Chương : 79
EDIT: BONNIE
Tiêu bản sư bắt yêu tâm tâm niệm niệm bay mất.
Trong lòng Đàm Khanh tắc nghẽn, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi đều cực kì oán niệm nhìn Lưu đại tiên ngồi ở bàn đối diện.
Nhìn một cái ăn một miếng.
Lại dùng cái dĩa đâm đâm.
Haiz.
Thật sự là khổ sở.
Không biết có phải bởi vì ánh mắt của Đàm Khanh quá oán niệm hay không.
Đến khi ăn xong một bữa tối thịnh soạn, Lưu đại tiên vỗ vỗ cái bụng, kéo cái áo dài màu đen của mình đứng lên, đi đến bên cạnh Đàm Khanh, nói: "Anh bạn nhỏ, tôi thấy cậu đã chú ý đến bản đạo một nén nhang, không biết có chuyện gì phiền lòng?"
Dung Thịnh đang ngồi ở đối diện Đàm Khanh, nghe vậy lập tức nhíu mày: "Lưu đại tiên, cậu ấy..."
Đàm Khanh ngắt lời Dung Thịnh, chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có nha."
Đôi mắt của Lưu đại tiên sáng lên: "Bản đạo sẽ giải thích nghi hoặc cho tiên sinh, tiên sinh cứ nói."
Đàm Khanh khoanh tay lên trên bàn, ngửa mặt lên: "Ngài nói Dung Tấn Khang tiên sinh chọc phải hồ yêu ngàn năm, đúng không?"
Lưu đại tiên gật đầu: "Đúng là như thế, yêu này thật sự rất khó đối phó, cần chờ đạo hữu của bản đạo đến đây, cùng nhau thi pháp, mới có thể bóp chết yêu đó đi được."
Đôi mắt đen láy của Đàm Khanh xoay vòng: "Thế này nha, vấn đề của tui cũng có liên quan đến hồ yêu. Nhưng mà đây là chuyện của chính tui, không biết Lưu đại tiên ở nơi nào? Tui đưa ngài trở về, trên đường lại nói tỉ mỉ với ngài."
Thấy lại sắp có một đơn hàng, Lưu đại tiên vui mừng nhướng mày, khoát tay luôn miệng nói: "Sao có thể như thế được, để bản đạo đưa Đàm tiên sinh trở về mới đúng, Đàm tiên sinh, mời."
Đàm Khanh cười đến mức híp cả mắt lại: "Được, vậy làm phiền ngài."
Mấy năm gần đây sức khỏe của Hồng Nguyệt vẫn luôn không tốt, kiên trì ăn cơm với mọi người xong liền lên tầng nghỉ ngơi.
Đàm Khanh đi đằng sau Lưu đại tiên, đang muốn trốn đi, lại bị Dung Thịnh kéo cổ tay lại.
Gần đây bị chuyện trong nhà giày vò đến mức gà chó không yên, trên mặt Dung Thịnh cũng là vẻ phờ phạc, nhanh chóng kéo Đàm Khanh đến một bên, xích lại gần tai: "Đờ mờ, tôi thấy ông ta như một tên lừa gạt vậy, nào có dáng vẻ của đại tiên? Mẹ tôi tin thì thôi đi, Đàm Khanh cậu điên rồi à?!"
Đàm Khanh đóng phim cả một ngày, lại ngựa không ngừng vó từ thành phố H chạy về thành phố J.
Vừa cơm nước xong xuôi, liên tục ngáp mấy cái, nước mắt lưng tròng nói: "Yên tâm đi, tui biết. Hơn nữa, trước đó anh nói Hạ Minh Ngọc đến chính là muốn gặp mặt ông ta... Bây giờ anh ý không đến được, tui thay anh ý cũng giống nhau nha."
Dung Thịnh: "..."
Cái gì gọi là Hạ Minh Ngọc không tới được, Đàm Khanh đến cũng giống nhau?
Phu xướng phụ tùy sao?
Dung Thịnh thực sự nghi ngờ: "Thật sự có thể?"
Đàm Khanh chân thành nói: "Đúng đúng, tui còn siêu hơn cả Hạ Minh Ngọc nữa ó."
Dung Thịnh: "...Được rồi, cậu tỉnh táo một chút, đừng ngã trên đường."
Trùng hợp là Hồng Nguyệt sai người giúp việc gọi Dung Thịnh lên tầng. Dung Thịnh chưa kịp tiếp tục khuyên bảo Đàm Khanh, đành phải vội vàng nói một câu cẩn thận, quay người đi vào trong phòng.
Đàm Khanh duỗi lưng một cái, sau đó vẫy vẫy tay với Lưu đại tiên trên xe, vui vẻ chạy tới: "Tui tới đây đại tiên!"
Hoàng hôn vừa mới buông xuống, bên cạnh ngọn núi có một vệt ráng hồng nhìn rất đẹp.
Đàm Khanh tiện tay chỉ một vị trí ngoại ô cho Lưu đại tiên, sau đó đàng hoàng ngồi trên ghế lái phụ, mặc cho xe càng ngày càng chạy xa trên con đường hoang vắng.
Đầu mùa xuân ở thành phố J, sắc trời tối rất nhanh, gần sáu giờ tối mà đã đen kịt.
Lưu đại tiên không biết vì sao càng lái xe sau lưng càng phát lạnh, bắt đầu tán gẫu cùng Đàm Khanh: "Đàm tiên sinh, tôi thấy cậu cũng là minh tinh, nơi ở còn rất mộc mạc nhỉ, không kiếm được nhiều sao?"
Đàm Khanh tỉ mỉ gặm ngón tay của mình một hồi: "Nhiều nha, tui thích ở dã ngoại hoang vu, yên tĩnh."
Lưu đại tiên bị đáp trả đến mức trầm mặc một hồi, nói rất huyền học: "Đàm tiên sinh có lẽ không biết, ban đêm một thân một mình ở nơi hoang vắng như thế này, không tốt lắm đâu."
Đàm Khanh nghiêng đầu: "Sao lại không tốt?"
Lưu đại tiên dừng xe ở một đèn đỏ ngã tư đường không người, liếc nhìn xung quanh, cảm thấy càng khó hiểu: "Dễ dàng chọc phải đồ không sạch sẽ... Đàm tiên sinh, nơi này của cậu cũng quá hoang vu đi, tốt xấu gì cũng là dưới chân hoàng thành, sao đến một chiếc xe cũng..."
Sao đến một chiếc xe cũng không có vậy?
Cho dù đi từ trung tâm thành phố ra đường cao tốc, lại ra đến vùng ngoại ô.
Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ tối, không có khả năng không nhìn thấy một chiếc xe hay một người nào được.
Phía sau Lưu đại tiên bỗng đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc quay đầu nhìn Đàm Khanh —
Phù.
May mắn, Đàm Khanh vẫn ngồi trên ghế lái phụ, duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích.
Lưu đại tiên hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đàm tiên sinh... sắc trời hôm nay không được tốt, nếu không hôm nay chúng ta đi về trước, ngày, ngày mai lại đến..."
Đàm Khanh lại khoanh tay, lắc đầu: "Không được nha."
Giọng nói này vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Nhưng nếu nghe kĩ ở trong khung cảnh yên tĩnh này, lại lộ ra một vẻ quỷ dị.
Lưu đại tiên sợ hãi sững sờ, lại nhanh chóng tự an ủi mình.
Không đâu không đâu, bây giờ làm gì còn yêu quái nữa, nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
Là ảo giác!
Đúng, là ảo giác!
Lưu đại tiên đã không thể cười được nữa, dồn sức đánh tay lái, muốn quay xe trở về.
Trên đường vẫn hoang vắng.
Ánh đèn lờ mờ trên con đường nhựa dài ngoằng, không biết dẫn đến chỗ nào.
Đúng lúc này.
Đàm Khanh ngồi bên ghế lái phụ duỗi ra một cái tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lưu đại tiên, thân thiện nói: "Không phải ông muốn đi tìm con hồ yêu kia sao? Bây giờ tôi đang dẫn ông đi tìm hắn đó..."
Lưu đại tiên: "..."
Cho dù trong lòng ông ta lặp đi lặp lại thế giới này là chủ nghĩa xã hội bao nhiêu lần, cũng không thể chống cự lại được sự khủng hoảng do cảnh tượng kỳ dị trước mặt mang tới.
Lưu đại tiên rùng mình, cả người run rẩy quay sang.
Vừa rồi Đàm Khanh ngồi như thế nào, bây giờ vẫn dùng tư thế đó ngồi ở ghế lái phụ, cười hì hì chỉ bên kia đường cái: "Đi thêm năm phút liền đến á! Chúng ta đi thôi!"
Ngoài cửa xe là một nơi yên tĩnh, chỉ nhìn được con đường phía trước, hai bên đường đều bị bao phủ trong âm u, không thể thấy rõ ràng.
Sau vô số lần nếm thử khởi động xe thất bại, Lưu đại tiên đã hoàn toàn sụp đổ.
Trên tay Lưu đại tiên còn đeo cái đồng hồ Patek Philippe mà buổi chiều dùng thẻ của Hồng Nguyệt mua, ngồi trên ghế lái trong chiếc Bentley cũng vừa mua được mấy ngày, nước mắt chảy ngang —
"Đại tiên! Đại thần! Tổ gia gia! Cầu ngài từ bi mau cứu tôi! Tiểu nhân không dám nữa! Không dám lừa gạt người ta nữa!"
Đàm Khanh: "..."
Bây giờ lá gan của loài người lừa đảo đều nhỏ như vậy à...
Đàm Khanh chống cằm, chậm rãi nói: "Tui biết ông không có bản lĩnh thật sự, cho nên chỉ có một câu hỏi. Là ai nói cho ông biết người làm Dung Tấn Khang bị thương là hồ yêu?"
Lưu đại tiên quỳ trên ghế lái, giọng nói run rẩy: "Đàm, đàm tiên sinh — việc này không thể nói! Việc này thật sự không thể nói, nói ra tôi sẽ chết!"
Đàm Khanh nháy nháy mắt, cúi đầu xuống xích lại gần Lưu đại tiên: "Thế nhưng nếu ông không nói, nói không chừng sẽ chết ngay bây giờ nha."
Lưu đại tiên: "..."
Lưu đại tiên bị dọa đến mức lăn từ trên ghế lái xuống, ôm chặt đùi Đàm Khanh: "Tôi nói! Tôi nói! Là một người phụ nữ! Một người phụ rất xinh đẹp!"
Đàm Khanh nói: "Tên là gì?"
Lưu đại tiên: "Hình như... Hình như họ Nhan... Đúng! Tôi nhớ ra rồi! Nhan Mộc!"
Đàm Khanh: "..."
Trong nháy mắt Đàm Khanh nhớ tới thiếu nữ ngực bự trong quán bar, không nhịn được vuốt vuốt mũi: "Cô ta, không đúng, hắn ta bảo ông tìm đến Dung Tấn Khang?"
Lưu đại tiên mặt như tro tàn, toàn thân không ngừng run rẩy: "Cô ta bảo tôi trước tiên phải duy trì quan hệ với Dung, Dung phu nhân, sau đó lại nói rõ đủ loại không tốt của Hạ Minh Ngọc cho Dung phu nhân. Để hai nhà cãi nhau tan rã, sau đó lại hợp tác với ông ba Hạ, để Hạ Minh Ngọc mất chức... Đàm, đàm tiên sinh, tôi đều nói thật, ngài có thể tha cho tôi một mạng không?"
Đàm Khanh: "..."
Một con giao nhỏ, không tu luyện cho tử tế.
Tính toán cái gì.
Đàm Khanh cuộn chân lại, chất vấn nhìn Lưu đại tiên một hồi lâu, đột nhiên nói: "Vậy Nhan Mộc cho ông bao nhiêu tiền?"
Lưu đại tiên: "..."
Đàm Khanh: "Còn có Hồng Nguyệt cho ông bao nhiêu tiền?!"
Lưu đại tiên: "..."
Nửa giờ sau.
Đàm Khanh đeo một cái túi hai quai lớn màu đen, lén lén lút lút đi ra khỏi một ngân hàng cuối cùng.
Sau lưng còn có Lưu đại tiên sống không còn gì luyến tiếc.
Hai người đi đến ven đường.
Lưu đại tiên rơi lệ: "Đàm tiên sinh, thật sự là không còn, trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ có như vậy, sợ bị phát hiện khóa tài khoản nên đều đổi thành tiền mặt để ở trong nhà, đã bị ngài cầm hết đi rồi..."
Đàm Khanh kéo Lưu đại tiên ra phía sau cốp chiếc Bentley kia.
Hắn cố gắng nhét một cái túi lớn màu đen cuối cùng chen lấn trong đông đảo những túi hai quai màu đen khác.
Sau đó bò lên trên xe, ngoắc ngoắc tay với Lưu đại tiên: "Đến bệnh viện Số Một."
Lưu đại tiên sắc mặt thê lương đưa Đàm Khanh đến bệnh viện Số Một.
Đàm Khanh xuống xe, kiểm tra những giấy tờ chuyển nhượng nhà cửa mà Lưu đại tiên vừa ký một lần dưới đèn đường, hào sảng lấy ra một đồng tiền kim loại từ túi quần: "Cho, cầm đi ngồi xe bus, nhanh về nhà đi! Về sau đừng có gạt người nữa nhá!"
Lưu đại tiên: "..."
Lưu đại tiên run run rẩy rẩy nhận lấy đồng tiền kim loại sáng lấp lánh kia, trầm mặc rời đi.
Đàm Khanh đeo kính râm đội mũ, mỗi tay xách bốn cái túi lớn.
Xách xong còn rướn cổ lên nhìn một chút.
Vẫn không thể xách hết được.
Được rồi, đi rồi lại về.
Đàm Khanh hùng tráng khiêng tám cái túi hai quai, đi đến quầy lễ tân của khu nội trú: "Chị gái, xin hỏi Hạ Minh Ngọc ở phòng bệnh nào thế?"
Hơn chín giờ đêm, bên trong khu nội trú đã không còn nhiều người, ngoại trừ một ít người ở lại với bệnh nhân qua đêm, thì chỉ còn lại nhân viên trực ban.
Y tá kia đang chuẩn bị không ngẩng đầu lên mà nói là không tiện thông báo, nhưng lại dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn theo bản năng, che miệng nói: "Oa, cậu là Đàm Khanh sao?!!"
Đàm Khanh bịt kín mít: "..."
Đàm Khanh mang theo một khoản tiền lớn sợ thu hút người bên ngoài, vội vàng kéo kính xuống, sờ vào trong túi, đập xuống cái bàn trước mặt y tá: "Cho chị tiền! Đừng nói cho người khác tui tới đây được không!"
Y tá trong lúc trực ban đột nhiên bị đập một vạn tệ (khoảng 35 triệu) ở trước mặt: "..."
Y tá vội vàng lắc đầu, trả lại một vạn tệ cho Đàm Khanh: "Công việc của chúng tôi không thể nhận tiền của bệnh nhân, người nhà cũng không được. Khanh Khanh, cậu đến thăm Hạ tiên sinh sao? Sao lại cầm nhiều đồ như vậy."
Đàm Khanh ngoan ngoãn khẽ gật đầu, siêu nghiêm chỉnh vừa ôm vừa xách tám cái túi: "Tui đến đưa đồ dùng cho anh ý, chị có biết anh ý ở phòng nào không?"
Thân hình của hắn vốn đã mảnh mãi, nhìn qua rất yếu ớt, lúc này lại khiêng tám cái túi lớn, rất giống công nhân bốc vác vừa đi làm.
Y tá có chút không đành lòng, vừa dẫn Đàm Khanh đi lên tầng vừa nói: "Nếu không để tôi cầm giúp cậu nhé, nhìn có vẻ rất nặng."
"Không cần không cần! Cảm ơn chị nha!"
Đàm Khanh nhanh chóng bảo vệ tốt tài sản trân quý mà hắn phải đen ăn đen mới có được, lắc đầu như trống bỏi, "Tự tui làm được."
Mặc dù thời gian theo đuổi thần tượng của y tá không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Khanh thật, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Sau khi dẫn Đàm Khanh đến cửa phòng bệnh, y tá chỉ số phòng, lại như có chút do dự thả nhẹ giọng: "Khanh Khanh, cậu thật sự đang yêu đương với ông chủ Hạ sao?"
Đàm Khanh ghé vào khe hở cửa phòng bệnh xem xét, nghe vậy thì quay lại: "Tui cũng không biết có tính là yêu đương hay không ài..."
Y tá ngẩn ngơ: "Yêu nhau chính là yêu nhau, không yêu nhau thì chính là không yêu nhau, sao lại không biết chứ?"
Đàm Khanh có vẻ rất bối rối sờ lên mũi: "Tui xem phim trên tivi, các nhân vật chính yêu nhau đều rất có nghi thức, phải thổ lộ trước... Sau đó còn phải chọn một nơi siêu lãng mạn, sau đó hôn hôn một chút, lại đeo nhẫn..."
Y tá nghẹn lời một lát: "Khanh Khanh, có phải cậu chưa bao giờ yêu đương không?"
Đàm Khanh chân thành tha thiết gật đầu khẳng định.
Y tá che miệng cười: "Lúc thật sự yêu đương chắc chắn không thể giống trên phim truyền hình được, phim truyền hình đều là biểu diễn cho người ta xem, sao có thể giống chứ?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Đàm Khanh viết đầy vẻ mờ mịt: "Vậy nếu không có những việc này, làm sao mà yêu nhau được?"
Y tá ngẫm nghĩ: "Ừm... Rất nhiều mà, ví dụ như phải xem người này có đối xử tốt với cậu hay không, quan tâm đến cậu hay không, có sợ cậu đói bụng, sợ cậu bị sốt, sợ cậu không thoải mái hay không. Xem anh ấy có tôn trọng cậu, che chở cậu hay không, có phải luôn luôn bất lực đối với cậu nhưng lại không nỡ mắng cậu hay không, tóm lại là có rất nhiều á!"
Đàm Khanh: "Như vậy sao... Vậy hẳn là anh ý có."
Đàm Khanh suy nghĩ một hồi, lại không quá yên tâm nhìn y tá một chút: "Vậy tui có thể hỏi chị thêm một chuyện không?"
Y tá cởi mở nói: "Đương nhiên là có thể!"
Đàm Khanh thận trọng xoa xoa tay: "Chị cảm thấy sau này Hạ Minh Ngọc có thể sống đến trăm tuổi không?"
Y tá: "..."
Cho đến nay không có một y tá nào có thể trả lời được một vấn đề cao thâm khó lường như vậy.
Cho dù là thần tượng của mình, y tá cũng không thể làm trái với khoa học y học, chỉ có thể nói: "Khanh Khanh, cậu quan tâm đến anh ấy như thế, nhất định sẽ sống cùng Hạ tiên sinh đến bạc đầu."
Đàm Khanh: "..."
Hắn căn bản sẽ không bạc đầu...
Cũng sẽ không trọc đầu.
Haiz.
Cũng không biết đi làm mấy đồ bổ có thể để cho Hạ Minh Ngọc sống lâu thêm mấy trăm năm hay không.
Đàm Khanh vác tám cái túi, có chút phát sầu tạm biệt y tá, đẩy cửa phòng bệnh ra, dáo dác liếc mắt nhìn.
Sau đó liền thấy được Đàm Kỷ Kỷ ngồi trên xe nhỏ.
Chiếc xe hổ nhỏ mới mua của Đàm Kỷ Kỷ nhìn qua cực kỳ bá đạo, ngay cả râu hổ màu trắng cũng có thể làm ra được, bốn cái bánh xe vừa rộng vừa dày, lúc khởi động không có một chút tạp âm nào.
Có thể nói là cực kì cao cấp.
Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ cách cửa phòng bệnh nhìn nhau.
Nhóc con nghiêng đầu, khoa tay múa chân nhào lên: "Ba ba? Ba! Ôm!"
Đàm Khanh vừa bước vào cửa, trong tay xách theo mấy cái túi nặng nề, đành phải dỗ dành nhóc con trước: "Chờ một chút đã, chờ ba nhỏ đặt đồ xuống đã!"
Đôi mắt linh hoạt của Đàm Kỷ Kỷ không hề nháy nhìn Đàm Khanh, xe hổ nhỏ uốn éo uốn éo, lái từ trên mặt thảm nặng nề tới chỗ Đàm Khanh.
Mà trong chớp nhoáng này, một tiếng bước chân cực nhẹ lấy thính giác của loài người căn bản là không thể nghe thấy đang đi tới từ bên ngoài phòng bệnh.
Sau đó đứng trước cửa phòng bệnh này.
Đàm Khanh còn chưa kịp thả túi trong tay xuống, lại sợ gặp phải người khác.
Trong lúc do dự, hắn liền đưa tay kéo cửa vệ sinh trong phòng bệnh ra, giấu cả mình lẫn túi vào.
Một giây sau.
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt đẩy cửa đi đến.
Bà có khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, mặc dù rõ ràng đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn vẻ nhã nhặn dịu dàng như cũ.
Người phụ nữ cúi người, bế Đàm Kỷ Kỷ trong xe hổ nhỏ lên thơm hai lần: "Cháu trai, ôm ba ba một chút đi, bà nội phải dẫn cháu về nhà đi ngủ rồi."
Đàm Kỷ Kỷ còn nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, thân thể nhỏ mập mạp vùng vẫy một lúc: "Ba ba!"
Liêu Nhàn sờ lên đầu nhóc con: "Ba ba nhỏ còn đang làm việc, chờ cậu ấy trở về, bà nội sẽ dẫn cháu ra sân bay đón cậu ấy, được không?"
Đàm Kỷ Kỷ mím môi một cái, tủi thân rụt lại trên vai Liêu Nhàn, không nói gì.
Liêu Nhàn ôm Đàm Kỷ Kỷ đi đến một bên giường bệnh của Hạ Minh Ngọc, dường như có chút bất đắc dĩ: "Con trai, còn chưa liên lạc với Đàm Khanh sao?"
Một trận trầm mặc.
Hạ Minh Ngọc vâng một tiếng.
Liêu Nhàn ngồi xuống bên giường Hạ Minh Ngọc: "Con đã làm nhiều chuyện vì cậu ấy như vậy, sao lại không thể chủ động thêm một chút chứ? Chủ động tỏ tình, chủ động nói với cậu ấy, để cậu ấy xin nghỉ phép trở lại thăm con, không tốt sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nhẫn nhịn một hồi, lạnh lùng nói: "Không cần, công việc của em ấy đang ở giai đoạn cất bước. Chờ em ấy trở lại hẵng nói đi."
Liêu Nhàn: "..."
Liêu Nhàn bị đánh bại: "Được, vậy con cứ chịu đựng đi, đứng phía sau làm việc mà không nói ra thì sao cậu ấy có thể nhìn thấy? Nhỡ may một ngày nào đó cậu ấy bị người khác cướp mất, con cũng đừng trở về khóc với mẹ!"
Trên đầu Hạ Minh Ngọc còn quấn một vòng băng gạc, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì của anh: "Đã rất muộn rồi, tài xế trong nhà đang ở dưới tầng đợi mẹ đấy. Mẹ, ngủ ngon."
Liêu Nhàn: "..."
Liêu Nhàn tức giận ôm Đàm Kỷ Kỷ, đi giày cao 8 cm sải bước rời đi.
Trong nháy mắt phòng bệnh liền yên tĩnh trở lại.
Đàm Khanh âm thầm ôm một loạt túi hai quai trốn trong phòng vệ sinh, trái lo phải nghĩ, lại nhìn thời gian, cuối cùng đã trôi qua nửa giờ.
Nên ngủ rồi nhỉ?
Đàm Khanh thò ra một chân từ trong phòng vệ sinh, dán lên trên tường nhìn lén người trên giường bệnh một chút: "Hạ Minh Ngọc?"
Không có ai trả lời.
Xem ra là đã ngủ.
Đàm Khanh vui vẻ rụt chân về, dùng sức dời sông lấp biển nhấc tám cái túi lên lần nữa, mượn ánh sáng yếu ớt rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh, sau đó kéo khóa một cái túi ra.
Một chồng Mao gia gia.
Hai chồng Mao gia gia.
...
...
Một trăm chồng Mao gia gia.
Haiz.
Không xếp được nữa.
Đàm Khanh có chút buồn bực nhìn năm cái túi vẫn còn đầy, chuẩn bị đi chuyển một cái bàn tới.
Nhưng mà vừa đứng dậy.
Đã bị bệnh nhân trên giường túm lấy cổ tay.
Dưới ánh trăng trong vắt, đôi mắt xưa nay vẫn sâu thẳm của Hạ Minh Ngọc sáng tỏ kinh người: "Không phải chuẩn bị lấy tiền đập chết anh sao? Tại sao lại muốn bỏ chạy?"
Tiêu bản sư bắt yêu tâm tâm niệm niệm bay mất.
Trong lòng Đàm Khanh tắc nghẽn, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi đều cực kì oán niệm nhìn Lưu đại tiên ngồi ở bàn đối diện.
Nhìn một cái ăn một miếng.
Lại dùng cái dĩa đâm đâm.
Haiz.
Thật sự là khổ sở.
Không biết có phải bởi vì ánh mắt của Đàm Khanh quá oán niệm hay không.
Đến khi ăn xong một bữa tối thịnh soạn, Lưu đại tiên vỗ vỗ cái bụng, kéo cái áo dài màu đen của mình đứng lên, đi đến bên cạnh Đàm Khanh, nói: "Anh bạn nhỏ, tôi thấy cậu đã chú ý đến bản đạo một nén nhang, không biết có chuyện gì phiền lòng?"
Dung Thịnh đang ngồi ở đối diện Đàm Khanh, nghe vậy lập tức nhíu mày: "Lưu đại tiên, cậu ấy..."
Đàm Khanh ngắt lời Dung Thịnh, chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có nha."
Đôi mắt của Lưu đại tiên sáng lên: "Bản đạo sẽ giải thích nghi hoặc cho tiên sinh, tiên sinh cứ nói."
Đàm Khanh khoanh tay lên trên bàn, ngửa mặt lên: "Ngài nói Dung Tấn Khang tiên sinh chọc phải hồ yêu ngàn năm, đúng không?"
Lưu đại tiên gật đầu: "Đúng là như thế, yêu này thật sự rất khó đối phó, cần chờ đạo hữu của bản đạo đến đây, cùng nhau thi pháp, mới có thể bóp chết yêu đó đi được."
Đôi mắt đen láy của Đàm Khanh xoay vòng: "Thế này nha, vấn đề của tui cũng có liên quan đến hồ yêu. Nhưng mà đây là chuyện của chính tui, không biết Lưu đại tiên ở nơi nào? Tui đưa ngài trở về, trên đường lại nói tỉ mỉ với ngài."
Thấy lại sắp có một đơn hàng, Lưu đại tiên vui mừng nhướng mày, khoát tay luôn miệng nói: "Sao có thể như thế được, để bản đạo đưa Đàm tiên sinh trở về mới đúng, Đàm tiên sinh, mời."
Đàm Khanh cười đến mức híp cả mắt lại: "Được, vậy làm phiền ngài."
Mấy năm gần đây sức khỏe của Hồng Nguyệt vẫn luôn không tốt, kiên trì ăn cơm với mọi người xong liền lên tầng nghỉ ngơi.
Đàm Khanh đi đằng sau Lưu đại tiên, đang muốn trốn đi, lại bị Dung Thịnh kéo cổ tay lại.
Gần đây bị chuyện trong nhà giày vò đến mức gà chó không yên, trên mặt Dung Thịnh cũng là vẻ phờ phạc, nhanh chóng kéo Đàm Khanh đến một bên, xích lại gần tai: "Đờ mờ, tôi thấy ông ta như một tên lừa gạt vậy, nào có dáng vẻ của đại tiên? Mẹ tôi tin thì thôi đi, Đàm Khanh cậu điên rồi à?!"
Đàm Khanh đóng phim cả một ngày, lại ngựa không ngừng vó từ thành phố H chạy về thành phố J.
Vừa cơm nước xong xuôi, liên tục ngáp mấy cái, nước mắt lưng tròng nói: "Yên tâm đi, tui biết. Hơn nữa, trước đó anh nói Hạ Minh Ngọc đến chính là muốn gặp mặt ông ta... Bây giờ anh ý không đến được, tui thay anh ý cũng giống nhau nha."
Dung Thịnh: "..."
Cái gì gọi là Hạ Minh Ngọc không tới được, Đàm Khanh đến cũng giống nhau?
Phu xướng phụ tùy sao?
Dung Thịnh thực sự nghi ngờ: "Thật sự có thể?"
Đàm Khanh chân thành nói: "Đúng đúng, tui còn siêu hơn cả Hạ Minh Ngọc nữa ó."
Dung Thịnh: "...Được rồi, cậu tỉnh táo một chút, đừng ngã trên đường."
Trùng hợp là Hồng Nguyệt sai người giúp việc gọi Dung Thịnh lên tầng. Dung Thịnh chưa kịp tiếp tục khuyên bảo Đàm Khanh, đành phải vội vàng nói một câu cẩn thận, quay người đi vào trong phòng.
Đàm Khanh duỗi lưng một cái, sau đó vẫy vẫy tay với Lưu đại tiên trên xe, vui vẻ chạy tới: "Tui tới đây đại tiên!"
Hoàng hôn vừa mới buông xuống, bên cạnh ngọn núi có một vệt ráng hồng nhìn rất đẹp.
Đàm Khanh tiện tay chỉ một vị trí ngoại ô cho Lưu đại tiên, sau đó đàng hoàng ngồi trên ghế lái phụ, mặc cho xe càng ngày càng chạy xa trên con đường hoang vắng.
Đầu mùa xuân ở thành phố J, sắc trời tối rất nhanh, gần sáu giờ tối mà đã đen kịt.
Lưu đại tiên không biết vì sao càng lái xe sau lưng càng phát lạnh, bắt đầu tán gẫu cùng Đàm Khanh: "Đàm tiên sinh, tôi thấy cậu cũng là minh tinh, nơi ở còn rất mộc mạc nhỉ, không kiếm được nhiều sao?"
Đàm Khanh tỉ mỉ gặm ngón tay của mình một hồi: "Nhiều nha, tui thích ở dã ngoại hoang vu, yên tĩnh."
Lưu đại tiên bị đáp trả đến mức trầm mặc một hồi, nói rất huyền học: "Đàm tiên sinh có lẽ không biết, ban đêm một thân một mình ở nơi hoang vắng như thế này, không tốt lắm đâu."
Đàm Khanh nghiêng đầu: "Sao lại không tốt?"
Lưu đại tiên dừng xe ở một đèn đỏ ngã tư đường không người, liếc nhìn xung quanh, cảm thấy càng khó hiểu: "Dễ dàng chọc phải đồ không sạch sẽ... Đàm tiên sinh, nơi này của cậu cũng quá hoang vu đi, tốt xấu gì cũng là dưới chân hoàng thành, sao đến một chiếc xe cũng..."
Sao đến một chiếc xe cũng không có vậy?
Cho dù đi từ trung tâm thành phố ra đường cao tốc, lại ra đến vùng ngoại ô.
Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ tối, không có khả năng không nhìn thấy một chiếc xe hay một người nào được.
Phía sau Lưu đại tiên bỗng đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc quay đầu nhìn Đàm Khanh —
Phù.
May mắn, Đàm Khanh vẫn ngồi trên ghế lái phụ, duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích.
Lưu đại tiên hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đàm tiên sinh... sắc trời hôm nay không được tốt, nếu không hôm nay chúng ta đi về trước, ngày, ngày mai lại đến..."
Đàm Khanh lại khoanh tay, lắc đầu: "Không được nha."
Giọng nói này vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Nhưng nếu nghe kĩ ở trong khung cảnh yên tĩnh này, lại lộ ra một vẻ quỷ dị.
Lưu đại tiên sợ hãi sững sờ, lại nhanh chóng tự an ủi mình.
Không đâu không đâu, bây giờ làm gì còn yêu quái nữa, nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
Là ảo giác!
Đúng, là ảo giác!
Lưu đại tiên đã không thể cười được nữa, dồn sức đánh tay lái, muốn quay xe trở về.
Trên đường vẫn hoang vắng.
Ánh đèn lờ mờ trên con đường nhựa dài ngoằng, không biết dẫn đến chỗ nào.
Đúng lúc này.
Đàm Khanh ngồi bên ghế lái phụ duỗi ra một cái tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lưu đại tiên, thân thiện nói: "Không phải ông muốn đi tìm con hồ yêu kia sao? Bây giờ tôi đang dẫn ông đi tìm hắn đó..."
Lưu đại tiên: "..."
Cho dù trong lòng ông ta lặp đi lặp lại thế giới này là chủ nghĩa xã hội bao nhiêu lần, cũng không thể chống cự lại được sự khủng hoảng do cảnh tượng kỳ dị trước mặt mang tới.
Lưu đại tiên rùng mình, cả người run rẩy quay sang.
Vừa rồi Đàm Khanh ngồi như thế nào, bây giờ vẫn dùng tư thế đó ngồi ở ghế lái phụ, cười hì hì chỉ bên kia đường cái: "Đi thêm năm phút liền đến á! Chúng ta đi thôi!"
Ngoài cửa xe là một nơi yên tĩnh, chỉ nhìn được con đường phía trước, hai bên đường đều bị bao phủ trong âm u, không thể thấy rõ ràng.
Sau vô số lần nếm thử khởi động xe thất bại, Lưu đại tiên đã hoàn toàn sụp đổ.
Trên tay Lưu đại tiên còn đeo cái đồng hồ Patek Philippe mà buổi chiều dùng thẻ của Hồng Nguyệt mua, ngồi trên ghế lái trong chiếc Bentley cũng vừa mua được mấy ngày, nước mắt chảy ngang —
"Đại tiên! Đại thần! Tổ gia gia! Cầu ngài từ bi mau cứu tôi! Tiểu nhân không dám nữa! Không dám lừa gạt người ta nữa!"
Đàm Khanh: "..."
Bây giờ lá gan của loài người lừa đảo đều nhỏ như vậy à...
Đàm Khanh chống cằm, chậm rãi nói: "Tui biết ông không có bản lĩnh thật sự, cho nên chỉ có một câu hỏi. Là ai nói cho ông biết người làm Dung Tấn Khang bị thương là hồ yêu?"
Lưu đại tiên quỳ trên ghế lái, giọng nói run rẩy: "Đàm, đàm tiên sinh — việc này không thể nói! Việc này thật sự không thể nói, nói ra tôi sẽ chết!"
Đàm Khanh nháy nháy mắt, cúi đầu xuống xích lại gần Lưu đại tiên: "Thế nhưng nếu ông không nói, nói không chừng sẽ chết ngay bây giờ nha."
Lưu đại tiên: "..."
Lưu đại tiên bị dọa đến mức lăn từ trên ghế lái xuống, ôm chặt đùi Đàm Khanh: "Tôi nói! Tôi nói! Là một người phụ nữ! Một người phụ rất xinh đẹp!"
Đàm Khanh nói: "Tên là gì?"
Lưu đại tiên: "Hình như... Hình như họ Nhan... Đúng! Tôi nhớ ra rồi! Nhan Mộc!"
Đàm Khanh: "..."
Trong nháy mắt Đàm Khanh nhớ tới thiếu nữ ngực bự trong quán bar, không nhịn được vuốt vuốt mũi: "Cô ta, không đúng, hắn ta bảo ông tìm đến Dung Tấn Khang?"
Lưu đại tiên mặt như tro tàn, toàn thân không ngừng run rẩy: "Cô ta bảo tôi trước tiên phải duy trì quan hệ với Dung, Dung phu nhân, sau đó lại nói rõ đủ loại không tốt của Hạ Minh Ngọc cho Dung phu nhân. Để hai nhà cãi nhau tan rã, sau đó lại hợp tác với ông ba Hạ, để Hạ Minh Ngọc mất chức... Đàm, đàm tiên sinh, tôi đều nói thật, ngài có thể tha cho tôi một mạng không?"
Đàm Khanh: "..."
Một con giao nhỏ, không tu luyện cho tử tế.
Tính toán cái gì.
Đàm Khanh cuộn chân lại, chất vấn nhìn Lưu đại tiên một hồi lâu, đột nhiên nói: "Vậy Nhan Mộc cho ông bao nhiêu tiền?"
Lưu đại tiên: "..."
Đàm Khanh: "Còn có Hồng Nguyệt cho ông bao nhiêu tiền?!"
Lưu đại tiên: "..."
Nửa giờ sau.
Đàm Khanh đeo một cái túi hai quai lớn màu đen, lén lén lút lút đi ra khỏi một ngân hàng cuối cùng.
Sau lưng còn có Lưu đại tiên sống không còn gì luyến tiếc.
Hai người đi đến ven đường.
Lưu đại tiên rơi lệ: "Đàm tiên sinh, thật sự là không còn, trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ có như vậy, sợ bị phát hiện khóa tài khoản nên đều đổi thành tiền mặt để ở trong nhà, đã bị ngài cầm hết đi rồi..."
