miếng vải, căn bản không vá lại!
Nghiêm Khánh Sinh không cảm thấy đối với nam nhân mặc tam giác khố đầu có cái gì, thậm chí cởi truồng đều không gọi là cái gì, mà hiện tại cái tình hình này làm cho anh quẫn bách trước nay chưa từng có.
Trình Thủy hai chân giẫm một cái, hướng anh ném qua cái gì, Nghiêm Khánh Sinh theo bản năng đón lấy: "Trước đưa anh, trở lại hẵng nói."
Quần cộc còn mang theo nhiệt độ Trình Thủy, Nghiêm Khánh Sinh nắm một cái, càng xấu hổ.
"Này, này không tốt...Cũng không hợp..."
"Tìm sợi dây thừng buộc vào." Trình Thủy đĩnh đạc nằm xuống, "Vừa vặn, tôi không quần, anh cũng không cần sợ tôi chạy, còn có khả năng tiếp tục ngủ lại."
Ba nãy chưa kịp nói xong đã bị hắn chặng lại, Nghiêm Khánh Sinh triệt để không còn lời nói nữa, Trình Thủy rất rõ ràng anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy biểu hiện đặc biệt cởi mở.
Anh cuối cũng vẫn theo lời buộc lại thắt lưng, kéo kéo ống quần rộng, không được tự nhiên thông báo cho người dưới nền, "Tôi đi đây, cậu chớ lộn xộn."
Nghiêm Khánh Sinh đi xong, Trình Thủy quả thực ngủ một giấc. Hắn vốn định sáng sớm đi xem công trường địa phương tìm việc, bị Nghiêm Khánh Sinh như thế trì hoãn, ngược lại sinh ra lười biếng.
Kết quả chờ hắn tỉnh lại, Nghiêm Khánh Sinh còn chưa có về.
Trình Thủy bất đắc dĩ nhu nhu cái dạ dày xẹp lép ----- hắn từ chiều hôm qua không có ăn, hiện tại đã đói bụng đến không ngủ được, bèn liền ngồi dậy, muốn tìm chút việc giết thời gian. Hắn nhìn một vòng, những vật khác không có lộn xộn, mà có lộn xộn là có thể giúp một tay, coi như là cảm ơn.
Lúc Nghiêm Khánh Sinh mở cửa, chỉ thấy Trình THủy mười phần không khách khí mà ngồi ở trên giường anh, bàn tay hắn nâng quần rách, tay phải cầm kim, tư thế ra dáng.
"Trở về?"
Không chút nào chột dạ.
Nghiêm Khánh Sinh lời chỉ trích nói không ra, Trình Thủy trước tiên tạo nút kết, đưa rắng cắn đứt, "Qua đây thử xem ----thôi, tôi đưa cho anh."
Hắn ba bước thành hai bước, vài giây liền đi đến trước mặt Nghiêm Khánh Sinh, đem quần nhét vào trong tay anh, tiện tay đi víu quần trên người Nghiêm Khánh Sinh: "Cái này đưa tôi, nhanh chết đói, đi làm đồ ăn."
Nghiêm Khánh Sinh nào có thể đứng vững, anh chân phải không khỏe, bị Trình Thủy kéo một cái, cả người suýt chút nữa thì té. Trình Thủy này mới phản ứng được, vội vàng đỡ anh ngồi trên giường cartoon của mình: " Xin lỗi,vừa quýnh lên liền quên."
Nghiêm Khánh Sinh đi sớm về trễ, hiếm thấy cùng với mặt trời tiếp xúc, quanh năm đều ở trong nhà, càng một chút phơi nằng không đen, tế bào nộn nhục khẳng định không tính là gì, mà trắng ngược lại thật sự trắng. Trình Thủy đem quần anh kéo xuống, hai mắt cá chân thấy được độ lớn không đồng đều, chân trái bởi vì chịu chống đỡ, càng rắn chắc chút, Trình Thủy nhìn chăm chú vào đùi phải của anh, cái chân kia da thịt không chắc như thực, đến cẳng chân đến xuống mắt cá chân, xương cốt quay vào trong, mu bàn chân có chút nghịch đảo, toàn bộ chân run ngượng ngùng.
