Chương : 11
Hoàn toàn không biết mình sắp phải đi học lớp đào tạo dạy trẻ, Đàm Khanh ngủ thẳng một mạch, vuốt mắt từ trên giường bò dậy, buồn ngủ mông lung chuẩn bị đi ra ngoài xả nước.
Đẩy cửa phòng rửa tay, lại đụng phải Dung Thịnh vừa xả nước xong.
Hai người lộ chym nhìn nhau, hơi dừng lại.
Dung Thịnh sửng sốt một giây, nhanh chóng kéo quần lên, mở miệng pha trò: "Bảo bối, sáng sớm đã gấp như vậy?"
Đàm Khanh chậm rãi nhìn chằm chằm Dung Thịnh giấu chym đi, có chút tiếc nuối nhìn cái quần hoàn hảo không hao tổn của Dung Thịnh, bình luận: "Không cần tự ti, rất lớn, chỉ là có chút cong."
Dung Thịnh: "???"
Dung Thịnh chắc chắn mình đang bị đùa giỡn.
Mặc dù người ở trong showbiz, chủ động câu dẫn và trêu đùa đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng điều làm người ta tuyệt vọng là — hắn phát hiện mình lại bị câu nói đầu tiên khiêu khích nổi lên phản ứng.
Dung Thịnh cảm thấy khả năng này là tối hôm qua nghẹn lửa không kịp thời thả ra ngoài.
Vì vậy nhìn Đàm Khanh một chút, ý tứ sâu xa nói: "Thích không?"
Đàm Khanh ngáp một cái, từ cạnh cửa thượng chui vào cạnh bồn cầu, không đếm xỉa tới đáp: "Không biết nha, phải so sánh mấy cái nữa mới có thể cho ra kết quả."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh dùng sắc mặt chết lặng nhìn mình vị trí nhô lên dưới quần mình, quay đầu nhìn Đàm Khanh một chút.
Đàm Khanh có vẻ không cần yêu cầu không gian riêng tư, cũng không cảm thấy Dung Thịnh ở bên cạnh nhìn có vấn đề gì.
Hắn khốn đốn sờ dọc theo quần, lại dùng ngón tay vừa nhỏ vừa trắng nửa ngày mới kéo được khóa.
Đại khái là bởi vì buông lỏng, nheo mắt lại, hơi giương cổ lên. Cục xương gầy yếu ở cổ họng liền lộ ra.
Dung Thịnh đứng tại chỗ, nửa ngày mà không bước ra nổi.
Thẳng đến khi Đàm Khanh xả nước xong, lại không nhanh không chậm kéo quần, xả bồn cầu, mặt buồn ngủ đứng ngay ngắn ở bên cạnh, khôn khéo hỏi: "Sáng hôm nay chúng ta ăn cái gì nha?"
Dung Thịnh đột nhiên có một loại ảo giác rất kỳ quái.
Tựa như Đàm Khanh căn bản không phải tình cờ bất ngờ mới đến tá túc trong nhà này, mà hắn vốn nên ở nơi này.
Cùng mình.
Loại cảm giác này khiến tâm trạng Dung Thịnh cực kì vi diệu, thái độ vốn chuẩn bị trực tiếp đi công ty cũng thay đổi liên tục: "Trong tủ lạnh chắc có nguyên liệu người giúp việc chuẩn bị, tôi nhìn một chút."
"Ờ."
Đàm Khanh rất nghe lời đi theo sau lưng Dung Thịnh, rập khuôn đi tới phòng bếp.
Quả thật Dung Thịnh rất lâu không đến nơi này, mặc dù mỗi tuần người giúp việc sẽ quét dọn đúng hạn, nhưng đồ trong tủ lạnh có vẻ đã lâu chưa thay.
Sau khi vứt đi túi sủi cảo đông thứ sáu đi, Đàm Khanh làm bộ đáng thương sờ bụng một cái, xin xỏ tổng tài Dung Thịnh có tiền: "Chúng ta có thể đi ăn KFC không?"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh học xong tiểu học là ra nước ngoài học, không hề có hứng thú với thức ăn nhanh Âu Mỹ chỉ có trẻ nít mới thích này.
Cho nên hắn xoắn xuýt một hồi, đưa tay lấy áo choàng dài mới màu xanh lam từ trong tủ treo quần áo ra đưa cho Đàm Khanh, cười: "Có thể, tới hôn một cái sẽ dẫn cậu đi, như thế nào?"
Buổi sáng trong quán KFC không có người nào.
Đàm Khanh lấy cái kính đi bar hôm qua từ trong túi ra đeo lên, quang minh chính đại cùng Dung Thịnh đi vào của hàng.
Nhưng mà vừa gọi món, một nhân viên tóc đuôi ngựa tò mò nhìn Đàm Khanh, thử thăm dò: "Ừm, xin hỏi cậu là Đàm Khanh sao?"
Đôi mắt giấu sau cái kính của Đàm Khanh nhìn chằm chằm vào vị trí sau bếp, không nhịn dược thèm ăn mà liếm môi một cái.
Nghe thấy lời của nhân viên, hắn hết sức vô tội lắc đầu một cái, lại đẩy Dung Thịnh ở bên cạnh: "Tui còn muốn ăn một cái đùi gà lớn."
Dung Thịnh trầm mặc mấy giây, ngón tay chỉ thực đơn: "Cho cậu ta thêm hai gà rán giòn."
Đàm Khanh thuận thế lại duỗi hai ngón tay: "Còn có hai cánh gà cay, một cốc Coca lớn, cảm ơn, hi hi hi."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh thanh toán xong, rốt cuộc dùng ánh mắt ông chủ nhìn Đàm Khanh một cái: "Cậu không giữ dáng sao? Tôi thấy nghệ sĩ trong công ty chỉ hận mỗi ngày không thể ăn salad rau."
Đàm Khanh nhìn chằm chằm vào đám gà chiên vàng trong tủ kính, thèm thuồng ba mét, một lúc lâu mới nói: "Tui không giống bọn họ."
Dung Thịnh: "Làm sao không giống nhau?"
Đàm Khanh lau nước miếng, đối đáp trôi chảy: "Bây giờ tui là người đang chờ tìm việc làm, đã lâu không ăn thịt."
Dung Thịnh: "..."
Đại khái là trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, sau khi nhân viên giao hết đồ ăn cho Đàm Khanh lại không nhịn được hỏi một lần nữa: "Cậu thật sự không phải là Đàm Khanh sao?"
Đàm Khanh ảo não thu hồi suy nghĩ muốn ăn trong quán, nhét đồ ăn vào túi giấy, lại cầm cốc Coca lên hút một hơi: "Người ta tên là Lưu Đại Tráng mà, Đàm Khanh là ai?"
Nhân viên: "..."
Dung Thịnh: "..."
Trong không khí yên tĩnh mà không mất ngột ngạt, Đàm Khanh xách túi chuồn.
Chỉ còn lại Dung Thịnh đứng ở trước quầy gọi món, bị nhân viên nghiêm túc quan sát một phen.
Chị gái nhân viên lắc lắc tóc đuôi ngựa mấy cái: "Tiên sinh, anh là tổng tài Dung Thịnh của Thịnh Kinh entertainment sao? Tôi đã thấy ảnh anh trong tạp chí."
Dung Thịnh dừng lại chốc lát, thuần thục rút mấy tờ Mao gia gia đỏ sẫm từ trong ví ra đưa tới, nở một nụ cười tiêu sái: "Cậu ấy chỉ lo lắng fans thấy mình đi ăn KFC mất hình tượng, không có ý trêu đùa cô. Đi mua son môi mới đi, gần đây YSL ra màu mới rất được ưa chuộng."
Cô gái đỏ mặt lên, từ chối nhận tiền: "Không, không cần... Thật ra tôi rất thích Khanh Khanh! Tôi, tôi cũng tin tưởng cậu ấy!"
Dung Thịnh chớp mắt: "Tin cậu ấy?"
