Chương 3: Chương 3
Trời tờ mờ sáng nên trong lớp không có nhiều người.Sau khi nghe được câu hỏi, Yến Cải liếc mắt nhìn Lam Tiểu Thước, nhưng cũng không để ý nhiều.Lam Tiểu Thước kiên trì không ngừng: “Mấy ngày nay cậu không gặp phải phiền toái gì chứ?”“Nếu có gì không vui, nhớ chia sẻ với bạn cùng bàn với cậu.”“Đúng rồi, cậu đã có người mình thích chưa?”Yến Cải trầm mặc không nói.Bạn học bên cạnh chạy tới tìm Lam Tiểu Thước: “Mau đi trực!”Lam Tiểu Thước bị kéo lên, đành phải đi theo ra ngoài quét hành lang.Sau khi không còn tiếng nói chuyện của Lam Tiểu Thước, lớp học lại trở nên yên tĩnh.Yến Cải rũ mí mắt ngồi ở vị trí.Khóe miệng và khóe mắt cậu đêu bầm tím, cậu ngồi dựa vào ghế một lúc,nhớ lại những gì đã trải qua mấy ngày nay, ánh mắt cậu càng ảm đạm hơn, gần như không có hy vọng đối với cuộc sống.Xung quanh có người đi tới, hình như là muốn hỏi cậu một vấn đề, bị người bên cạnh kéo lại nhỏ giọng nói hai câu, sắc mặt thay đổi ngồi trở lại chỗ ngồi.Từ nhỏ đến lớn, Yến Cải đã nhìn thấy quá nhiều sự thay đổi này, cho nên cậu không để tâm.Cậu đưa tay sờ cái bàn, mấy ngày không đến lớp tưởng bàn của mình sẽ phủ đầy bụi, nhưng khi sờ vào không ngờ lại phát hiện bàn của mình đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.Nó tỏa ra mùi khử trùng thoang thoảng.Chắc người làm trực nhật không chú ý tới nơi này là chỗ của cậu.Yến Cải cười tự giễu.Dù sao không ai quan tâm đến cậu, cậu cũng không đáng để người khác quan tâm.Cậu cụp mi xuống vươn tay tiếp tục cầm lấy cuốn sách, lúc cậu mò mẫm tìm cuốn sách, đầu ngón tay lại chạm vào một vật lạnh lẽo khác.Cậu lấy ra xem thì phát hiện là hai hộp thuốc kháng viêm còn chưa mở ra, hộp thuốc cứ lặng lẽ đặt ở trong ngăn kéo, cùng với mấy tờ giấy, giống như được chuẩn bị đặc biệt cho cậu.Ánh mắt Yến Cải lóe lên, nội tâm thoáng giật mình.Chuyện như vậy hiếm khi xảy ra trong đời cậu, thật sự có người...!âm thầm quan tâm đến cậu sao?Nhưng rất nhanh, cậu đã phủ định ý nghĩ này của mình.Sẽ không có ai như vậy.Cậu sẽ bị đẩy ngã trong đống bùn lầy, sẽ bị bị xé rách cặp sách, bị bỏ lại một mình trên núi sâu, cũng sẽ không nhận được sự quan tâm và lo lắng của bất kỳ ai.Hơn nữa, chuyện cậu bị thương...!Cảnh sát cũng không thông báo, cho dù có người thực sự biết cậu bị thương thì làm sao có thể...Đưa thuốc cho anh cậu.Cậu là cái gì, cùng lắm chỉ là học tập giỏi mà thôi.Tất cả những thứ còn lại đều không thể chịu nổi, cậu và thế giới này không hòa hợp.Có lẽ chỉ là tình cờ ném hộp thuốc hết hạn vào bàn học của cậu.Yến Cải nhếch khóe miệng.Cậu đặt hai hộp thuốc sang một bên, chuẩn bị mang lên bục giảng.Nhưng mà trong nháy mắt, một cỗ mùi hoa nhài nhàn nhạt tràn ngập không gian nhỏ hẹp.Lông mi Yến Cải chợt run lên, lập tức một tia sáng nhàn nhạt nở ra trong đôi mắt im lặng và bình tĩnh của cậu.Giống như một người đã khô cạn từ lâu được một giọt nước,háo hức rồi lại kiềm chế.Ánh mắt cậu hơi mở to.Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim sẻ nhỏ kêu, bầu trời dần sáng rực, trong lớp học càng ngày càng nhiều người tràn vào, Yến Cải cứ lặng lẽ cầm hộp thuốc thân thể cứng rắn ngồi trên ghế.Xung quanh ồn ào, có người lén mang bữa sáng vào.Mùi thức ăn nồng đậm phủ kín cả phòng học, hòa tan mùi hoa nhài trong tay cũng đánh thức suy nghĩ của Yến Cải.Cậu tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên một suy đoán hèn mọn.Cảnh sát không thông báo danh tính của cậu, trong trường học này không ai biết cậu bị thương.........!Ngoại trừ những người có mặt hôm đó.Cho nên người đưa thuốc cho mình, có