Đàm Khanh kéo Lưu đại tiên ra phía sau cốp chiếc Bentley kia.
Hắn cố gắng nhét một cái túi lớn màu đen cuối cùng chen lấn trong đông đảo những túi hai quai màu đen khác.
Sau đó bò lên trên xe, ngoắc ngoắc tay với Lưu đại tiên: "Đến bệnh viện Số Một."
Lưu đại tiên sắc mặt thê lương đưa Đàm Khanh đến bệnh viện Số Một.
Đàm Khanh xuống xe, kiểm tra những giấy tờ chuyển nhượng nhà cửa mà Lưu đại tiên vừa ký một lần dưới đèn đường, hào sảng lấy ra một đồng tiền kim loại từ túi quần: "Cho, cầm đi ngồi xe bus, nhanh về nhà đi! Về sau đừng có gạt người nữa nhá!"
Lưu đại tiên: "..."
Lưu đại tiên run run rẩy rẩy nhận lấy đồng tiền kim loại sáng lấp lánh kia, trầm mặc rời đi.
Đàm Khanh đeo kính râm đội mũ, mỗi tay xách bốn cái túi lớn.
Xách xong còn rướn cổ lên nhìn một chút.
Vẫn không thể xách hết được.
Được rồi, đi rồi lại về.
Đàm Khanh hùng tráng khiêng tám cái túi hai quai, đi đến quầy lễ tân của khu nội trú: "Chị gái, xin hỏi Hạ Minh Ngọc ở phòng bệnh nào thế?"
Hơn chín giờ đêm, bên trong khu nội trú đã không còn nhiều người, ngoại trừ một ít người ở lại với bệnh nhân qua đêm, thì chỉ còn lại nhân viên trực ban.
Y tá kia đang chuẩn bị không ngẩng đầu lên mà nói là không tiện thông báo, nhưng lại dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn theo bản năng, che miệng nói: "Oa, cậu là Đàm Khanh sao?!!"
Đàm Khanh bịt kín mít: "..."
Đàm Khanh mang theo một khoản tiền lớn sợ thu hút người bên ngoài, vội vàng kéo kính xuống, sờ vào trong túi, đập xuống cái bàn trước mặt y tá: "Cho chị tiền! Đừng nói cho người khác tui tới đây được không!"
Y tá trong lúc trực ban đột nhiên bị đập một vạn tệ (khoảng 35 triệu) ở trước mặt: "..."
Y tá vội vàng lắc đầu, trả lại một vạn tệ cho Đàm Khanh: "Công việc của chúng tôi không thể nhận tiền của bệnh nhân, người nhà cũng không được. Khanh Khanh, cậu đến thăm Hạ tiên sinh sao? Sao lại cầm nhiều đồ như vậy."
Đàm Khanh ngoan ngoãn khẽ gật đầu, siêu nghiêm chỉnh vừa ôm vừa xách tám cái túi: "Tui đến đưa đồ dùng cho anh ý, chị có biết anh ý ở phòng nào không?"
Thân hình của hắn vốn đã mảnh mãi, nhìn qua rất yếu ớt, lúc này lại khiêng tám cái túi lớn, rất giống công nhân bốc vác vừa đi làm.
Y tá có chút không đành lòng, vừa dẫn Đàm Khanh đi lên tầng vừa nói: "Nếu không để tôi cầm giúp cậu nhé, nhìn có vẻ rất nặng."
"Không cần không cần! Cảm ơn chị nha!"
Đàm Khanh nhanh chóng bảo vệ tốt tài sản trân quý mà hắn phải đen ăn đen mới có được, lắc đầu như trống bỏi, "Tự tui làm được."
Mặc dù thời gian theo đuổi thần tượng của y tá không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Khanh thật, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Sau khi dẫn Đàm Khanh đến cửa phòng bệnh, y tá chỉ số phòng, lại như có chút do dự thả nhẹ giọng: "Khanh Khanh, cậu thật sự đang yêu đương với ông chủ Hạ sao?"
Đàm Khanh ghé vào khe hở cửa phòng bệnh xem xét, nghe vậy thì quay lại: "Tui cũng không biết có tính là yêu đương hay không ài..."
Y tá ngẩn ngơ: "Yêu nhau chính là yêu nhau, không yêu nhau thì chính là không yêu nhau, sao lại không biết chứ?"
Đàm Khanh có vẻ rất bối rối sờ lên mũi: "Tui xem phim trên tivi, các nhân vật chính yêu nhau đều rất có nghi thức, phải thổ lộ trước... Sau đó còn phải chọn một nơi siêu lãng mạn, sau đó hôn hôn một chút, lại đeo nhẫn..."
Y tá nghẹn lời một lát: "Khanh Khanh, có phải cậu chưa bao giờ yêu đương không?"
Đàm Khanh chân thành tha thiết gật đầu khẳng định.
Y tá che miệng cười: "Lúc thật sự yêu đương chắc chắn không thể giống trên phim truyền hình được, phim truyền hình đều là biểu diễn cho người ta xem, sao có thể giống chứ?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Đàm Khanh viết đầy vẻ mờ mịt: "Vậy nếu không có những việc này, làm sao mà yêu nhau được?"
Y tá ngẫm nghĩ: "Ừm... Rất nhiều mà, ví dụ như phải xem người này có đối xử tốt với cậu hay không, quan tâm đến cậu hay không, có sợ cậu đói bụng, sợ cậu bị sốt, sợ cậu không thoải mái hay không. Xem anh ấy có tôn trọng cậu, che chở cậu hay không, có phải luôn luôn bất lực đối với cậu nhưng lại không nỡ mắng cậu hay không, tóm lại là có rất nhiều á!"
Đàm Khanh: "Như vậy sao... Vậy hẳn là anh ý có."
Đàm Khanh suy nghĩ một hồi, lại không quá yên tâm nhìn y tá một chút: "Vậy tui có thể hỏi chị thêm một chuyện không?"
Y tá cởi mở nói: "Đương nhiên là có thể!"
Đàm Khanh thận trọng xoa xoa tay: "Chị cảm thấy sau này Hạ Minh Ngọc có thể sống đến trăm tuổi không?"
Y tá: "..."
Cho đến nay không có một y tá nào có thể trả lời được một vấn đề cao thâm khó lường như vậy.
Cho dù là thần tượng của mình, y tá cũng không thể làm trái với khoa học y học, chỉ có thể nói: "Khanh Khanh, cậu quan tâm đến anh ấy như thế, nhất định sẽ sống cùng Hạ tiên sinh đến bạc đầu."
Đàm Khanh: "..."
Hắn căn bản sẽ không bạc đầu...
Cũng sẽ không trọc đầu.
Haiz.
Cũng không biết đi làm mấy đồ bổ có thể để cho Hạ Minh Ngọc sống lâu thêm mấy trăm năm hay không.
Đàm Khanh vác tám cái túi, có chút phát sầu tạm biệt y tá, đẩy cửa phòng bệnh ra, dáo dác liếc mắt nhìn.
Sau đó liền thấy được Đàm Kỷ Kỷ ngồi trên xe nhỏ.
Chiếc xe hổ nhỏ mới mua của Đàm Kỷ Kỷ nhìn qua cực kỳ bá đạo, ngay cả râu hổ màu trắng cũng có thể làm ra được, bốn cái bánh xe vừa rộng vừa dày, lúc khởi động không có một chút tạp âm nào.
Có thể nói là cực kì cao cấp.
Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ cách cửa phòng bệnh nhìn nhau.
Nhóc con nghiêng đầu, khoa tay múa chân nhào lên: "Ba ba? Ba! Ôm!"
Đàm Khanh vừa bước vào cửa, trong tay xách theo mấy cái túi nặng nề, đành phải dỗ dành nhóc con trước: "Chờ một chút đã, chờ ba nhỏ đặt đồ xuống đã!"
Đôi mắt linh hoạt của Đàm Kỷ Kỷ không hề nháy nhìn Đàm Khanh, xe hổ nhỏ uốn éo uốn éo, lái từ trên mặt thảm nặng nề tới chỗ Đàm Khanh.
Mà trong chớp nhoáng này, một tiếng bước chân cực nhẹ lấy thính giác của loài người căn bản là không thể nghe thấy đang đi tới từ bên ngoài phòng bệnh.
Sau đó đứng trước cửa phòng bệnh này.
Đàm Khanh còn chưa kịp thả túi trong tay xuống, lại sợ gặp phải người khác.
Trong lúc do dự, hắn liền đưa tay kéo cửa vệ sinh trong phòng bệnh ra, giấu cả mình lẫn túi vào.
Một giây sau.
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt đẩy cửa đi đến.
Bà có khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, mặc dù rõ ràng đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn vẻ nhã nhặn dịu dàng như cũ.
Người phụ nữ cúi người, bế Đàm Kỷ Kỷ trong xe hổ nhỏ lên thơm hai lần: "Cháu trai, ôm ba ba một chút đi, bà nội phải dẫn cháu về nhà đi ngủ rồi."
Đàm Kỷ Kỷ còn nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, thân thể nhỏ mập mạp vùng vẫy một lúc: "Ba ba!"
Liêu Nhàn sờ lên đầu nhóc con: "Ba ba nhỏ còn đang làm việc, chờ cậu ấy trở về, bà nội sẽ dẫn cháu ra sân bay đón cậu ấy, được không?"
Đàm Kỷ Kỷ mím môi một cái, tủi thân rụt lại trên vai Liêu Nhàn, không nói gì.
Liêu Nhàn ôm Đàm Kỷ Kỷ đi đến một bên giường bệnh của Hạ Minh Ngọc, dường như có chút bất đắc dĩ: "Con trai, còn chưa liên lạc với Đàm Khanh sao?"
Một trận trầm mặc.
Hạ Minh Ngọc vâng một tiếng.
Liêu Nhàn ngồi xuống bên giường Hạ Minh Ngọc: "Con đã làm nhiều chuyện vì cậu ấy như vậy, sao lại không thể chủ động thêm một chút chứ? Chủ động tỏ tình, chủ động nói với cậu ấy, để cậu ấy xin nghỉ phép trở lại thăm con, không tốt sao?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nhẫn nhịn một hồi, lạnh lùng nói: "Không cần, công việc của em ấy đang ở giai đoạn cất bước. Chờ em ấy trở lại hẵng nói đi."
Liêu Nhàn: "..."
Liêu Nhàn bị đánh bại: "Được, vậy con cứ chịu đựng đi, đứng phía sau làm việc mà không nói ra thì sao cậu ấy có thể nhìn thấy? Nhỡ may một ngày nào đó cậu ấy bị người khác cướp mất, con cũng đừng trở về khóc với mẹ!"
Trên đầu Hạ Minh Ngọc còn quấn một vòng băng gạc, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì của anh: "Đã rất muộn rồi, tài xế trong nhà đang ở dưới tầng đợi mẹ đấy. Mẹ, ngủ ngon."
Liêu Nhàn: "..."
Liêu Nhàn tức giận ôm Đàm Kỷ Kỷ, đi giày cao 8 cm sải bước rời đi.
Trong nháy mắt phòng bệnh liền yên tĩnh trở lại.
Đàm Khanh âm thầm ôm một loạt túi hai quai trốn trong phòng vệ sinh, trái lo phải nghĩ, lại nhìn thời gian, cuối cùng đã trôi qua nửa giờ.
Nên ngủ rồi nhỉ?
Đàm Khanh thò ra một chân từ trong phòng vệ sinh, dán lên trên tường nhìn lén người trên giường bệnh một chút: "Hạ Minh Ngọc?"
Không có ai trả lời.
Xem ra là đã ngủ.
Đàm Khanh vui vẻ rụt chân về, dùng sức dời sông lấp biển nhấc tám cái túi lên lần nữa, mượn ánh sáng yếu ớt rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh, sau đó kéo khóa một cái túi ra.
Một chồng Mao gia gia.
Hai chồng Mao gia gia.
...
...
Một trăm chồng Mao gia gia.
Haiz.
Không xếp được nữa.
Đàm Khanh có chút buồn bực nhìn năm cái túi vẫn còn đầy, chuẩn bị đi chuyển một cái bàn tới.
Nhưng mà vừa đứng dậy.
Đã bị bệnh nhân trên giường túm lấy cổ tay.
Dưới ánh trăng trong vắt, đôi mắt xưa nay vẫn sâu thẳm của Hạ Minh Ngọc sáng tỏ kinh người: "Không phải chuẩn bị lấy tiền đập chết anh sao? Tại sao lại muốn bỏ chạy?"