Cô gái kiên định nói: "Ừ, vụ scandal lần trước của cậu ấy chắc chắn là giả! Hạ Minh Ngọc là một người trong cuộc khác mà từ đầu tới đuôi đều không đứng ra! Đúng là không có trách nhiệm!"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh tâm tình phức tạp trở lại trên xe, phát hiện Đàm Khanh đã gần ăn xong đống gà.
Sạch sẽ đến mức trên xương không dính một miếng thịt nào.
Lúc này Đàm Khanh đang nhét một cục xương gà vào trong túi giấy, còn liếm liếm ngón cái, chép cái miệng bị một tầng dầu mỏng phủ lên, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn.
Sau đó cái lưỡi màu đỏ rụt rè lộ từ trong ra, lướt qua trên môi một chút.
Hôm nay quần tây của Dung Thịnh không tính là chặt, nhưng cũng sợ ngay cả quần không quá chặt cũng bị đỉnh lên một bọc.
Vì vậy hắn đưa một khăn giấy tới, thuận miệng nói: "Nhân viên vừa rồi là fans của cậu."
Quả nhiên.
Đàm Khanh kinh ngạc dừng động tác lại: "Tui còn có fans á?"
Dung Thịnh nói: "Ừ, cô ấy nói tin tưởng cậu."
Đàm Khanh lau miệng, tò mò hỏi lại: "Tin tui cái gì? Tin tui không bò giường Hạ Minh Ngọc sao?"
"..."
"Chắc tín ngưỡng của cô ấy sẽ sụp đổ."
Đàm Khanh lại dùng tờ giấy kia lau tay, mặt đầy cảm động nói, "Không sao, tín ngưỡng của tui cũng từng sụp đổ rồi."
Vào lúc hắn bị sét đánh.
Hắn cảm thấy hắn ăn chay niệm phật không dính thanh dục nhiều năm như vậy đơn giản là làm không công.
Nhất là khi hắn làm lão tổ.
Bao nhiêu nam nữ xinh đẹp muốn song tu với hắn như vậy.
Haiz.
Chỉ tại ban đầu quá ngây thơ.
Mắt thấy đề tài này sắp chạy lệch, Dung Thịnh vội vàng kéo lời về: "Vậy sau này cậu chuẩn bị làm gì?"
Vẫn đề này hết sức có giá trị.
Đàm Khanh buông một cái cánh gà bên mép xuống, suy nghĩ một chút nói: "Tui chuẩn bị đi bar bán rượu."
Dung Thịnh: "...Tại sao?"
Đàm Khanh vừa gặm thịt gà, vừa phân tích cho Dung Thịnh: "Trải qua quan sát ngày hôm qua của tui, bán rượu chẳng những có thể có tiền hoa hồng, còn có thể uống không cần bỏ tiền."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Quan trọng nhất là — tui phát hiện những người bán rượu khác trong quán bar đều không đẹp bằng tui. Đi nhất định có thể kiếm nhiều tiền."
Dung Thịnh ngay cả muốn trêu chọc cũng cứng ở khóe miệng.
Đàm Khanh ăn sạch một túi KFC, nghiêm túi gõi kĩ càng, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Dung Thịnh nhìn Đàm Khanh bấm bấm điện thoại, hỏi: "Đang làm gì?"
Đàm Khanh gọi ra ngoài, thông minh nói: "Tui đang gọi cho quản lý quán bar, hôm nay phỏng vấn, mai đi làm, ngày kia trở thành người có công nhất, đi lên đỉnh cao đời người."
Dung Thịnh: "... Đây là ai nói cho cậu?"
Đàm Khanh bát quái nói: "Quản lí quán bar nói. Gã còn nói ở chỗ gã có một thiếu gia rất lợi hại, cực kì được phú bà thích. Dùng xong tiền của một phú bà rồi, cậu ta lại đi tìm phú bà tiếp theo."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh cảm thấy suy nghĩ này của Đàm Khanh vô cùng nguy hiểm: "Trừ đi bán rượu, cậu còn muốn làm gì khác không?"
Đàm Khanh nháy mắt nhìn Dung Thịnh một hồi, hết sức ước mơ nói: "Tui còn muốn một danh sách phú bà, loại mà sắp xếp theo thứ tự có tiền nhất ấy."
Xe của Dung Thịnh suýt nữa đâm vào cây cột trong gara dưới hầm của Thịnh Kinh entertainment.
Triệu Thông cũng vừa đỗ xe xong, đang chuẩn bị đi đến chỗ thang máy, vừa quay đầu liền thấy chiếc xe SUV cách mười cây cột sau lưng phanh mạnh một cái.
Cả công ty đều biết xe của Dung Thịnh là gì.
Triệu Thông vội vàng ưỡn mặt tới, đầy ân cần nhìn từ cửa kính xe đi vào trong: "Ai ui Dung tổng ngài không có chuyện gì chứ, có chỗ nào không... Đàm Khanh, sao cậu lại ở đây?"
Đàm Khanh toét miệng với Triệu Thông, ném túi rác ăn xong cho gã: "Trùng hợp như vậy, vậy làm phiền người đại diện giúp tui vứt nhé."
Triệu Thông giận dữ trong lòng, lại không dám biểu hiện ra ở trước mặt Dung Thịnh, đưa tay muốn kéo cửa xe túm Đàm Khanh xuống xe: "Bữa cơm tối qua cậu vứt hai lão chim bồ câu lại cho tôi, tôi còn chưa tính toán với cậu đâu, thằng nhóc thúi! Mau lăn xuống cho tôi!"
Dung Thịnh trực tiếp lái xe qua người Triệu Thông, sau đó dừng xe.
Sau khi trải qua mấy lần cọ rửa tam quan, hắn đã nhanh chóng tự mình điều chỉnh về hình tượng bình thường, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Khanh: "Đi thôi bảo bối, lên phòng làm việc trên tầng với tôi một chuyến."
Đàm Khanh đang lo lắng liệu trong túi rác vừa ném cho Triệu Thông có còn đùi gà chưa ăn hay không, ngẩng đầu hỏi: "Đi làm gì?"
Dung Thịnh cười một tiếng, quen cửa quen nẻo dụ dỗ nói: "Đi tìm một biện pháp không cần phú bà cũng có thể giàu lên nhanh chóng cho cậu."
Không thành vấn đề.
Đàm Khanh lập tức đi cùng hắn.
Trợ lí cao cấp đã sớm pha xong cà phê, đưa tài liệu họp và lịch trình hôm nay cho Dung Thịnh.
Dung Thịnh tiện tay lật một cái, hỏi: "Hạ Tinh tới chưa? Bảo cô ấy lên một chút."
Trợ lí đạp giày cao gót đến khu gọi điện thoại của công ty, trở lại lắc đầu một cái với Dung Thịnh: "Dung tổng, vừa liên lạc cho đại diện Hạ, cô ấy nói hôm nay Nhiễm An Lạc thấy người không thoải mái, cho nên đi theo đến bệnh viện."
Dung Thịnh thuận miệng nói: "Đi bệnh viện rồi? Nghiêm trọng không?"
Trợ lí nói: "Nghe nói là ở bệnh viện tư nhân của Kỷ thị, tính giữ bí mật hẳn rất tốt. Dung tổng, có cần gọi điện thoại xác nhận cụ thể không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Khanh Khanh: Nha, anh lại không nhận con trai anh, tra nam.
Hạ Minh Ngọc: Anh sai rồi.
Đàm Khanh Khanh: Nhưng mà không sao, tui có thể tìm một cha ghẻ cho nó.
Hạ Minh Ngọc:???
Đàm Khanh Khanh: KFC ăn ngon thật, hì hì hì.
Dung Thịnh: Mua mua mua!
Tác giả khuẩn: Quá thảm, không chỉ có rất nhiều người mơ ước vợ anh, còn có người muốn hãm hại con trai anh — thảm hại hơn là, còn có một vài người lại muốn hốt luôn cả vợ và con trai anh, chậc chậc chậc.
Hạ Minh Ngọc: Bà là ma quỷ sao?
Đẩy cửa phòng rửa tay, lại đụng phải Dung Thịnh vừa xả nước xong.
Hai người lộ chym nhìn nhau, hơi dừng lại.
Dung Thịnh sửng sốt một giây, nhanh chóng kéo quần lên, mở miệng pha trò: "Bảo bối, sáng sớm đã gấp như vậy?"
Đàm Khanh chậm rãi nhìn chằm chằm Dung Thịnh giấu chym đi, có chút tiếc nuối nhìn cái quần hoàn hảo không hao tổn của Dung Thịnh, bình luận: "Không cần tự ti, rất lớn, chỉ là có chút cong."
Dung Thịnh: "???"
Dung Thịnh chắc chắn mình đang bị đùa giỡn.
Mặc dù người ở trong showbiz, chủ động câu dẫn và trêu đùa đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng điều làm người ta tuyệt vọng là — hắn phát hiện mình lại bị câu nói đầu tiên khiêu khích nổi lên phản ứng.
Dung Thịnh cảm thấy khả năng này là tối hôm qua nghẹn lửa không kịp thời thả ra ngoài.
Vì vậy nhìn Đàm Khanh một chút, ý tứ sâu xa nói: "Thích không?"
Đàm Khanh ngáp một cái, từ cạnh cửa thượng chui vào cạnh bồn cầu, không đếm xỉa tới đáp: "Không biết nha, phải so sánh mấy cái nữa mới có thể cho ra kết quả."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh dùng sắc mặt chết lặng nhìn mình vị trí nhô lên dưới quần mình, quay đầu nhìn Đàm Khanh một chút.
Đàm Khanh có vẻ không cần yêu cầu không gian riêng tư, cũng không cảm thấy Dung Thịnh ở bên cạnh nhìn có vấn đề gì.
Hắn khốn đốn sờ dọc theo quần, lại dùng ngón tay vừa nhỏ vừa trắng nửa ngày mới kéo được khóa.
Đại khái là bởi vì buông lỏng, nheo mắt lại, hơi giương cổ lên. Cục xương gầy yếu ở cổ họng liền lộ ra.
Dung Thịnh đứng tại chỗ, nửa ngày mà không bước ra nổi.
Thẳng đến khi Đàm Khanh xả nước xong, lại không nhanh không chậm kéo quần, xả bồn cầu, mặt buồn ngủ đứng ngay ngắn ở bên cạnh, khôn khéo hỏi: "Sáng hôm nay chúng ta ăn cái gì nha?"
Dung Thịnh đột nhiên có một loại ảo giác rất kỳ quái.
Tựa như Đàm Khanh căn bản không phải tình cờ bất ngờ mới đến tá túc trong nhà này, mà hắn vốn nên ở nơi này.
Cùng mình.
Loại cảm giác này khiến tâm trạng Dung Thịnh cực kì vi diệu, thái độ vốn chuẩn bị trực tiếp đi công ty cũng thay đổi liên tục: "Trong tủ lạnh chắc có nguyên liệu người giúp việc chuẩn bị, tôi nhìn một chút."
"Ờ."
Đàm Khanh rất nghe lời đi theo sau lưng Dung Thịnh, rập khuôn đi tới phòng bếp.
Quả thật Dung Thịnh rất lâu không đến nơi này, mặc dù mỗi tuần người giúp việc sẽ quét dọn đúng hạn, nhưng đồ trong tủ lạnh có vẻ đã lâu chưa thay.
Sau khi vứt đi túi sủi cảo đông thứ sáu đi, Đàm Khanh làm bộ đáng thương sờ bụng một cái, xin xỏ tổng tài Dung Thịnh có tiền: "Chúng ta có thể đi ăn KFC không?"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh học xong tiểu học là ra nước ngoài học, không hề có hứng thú với thức ăn nhanh Âu Mỹ chỉ có trẻ nít mới thích này.
Cho nên hắn xoắn xuýt một hồi, đưa tay lấy áo choàng dài mới màu xanh lam từ trong tủ treo quần áo ra đưa cho Đàm Khanh, cười: "Có thể, tới hôn một cái sẽ dẫn cậu đi, như thế nào?"
Buổi sáng trong quán KFC không có người nào.
Đàm Khanh lấy cái kính đi bar hôm qua từ trong túi ra đeo lên, quang minh chính đại cùng Dung Thịnh đi vào của hàng.
Nhưng mà vừa gọi món, một nhân viên tóc đuôi ngựa tò mò nhìn Đàm Khanh, thử thăm dò: "Ừm, xin hỏi cậu là Đàm Khanh sao?"
Đôi mắt giấu sau cái kính của Đàm Khanh nhìn chằm chằm vào vị trí sau bếp, không nhịn dược thèm ăn mà liếm môi một cái.
Nghe thấy lời của nhân viên, hắn hết sức vô tội lắc đầu một cái, lại đẩy Dung Thịnh ở bên cạnh: "Tui còn muốn ăn một cái đùi gà lớn."
Dung Thịnh trầm mặc mấy giây, ngón tay chỉ thực đơn: "Cho cậu ta thêm hai gà rán giòn."
Đàm Khanh thuận thế lại duỗi hai ngón tay: "Còn có hai cánh gà cay, một cốc Coca lớn, cảm ơn, hi hi hi."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh thanh toán xong, rốt cuộc dùng ánh mắt ông chủ nhìn Đàm Khanh một cái: "Cậu không giữ dáng sao? Tôi thấy nghệ sĩ trong công ty chỉ hận mỗi ngày không thể ăn salad rau."
Đàm Khanh nhìn chằm chằm vào đám gà chiên vàng trong tủ kính, thèm thuồng ba mét, một lúc lâu mới nói: "Tui không giống bọn họ."
Dung Thịnh: "Làm sao không giống nhau?"
Đàm Khanh lau nước miếng, đối đáp trôi chảy: "Bây giờ tui là người đang chờ tìm việc làm, đã lâu không ăn thịt."
Dung Thịnh: "..."
Đại khái là trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, sau khi nhân viên giao hết đồ ăn cho Đàm Khanh lại không nhịn được hỏi một lần nữa: "Cậu thật sự không phải là Đàm Khanh sao?"
Đàm Khanh ảo não thu hồi suy nghĩ muốn ăn trong quán, nhét đồ ăn vào túi giấy, lại cầm cốc Coca lên hút một hơi: "Người ta tên là Lưu Đại Tráng mà, Đàm Khanh là ai?"
Nhân viên: "..."
Dung Thịnh: "..."
Trong không khí yên tĩnh mà không mất ngột ngạt, Đàm Khanh xách túi chuồn.
Chỉ còn lại Dung Thịnh đứng ở trước quầy gọi món, bị nhân viên nghiêm túc quan sát một phen.
Chị gái nhân viên lắc lắc tóc đuôi ngựa mấy cái: "Tiên sinh, anh là tổng tài Dung Thịnh của Thịnh Kinh entertainment sao? Tôi đã thấy ảnh anh trong tạp chí."
Dung Thịnh dừng lại chốc lát, thuần thục rút mấy tờ Mao gia gia đỏ sẫm từ trong ví ra đưa tới, nở một nụ cười tiêu sái: "Cậu ấy chỉ lo lắng fans thấy mình đi ăn KFC mất hình tượng, không có ý trêu đùa cô. Đi mua son môi mới đi, gần đây YSL ra màu mới rất được ưa chuộng."
Cô gái đỏ mặt lên, từ chối nhận tiền: "Không, không cần... Thật ra tôi rất thích Khanh Khanh! Tôi, tôi cũng tin tưởng cậu ấy!"
Dung Thịnh chớp mắt: "Tin cậu ấy?"
Cô gái kiên định nói: "Ừ, vụ scandal lần trước của cậu ấy chắc chắn là giả! Hạ Minh Ngọc là một người trong cuộc khác mà từ đầu tới đuôi đều không đứng ra! Đúng là không có trách nhiệm!"
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh tâm tình phức tạp trở lại trên xe, phát hiện Đàm Khanh đã gần ăn xong đống gà.
Sạch sẽ đến mức trên xương không dính một miếng thịt nào.
Lúc này Đàm Khanh đang nhét một cục xương gà vào trong túi giấy, còn liếm liếm ngón cái, chép cái miệng bị một tầng dầu mỏng phủ lên, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn.
Sau đó cái lưỡi màu đỏ rụt rè lộ từ trong ra, lướt qua trên môi một chút.
Hôm nay quần tây của Dung Thịnh không tính là chặt, nhưng cũng sợ ngay cả quần không quá chặt cũng bị đỉnh lên một bọc.
Vì vậy hắn đưa một khăn giấy tới, thuận miệng nói: "Nhân viên vừa rồi là fans của cậu."
Quả nhiên.
Đàm Khanh kinh ngạc dừng động tác lại: "Tui còn có fans á?"
Dung Thịnh nói: "Ừ, cô ấy nói tin tưởng cậu."
Đàm Khanh lau miệng, tò mò hỏi lại: "Tin tui cái gì? Tin tui không bò giường Hạ Minh Ngọc sao?"
"..."
"Chắc tín ngưỡng của cô ấy sẽ sụp đổ."
Đàm Khanh lại dùng tờ giấy kia lau tay, mặt đầy cảm động nói, "Không sao, tín ngưỡng của tui cũng từng sụp đổ rồi."
Vào lúc hắn bị sét đánh.
Hắn cảm thấy hắn ăn chay niệm phật không dính thanh dục nhiều năm như vậy đơn giản là làm không công.
Nhất là khi hắn làm lão tổ.
Bao nhiêu nam nữ xinh đẹp muốn song tu với hắn như vậy.
Haiz.
Chỉ tại ban đầu quá ngây thơ.
Mắt thấy đề tài này sắp chạy lệch, Dung Thịnh vội vàng kéo lời về: "Vậy sau này cậu chuẩn bị làm gì?"
Vẫn đề này hết sức có giá trị.
Đàm Khanh buông một cái cánh gà bên mép xuống, suy nghĩ một chút nói: "Tui chuẩn bị đi bar bán rượu."
Dung Thịnh: "...Tại sao?"
Đàm Khanh vừa gặm thịt gà, vừa phân tích cho Dung Thịnh: "Trải qua quan sát ngày hôm qua của tui, bán rượu chẳng những có thể có tiền hoa hồng, còn có thể uống không cần bỏ tiền."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Quan trọng nhất là — tui phát hiện những người bán rượu khác trong quán bar đều không đẹp bằng tui. Đi nhất định có thể kiếm nhiều tiền."
Dung Thịnh ngay cả muốn trêu chọc cũng cứng ở khóe miệng.
Đàm Khanh ăn sạch một túi KFC, nghiêm túi gõi kĩ càng, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Dung Thịnh nhìn Đàm Khanh bấm bấm điện thoại, hỏi: "Đang làm gì?"
Đàm Khanh gọi ra ngoài, thông minh nói: "Tui đang gọi cho quản lý quán bar, hôm nay phỏng vấn, mai đi làm, ngày kia trở thành người có công nhất, đi lên đỉnh cao đời người."
Dung Thịnh: "... Đây là ai nói cho cậu?"
Đàm Khanh bát quái nói: "Quản lí quán bar nói. Gã còn nói ở chỗ gã có một thiếu gia rất lợi hại, cực kì được phú bà thích. Dùng xong tiền của một phú bà rồi, cậu ta lại đi tìm phú bà tiếp theo."
Dung Thịnh: "..."
Dung Thịnh cảm thấy suy nghĩ này của Đàm Khanh vô cùng nguy hiểm: "Trừ đi bán rượu, cậu còn muốn làm gì khác không?"
Đàm Khanh nháy mắt nhìn Dung Thịnh một hồi, hết sức ước mơ nói: "Tui còn muốn một danh sách phú bà, loại mà sắp xếp theo thứ tự có tiền nhất ấy."
Xe của Dung Thịnh suýt nữa đâm vào cây cột trong gara dưới hầm của Thịnh Kinh entertainment.
Triệu Thông cũng vừa đỗ xe xong, đang chuẩn bị đi đến chỗ thang máy, vừa quay đầu liền thấy chiếc xe SUV cách mười cây cột sau lưng phanh mạnh một cái.
Cả công ty đều biết xe của Dung Thịnh là gì.
Triệu Thông vội vàng ưỡn mặt tới, đầy ân cần nhìn từ cửa kính xe đi vào trong: "Ai ui Dung tổng ngài không có chuyện gì chứ, có chỗ nào không... Đàm Khanh, sao cậu lại ở đây?"
Đàm Khanh toét miệng với Triệu Thông, ném túi rác ăn xong cho gã: "Trùng hợp như vậy, vậy làm phiền người đại diện giúp tui vứt nhé."
Triệu Thông giận dữ trong lòng, lại không dám biểu hiện ra ở trước mặt Dung Thịnh, đưa tay muốn kéo cửa xe túm Đàm Khanh xuống xe: "Bữa cơm tối qua cậu vứt hai lão chim bồ câu lại cho tôi, tôi còn chưa tính toán với cậu đâu, thằng nhóc thúi! Mau lăn xuống cho tôi!"
Dung Thịnh trực tiếp lái xe qua người Triệu Thông, sau đó dừng xe.
Sau khi trải qua mấy lần cọ rửa tam quan, hắn đã nhanh chóng tự mình điều chỉnh về hình tượng bình thường, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Khanh: "Đi thôi bảo bối, lên phòng làm việc trên tầng với tôi một chuyến."
Đàm Khanh đang lo lắng liệu trong túi rác vừa ném cho Triệu Thông có còn đùi gà chưa ăn hay không, ngẩng đầu hỏi: "Đi làm gì?"
Dung Thịnh cười một tiếng, quen cửa quen nẻo dụ dỗ nói: "Đi tìm một biện pháp không cần phú bà cũng có thể giàu lên nhanh chóng cho cậu."
Không thành vấn đề.
Đàm Khanh lập tức đi cùng hắn.
Trợ lí cao cấp đã sớm pha xong cà phê, đưa tài liệu họp và lịch trình hôm nay cho Dung Thịnh.
Dung Thịnh tiện tay lật một cái, hỏi: "Hạ Tinh tới chưa? Bảo cô ấy lên một chút."
Trợ lí đạp giày cao gót đến khu gọi điện thoại của công ty, trở lại lắc đầu một cái với Dung Thịnh: "Dung tổng, vừa liên lạc cho đại diện Hạ, cô ấy nói hôm nay Nhiễm An Lạc thấy người không thoải mái, cho nên đi theo đến bệnh viện."
Dung Thịnh thuận miệng nói: "Đi bệnh viện rồi? Nghiêm trọng không?"
Trợ lí nói: "Nghe nói là ở bệnh viện tư nhân của Kỷ thị, tính giữ bí mật hẳn rất tốt. Dung tổng, có cần gọi điện thoại xác nhận cụ thể không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Khanh Khanh: Nha, anh lại không nhận con trai anh, tra nam.
Hạ Minh Ngọc: Anh sai rồi.
Đàm Khanh Khanh: Nhưng mà không sao, tui có thể tìm một cha ghẻ cho nó.
Hạ Minh Ngọc:???
Đàm Khanh Khanh: KFC ăn ngon thật, hì hì hì.
Dung Thịnh: Mua mua mua!
Tác giả khuẩn: Quá thảm, không chỉ có rất nhiều người mơ ước vợ anh, còn có người muốn hãm hại con trai anh — thảm hại hơn là, còn có một vài người lại muốn hốt luôn cả vợ và con trai anh, chậc chậc chậc.
Hạ Minh Ngọc: Bà là ma quỷ sao?