phải là người hôm đó đã cứu mình hay không?Cô ấy cũng học ở trường này sao?Yến Cải cố gắng bình tĩnh tâm trạng phấn khích của mình, cậu nghĩ đến mấy tờ giấy đã đặt cùng với thuốc, cụp mắt xuống ngón tay rút ra mấy tờ giấy kia cố gắng tìm một chút thông tin của cô gái kia.Khi mở tờ giấy ra, anh nhìn thấy nội dung quen thuộc được viết trên đó: “Không sợ sự thiếu hụt vật chất, chỉ sợ tâm hồn thiếu hụt, không sợ sự giàu có vật chất, chỉ sợ không có tinh thần——”Đó là một câu mang năng lượng tích cực.Không phải tin nhắn của cô gái.Mặt mày Yến Cải dần lạnh lẽo, đôi mắt tăng thêm sự lạnh lẽo dưới sương mù buổi sáng.Đúng lúc Lam Tiểu Thước làm xong trực nhật chạy như bay vào, cô mạo hiểm hết lòng nhiệt tình sau khi vận động xong, chạy đến chỗ ngồi bên cạnh kéo ghế.Tóc cô gái bị gió thổi rối tung, trước trán có vài lọn tóc vểnh lên cổ áo vén sang bên trái, lộ ra một nửa xương quai xanh, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên có thịt cũng không keo kiệt, lộ ra vẻ kiêu ngạo mà các bạn đồng trang lứa không có.Những thiếu niên tim xuân nảy mầm xung quanh, mắt dõi theo Lam Tiểu Thước.Lam Tiểu Thước hồn nhiên không nhận ra.Cô trực tiếp kéo ghế ra.Mới vừa ngồi xuống được nửa giây, chợt nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm thấp hỏi: “Ai đã chạm vào bàn học của tôi?”Lam Tiểu Thước lập tức giật mình!Cô quay đầu nhìn về phía Yến Cải, xác nhận nhiều lần, ý thức được đúng là Yến Cải đang nói chuyện với mình, ánh mắt kỳ quái giống như là thấy được sao chổi đụng Địa Cầu.“Cậu đang hỏi tớ sao?” Lam Tiểu Thước hỏi.Yến Cải im lặng không lên tiếng, nhìn chăm chú vào Lam Tiểu Thước, ngầm thừa nhận chuyện này.Lam Tiểu Thước đã bị sốc.Hôm nay là ngày gì, nam phụ đại lão lại nguyện ý mở miệng vàng nói chuyện với mình?Đây quả thực là một bước tiến lớn của nền văn minh địa cầu.Nhưng vấn đề này là sao? Chẳng lẽ trong bàn học mất cái gì?Lam Tiểu Thước có chút chột dạ, mấy ngày nay đụng vào bàn của Yến Cải còn có ai......Còn ai ngoài cô, hôm qua cô còn lau bàn, lau qua loa, có lẽ cô không cẩn thận làm ướt sách giáo khoa.Càng nghĩ cô càng hoảng sợ, nhanh chóng giả vờ ngu ngốc: “Tớ không biết là ai, mấy ngày nay tớ đều về nhà sớm.”Ánh mắt Yến Cải nặng nề nhìn cô.Lam Tiểu Thước nhấn mạnh: “Là thật.”Lông mi Yến Cải run rẩy.Lông mi cậu rất dài, rất tốt để che giấu những suy nghĩ trong mắt, giấu tất cả sự thất vọng, không để cho bất cứ ai nhìn thấy.Lam Tiểu Thước nhìn Yến Cải quay đầu, thở phào nhẹ nhõm.Trước đây cô chỉ xem cốt truyện nên không cảm nhận sâu sắc, nhưng bây giờ đối mặt, cuối cùng cô cũng cảm nhận được thiết kế nhân vật “không chắc chắn” của nam phụ ở giai đoạn đầu.Sau đó cô nghĩ lại, hiếm có nam phụ nào nói chuyện với cô, đương nhiên phải tận dụng tốt cơ hội này!Cô đưa tay ra, đưa cho Yến Cải một tờ báo vừa mới nhặt được.“Bạn cùng bàn, cùng đọc báo không?”Yến Cải lạnh nhạt nói: “Không cần.”Giữa tháng 9, thời tiết oi bức, buổi chiều lớp học buồn tẻ đến mức tưởng như tập thể đang ngủ trưa.Chịu đựng đến tiết thể dục, cô gái ngồi ở phía trước Lam Tiểu Thước cùng Lam Tiểu Thước tìm một chỗ tối, hai người ngồi ở trên cầu thang nói chuyện phiếm.