Nghiêm Khánh Sinh rụt lại đùi phải, anh cho là Trình Thủy đang định giúp anh mặc quần, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, tôi tự mình tới."
Trình Thủy đáp một tiếng,ở lúc Nghiêm Khánh Sinh nhấc quần lên trước, vừa liêcs nhìn bắp đùi trắng.
Nghiêm Khánh Sinh không quan tâm lắm, sau khi mặc vào mới phát hiện, Trình Thủy đem khâu vá trước của anh hủy đi, khâu vá đến bằng phẳng chắc chắn, không biết giỏi hơn anh bao nhiều lần. Bị người người ngoài động đến đồ vật mà cấp tốc sản sinh ra tường cao phòng ngữ lần thứ hai sụp đổ, Nghiêm Khánh Sinh châm tâm thực lòng mà thán phục: "Không nghĩ tới cậu còn biết làm cái này."
Trình Thủy cười cười, " Loại việc này không làm khó được tay tôi." Hắn móc vào túi quần, xác nhân bên trong vẫn còn mấy tờ giấy, hỏi: "Muốn ăn chút gì không? Ngày hôm nay ta mời, ca cùng tôi tâm sự chứ."
Nam nhân không nhịn được sách một tiếng, "Nói ngươi cũng không biết, mượn ngươi chỗ ngủ một giấc, chớ âm ĩ." Hắn dừng một chút, nói thêm: "Tôi còn ngủ nhiều nơi ấy, đảm bảo không đụng đến đồ đạc của anh."
Hóa ra người tối quá là hắn! Nghiêm Khánh Sinh trợn mắt lên, nội tâm có một tia dao động, khi biết mình cùng với nam nhân bình yên vô sự mà trải qua một đêm, độ tin cậy đối với người này kỳ diệu mà cất cao tí xíu.
Mà hắn vẫn không có động.
Cách cửa sổ thủy tinh bẩn, ánh sáng từ đèn pin thực chất không soi được nhiều lắm, Nghiêm Khánh Sinh không thấy rõ tướng mạo nam nhân, chỉ có thể đáng giá là người trẻ tuổi rất cao rất rắn chắc, lúc gó mà nam nhân, được ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt hắn, góc cạch rõ ràng sống mũi cao thẳng, cũng được tính vào đoan chính.
Biết ngươi biết mặt nhưng không biết lòng, Nghiêm Khánh Sinh nhắc nhở qua lại, huống hồ mặt đều không thể biết thế nào đâu, không thể bị hắn mê hoặc. Hai cánh tay hắn giơ qua đầu vẫn luôn không thả xuống, đèn pin cầm ngược lại vẫn không chiếu ra bên ngoài, chiếu cũng không dùng nhiều, bất quá xem ra nam nhân ngoài cửa sổ, hắn là một bước đều không thoái nhượng.
Nam nhân thở dài, bị chiến thuật con rùa của anh đánh bại: " Ta tên Trình Thủy."
Nghiêm Khánh Sinh giống như điều tra hộ khẩu ép hỏi: "Cái nào trình tụ cái nào thủy."
Nam nhân thẳng thắn không nói, ở trên kính a thổi hơi, nhanh chóng dùng đầu ngón tay viết hai chữ. Trời không quá lạnh, sướng trắng nhanh chóng tản đi, Nghiêm Khánh Sinh nhưng cũng nhìn rõ ràng, anh nhẹ nhàng đọc một lần, nói: "Kia ngươi vào đi."
Trình Thủy được anh mở cửa sổ vươn mình nhảy vào, "Cảm tạ a ca, tôi sáng mai khẳng định lặng lẽ đi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nghiêm Khánh Sinh nói: "Cậu biết tôi mấy giờ đi?"
Trình Thủy nói: "Tôi bốn giờ trở lên không sai."
Nghiêm Khánh Sinh bị hắn nhắc lên như thế, bèn nghĩ tới tiệm sủi cảo, nhớ lại vừa mới một hồi khóc kia, tự nhiên bị Trình Thủy nghe thấy được, trong đầu không khỏi sinh ra mấy phần lúng túng.
"Không cần," anh cúi đầu nói, "Tôi sáng mai không dậy sớm, cậu cũng không cần sốt ruột tránh tôi, muốn ngủ thì ngủ đi."
Trình Thủy không hỏi anh tại sao, hắn ngáp một cái, nhìn dáng dấp rất buồn ngủ, gật gật đầu, " Được, có hộp xác giấy sao, tôi đệm."
Nghiêm Khánh Sinh thật thay hắn lôi ra đến mấy cái hộp giấy, xé ra trải trên mặt đất. Chính là nền xi măng độ ấm thấp, hộp giấy lót lên so với chiếu cói ấm áp hơn chút.
Trình Thủy mặc đơn giản áo may ô quần cộc, cũng không nói cái gì, trực tiếp cùng quần áo mà nằm, Nghiêm Khánh Sinh đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người nhìn thấy quần rách còn ở trên giường, anh do dự một chút, vẫn là quyết định trước tiên khâu vá xong mới ngủ.
Khâu vá đồ phải mở đèn pin, anh khâu chậm, nó như là một cái miệng lớn vậy, cái cổ càng thấp càng cứng. Trình Thủy đã hoàn toàn rơi vào trong giấc mộng, chép chép miệng, hừ vài tiếng. Nghiêm Khánh Sinh khâu vá mệt mỏi, bèn dựa vào hoạt động cổ có cơ hội đáng giá hắn vài lần.
Nghiêm Khánh Sinh cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, không giải thích được lại đi tha một cái nam nhân xa lạ không rõ lai lịch vào nhà, có lẽ là bởi vì hắn nhìn qua biểu hiện mất mặt của chính mình không có ý tứ cười nhạo, có lẽ là Nghiêm Khánh Sinh chính mình cũng muốn đánh cược một lần.
Ngược lại anh cũng không có gì để thua, tóm lại tiện một cái mệnh mà thôi.
Nghiêm Khánh Sinh không cài chuông báo thức, anh thực dậy nhưng vẫn là thật sớm,đồng hồ mới vừa năm giờ, anh nằm trên giường 2,3 phút liền nằm không nổi nữa, trong đầu dù sao vẫn là muốn đến tiệm sủi cảo bên kia.
Đến xem xem, anh nghĩ.
Nếu như ông chủ không khó khăn giải quyết lắm, tiệm sủi cảo nói không chắc còn có thể tiếp tực mở, mà anh nhìn qua qua một chút, chờ thấy ông chủ, cũng có thể thương lượng xong lúc nào lại bắt đầu lại công việc.
Anh vừa mới ngồi dậy, trên nền Trình Thủy cũng ngồi dậy.
"Không phải nói không dậy sớm." Trình Thủy nói chuyện có chút khàn, đại khái cũng là mời vừa tỉnh không bao lâu.
"Có chút việc," Nghiêm Khánh Sinh mặc quần áo, "Cậu..."
Trình Thủy nhìn cái mông anh, thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Anh tối hôm qua bân việc nửa ngày là dằn vặt cái này đây?" Hắn chỉ chỉ, " Anh sờ sờ."
Nghiêm Khánh Sinh một màn này, làm sao lổ hỏng còn ở? Anh nhanh chóng cởi ra vừa nhìn, nửa đêm buồn ngủ mơ hồ, phần sau đường chân kim toàn bộ đều ở một bên miếng vải, căn bản không vá lại!
Nghiêm Khánh Sinh không cảm thấy đối với nam nhân mặc tam giác khố đầu có cái gì, thậm chí cởi truồng đều không gọi là cái gì, mà hiện tại cái tình hình này làm cho anh quẫn bách trước nay chưa từng có.
Trình Thủy hai chân giẫm một cái, hướng anh ném qua cái gì, Nghiêm Khánh Sinh theo bản năng đón lấy: "Trước đưa anh, trở lại hẵng nói."
Quần cộc còn mang theo nhiệt độ Trình Thủy, Nghiêm Khánh Sinh nắm một cái, càng xấu hổ.
"Này, này không tốt...Cũng không hợp..."
"Tìm sợi dây thừng buộc vào." Trình Thủy đĩnh đạc nằm xuống, "Vừa vặn, tôi không quần, anh cũng không cần sợ tôi chạy, còn có khả năng tiếp tục ngủ lại."
Ba nãy chưa kịp nói xong đã bị hắn chặng lại, Nghiêm Khánh Sinh triệt để không còn lời nói nữa, Trình Thủy rất rõ ràng anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy biểu hiện đặc biệt cởi mở.
Anh cuối cũng vẫn theo lời buộc lại thắt lưng, kéo kéo ống quần rộng, không được tự nhiên thông báo cho người dưới nền, "Tôi đi đây, cậu chớ lộn xộn."
Nghiêm Khánh Sinh đi xong, Trình Thủy quả thực ngủ một giấc. Hắn vốn định sáng sớm đi xem công trường địa phương tìm việc, bị Nghiêm Khánh Sinh như thế trì hoãn, ngược lại sinh ra lười biếng.
Kết quả chờ hắn tỉnh lại, Nghiêm Khánh Sinh còn chưa có về.
Trình Thủy bất đắc dĩ nhu nhu cái dạ dày xẹp lép ----- hắn từ chiều hôm qua không có ăn, hiện tại đã đói bụng đến không ngủ được, bèn liền ngồi dậy, muốn tìm chút việc giết thời gian. Hắn nhìn một vòng, những vật khác không có lộn xộn, mà có lộn xộn là có thể giúp một tay, coi như là cảm ơn.
Lúc Nghiêm Khánh Sinh mở cửa, chỉ thấy Trình THủy mười phần không khách khí mà ngồi ở trên giường anh, bàn tay hắn nâng quần rách, tay phải cầm kim, tư thế ra dáng.
"Trở về?"
Không chút nào chột dạ.
Nghiêm Khánh Sinh lời chỉ trích nói không ra, Trình Thủy trước tiên tạo nút kết, đưa rắng cắn đứt, "Qua đây thử xem ----thôi, tôi đưa cho anh."
Hắn ba bước thành hai bước, vài giây liền đi đến trước mặt Nghiêm Khánh Sinh, đem quần nhét vào trong tay anh, tiện tay đi víu quần trên người Nghiêm Khánh Sinh: "Cái này đưa tôi, nhanh chết đói, đi làm đồ ăn."
Nghiêm Khánh Sinh nào có thể đứng vững, anh chân phải không khỏe, bị Trình Thủy kéo một cái, cả người suýt chút nữa thì té. Trình Thủy này mới phản ứng được, vội vàng đỡ anh ngồi trên giường cartoon của mình: " Xin lỗi,vừa quýnh lên liền quên."
Nghiêm Khánh Sinh đi sớm về trễ, hiếm thấy cùng với mặt trời tiếp xúc, quanh năm đều ở trong nhà, càng một chút phơi nằng không đen, tế bào nộn nhục khẳng định không tính là gì, mà trắng ngược lại thật sự trắng. Trình Thủy đem quần anh kéo xuống, hai mắt cá chân thấy được độ lớn không đồng đều, chân trái bởi vì chịu chống đỡ, càng rắn chắc chút, Trình Thủy nhìn chăm chú vào đùi phải của anh, cái chân kia da thịt không chắc như thực, đến cẳng chân đến xuống mắt cá chân, xương cốt quay vào trong, mu bàn chân có chút nghịch đảo, toàn bộ chân run ngượng ngùng.
Nghiêm Khánh Sinh rụt lại đùi phải, anh cho là Trình Thủy đang định giúp anh mặc quần, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, tôi tự mình tới."
Trình Thủy đáp một tiếng,ở lúc Nghiêm Khánh Sinh nhấc quần lên trước, vừa liêcs nhìn bắp đùi trắng.
Nghiêm Khánh Sinh không quan tâm lắm, sau khi mặc vào mới phát hiện, Trình Thủy đem khâu vá trước của anh hủy đi, khâu vá đến bằng phẳng chắc chắn, không biết giỏi hơn anh bao nhiều lần. Bị người người ngoài động đến đồ vật mà cấp tốc sản sinh ra tường cao phòng ngữ lần thứ hai sụp đổ, Nghiêm Khánh Sinh châm tâm thực lòng mà thán phục: "Không nghĩ tới cậu còn biết làm cái này."
Trình Thủy cười cười, " Loại việc này không làm khó được tay tôi." Hắn móc vào túi quần, xác nhân bên trong vẫn còn mấy tờ giấy, hỏi: "Muốn ăn chút gì không? Ngày hôm nay ta mời, ca cùng tôi tâm sự chứ."