“Hôm nay cậu và Yến Cải nói chuyện gì vậy?” Cô gái ngồi trước bàn sau khi nói chuyện xong cũng không có gì để nói, vì vậy tò mò hỏi Lam Tiểu Thước vấn đề này.Lam Tiểu Thước nhớ lại: “Không có gì, cậu ấy hỏi tớ ai chạm vào bàn học của cậu ấy.”Cô gái Tiền Trác nhỏ giọng hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”Lam Tiểu Thước ho một tiếng chột dạ nói: “Tớ nói không biết.”Cô gái Tiền Trác hỏi: “Cậu không bị đánh chứ?”Lam Tiểu Thước sửng sốt: “Sao lại bị đánh?”Tiền Trác gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy là tốt rồi, sau này cậu......!Cố gắng ít nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy không bình thường.”Lam Tiểu Thước cúi đầu hỏi: “Không bình thường?”Lúc trung học nam phụ đã không bình thường? Trong cốt truyện không đề cập đến.Tiền Trác gật đầu: “Tớ học cùng cậu ấy hồi cấp hai, cậu ấy chỉ là...!không bình thường, tớ không thể nói rõ, dù sao cũng không giống người bình thường.”“Vậy sao? Hèn chi không có bạn.”“Sao cậu biết?” Lam Tiểu Thước bị nóng có chút mệt mỏi, âm thanh mềm mại mang theo chút buồn ngủ.Cô gái Tiền Trác nói với cô: “Chuyện lan truyền khắp trường, hơn nữa còn có người nhìn thấy cậu ấy bê xi măng trên công trường, đúng rồi, lúc trước cậu ấy đánh con trai Bộ trưởng Giáo dục đến tàn phế, mẹ tớ nói nếu như tớ chơi với cậu ấy nhất định sẽ không có trái ngon để ăn.”Lam Tiểu Thước ỉu xìu tựa vào cầu thang, thuận miệng hỏi: “Vậy tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy, có phải cũng không có quả ngon để ăn không?”Cô gái Tiền Trác vội vàng nói: “Ai nha cho nên tớ bảo cậu đừng nói chuyện với cậu ấy mà!”Lam Tiểu Thước: “Ồ.”“Còn nữa, tớ nói cho cậu biết, ba cậu ấy là một tên vô lại, lúc trước có một học tỷ đối tốt với cậu ấy, sau khi bị ba cậu ấy biết còn chạy đến nhà học tỷ đòi tiền…”Trời rất nóng, tất cả âm thanh đều bị bốc hơi như cách một tầng băng gạc.Ngược lại Lam Tiểu Thước không đổ mồ hôi, chỉ là rất buồn ngủ.Bên cạnh truyền đến một quả bóng, quả bóng lăn đến bên cạnh cô, nam sinh trên sân bóng đá vẫy tay với cô, bảo cô đá bóng trở lại.Lam Tiểu Thước tùy ý đá một cái.Quay đầu nhìn thấy Yến Cải đứng một mình dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu sáng cả người cậu, duy chỉ có ánh mắt vẫn đen kịt như cũ, giống như là một vùng biển sâu không thấy đáy, hai người đối diện một lát, Yến Cải xoay người đi.Hình như cậu đã nghe được những lời vừa rồi.Lam Tiểu Thước không xác định nghĩ.......!Sẽ không hắc hóa chứ.Cô gái bên cạnh gọi Lam Tiểu Thước đi chơi bóng chuyền, Lam Tiểu Thước đáp một tiếng, quay đầu liền quên chuyện này.Lúc sắp tan học, cái nắng giữa hè vẫn gay gắt.Hai tiết cuối cùng đều là tiết tự học, mọi người im lặng ngồi trong phòng học làm bài tập, những ai có thành tích đặc biệt xuất sắc có thể bỏ qua tiết tự học và trực tiếp về nhà.Rất ít người làm được điều này, ngoại trừ Yến Cải.Lam Tiểu Thước ngồi ở trên ghế, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tiết thể dục, có chút lo lắng Yến Cải sẽ tức giận khi nghe cô và Tiền Trát nói xấu cậu thì liếc mắt nhìn độ hảo cảm.Kết quả giá trị khiếp sợ xuất hiện - -Độ hảo cảm của Yến Cải đối với thế giới, dĩ nhiên từ - 200 lên tới - 199!Giá trị hắc hóa giảm xuống!Ai, là ai trâu bò như vậy lại có thể nâng cao tình yêu của nam xứng đôi với thế giới?!Chẳng lẽ là chị họ phát công?! Thật đột ngột!Để sau này làm việc hiệu quả hơn cô phải tìm ra nguyên nhân!Vì thế cô lén lút chỉnh lại cái cặp, theo Yến Cải chạy như bay ra ngoài.Vừa chạy đến góc hành lang, tiếng nói chuyện truyền đến.Lam Tiểu Thước chẫm rải đứng lại nghe thấy phía bên kia bức tường hẳn là chị họ đang nói chuyện: “Gần đây sức khỏe của cậu đỡ hơn chưa.”Dường như đang nói chuyện với Yến Cải!Xem ra điểm hảo cảm kia quả nhiên là chị họ mang đến!Trong lòng Lam Tiểu Thước bội phục hào quang của nữ chính, đang định im lặng rời đi nhưng phản ứng của Yến Cải khiến cô thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ..